Thế Thân Bạch Nguyên Quang Của Tra Công Không Muốn Làm Nữa
Chương 18
Editor: Uyên
Thẩm Trác Lễ im lặng vài giây rồi đưa tay gõ cửa.
"Tiểu Lạc, muốn ăn trái cây không?"
Nghe được tiếng gõ cửa, Địch Tư Lạc vội vàng nói vài câu với Lý Nhạc rồi lập tức cúp máy.
Chết, vừa rồi cậu nói chuyện với Lý Nhạc chắc không bị chú Tư nghe được đâu nhỉ? Nếu chú Tư biết cậu chỉ đang diễn kịch thì không biết sẽ nghĩ thế nào.
Địch Tư Lạc có chút chột dạ mở cửa.
"Không phải nói muốn chơi game sao? Em cứ ở trong phòng làm gì?" Thẩm Trác Lễ mỉm cười nhìn cậu.
Địch Tư Lạc lấy một miếng xoài bỏ vào miệng rồi gật đầu lia lịa.
"Nhưng em chơi một mình cũng không vui, hay chú Tư chơi với em đi?"
Cậu nghĩ với tính tình trầm ổn của Thẩm Trác Lễ thì chắc sẽ không đồng ý đâu, nhưng không ngờ lại ngoài dự đoán của cậu, cặp lông mi dài của anh chớp chớp rồi gật đầu, "Được."
Hai người đi đến phòng chơi game.
Máy chiếu và thiết bị trong phòng đều là đồ nhập khẩu, thiết kế tay cầm rất tiện dụng, cũng rất dễ điều khiển.
Địch Tư Lạc lật qua lật lại hộp đĩa DVD, cuối cùng lấy ra một băng đĩa trò chơi đại chiến xe tăng.
Cậu nhớ rõ đây là trò cậu thích chơi nhất hồi học tiểu học, không ngờ chú Tư lại sưu tầm món đồ cổ này.
"Chú Tư, những trò này chú đã chơi bao giờ chưa?" Địch Tư Lạc có chút tò mò.
"Có chơi vài lần, lâu lâu để giải trí thôi."
Địch Tư Lạc gật đầu rồi bỏ đĩa vào, ấn nút chạy, âm nhạc quen thuộc vang lên, độ phân giải của trò này không cao, cậu híp mắt lại, nhất thời có ảo giác như đang trở về thời thơ ấu.
Bên kia Thẩm Trác Lễ đã ngồi xuống sô pha, một tay anh cầm tay điều khiển, tay áo sơ mi sáng màu hơi cuốn lên, không điểm nào giống như đang chơi game, mà ngược lại giống như tinh anh thương nghiệp đang làm việc.
Địch Tư Lạc ngồi bên cạnh anh, nhịn không được mỉm cười.
"Chú Tư, em cảm thấy hình như em đang dạy hư chú."
Thẩm Trác Lễ thuần thục điều khiển xe tăng đẩy ngã tường thành, đầu cũng không ngẩng lên nói, "Nếu em dạy hư tôi thì trời đã đổ mưa đỏ* rồi."
* 红雨
Địch Tư Lạc cười hắc hắc rồi ăn ý phối hợp với anh, hai người cùng nhau đẩy tường, thuần thục tránh né công kích của truy binh.
Khi đang chơi, Địch Tư Lạc chợt nghĩ đến cái gì đó, liếc mắt nhìn Thẩm Trác Lễ một cái.
Thật ra cậu muốn nói với Thẩm Trác Lễ, cậu đã nhớ lại chuyện năm đó rồi, nhưng nhìn sườn mặt của Thẩm Trác Lễ, cậu lại do dự.
Năm đó sau khi chú Tư đi, bọn họ lại chuyển nhà vài lần, chú Tư có viết thư cho cậu không? Nhưng một bức cậu cũng chưa từng nhận được, chú Tư vẫn không đợi được hồi âm của cậu, liệu chú ấy có thất vọng hay không?
Địch Tư Lạc định hôm khác sẽ quay về nhà cũ xem mới được.
Trong lòng cậu nghĩ lung tung, thanh máu giảm mất một nửa cũng không biết, cho đến khi Thẩm Trác Lễ lên tiếng nhắc nhở, cậu mới a một tiếng, bắt đầu điên cuồng né tránh.
Nhưng mà vẫn chậm một bước, truy binh tạo thành một vòng vây, đánh cậu như cái sàng, rất nhanh trên màn hình đã vang lên âm thanh game over.
Địch Tư Lạc chửi thề một câu, ấn vài cái lên tay cầm điều khiển.
Thẩm Trác Lễ vẫn còn kiên trì, nhưng vừa rồi anh cứu Địch Tư Lạc nên máu đã giảm hơn phân nửa, giờ phút này cũng không đủ sức nên bị xe tăng của địch bắn trúng. Game over.
"Chú Tư, thật ngại quá, đều do em đồng đội heo."
"Chơi game thôi mà, không cần để trong lòng."
Thẩm Trác Lễ buông tay cầm xuống, đứng lên hoạt động bả vai và cánh tay một chút.
"Có muốn uống canh đậu xanh không? Tôi tự nấu, em đừng chê."
Địch Tư Lạc gật đầu, cảm thấy được chiều mà sợ. Cậu luôn thấy Thẩm Trác Lễ đối xử với mình quá tốt rồi, chẳng lẽ là do anh thích Địch Tư Minh cho nên yêu ai yêu cả đường đi lối về sao? Hay là bởi vì chú Tư vẫn nhớ kỹ tình cảm năm đó?
Địch Tư Lạc do dự một hồi rồi mở miệng nói, "Chú Tư, thật ra anh trai em là một thẳng nam ngốc nghếch, nếu chú có thể thoải mái một chút thì em thấy phó tổng giám đốc công ty nhà em cũng rất tốt, cũng là tinh anh trong ngành."
Thẩm Trác Lễ không hiểu nhìn cậu.
"Tiểu Lạc, tôi không hiểu ý của em."
"Ý em là...làm người mà, không thể treo cổ trên một cái cây hoài đúng không, hơn nữa cuối năm anh trai em sẽ kết hôn..."
Cho nên nhóc con này cho rằng người mình thích chính là anh trai em ấy?
Thẩm Trác Lễ hiểu được mà dở khóc dở cười.
"Tiểu Lạc, tôi nghĩ em hiểu lầm rồi, tôi chỉ coi Tư Minh là anh em, không có ý gì khác với cậu ấy."
Địch Tư Lạc còn đang vắt óc suy nghĩ làm thế nào để cắt đứt ý niệm của Thẩm Trác Lễ, đột nhiên nghe anh nói như vậy, nhất thời trong lòng nhẹ nhỏm hẳn.
"Vậy chú Tư, người chú thích đến rốt cuộc là ai..." Trong lòng cậu nghĩ như vậy, vì thế đã vô thức nói ra.
Ánh mắt Thẩm Trác Lễ thâm trầm nhìn cậu, "Một ngày nào đó em sẽ biết, bây giờ vẫn chưa phải lúc."
Địch Tư Lạc gật đầu. Dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của chú Tư, cậu cũng không tiện hỏi nhiều. Nếu không phải là anh trai của mình thì cậu đã yên tâm.
Canh đậu xanh vừa nấu xong, cậu mong chờ đi theo Thẩm Trác Lễ xuống lầu, lúc vào phòng bếp không chú ý nhìn đường, bất cẩn vấp phải mép thảm hụt chân.
Khi sắp ngã sấp xuống thì một đôi tay đỡ lấy cậu, sau đó thân trên liền rơi vào một cái ôm mang theo hương cam quýt.
Địch Tư Lạc ngượng ngùng ngẩng đầu, chỉ thấy con ngươi đen kịt của Thẩm Trác Lễ đang nhìn cậu chăm chú, trong nháy mắt cậu nhớ tới trong căn phòng tối tăm cũ nát kia, Thẩm Trác Lễ đặt cậu dưới thân, nơi da thịt hai người kề sát nhau đều mang theo nhiệt độ nóng rực...
Địch Tư Lạc giật mình, vội vàng chui ra khỏi lòng Thẩm Trác Lễ, xấu hổ cười cười.
"Em bất cẩn quá, không để ý ở đây có tấm thảm."
Thẩm Trác Lễ cười cười, không nói gì, quay đầu vào múc canh đậu xanh vừa nấu xong.
Địch Tư Lạc khẽ thở ra một hơi rồi âm thầm mắng chính mình. Chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Chú Tư là bậc cha chú của cậu, sao cậu có thể có ý nghĩ này được?
Cậu ở biệt thự của Thẩm Trác Lễ hai ngày, đang định quay về đoàn quay phim thì bất ngờ nhận được điện thoại của Thẩm Duy Hi.
"Đến bệnh viện nhân dân, tôi bảo Thẩm Duy Kiệt xin lỗi cậu." Tiếng nói của Thẩm Duy Hi khàn khàn.
Địch Tư Lạc ngạc nhiên nhíu mày. Khi đến phòng VIP của bệnh viện nhân dân, nhìn thấy đầu của Thẩm Duy Kiệt được quấn thành cái bánh chưng, cậu suýt chút nữa đã nhịn không được mà bật cười.
Thẩm Duy Hi ngồi ở đầu giường với vẻ mặt tiều tụy, trong mắt đều là tơ máu, hiển nhiên hai ngày qua không được tốt lắm. Thấy Địch Tư Lạc xuất hiện, hắn đưa mắt nhìn người trên giường, ánh mắt cực kỳ sắc bén.
"Duy Kiệt, xin lỗi."
Thẩm Duy Kiệt nằm trên giường bệnh, cả người đều đau đớn, lại thấy vẻ mặt cười nhạo của Địch Tư Lạc, lửa giận trong mắt đều muốn bùng lên. Nhưng nghĩ đến lợi ích của Thẩm gia, y lại đuối lý, nên đành cắn răng nói, "Xin lỗi."
Địch Tư Lạc đến gần một chút, ngây ngốc nói, "Cậu nói gì vậy? Hình như tôi nghe không rõ?"
"Địch Tư Lạc, anh đừng có mà được voi đòi tiên!" Thẩm Duy Kiệt cắn răng đến kẽo kẹt.
"Dây thanh quản của em cũng không bị thương, nói lớn chút đi." Thẩm Duy Hi không kiên nhẫn nói.
Bị ánh mắt ra lệnh của anh trai nhìn chằm chằm, Thẩm Duy Kiệt đành phải miễn cưỡng nâng cao giọng, "Xin lỗi, được chưa?"
Địch Tư Lạc hừ lạnh một tiếng, "Tạm chấp nhận, giống như muỗi kêu vậy, còn là muỗi bị đập bẹp trong bùn."
"Được rồi, em nằm nghỉ đi." Sợ Thẩm Duy Kiệt lại lên cơn, Thẩm Duy Hi ấn người nằm xuống, còn giúp y vén chăn.
Hắn theo Địch Tư Lạc ra khỏi phòng bệnh đến hành lang. Hắn theo thói quen muốn lấy thuốc lá hút, nhưng lại nghĩ đến bệnh viện cấm hút thuốc nên đành phải đặt tay trở về, buồn bực chậc một tiếng.
"Nó cũng bị thương rồi, xin lỗi cũng nói, cậu tức giận đủ rồi chứ?"
"Thỏa thuận hủy hôn tôi không ký, hợp tác giữa hai nhà không thể bị gián đoạn vào lúc này, chờ dự án chấm dứt, cậu muốn làm gì cũng được."
Vậy là Thẩm Duy Hi cho rằng cậu đề nghị huỷ hôn là đùa giỡn, chỉ cần Thẩm Duy Kiệt giả vờ xin lỗi là cậu có thể rộng lượng tha thứ, rồi lại trở về làm chó liếm?
Địch Tư Lạc không nhịn được mà bật cười.
"Thẩm Duy Hi, ý của anh là, hôn nhân này tôi muốn lui cũng không lui được?"
Thẩm Duy Hi cau mày, sắc mặt u ám, "Cậu làm gì thì cũng nên biết thế nào là chừng mực, sức khỏe của ông nội vẫn chưa tốt, hơn nữa nếu cậu bỏ hạng mục này thì Địch gia cũng sẽ bị tổn thất, ba cậu có thể đồng ý à?"
"Ba tôi chỉ là chủ tịch trên danh nghĩa, quyền quyết định của công ty đều nằm trong tay anh tôi, anh cảm thấy anh trai tôi có đồng ý hay không?"
"Địch Tư Lạc, sao cậu có thể gây sự vô lý như vậy! Lúc trước hai nhà đã giấy trắng mực đen ký hợp đồng, cậu cho rằng anh cậu sẽ tùy hứng giống cậu sao?"
Địch Tư Lạc giật giật khóe miệng, gọi điện thoại cho anh cậu.
"Anh, em muốn hủy hôn, Địch gia phải rút vốn khỏi dự án hai nhà hợp tác, anh có đồng ý không?"
Địch Tư Minh ở bên kia đang ký văn kiện, bút trong tay hơi dừng lại, còn tưởng mình xuất hiện ảo giác.
"Em không uống nhầm thuốc chứ? Lúc trước không phải chính em là người ầm ĩ muốn ở lại Thẩm gia sao? Nếu em thật sự hủy hôn, đừng nói là rút vốn, anh bán công ty ra bờ sông bắn pháo hoa mỗi ngày cũng được."
Nghe thấy giọng nói của Địch Tư Minh, sắc mặt Thẩm Duy Hi tối sầm lại.
"Nghe thấy chưa, anh tôi đã đồng ý rồi. Anh nhớ ký thỏa thuận đó, chúng ta cứ thế mà đi, đừng dây dưa nữa."
Thẩm Duy Hi hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến nước này, hắn cho rằng việc bảo Thẩm Duy Kiệt xin lỗi Địch Tư Lạc là đã cho cậu mặt mũi lắm rồi. Tên này cho dù giận dỗi thì không quá hai ngày nhất định sẽ quay về bên cạnh hắn. Nhưng hắn không bao giờ ngờ tới, Địch Tư Lạc lại trở nên tuyệt tình, thậm chí là máu lạnh như vậy.
"Địch Tư Lạc, cậu tốt nhất đừng có hối hận với lựa chọn hôm nay."
Sau khi để lại những lời này, Thẩm Duy Hi cắn chặt răng quay người rời đi.
Buổi chiều, giấy thỏa thuận hủy hôn được đưa đến biệt thự. Địch Tư Lạc một chút cũng không bị ảnh hưởng, vẫn như bình thường quay về đoàn quay phim, kể cả bây giờ Thẩm gia có quậy loạn trời thì cũng không liên quan đến cậu, điều duy nhất cậu lo lắng chính là Thẩm Trác Lễ có bị ảnh hưởng hay không.
Chuyện Địch gia rút vốn khiến Thẩm gia trở tay không kịp, chuỗi đầu tư dự án đột nhiên bị gián đoạn nên chỉ có thể đình chỉ làm việc, nguyên khí của Thẩm thị nhất thời suy giảm nghiêm trọng, phải đi khắp nơi tìm ngân hàng vay tiền để bù đắp khoản lỗ đầu tư trước đó.
Sau khi Địch Bằng biết được chuyện này cực kỳ tức giận, cho rằng Địch Tư Minh làm tổn thương tình cảm hai nhà, Địch gia cũng mất mặt. Ông cãi nhau một trận với Địch Tư Minh, rồi gọi vô số cuộc điện thoại muốn Địch Tư Lạc về nhà.
Địch Tư Lạc không quan tâm tới, trực tiếp kéo số của ông vào danh sách đen. Không ngờ ngày hôm sau, trên trường quay lại xuất hiện một người mà cậu không ngờ tới.
Diệp Chức đứng dưới ô, vẫn là dáng vẻ ôn nhu vô tội kia, lông mày nhỏ nhắn hơi cau lại, trên khuôn mặt thanh tú tràn đầy lo lắng.
"Anh họ, em nghe nói anh hủy hôn, dự án của hai nhà cũng bị gián đoạn. Dượng bảo em đến khuyên anh, anh bình tĩnh một chút được không?"
Địch Tư Lạc ngồi dưới dù che nắng, cầm quạt nhỏ hướng về phía mặt mình, khẽ cười một tiếng.
"Đừng giả vờ nữa, người mừng nhất khi biết tôi hủy hôn không phải là cậu à. Sao không nhanh thừa dịp lúc vắng mà nhào vào vòng tay của Thẩm Duy Hi đi, còn đến đây tìm tôi làm gì?"
Khuôn mặt Diệp Chức cứng đờ, bảo trợ lý đi mua đồ uống trước, thấy bốn phía không có người, nụ cười trên mặt cũng từ từ biến mất.
"Anh họ, anh thật sự sẽ tốt như thế nhường Duy Hi cho em sao?"
"Cậu nói gì thế. Tôi nói thật cho cậu biết, bây giờ Thẩm Duy Hi trong mắt tôi không khác gì đống phân, cậu muốn làm gì thì làm, tôi không có hứng thú quan tâm."
Sắc mặt Diệp Chức hơi thay đổi, nghi ngờ nhìn cậu. Đây có phải là thủ đoạn mới của anh ta không? Gần đây Địch Tư Lạc thay đổi quá nhiều, không giống như trong trí nhớ của cậu liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu tâm tư, mặc cho cậu nắm giữ, hiện tại cậu hoàn toàn không hiểu được anh ta đang suy nghĩ cái gì.
"Anh họ thật biết nói giỡn."
Địch Tư Lạc bóc một thanh kẹo cao su bỏ vào miệng, chậm rãi nhai với vẻ mặt lười biếng.
"Em họ, tôi cũng muốn nhắc cậu một câu. Khi Thẩm Duy Hi ở bên tôi, cậu là ánh trăng sáng mà anh ta không chiếm được, cho nên anh ta mới nhớ cậu mãi không quên. Nhưng nếu anh ta đã có được cậu, cậu cảm thấy...cậu còn có thể làm bảo bối của anh ta à?"
Diệp Chức ngẩn ra, vẻ mặt bình tĩnh có chút rạn nứt.
Địch Tư Lạc nhếch miệng cười, thổi bong bóng với cậu ta.
"Tôi còn phải quay phim, không tốn thời gian nữa. Nếu cậu nghiện diễn thì tự dựng sân khấu diễn đi, tạm biệt không tiễn."
Thẩm Trác Lễ im lặng vài giây rồi đưa tay gõ cửa.
"Tiểu Lạc, muốn ăn trái cây không?"
Nghe được tiếng gõ cửa, Địch Tư Lạc vội vàng nói vài câu với Lý Nhạc rồi lập tức cúp máy.
Chết, vừa rồi cậu nói chuyện với Lý Nhạc chắc không bị chú Tư nghe được đâu nhỉ? Nếu chú Tư biết cậu chỉ đang diễn kịch thì không biết sẽ nghĩ thế nào.
Địch Tư Lạc có chút chột dạ mở cửa.
"Không phải nói muốn chơi game sao? Em cứ ở trong phòng làm gì?" Thẩm Trác Lễ mỉm cười nhìn cậu.
Địch Tư Lạc lấy một miếng xoài bỏ vào miệng rồi gật đầu lia lịa.
"Nhưng em chơi một mình cũng không vui, hay chú Tư chơi với em đi?"
Cậu nghĩ với tính tình trầm ổn của Thẩm Trác Lễ thì chắc sẽ không đồng ý đâu, nhưng không ngờ lại ngoài dự đoán của cậu, cặp lông mi dài của anh chớp chớp rồi gật đầu, "Được."
Hai người đi đến phòng chơi game.
Máy chiếu và thiết bị trong phòng đều là đồ nhập khẩu, thiết kế tay cầm rất tiện dụng, cũng rất dễ điều khiển.
Địch Tư Lạc lật qua lật lại hộp đĩa DVD, cuối cùng lấy ra một băng đĩa trò chơi đại chiến xe tăng.
Cậu nhớ rõ đây là trò cậu thích chơi nhất hồi học tiểu học, không ngờ chú Tư lại sưu tầm món đồ cổ này.
"Chú Tư, những trò này chú đã chơi bao giờ chưa?" Địch Tư Lạc có chút tò mò.
"Có chơi vài lần, lâu lâu để giải trí thôi."
Địch Tư Lạc gật đầu rồi bỏ đĩa vào, ấn nút chạy, âm nhạc quen thuộc vang lên, độ phân giải của trò này không cao, cậu híp mắt lại, nhất thời có ảo giác như đang trở về thời thơ ấu.
Bên kia Thẩm Trác Lễ đã ngồi xuống sô pha, một tay anh cầm tay điều khiển, tay áo sơ mi sáng màu hơi cuốn lên, không điểm nào giống như đang chơi game, mà ngược lại giống như tinh anh thương nghiệp đang làm việc.
Địch Tư Lạc ngồi bên cạnh anh, nhịn không được mỉm cười.
"Chú Tư, em cảm thấy hình như em đang dạy hư chú."
Thẩm Trác Lễ thuần thục điều khiển xe tăng đẩy ngã tường thành, đầu cũng không ngẩng lên nói, "Nếu em dạy hư tôi thì trời đã đổ mưa đỏ* rồi."
* 红雨
Địch Tư Lạc cười hắc hắc rồi ăn ý phối hợp với anh, hai người cùng nhau đẩy tường, thuần thục tránh né công kích của truy binh.
Khi đang chơi, Địch Tư Lạc chợt nghĩ đến cái gì đó, liếc mắt nhìn Thẩm Trác Lễ một cái.
Thật ra cậu muốn nói với Thẩm Trác Lễ, cậu đã nhớ lại chuyện năm đó rồi, nhưng nhìn sườn mặt của Thẩm Trác Lễ, cậu lại do dự.
Năm đó sau khi chú Tư đi, bọn họ lại chuyển nhà vài lần, chú Tư có viết thư cho cậu không? Nhưng một bức cậu cũng chưa từng nhận được, chú Tư vẫn không đợi được hồi âm của cậu, liệu chú ấy có thất vọng hay không?
Địch Tư Lạc định hôm khác sẽ quay về nhà cũ xem mới được.
Trong lòng cậu nghĩ lung tung, thanh máu giảm mất một nửa cũng không biết, cho đến khi Thẩm Trác Lễ lên tiếng nhắc nhở, cậu mới a một tiếng, bắt đầu điên cuồng né tránh.
Nhưng mà vẫn chậm một bước, truy binh tạo thành một vòng vây, đánh cậu như cái sàng, rất nhanh trên màn hình đã vang lên âm thanh game over.
Địch Tư Lạc chửi thề một câu, ấn vài cái lên tay cầm điều khiển.
Thẩm Trác Lễ vẫn còn kiên trì, nhưng vừa rồi anh cứu Địch Tư Lạc nên máu đã giảm hơn phân nửa, giờ phút này cũng không đủ sức nên bị xe tăng của địch bắn trúng. Game over.
"Chú Tư, thật ngại quá, đều do em đồng đội heo."
"Chơi game thôi mà, không cần để trong lòng."
Thẩm Trác Lễ buông tay cầm xuống, đứng lên hoạt động bả vai và cánh tay một chút.
"Có muốn uống canh đậu xanh không? Tôi tự nấu, em đừng chê."
Địch Tư Lạc gật đầu, cảm thấy được chiều mà sợ. Cậu luôn thấy Thẩm Trác Lễ đối xử với mình quá tốt rồi, chẳng lẽ là do anh thích Địch Tư Minh cho nên yêu ai yêu cả đường đi lối về sao? Hay là bởi vì chú Tư vẫn nhớ kỹ tình cảm năm đó?
Địch Tư Lạc do dự một hồi rồi mở miệng nói, "Chú Tư, thật ra anh trai em là một thẳng nam ngốc nghếch, nếu chú có thể thoải mái một chút thì em thấy phó tổng giám đốc công ty nhà em cũng rất tốt, cũng là tinh anh trong ngành."
Thẩm Trác Lễ không hiểu nhìn cậu.
"Tiểu Lạc, tôi không hiểu ý của em."
"Ý em là...làm người mà, không thể treo cổ trên một cái cây hoài đúng không, hơn nữa cuối năm anh trai em sẽ kết hôn..."
Cho nên nhóc con này cho rằng người mình thích chính là anh trai em ấy?
Thẩm Trác Lễ hiểu được mà dở khóc dở cười.
"Tiểu Lạc, tôi nghĩ em hiểu lầm rồi, tôi chỉ coi Tư Minh là anh em, không có ý gì khác với cậu ấy."
Địch Tư Lạc còn đang vắt óc suy nghĩ làm thế nào để cắt đứt ý niệm của Thẩm Trác Lễ, đột nhiên nghe anh nói như vậy, nhất thời trong lòng nhẹ nhỏm hẳn.
"Vậy chú Tư, người chú thích đến rốt cuộc là ai..." Trong lòng cậu nghĩ như vậy, vì thế đã vô thức nói ra.
Ánh mắt Thẩm Trác Lễ thâm trầm nhìn cậu, "Một ngày nào đó em sẽ biết, bây giờ vẫn chưa phải lúc."
Địch Tư Lạc gật đầu. Dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của chú Tư, cậu cũng không tiện hỏi nhiều. Nếu không phải là anh trai của mình thì cậu đã yên tâm.
Canh đậu xanh vừa nấu xong, cậu mong chờ đi theo Thẩm Trác Lễ xuống lầu, lúc vào phòng bếp không chú ý nhìn đường, bất cẩn vấp phải mép thảm hụt chân.
Khi sắp ngã sấp xuống thì một đôi tay đỡ lấy cậu, sau đó thân trên liền rơi vào một cái ôm mang theo hương cam quýt.
Địch Tư Lạc ngượng ngùng ngẩng đầu, chỉ thấy con ngươi đen kịt của Thẩm Trác Lễ đang nhìn cậu chăm chú, trong nháy mắt cậu nhớ tới trong căn phòng tối tăm cũ nát kia, Thẩm Trác Lễ đặt cậu dưới thân, nơi da thịt hai người kề sát nhau đều mang theo nhiệt độ nóng rực...
Địch Tư Lạc giật mình, vội vàng chui ra khỏi lòng Thẩm Trác Lễ, xấu hổ cười cười.
"Em bất cẩn quá, không để ý ở đây có tấm thảm."
Thẩm Trác Lễ cười cười, không nói gì, quay đầu vào múc canh đậu xanh vừa nấu xong.
Địch Tư Lạc khẽ thở ra một hơi rồi âm thầm mắng chính mình. Chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Chú Tư là bậc cha chú của cậu, sao cậu có thể có ý nghĩ này được?
Cậu ở biệt thự của Thẩm Trác Lễ hai ngày, đang định quay về đoàn quay phim thì bất ngờ nhận được điện thoại của Thẩm Duy Hi.
"Đến bệnh viện nhân dân, tôi bảo Thẩm Duy Kiệt xin lỗi cậu." Tiếng nói của Thẩm Duy Hi khàn khàn.
Địch Tư Lạc ngạc nhiên nhíu mày. Khi đến phòng VIP của bệnh viện nhân dân, nhìn thấy đầu của Thẩm Duy Kiệt được quấn thành cái bánh chưng, cậu suýt chút nữa đã nhịn không được mà bật cười.
Thẩm Duy Hi ngồi ở đầu giường với vẻ mặt tiều tụy, trong mắt đều là tơ máu, hiển nhiên hai ngày qua không được tốt lắm. Thấy Địch Tư Lạc xuất hiện, hắn đưa mắt nhìn người trên giường, ánh mắt cực kỳ sắc bén.
"Duy Kiệt, xin lỗi."
Thẩm Duy Kiệt nằm trên giường bệnh, cả người đều đau đớn, lại thấy vẻ mặt cười nhạo của Địch Tư Lạc, lửa giận trong mắt đều muốn bùng lên. Nhưng nghĩ đến lợi ích của Thẩm gia, y lại đuối lý, nên đành cắn răng nói, "Xin lỗi."
Địch Tư Lạc đến gần một chút, ngây ngốc nói, "Cậu nói gì vậy? Hình như tôi nghe không rõ?"
"Địch Tư Lạc, anh đừng có mà được voi đòi tiên!" Thẩm Duy Kiệt cắn răng đến kẽo kẹt.
"Dây thanh quản của em cũng không bị thương, nói lớn chút đi." Thẩm Duy Hi không kiên nhẫn nói.
Bị ánh mắt ra lệnh của anh trai nhìn chằm chằm, Thẩm Duy Kiệt đành phải miễn cưỡng nâng cao giọng, "Xin lỗi, được chưa?"
Địch Tư Lạc hừ lạnh một tiếng, "Tạm chấp nhận, giống như muỗi kêu vậy, còn là muỗi bị đập bẹp trong bùn."
"Được rồi, em nằm nghỉ đi." Sợ Thẩm Duy Kiệt lại lên cơn, Thẩm Duy Hi ấn người nằm xuống, còn giúp y vén chăn.
Hắn theo Địch Tư Lạc ra khỏi phòng bệnh đến hành lang. Hắn theo thói quen muốn lấy thuốc lá hút, nhưng lại nghĩ đến bệnh viện cấm hút thuốc nên đành phải đặt tay trở về, buồn bực chậc một tiếng.
"Nó cũng bị thương rồi, xin lỗi cũng nói, cậu tức giận đủ rồi chứ?"
"Thỏa thuận hủy hôn tôi không ký, hợp tác giữa hai nhà không thể bị gián đoạn vào lúc này, chờ dự án chấm dứt, cậu muốn làm gì cũng được."
Vậy là Thẩm Duy Hi cho rằng cậu đề nghị huỷ hôn là đùa giỡn, chỉ cần Thẩm Duy Kiệt giả vờ xin lỗi là cậu có thể rộng lượng tha thứ, rồi lại trở về làm chó liếm?
Địch Tư Lạc không nhịn được mà bật cười.
"Thẩm Duy Hi, ý của anh là, hôn nhân này tôi muốn lui cũng không lui được?"
Thẩm Duy Hi cau mày, sắc mặt u ám, "Cậu làm gì thì cũng nên biết thế nào là chừng mực, sức khỏe của ông nội vẫn chưa tốt, hơn nữa nếu cậu bỏ hạng mục này thì Địch gia cũng sẽ bị tổn thất, ba cậu có thể đồng ý à?"
"Ba tôi chỉ là chủ tịch trên danh nghĩa, quyền quyết định của công ty đều nằm trong tay anh tôi, anh cảm thấy anh trai tôi có đồng ý hay không?"
"Địch Tư Lạc, sao cậu có thể gây sự vô lý như vậy! Lúc trước hai nhà đã giấy trắng mực đen ký hợp đồng, cậu cho rằng anh cậu sẽ tùy hứng giống cậu sao?"
Địch Tư Lạc giật giật khóe miệng, gọi điện thoại cho anh cậu.
"Anh, em muốn hủy hôn, Địch gia phải rút vốn khỏi dự án hai nhà hợp tác, anh có đồng ý không?"
Địch Tư Minh ở bên kia đang ký văn kiện, bút trong tay hơi dừng lại, còn tưởng mình xuất hiện ảo giác.
"Em không uống nhầm thuốc chứ? Lúc trước không phải chính em là người ầm ĩ muốn ở lại Thẩm gia sao? Nếu em thật sự hủy hôn, đừng nói là rút vốn, anh bán công ty ra bờ sông bắn pháo hoa mỗi ngày cũng được."
Nghe thấy giọng nói của Địch Tư Minh, sắc mặt Thẩm Duy Hi tối sầm lại.
"Nghe thấy chưa, anh tôi đã đồng ý rồi. Anh nhớ ký thỏa thuận đó, chúng ta cứ thế mà đi, đừng dây dưa nữa."
Thẩm Duy Hi hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến nước này, hắn cho rằng việc bảo Thẩm Duy Kiệt xin lỗi Địch Tư Lạc là đã cho cậu mặt mũi lắm rồi. Tên này cho dù giận dỗi thì không quá hai ngày nhất định sẽ quay về bên cạnh hắn. Nhưng hắn không bao giờ ngờ tới, Địch Tư Lạc lại trở nên tuyệt tình, thậm chí là máu lạnh như vậy.
"Địch Tư Lạc, cậu tốt nhất đừng có hối hận với lựa chọn hôm nay."
Sau khi để lại những lời này, Thẩm Duy Hi cắn chặt răng quay người rời đi.
Buổi chiều, giấy thỏa thuận hủy hôn được đưa đến biệt thự. Địch Tư Lạc một chút cũng không bị ảnh hưởng, vẫn như bình thường quay về đoàn quay phim, kể cả bây giờ Thẩm gia có quậy loạn trời thì cũng không liên quan đến cậu, điều duy nhất cậu lo lắng chính là Thẩm Trác Lễ có bị ảnh hưởng hay không.
Chuyện Địch gia rút vốn khiến Thẩm gia trở tay không kịp, chuỗi đầu tư dự án đột nhiên bị gián đoạn nên chỉ có thể đình chỉ làm việc, nguyên khí của Thẩm thị nhất thời suy giảm nghiêm trọng, phải đi khắp nơi tìm ngân hàng vay tiền để bù đắp khoản lỗ đầu tư trước đó.
Sau khi Địch Bằng biết được chuyện này cực kỳ tức giận, cho rằng Địch Tư Minh làm tổn thương tình cảm hai nhà, Địch gia cũng mất mặt. Ông cãi nhau một trận với Địch Tư Minh, rồi gọi vô số cuộc điện thoại muốn Địch Tư Lạc về nhà.
Địch Tư Lạc không quan tâm tới, trực tiếp kéo số của ông vào danh sách đen. Không ngờ ngày hôm sau, trên trường quay lại xuất hiện một người mà cậu không ngờ tới.
Diệp Chức đứng dưới ô, vẫn là dáng vẻ ôn nhu vô tội kia, lông mày nhỏ nhắn hơi cau lại, trên khuôn mặt thanh tú tràn đầy lo lắng.
"Anh họ, em nghe nói anh hủy hôn, dự án của hai nhà cũng bị gián đoạn. Dượng bảo em đến khuyên anh, anh bình tĩnh một chút được không?"
Địch Tư Lạc ngồi dưới dù che nắng, cầm quạt nhỏ hướng về phía mặt mình, khẽ cười một tiếng.
"Đừng giả vờ nữa, người mừng nhất khi biết tôi hủy hôn không phải là cậu à. Sao không nhanh thừa dịp lúc vắng mà nhào vào vòng tay của Thẩm Duy Hi đi, còn đến đây tìm tôi làm gì?"
Khuôn mặt Diệp Chức cứng đờ, bảo trợ lý đi mua đồ uống trước, thấy bốn phía không có người, nụ cười trên mặt cũng từ từ biến mất.
"Anh họ, anh thật sự sẽ tốt như thế nhường Duy Hi cho em sao?"
"Cậu nói gì thế. Tôi nói thật cho cậu biết, bây giờ Thẩm Duy Hi trong mắt tôi không khác gì đống phân, cậu muốn làm gì thì làm, tôi không có hứng thú quan tâm."
Sắc mặt Diệp Chức hơi thay đổi, nghi ngờ nhìn cậu. Đây có phải là thủ đoạn mới của anh ta không? Gần đây Địch Tư Lạc thay đổi quá nhiều, không giống như trong trí nhớ của cậu liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu tâm tư, mặc cho cậu nắm giữ, hiện tại cậu hoàn toàn không hiểu được anh ta đang suy nghĩ cái gì.
"Anh họ thật biết nói giỡn."
Địch Tư Lạc bóc một thanh kẹo cao su bỏ vào miệng, chậm rãi nhai với vẻ mặt lười biếng.
"Em họ, tôi cũng muốn nhắc cậu một câu. Khi Thẩm Duy Hi ở bên tôi, cậu là ánh trăng sáng mà anh ta không chiếm được, cho nên anh ta mới nhớ cậu mãi không quên. Nhưng nếu anh ta đã có được cậu, cậu cảm thấy...cậu còn có thể làm bảo bối của anh ta à?"
Diệp Chức ngẩn ra, vẻ mặt bình tĩnh có chút rạn nứt.
Địch Tư Lạc nhếch miệng cười, thổi bong bóng với cậu ta.
"Tôi còn phải quay phim, không tốn thời gian nữa. Nếu cậu nghiện diễn thì tự dựng sân khấu diễn đi, tạm biệt không tiễn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất