Thế Thân Bạch Nguyên Quang Của Tra Công Không Muốn Làm Nữa
Chương 5
Editor: Uyên Uyên
Thẩm Duy Hi chỉ nhìn thấy đường nét nghiêng mặt của người đàn ông, thiếu chút nữa còn tưởng rằng Địch Tư Lạc sau lưng mình vụng trộm, nhìn kỹ mới phát hiện đó là Thẩm Trác Lễ.
Âm thanh hộp giữ ấm đập xuống đất thật sự quá vang dội, Địch Tư Lạc và Thẩm Trác Lễ bị làm cho kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Duy Hi đang đứng ở cửa.
"Chú Tư, sao chú lại ở đây?"
Nụ cười của Thẩm Duy Hi cứng ngắc.
"Chú nghe Tư Minh nói Tiểu Lạc nhập viện, nên đến thăm em ấy."
Thẩm Duy Hi nhớ tới quan hệ giữa Địch Tư Minh và Thẩm Trác Lễ không tệ, chú Tư xuất hiện ở đây cũng bình thường, chỉ là cho dù nếu hắn muốn tới thăm Địch Tư Lạc, cũng không cần phải tự mình đút cậu ta ăn cháo chứ, quá dễ khiến người ta hiểu lầm.
Địch Tư Lạc nhíu mày:
"Thẩm Duy Hi, anh tới đây làm gì? Không lẽ muốn mang cháo cho tôi à?"
Lúc này Thẩm Duy Hi mới nhớ hộp giữ ấm bị rơi xuống đất, sắc mặt anh hết đỏ lại trắng, bình tĩnh nhặt hộp giữ ấm kia lên, may mà vỏ kim loại chắc chắn, cũng không bị đập vỡ, cháo bên trong cũng không đổ ra.
"Tôi đến đây thăm một người bạn, thuận đường đi ngang qua, cháo này là đưa cho bạn tôi, cậu đừng có tự mình đa tình."
Thảo nào, Địch Tư Lạc nghĩ thế nào cũng không cảm thấy Thẩm Duy Hi là người sẽ đặc biệt đến bệnh viện đưa cháo cho mình. Lời giải thích này tuy có hơi vô lý nhưng cũng coi là tạm được.
"Thẩm thiếu gia vất vả rồi, còn thuận đường đi ngang qua nơi này nhìn tôi, nhưng tôi rất bận nên không có thời gian nói chuyện phiếm cùng Thẩm thiếu gia được."
Địch Tư Lạc chớp chớp mắt, tiếp tục ăn cháo cá trên tay Thẩm Trác Lễ.
Thẩm Duy Hi nhìn bộ dáng Địch Tư Lạc không quan tâm sự tồn tại của mình, một cơn tức giận không thể giải thích nổi lên trong lồng ngực, còn có cảm giác uất ức mơ hồ.
Mình có ngu không? Tại sao phải nhất định tới đây đưa cháo cho Địch Tư Lạc! Cậu ta xứng à?
Anh nghiến răng, xoay người ra khỏi phòng bệnh, dùng sức ném hộp giữ ấm vào thùng rác.
"Vui vẻ như vậy?"
Địch Tư Lạc nghe vậy ngẩng đầu lên, phát hiện đôi mắt đầy ý cưới của Thẩm Trác Lễ đặt trên mặt cậu. Giống như bị giáo viên chủ nhiệm bắt được chiêu trò nhỏ của mình, đôi mắt sáng ngời của Địch Tư Lạc lóe lên, lộ ra nụ cười giảo hoạt.
Lấy đũa trên bàn tách ra, gắp một cái tiểu long bao bỏ vào miệng.
"Cảm ơn chú Tư phối hợp diễn chung."
"Không có gì."
Thẩm Trác Lễ tươi cười ôn hòa.
Buổi trưa, Địch Tư Minh đến một chuyến, nói cho cậu biết, Diệp Chức đã chuyển ra khỏi Địch gia.
"Chắc là trong lòng cậu ta cảm thấy hổ thẹn, không muốn nhìn thấy em cãi nhau với ba, hôm nay liền đem đồ đạc rời đi, nghe nói còn ký công ty giải trí gì đó."
Địch Tư Lạc khẽ cười nhạo một tiếng:
"Sao vẫn không có trò gì mới vậy."
Việc này cũng không có gì lạ. Vào năm hai trung học, chiến tranh lạnh giữa cậu và Diệp Chức càng ngày càng gay gắt, ở trường gặp Diệp Chức đều đi đường vòng, nhưng cậu vẫn không tránh khỏi bị ba la mắng và so sánh.
"Mày nhìn Diệp Chức đi, ở trường biểu hiện tốt như thế nào, tất cả các thầy cô đều khen nó! Nhìn lại mày đi, động một chút là ngủ trong lớp, thật là hết nói nổi!"
"Lần này Diệp Chức thi đứng nhất, còn mày thì sao? Cứ hạng năm mươi, tao tiêu tiền cho mày để mày làm gì?"
"Về nhà một cái liền chơi game, còn dám học hút thuốc! Mày nhìn Diệp Chức đi, người ta ngoan ngoãn như thế nào, trở về liền đi đọc sách, máy tính cũng không chạm vào!"
Địch Tư Lạc cuối cùng nhịn không được, nói lại:
"Ông cứ khó chịu với tôi như vậy, còn coi tôi là con trai ông làm gì nữa? Ông trực tiếp nhận Diệp Chức làm con trai ruột luôn đi!"
Cậu đóng sầm cửa, đến nhà Lý Nhạc ở, định không bao giờ về nhà nữa. Không nghĩ tới ngày hôm sau Địch Tư Minh nói cho cậu biết, Diệp Chức dự định chuyển trường về quê, sống cùng với bà ngoại cậu ta.
Cậu cho rằng Diệp Chức nói đùa chơi, không ngờ rằng Diệp Chức thật sự chuyển trường. Địch Tư Lạc về nhà không gặp Diệp Chức, lúc đầu rất cao hứng, nhưng về sau lại có chút áy náy, cảm thấy lời nói ngày đó của mình có phải hơi quá đáng hay không, cậu thậm chí còn nghĩ đến việc xin lỗi Diệp Chức.
Chỉ là khi vừa mới khai giảng, ba cậu lại đón Diệp Chức từ quê về nhà, bởi vì áy náy, ông còn sủng Diệp Chức hơn trước, trực tiếp đổi phòng chơi game của Địch Tư Lạc thành thư phòng của Diệp Chức.
Địch Tư Lạc tức giận đến dậm chân, ở nhà vỗ bàn tuyệt thực, nhưng vẫn phải trơ mắt nhìn phòng chơi game của mình biến thành thư phòng của Diệp Chức.
Vào ngày bố trí xong, cậu nghiến răng nghiến lợi đi ngang qua đó, bị Diệp Chức gọi lại.
"Xin lỗi anh họ, em cũng không muốn như vậy."
Thiếu niên thanh tú gầy yếu đứng ở cửa với giọng điệu vô tội, nhưng trong đáy mắt lại lóe lên vẻ khoe khoang cùng đắc ý.
(Truyện chỉ có tại wp UynUyn17)
Vào khoảnh khắc đó, Địch Tư Lạc hoàn toàn hiểu được Diệp Chức chính là một quái vật không có lương tâm.
Cậu ta bây giờ chuyển ra khỏi Địch gia, phỏng chừng lại muốn chơi trò lúc trước, làm cho Địch Bằng cảm thấy áy náy với mình, về sau cậu ta muốn làm cái gì cũng có thể tha thứ.
"Bác sĩ nói buổi chiều em có thể xuất viện. Em có muốn về nhà không?"
Địch Tư Minh hỏi cậu.
"Em vẫn ở chỗ anh, ai muốn nhìn thấy ông già đó."
Địch Tư Minh không yên tâm:
"Sắp tới anh phải ra nước ngoài một thời gian, em ở một mình, lỡ như lại xảy ra chuyện gì..."
"Không phải có chú Tư ở đây rồi sao, chú sẽ giúp anh chăm sóc em."
Địch Tư Lạc nói xong, nháy mắt với người bên cạnh.
"Ừm." Thẩm Trác Lễ cười bất đắc dĩ.
Địch Tư Minh đang chờ hắn nói những lời này, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Người bạn tốt của anh tính cách có hơi trầm ổn, gặp biến không sợ, có hắn quản Địch Tư Lạc, còn gì tốt hơn nữa.
"Trong khoảng thời gian này thành thật nghe lời Trác Lễ, đừng có quậy nữa."
"Biết rồi, anh mau đi làm việc của anh đi."
Địch Tư Lạc kỳ thật không thích bị người khác giám sát. Có điều bị Thẩm Trác Lễ quản còn tốt hơn so với bị Địch Tư Minh cằm rằm, miệng anh trai cậu một khi nói là có thể nói liên tục mấy tiếng đồng hồ, cậu nghe lỗ tai đều muốn làm kén.
Sau khi xuất viện, Địch Tư Lạc lại nghỉ ngơi trong biệt thự vài ngày, một ngày ba bữa đều được Thẩm Trác Lễ bảo người đưa tới, chay mặn đủ loại, dinh dưỡng phong phú, mùi hương đầy đủ, đem dạ dày của Địch Tư Lạc dưỡng đến tốt.
Vào thứ hai, Địch Tư Lạc đến công ty để báo cáo và gặp đạo diễn cùng biên kịch của bộ phim mới. Đạo diễn rất hài lòng với ngoại hình của cậu, nhưng lại cảm thấy dáng người của cậu hiện tại vẫn chưa đạt yêu cầu, hy vọng cậu có thể tăng thêm khoảng 5kg, tập luyện để hơi có cơ bắp.
Sau khi quyết định sẽ chính thức gia nhập vào đoàn phim vào tháng sau. Lý Nhạc vội vàng kéo cậu xuống lầu đi phòng gym, còn thuê một huấn luyện viên cá nhân.
Huấn luyện viên là một người da thịt trắng nõn, dáng người cao gầy nhưng vẫn có cơ bắp vừa phải, tên là Kevin, thái độ vô cùng nhiệt tình, lúc Địch Tư Lạc rời đi, Kevin còn đưa cậu đến hầm đậu xe.
"Địch tiên sinh, ngày mai gặp lại."
Kevin mỉm cười hiện ra hai lúm đồng tiền nhỏ.
Địch Tư Lạc khẽ gật đầu, đang định vào ghế lái, sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng phanh chói tai.
Một chiếc Lamborghini màu xanh lục dừng lại ở làn đường phía trước, Thẩm Duy Hi đeo kính râm ngồi ở ghế lái, nhìn không ra biểu tình gì.
Anh không nói gì, nhưng Diệp Chức ngồi trên ghế lái phụ lại hạ cửa xe xuống, chào hỏi Địch Tư Lạc.
"Anh họ, thật trùng hợp lại gặp anh."
Địch Tư Lạc lúc này mới nhớ ra, tòa nhà đối diện công ty bọn họ chính là công ty giải trí Tinh Hải nổi tiếng, Diệp Chức đã ký hợp đồng vào Tinh Hải.
"Không biết người bên cạnh là ai?"
Ánh mắt cậu ta nghi hoặc nhìn về phía Kevin.
Địch Tư Lạc mỉm cười, coi như không hề có khúc mắc gì với Diệp Chức, cậu ôm vai Kevin:
"Huấn luyện viên của tôi, đẹp trai không? Hai người đang hẹn hò à?"
"Anh họ hiểu lầm rồi, hai ngày nay em đang chuyển nhà, Duy Hi qua giúp em mà thôi."
"Nói với cậu ta làm cái gì, đi thôi."
Tiếng động cơ ầm ầm đột nhiên trở nên nóng nảy, Lambroghini màu xanh lục gào thét lao ra khỏi hầm đậu xe.
"Duy Hi, anh vượt tốc độ rồi."
Cảnh vật hai bên xe không ngừng lùi về phía sau, Thẩm Duy Hi nhìn chằm chằm con đường phía trước, trong đầu đều là hình ảnh Tư Lạc cười tủm tỉm ôm lấy cái người trắng nõn kia.
Chỉ là một huấn luyện viên mà thôi, cậu ta có thể thân thiết với đối phương như vậy, nhưng gặp mình liền âm dương quái khí, trào phúng giễu cợt. Không phải luôn miệng nói thích mình, muốn kết hôn với mình sao? Tại sao bây giờ lại làm ra bộ dáng này?
Địch Tư Lạc, đây là sự chân thành của cậu sao?
"Đèn đỏ!"
Diệp Chức bỗng nhiên nâng cao giọng nói.
Thẩm Duy Hi phản ứng mạnh mẽ, nặng nề đạp phanh, theo quán tính thân thể bị dây an toàn siết chặt.
"Xin lỗi."
Nhận ra mình vừa rồi lại không tập trung lái xe, Thẩm Duy Hi kinh hãi chảy mồ hôi lạnh.
Diệp Chức không nói gì, chỉ là trong đôi mắt hiện lên tia u ám.
Đến căn hộ, xe tải của công ty chuyển nhà cũng vừa đến. Thẩm Duy Hi giúp cậu chỉ huy từ trên xuống xuống, chờ tất cả đồ đạc đều được dọn lên lầu, lại tiếp tục giúp cậu tháo thùng carton.
"Duy Hi, những thứ này để tự em dọn cũng được, anh không cần làm nữa đâu."
"Làm sao được, em còn đang mệt, cứ ngồi nghỉ ngơi đi, cứ để anh giúp em."
Ánh mắt Thẩm Duy Hi ôn nhu.
Diệp Chức đành phải gật đầu, đi vào phòng bếp pha trà.
Cậu cũng không có nhiều đồ đạc, đồ nội thất đã được công nhân chuyển vào, chỉ còn lại một vài thùng carton và một số đồ linh tinh.
Khi Thẩm Duy Hi đang giúp cậu dọn dẹp thùng carton, đột nhiên anh nhìn thấy một album ảnh, là một sổ lưu niệm tốt nghiệp trung học. Khi mở ra anh phát hiện bên trong kẹp một tấm ảnh của hai người.
Đó chắc là lúc hai người bọn họ vừa mới ở bên nhau, anh dẫn Diệp Chức đến sau trường học ăn khoai tây chiên, môi Diệp Chức bị cay đến đỏ bừng, anh nhìn chằm chằm cậu, không thể nào dời mắt được. Sau đó bọn họ dùng máy ảnh chụp một bức dưới gốc cây nhãn lồng.
Anh không ngờ Diệp Chức còn giữ lại bức ảnh này, anh cho rằng chỉ có một mình anh là người duy nhất phải chịu đựng những nỗi nhớ đau đớn dày vò trong suốt 5 năm xa cách.
Anh đem quyển album kia đặt lên giá sách, sờ chiếc hộp màu đen trong túi áo, trong mắt xẹt qua một tia quyết tâm cùng kiên định.
"Duy Hi, mệt không? Uống trà đi."
Diệp Chức bưng tách trà bằng sứ đi tới.
Thẩm Duy Hi nhìn khuôn mặt thanh tú của cậu, đáy lòng bỗng nhiên sinh ra dũng khí.
"Diệp Chức, kết hôn với anh đi."
Đôi mắt đen nóng bỏng của anh nhìn chằm chằm vào cậu với đầy yêu thương.
Con ngươi sâu đậm của Diệp Chức hơi co rút, không dám tin nhìn anh.
"Nếu em đã về nước, chứng minh trong lòng em vẫn còn có anh, chúng ta đã bỏ lỡ nhau năm năm rồi, em còn muốn tiếp tục bỏ lỡ sao? Chỉ cần em đồng ý anh, tất cả những khó khăn đều có thể giải quyết."
Thẩm Duy Hi nói một hơi, giây tiếp theo liền lấy chiếc hộp màu đen trong túi áo mở ra.
Diệp Chức nhìn chiếc nhẫn toả ra ánh sáng lung linh, đáy mắt lộ ra một tia dao động nhưng rất nhanh đôi mắt kia đã khôi phục lại lạnh lẽo.
"Em không muốn."
Đôi môi mỏng xinh đẹp nhưng lại nói ra những lời tàn nhẫn nhất.
Sự nhiệt tình của Thẩm Duy Hi trong nháy mắt bị dập tắt.
Vành mắt Diệp Chức đỏ lên:
"Duy Hi, đừng quên bây giờ anh đang có hôn ước với anh họ. Hơn nữa Địch gia đối xử với em rất tốt, em không thể ích kỷ như vậy được."
"Chúng ta cứ tiếp tục làm bạn đi, đây là mối quan hệ tốt nhất."
Từ căn hộ của Diệp Chức đi ra, Thẩm Duy Hi bàng hoàng lái xe đến quán bar. Anh uống đến say xỉn, bạn anh gọi xe đưa anh về Thẩm gia nhưng anh lại bảo tài xế quay lại, đi đến biệt thự của Địch Tư Minh.
Địch Tư Lạc vừa mới ngủ, chuông cửa biệt thự liền vang lên, nhìn thấy mặt của Thẩm Duy Hi trong màn hình, cậu lười để ý, nằm xuống tiếp tục ngủ, nhưng chuông cửa vẫn kiên trì vang lên.
Cậu cực kỳ khó chịu, nên mang dép xuống giường đi ra ngoài mở cửa.
Hai gò má Thẩm Duy Hi đỏ bừng, cả người nồng nặc mùi rượu, dáng người cao gầy xiêu vẹo dựa vào cột nhà.
"Có chuyện gì?"
"Địch Tư Lạc, cậu có thích tôi không?"
"Anh bị bệnh à? Đầu óc có bị lủng thì đi bệnh viện tâm thần!"
Địch Tư Lạc đang định đóng cửa, Thẩm Duy Hi lại tiến lên một bước, cả người bị kẹt trong khe cửa, chen vào phòng khách.
"Cậu rất thích tôi, nhưng vì sao...Diệp Chức lại không thích tôi, ngay cả tôi cầu hôn...em ấy..... em ấy cũng không đồng ý."
Thẩm Duy Hi say đến hồ đồ, ngã xuống sô pha, miệng mơ hồ nói chuyện.
Có vẻ đi cầu hôn bị từ chối. Địch Tư Lạc có thể đoán được tại sao. Lúc còn học trung học, Diệp Chức và Thẩm Duy Hi ở bên nhau, người Thẩm gia không đồng ý. Cha mẹ Diệp Chức đều đã chết, ông cụ Thẩm cực kỳ mê tín, cảm thấy mệnh cách của Diệp Chức quá khắc, còn là con trai, sợ ảnh hưởng đến vận may của Thẩm gia nên kiên quyết phản đối hai người ở bên nhau.
Sau khi Diệp Chức ra nước ngoài, Thẩm Duy Hi vẫn thích đàn ông, dù sao bẻ cũng không thẳng, ông cụ Thẩm không có biện pháp, đổi miệng nói cho dù anh thích đàn ông cũng phải tìm người có điều kiện tốt, bát tự phải hợp, Địch Tư Lạc lúc này mới lọt vào mắt Thẩm gia.
Với tính cách của Diệp Chức, tất nhiên không có khả năng đi đến Thẩm gia cầu xin, Thẩm Duy Hi nếu vẫn không nắm giữ được quyền lực của Thẩm gia, Diệp Chức cũng không có khả năng đáp ứng ở bên anh.
Nhìn thấy bộ dáng như chó chết của Thẩm Duy Hi, đáy lòng Địch Tư Lạc còn rất thoải mái.
Cậu đá vài cú vào Thẩm Duy Hi đang nằm trên mặt đất, ném anh vào phòng khách rồi trở về phòng ngủ.
Cậu rất buồn ngủ, vừa mơ mơ màng màng thiếp đi, bỗng nhiên cảm giác được trên người mình có một sức nặng, áo ngủ cũng bị xé toạc.
Thẩm Duy Hi chỉ nhìn thấy đường nét nghiêng mặt của người đàn ông, thiếu chút nữa còn tưởng rằng Địch Tư Lạc sau lưng mình vụng trộm, nhìn kỹ mới phát hiện đó là Thẩm Trác Lễ.
Âm thanh hộp giữ ấm đập xuống đất thật sự quá vang dội, Địch Tư Lạc và Thẩm Trác Lễ bị làm cho kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Duy Hi đang đứng ở cửa.
"Chú Tư, sao chú lại ở đây?"
Nụ cười của Thẩm Duy Hi cứng ngắc.
"Chú nghe Tư Minh nói Tiểu Lạc nhập viện, nên đến thăm em ấy."
Thẩm Duy Hi nhớ tới quan hệ giữa Địch Tư Minh và Thẩm Trác Lễ không tệ, chú Tư xuất hiện ở đây cũng bình thường, chỉ là cho dù nếu hắn muốn tới thăm Địch Tư Lạc, cũng không cần phải tự mình đút cậu ta ăn cháo chứ, quá dễ khiến người ta hiểu lầm.
Địch Tư Lạc nhíu mày:
"Thẩm Duy Hi, anh tới đây làm gì? Không lẽ muốn mang cháo cho tôi à?"
Lúc này Thẩm Duy Hi mới nhớ hộp giữ ấm bị rơi xuống đất, sắc mặt anh hết đỏ lại trắng, bình tĩnh nhặt hộp giữ ấm kia lên, may mà vỏ kim loại chắc chắn, cũng không bị đập vỡ, cháo bên trong cũng không đổ ra.
"Tôi đến đây thăm một người bạn, thuận đường đi ngang qua, cháo này là đưa cho bạn tôi, cậu đừng có tự mình đa tình."
Thảo nào, Địch Tư Lạc nghĩ thế nào cũng không cảm thấy Thẩm Duy Hi là người sẽ đặc biệt đến bệnh viện đưa cháo cho mình. Lời giải thích này tuy có hơi vô lý nhưng cũng coi là tạm được.
"Thẩm thiếu gia vất vả rồi, còn thuận đường đi ngang qua nơi này nhìn tôi, nhưng tôi rất bận nên không có thời gian nói chuyện phiếm cùng Thẩm thiếu gia được."
Địch Tư Lạc chớp chớp mắt, tiếp tục ăn cháo cá trên tay Thẩm Trác Lễ.
Thẩm Duy Hi nhìn bộ dáng Địch Tư Lạc không quan tâm sự tồn tại của mình, một cơn tức giận không thể giải thích nổi lên trong lồng ngực, còn có cảm giác uất ức mơ hồ.
Mình có ngu không? Tại sao phải nhất định tới đây đưa cháo cho Địch Tư Lạc! Cậu ta xứng à?
Anh nghiến răng, xoay người ra khỏi phòng bệnh, dùng sức ném hộp giữ ấm vào thùng rác.
"Vui vẻ như vậy?"
Địch Tư Lạc nghe vậy ngẩng đầu lên, phát hiện đôi mắt đầy ý cưới của Thẩm Trác Lễ đặt trên mặt cậu. Giống như bị giáo viên chủ nhiệm bắt được chiêu trò nhỏ của mình, đôi mắt sáng ngời của Địch Tư Lạc lóe lên, lộ ra nụ cười giảo hoạt.
Lấy đũa trên bàn tách ra, gắp một cái tiểu long bao bỏ vào miệng.
"Cảm ơn chú Tư phối hợp diễn chung."
"Không có gì."
Thẩm Trác Lễ tươi cười ôn hòa.
Buổi trưa, Địch Tư Minh đến một chuyến, nói cho cậu biết, Diệp Chức đã chuyển ra khỏi Địch gia.
"Chắc là trong lòng cậu ta cảm thấy hổ thẹn, không muốn nhìn thấy em cãi nhau với ba, hôm nay liền đem đồ đạc rời đi, nghe nói còn ký công ty giải trí gì đó."
Địch Tư Lạc khẽ cười nhạo một tiếng:
"Sao vẫn không có trò gì mới vậy."
Việc này cũng không có gì lạ. Vào năm hai trung học, chiến tranh lạnh giữa cậu và Diệp Chức càng ngày càng gay gắt, ở trường gặp Diệp Chức đều đi đường vòng, nhưng cậu vẫn không tránh khỏi bị ba la mắng và so sánh.
"Mày nhìn Diệp Chức đi, ở trường biểu hiện tốt như thế nào, tất cả các thầy cô đều khen nó! Nhìn lại mày đi, động một chút là ngủ trong lớp, thật là hết nói nổi!"
"Lần này Diệp Chức thi đứng nhất, còn mày thì sao? Cứ hạng năm mươi, tao tiêu tiền cho mày để mày làm gì?"
"Về nhà một cái liền chơi game, còn dám học hút thuốc! Mày nhìn Diệp Chức đi, người ta ngoan ngoãn như thế nào, trở về liền đi đọc sách, máy tính cũng không chạm vào!"
Địch Tư Lạc cuối cùng nhịn không được, nói lại:
"Ông cứ khó chịu với tôi như vậy, còn coi tôi là con trai ông làm gì nữa? Ông trực tiếp nhận Diệp Chức làm con trai ruột luôn đi!"
Cậu đóng sầm cửa, đến nhà Lý Nhạc ở, định không bao giờ về nhà nữa. Không nghĩ tới ngày hôm sau Địch Tư Minh nói cho cậu biết, Diệp Chức dự định chuyển trường về quê, sống cùng với bà ngoại cậu ta.
Cậu cho rằng Diệp Chức nói đùa chơi, không ngờ rằng Diệp Chức thật sự chuyển trường. Địch Tư Lạc về nhà không gặp Diệp Chức, lúc đầu rất cao hứng, nhưng về sau lại có chút áy náy, cảm thấy lời nói ngày đó của mình có phải hơi quá đáng hay không, cậu thậm chí còn nghĩ đến việc xin lỗi Diệp Chức.
Chỉ là khi vừa mới khai giảng, ba cậu lại đón Diệp Chức từ quê về nhà, bởi vì áy náy, ông còn sủng Diệp Chức hơn trước, trực tiếp đổi phòng chơi game của Địch Tư Lạc thành thư phòng của Diệp Chức.
Địch Tư Lạc tức giận đến dậm chân, ở nhà vỗ bàn tuyệt thực, nhưng vẫn phải trơ mắt nhìn phòng chơi game của mình biến thành thư phòng của Diệp Chức.
Vào ngày bố trí xong, cậu nghiến răng nghiến lợi đi ngang qua đó, bị Diệp Chức gọi lại.
"Xin lỗi anh họ, em cũng không muốn như vậy."
Thiếu niên thanh tú gầy yếu đứng ở cửa với giọng điệu vô tội, nhưng trong đáy mắt lại lóe lên vẻ khoe khoang cùng đắc ý.
(Truyện chỉ có tại wp UynUyn17)
Vào khoảnh khắc đó, Địch Tư Lạc hoàn toàn hiểu được Diệp Chức chính là một quái vật không có lương tâm.
Cậu ta bây giờ chuyển ra khỏi Địch gia, phỏng chừng lại muốn chơi trò lúc trước, làm cho Địch Bằng cảm thấy áy náy với mình, về sau cậu ta muốn làm cái gì cũng có thể tha thứ.
"Bác sĩ nói buổi chiều em có thể xuất viện. Em có muốn về nhà không?"
Địch Tư Minh hỏi cậu.
"Em vẫn ở chỗ anh, ai muốn nhìn thấy ông già đó."
Địch Tư Minh không yên tâm:
"Sắp tới anh phải ra nước ngoài một thời gian, em ở một mình, lỡ như lại xảy ra chuyện gì..."
"Không phải có chú Tư ở đây rồi sao, chú sẽ giúp anh chăm sóc em."
Địch Tư Lạc nói xong, nháy mắt với người bên cạnh.
"Ừm." Thẩm Trác Lễ cười bất đắc dĩ.
Địch Tư Minh đang chờ hắn nói những lời này, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Người bạn tốt của anh tính cách có hơi trầm ổn, gặp biến không sợ, có hắn quản Địch Tư Lạc, còn gì tốt hơn nữa.
"Trong khoảng thời gian này thành thật nghe lời Trác Lễ, đừng có quậy nữa."
"Biết rồi, anh mau đi làm việc của anh đi."
Địch Tư Lạc kỳ thật không thích bị người khác giám sát. Có điều bị Thẩm Trác Lễ quản còn tốt hơn so với bị Địch Tư Minh cằm rằm, miệng anh trai cậu một khi nói là có thể nói liên tục mấy tiếng đồng hồ, cậu nghe lỗ tai đều muốn làm kén.
Sau khi xuất viện, Địch Tư Lạc lại nghỉ ngơi trong biệt thự vài ngày, một ngày ba bữa đều được Thẩm Trác Lễ bảo người đưa tới, chay mặn đủ loại, dinh dưỡng phong phú, mùi hương đầy đủ, đem dạ dày của Địch Tư Lạc dưỡng đến tốt.
Vào thứ hai, Địch Tư Lạc đến công ty để báo cáo và gặp đạo diễn cùng biên kịch của bộ phim mới. Đạo diễn rất hài lòng với ngoại hình của cậu, nhưng lại cảm thấy dáng người của cậu hiện tại vẫn chưa đạt yêu cầu, hy vọng cậu có thể tăng thêm khoảng 5kg, tập luyện để hơi có cơ bắp.
Sau khi quyết định sẽ chính thức gia nhập vào đoàn phim vào tháng sau. Lý Nhạc vội vàng kéo cậu xuống lầu đi phòng gym, còn thuê một huấn luyện viên cá nhân.
Huấn luyện viên là một người da thịt trắng nõn, dáng người cao gầy nhưng vẫn có cơ bắp vừa phải, tên là Kevin, thái độ vô cùng nhiệt tình, lúc Địch Tư Lạc rời đi, Kevin còn đưa cậu đến hầm đậu xe.
"Địch tiên sinh, ngày mai gặp lại."
Kevin mỉm cười hiện ra hai lúm đồng tiền nhỏ.
Địch Tư Lạc khẽ gật đầu, đang định vào ghế lái, sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng phanh chói tai.
Một chiếc Lamborghini màu xanh lục dừng lại ở làn đường phía trước, Thẩm Duy Hi đeo kính râm ngồi ở ghế lái, nhìn không ra biểu tình gì.
Anh không nói gì, nhưng Diệp Chức ngồi trên ghế lái phụ lại hạ cửa xe xuống, chào hỏi Địch Tư Lạc.
"Anh họ, thật trùng hợp lại gặp anh."
Địch Tư Lạc lúc này mới nhớ ra, tòa nhà đối diện công ty bọn họ chính là công ty giải trí Tinh Hải nổi tiếng, Diệp Chức đã ký hợp đồng vào Tinh Hải.
"Không biết người bên cạnh là ai?"
Ánh mắt cậu ta nghi hoặc nhìn về phía Kevin.
Địch Tư Lạc mỉm cười, coi như không hề có khúc mắc gì với Diệp Chức, cậu ôm vai Kevin:
"Huấn luyện viên của tôi, đẹp trai không? Hai người đang hẹn hò à?"
"Anh họ hiểu lầm rồi, hai ngày nay em đang chuyển nhà, Duy Hi qua giúp em mà thôi."
"Nói với cậu ta làm cái gì, đi thôi."
Tiếng động cơ ầm ầm đột nhiên trở nên nóng nảy, Lambroghini màu xanh lục gào thét lao ra khỏi hầm đậu xe.
"Duy Hi, anh vượt tốc độ rồi."
Cảnh vật hai bên xe không ngừng lùi về phía sau, Thẩm Duy Hi nhìn chằm chằm con đường phía trước, trong đầu đều là hình ảnh Tư Lạc cười tủm tỉm ôm lấy cái người trắng nõn kia.
Chỉ là một huấn luyện viên mà thôi, cậu ta có thể thân thiết với đối phương như vậy, nhưng gặp mình liền âm dương quái khí, trào phúng giễu cợt. Không phải luôn miệng nói thích mình, muốn kết hôn với mình sao? Tại sao bây giờ lại làm ra bộ dáng này?
Địch Tư Lạc, đây là sự chân thành của cậu sao?
"Đèn đỏ!"
Diệp Chức bỗng nhiên nâng cao giọng nói.
Thẩm Duy Hi phản ứng mạnh mẽ, nặng nề đạp phanh, theo quán tính thân thể bị dây an toàn siết chặt.
"Xin lỗi."
Nhận ra mình vừa rồi lại không tập trung lái xe, Thẩm Duy Hi kinh hãi chảy mồ hôi lạnh.
Diệp Chức không nói gì, chỉ là trong đôi mắt hiện lên tia u ám.
Đến căn hộ, xe tải của công ty chuyển nhà cũng vừa đến. Thẩm Duy Hi giúp cậu chỉ huy từ trên xuống xuống, chờ tất cả đồ đạc đều được dọn lên lầu, lại tiếp tục giúp cậu tháo thùng carton.
"Duy Hi, những thứ này để tự em dọn cũng được, anh không cần làm nữa đâu."
"Làm sao được, em còn đang mệt, cứ ngồi nghỉ ngơi đi, cứ để anh giúp em."
Ánh mắt Thẩm Duy Hi ôn nhu.
Diệp Chức đành phải gật đầu, đi vào phòng bếp pha trà.
Cậu cũng không có nhiều đồ đạc, đồ nội thất đã được công nhân chuyển vào, chỉ còn lại một vài thùng carton và một số đồ linh tinh.
Khi Thẩm Duy Hi đang giúp cậu dọn dẹp thùng carton, đột nhiên anh nhìn thấy một album ảnh, là một sổ lưu niệm tốt nghiệp trung học. Khi mở ra anh phát hiện bên trong kẹp một tấm ảnh của hai người.
Đó chắc là lúc hai người bọn họ vừa mới ở bên nhau, anh dẫn Diệp Chức đến sau trường học ăn khoai tây chiên, môi Diệp Chức bị cay đến đỏ bừng, anh nhìn chằm chằm cậu, không thể nào dời mắt được. Sau đó bọn họ dùng máy ảnh chụp một bức dưới gốc cây nhãn lồng.
Anh không ngờ Diệp Chức còn giữ lại bức ảnh này, anh cho rằng chỉ có một mình anh là người duy nhất phải chịu đựng những nỗi nhớ đau đớn dày vò trong suốt 5 năm xa cách.
Anh đem quyển album kia đặt lên giá sách, sờ chiếc hộp màu đen trong túi áo, trong mắt xẹt qua một tia quyết tâm cùng kiên định.
"Duy Hi, mệt không? Uống trà đi."
Diệp Chức bưng tách trà bằng sứ đi tới.
Thẩm Duy Hi nhìn khuôn mặt thanh tú của cậu, đáy lòng bỗng nhiên sinh ra dũng khí.
"Diệp Chức, kết hôn với anh đi."
Đôi mắt đen nóng bỏng của anh nhìn chằm chằm vào cậu với đầy yêu thương.
Con ngươi sâu đậm của Diệp Chức hơi co rút, không dám tin nhìn anh.
"Nếu em đã về nước, chứng minh trong lòng em vẫn còn có anh, chúng ta đã bỏ lỡ nhau năm năm rồi, em còn muốn tiếp tục bỏ lỡ sao? Chỉ cần em đồng ý anh, tất cả những khó khăn đều có thể giải quyết."
Thẩm Duy Hi nói một hơi, giây tiếp theo liền lấy chiếc hộp màu đen trong túi áo mở ra.
Diệp Chức nhìn chiếc nhẫn toả ra ánh sáng lung linh, đáy mắt lộ ra một tia dao động nhưng rất nhanh đôi mắt kia đã khôi phục lại lạnh lẽo.
"Em không muốn."
Đôi môi mỏng xinh đẹp nhưng lại nói ra những lời tàn nhẫn nhất.
Sự nhiệt tình của Thẩm Duy Hi trong nháy mắt bị dập tắt.
Vành mắt Diệp Chức đỏ lên:
"Duy Hi, đừng quên bây giờ anh đang có hôn ước với anh họ. Hơn nữa Địch gia đối xử với em rất tốt, em không thể ích kỷ như vậy được."
"Chúng ta cứ tiếp tục làm bạn đi, đây là mối quan hệ tốt nhất."
Từ căn hộ của Diệp Chức đi ra, Thẩm Duy Hi bàng hoàng lái xe đến quán bar. Anh uống đến say xỉn, bạn anh gọi xe đưa anh về Thẩm gia nhưng anh lại bảo tài xế quay lại, đi đến biệt thự của Địch Tư Minh.
Địch Tư Lạc vừa mới ngủ, chuông cửa biệt thự liền vang lên, nhìn thấy mặt của Thẩm Duy Hi trong màn hình, cậu lười để ý, nằm xuống tiếp tục ngủ, nhưng chuông cửa vẫn kiên trì vang lên.
Cậu cực kỳ khó chịu, nên mang dép xuống giường đi ra ngoài mở cửa.
Hai gò má Thẩm Duy Hi đỏ bừng, cả người nồng nặc mùi rượu, dáng người cao gầy xiêu vẹo dựa vào cột nhà.
"Có chuyện gì?"
"Địch Tư Lạc, cậu có thích tôi không?"
"Anh bị bệnh à? Đầu óc có bị lủng thì đi bệnh viện tâm thần!"
Địch Tư Lạc đang định đóng cửa, Thẩm Duy Hi lại tiến lên một bước, cả người bị kẹt trong khe cửa, chen vào phòng khách.
"Cậu rất thích tôi, nhưng vì sao...Diệp Chức lại không thích tôi, ngay cả tôi cầu hôn...em ấy..... em ấy cũng không đồng ý."
Thẩm Duy Hi say đến hồ đồ, ngã xuống sô pha, miệng mơ hồ nói chuyện.
Có vẻ đi cầu hôn bị từ chối. Địch Tư Lạc có thể đoán được tại sao. Lúc còn học trung học, Diệp Chức và Thẩm Duy Hi ở bên nhau, người Thẩm gia không đồng ý. Cha mẹ Diệp Chức đều đã chết, ông cụ Thẩm cực kỳ mê tín, cảm thấy mệnh cách của Diệp Chức quá khắc, còn là con trai, sợ ảnh hưởng đến vận may của Thẩm gia nên kiên quyết phản đối hai người ở bên nhau.
Sau khi Diệp Chức ra nước ngoài, Thẩm Duy Hi vẫn thích đàn ông, dù sao bẻ cũng không thẳng, ông cụ Thẩm không có biện pháp, đổi miệng nói cho dù anh thích đàn ông cũng phải tìm người có điều kiện tốt, bát tự phải hợp, Địch Tư Lạc lúc này mới lọt vào mắt Thẩm gia.
Với tính cách của Diệp Chức, tất nhiên không có khả năng đi đến Thẩm gia cầu xin, Thẩm Duy Hi nếu vẫn không nắm giữ được quyền lực của Thẩm gia, Diệp Chức cũng không có khả năng đáp ứng ở bên anh.
Nhìn thấy bộ dáng như chó chết của Thẩm Duy Hi, đáy lòng Địch Tư Lạc còn rất thoải mái.
Cậu đá vài cú vào Thẩm Duy Hi đang nằm trên mặt đất, ném anh vào phòng khách rồi trở về phòng ngủ.
Cậu rất buồn ngủ, vừa mơ mơ màng màng thiếp đi, bỗng nhiên cảm giác được trên người mình có một sức nặng, áo ngủ cũng bị xé toạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất