Sau Khi Hào Môn Lão Nam Nhân Mang Thai Con Trai Ta, Ta Chạy

Chương 17

Trước Sau
Cố Dịch Tân trò chuyện dăm ba câu tào lao với Lục Minh Thời, nhận thấy khuôn mặt của hắn xấu đi, thức thời mà dừng hội thoại.

Lục Minh Thời nói thẳng ý định của mình.

"Theo tôi trở về, bằng không trừ hết lương."

Lục Minh Thời nhìn Cố Dịch Tân bây giờ keo kiệt như vậy, nội tâm rất cảm khái.

Thật là xúc động.

Hàng này từ nhỏ được Lục gia nuông chiều, ăn ngon mặc đẹp, chưa bao giờ thiếu thứ gì. Thiếu niên ăn dùng đều là loại tốt nhất, nhưng mới chỉ xa nhà có một tháng, mà nhìn giống như hai người khác nhau.

Từ thiếu gia giả mười ngón không dính nước xuân bỗng chốc vinh quang hoá thành giai cấp vô sản, chuyên làm những công việc nặng nhọc.

Từ quẹt thẻ mua đồ xa xỉ không chớp mắt trở thành hai đồng rưỡi cũng không tha.

Thực sự khiến hắn phải ngạc nhiên.

Lục Minh Thời luôn giỏi trong việc tự tổ chức và suy nghĩ. Những thay đổi trên người Cố Dịch Tân khiến hắn phải hoài nghi, liệu thái độ của Lục gia đối với Cố Dịch Tân trong vài năm qua có sai hay không.

Nhưng lúc này, ý nghĩ đó cũng chỉ thoáng qua trong đầu hắn.

Bởi vì Cố Dịch Tân không biết nghĩ cái quái gì, đột nhiên khoác tay lên vai Lục Minh Thời.

Anh thấp hơn Lục Minh Thời 6 cm. Vì vậy rất tự nhiên mà kéo Lục Minh Thời lại gần hơn chút nữa.

Cố Dịch Tân mở miệng muốn nói, nhưng chưa kịp phát ra tiếng, đã bị Lục Minh Thời hung hăng đẩy ra.

Lục Minh Thời sắc mặt lạnh lùng, hai mắt sáng ngời, vành tai ửng đỏ.

Hắn khàn giọng nói: "Có chuyện thì nói, đừng động tay động chân."

Cố Dịch Tân giơ hai tay: "Tôi chỉ muốn thương lượng với anh thôi........ Đúng thật là tôi lỡ xúc động mà làm chuyện có lỗi với anh. Nếu không thì tôi làm không công cho anh một năm, anh chỉ cần bao ăn ở, tiền lương tôi không lấy, nhưng về sau anh đừng ghi thù nữa là được."

Nhìn mặt Lục Minh Thời ngày càng đen, Cố Dịch Tân gãi đầu, khó xử: "Nếu một năm vẫn chưa đủ thì một năm rưỡi? Nhiều hơn thì không được, tôi còn phải để dành tiền cưới vợ cưới vợ......."

Anh cẩn thận quan sát ánh mắt của Lục Minh Thời.

Đó là một ánh mắt dành cho tra nam.

Không phải dành cho thiểu năng trí tuệ. Cũng không phải dành cho bệnh nhân tâm thần.

Mà là dành cho tra nam.

Cứ như thể anh là Trần Thế Mỹ đương thời, kẻ bỏ rơi vợ con đáng bị lên án.

(*) Trần Thế Mỹ là một nhân vật trong kinh kịch dân gian "Tần Hương Liên" của Trung Hoa được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của Bao Công. Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ trạng nguyên rồi kết hôn với công chúa nhà Tống, trở thành phò mã dù đã có vợ và hai con nhỏ dưới quê. Trần Thế Mỹ đã bị Bao Chửng xử chém. (Đây là giai thoại thôi chứ sự thật lịch sử thì ổng không như vậy nhá.)

Cố Dịch Tân căng da đầu: "Lục tổng, chúng ta nói cho rõ ràng, anh có thể báo thù, tìm người đánh tôi một trận là được-——"

Miễn người đó có thể đánh thắng được tôi.

"Nhưng mong anh đừng chơi kiểu ngầm, tôi sợ cái này."

Cố Dịch Tân nói một cách nghiêm túc.

Lục Minh Thời nhìn vẻ mặt xem như chân thành của thiếu niên, trong lòng bực bội.

Sự va chạm ngắn ngủi, đột ngột vừa rồi khiến hắn cảm thấy lượng hormone trong cơ thể thay đổi kịch liệt.

Có vẻ như những lời An Kiều nói là đúng.

Và hiện tại, Cố Dịch Tân sẽ không nói láo.

Anh chỉ là "Lỡ xúc động", mai sau vẫn sẽ "Để dành tiền cưới vợ", "Cưới vợ".

Đáng giận.

Đôi mắt của Cố Dịch Tân có chút đáng thương.

Anh ngây thơ không biết, chính câu nói này sẽ khiến anh mai sau mất sạch tiền tiêu vặt.

"Được." Lục Minh Thời lạnh lùng nói, "Một năm rưỡi. Nhưng không phải ở đây."

"Cậu có hai lựa chọn, hoặc trở về nhà họ Lục với tôi và tiếp tục làm bảo mẫu."

"Cái kia đâu?"

Lục Minh Thời nói: "Trợ lý văn phòng."

Hai bóng dáng của Cố Dịch Tân xuất hiện trong đầu Lục Minh Thời.

Một người mặc trang phục hầu gái, tươi cười mở cửa, đưa dép lê cho mình khi về nhà, nhẹ nhàng nói "Chào mừng ngài về nhà, chủ nhân của em.".

Một người mặc đồng phục, thu mình dưới chiếc bàn làm việc lớn của hắn, cằm bị mũi giày nâng lên, vẻ mặt hoảng hốt.....

Hắn đang chìm đắm trong ảo tưởng thì âm thanh phản đối lớn tiếng của Cố Dịch Tân phá tan mộng đẹp.

"Lục tổng!"

Cố Dịch Tân 'nói có sách mách có chứng'.

"Trên cương vị tổng giám đốc công ty, ngài nên phát huy tối đa sở trường và tránh đi sở đoản của từng công nhân!"

"Mà sở trường của tôi, chính là chuyển gạch!"

"Điều gì quan trọng nhất đối với một xí nghiệp hàng đầu? Nhân tài!!"

"Mà ngài lại khiến tôi từ bỏ việc chuyển gạch để làm công việc văn phòng, đó là lãng phí —"

Cố Dịch Tân còn định nói nữa, nhưng bị Lục Minh Thời bịt miệng lại.

Lục Minh Thời nghĩ công trường này thật sự không ở được, giọng điệu của Cố Dịch Tân bây giờ giống hệt quản lý béo.

——————????——————









Cố Dịch Tân bị bắt lên xe Lục gia.

Khi tới anh còn cõng theo một bọc quần áo nhỏ, thu mình thành một cục ở hàng ghế sau, buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ dọc đường đi.

Hồn xiêu phách lạc.

Cuộc sống chuyển gạch đếm tiền buôn chuyện một đi không trở lại.

Anh chuẩn bị tiễn đi sự tự do của bản thân. Trở thành một đứa ở đợ Lục Minh Thời.

Sau khi Cố Dịch Tân không ngừng khẳng định quyền lợi chuyển gạch của mình, cuối cùng anh được cho phép vừa chuyển gạch vừa làm bảo mẫu.

Trên xe quá xóc. Trong khi Cố Dịch Tân không hề có cảm giác, Lục Minh Thời lại che miệng, khó chịu đến mức 'sông cuộn biển gầm'.

Tài xế để ý thấy, chủ động bật radio cho ông chủ, chỉnh kênh mẹ và bé, cho hắn nghe mấy âm thanh kỳ kỳ đó.

Mặc dù không biết tại sao ông chủ lại thích.

Chỉ có điều lần này, radio cũng không ăn thua.

Lục Minh Thời cố áp lại tiếng động, không muốn bị Cố Dịch Tân phát hiện.

Nhưng hắn không thể nhịn được nữa, nên chỉ có thể bảo tài xế dừng xe lại bên đường.

Ở băng ghế sau đã chuẩn bị sẵn túi giấy, Lục Minh Thời chật vật đẩy cửa bước xuống xe, quay lưng về phía Cố Dịch Tân nôn oẹ.

Hắn không nghe thấy tiếng động đằng sau.

Cố Dịch Tân cũng bước ra theo, tài xế định ngăn anh lại, nhưng nhận ra anh không phải muốn chạy trốn.

Cố Dịch Tân tay đút túi, nhìn Lục Minh Thời ngồi xổm bên bụi cây ven đường, chỉ đứng im cạnh xe.

Đợi đến khi Lục Minh Thời cuối cùng cũng lấy khăn tay ra lau miệng, suy yếu đứng lên có chút không nổi mà hơi lung lay, mới bước lên đỡ hắn.

Lục Minh Thời lạnh lùng liếc anh một cái, muốn đẩy ra, lại kinh ngạc phát hiện sức của Cố Dịch Tân sao mà mạnh như vậy, có đẩy ra sao cũng không xi nhê gì.

Ánh mắt Lục Minh Thời tối sầm.

Cố Dịch Tân vẫn hồn nhiên, đề nghị: "Nghỉ ngơi một hồi rồi hẵng đi tiếp."

Nhìn vẻ mặt tái nhợt của Lục Minh Thời, anh bổ sung: "Không chuẩn bị thuốc chống say xe à? Mà sao đột nhiên lại say xe, trước đây anh rõ ràng không——"

Lục Minh Thời ngắt lời: "Tôi chỉ hơi cảm sốt."

Tài xế âm thầm chú ý đến hai kẻ dở hơi.

Cố Dịch Tân tin ngay. Anh thật sự chỉ muốn đỡ Lục Minh Thời suy yếu bên cạnh, nhưng bị kiên quyết từ chối.

Trở lại xe, Lục Minh Thời nhìn chằm chằm vào khoảng không, lé mắt liếc Cố Dịch Tân đang móc quyển tạp chí kinh tế ra nghiên cứu.

Đọc tạp chí kinh tế tài chính là vì không có gì để đọc. Trong quá khứ, Cố Dịch Tân không đọc bất kì giấy chữ gì ngoại trừ tạp chí thời trang.

Cố Dịch Tân bây giờ như khám phá ra đại lục mới, nhìn chăm chú vào trang nào đó đã lâu.

Cố Dịch Tân nhìn thấy tên vài người quen trên tạp chí.

Đó là bảng xếp hạng các phú hào. Theo mức giá trị tài sản, sắp từ 100 đến 1.

Mà ở vị trí thứ 100, thình lình xuất hiện cái tên quen thuộc - Hắc Triệt.

Cố Dịch Tân lật lật, không lâu sau tìm thấy Lâm Thuỵ, xếp thứ 46.

Trong top 50 được kèm thêm bức ảnh nhỏ, Cố Dịch Tân nhìn vẻ mặt khổ qua của Lâm Thuỵ trên ảnh, cười khúc khích.

Thật là xấu xí!

Đột nhiên anh muốn xem Lục Minh Thời bị chụp như thế nào.

Lần này phải lật đến tận trang cuối mới thấy được tên.

Đi kèm theo là một bức ảnh lớn có độ sắc nét cao chiếm cứ cả một trang giấy.

Hơn nữa chụp không xấu tí nào.

Cố Dịch Tân chiêm ngưỡng một lúc, chợt nhận ra có ánh mắt đang dòm mình.

Khi anh nhìn lên, Lục Minh Thời quay đi.

Cố Dịch Tân nghi ngờ liếc nhìn người trong xe.

Lục Minh Thời dứt khoát nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Cố Dịch Tân thu hồi tầm mắt, vừa định đóng tạp chí đã lật đến trang cuối cùng, chợt nhìn thấy một cái tên quen thuộc khác.

Ngụy Tuấn Sam.

Nam nhân trong ảnh cũng rất điển trai, mũi cao mắt sâu. Đôi con ngươi sắc bén, mang dáng dấp của người dân tộc thiểu số.

Cố Dịch Tân nhìn lại lần thứ hai, chợt nghe thấy người bên cạnh hừ lạnh một tiếng.

Lần này, Cố Dịch Tân xác định rằng Lục Minh Thời đang giả bộ ngủ.

Anh có hơi buồn cười, cũng không biết biết phải nói gì, ném tạp chí lên ghế trước, tựa vào lưng ghế êm ái, mắt cá chân chân phải gác lên đầu gối trái, bắt chước tướng đại gia.

Lục Minh Thời vẫn luôn lé mắt dòm động tác của Cố Dịch Tân.

Trong lòng hắn rối rắm.



Lòng kiêu hãnh của một người đàn ông không cho phép Lục Minh Thời thể hiện sự mong manh của mình trước mặt Cố Dịch Tân.

Nhưng vừa rồi khi Cố Dịch Tân đỡ hắn, Lục Minh Thời cảm thấy được sự khó chịu vẫn luôn hành hạ mình giảm bớt đi.

Nhưng khi mất đi sự tiếp xúc này, cảm giác khó chịu ngóc đầu trở lại.

Nội tâm của Lục Minh Thời cuộn tròn thành một cục len.

Hắn dùng một tay che bụng, tay kia ấn vào vùng Thái Dương.

Từ từ nghĩ về khả năng giả vờ ngủ gật rồi dựa vào người Cố Dịch Tân.

Mặc cho sau này hắn sẽ bị sự vô liêm sỉ của mình khiến cho tức điên.

Nhưng so với cảm giác ghê tởm này......

Tạm biệt tự trọng.

Tổng giám đốc Lục, người đàn ông quyết tâm tự sa ngã, chuẩn bị phạm tội. Ngủ.

Kỹ năng diễn xuất đỉnh cao, hắn nhắm mắt, cơ thể dần dần trượt theo độ cong của cái ghế.

Mắt thấy sắp đụng vào.

"Bẹp"

Một bàn tay chuẩn xác tiếp được đầu của Lục Minh Thời.

Lục Minh Thời cảm thấy Cố Dịch Tân vươn tay đẩy mình về........

Lục Minh Thời tức chết rồi.

Thực sự, thực sự tức chết rồi.

Bị tên tiểu khốn nạn khiến cho tức giận đến mức một câu thô tục cũng nhớ không nổi.

Lục Minh Thời tức giận đến sắp mất lý trí, thân trên con bạo long muốn mở to mắt, dùng tiếng gầm của ngựa thông não Cố Dịch Tân rằng anh thực sự là cha của thằng nhỏ........

Hắn nghe thấy tiếng sột sột soạt soạt. Sau đó, một đôi tay vươn tới, ấn hắn vẫn đang nhắm mắt cau mày lên đùi, nhân tiện điều chỉnh tư thế ngồi, để hắn có thể nằm thoải mái hơn.

Cố Dịch Tân túm cái gối lót lưng lại, đặt lên trên đùi, sau đó thu xếp tốt cho Lục Minh Thời vẫn đang ngủ.

Thấy tay hắn còn ấn trên bụng, đơn giản đã tốt thì tốt cho tới cùng, nhẹ nhàng, cách lớp sơ mi mỏng giúp hắn vuốt ve.

Làn da Lục Minh Thời hơi lành lạnh, bàn tay Cố Dịch Tân lại âm ấm, dần dần vùng da đó cũng trở nên ấm áp lên.

Nhưng nhiệt độ không quan trọng, tiếp xúc mới là điều quan trọng nhất.

Lục Minh Thời than nhẹ trong mơ.

Hắn mơ thấy một con gấu trắng đang dùng tay bự giúp mình mát-xa.

Nằm mơ như vậy cũng không có gì, chủ yếu là nội dung kế tiếp hơi là lạ.

Tay gấu lúc đầu xoa xoa bụng, nhưng sau đó..........

Một tiếng còi xe lớn đánh thức Lục Minh Thời khỏi giấc ngủ.

Hắn sợ hãi nhìn chung quanh.

Hít một hơi thật dài.

Không có con gấu trắng nào.

Xe đã chạy đến thành phố Yến, giữa giờ cao điểm buổi tối của thành phố nhộn nhịp.

Chỉ rời khỏi ánh đèn neon của thành phố một ngày, nhưng giống như đã cách xa cả một đời.

Chủ yếu là do giấc mơ kia quá ảo, Lục Minh Thời nghĩ mà lòng còn sợ hãi.

Không đúng.

Hắn chợt nhớ ra mình còn đang nằm trên đùi Cố Dịch Tân.

Lục Minh Thời ngửa đầu, thở một hơi.

May mắn thay, thằng cha này cũng đang ngủ, nên không phải đối mặt với nhau trong tình trạng khó xử khi vừa thức dậy.

Lục Minh Thời lặng lẽ rời khỏi cái đùi mà mình đã ngủ suốt dọc đường, tiện thể lau nước nhờn trên mặt.

Hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì, cúi đầu nhìn qua, trong lòng chấn động.

Không biết cái gối rơi xuống đất từ lúc nào.

Mà chính giữa quần jean của Cố Dịch Tân có một vệt ướt đáng ngờ.

......

Lục Minh Thời tự kỉ nhìn chằm chằm vào vệt ướt, như thể hắn sẽ dùng sức nóng của ánh mắt làm cho nó bốc hơi đi.

Lại một cái đèn đỏ nữa, tài xế buộc phải thắng gấp, Cố Dịch Tân ngủ say như chết, vì quán tính cũng phải mở mắt ra.

Cố Dịch Tân lắc cái đầu, lấy lại tinh thần từ trong giấc mơ kì lạ biến thành gấu OOXX với Lục Minh Thời, đối diện với ánh mắt nhìn thẳng của Lục Minh Thời.

"Uh......" Cố Dịch Tân, "Hả?"

Nghi ngờ, anh nhìn theo ánh mắt của Lục Minh Thời, nhìn vào giữa háng mình.

Lục Minh Thời:......

Cố Dịch Tân:???

Hai cặp mắt kinh hoàng đập vào nhau trên không trung, tạo ra tia lửa điện tanh tách. Không biết ai muốn chết hơn ai.

Hết chương 17

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau