Thế Thân Bạch Nguyên Quang Của Tra Công Không Muốn Làm Nữa

Chương 11

Trước Sau
Ông cụ Thẩm lúc trước đã trải qua cuộc phẫu thuật nhồi máu cơ tim, lúc này lại bị làm cho tức giận nên nhất thời bệnh cũ tái phát, Thẩm Kiến Quân vội vàng bảo người giúp việc lấy thuốc cho ông, lúc sau ông cụ Thẩm mới từ từ tỉnh lại.

"Chủ tịch, thật ra ngài không cần lo lắng, chỉ cần nhị thiếu gia không phải buôn bán ma túy hay xúi giục người khác dùng ma túy, mà chỉ đơn thuần sử dụng ma túy bình thường thì chỉ bị phạt giam giữ mười lăm ngày, trả thêm tiền phạt là có thể giải quyết."

"Giam giữ mươi lăm ngày? Con trai tôi chưa bao giờ phải ở trong đó, bây giờ cậu lại nói chỉ giam giữ mười lăm ngày?" Vợ của Thẩm Kiến Nghiệp lại bắt đầu khóc lóc.

"Duy Kiệt đáng thương của tôi, nhà chúng ta chỉ còn có mình con..."

"Đừng có khóc nữa, thật là phiền! Suốt ngày chỉ biết khóc, không phải đều do cô dạy hư nó à!" Thẩm Kiến Nghiệp nhíu mày quát mắng vợ mình.

"Luật sư Trương, giam giữ hành chính không phải là vấn đề lớn, vấn đề là nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì giá cổ phiếu ngày mai của Thẩm thị sẽ giảm như thế nào, anh đã từng nghĩ đến chưa?" Vẻ mặt Thẩm Duy Hi cực kỳ nghiêm túc.

Luật sư Trương lộ ra vẻ mặt không thể giúp được gì.

"Bây giờ chính sách ở trên rất là nghiêm ngặt, pháp luật sẽ không tha thứ nữa. Chủ tịch, tôi tin trong lòng ngài đã có cân nhắc, nếu nhị thiếu gia có thái độ đoan chính, thành khẩn nhận sai thì tổn thất giá cổ phiếu vẫn có thể cứu được."

Ông cụ Thẩm khép hờ mắt suy tư thật lâu, sau đó mới chậm rãi gật đầu.

"Tôi hiểu rõ, luật sư Trương, cậu trở về đi."

"Ba, vậy ý của ba là không đi bảo lãnh Tiểu Kiệt sao?" Thẩm Kiến Nghiệp thăm dò hỏi.

"Để cho nó ở trong đó mười lăm ngày suy nghĩ lại đi! Tôi không muốn lãng phí tiền để bảo lãnh cho nó!"

Ông cụ Thẩm tràn đầy thất vọng quay người rời đi.

"Chị cả, chị giúp em khuyên ba được không, Tiểu Kiệt nhà tụi em chưa từng phải chịu khổ, nếu nó ở trong đó bị người ta bắt nạt thì biết làm sao đây?"

"Em hai, em nghe chị, ba đang tức giận, em đừng có chọc ông ấy."

"Duy Hi, con phải giúp em trai của con, hai đứa từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, con không thể mặc kệ nhìn nó ở trong đó chịu tội được."

"Cô hai, cô yên tâm, để con lo liệu."

Trong phòng khách tiếng khóc, tiếng cãi nhau rối loạn thành một nồi cháo. Địch Tư Lạc vốn ngủ không đủ giấc, lúc này đầu đau như búa bổ, nhịn không được ấn ấn mi tâm.

Thẩm Trác Lễ không biết khi nào từ phía sau đi tới, vỗ nhẹ lên vai cậu.

"Tiểu Lạc, trở về ngủ đi, con không cần dính líu đến chuyện này."

Địch Tư Lạc quay đầu nhìn thân hình thon dài của người đàn ông. Cho dù vừa mới bị người ta công kích và chỉ trích nhưng trên mặt Thẩm Trác Lễ không có phần nào không vui, tất cả cảm xúc của anh dường như đều ẩn sâu dưới lớp mặt nạ ôn hòa lễ độ.

Địch Tư Lạc gật đầu, Thẩm Vĩ Kiệt tự làm tự chịu, căn bản không cần cậu quan tâm, cậu trở về phòng tiếp tục ngủ.

Ngủ cho đến khi trời sáng, cậu lại bị Thẩm Duy Hi đánh thức.

"Duy Kiệt xảy ra chuyện lớn như vậy mà cậu còn ngủ được?"

Thẩm Duy Hi có chút tức giận, hắn vừa bước vào phòng đã thấy bộ dáng Địch Tư Lạc ôm gối ngủ ngon lành, tức giận trong lòng không có chỗ phát tiết.

Địch Tư Lạc mơ màng mở mắt ra, vừa nhìn thấy Thẩm Duy Hi cậu chỉ muốn trợn trắng mắt, nhưng lại nghĩ đến tính cách thiết lập của mình không thể sụp đổ, còn phải tiếp tục diễn nên đành tỏ ra luống cuống nói, "Tôi cũng không giúp được gì nên trở về ngủ. Anh không vui sao?"

Đầu Thẩm Duy Hi đau đến sắp nổ, hắn vừa mới cùng bộ phận quan hệ công chúng tổ chức một cuộc họp khẩn cấp. Đối thủ cạnh tranh của bọ họ đã ngửi thấy được manh mối, từ sáng sớm đã có phóng viên báo lá cải ngồi xổm bên cạnh đồn cảnh sát, không ngừng tìm hiểu. Chỉ chờ khi thông báo chính thức được đưa ra, giá cổ phiếu của Thẩm thị chắn chắc sẽ giảm mạnh, các cổ đông bên kia nhất định sẽ tức giận.

Hắn gấp đến độ như kiến ngồi trên chảo nóng, mà Địch Tư Lạc lại ở đây ngủ ngon lành, sao hắn có thể không tức giận?

(Truyện chỉ có tại wp UynUyn17)



Nhưng lúc này thấy Địch Tư Lạc vô tội mở to mắt, lời trách cứ vừa đến bên miệng Thẩm Duy Hi lập tức thu về.

"Dậy ăn sáng, không phải dạ dày cậu không tốt sao? Không tính ăn sáng à?"

Địch Tư Lạc gật đầu, ngoan ngoãn đi xuống giường. Cậu vừa ngáp vừa đi đến tủ quần áo thay đồ. Cởi áo ngủ ra lập tức lộ ra đường cong bờ vai mịn màng.

Thẩm Duy Hi vốn đã đi tới cửa, nhưng vừa nhìn thấy tấm lưng trấn trụi của cậu liền sửng sốt. Bởi vì trong khoảng thời gian này cậu luôn rèn luyện nên trên người Địch Tư Lạc đã xuất hiện vài đường nét cơ bắp, làn da mật ong lúc này càng thêm căng mịn, trơn bóng óng ánh, vòng eo thì săn chắc, xương bướm uốn lượn chập trùng. Chỉ là một động tác mặc quần áo đơn giản nhưng khiến Thẩm Duy Hi không hiểu sao lại có chút miệng khô lưỡi khô.

Hắn không biết mình bị sao mà tim đập có chút nhanh, hắn không muốn đối diện với cảm giác này nên vội vàng rũ mắt xuống, xoay người đóng cửa lại.

Địch Tư Lạc quay đầu liếc mắt nhìn cánh cửa, cười nhạo một tiếng.

Vẫn còn một tuần nghỉ ngơi, Địch Tư Lạc ngoại trừ đến phòng gym tập luyện thì chính là ở nhà xem kịch bản, tản bộ.

Hôm nay, cậu kéo Lý Nhạc đến câu lạc bộ đánh golf. Hai người vừa đi vào phòng nghỉ đã cảm giác được vài tầm mắt không tốt nhìn tới.

Giới thượng lưu của Uyển Thành rất nhỏ, Thẩm gia lại là doanh nghiệp hàng đầu. Chuyện Thẩm Duy Hi đào hôn từ lâu đã nổi tiếng trong giới, bây giờ nhìn thấy Địch Tư Lạc xuất hiện, ánh mắt của mấy phú nhị đại thích xem kịch vui đều bắn về phía này.

"Đó không phải là Địch Tư Lạc sao? Nghe nói cậu ta còn vào Thẩm gia ở, đúng là ngại mặt chưa đủ dày."

"Hình như Thẩm gia sắp muốn bổ sung hôn lễ, cũng không biết là thật hay giả, nếu Thẩm Duy Hi lại trốn một lần nữa, vậy thì lại có kịch hay xem rồi."

"Người này thật đê tiện, cậu nói xem lúc Thẩm Duy Hi đào hôn, cậu ta mỗi ngày ở nhà có lấy nước mắt rửa mặt không?"

"Ai nói không có, liếm chó mà còn liếm thành như vậy cũng thật sự rất giỏi."

Địch Tư Lạc cười lạnh một tiếng, trực tiếp đi đến trước mặt người đàn ông có giọng nói lớn nhất.

"Cậu muốn làm gì?" Người đàn ông ỷ vào là đã đồng bọn ở đây nên không sợ ưỡn ngực lên.

"Nói tôi liếm chó? Tống thiếu gia đúng không, cậu đập mấy chục triệu cho nữ minh tinh nào đó mà người ta có liếc cậu một cái không? Quả nhiên, người xấu xí thì liếm chó cũng không có tư cách làm."

Những người ở phía sau đều bật cười, người đàn ông bị cậu làm cho nhục nhã đến đỏ mặt, tức giận muốn ra tay đánh cậu nhưng đã bị Địch Tư Lạc nắm chặt nắm đấm, dùng sức vặn cổ tay hắn sang một bên.

Hắn ta đau đến hét lên.

Lý Nhạc ở phía sau quan sát tuy rất hả giận nhưng lại có chút lo lắng, đang muốn ra tay ngăn cản thì nghe thấy phía sau vang lên một giọng nói nhẹ nhàng.

"Tiểu Lạc, đừng xúc động."

Nhìn thấy Thẩm Trác Lễ xuất hiện, Địch Tư Lạc lập tức buông tay ra.

"Chú Tư, sao chú lại ở đây?"

Tống thiếu gia cũng nhìn thấy Thẩm Trác Lễ, giễu cợt trong mắt hắn càng đậm, thấp giọng nói, "Hừ, một đứa con riêng, một đứa liếm chó, đúng là xứng đôi!"

Hắn vừa dứt lời, trên mặt đã nhận được một cú đấm mạnh mẽ.

"Địch Tư Lạc, cậu thật sự đánh người sao!" Lý Nhạc bị dọa sợ.

"Sỉ nhục tao thì được, nhưng không được sỉ nhục chú Tư của tao!"

Sự tức giận của Địch Tư Lạc đã tích tụ bao nhiêu ngày, lúc này tất cả đều trút lên đầu Tống thiếu gia xui xẻo này, đợi đến khi Lý Nhạc cùng những người khác kéo cậu ra, mặt của tên xui xẻo kia đã bị cậu đánh đến tím xanh, vô cùng thê thảm.

"Địch Tư Lạc, cậu muốn chết có phải không? Cậu đợi đó!"



"Mày tốt nhất thì nhanh lên đi, lịch trình của tao rất kín, không có thời gian để ý tới loại cặn bã như mày."

Địch Tư Lạc lau máu trên khóe miệng rồi ngồi xuống ghế.

Thẩm Trác Lễ cầm túi đá tới, đặt lên khóe miệng cậu.

"Đứa ngốc, động thủ với loại người này làm gì?"

"Chỉ là nhìn hắn ta lại cảm thấy khó chịu." Kiếp trước cậu cũng từng chịu hết sự chế nhạo và trào phúng của đám người này nhưng cậu đã nhịn đủ rồi.

Lý Nhạc cầm khăn mới tiến vào, liền thấy Thẩm Trác Lễ hơi khom lưng giúp Địch Tư Lạc lau vết máu trên khóe miệng. Y nhớ rõ đây là chú Tư của Địch Tư Lạc, vốn tưởng rằng anh ta cũng kỳ lạ như những người khác của Thẩm gia, nhưng hiện tại xem ra hình như không phải vậy.

Chẳng lẽ trong đám tre mục nát của Thẩm gia vẫn có thể mọc ra một cây măng tốt?

"Thẩm tiên sinh, cứ để tôi làm, không làm phiền anh nữa."

Lý Nhạc nhận lấy túi nước đá trong tay anh, đồng thời còn đánh giá Thẩm Trác Lễ từ trên xuống dưới. Y làm người đại diện nhiều năm nên rất tinh mắt nhìn người, với diện mạo và khí chất như Thẩm Trác Lễ, nếu vào giới giải trí, chỉ cần cho chút tài nguyên thì nhất định có thể đi lên như diều gặp gió, rất nhanh sẽ đại bạo.

"Thẩm tiên sinh, không biết ngài có hứng thú với diễn xuất hay không?" Y ngay lập tức mắc bệnh nghề nghiệp.

"Chú Tư, đừng để ý tới cậu ta, cậu ta thấy ai cũng phát danh thiếp."

Thẩm Trác Lễ cười khổ, "Tôi có nghĩ tới, nhưng tôi không có thiên phú diễn xuất."

"Tư Lạc cũng là nửa đường thay đổi, hiện tại không phải cũng diễn không tệ sao. Thẩm tiên sinh, tôi cảm thấy với khí chất và diện mạo của ngài chắc chắn có thể bạo đỏ."

Ba người đang nói chuyện vui vẻ, bỗng nhiên ở ngoài cửa vang lên một giọng nói tức giận.

"Địch Tư Lạc, cậu có thể để tôi yên một ngày được không?"

Thẩm Duy Hi không biết từ khi nào đã xuất hiện ở cửa. Bạn bè gọi điện thoại nói cho hắn biết, Tống thiếu gia ở câu lạc bộ bị người ta đánh, mà người đánh y chính là vị hôn phu của mình. Nghe xong hắn tức giận quăng cả bút, lập tức từ công ty chạy tới.

Địch Tư Lạc bảo Lý Nhạc và Thẩm Trác Lễ đi ra ngoài trước.

Cậu giả bộ áy náy, cúi đầu nói, "Là hắn mắng tôi trước, nói tôi là đồ liếm chó, không biết xấu hổ. Tôi đương nhiên không thể chịu đựng được nên tôi mới động thủ với hắn."

Cơn tức giận của Thẩm Duy Hi thoáng cái liền tiêu tan. Hắn biết rõ Địch Tư Lạc sẽ không phải là loại người kêu ngạo vô lý, nếu như không phải Tống thiếu gia nói lời ác ý thì cậu cũng sẽ không đánh người.

Nhìn bộ dáng ủy khuất của người trước mặt, nửa câu trách cứ hắn cũng không nói được.

"Lần sau đừng xúc động như vậy nữa. Ngày khác tôi cùng cậu đến Tống gia xin lỗi, chuyện này coi như qua."

"Còn muốn xin lỗi sao?"

"Là cậu động thủ trước, còn đánh người ta thành như vậy, bên kia không bắt bồi thường tiền thuốc men là tốt lắm rồi." Thẩm Duy Hi tức giận đến nghiến răng, nhưng cố tình lại không nỡ mắng cậu.

Địch Tư Lạc hừ một tiếng, "Thật là nhàm chán."

Cậu đặt túi đá sang một bên, liếm môi của mình, xác nhận không còn mùi máu trong miệng nữa mới uống một hớp nước.

Tầm mắt Thẩm Duy Hi dời xuống, nhìn thấy miệng cậu bên cạnh miệng bình, lộ ra đầu lưỡi màu hồng nhạt, trong lòng hắn bỗng nhiên nhảy dựng, trong nháy mắt giống như có một dòng điện chạy lên cổ.

"Anh nhìn tôi chằm chằm làm gì?"

Thẩm Duy Hi bị cậu bắt gặp, có chút chột dạ dời tầm mắt, cầm lấy túi đá trên bàn đặt lên mặt cậu.

"Ở đây còn sưng, chườm thêm một lát đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau