Chương 132: Root (5)
Nhìn trạng thái không còn gì luyến tiếc, hai mắt vô thần của con cá này, chắc là đã gần chín rồi, nên rải thêm ớt và thì là cho ngon miệng, rồi lại lật mặt tiếp tục nướng đều đều.
Lâm Tầm đi qua, ngồi xếp bằng ở bên cạnh con cá này, đưa tay đụng vào tay gã — tay của gã cũng đã khô khan, trước kia đôi tay này vô cùng xinh đẹp mọng nước.
Trong chớp mắt làn da chạm nhau, Lâm Tầm trông thấy đôi mắt cá chết của Kỳ Vân giật giật, hơi kinh ngạc nhìn qua phía mình.
Hắn đang ở trạng thái ẩn thân, ẩn cư phù ngoại trừ có thể làm cơ thể biến mất, còn có thể làm thần niệm biến mất để phòng ngừa quân địch phát hiện, bởi vậy, bọn họ không có cách nào tiến hành truyền âm bằng thần niệm. Nhưng mà may làn vẫn có thực thể, hắn đè cổ tay Kỳ Vân lại, viết trong lòng bàn tay gã: “Anh còn ổn chứ?”
Vì để đảm bảo Kỳ Vân có thể hiểu, hắn viết rất chậm.
Quả nhiên, Kỳ Vân giật giật ngón trỏ, Lâm Tầm giơ lòng bàn tay trái của mình lên.
Kỳ Vân viết: “Tôi không ổn.”
Sau đó lại viết: “Ai vậy?”
Lâm Tầm viết: “Anh đoán đi?”
Kỳ Vân viết: “Là hòa thượng sao?”
Lâm Tầm hạ bút vô tình: “Không phải.”
Sau đó, hắn trông thấy ánh mắt không còn gì luyến tiếc của Kỳ Vân càng thêm không còn gì luyến tiếc, trên mặt tràn ngập sự thất vọng.
Được thôi.
Kỳ Vân: “Vậy là cậu là Lâm…”
Gã không viết ra một chữ cuối cùng, bởi vì gã có một bắt đầu sai lầm, viết chữ trúc đầu tiên, sau đó không biết tiếp tục thế nào nữa, cuối cùng viết ngoáy qua loa mấy lần cho xong việc.
(*) Lâm là 林. Trúc là 竹
Lâm Tầm: “…”
Mặc dù Kỳ Vân không tử tế lắm, ngay cả tên hắn cũng không biết viết, nhưng hắn vẫn có lương tâm.
Hắn viết: “Nhưng anh ta cũng ở đây.”
Kỳ Vân nháy nháy mắt.
Kỳ Vân viết: “Mau đưa tôi x đi, tôi sắp khô rồi.”
Lâm Tầm viết: “Không được.”
Kỳ Vân: “?”
Kỳ Vân: “Để hòa thượng đến nói chuyện với tôi.”
Lâm Tầm: “Không thể.”
Thường Tịch có một ít ơn dưỡng dục với Kỳ Vân, nghĩ đến ở một mức độ nào đó sẽ dung túng con cá này, nhưng Lâm Tầm hắn thì không giống, hắn là một bàn phím tu không có tình cảm.
Hắn: “Anh nói cho tôi mấy việc, tôi sẽ dẫn anh đi.”
Xem ra Kỳ Vân rất muốn rời đi, khẽ gật đầu, nhưng cùng lúc đó lại viết vào lòng bàn tay hắn: “Không được hãm hại sư phụ tôi.”
Lâm Tầm ngẫm nghĩ, trả lời: “Tôi sẽ cố gắng.”
Lâm Tầm: “Tại sao anh lại ở chỗ này?”
Kỳ Vân: “Sư phụ làm việc, cần hộ pháp, các sư đệ của tôi không đủ cảnh giới.”
Lâm Tầm: “Vậy bây giờ anh làm sao vậy?”
Kỳ Vân: “Hộ pháp đến một nửa, linh lực có bị tổn hại, lại biến về cá.”
Mấy ngày qua Lâm Tầm cũng có hiểu biết về từ hộ pháp. Người tu tiên vì muốn tăng cảnh giới hoặc là vì mục tiêu gì khác, có đôi khi cần nhập định, thần du thái hư, suy nghĩ về vũ trụ. Việc này mang đến một nguy hiểm, tâm thần du tẩu vào một cảnh giới huyền ảo, nói không chừng lúc nào đó sẽ không tìm được đường về — hoặc là bị thứ gì khác ảnh hưởng, sinh ra dị biến, tâm thần thất thủ, tẩu hỏa nhập ma.
Mà nếu so sánh người nhập định với một con diều, thì người hộ pháp chính là dây diều, lúc phát hiện ra trong lòng người nhập định bất ổn, lập tức kéo tâm thần của hắn về hiện thực, phòng ngừa bất ngờ xảy ra — bởi vậy, lúc các trưởng bối nhập định thường cần hai ba tiểu bối ở bên cạnh hộ pháp, không được sơ sẩy.
Kế hoạch của Viêm Dương Tử rất chu toàn, cảnh giới địa vị của đệ tử khác không đáng tin cậy, chỉ có đại đồ đệ có thể sử dụng được — lại không nghĩ rằng đại đồ đệ đã biến thành một mỹ nhân ốm yếu.
Lâm Tầm: “Ha ha.”
Kỳ Vân: “?”
Lâm Tầm: “Sư phụ anh mặc kệ anh à?”
Kỳ Vân: “Bây giờ ông ấy không có cảm giác với bên ngoài, không biết tôi không thể tiếp tục hộ pháp.”
Nói đến đây, gã bỗng nhiên mở to mắt, nhanh chóng viết trong lòng bàn tay Lâm Tầm: “Không có người hộ pháp, ông ấy sẽ tẩu hỏa nhập ma, cứu sư phụ tôi đi.”
— Bởi vậy có thể thấy được cách tự hỏi giữa người với người khác nhau rất nhiều, có người thì đồng thời vận hành nhiều tuyến, có người thì chỉ đi theo một tuyến thôi, ví dụ như Kỳ Vân, vừa rồi bởi vì quá khó chịu còn chỉ muốn rời đi, bây giờ đột nhiên lại ý thức được sư phụ đang gặp nguy hiểm, có vẻ đầu óc cá của gã không thể đồng thời nghĩ được hai chuyện.
“Không vội.” Lâm Tầm khác gã, hắn theo đa tuyến, còn là một bàn phím tu tỉnh táo không có tình cảm: “Ông ta đang làm gì?”
Kỳ Vân: “Cộng hưởng với kiếm Xích Tiêu Long Tước, cậu mau cứu ông ấy, nếu không sẽ bị kiếm phản phệ.”
Lâm Tầm nhìn Kỳ Vân, tiếp tục viết: “Sau khi cộng hưởng xong, ông ta sẽ trở thành chủ nhân của kiếm Xích Tiêu Long Tước?”
Kỳ Vân: “Có lẽ vậy.”
Lâm Tầm: “Các anh biết gì về kiếm Xích Tiêu Long Tước, nói hết cho tôi.”
Ánh mắt Kỳ Vân lấp lóe, dường như đang đắn đo.
Cuối cùng, fax nhìn Lâm Tầm, khẽ gật đầu.
Lâm Tầm lấy một bình nước trong ba lo của mình ra, vặn nắp rưới vào đuôi cá của Kỳ Vân, lại rưới vào mấy chỗ có vảy như mặt, khuỷu tay, tình trạng của Kỳ Vân đã chuyển biến tốt đẹp, tốc độ viết chữ cũng nhanh hơn.
“Kiếm Xích Tiêu Long Tước là bảo vật trấn tông của Kiếm Tông. Nhưng bị tặc tử Thanh Thành giấu giếm.”
“Sư phụ có phương pháp liên hệ với thần kiếm, sau khi ông ấy hợp nhất với kiếm Xích Tiêu Long Tước xong, sẽ có thể trở thành Đế quân của giới tu chân.”
Lâm Tầm: “Người kiếm hợp nhất?”
Kỳ Vân: “Đúng.”
Lâm Tầm: “Hợp nhất thế nào?”
Kỳ Vân: “Tôi cũng không phải tông chủ Kiếm Tông, không biết. Dù sao chắc là cảm ngộ kiếm ý đi.”
Lâm Tầm: “Được.”
Lâm Tầm tiếp tục: “Vì sao cứ cầm được kiếm thì chính là Đế quân của giới tu chân?”
Kỳ Vân: “Sao tôi biết được.”
Kỳ Vân: “Tôi nói xong rồi, cậu mau đi hộp pháp cho sư phụ tôi đi.”
Lâm Tầm: “Được rồi.”
Hắn nhìn chằm chằm Viêm Dương Tử một phút.
Sóng nhiệt cuồn cuộn trên người Viêm Dương Tử, trong không khí như có dao động kỳ dị, làm cho người ta vô cùng ngột ngạt, đúng lúc này, hắn nghe thấy Thường Tịch bên cạnh thấp giọng nói: “Nhìn trời kìa.”
Lâm Tầm ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy một luồng ánh sáng màu đỏ máu đang từ từ dâng từ đỉnh kiếm Xích Tiêu Long Tước lên trời như ánh tà dương, mà bầu trời trên đỉnh đầu bọn họ dày đặc mây đen, loáng thoáng tụ thành một vòng xoáy cực lớn, rét lạnh đáng sợ. Nhưng ở chính giữa vòng xoáy lại có một ráng mây lập lòe lặng lẽ tản ra từ trong mây đen, giống như đang có cảm ứng với thần kiếm trên mặt đất vậy.
Thành phố yên tĩnh dừng hô hấp, đám người giống một cái xác không hồn, thần khí ở trên cao và màn trời đang buông xuống, tất cả đều vượt qua hiện thế và phạm trù duy vật, giống như một giấc mơ điên cuồng.
Truyền thuyết kể rằng lúc Đế quân giới tu chân trở thành Đế quân, tam hoa tụ đỉnh ngũ khí triều nguyên, ráng mây trên trời bốc hơi, có lẽ cảnh tượng trước mắt chính là một loại điềm báo nào đó.
Lâm Tầm híp mắt.
Nhìn cảnh tượng này, đúng là Viêm Dương Tử muốn lên ngôi. Hắn không thể chấp nhận được.
Kỳ Vân muốn hắn bảo vệ sư phụ gã an toàn, hắn đã đồng ý thì chắc chắn sẽ làm, tuyệt đối sẽ không cho Viêm Dương Tử tiền bối có bất kì cơ hội tẩu hỏa nhập ma nào.
Một giây sau, ánh mắt Lâm Tầm ngưng tụ, biến bàn phím thành kiếm, nắm trường kiếm trong tay đâm thẳng vào sau lưng Viêm Dương Tử!
Trong giây phút mũi kiếm chạm vào phía sau lưng Viêm Dương Tử, thân kiếm đột nhiên rung mạnh, giống như đâm vào tường đồng vách sắt.
— Người tu vi cao có cương khí hộ thể, việc này đã ở trong dự đoán của Lâm Tầm rồi.
Mà hiển nhiên Viêm Dương Tử đã là cảnh giới Phân Thần, tất cả mọi người trong khu vực này đều bị ông ta khống chế, làm nơi phát ra linh lực, trở thành một phần sức tính toán của ông ta, trợ giúp ông ta và kiếm Xích Tiêu Long Tước cộng hưởng… Cộng hưởng — rốt cuộc là cái gì?
Viêm Dương Tử lù lù bất động.
Xin lỗi, là tôi đánh chưa đủ nặng.
Lâm Tầm hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn đám người dưới tầng, nhanh chóng gõ bàn phím trong tay, tranh đoạt quyền khống chế đơn vị tính toán với Viêm Dương Tử. Bây giờ hắn đơn thương độc mã, nhưng lại là kỳ Độ Kiếp đơn thương độc mã, không có đạo lý không cướp được của một kỳ Phân Thần. Du sao trong chuyện tu tiên này, vượt qua một cấp bậc chính là cách biệt một trời.
Mọi chuyện cũng giống trong tưởng tượng của hắn, chưa đến hai phút, đơn vị tính toán đầu tiên đã bị công phá, là một người ở tầng dưới khách sạn cao, cách bọn họ gần nhất.
Dựa theo tốc độ như vậy, hắn có thể thu hoạch đầy đủ tài nguyên, nhưng quá chậm.
Nếu là kỳ Độ Kiếp, đương nhiên sẽ không dùng phương pháp của kỳ Phân Thần.
Việc này không nên chậm trễ, hắn điều động chương trình Lạc Thần mà mình đưa vào trong hệ thống, thêm Lạc Thần vào trong hệ thống của đơn vị tính toán thứ nhất, một giây sau, trên người người kia tỏa ra ánh sáng màu lam nhạt, đây là màu sắc của Lạc Thần, vào lúc này, hắn ta đã bị Lâm Tầm, hoặc có thể nói là hệ thống Lạc Thần do Lâm Tầm khống chế hoàn toàn điều khiển.
Chỉ thấy hắn ta chuyển hướng sang những người khác bên cạnh, dao động vô hình được tạo ra giữa bọn họ — người này giống như một hóa thân của Lâm Tầm, Lâm Tầm không cần công phá tường lửa của từng người nữa, trí tuệ nhân tạo của hắn sẽ giúp hắn.
Hắn dùng hai phút thu được một đơn vị tính toán, mà đơn vị tính toán này sẽ ở dùng hai phút để thu hoạch đơn vị tính toán thứ hai. Cho nên bốn phút sau hắn sẽ có hai đơn vị tính toán.
Hai cái rất ít, nhưng sáu phút sau hắn sẽ có 4 cái, tám phút sẽ có 8 cái, hai mươi hai phút sau, 1024 cái, đó là một hàm số lũy thừa.
Nhưng… Lâm Tầm nhìn về phía kiếm Xích Tiêu Long Tước đang tỏa sáng lấp lánh.
Trong hai phút này, nó đã sinh ra biến hóa.
Trường kiếm vốn đang đâm sâm vào ngọc thạch, lù lù bất động, giờ phút này lại có chút lay động, ánh kiếm mơ hồ như muốn thoát ra khỏi ngọc thạch bên dưới.
Hắn nhìn về phía các tiền bối: “Chỉ có Đế quân mới có thể rút kiếm ra, nhưng Viêm Dương Tử không rút ra được.”
Đây là chuyện rõ rành rành, bởi vì nếu có thể rút được thì Viêm Dương Tử đã sớm rút ra rồi, làm gì phải tốn công tốn sức.
Hắn tiếp tục nói: “Cho nên, ông ta đang cưỡng ép…”
Hắn không biết nên dùng từ ngữ gì để diễn tả.
“Không sai.” lại nghe Tiêu Dao Tử nói: “Ông ta ngấp nghé thần khí, mưu toan lấy sức mạnh của bản thân để cưỡng ép luyện hóa kiếm Xích Tiêu Long Tước.”
Lâm Tầm nhìn Viêm Dương Tử: “Hơn nữa ông ta sắp thành công rồi.”
Linh khí trên người mình chậm rãi ngưng tụ, thật ra Lâm Tầm chưa dám nói sẽ nắm chắc thắng lợi trong tay, cũng chưa thể nói là bình tĩnh thong dong, từ khi nghe thấy kiếm Xích Tiêu Long Tước bị mất trộm, đám người giới tu chân đã chuẩn bị sẵn cho một trận ác chiến, không quan tâm đến sống chết.
Là hắn thu hoạch được đầy đủ linh lực trước, cưỡng ép gián đoạn Viêm Dương Tử từ trong nhập định, hay là Viêm Dương Tử luyện hóa kiếm Xích Tiêu Long Tước xong trước?
Hoặc là…
Lâm Tầm đi về phía trước hai bước, vượt qua Viêm Dương Tử, tới gần trường kiếm tỏa sáng chói lọi, hắn vươn tay ra, chậm rãi cầm lấy cái chuôi hoa văn của kiếm Long Tước, xung quanh chuôi kiếm như có một lực cản vô hình, hắn nửa bước khó đi, giống như hai miếng nam châm cùng cực gặp nhau.
Nhưng vào lúc này, ánh mắt của hắn lại vượt qua tất cả, nhìn về phía tòa nhà Ngân Hà lẳng lặng đứng sừng sững phía đối diện.
Đông Quân sẽ ở đó sao? Hắn đột nhiên nghĩ.
Lâm Tầm đi qua, ngồi xếp bằng ở bên cạnh con cá này, đưa tay đụng vào tay gã — tay của gã cũng đã khô khan, trước kia đôi tay này vô cùng xinh đẹp mọng nước.
Trong chớp mắt làn da chạm nhau, Lâm Tầm trông thấy đôi mắt cá chết của Kỳ Vân giật giật, hơi kinh ngạc nhìn qua phía mình.
Hắn đang ở trạng thái ẩn thân, ẩn cư phù ngoại trừ có thể làm cơ thể biến mất, còn có thể làm thần niệm biến mất để phòng ngừa quân địch phát hiện, bởi vậy, bọn họ không có cách nào tiến hành truyền âm bằng thần niệm. Nhưng mà may làn vẫn có thực thể, hắn đè cổ tay Kỳ Vân lại, viết trong lòng bàn tay gã: “Anh còn ổn chứ?”
Vì để đảm bảo Kỳ Vân có thể hiểu, hắn viết rất chậm.
Quả nhiên, Kỳ Vân giật giật ngón trỏ, Lâm Tầm giơ lòng bàn tay trái của mình lên.
Kỳ Vân viết: “Tôi không ổn.”
Sau đó lại viết: “Ai vậy?”
Lâm Tầm viết: “Anh đoán đi?”
Kỳ Vân viết: “Là hòa thượng sao?”
Lâm Tầm hạ bút vô tình: “Không phải.”
Sau đó, hắn trông thấy ánh mắt không còn gì luyến tiếc của Kỳ Vân càng thêm không còn gì luyến tiếc, trên mặt tràn ngập sự thất vọng.
Được thôi.
Kỳ Vân: “Vậy là cậu là Lâm…”
Gã không viết ra một chữ cuối cùng, bởi vì gã có một bắt đầu sai lầm, viết chữ trúc đầu tiên, sau đó không biết tiếp tục thế nào nữa, cuối cùng viết ngoáy qua loa mấy lần cho xong việc.
(*) Lâm là 林. Trúc là 竹
Lâm Tầm: “…”
Mặc dù Kỳ Vân không tử tế lắm, ngay cả tên hắn cũng không biết viết, nhưng hắn vẫn có lương tâm.
Hắn viết: “Nhưng anh ta cũng ở đây.”
Kỳ Vân nháy nháy mắt.
Kỳ Vân viết: “Mau đưa tôi x đi, tôi sắp khô rồi.”
Lâm Tầm viết: “Không được.”
Kỳ Vân: “?”
Kỳ Vân: “Để hòa thượng đến nói chuyện với tôi.”
Lâm Tầm: “Không thể.”
Thường Tịch có một ít ơn dưỡng dục với Kỳ Vân, nghĩ đến ở một mức độ nào đó sẽ dung túng con cá này, nhưng Lâm Tầm hắn thì không giống, hắn là một bàn phím tu không có tình cảm.
Hắn: “Anh nói cho tôi mấy việc, tôi sẽ dẫn anh đi.”
Xem ra Kỳ Vân rất muốn rời đi, khẽ gật đầu, nhưng cùng lúc đó lại viết vào lòng bàn tay hắn: “Không được hãm hại sư phụ tôi.”
Lâm Tầm ngẫm nghĩ, trả lời: “Tôi sẽ cố gắng.”
Lâm Tầm: “Tại sao anh lại ở chỗ này?”
Kỳ Vân: “Sư phụ làm việc, cần hộ pháp, các sư đệ của tôi không đủ cảnh giới.”
Lâm Tầm: “Vậy bây giờ anh làm sao vậy?”
Kỳ Vân: “Hộ pháp đến một nửa, linh lực có bị tổn hại, lại biến về cá.”
Mấy ngày qua Lâm Tầm cũng có hiểu biết về từ hộ pháp. Người tu tiên vì muốn tăng cảnh giới hoặc là vì mục tiêu gì khác, có đôi khi cần nhập định, thần du thái hư, suy nghĩ về vũ trụ. Việc này mang đến một nguy hiểm, tâm thần du tẩu vào một cảnh giới huyền ảo, nói không chừng lúc nào đó sẽ không tìm được đường về — hoặc là bị thứ gì khác ảnh hưởng, sinh ra dị biến, tâm thần thất thủ, tẩu hỏa nhập ma.
Mà nếu so sánh người nhập định với một con diều, thì người hộ pháp chính là dây diều, lúc phát hiện ra trong lòng người nhập định bất ổn, lập tức kéo tâm thần của hắn về hiện thực, phòng ngừa bất ngờ xảy ra — bởi vậy, lúc các trưởng bối nhập định thường cần hai ba tiểu bối ở bên cạnh hộ pháp, không được sơ sẩy.
Kế hoạch của Viêm Dương Tử rất chu toàn, cảnh giới địa vị của đệ tử khác không đáng tin cậy, chỉ có đại đồ đệ có thể sử dụng được — lại không nghĩ rằng đại đồ đệ đã biến thành một mỹ nhân ốm yếu.
Lâm Tầm: “Ha ha.”
Kỳ Vân: “?”
Lâm Tầm: “Sư phụ anh mặc kệ anh à?”
Kỳ Vân: “Bây giờ ông ấy không có cảm giác với bên ngoài, không biết tôi không thể tiếp tục hộ pháp.”
Nói đến đây, gã bỗng nhiên mở to mắt, nhanh chóng viết trong lòng bàn tay Lâm Tầm: “Không có người hộ pháp, ông ấy sẽ tẩu hỏa nhập ma, cứu sư phụ tôi đi.”
— Bởi vậy có thể thấy được cách tự hỏi giữa người với người khác nhau rất nhiều, có người thì đồng thời vận hành nhiều tuyến, có người thì chỉ đi theo một tuyến thôi, ví dụ như Kỳ Vân, vừa rồi bởi vì quá khó chịu còn chỉ muốn rời đi, bây giờ đột nhiên lại ý thức được sư phụ đang gặp nguy hiểm, có vẻ đầu óc cá của gã không thể đồng thời nghĩ được hai chuyện.
“Không vội.” Lâm Tầm khác gã, hắn theo đa tuyến, còn là một bàn phím tu tỉnh táo không có tình cảm: “Ông ta đang làm gì?”
Kỳ Vân: “Cộng hưởng với kiếm Xích Tiêu Long Tước, cậu mau cứu ông ấy, nếu không sẽ bị kiếm phản phệ.”
Lâm Tầm nhìn Kỳ Vân, tiếp tục viết: “Sau khi cộng hưởng xong, ông ta sẽ trở thành chủ nhân của kiếm Xích Tiêu Long Tước?”
Kỳ Vân: “Có lẽ vậy.”
Lâm Tầm: “Các anh biết gì về kiếm Xích Tiêu Long Tước, nói hết cho tôi.”
Ánh mắt Kỳ Vân lấp lóe, dường như đang đắn đo.
Cuối cùng, fax nhìn Lâm Tầm, khẽ gật đầu.
Lâm Tầm lấy một bình nước trong ba lo của mình ra, vặn nắp rưới vào đuôi cá của Kỳ Vân, lại rưới vào mấy chỗ có vảy như mặt, khuỷu tay, tình trạng của Kỳ Vân đã chuyển biến tốt đẹp, tốc độ viết chữ cũng nhanh hơn.
“Kiếm Xích Tiêu Long Tước là bảo vật trấn tông của Kiếm Tông. Nhưng bị tặc tử Thanh Thành giấu giếm.”
“Sư phụ có phương pháp liên hệ với thần kiếm, sau khi ông ấy hợp nhất với kiếm Xích Tiêu Long Tước xong, sẽ có thể trở thành Đế quân của giới tu chân.”
Lâm Tầm: “Người kiếm hợp nhất?”
Kỳ Vân: “Đúng.”
Lâm Tầm: “Hợp nhất thế nào?”
Kỳ Vân: “Tôi cũng không phải tông chủ Kiếm Tông, không biết. Dù sao chắc là cảm ngộ kiếm ý đi.”
Lâm Tầm: “Được.”
Lâm Tầm tiếp tục: “Vì sao cứ cầm được kiếm thì chính là Đế quân của giới tu chân?”
Kỳ Vân: “Sao tôi biết được.”
Kỳ Vân: “Tôi nói xong rồi, cậu mau đi hộp pháp cho sư phụ tôi đi.”
Lâm Tầm: “Được rồi.”
Hắn nhìn chằm chằm Viêm Dương Tử một phút.
Sóng nhiệt cuồn cuộn trên người Viêm Dương Tử, trong không khí như có dao động kỳ dị, làm cho người ta vô cùng ngột ngạt, đúng lúc này, hắn nghe thấy Thường Tịch bên cạnh thấp giọng nói: “Nhìn trời kìa.”
Lâm Tầm ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy một luồng ánh sáng màu đỏ máu đang từ từ dâng từ đỉnh kiếm Xích Tiêu Long Tước lên trời như ánh tà dương, mà bầu trời trên đỉnh đầu bọn họ dày đặc mây đen, loáng thoáng tụ thành một vòng xoáy cực lớn, rét lạnh đáng sợ. Nhưng ở chính giữa vòng xoáy lại có một ráng mây lập lòe lặng lẽ tản ra từ trong mây đen, giống như đang có cảm ứng với thần kiếm trên mặt đất vậy.
Thành phố yên tĩnh dừng hô hấp, đám người giống một cái xác không hồn, thần khí ở trên cao và màn trời đang buông xuống, tất cả đều vượt qua hiện thế và phạm trù duy vật, giống như một giấc mơ điên cuồng.
Truyền thuyết kể rằng lúc Đế quân giới tu chân trở thành Đế quân, tam hoa tụ đỉnh ngũ khí triều nguyên, ráng mây trên trời bốc hơi, có lẽ cảnh tượng trước mắt chính là một loại điềm báo nào đó.
Lâm Tầm híp mắt.
Nhìn cảnh tượng này, đúng là Viêm Dương Tử muốn lên ngôi. Hắn không thể chấp nhận được.
Kỳ Vân muốn hắn bảo vệ sư phụ gã an toàn, hắn đã đồng ý thì chắc chắn sẽ làm, tuyệt đối sẽ không cho Viêm Dương Tử tiền bối có bất kì cơ hội tẩu hỏa nhập ma nào.
Một giây sau, ánh mắt Lâm Tầm ngưng tụ, biến bàn phím thành kiếm, nắm trường kiếm trong tay đâm thẳng vào sau lưng Viêm Dương Tử!
Trong giây phút mũi kiếm chạm vào phía sau lưng Viêm Dương Tử, thân kiếm đột nhiên rung mạnh, giống như đâm vào tường đồng vách sắt.
— Người tu vi cao có cương khí hộ thể, việc này đã ở trong dự đoán của Lâm Tầm rồi.
Mà hiển nhiên Viêm Dương Tử đã là cảnh giới Phân Thần, tất cả mọi người trong khu vực này đều bị ông ta khống chế, làm nơi phát ra linh lực, trở thành một phần sức tính toán của ông ta, trợ giúp ông ta và kiếm Xích Tiêu Long Tước cộng hưởng… Cộng hưởng — rốt cuộc là cái gì?
Viêm Dương Tử lù lù bất động.
Xin lỗi, là tôi đánh chưa đủ nặng.
Lâm Tầm hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn đám người dưới tầng, nhanh chóng gõ bàn phím trong tay, tranh đoạt quyền khống chế đơn vị tính toán với Viêm Dương Tử. Bây giờ hắn đơn thương độc mã, nhưng lại là kỳ Độ Kiếp đơn thương độc mã, không có đạo lý không cướp được của một kỳ Phân Thần. Du sao trong chuyện tu tiên này, vượt qua một cấp bậc chính là cách biệt một trời.
Mọi chuyện cũng giống trong tưởng tượng của hắn, chưa đến hai phút, đơn vị tính toán đầu tiên đã bị công phá, là một người ở tầng dưới khách sạn cao, cách bọn họ gần nhất.
Dựa theo tốc độ như vậy, hắn có thể thu hoạch đầy đủ tài nguyên, nhưng quá chậm.
Nếu là kỳ Độ Kiếp, đương nhiên sẽ không dùng phương pháp của kỳ Phân Thần.
Việc này không nên chậm trễ, hắn điều động chương trình Lạc Thần mà mình đưa vào trong hệ thống, thêm Lạc Thần vào trong hệ thống của đơn vị tính toán thứ nhất, một giây sau, trên người người kia tỏa ra ánh sáng màu lam nhạt, đây là màu sắc của Lạc Thần, vào lúc này, hắn ta đã bị Lâm Tầm, hoặc có thể nói là hệ thống Lạc Thần do Lâm Tầm khống chế hoàn toàn điều khiển.
Chỉ thấy hắn ta chuyển hướng sang những người khác bên cạnh, dao động vô hình được tạo ra giữa bọn họ — người này giống như một hóa thân của Lâm Tầm, Lâm Tầm không cần công phá tường lửa của từng người nữa, trí tuệ nhân tạo của hắn sẽ giúp hắn.
Hắn dùng hai phút thu được một đơn vị tính toán, mà đơn vị tính toán này sẽ ở dùng hai phút để thu hoạch đơn vị tính toán thứ hai. Cho nên bốn phút sau hắn sẽ có hai đơn vị tính toán.
Hai cái rất ít, nhưng sáu phút sau hắn sẽ có 4 cái, tám phút sẽ có 8 cái, hai mươi hai phút sau, 1024 cái, đó là một hàm số lũy thừa.
Nhưng… Lâm Tầm nhìn về phía kiếm Xích Tiêu Long Tước đang tỏa sáng lấp lánh.
Trong hai phút này, nó đã sinh ra biến hóa.
Trường kiếm vốn đang đâm sâm vào ngọc thạch, lù lù bất động, giờ phút này lại có chút lay động, ánh kiếm mơ hồ như muốn thoát ra khỏi ngọc thạch bên dưới.
Hắn nhìn về phía các tiền bối: “Chỉ có Đế quân mới có thể rút kiếm ra, nhưng Viêm Dương Tử không rút ra được.”
Đây là chuyện rõ rành rành, bởi vì nếu có thể rút được thì Viêm Dương Tử đã sớm rút ra rồi, làm gì phải tốn công tốn sức.
Hắn tiếp tục nói: “Cho nên, ông ta đang cưỡng ép…”
Hắn không biết nên dùng từ ngữ gì để diễn tả.
“Không sai.” lại nghe Tiêu Dao Tử nói: “Ông ta ngấp nghé thần khí, mưu toan lấy sức mạnh của bản thân để cưỡng ép luyện hóa kiếm Xích Tiêu Long Tước.”
Lâm Tầm nhìn Viêm Dương Tử: “Hơn nữa ông ta sắp thành công rồi.”
Linh khí trên người mình chậm rãi ngưng tụ, thật ra Lâm Tầm chưa dám nói sẽ nắm chắc thắng lợi trong tay, cũng chưa thể nói là bình tĩnh thong dong, từ khi nghe thấy kiếm Xích Tiêu Long Tước bị mất trộm, đám người giới tu chân đã chuẩn bị sẵn cho một trận ác chiến, không quan tâm đến sống chết.
Là hắn thu hoạch được đầy đủ linh lực trước, cưỡng ép gián đoạn Viêm Dương Tử từ trong nhập định, hay là Viêm Dương Tử luyện hóa kiếm Xích Tiêu Long Tước xong trước?
Hoặc là…
Lâm Tầm đi về phía trước hai bước, vượt qua Viêm Dương Tử, tới gần trường kiếm tỏa sáng chói lọi, hắn vươn tay ra, chậm rãi cầm lấy cái chuôi hoa văn của kiếm Long Tước, xung quanh chuôi kiếm như có một lực cản vô hình, hắn nửa bước khó đi, giống như hai miếng nam châm cùng cực gặp nhau.
Nhưng vào lúc này, ánh mắt của hắn lại vượt qua tất cả, nhìn về phía tòa nhà Ngân Hà lẳng lặng đứng sừng sững phía đối diện.
Đông Quân sẽ ở đó sao? Hắn đột nhiên nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất