Đứa Nhỏ Nhà Bên Lại Nằm Trên Cửa Sổ Nhìn Tôi
Chương 15: Em ấy giận dỗi
Editor: Kẹo Mặn Chát
Bầu trời ban trưa vẫn còn trong xanh sáng sủa, nhưng bắt đầu từ bốn giờ chiều, bức màn màu xám vàng bao phủ khắp nơi, không lâu sau đó gió mạnh và giông bão kéo tới, cho đến chín giờ rưỡi tối cũng không có ý định dừng lại.
Trong phòng, Giang Cẩn Hành nhìn chằm chằm ảnh đại diện WeChat của Sầm Nhạc trên điện thoại một lúc, rồi cầm chìa khóa xe lặng lẽ ra khỏi nhà.
Đầu tiên, anh qua nhà họ Sầm bên cạnh.
"Dì ơi, buổi tối cháu đến đón Sầm Nhạc tan học cho, dì không cần phải đi đâu." Giang Cẩn Hành nói với mẹ Sầm: "Đúng lúc cháu muốn đón mẹ cháu sau tiết tự học tối, nên đón cả Sầm Nhạc luôn."
Mẹ Sầm không nghi ngờ anh, cảm ơn Giang Cẩn Hành một lúc lâu, hoàn toàn không biết mẹ Giang đáng lẽ phải ở trường thì giờ đang nằm trên giường thoải mái xem phim Hàn.
Sắp tới tiết tự học buổi tối, Sầm Nhạc nhìn mưa to ngoài cửa sổ không nhịn được nghĩ, có phải bầu trời bị thủng rồi không.
"Mưa rơi thì có gì đẹp? Còn mấy phút nữa mới tan học, đừng có lãng phí." Thầy giáo trông coi lớp ngồi trên bục giảng bỗng nhiên mở miệng, tầm mắt hướng về phía Sầm Nhạc.
Sầm Nhạc định thần lại, ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Hai ngày nay trạng thái của cậu ở trường không ổn lắm, nhưng xét thấy cậu còn đang bị bệnh, không ai trách cứ cậu gì cả, nhưng chính Sầm Nhạc lại hiểu rất rõ, chuyện này không liên quan gì đến bệnh tật.
Cậu cúi đầu làm đề, câu đầu tiên cậu nhìn thấy chính là —— "Nước Anh không có hiến pháp thành văn, tập quán pháp chiếm tỷ lệ rất lớn..."
Đúng vậy, thói quen thật sự là một điều đáng sợ, một quốc gia có thể dựa vào tập quán pháp để vận hành, từ một mức độ nào đó những thói quen này đã trở thành luật sắt không thể vi phạm.
Mà trong thế giới của Sầm Nhạc, cũng có một luật sắt, đó chính là phải mỗi ngày nhìn thấy Giang Cẩn Hành, một khi phá vỡ quy luật này, sẽ tạo thành rối loạn chức năng cơ thể, không thể hoạt động bình thường.
Nhưng đến một thời điểm nào đó cậu phải làm quen với những ngày tháng không có Giang Cẩn Hành.
Tiếng chuông tan học vang lên, Sầm Nhạc không yên lòng thu dọn cặp sách rời khỏi lớp, vừa ra khỏi cửa đã đụng phải một người. Cậu nói xin lỗi mà không ngẩng đầu lên, nhưng người kia vẫn chặn đường của cậu không cho cậu đi. Vốn tâm trạng của Sầm Nhạc đã không tốt lại còn bị khiêu khích như vậy, cậu đang định ngẩng đầu chất vấn đối phương, trong tầm mắt bỗng nhiên xuất hiện gương mặt của Giang Cẩn Hành, lửa giận của Sầm Nhạc lập tức xẹp xuống như một quả bóng da xì hơi.
"Anh... Sao anh lại ở đây?" Sầm Nhạc chột dạ nhìn sang chỗ khác.
"Bên ngoài mưa quá lớn, anh đến đón em về nhà." Giang Cẩn Hành nghiêng người cho các học sinh khác ở trên hành lang đi qua.
"Không cần, mẹ em chắc chắn sẽ tới đón em."
"Anh đã nói với dì rồi, tối nay anh đi đón em."
Sầm Nhạc vẫn muốn từ chối nhưng Giang Cẩn Hành đã cầm lấy cặp sách của cậu đi về phía cầu thang, Sầm Nhạc chỉ có thể đuổi theo đằng sau.
Dưới tòa nhà dạy học, gió lớn thổi mạnh đến mức không cầm nổi ô, không ít học sinh quyết định thu ô lại, vác cặp lên đội mưa xông ra ngoài.
Sầm Nhạc đang do dự có nên cầm ô không thì Giang Cẩn Hành đã khoác áo mưa đứng bên cạnh, mở rộng vạt áo nói với Sầm Nhạc: "Vào đây."
Sầm Nhạc nhìn áo mưa được anh đưa tay nhấc lên, có hơi bối rối nói: "Không cần, em cầm ô là được rồi. "
"Sẽ bị ướt, em khỏi cảm chưa mà dám dầm mưa?" Giang Cẩn Hành cau mày nhìn Sầm Nhạc, trên mặt không mang theo ý cười, trông có chút hung dữ.
Sầm Nhạc cắn răng chui vào áo mưa của Giang Cẩn Hành, vừa đứng vững đã bị người nọ ôm chặt eo, Sầm Nhạc sợ tới mức muốn trốn đi, nhưng lại bị ôm càng chặt hơn.
Giang Cẩn Hành nói nhỏ với cậu: "Đừng lộn xộn, mau đi thôi."
Áo mưa đơn cũng chỉ rộng cỡ vậy, vừa ngột ngạt vừa nóng bức, Sầm Nhạc áp sát vào người Giang Cẩn Hành lảo đảo đi về phía trước, toàn thân đều bị hơi thở của anh vây quanh, giống như bị nhốt vào trong địa bàn riêng của Giang Cẩn Hành. Cậu gần như không thể thở được, nhưng cậu không phân biệt được cảm giác khó thở này đến từ lớp áo plastic kín gió hay là đến từ bản thân Giang Cẩn Hành.
Lúc đi ngang qua nhà để xe đạp, Giang Cẩn Hành không có ý định dừng lại, Sầm Nhạc nhắc nhở anh: "Xe đạp của em..."
"Mưa lớn thế này thì đạp xe kiểu gì."
"Vậy chúng ta về nhà bằng cách nào?"
"Anh lái xe tới."
"Anh có thể lái xe?"
"Chẳng lẽ không thể sao?"
Sầm Nhạc bị giọng điệu Giang Cẩn Hành ép tới co rụt đầu lại, cậu cảm giác tối nay Giang Cẩn Hành giống như đã thay đổi thành một người khác, không còn chút dịu dàng nào, có vẻ cậu nói cái gì đều sẽ bị nói móc lại, vì thế cậu không dám nói nữa.
Hai người chen qua đám đông, cuối cùng cũng lên xe, tuy rằng có áo mưa che chắn nhưng quần và giày của hai người vẫn không thể tránh khỏi việc bị ướt.
Sầm Nhạc vốn định ngồi ở ghế sau thì bị Giang Cẩn Hành bóp eo tóm lại đưa lên ghế phụ.
Trong xe có chút ngột ngạt hấp hơi, Giang Cẩn Hành khởi động xe bật điều hòa, nhưng không vội đi mà bắt đầu thẩm vấn Sầm Nhạc.
"Tại sao không trả lời tin nhắn của anh?"
Sầm Nhạc ôm cặp sách cúi đầu, giọng nói nhỏ đến mức gần như bị tiếng mưa che lấp: "Điện thoại của em bị mẹ tịch thu."
"Buổi sáng hai ngày nay anh chạy bộ cũng không thấy em đi học, em đang trốn anh à?"
Sầm Nhạc không ngờ mọi chuyện đều bị phát hiện, lập tức động não tìm cớ: "Không có! Hôm qua là em trực nhật, ngày hôm trước... ngày hôm trước em để quên bài tập trên lớp, nên phải đi sớm làm bù."
"Vậy hai ngày nay không đến hỏi bài anh, là tự làm được rồi hả?"
Sầm Nhạc cầm khóa kéo cặp xách: "Đúng vậy."
Giang Cẩn Hành giận đến bật cười: "Vừa mới nhận đồ của anh, ngay sau đó liền quăng anh đi, Sầm Nhạc em có ý gì?"
"Em nhận đồ gì của anh?" Lần này Sầm Nhạc đúng tình hợp lý phản bác lại.
Giang Cẩn Hành quay đầu nhướng mày, vẻ mặt không thể tin được: "Hai quyển Ngữ Văn bổ trợ, còn có một bình xịt chống muỗi, em dám nói em không nhận?"
Sầm Nhạc nghe mà không hiểu sao, trừng mắt nhìn anh: "Không có! Anh đưa khi nào chứ?"
Giang Cẩn Hành tức giận xoay gương chiếu hậu xoay tới xoay lui, lúc lâu sau bình tĩnh lại mới tiếp tục hỏi Sầm Nhạc: "Thế rốt cuộc em vì chuyện gì mà giận dỗi anh, nói thật."
Giọng điệu của Giang Cẩn Hành rất nặng nề, cho tới bây giờ Sầm Nhạc vẫn chưa từng thấy Giang Cẩn Hành nói chuyện với mình như vậy, trong lòng có chút sợ hãi, nhưng phần nhiều là thấy tủi thân. Cậu không rõ tại sao Giang Cẩn Hành nhất định phải biết nguyên nhân, rõ ràng Sầm Nhạc chỉ là một NPC không quan trọng, khi Giang Cẩn Hành thông qua cửa ải này, sẽ không bao giờ gặp lại Sầm Nhạc nữa, nhưng anh lại cố tình thể hiện thái độ để ý đến vậy. Rõ ràng Giang Cẩn Hành khéo hiểu lòng người như vậy, thế sao lại không thể hiểu được tâm trạng của Sầm Nhạc mà bỏ qua chủ đề này chứ?
Sầm Nhạc bị bức ép đến mức nóng nảy, ngữ khí cũng dần tệ hơn: "Em cảm thấy không thể chiếm quá nhiều thời gian của anh, làm vậy là không đúng." Cậu oán hận nhìn chằm chằm móc khóa vịt con treo trên cặp sách, cái này vốn là cậu lấy từ chỗ Giang Cẩn Hành, nhưng hiện tại cậu chỉ muốn giật nó xuống rồi ném lên mặt anh.
Giang Cẩn Hành giữ cằm cậu để cậu đối diện với mình: "Ai nói với em? Mẹ em à?"
Sầm Nhạc hất tay anh ra, cau chặt mày lại: "Không phải, là em nghĩ vậy."
Giang Cẩn Hành nhìn tay mình, lại nhìn về phía Sầm Nhạc: "Vì sao đang yên đang lành lại có ý nghĩ này? Trước đây anh nói em phiền là trêu chọc em, em có hiểu không? Em đến hỏi bài cũng không làm phiền anh chút nào cả, anh không quan tâm đến chỗ thời gian đó."
"Anh không quan tâm nhưng bạn gái anh sẽ quan tâm!" Cuối cùng Sầm Nhạc cũng hét lên những lời mình muốn nói, cậu trừng mắt nhìn Giang Cẩn Hành, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của anh, vừa dễ chịu vừa cảm thấy đau đớn không chịu nổi.
Chỉ trong phút chốc Giang Cẩn Hành đã thông suốt mọi chuyện, anh từ từ bình tĩnh lại, sự dịu dàng nhã nhặn thường ngày cũng đều quay về, anh nhẹ giọng hỏi Sầm Nhạc: "Có phải hôm đó em nhìn thấy anh và một cô gái đi ra ngoài từ trên cửa sổ đúng không?"
Sầm Nhạc cúi đầu không nói gì, cả người héo rũ thành một cây nấm.
Giang Cẩn Hành nhìn chăm chú Sầm Nhạc vài giây, bất chợt vướn tay đè lên đầu cậu xoa thật mạnh, xoa đến khi Sầm Nhạc chít chít meo meo kêu loạn.
"Anh làm gì vậy! Giang Cẩn Hành anh buông tay!"
Giang Cẩn Hành dừng lại, nhưng tay vẫn đặt trên đỉnh đầu Sầm Nhạc: "Cô ấy không phải bạn gái anh, anh không có bạn gái, bọn anh chỉ là bạn học cấp 3. Hôm đó cả lớp anh hẹn nhau về Nhất Trung thăm thầy cô cũ, vì cô ấy sống ở phía sau nhà chúng ta cách đó mấy căn, gần nhà nên cô ấy mới qua gọi anh. Tiệm bánh ngọt nơi anh làm việc là do người thân của cô ấy mở, trước đây anh không biết, bây giờ biết cũng không thể vì chuyện này mà từ chức không làm, còn có vấn đề gì, chúng ta cùng nhau giải đáp."
Sầm Nhạc không giãy khỏi tay anh được, thế là bắt đầu cố tình gây sự: "Vậy sao anh không làm việc trong cửa hàng của mẹ em? Rõ ràng quan hệ hai nhà chúng ta tốt như vậy, chỉ cần anh mở miệng, mẹ em nhất định sẽ đồng ý!"
Giang Cẩn Hành cười lắc đầu: "Trước không nói anh là con trai sao đi bán quần áo nữ được, và cũng bởi vì quan hệ hai nhà chúng ta rất tốt, anh mới không thể đến cửa hàng nhà em làm việc. Cửa hàng quần áo của mẹ em vốn không có lợi nhuận cao, nếu anh tới đó, chẳng phải dì sẽ đưa hết cho anh số tiền kiếm được ấy sao? Suy cho cùng dì cũng rất quý anh mà đúng chứ? Đến lúc đó nhà em cũng chỉ có thể uống gió Tây Bắc mà sống thôi."
Sầm Nhạc khiếp sợ, nghẹn đến đỏ mặt mới nghẹn ra một câu: "Anh...anh, anh không biết xấu hổ!"
"Sầm Nhạc, em mắng anh? Bây giờ em dám mắng anh? Gan nhỉ!" Giang Cẩn Hành nghiến răng nghiến lợi bóp mặt Sầm Nhạc. Sầm Nhạc không cho, hai người bắt đầu đùa giỡn trong xe.
Cuối cùng làm hai người bình tĩnh lại chính là tiếng còi xe phía sau.
"Sau này không được suy nghĩ lung tung, có vấn đề gì thì trực tiếp hỏi anh, biết chưa?" Giang Cẩn Hành thắt dây an toàn cho Sầm Nhạc.
Tâm trạng tồi tệ của Sầm Nhạc đã sớm tan biến theo mây khói, nhưng cậu không muốn biểu hiện rõ ràng như vậy, nên vẫn bày ra vẻ còn đang tức giận: "Cho dù bây giờ anh không có bạn gái, sau này cũng sẽ có, nói không chừng ngày mai sẽ có ngay, khi đó anh khẳng định sẽ không còn thời gian để ý tới em nữa, còn có thể cảm thấy em thật phiền phức."
Giang Cẩn Hành lái xe ra khỏi bãi đậu, cực kỳ bình tĩnh trả lời cậu: "Anh sẽ không có bạn gái, anh không thích phụ nữ."
Sầm Nhạc ngồi yên một lúc, sau đó đột ngột ngẩng đầu nhìn anh.
Giang Cẩn Hành bớt chút thì giờ quay đầu sang cười với Sầm Nhạc, nụ cười mang theo vài phần giảo hoạt: "Đừng nói cho người khác biết."
Sầm Nhạc sững sờ gật đầu, ánh mắt chuyển về phía trước, cửa kính phía trước xe không ngừng bị mưa lớn xối mờ, cần gạt nước cũng không thể gạt hết, giống như sự hưng phấn bí ẩn tràn ngập trong lòng Sầm Nhạc hiện giờ, không có cách nào đè nén được.
Bầu trời ban trưa vẫn còn trong xanh sáng sủa, nhưng bắt đầu từ bốn giờ chiều, bức màn màu xám vàng bao phủ khắp nơi, không lâu sau đó gió mạnh và giông bão kéo tới, cho đến chín giờ rưỡi tối cũng không có ý định dừng lại.
Trong phòng, Giang Cẩn Hành nhìn chằm chằm ảnh đại diện WeChat của Sầm Nhạc trên điện thoại một lúc, rồi cầm chìa khóa xe lặng lẽ ra khỏi nhà.
Đầu tiên, anh qua nhà họ Sầm bên cạnh.
"Dì ơi, buổi tối cháu đến đón Sầm Nhạc tan học cho, dì không cần phải đi đâu." Giang Cẩn Hành nói với mẹ Sầm: "Đúng lúc cháu muốn đón mẹ cháu sau tiết tự học tối, nên đón cả Sầm Nhạc luôn."
Mẹ Sầm không nghi ngờ anh, cảm ơn Giang Cẩn Hành một lúc lâu, hoàn toàn không biết mẹ Giang đáng lẽ phải ở trường thì giờ đang nằm trên giường thoải mái xem phim Hàn.
Sắp tới tiết tự học buổi tối, Sầm Nhạc nhìn mưa to ngoài cửa sổ không nhịn được nghĩ, có phải bầu trời bị thủng rồi không.
"Mưa rơi thì có gì đẹp? Còn mấy phút nữa mới tan học, đừng có lãng phí." Thầy giáo trông coi lớp ngồi trên bục giảng bỗng nhiên mở miệng, tầm mắt hướng về phía Sầm Nhạc.
Sầm Nhạc định thần lại, ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Hai ngày nay trạng thái của cậu ở trường không ổn lắm, nhưng xét thấy cậu còn đang bị bệnh, không ai trách cứ cậu gì cả, nhưng chính Sầm Nhạc lại hiểu rất rõ, chuyện này không liên quan gì đến bệnh tật.
Cậu cúi đầu làm đề, câu đầu tiên cậu nhìn thấy chính là —— "Nước Anh không có hiến pháp thành văn, tập quán pháp chiếm tỷ lệ rất lớn..."
Đúng vậy, thói quen thật sự là một điều đáng sợ, một quốc gia có thể dựa vào tập quán pháp để vận hành, từ một mức độ nào đó những thói quen này đã trở thành luật sắt không thể vi phạm.
Mà trong thế giới của Sầm Nhạc, cũng có một luật sắt, đó chính là phải mỗi ngày nhìn thấy Giang Cẩn Hành, một khi phá vỡ quy luật này, sẽ tạo thành rối loạn chức năng cơ thể, không thể hoạt động bình thường.
Nhưng đến một thời điểm nào đó cậu phải làm quen với những ngày tháng không có Giang Cẩn Hành.
Tiếng chuông tan học vang lên, Sầm Nhạc không yên lòng thu dọn cặp sách rời khỏi lớp, vừa ra khỏi cửa đã đụng phải một người. Cậu nói xin lỗi mà không ngẩng đầu lên, nhưng người kia vẫn chặn đường của cậu không cho cậu đi. Vốn tâm trạng của Sầm Nhạc đã không tốt lại còn bị khiêu khích như vậy, cậu đang định ngẩng đầu chất vấn đối phương, trong tầm mắt bỗng nhiên xuất hiện gương mặt của Giang Cẩn Hành, lửa giận của Sầm Nhạc lập tức xẹp xuống như một quả bóng da xì hơi.
"Anh... Sao anh lại ở đây?" Sầm Nhạc chột dạ nhìn sang chỗ khác.
"Bên ngoài mưa quá lớn, anh đến đón em về nhà." Giang Cẩn Hành nghiêng người cho các học sinh khác ở trên hành lang đi qua.
"Không cần, mẹ em chắc chắn sẽ tới đón em."
"Anh đã nói với dì rồi, tối nay anh đi đón em."
Sầm Nhạc vẫn muốn từ chối nhưng Giang Cẩn Hành đã cầm lấy cặp sách của cậu đi về phía cầu thang, Sầm Nhạc chỉ có thể đuổi theo đằng sau.
Dưới tòa nhà dạy học, gió lớn thổi mạnh đến mức không cầm nổi ô, không ít học sinh quyết định thu ô lại, vác cặp lên đội mưa xông ra ngoài.
Sầm Nhạc đang do dự có nên cầm ô không thì Giang Cẩn Hành đã khoác áo mưa đứng bên cạnh, mở rộng vạt áo nói với Sầm Nhạc: "Vào đây."
Sầm Nhạc nhìn áo mưa được anh đưa tay nhấc lên, có hơi bối rối nói: "Không cần, em cầm ô là được rồi. "
"Sẽ bị ướt, em khỏi cảm chưa mà dám dầm mưa?" Giang Cẩn Hành cau mày nhìn Sầm Nhạc, trên mặt không mang theo ý cười, trông có chút hung dữ.
Sầm Nhạc cắn răng chui vào áo mưa của Giang Cẩn Hành, vừa đứng vững đã bị người nọ ôm chặt eo, Sầm Nhạc sợ tới mức muốn trốn đi, nhưng lại bị ôm càng chặt hơn.
Giang Cẩn Hành nói nhỏ với cậu: "Đừng lộn xộn, mau đi thôi."
Áo mưa đơn cũng chỉ rộng cỡ vậy, vừa ngột ngạt vừa nóng bức, Sầm Nhạc áp sát vào người Giang Cẩn Hành lảo đảo đi về phía trước, toàn thân đều bị hơi thở của anh vây quanh, giống như bị nhốt vào trong địa bàn riêng của Giang Cẩn Hành. Cậu gần như không thể thở được, nhưng cậu không phân biệt được cảm giác khó thở này đến từ lớp áo plastic kín gió hay là đến từ bản thân Giang Cẩn Hành.
Lúc đi ngang qua nhà để xe đạp, Giang Cẩn Hành không có ý định dừng lại, Sầm Nhạc nhắc nhở anh: "Xe đạp của em..."
"Mưa lớn thế này thì đạp xe kiểu gì."
"Vậy chúng ta về nhà bằng cách nào?"
"Anh lái xe tới."
"Anh có thể lái xe?"
"Chẳng lẽ không thể sao?"
Sầm Nhạc bị giọng điệu Giang Cẩn Hành ép tới co rụt đầu lại, cậu cảm giác tối nay Giang Cẩn Hành giống như đã thay đổi thành một người khác, không còn chút dịu dàng nào, có vẻ cậu nói cái gì đều sẽ bị nói móc lại, vì thế cậu không dám nói nữa.
Hai người chen qua đám đông, cuối cùng cũng lên xe, tuy rằng có áo mưa che chắn nhưng quần và giày của hai người vẫn không thể tránh khỏi việc bị ướt.
Sầm Nhạc vốn định ngồi ở ghế sau thì bị Giang Cẩn Hành bóp eo tóm lại đưa lên ghế phụ.
Trong xe có chút ngột ngạt hấp hơi, Giang Cẩn Hành khởi động xe bật điều hòa, nhưng không vội đi mà bắt đầu thẩm vấn Sầm Nhạc.
"Tại sao không trả lời tin nhắn của anh?"
Sầm Nhạc ôm cặp sách cúi đầu, giọng nói nhỏ đến mức gần như bị tiếng mưa che lấp: "Điện thoại của em bị mẹ tịch thu."
"Buổi sáng hai ngày nay anh chạy bộ cũng không thấy em đi học, em đang trốn anh à?"
Sầm Nhạc không ngờ mọi chuyện đều bị phát hiện, lập tức động não tìm cớ: "Không có! Hôm qua là em trực nhật, ngày hôm trước... ngày hôm trước em để quên bài tập trên lớp, nên phải đi sớm làm bù."
"Vậy hai ngày nay không đến hỏi bài anh, là tự làm được rồi hả?"
Sầm Nhạc cầm khóa kéo cặp xách: "Đúng vậy."
Giang Cẩn Hành giận đến bật cười: "Vừa mới nhận đồ của anh, ngay sau đó liền quăng anh đi, Sầm Nhạc em có ý gì?"
"Em nhận đồ gì của anh?" Lần này Sầm Nhạc đúng tình hợp lý phản bác lại.
Giang Cẩn Hành quay đầu nhướng mày, vẻ mặt không thể tin được: "Hai quyển Ngữ Văn bổ trợ, còn có một bình xịt chống muỗi, em dám nói em không nhận?"
Sầm Nhạc nghe mà không hiểu sao, trừng mắt nhìn anh: "Không có! Anh đưa khi nào chứ?"
Giang Cẩn Hành tức giận xoay gương chiếu hậu xoay tới xoay lui, lúc lâu sau bình tĩnh lại mới tiếp tục hỏi Sầm Nhạc: "Thế rốt cuộc em vì chuyện gì mà giận dỗi anh, nói thật."
Giọng điệu của Giang Cẩn Hành rất nặng nề, cho tới bây giờ Sầm Nhạc vẫn chưa từng thấy Giang Cẩn Hành nói chuyện với mình như vậy, trong lòng có chút sợ hãi, nhưng phần nhiều là thấy tủi thân. Cậu không rõ tại sao Giang Cẩn Hành nhất định phải biết nguyên nhân, rõ ràng Sầm Nhạc chỉ là một NPC không quan trọng, khi Giang Cẩn Hành thông qua cửa ải này, sẽ không bao giờ gặp lại Sầm Nhạc nữa, nhưng anh lại cố tình thể hiện thái độ để ý đến vậy. Rõ ràng Giang Cẩn Hành khéo hiểu lòng người như vậy, thế sao lại không thể hiểu được tâm trạng của Sầm Nhạc mà bỏ qua chủ đề này chứ?
Sầm Nhạc bị bức ép đến mức nóng nảy, ngữ khí cũng dần tệ hơn: "Em cảm thấy không thể chiếm quá nhiều thời gian của anh, làm vậy là không đúng." Cậu oán hận nhìn chằm chằm móc khóa vịt con treo trên cặp sách, cái này vốn là cậu lấy từ chỗ Giang Cẩn Hành, nhưng hiện tại cậu chỉ muốn giật nó xuống rồi ném lên mặt anh.
Giang Cẩn Hành giữ cằm cậu để cậu đối diện với mình: "Ai nói với em? Mẹ em à?"
Sầm Nhạc hất tay anh ra, cau chặt mày lại: "Không phải, là em nghĩ vậy."
Giang Cẩn Hành nhìn tay mình, lại nhìn về phía Sầm Nhạc: "Vì sao đang yên đang lành lại có ý nghĩ này? Trước đây anh nói em phiền là trêu chọc em, em có hiểu không? Em đến hỏi bài cũng không làm phiền anh chút nào cả, anh không quan tâm đến chỗ thời gian đó."
"Anh không quan tâm nhưng bạn gái anh sẽ quan tâm!" Cuối cùng Sầm Nhạc cũng hét lên những lời mình muốn nói, cậu trừng mắt nhìn Giang Cẩn Hành, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của anh, vừa dễ chịu vừa cảm thấy đau đớn không chịu nổi.
Chỉ trong phút chốc Giang Cẩn Hành đã thông suốt mọi chuyện, anh từ từ bình tĩnh lại, sự dịu dàng nhã nhặn thường ngày cũng đều quay về, anh nhẹ giọng hỏi Sầm Nhạc: "Có phải hôm đó em nhìn thấy anh và một cô gái đi ra ngoài từ trên cửa sổ đúng không?"
Sầm Nhạc cúi đầu không nói gì, cả người héo rũ thành một cây nấm.
Giang Cẩn Hành nhìn chăm chú Sầm Nhạc vài giây, bất chợt vướn tay đè lên đầu cậu xoa thật mạnh, xoa đến khi Sầm Nhạc chít chít meo meo kêu loạn.
"Anh làm gì vậy! Giang Cẩn Hành anh buông tay!"
Giang Cẩn Hành dừng lại, nhưng tay vẫn đặt trên đỉnh đầu Sầm Nhạc: "Cô ấy không phải bạn gái anh, anh không có bạn gái, bọn anh chỉ là bạn học cấp 3. Hôm đó cả lớp anh hẹn nhau về Nhất Trung thăm thầy cô cũ, vì cô ấy sống ở phía sau nhà chúng ta cách đó mấy căn, gần nhà nên cô ấy mới qua gọi anh. Tiệm bánh ngọt nơi anh làm việc là do người thân của cô ấy mở, trước đây anh không biết, bây giờ biết cũng không thể vì chuyện này mà từ chức không làm, còn có vấn đề gì, chúng ta cùng nhau giải đáp."
Sầm Nhạc không giãy khỏi tay anh được, thế là bắt đầu cố tình gây sự: "Vậy sao anh không làm việc trong cửa hàng của mẹ em? Rõ ràng quan hệ hai nhà chúng ta tốt như vậy, chỉ cần anh mở miệng, mẹ em nhất định sẽ đồng ý!"
Giang Cẩn Hành cười lắc đầu: "Trước không nói anh là con trai sao đi bán quần áo nữ được, và cũng bởi vì quan hệ hai nhà chúng ta rất tốt, anh mới không thể đến cửa hàng nhà em làm việc. Cửa hàng quần áo của mẹ em vốn không có lợi nhuận cao, nếu anh tới đó, chẳng phải dì sẽ đưa hết cho anh số tiền kiếm được ấy sao? Suy cho cùng dì cũng rất quý anh mà đúng chứ? Đến lúc đó nhà em cũng chỉ có thể uống gió Tây Bắc mà sống thôi."
Sầm Nhạc khiếp sợ, nghẹn đến đỏ mặt mới nghẹn ra một câu: "Anh...anh, anh không biết xấu hổ!"
"Sầm Nhạc, em mắng anh? Bây giờ em dám mắng anh? Gan nhỉ!" Giang Cẩn Hành nghiến răng nghiến lợi bóp mặt Sầm Nhạc. Sầm Nhạc không cho, hai người bắt đầu đùa giỡn trong xe.
Cuối cùng làm hai người bình tĩnh lại chính là tiếng còi xe phía sau.
"Sau này không được suy nghĩ lung tung, có vấn đề gì thì trực tiếp hỏi anh, biết chưa?" Giang Cẩn Hành thắt dây an toàn cho Sầm Nhạc.
Tâm trạng tồi tệ của Sầm Nhạc đã sớm tan biến theo mây khói, nhưng cậu không muốn biểu hiện rõ ràng như vậy, nên vẫn bày ra vẻ còn đang tức giận: "Cho dù bây giờ anh không có bạn gái, sau này cũng sẽ có, nói không chừng ngày mai sẽ có ngay, khi đó anh khẳng định sẽ không còn thời gian để ý tới em nữa, còn có thể cảm thấy em thật phiền phức."
Giang Cẩn Hành lái xe ra khỏi bãi đậu, cực kỳ bình tĩnh trả lời cậu: "Anh sẽ không có bạn gái, anh không thích phụ nữ."
Sầm Nhạc ngồi yên một lúc, sau đó đột ngột ngẩng đầu nhìn anh.
Giang Cẩn Hành bớt chút thì giờ quay đầu sang cười với Sầm Nhạc, nụ cười mang theo vài phần giảo hoạt: "Đừng nói cho người khác biết."
Sầm Nhạc sững sờ gật đầu, ánh mắt chuyển về phía trước, cửa kính phía trước xe không ngừng bị mưa lớn xối mờ, cần gạt nước cũng không thể gạt hết, giống như sự hưng phấn bí ẩn tràn ngập trong lòng Sầm Nhạc hiện giờ, không có cách nào đè nén được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất