Đứa Nhỏ Nhà Bên Lại Nằm Trên Cửa Sổ Nhìn Tôi
Chương 3: Em ấy sắp muộn học rồi
Editor: Kẹo Mặn Chát
Sầm Nhạc sắp trễ giờ rồi.
Tối hôm qua trằn trọc đến rạng sáng mới ngủ, thành ra ngủ quên là điều không thể tránh khỏi.
Mỹ sắc hại quốc, mỹ sắc hại quốc!
Sầm Nhạc thở ngắn thở dài, chỉ mất ba phút từ lúc rời giường mặc quần áo rồi xuống lầu, tạm biệt mẹ Sầm rồi đẩy xe đạp chạy ra khỏi sân.
Mẹ Sầm ở trong bếp hô lớn: "Sầm Nhạc, còn bữa sáng của con!"
Sầm Nhạc đã ra khỏi cửa: "Không kịp ăn nữa đâu mẹ!"
Cậu vừa mới ngồi lên xe đạp thì chợt nhìn thấy cách đó không xa có một người đứng bên ngoài sân nhà họ Giang.
Người nọ mặc một bộ quần áo thể thao bình thường, một tay xách túi bánh bao, một tay cầm cốc sữa đậu nành cắn ống hút uống từng ngụm nhỏ, nhìn trông vô cùng thư thái.
Đó là Giang Cẩn Hành!
Hôm nay Giang Cẩn Hành cố ý dậy sớm, đầu tiên là ra ngoài chạy vài vòng rồi đi mua đồ ăn sáng, căn chuẩn thời gian về đến nhà và chờ người nào đó đi học sẽ đi ngang qua nơi này.
Quá trình chờ đợi kéo dài hơn hai mươi phút, anh đã lật qua lật lại đám dây thường xuân bên ngoài tường nhà mình tám trăm lần, đến khi ấy mới đợi được tiếng mở cửa đầy hoảng loạn ở nhà bên.
Giang Cẩn Hành xoay người nhìn qua, thứ đập vào mắt anh đầu tiên là mái tóc rối tung loạn xì ngầu của Sầm Nhạc, sau đó là quầng mắt thâm đen nói rõ cậu không ngủ đủ giấc. Ba giây sau, khuôn mặt tròn nhỏ nhắn trắng nõn có thể véo ra nước của Sầm Nhạc dần dần đỏ lên, Giang Cẩn Hành nhìn thấy cậu như vậy có chút đáng yêu.
Sầm Nhạc có một khuôn mặt baby, nhìn qua thì trông nhỏ hơn tuổi thật vài tuổi. Lúc học tiểu học được coi là học sinh mẫu giáo, lúc học trung học lại bị coi là học sinh tiểu học, lên phổ thông vẫn bị không ít người nhận nhầm thành học sinh tiểu học. Song khi Giang Cẩn Hành đi học đại học được một năm thì cậu đã cao hơn rất nhiều, trước kia chỉ có thể đến ngực anh, nhưng bây giờ chỉ thấp hơn anh nửa cái đầu.
Giang Cẩn Hành không nói gì, cứ mỉm cười nhìn cậu, chờ phản ứng tiếp theo của cậu.
Sầm Nhạc chết máy rồi, cậu mất vài giây để khởi động lại hệ thống, rất nhiều chương trình còn chưa bắt đầu chạy, rõ ràng cậu đã ngồi trên xe đạp, thế nhưng hai chân phía dưới vẫn nhích tới bên cạnh Giang Cẩn Hành, vụng về như một con chim cánh cụt.
"Chào buổi sáng..."
Giọng nói của Sầm Nhạc nhỏ như muỗi kêu, cũng may Giang Cẩn Hành vẫn nghe thấy, anh trả lời: "Chào buổi sáng, hình như em sắp muộn học rồi."
Sầm Nhạc bị hai chữ "muộn học" này đánh tỉnh, toàn thân xù lông muốn đạp xe định đi thì bất chợt bị Giang Cẩn Hành giữ chặt tay lái.
Tay Sầm Nhạc vẫn còn đặt trên tay cầm, cho nên thực tế là tay của Giang Cẩn Hành đang phủ lên mu bàn tay cậu.
Ấm áp và khô ráo, mang theo sức mạnh không thể kháng cự.
Sầm Nhạc trợn tròn mắt nhìn bàn tay của Giang Cẩn Hành —— làn da trắng lạnh, bàn tay rộng lớn, khớp xương cân đối thon dài, kinh mạch rõ ràng.
Sầm Nhạc lại chết máy, hình như Giang Cẩn Hành đã nói gì đó, nhưng cậu nghe không hiểu, cứ nhìn chằm chằm vào bàn tay kia không chớp mắt.
Giang Cẩn Hành lắc đầu cười, buông tay ra, ra lệnh: "Há miệng."
Trên mu bàn tay còn lưu lại một chút nhiệt độ, Sầm Nhạc mê mang ngẩng đầu: "A?"
Rồi thình lình một chiếc bánh bao hấp bất ngờ bị nhét vào miệng, Sầm Nhạc vội vàng đưa tay đỡ lấy.
Giang Cẩn Hành treo túi bánh bao lên tay lái xe của cậu, cười nói: "Bữa sáng vẫn phải ăn nha học sinh lớp 12."
Giờ khắc này, Sầm Nhạc bỗng nhiên cảm thấy những phiền não khi phải học thêm hè, hoảng hốt lúc sáng sớm, hay cả ánh mặt trời thiêu đốt trên đỉnh đầu đều trở nên bớt đáng ghét hơn.
Thế giới này giống như đột nhiên thay đổi, mỗi phân tử trong không khí đều mang theo hệ số vui vẻ làm người ta mê nghiện. Khi Sầm Nhạc hít vào luồng hơi thở đầu tiên, niềm hạnh phúc bắt đầu tích tụ chồng chất lên nhau, vì thế cậu hít vào từng ngụm thật sâu cho đến khi hô hấp trở nên dồn dập.
Cuối cùng Sầm Nhạc vẫn đến muộn, lúc chạy tới lớp thì đã thở không ra hơi mồ hôi nhễ nhại trên đầu, bị giáo viên chủ nhiệm khiển trách một trận, Sầm Nhạc cười toe toét thừa nhận lỗi lầm. Lúc sau, quay về chỗ ngồi chưa được hai phút lại bị bắt quả tang ăn vụng bánh bao trong giờ học, bị giáo viên chủ nhiệm phạt ra hành lang đứng phơi nắng.
Thế là vào sáng sớm giữa mùa hè, Sầm Nhạc đưa lưng về phía tiếng đọc sách lanh lảnh đằng sau, đứng dưới ánh mặt trời nhịn cười đến mức toàn thân run rẩy.
Sầm Nhạc sắp trễ giờ rồi.
Tối hôm qua trằn trọc đến rạng sáng mới ngủ, thành ra ngủ quên là điều không thể tránh khỏi.
Mỹ sắc hại quốc, mỹ sắc hại quốc!
Sầm Nhạc thở ngắn thở dài, chỉ mất ba phút từ lúc rời giường mặc quần áo rồi xuống lầu, tạm biệt mẹ Sầm rồi đẩy xe đạp chạy ra khỏi sân.
Mẹ Sầm ở trong bếp hô lớn: "Sầm Nhạc, còn bữa sáng của con!"
Sầm Nhạc đã ra khỏi cửa: "Không kịp ăn nữa đâu mẹ!"
Cậu vừa mới ngồi lên xe đạp thì chợt nhìn thấy cách đó không xa có một người đứng bên ngoài sân nhà họ Giang.
Người nọ mặc một bộ quần áo thể thao bình thường, một tay xách túi bánh bao, một tay cầm cốc sữa đậu nành cắn ống hút uống từng ngụm nhỏ, nhìn trông vô cùng thư thái.
Đó là Giang Cẩn Hành!
Hôm nay Giang Cẩn Hành cố ý dậy sớm, đầu tiên là ra ngoài chạy vài vòng rồi đi mua đồ ăn sáng, căn chuẩn thời gian về đến nhà và chờ người nào đó đi học sẽ đi ngang qua nơi này.
Quá trình chờ đợi kéo dài hơn hai mươi phút, anh đã lật qua lật lại đám dây thường xuân bên ngoài tường nhà mình tám trăm lần, đến khi ấy mới đợi được tiếng mở cửa đầy hoảng loạn ở nhà bên.
Giang Cẩn Hành xoay người nhìn qua, thứ đập vào mắt anh đầu tiên là mái tóc rối tung loạn xì ngầu của Sầm Nhạc, sau đó là quầng mắt thâm đen nói rõ cậu không ngủ đủ giấc. Ba giây sau, khuôn mặt tròn nhỏ nhắn trắng nõn có thể véo ra nước của Sầm Nhạc dần dần đỏ lên, Giang Cẩn Hành nhìn thấy cậu như vậy có chút đáng yêu.
Sầm Nhạc có một khuôn mặt baby, nhìn qua thì trông nhỏ hơn tuổi thật vài tuổi. Lúc học tiểu học được coi là học sinh mẫu giáo, lúc học trung học lại bị coi là học sinh tiểu học, lên phổ thông vẫn bị không ít người nhận nhầm thành học sinh tiểu học. Song khi Giang Cẩn Hành đi học đại học được một năm thì cậu đã cao hơn rất nhiều, trước kia chỉ có thể đến ngực anh, nhưng bây giờ chỉ thấp hơn anh nửa cái đầu.
Giang Cẩn Hành không nói gì, cứ mỉm cười nhìn cậu, chờ phản ứng tiếp theo của cậu.
Sầm Nhạc chết máy rồi, cậu mất vài giây để khởi động lại hệ thống, rất nhiều chương trình còn chưa bắt đầu chạy, rõ ràng cậu đã ngồi trên xe đạp, thế nhưng hai chân phía dưới vẫn nhích tới bên cạnh Giang Cẩn Hành, vụng về như một con chim cánh cụt.
"Chào buổi sáng..."
Giọng nói của Sầm Nhạc nhỏ như muỗi kêu, cũng may Giang Cẩn Hành vẫn nghe thấy, anh trả lời: "Chào buổi sáng, hình như em sắp muộn học rồi."
Sầm Nhạc bị hai chữ "muộn học" này đánh tỉnh, toàn thân xù lông muốn đạp xe định đi thì bất chợt bị Giang Cẩn Hành giữ chặt tay lái.
Tay Sầm Nhạc vẫn còn đặt trên tay cầm, cho nên thực tế là tay của Giang Cẩn Hành đang phủ lên mu bàn tay cậu.
Ấm áp và khô ráo, mang theo sức mạnh không thể kháng cự.
Sầm Nhạc trợn tròn mắt nhìn bàn tay của Giang Cẩn Hành —— làn da trắng lạnh, bàn tay rộng lớn, khớp xương cân đối thon dài, kinh mạch rõ ràng.
Sầm Nhạc lại chết máy, hình như Giang Cẩn Hành đã nói gì đó, nhưng cậu nghe không hiểu, cứ nhìn chằm chằm vào bàn tay kia không chớp mắt.
Giang Cẩn Hành lắc đầu cười, buông tay ra, ra lệnh: "Há miệng."
Trên mu bàn tay còn lưu lại một chút nhiệt độ, Sầm Nhạc mê mang ngẩng đầu: "A?"
Rồi thình lình một chiếc bánh bao hấp bất ngờ bị nhét vào miệng, Sầm Nhạc vội vàng đưa tay đỡ lấy.
Giang Cẩn Hành treo túi bánh bao lên tay lái xe của cậu, cười nói: "Bữa sáng vẫn phải ăn nha học sinh lớp 12."
Giờ khắc này, Sầm Nhạc bỗng nhiên cảm thấy những phiền não khi phải học thêm hè, hoảng hốt lúc sáng sớm, hay cả ánh mặt trời thiêu đốt trên đỉnh đầu đều trở nên bớt đáng ghét hơn.
Thế giới này giống như đột nhiên thay đổi, mỗi phân tử trong không khí đều mang theo hệ số vui vẻ làm người ta mê nghiện. Khi Sầm Nhạc hít vào luồng hơi thở đầu tiên, niềm hạnh phúc bắt đầu tích tụ chồng chất lên nhau, vì thế cậu hít vào từng ngụm thật sâu cho đến khi hô hấp trở nên dồn dập.
Cuối cùng Sầm Nhạc vẫn đến muộn, lúc chạy tới lớp thì đã thở không ra hơi mồ hôi nhễ nhại trên đầu, bị giáo viên chủ nhiệm khiển trách một trận, Sầm Nhạc cười toe toét thừa nhận lỗi lầm. Lúc sau, quay về chỗ ngồi chưa được hai phút lại bị bắt quả tang ăn vụng bánh bao trong giờ học, bị giáo viên chủ nhiệm phạt ra hành lang đứng phơi nắng.
Thế là vào sáng sớm giữa mùa hè, Sầm Nhạc đưa lưng về phía tiếng đọc sách lanh lảnh đằng sau, đứng dưới ánh mặt trời nhịn cười đến mức toàn thân run rẩy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất