Chương 39
Đạn mạc* điên cuồng tấn công đại não Minh Thần, quá nhiều dòng chữ ầm ầm lướt qua, ngay cả cậu cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì. Chỉ cảm thấy hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của Hoằng Quang, còn đang sững sờ lại nghe Hoằng Quang gọi: "Thật ra không phải tất cả người đồng tính luyến ái đều giống như Mạnh Trúc Lương hay Thường Kiến, trong một tập thể luôn có người tốt và kẻ xấu..." Cách nói này rất... nếu để ý thì giọng điệu kia một chút cũng không giống với Hoằng Quang ngày thường. Minh Thần ngẩng đầu liếc Hoằng Quang một cái, chỉ thấy hắn đang cẩn thận quan sát cậu. Lúc này mới nhớ tới, giọng điệu này của Hoằng Quang, nghe như khi cậu dạy cho hắn viết về các vấn đề chính trị hai ngày trước: cái gì mà câu trả lời phải chuẩn mực, từ ngữ linh hoạt, khéo léo.
(*: mưa bình luận dội lên màn hình như đạn bay khi đánh trận. Là những dòng chữ giữa hàng trăm người dùng, xuất hiện phủ kín video trong khi đang phát. Trong câu này có thể hiểu là lượng thông tin Hoằng Quang nói quá nhiều, nói quá nhanh, Minh Thần chưa nghe kịp nên não không load được.)
Nhất thời có chút dở khóc dở cười.
Ngược lại Hoằng Quang bị cậu nhìn như vậy, lập tức rùng mình, nhanh chóng thay đổi đề tài:
"Nhưng mà, chúng ta có thể phân tích vấn đề cụ thể. Những chuyện mà Thường Kiến gây ra có thể tạo thành bóng ma tâm lý rất lớn trong lòng cậu, nên cậu cảm thấy ghét bỏ tớ có thể hiểu được. Không chấp nhận được thì thôi. Sau này chúng ta cách xa bọn họ một chút."
Minh Thần bị sóng não trống đánh xuôi, kèn thổi ngược* của hắn làm cho kinh sợ, suýt chút nữa đã nói thẳng: "Bản thân tớ cũng như thế, sao lại thấy bài xích được". Cậu mới vừa kết thúc một trận đấu khốc liệt, cơ thể vẫn còn đang mệt mỏi sau một thời gian vận động liên tục, bây giờ tinh thần đột nhiên nhận được một cú sốc như vậy, thật sự là muốn đá vào cái thùng nước bên cạnh mà.
(*: nghĩ một đường làm một nẻo, hành động trái ngược hoàn toàn với lời nói hoặc suy nghĩ.)
May mắn thay cuộc nói chuyện bị gián đoạn trước khi Minh Thần mất khống chế.
Các thành viên gọi Minh Thần tập hợp lại để tổng kết trận đấu hôm nay. Minh Thần vội vàng thoát khỏi vòng tay của Hoằng Quang.
Có lẽ bộ dạng chạy trốn trối chết của cậu quá mức rõ ràng, khiến Hoằng Quang tự mình cho rằng ám ảnh tâm lý mà Thường Kiến gây ra cho cậu quá lớn, từ nay về sau ngay cả khi gặp Thường Kiến ở trên đường, hắn cũng phải chủ động ngăn cản tầm mắt cậu nhìn thấy tên kia. Cố gắng không đề cập đến chủ đề nào tương tự trước mặt cậu, nếu nghe được người khác mang chuyện này ra nói đùa, lập tức dẹp ngay đề tài đó.
Minh Thần âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may là cậu không có nhất thời kích động để lộ sự thật, nếu không... thật sự không biết phải giải thích như thế nào về sự tiếp xúc thân mật giữa hai người bọn họ nữa.
Nhưng mà, đôi khi Minh Thần cũng cảm thấy hối tiếc vì đã bỏ lỡ cơ hội để tỏ tình.
Mãi cho đến tối muộn, cậu vẫn không thể chợp mắt được. Nằm nghiêng trên giường, hai mắt mở to nhìn Hoằng Quang cách đó không xa nhưng đưa tay vẫn có thể chạm tới, trong sự bảo vệ giữa đêm tối, mặc kệ những vọng tưởng của chính mình rong ruổi trong thế giới tràn ngập màu hồng và màu vàng*, cảm xúc mạnh mẽ cùng thân xác rối rắm.
(*: ở Trung Quốc màu vàng ngoài chỉ sự cao quý, nó còn dùng để ám chỉ những thứ liên quan đến tìиɦ ɖu͙ƈ, khi*u d*m do ảnh hưởng từ văn hóa phương Tây.'Màu hồng và màu vàng'ở đây có thể hiểu như là tình yêu và tìиɦ ɖu͙ƈ.)
Vọng tưởng thế này chung quy lại vẫn là câu chuyện đôi giày khiêu vũ của Lọ Lem*.
(*: ý chỉ giống như là chuyện cổ tích, sẽ chẳng bao giờ thành sự thật.)
Khi tia nắng sớm mai đầu tiên ló dạng, mọi thứ đều tan thành mây khói.
Ngay lập tức, cảm giác tội lỗi cùng tự trách giống như thủy triều mãnh liệt dâng lên, từ mắt cá chân đến lồng ngực cậu.
Cứ như vậy, mỗi ngày mặt trời mọc ở đằng đông, lặn ở đằng tây, xoay vần giữa vui mừng và nuối tiếc, mơ mơ hồ hồ biến thành hai người khác nhau.
Tuy nhiên, không lâu sau đó, có một sự việc khác xảy đến, khiến cho Minh Thần đứng vững trên lập trường "vui mừng".
Vào cuối học kỳ cũng là vòng thi đấu cuối cùng. Lớp Minh Thần phải đối đầu với một lớp khác của ban khoa học tự nhiên ngoài lớp trọng điểm của Ngụy Á. Trong tình huống Hoằng Quang không thể ra sân thi đấu, thông qua chiến thuật cùng với sự phối hợp công thủ nhịp nhàng mà giành được chiến thắng. Giây phút tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, những khó khăn và vất vả quả thực không thể chỉ dùng từ ngữ để miêu tả được.
Ngay khi tiếng còi vang lên, tất cả mọi người trong lớp Minh Thần đều vui đến phát điên rồi, la hét chói tai, khoa tay múa chân nhảy cẫng lên. Hoằng Quang một chân đứng bên ngoài chỉ đạo "toàn trường chạy như điên", ngay cả Mạnh Trúc Lương cũng phá lệ ôm lấy Minh Thần xoay một vòng.
Hơn phân nửa lớp học đều cùng nhau tham gia tiệc chúc mừng, thi cuối kỳ xong rồi, thời gian chờ công bố điểm cũng không có việc gì làm, nếu có cơ hội tốt như vậy, đương nhiên mọi người phải đến góp vui.
Bởi vì còn chưa kết thúc học kỳ cho nên không dám uống rượu. Nhưng những thiếu niên mươi sáu mười bảy tuổi này căn bản không cần cồn cũng có thể high đến quên trời đất. Tiệc tàn cũng là mười một giờ đêm, mọi người đạp lên nhau chạy về ký túc xá trước khi bác bảo vệ nhốt cả đám ở ngoài, còn trọng trách vác Hoằng Quang về thì được giao cho Minh Thần. Cả hai rề rà mãi mới đi được một đoạn, mới vừa đẩy xe lăn của Hoằng Quang ra ngoài cửa lớn, bỗng nhiên bị một người ngăn lại:
"Cái kia, chờ chút, tôi có chuyện muốn nói."
Người chắn đường bọn họ là một nữ sinh, cô ấy tên là Cao Điềm, là lớp phó văn thể mỹ. Người cũng như tên, vóc dáng cao gầy, tính cách dịu dàng.
Lần trước lúc HoằngQuang đánh Ngụy Á, Ngụy Á đã kêu gọi thần tượng nổi tiếng đang hoạt động làm cổ động viên, khí thế rất lớn trấn áp hoàn toán đám nhóc Minh Thần bên này. Tuy hiệu quả của bất chiến nhi khuất nhân chi binh* không được như mong đợi, nhưng vẫn làm cho các chư vị trong đội bóng canh cánh trong lòng, ở trong lớp niệm hơn ba bốn ngày.
(*: không cần đánh mà vẫn làm kẻ địch khuất phục.)
Bạn học Cao Điềm nghe không nổi nữa: "Không phải chỉ là cổ động viên thôi sao, có hay không có cũng như nhau mà."
Nhưng vừa quay người lập tức cùng các nữ sinh trong lớp thành lập một đội cổ động. Cứ mỗi lần có trận đấu, hiển nhiên toàn bộ thành viên sẽ ra mặt thị uy. Tinh thần ngoài sân còn lớn hơn trong sân. Một loại khí thế không bao giờ bị dập tắt dù thắng hay thua. Tin tức Hoằng Quang bị thương không thể ra sân thi đấu, đã trở thành động lực tinh thần thật to khích lệ đội bóng rổ, là công thần số một trong suốt mùa giải lần này.
Minh Thần thấy cô đến, cứ nghĩ là đối phương muốn bàn bạc chuyện của đội cổ động, cậu mở lời hỏi trước: "Có chuyện gì sao?"
Lời còn chưa dứt, Cao Điềm đã chỉ vào Hoằng Quang: "Tôi không tìm lớp trưởng, tôi tìm Hoằng Quang."
Minh Thần có hơi không hiểu được.
Hoằng Quang rất nhanh đã hiểu rõ vấn đề, nhướng mày: "Minh Thần, hay là cậu ra đằng kia chờ tờ một chút được không?"
"Hả?"
"Không sao." Cao Điềm lập tức phất tay "Lớp trưởng rất kín miệng, tôi không ngại cậu ấy ở đây" Cô nhìn xung quanh, thấy những người khác gần như tản ra hết rồi, quanh đây cũng không còn ai, liền hít một hơi thật sâu "Bạn học Hoắc Hoằng Quang, tôi thích cậu lâu rồi, không biết cậu đã có người mình thích chưa? Nếu chưa thì có thể thử hẹn hò với tôi không?"
Hả?
Minh Thần cứ như bị ai đó cầm gậy đập vào đầu, nhất thời đau đến hai hàm răng cắn chặt.
Sau đó cậu còn nghe được những từ ngữ còn mang tính sát thương cao hơn.
"Xin lỗi cậu..." Hoằng Quang gãi gãi cái ót "Tôi có bạn gái rồi."
_______
Chương truyện đầu tiên của năm 2022, hy vọng mọi người sẽ lì xì mình "ngôi sao" xem như lấy lộc đầu năm
(*: mưa bình luận dội lên màn hình như đạn bay khi đánh trận. Là những dòng chữ giữa hàng trăm người dùng, xuất hiện phủ kín video trong khi đang phát. Trong câu này có thể hiểu là lượng thông tin Hoằng Quang nói quá nhiều, nói quá nhanh, Minh Thần chưa nghe kịp nên não không load được.)
Nhất thời có chút dở khóc dở cười.
Ngược lại Hoằng Quang bị cậu nhìn như vậy, lập tức rùng mình, nhanh chóng thay đổi đề tài:
"Nhưng mà, chúng ta có thể phân tích vấn đề cụ thể. Những chuyện mà Thường Kiến gây ra có thể tạo thành bóng ma tâm lý rất lớn trong lòng cậu, nên cậu cảm thấy ghét bỏ tớ có thể hiểu được. Không chấp nhận được thì thôi. Sau này chúng ta cách xa bọn họ một chút."
Minh Thần bị sóng não trống đánh xuôi, kèn thổi ngược* của hắn làm cho kinh sợ, suýt chút nữa đã nói thẳng: "Bản thân tớ cũng như thế, sao lại thấy bài xích được". Cậu mới vừa kết thúc một trận đấu khốc liệt, cơ thể vẫn còn đang mệt mỏi sau một thời gian vận động liên tục, bây giờ tinh thần đột nhiên nhận được một cú sốc như vậy, thật sự là muốn đá vào cái thùng nước bên cạnh mà.
(*: nghĩ một đường làm một nẻo, hành động trái ngược hoàn toàn với lời nói hoặc suy nghĩ.)
May mắn thay cuộc nói chuyện bị gián đoạn trước khi Minh Thần mất khống chế.
Các thành viên gọi Minh Thần tập hợp lại để tổng kết trận đấu hôm nay. Minh Thần vội vàng thoát khỏi vòng tay của Hoằng Quang.
Có lẽ bộ dạng chạy trốn trối chết của cậu quá mức rõ ràng, khiến Hoằng Quang tự mình cho rằng ám ảnh tâm lý mà Thường Kiến gây ra cho cậu quá lớn, từ nay về sau ngay cả khi gặp Thường Kiến ở trên đường, hắn cũng phải chủ động ngăn cản tầm mắt cậu nhìn thấy tên kia. Cố gắng không đề cập đến chủ đề nào tương tự trước mặt cậu, nếu nghe được người khác mang chuyện này ra nói đùa, lập tức dẹp ngay đề tài đó.
Minh Thần âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may là cậu không có nhất thời kích động để lộ sự thật, nếu không... thật sự không biết phải giải thích như thế nào về sự tiếp xúc thân mật giữa hai người bọn họ nữa.
Nhưng mà, đôi khi Minh Thần cũng cảm thấy hối tiếc vì đã bỏ lỡ cơ hội để tỏ tình.
Mãi cho đến tối muộn, cậu vẫn không thể chợp mắt được. Nằm nghiêng trên giường, hai mắt mở to nhìn Hoằng Quang cách đó không xa nhưng đưa tay vẫn có thể chạm tới, trong sự bảo vệ giữa đêm tối, mặc kệ những vọng tưởng của chính mình rong ruổi trong thế giới tràn ngập màu hồng và màu vàng*, cảm xúc mạnh mẽ cùng thân xác rối rắm.
(*: ở Trung Quốc màu vàng ngoài chỉ sự cao quý, nó còn dùng để ám chỉ những thứ liên quan đến tìиɦ ɖu͙ƈ, khi*u d*m do ảnh hưởng từ văn hóa phương Tây.'Màu hồng và màu vàng'ở đây có thể hiểu như là tình yêu và tìиɦ ɖu͙ƈ.)
Vọng tưởng thế này chung quy lại vẫn là câu chuyện đôi giày khiêu vũ của Lọ Lem*.
(*: ý chỉ giống như là chuyện cổ tích, sẽ chẳng bao giờ thành sự thật.)
Khi tia nắng sớm mai đầu tiên ló dạng, mọi thứ đều tan thành mây khói.
Ngay lập tức, cảm giác tội lỗi cùng tự trách giống như thủy triều mãnh liệt dâng lên, từ mắt cá chân đến lồng ngực cậu.
Cứ như vậy, mỗi ngày mặt trời mọc ở đằng đông, lặn ở đằng tây, xoay vần giữa vui mừng và nuối tiếc, mơ mơ hồ hồ biến thành hai người khác nhau.
Tuy nhiên, không lâu sau đó, có một sự việc khác xảy đến, khiến cho Minh Thần đứng vững trên lập trường "vui mừng".
Vào cuối học kỳ cũng là vòng thi đấu cuối cùng. Lớp Minh Thần phải đối đầu với một lớp khác của ban khoa học tự nhiên ngoài lớp trọng điểm của Ngụy Á. Trong tình huống Hoằng Quang không thể ra sân thi đấu, thông qua chiến thuật cùng với sự phối hợp công thủ nhịp nhàng mà giành được chiến thắng. Giây phút tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, những khó khăn và vất vả quả thực không thể chỉ dùng từ ngữ để miêu tả được.
Ngay khi tiếng còi vang lên, tất cả mọi người trong lớp Minh Thần đều vui đến phát điên rồi, la hét chói tai, khoa tay múa chân nhảy cẫng lên. Hoằng Quang một chân đứng bên ngoài chỉ đạo "toàn trường chạy như điên", ngay cả Mạnh Trúc Lương cũng phá lệ ôm lấy Minh Thần xoay một vòng.
Hơn phân nửa lớp học đều cùng nhau tham gia tiệc chúc mừng, thi cuối kỳ xong rồi, thời gian chờ công bố điểm cũng không có việc gì làm, nếu có cơ hội tốt như vậy, đương nhiên mọi người phải đến góp vui.
Bởi vì còn chưa kết thúc học kỳ cho nên không dám uống rượu. Nhưng những thiếu niên mươi sáu mười bảy tuổi này căn bản không cần cồn cũng có thể high đến quên trời đất. Tiệc tàn cũng là mười một giờ đêm, mọi người đạp lên nhau chạy về ký túc xá trước khi bác bảo vệ nhốt cả đám ở ngoài, còn trọng trách vác Hoằng Quang về thì được giao cho Minh Thần. Cả hai rề rà mãi mới đi được một đoạn, mới vừa đẩy xe lăn của Hoằng Quang ra ngoài cửa lớn, bỗng nhiên bị một người ngăn lại:
"Cái kia, chờ chút, tôi có chuyện muốn nói."
Người chắn đường bọn họ là một nữ sinh, cô ấy tên là Cao Điềm, là lớp phó văn thể mỹ. Người cũng như tên, vóc dáng cao gầy, tính cách dịu dàng.
Lần trước lúc HoằngQuang đánh Ngụy Á, Ngụy Á đã kêu gọi thần tượng nổi tiếng đang hoạt động làm cổ động viên, khí thế rất lớn trấn áp hoàn toán đám nhóc Minh Thần bên này. Tuy hiệu quả của bất chiến nhi khuất nhân chi binh* không được như mong đợi, nhưng vẫn làm cho các chư vị trong đội bóng canh cánh trong lòng, ở trong lớp niệm hơn ba bốn ngày.
(*: không cần đánh mà vẫn làm kẻ địch khuất phục.)
Bạn học Cao Điềm nghe không nổi nữa: "Không phải chỉ là cổ động viên thôi sao, có hay không có cũng như nhau mà."
Nhưng vừa quay người lập tức cùng các nữ sinh trong lớp thành lập một đội cổ động. Cứ mỗi lần có trận đấu, hiển nhiên toàn bộ thành viên sẽ ra mặt thị uy. Tinh thần ngoài sân còn lớn hơn trong sân. Một loại khí thế không bao giờ bị dập tắt dù thắng hay thua. Tin tức Hoằng Quang bị thương không thể ra sân thi đấu, đã trở thành động lực tinh thần thật to khích lệ đội bóng rổ, là công thần số một trong suốt mùa giải lần này.
Minh Thần thấy cô đến, cứ nghĩ là đối phương muốn bàn bạc chuyện của đội cổ động, cậu mở lời hỏi trước: "Có chuyện gì sao?"
Lời còn chưa dứt, Cao Điềm đã chỉ vào Hoằng Quang: "Tôi không tìm lớp trưởng, tôi tìm Hoằng Quang."
Minh Thần có hơi không hiểu được.
Hoằng Quang rất nhanh đã hiểu rõ vấn đề, nhướng mày: "Minh Thần, hay là cậu ra đằng kia chờ tờ một chút được không?"
"Hả?"
"Không sao." Cao Điềm lập tức phất tay "Lớp trưởng rất kín miệng, tôi không ngại cậu ấy ở đây" Cô nhìn xung quanh, thấy những người khác gần như tản ra hết rồi, quanh đây cũng không còn ai, liền hít một hơi thật sâu "Bạn học Hoắc Hoằng Quang, tôi thích cậu lâu rồi, không biết cậu đã có người mình thích chưa? Nếu chưa thì có thể thử hẹn hò với tôi không?"
Hả?
Minh Thần cứ như bị ai đó cầm gậy đập vào đầu, nhất thời đau đến hai hàm răng cắn chặt.
Sau đó cậu còn nghe được những từ ngữ còn mang tính sát thương cao hơn.
"Xin lỗi cậu..." Hoằng Quang gãi gãi cái ót "Tôi có bạn gái rồi."
_______
Chương truyện đầu tiên của năm 2022, hy vọng mọi người sẽ lì xì mình "ngôi sao" xem như lấy lộc đầu năm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất