Thế Thân Bạch Nguyên Quang Của Tra Công Không Muốn Làm Nữa
Chương 12
Trở về Thẩm gia, người Thẩm gia sau khi nhìn thấy vết thương trên khóe miệng Địch Tư Lạc đều kinh ngạc, dù sao Địch Tư Lạc ở trong mắt bọn họ luôn ngoan ngoãn rộng lượng, tính cách ôn nhu nhẫn nhịn, bọn họ không thể hình dung được Địch Tư Lạc lại có thể đánh nhau với người khác.
"Ông nội, lần sau con nhất định sẽ không bốc đồng như vậy nữa." Địch Tư Lạc thành thật ở trước mặt ông cụ Thẩm nhận sai.
"Trác Lễ đã kể hết với ông rồi, cái thằng nhóc Tống gia đó đúng là không biết nói chuyện. Nói tới nói lui thì vẫn là Duy Hi có lỗi trước, nếu không sao bọn họ lại không dám nghị luận tới Thẩm gia."
Ông cụ Thẩm nói xong còn hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Duy Hi một cái.
Thẩm Duy Hi chột dạ cúi đầu. Hắn đương nhiên biết nếu không phải ngày đó hắn xúc động đào hôn, biến hôn lễ của mình thành tiếng cười sau bữa cơm trong giới thế gia thì Địch Tư Lạc cũng sẽ không bị chế giễu.
"Không sao đâu ông nội, miệng mọc trên người bọn họ, bọn họ muốn nói thì cứ để cho họ nói đi, ông đừng trách Duy Hi."
"Con đó, quá chiều Duy Hi rồi..."
Không ngờ Địch Tư Lạc lại có thể giúp mình nói chuyện, cảm xúc trong lòng Thẩm Duy Hi nhất thời có chút phức tạp.
Hắn đi theo Địch Tư Lạc đến toà nhà phía tây.
"Cậu có muốn chuyển qua tòa nhà phía đông không? Phòng bên đây quá cũ, không khí cũng không tốt. Bên cạnh tôi còn một phòng trống..."
Thẩm Duy Hi do dự mở miệng.
"Không cần, tôi ở đây rất tốt." Địch Tư Lạc hờ hững cười cười.
"Hơn nữa tôi cũng sắp vào đoàn phim rồi, cũng không có thời gian quay về."
"Cậu quay phim mất bao lâu?"
"Chắc khoảng hai tháng, đến lúc đó ở khách sạn hay nhà trọ gần phim trường sẽ thuận tiện hơn."
Thẩm Duy Hi trước đây không quan tâm đến công việc của cậu, nhưng bây giờ nghe cậu nói muốn quay phim nên nhịn không được muốn hỏi thêm hai câu.
"Hợp tác với ai? Thể loại gì."
"Phim hành động tình cảm, nữ chính là đại mỹ nhân dáng người nóng bỏng."
Thẩm Duy Hi nhướng mày.
"Nói giỡn thôi, chỉ là phim điện ảnh bình thường."
Lúc này Thẩm Duy Hi mới yên lòng.
Hắn vừa đi Địch Tư Lạc liền thu hồi gương mặt bạch liên hoa nhẫn nhịn đáng thương, vẻ mặt khôi phục lại sự lạnh lùng.
Lòng người thật đúng là kỳ lạ, kiếp trước cậu trả giá một trái tim thật lòng với Thẩm Duy Hi, cẩn thận lấy lòng nhưng đổi lại không đổi được nửa phần ưu ái của đối phương, vì thế sau khi trọng sinh, cậu sẽ không bao giờ nâng Thẩm Duy Hi nữa, tùy tâm sở dục, giả vờ thể hiện hai phần thâm tình thì người kia lại dính vào.
Vừa định đọc lại kịch bản một lúc nhưng điện thoại lại đột nhiên đổ chuông.
"Cậu biết chương trình Theo đuổi giấc mơ 101 không, Diệp Chức muốn tham gia!" Giọng nói Lý Nhạc tràn đầy không cam lòng.
"Nghe nói vốn không có chỗ cho cậu ta, là Thẩm Duy Hi chào hỏi với tổng giám đốc Tinh Hải nên Diệp Chức mới được vào. Cậu ta mới vào Tinh Hải chưa tới một tháng mà đã lập tức có tài nguyên tốt như vậy, thật đúng là thủ đoạn."
Địch Tư Lạc đương nhiên biết đến chương trình này, kiếp trước Diệp Chức có thể ra mắt là vì tham gia tuyển tú, cộng thêm việc xào cp với đội trưởng nổi tiếng nhất trong đoàn, sau đó liền có lưu lượng và nhiệt độ. Tinh Hải ở phía sau đập đủ loại tài nguyên tốt, không bao lâu đã nâng cậu ta thành đỉnh lưu. Không thể không nói, tư bản muốn nâng hồng một người thật đúng là rất đơn giản.
"Cậu ta có tham gia tuyển tú thì cũng không liên quan gì đến tôi, tôi sẽ không bỏ phiếu cho cậu ta được chưa."
"Nói thì nói như vậy, nhưng nếu sau này cậu ta bạo thì fan sẽ chạy đến mắng cậu, đến lúc đó phải làm sao?"
Địch Tư Lạc nghĩ thầm fan của cậu ta đã sớm chào hỏi tổ tông mười tám đời của tôi rồi. Một đám fan não tàn mà thôi, cậu không có gì phải sợ.
"Không được Địch Tư Lạc, cậu cũng phải đi lên cho tôi! Để tôi tìm cho cậu vài show tạp kỹ, để cho cậu nóng một chút. Đến lúc đó nếu bị fan mắng thì cũng không đến nỗi thua quá thảm."
"Cậu đừng bận tâm đến cái đó nữa, càng đỏ thì càng phiền, đi đâu cũng có người nhận ra rồi chỉ trỏ, không bằng làm tiểu minh trong suốt thì hơn."
"Địch Tư Lạc, cậu có thể có chút tiền đồ hay không? Đừng có suốt ngày làm cá muối nữa! Sau này Thẩm Duy Hi càng coi thường cậu hơn thì sao? Chỉ cần nói đến chuyện hôm nay đi, rõ ràng là lỗi của họ Tống kia mà còn muốn cậu đi xin lỗi, cậu nói thử xem?"
Địch Tư Lạc nghĩ đến chuyện này cũng tức giận, bảo cậu đi xin lỗi cái đầu heo kia ư, cậu chưa đánh hắn thêm hai trận là tốt lắm rồi.
"Việc này tôi sẽ nghĩ biện pháp."
Biện pháp của cậu còn chưa nghĩ ra thì Tống thiếu gia đã xảy ra chuyện trước.
Những thiếu gia ở Uyển Thành đều có một tật xấu là đêm khuya tụ tập đua xe, đêm qua bọn họ như cũ đi đến đường cao tốc ở ngoại ô đua xe, trong đó có một phú nhị đại nghiện thuốc chơi đến high, không để ý người khác ngăn cản, nhất định phải lên đường, còn lôi kéo Tống Hiển thi đấu với gã. Tống Hiển ban ngày bị Địch Tư Lạc đánh cho một trận, lòng tự trọng tổn thương không nhẹ, sợ bị người ta cười nhạo lần nữa nên dứt khoát đi lên.
Tay lái của hắn cũng không tệ lắm, nhưng người nghiện thuốc bên cạnh hắn thật sự là đồng đội heo, lúc qua khúc cua vô lăng đánh quá gấp nên đụng phải xe của hắn, xe của hai người đồng thời mất kiểm soát, một trước một sau lao xuống vách núi, đầu xe bị đập đến nát bét, trên người hai người cũng bị gãy nhiều xương, được đưa vào bệnh viện cấp cứu.
Chuyện này ầm ĩ quá lớn, không biết là ai báo cảnh sát, lôi kéo đua xe cộng thêm sử dụng ma tuý, nặng nhẹ thoáng cái liền thay đổi, cảnh sát suốt đêm lập án bắt người, nhóm phú nhị đại ban ngày trào phúng Địch Tư Lạc toàn bộ đều được chào đón vào trại giam.
Địch Tư Lạc cảm thán, những thiếu gia hào môn năm nay thật đúng là lưu niên bất lợi*.
*người nhiều năm ở trong trạng thái không may mắn, liên tục gặp xui. Gọi là thời vận không tốt.
"Nếu Tống Hiển đã nằm trong bệnh viện, vậy chắc tôi không cần phải xin lỗi nữa, nếu không hắn ta sau khi nhìn thấy tôi lại tức giận đến mức trực tiếp vào ICU, cứu cũng không cứu được."
Trên bàn ăn, Địch Tư Lạc uống một hớp sữa đậu nành, trên mặt tốt ra biểu cảm thuần khiết.
Thật ra Thẩm Duy Hi cũng không hy vọng Địch Tư Lạc phải đi xin lỗi, dù sao tổn hại vẫn là mặt mũi của Thẩm gia, bây giờ biết được Tống Hiển nằm viện, trong lòng không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm.
"Lần này là gặp may, về sau đừng xúc động như thế nữa. Cậu vào đoàn phim nhớ phải giữ mối quan hệ tốt với người khác."
"Làm không tốt thì sao bây giờ? Hay là...anh sẽ giúp tôi giống như giúp Diệp Chức, cũng đi chào hỏi đạo diễn?"
Sắc mặt Thẩm Duy Hi cứng đờ.
Địch Tư Lạc nhún nhún vai, tự giễu cười, "Tôi không nên hỏi như vậy, người da dày thịt béo như tôi sao bằng Diệp Chức kiều quý. Yên tâm đi, sắp tới tôi cũng sẽ không trở về, anh có thể cùng Diệp Chức trải qua thế giới hai người."
Hai ngày sau, Địch Tư Lạc vào đoàn phim.
(Wattpad UynUyn17)
Địa điểm quay phim là ở thành phố điện ảnh bên cạnh Uyển Thành, nếu lái xe trở về cũng chỉ mất hai tiếng, nhưng Địch Tư Lạc cảm thấy ở khách sạn đơn sơ cũng rất tốt, so với bên ngoài rực rỡ, bên trong thối nát của Thẩm gia thì tự do hơn nhiều.
Đạo diễn rất hài lòng với việc tập thể hình của cậu, véo cơ bắp khen ngợi, "Không tệ, đúng như hiệu quả tôi muốn."
Ngày đầu tiên không có việc gì nhiều lắm, chủ yếu là gặp mặt các diễn viên chính, mở cuộc họp về kịch bản. Đây là một bộ phim điện ảnh có kinh phí thấp, các diễn viên đều là người tử tế.
Vào ngày thứ ba sau khi vào đoàn phim, Thẩm Trác Lễ đến.
Địch Tư Lạc nhớ rõ lúc trước cậu có thuận miệng nói qua Thẩm Trác Lễ có thể đến đoàn phim tham ban, không ngờ người đàn ông này thật sự đến.
Thẩm Trác Lễ đặt đồ ăn vặt và đồ ăn mang đi trong tay lên bàn trà trong phòng, rồi mở cửa sổ để thông gió.
"Chú Tư, chú mang đồ ăn ngon cho con sao?"
Địch Tư Lạc đến gần mở hộp đồ ăn ra, nhìn thấy bên trong là đủ loại điểm tâm tươi ngon, nước miếng cũng sắp chảy xuống. . Truyện Full
"Vài món bổ dạ dày ít đường thôi. Hôm nay vội vàng đến đây nên tùy tiện chuẩn bị một ít, con ăn tạm đi, lần sau chú sẽ mang cái khác ngon hơn."
"Chú Tư, nếu ai mà làm bạn gái của chú chắc chắn sẽ rất hạnh phúc." Địch Tư Lạc cắn một miếng sủi cảo tôm, ngồi xuống giường cảm thán nói.
Thẩm Trác Lễ cười cười, hàng mi dài dày đặc chớp chớp.
"Con thấy chú được không?"
"Đương nhiên là được rồi, chú xem chú đi, vẻ ngoài đẹp trai, tính tình tốt, tính cách cũng tốt, thật sự không chê vào đâu được, chắc chắn là một người bạn trai tốt!"
Được Địch Tư Lạc khen ngợi, con ngươi màu đen của Thẩm Trác Lễ hiện lên ý cười nhàn nhạt, anh chăm chú nhìn gò má của Địch Tư Lạc, ánh mắt ôn nhu như nước xuân.
"Thật ra chú không tốt đến vậy đâu, nếu không thì sao đến bây giờ vẫn còn độc thân được."
"Chú Tư không phải đã có người thích rồi sao? Vậy thì phải dũng cảm theo đuổi, chắc chắn có thể thoát kiếp độc thân."
Đôi mắt của Thẩm Trác Lễ tối sầm, rũ mắt xuống khẽ thở dài một tiếng.
"Chú xuất hiện quá muộn, trong lòng cậu ấy đã có người khác."
Địch Tư Lạc chậc một tiếng, "Ai thế ạ? Đúng là không tinh mắt chút nào. Chú Tư tốt như vậy mà nhìn không lọt, cũng không biết đi thích cái thứ cong queo méo mó gì!"
Thẩm Trác Lễ nhịn không được bật cười.
Nếu Địch Tư Lạc biết cái thứ cong queo méo mó trong miệng cậu chính là Thẩm Duy Hi, không biết cậu sẽ nghĩ như thế nào.
Giờ phút này, cái thứ cong queo méo mó đang ngồi trong xe hút thuốc.
Diệp Chức gần đây đang quay show tạp kỹ, lịch trình đều được xếp kín, hắn vất vả lắm mới được gặp cậu một lần, tâm tình đáng lẽ ra phải phấn khởi và thỏa mãn, nhưng từ trong căn hộ Diệp Chức đi ra, hắn lại cảm thấy mệt mỏi không nói nên lời.
Diệp Chức vẫn duy trì sắc mặt không lạnh không nóng như trước với hắn, mỗi lần hắn muốn đến gần cậu thì đều bị cậu đẩy ra.
Thẩm Duy Hi thất vọng về nhà, vừa bước vào sảnh chính thì bước chân lại vô thức đi tới toà nhà phía tây.
Đến khi đứng trước cửa phòng Địch Tư Lạc, hắn mới ý thức được người kia đã một tuần rồi không có trở về. Trong khoảng thời gian này, Địch Tư Lạc không hề gửi cho hắn một tin nhắn nào, đúng là hoàn toàn không muốn quấy rầy đến thế giới hai người của hắn và Diệp Chức.
Rõ ràng khi thấy Địch Tư Lạc tri kỷ nhẫn nhịn như vậy, hắn phải cảm thấy vui mừng mới đúng, nhưng giờ phút này đứng ở đây, hắn lại cảm thấy đáy lòng uất ức và phiền muộn không thể tả.
Hắn đẩy cửa đi vào phòng Địch Tư Lạc. Trên giá sách đặt một tấm ảnh chụp, là lúc hắn và Địch Tư Lạc tốt nghiệp đại học, hai người đều đội mũ cử nhân, cầm hoa nhìn thẳng ống kính.
Hắn nhớ tới mình cũng đã từng có quãng thời gian ngọt ngào với Địch Tư Lạc. Sở thích của hai người hợp nhau, hắn nói gì Địch Tư Lạc đều chấp nhận, cho dù không trở thành tình nhân thì hai người cũng sẽ là bạn bè tốt nhất. Trong khoảng thời gian trái tim hắn dần dần chết mòn với Diệp Chức, Địch Tư Lạc là người an ủi hắn, làm cho quãng thời gian nhàm chán của hắn có thêm niềm vui và hy vọng.
Nếu không phải Địch Tư Lạc muốn ép hắn kết hôn thì hai người đã không đi tới bước này.
Thẩm Duy Hi đặt khung ảnh trở lại trên giá sách, tầm mắt nhìn xuống dưới, bỗng nhiên phát hiện ở chân giường có một hộp thuốc dạ dày.
Không biết cậu có ăn đủ bữa hay không, không thì lại đau dạ dày...
Thẩm Duy Hi giống như bỗng nhiên hạ quyết tâm, nhặt cái hộp kia lên.
Địch Tư Lạc vừa được Thẩm Trác Lễ cho ăn uống no đủ, cửa phòng lại bị gõ.
Mở cửa ra thì thấy Thẩm Duy Hi cầm hai cái túi lớn đứng ở ngoài cửa.
"Diệp Chức cũng đang quay chương trình ở gần đây nên tôi đến tham ban em ấy, thuận tiện qua nhìn cậu." Người đàn ông biệt nữu nói.
"Ông nội, lần sau con nhất định sẽ không bốc đồng như vậy nữa." Địch Tư Lạc thành thật ở trước mặt ông cụ Thẩm nhận sai.
"Trác Lễ đã kể hết với ông rồi, cái thằng nhóc Tống gia đó đúng là không biết nói chuyện. Nói tới nói lui thì vẫn là Duy Hi có lỗi trước, nếu không sao bọn họ lại không dám nghị luận tới Thẩm gia."
Ông cụ Thẩm nói xong còn hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Duy Hi một cái.
Thẩm Duy Hi chột dạ cúi đầu. Hắn đương nhiên biết nếu không phải ngày đó hắn xúc động đào hôn, biến hôn lễ của mình thành tiếng cười sau bữa cơm trong giới thế gia thì Địch Tư Lạc cũng sẽ không bị chế giễu.
"Không sao đâu ông nội, miệng mọc trên người bọn họ, bọn họ muốn nói thì cứ để cho họ nói đi, ông đừng trách Duy Hi."
"Con đó, quá chiều Duy Hi rồi..."
Không ngờ Địch Tư Lạc lại có thể giúp mình nói chuyện, cảm xúc trong lòng Thẩm Duy Hi nhất thời có chút phức tạp.
Hắn đi theo Địch Tư Lạc đến toà nhà phía tây.
"Cậu có muốn chuyển qua tòa nhà phía đông không? Phòng bên đây quá cũ, không khí cũng không tốt. Bên cạnh tôi còn một phòng trống..."
Thẩm Duy Hi do dự mở miệng.
"Không cần, tôi ở đây rất tốt." Địch Tư Lạc hờ hững cười cười.
"Hơn nữa tôi cũng sắp vào đoàn phim rồi, cũng không có thời gian quay về."
"Cậu quay phim mất bao lâu?"
"Chắc khoảng hai tháng, đến lúc đó ở khách sạn hay nhà trọ gần phim trường sẽ thuận tiện hơn."
Thẩm Duy Hi trước đây không quan tâm đến công việc của cậu, nhưng bây giờ nghe cậu nói muốn quay phim nên nhịn không được muốn hỏi thêm hai câu.
"Hợp tác với ai? Thể loại gì."
"Phim hành động tình cảm, nữ chính là đại mỹ nhân dáng người nóng bỏng."
Thẩm Duy Hi nhướng mày.
"Nói giỡn thôi, chỉ là phim điện ảnh bình thường."
Lúc này Thẩm Duy Hi mới yên lòng.
Hắn vừa đi Địch Tư Lạc liền thu hồi gương mặt bạch liên hoa nhẫn nhịn đáng thương, vẻ mặt khôi phục lại sự lạnh lùng.
Lòng người thật đúng là kỳ lạ, kiếp trước cậu trả giá một trái tim thật lòng với Thẩm Duy Hi, cẩn thận lấy lòng nhưng đổi lại không đổi được nửa phần ưu ái của đối phương, vì thế sau khi trọng sinh, cậu sẽ không bao giờ nâng Thẩm Duy Hi nữa, tùy tâm sở dục, giả vờ thể hiện hai phần thâm tình thì người kia lại dính vào.
Vừa định đọc lại kịch bản một lúc nhưng điện thoại lại đột nhiên đổ chuông.
"Cậu biết chương trình Theo đuổi giấc mơ 101 không, Diệp Chức muốn tham gia!" Giọng nói Lý Nhạc tràn đầy không cam lòng.
"Nghe nói vốn không có chỗ cho cậu ta, là Thẩm Duy Hi chào hỏi với tổng giám đốc Tinh Hải nên Diệp Chức mới được vào. Cậu ta mới vào Tinh Hải chưa tới một tháng mà đã lập tức có tài nguyên tốt như vậy, thật đúng là thủ đoạn."
Địch Tư Lạc đương nhiên biết đến chương trình này, kiếp trước Diệp Chức có thể ra mắt là vì tham gia tuyển tú, cộng thêm việc xào cp với đội trưởng nổi tiếng nhất trong đoàn, sau đó liền có lưu lượng và nhiệt độ. Tinh Hải ở phía sau đập đủ loại tài nguyên tốt, không bao lâu đã nâng cậu ta thành đỉnh lưu. Không thể không nói, tư bản muốn nâng hồng một người thật đúng là rất đơn giản.
"Cậu ta có tham gia tuyển tú thì cũng không liên quan gì đến tôi, tôi sẽ không bỏ phiếu cho cậu ta được chưa."
"Nói thì nói như vậy, nhưng nếu sau này cậu ta bạo thì fan sẽ chạy đến mắng cậu, đến lúc đó phải làm sao?"
Địch Tư Lạc nghĩ thầm fan của cậu ta đã sớm chào hỏi tổ tông mười tám đời của tôi rồi. Một đám fan não tàn mà thôi, cậu không có gì phải sợ.
"Không được Địch Tư Lạc, cậu cũng phải đi lên cho tôi! Để tôi tìm cho cậu vài show tạp kỹ, để cho cậu nóng một chút. Đến lúc đó nếu bị fan mắng thì cũng không đến nỗi thua quá thảm."
"Cậu đừng bận tâm đến cái đó nữa, càng đỏ thì càng phiền, đi đâu cũng có người nhận ra rồi chỉ trỏ, không bằng làm tiểu minh trong suốt thì hơn."
"Địch Tư Lạc, cậu có thể có chút tiền đồ hay không? Đừng có suốt ngày làm cá muối nữa! Sau này Thẩm Duy Hi càng coi thường cậu hơn thì sao? Chỉ cần nói đến chuyện hôm nay đi, rõ ràng là lỗi của họ Tống kia mà còn muốn cậu đi xin lỗi, cậu nói thử xem?"
Địch Tư Lạc nghĩ đến chuyện này cũng tức giận, bảo cậu đi xin lỗi cái đầu heo kia ư, cậu chưa đánh hắn thêm hai trận là tốt lắm rồi.
"Việc này tôi sẽ nghĩ biện pháp."
Biện pháp của cậu còn chưa nghĩ ra thì Tống thiếu gia đã xảy ra chuyện trước.
Những thiếu gia ở Uyển Thành đều có một tật xấu là đêm khuya tụ tập đua xe, đêm qua bọn họ như cũ đi đến đường cao tốc ở ngoại ô đua xe, trong đó có một phú nhị đại nghiện thuốc chơi đến high, không để ý người khác ngăn cản, nhất định phải lên đường, còn lôi kéo Tống Hiển thi đấu với gã. Tống Hiển ban ngày bị Địch Tư Lạc đánh cho một trận, lòng tự trọng tổn thương không nhẹ, sợ bị người ta cười nhạo lần nữa nên dứt khoát đi lên.
Tay lái của hắn cũng không tệ lắm, nhưng người nghiện thuốc bên cạnh hắn thật sự là đồng đội heo, lúc qua khúc cua vô lăng đánh quá gấp nên đụng phải xe của hắn, xe của hai người đồng thời mất kiểm soát, một trước một sau lao xuống vách núi, đầu xe bị đập đến nát bét, trên người hai người cũng bị gãy nhiều xương, được đưa vào bệnh viện cấp cứu.
Chuyện này ầm ĩ quá lớn, không biết là ai báo cảnh sát, lôi kéo đua xe cộng thêm sử dụng ma tuý, nặng nhẹ thoáng cái liền thay đổi, cảnh sát suốt đêm lập án bắt người, nhóm phú nhị đại ban ngày trào phúng Địch Tư Lạc toàn bộ đều được chào đón vào trại giam.
Địch Tư Lạc cảm thán, những thiếu gia hào môn năm nay thật đúng là lưu niên bất lợi*.
*người nhiều năm ở trong trạng thái không may mắn, liên tục gặp xui. Gọi là thời vận không tốt.
"Nếu Tống Hiển đã nằm trong bệnh viện, vậy chắc tôi không cần phải xin lỗi nữa, nếu không hắn ta sau khi nhìn thấy tôi lại tức giận đến mức trực tiếp vào ICU, cứu cũng không cứu được."
Trên bàn ăn, Địch Tư Lạc uống một hớp sữa đậu nành, trên mặt tốt ra biểu cảm thuần khiết.
Thật ra Thẩm Duy Hi cũng không hy vọng Địch Tư Lạc phải đi xin lỗi, dù sao tổn hại vẫn là mặt mũi của Thẩm gia, bây giờ biết được Tống Hiển nằm viện, trong lòng không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm.
"Lần này là gặp may, về sau đừng xúc động như thế nữa. Cậu vào đoàn phim nhớ phải giữ mối quan hệ tốt với người khác."
"Làm không tốt thì sao bây giờ? Hay là...anh sẽ giúp tôi giống như giúp Diệp Chức, cũng đi chào hỏi đạo diễn?"
Sắc mặt Thẩm Duy Hi cứng đờ.
Địch Tư Lạc nhún nhún vai, tự giễu cười, "Tôi không nên hỏi như vậy, người da dày thịt béo như tôi sao bằng Diệp Chức kiều quý. Yên tâm đi, sắp tới tôi cũng sẽ không trở về, anh có thể cùng Diệp Chức trải qua thế giới hai người."
Hai ngày sau, Địch Tư Lạc vào đoàn phim.
(Wattpad UynUyn17)
Địa điểm quay phim là ở thành phố điện ảnh bên cạnh Uyển Thành, nếu lái xe trở về cũng chỉ mất hai tiếng, nhưng Địch Tư Lạc cảm thấy ở khách sạn đơn sơ cũng rất tốt, so với bên ngoài rực rỡ, bên trong thối nát của Thẩm gia thì tự do hơn nhiều.
Đạo diễn rất hài lòng với việc tập thể hình của cậu, véo cơ bắp khen ngợi, "Không tệ, đúng như hiệu quả tôi muốn."
Ngày đầu tiên không có việc gì nhiều lắm, chủ yếu là gặp mặt các diễn viên chính, mở cuộc họp về kịch bản. Đây là một bộ phim điện ảnh có kinh phí thấp, các diễn viên đều là người tử tế.
Vào ngày thứ ba sau khi vào đoàn phim, Thẩm Trác Lễ đến.
Địch Tư Lạc nhớ rõ lúc trước cậu có thuận miệng nói qua Thẩm Trác Lễ có thể đến đoàn phim tham ban, không ngờ người đàn ông này thật sự đến.
Thẩm Trác Lễ đặt đồ ăn vặt và đồ ăn mang đi trong tay lên bàn trà trong phòng, rồi mở cửa sổ để thông gió.
"Chú Tư, chú mang đồ ăn ngon cho con sao?"
Địch Tư Lạc đến gần mở hộp đồ ăn ra, nhìn thấy bên trong là đủ loại điểm tâm tươi ngon, nước miếng cũng sắp chảy xuống. . Truyện Full
"Vài món bổ dạ dày ít đường thôi. Hôm nay vội vàng đến đây nên tùy tiện chuẩn bị một ít, con ăn tạm đi, lần sau chú sẽ mang cái khác ngon hơn."
"Chú Tư, nếu ai mà làm bạn gái của chú chắc chắn sẽ rất hạnh phúc." Địch Tư Lạc cắn một miếng sủi cảo tôm, ngồi xuống giường cảm thán nói.
Thẩm Trác Lễ cười cười, hàng mi dài dày đặc chớp chớp.
"Con thấy chú được không?"
"Đương nhiên là được rồi, chú xem chú đi, vẻ ngoài đẹp trai, tính tình tốt, tính cách cũng tốt, thật sự không chê vào đâu được, chắc chắn là một người bạn trai tốt!"
Được Địch Tư Lạc khen ngợi, con ngươi màu đen của Thẩm Trác Lễ hiện lên ý cười nhàn nhạt, anh chăm chú nhìn gò má của Địch Tư Lạc, ánh mắt ôn nhu như nước xuân.
"Thật ra chú không tốt đến vậy đâu, nếu không thì sao đến bây giờ vẫn còn độc thân được."
"Chú Tư không phải đã có người thích rồi sao? Vậy thì phải dũng cảm theo đuổi, chắc chắn có thể thoát kiếp độc thân."
Đôi mắt của Thẩm Trác Lễ tối sầm, rũ mắt xuống khẽ thở dài một tiếng.
"Chú xuất hiện quá muộn, trong lòng cậu ấy đã có người khác."
Địch Tư Lạc chậc một tiếng, "Ai thế ạ? Đúng là không tinh mắt chút nào. Chú Tư tốt như vậy mà nhìn không lọt, cũng không biết đi thích cái thứ cong queo méo mó gì!"
Thẩm Trác Lễ nhịn không được bật cười.
Nếu Địch Tư Lạc biết cái thứ cong queo méo mó trong miệng cậu chính là Thẩm Duy Hi, không biết cậu sẽ nghĩ như thế nào.
Giờ phút này, cái thứ cong queo méo mó đang ngồi trong xe hút thuốc.
Diệp Chức gần đây đang quay show tạp kỹ, lịch trình đều được xếp kín, hắn vất vả lắm mới được gặp cậu một lần, tâm tình đáng lẽ ra phải phấn khởi và thỏa mãn, nhưng từ trong căn hộ Diệp Chức đi ra, hắn lại cảm thấy mệt mỏi không nói nên lời.
Diệp Chức vẫn duy trì sắc mặt không lạnh không nóng như trước với hắn, mỗi lần hắn muốn đến gần cậu thì đều bị cậu đẩy ra.
Thẩm Duy Hi thất vọng về nhà, vừa bước vào sảnh chính thì bước chân lại vô thức đi tới toà nhà phía tây.
Đến khi đứng trước cửa phòng Địch Tư Lạc, hắn mới ý thức được người kia đã một tuần rồi không có trở về. Trong khoảng thời gian này, Địch Tư Lạc không hề gửi cho hắn một tin nhắn nào, đúng là hoàn toàn không muốn quấy rầy đến thế giới hai người của hắn và Diệp Chức.
Rõ ràng khi thấy Địch Tư Lạc tri kỷ nhẫn nhịn như vậy, hắn phải cảm thấy vui mừng mới đúng, nhưng giờ phút này đứng ở đây, hắn lại cảm thấy đáy lòng uất ức và phiền muộn không thể tả.
Hắn đẩy cửa đi vào phòng Địch Tư Lạc. Trên giá sách đặt một tấm ảnh chụp, là lúc hắn và Địch Tư Lạc tốt nghiệp đại học, hai người đều đội mũ cử nhân, cầm hoa nhìn thẳng ống kính.
Hắn nhớ tới mình cũng đã từng có quãng thời gian ngọt ngào với Địch Tư Lạc. Sở thích của hai người hợp nhau, hắn nói gì Địch Tư Lạc đều chấp nhận, cho dù không trở thành tình nhân thì hai người cũng sẽ là bạn bè tốt nhất. Trong khoảng thời gian trái tim hắn dần dần chết mòn với Diệp Chức, Địch Tư Lạc là người an ủi hắn, làm cho quãng thời gian nhàm chán của hắn có thêm niềm vui và hy vọng.
Nếu không phải Địch Tư Lạc muốn ép hắn kết hôn thì hai người đã không đi tới bước này.
Thẩm Duy Hi đặt khung ảnh trở lại trên giá sách, tầm mắt nhìn xuống dưới, bỗng nhiên phát hiện ở chân giường có một hộp thuốc dạ dày.
Không biết cậu có ăn đủ bữa hay không, không thì lại đau dạ dày...
Thẩm Duy Hi giống như bỗng nhiên hạ quyết tâm, nhặt cái hộp kia lên.
Địch Tư Lạc vừa được Thẩm Trác Lễ cho ăn uống no đủ, cửa phòng lại bị gõ.
Mở cửa ra thì thấy Thẩm Duy Hi cầm hai cái túi lớn đứng ở ngoài cửa.
"Diệp Chức cũng đang quay chương trình ở gần đây nên tôi đến tham ban em ấy, thuận tiện qua nhìn cậu." Người đàn ông biệt nữu nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất