Bàn Về Di Chứng Của Giả Chết

Chương 4

Trước Sau
Nghe hắn giục, Lục Tiêu không nhanh không chậm lấy xuống từ cành một lá trúc, đưa lên miệng, hướng về Tông Niệm mà phô hết tài nghệ của mình. Cũng không biết vì sao Tông Niệm thổi tới phồng má bất luận âm thanh gì cũng không ra, mà Lục Tiêu chỉ cần nhẹ thổi, tiếng nghe uyển chuyển êm dịu, tựa như dáng cười ngọt ngào của tiểu thư khuê các, lại như buổi sớm nắng mai, linh cơ dạt dào, nghe được tâm tình y vô cùng vui vẻ.

"Thế nào, cũng không tệ ha?" Y tự đắc đón nhận ánh mắt sùng bái của Tông Niệm, sau đó lấy trong ngực ra một dao nhỏ, gọt xuống một đoạn trúc đưa cho Tông Niệm, "Lá trúc khó thổi, miệng ngươi lại thổi không ra, ta làm cho ngươi một cái còi".

"Vậy miệng ngươi thổi tốt lắm sao?" Tông Niệm nghe lời y nói liền hỏi lại.

Nghe xong lời này, Lục Tiêu nhìn hắn bỡn cợt nở nụ cười, như là hắn hỏi việc không nên hỏi, nhưng Lục Tiêu nhìn dáng dấp ngây thơ nộn nộn của hắn, liền ho khan, làm bộ đàng hoàng trịnh trọng gật đầu, con dao trên tay làm nhanh một cái còi nhỏ, đưa cho Tông Niệm.

"Trực tiếp thổi là được rồi?" Tông Niệm mừng rỡ tiếp nhận, nhận được cái gật đầu của Lục Tiêu, liền không thể chờ được nữa đặt trong miệng thổi, còi nhỏ dưới tay hắn phát ra từng trận tiếng trúc dễ nghe, thật khác hẳn với tiếng "rétttt" chói tai lúc đầu.

"Thế nào, có phải đơn giản hơn lúc đầu ngươi thổi nhiều không?" Lục Tiêu lại thừa cơ nặn nặn má hắn.

Tông Niệm gật đầu.

"Nhớ kỹ, ngươi còn thiếu ta một điều kiện, bánh chưng nhỏ" Mục đích đạt được rồi, Lục Tiêu tỏ vẻ hài lòng.

Điều kiện không phải xong rồi sao? Tông Niệm khó hiểu nhìn y, vừa rồi Lục Tiêu hỏi tên mình, Tông Niệm nói rồi mà?

Lục Tiêu cười, đứng dậy nghênh ngang bỏ đi, quăng lại một câu.

"Đứa nhỏ ngốc, lần đầu gặp không nên nói tên mình cho người khác".

Đó là lần đầu gặp gỡ giữa Lục Tiêu và Tông Niệm.

Tuy Lục Tiêu có vẻ kỳ quái, nhưng không chỉ sáo trúc, còi nhỏ, hay là ống sáo, tiêu dài, y đều thổi rất được. Sau đó, Lục Tiêu thường tới dạy hắn thổi lá trúc, thế nhưng hắn học sao cũng không thổi được, Lục Tiêu không có vẻ gì là mất kiên nhẫn -- không bằng nói là y thích xem bộ dạng sầu não của Tông Niệm.

Một lớn một nhỏ dần dần hiểu biết, nhưng Lục Tiêu chưa bao giờ nhắc qua thân phận của mình, Tông Niệm có vô tình nhắc qua, y liền làm mặt lạnh, nhìn rõ chán ghét. Tông Niệm tuy nhỏ tuổi hơn y, nhưng chuyện không nên hỏi thì cũng hiểu rõ. Chỉ là có lúc Lục Tiêu đến tìm hắn sẽ mang theo một số vết thương, lúc đó Tông Niệm còn lo lắng chạy đi băng bó cho y. Mãi đến khi Tông Niệm biết mấy vết thương kia không nguy hiểm tính mạng, không làm nữa, thì chuyển thành đối phương mặt dày xin chính mình băng bó.

Còn nhớ điều kiện mà lúc nhỏ Tông Niệm mơ hồ đồng ý, về sau hỏi lại thì Lục Tiêu nói:" A, là chuyện gì nha, ta không nhớ. "

Cứ như vậy cả hai qua lại mấy năm, có thể nói Lục Tiêu là bằng hữu bồi bên người hắn chậm rãi lớn lên. Nhưng từ sau khi Tông Niệm mười lăm tuổi, Lục Tiêu rất ít khi đến, ngắn thì một tháng, dài thì nửa năm. Mỗi lần y tới đều bất ngờ, nói được vài câu liền đi, không giống như trước đây, có thể ngồi cả buổi trưa thổi sáo cho hắn nghe. Bản thân Tông Niệm cũng không giống như hồi nhỏ thích trốn học, là một thiếu niên trong giai đoạn trưởng thành, học cách hành xử thận trọng, bắt đầu có ý nghĩ bảo hộ gia tộc, sau đó học kiếm phap gia truyền, Trảm Phong kiếm. Với Tông Niệm, bằng hữu Lục Tiêu này thường xuyên biến mất, không có cũng không sao, nghĩ rằng y có chuyện cần phải làm.

Hắn cảm thấy tình cảm giữa hai người sẽ không vì xa cách một chút mà lạnh nhạt, mãi cho tới lúc sinh thần mười sáu tuổi của mình.

Hài tử mười sáu tuổi cũng được xem như bước một chân tới bậc thang trưởng thành, Tông Niệm cũng nghĩ qua sinh thần một chút liền đi xông xáo giang hồ. Mà cha của hắn cũng vì vậy cực kỳ xem trọng buổi sinh thần này, ở Phi Tinh Ổ làm một đại tiệc, mời bằng hữu trong giang hồ tới, Phi Tinh Ổ trước nay thanh tĩnh lại cực kỳ náo nhiệt.

Đông đảo người lạ tới chúc mừng làm Tông Niệm phiền chết rồi, một chút cũng không thể yên, liền giống như khi còn bé, tranh thủ mọi người đang uống rượu, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Tông Niệm bị chuốt một chút rượu, gò má hồng hồng, đang cảm thấy nóng ran khắp người, muốn tìm chổ mát mẻ nằm nghĩ, chân đi không vững cứ díu lại với nhau, đi một hồi không hiểu sao lại tới rừng trúc sau núi, nhưng chân còn chưa kịp vào thì đã nghe thấy âm thanh quen thuộc.

"Kỷ Chi, tới rồi sao?"

Tông Niệm tìm chỗ phát ra âm thanh, liền ngẩng đầu nhìn lên cao. Là người cả nửa tháng nay tới vạt áo còn nhìn không thấy, Lục Tiêu, y mặc một thân đen, ngồi trên cành cây khô, cười hướng hắn khoát tay.



Tông Niệm có men say, phản ứng hơi chậm, qua một chút mới "Ừ" một tiếng.

Nhưng một lúc sau, Tông Niệm liền cảm thấy không đúng, cái người thường ngày chỉ cần thấy hắn liền dán tới tối nay vẫn như cũ ngồi trên cây, Tông Niệm khó hiểu ngẩng đầu lên, "Sao còn không xuống?"

"Làm sao đây, ta đang bị thương, muốn Kỷ Chi thổi một khúc cho ta, ta mới xuống." Lục Tiêu còn híp mắt trêu hắn, xem ra không khác ngày thường là bao.

Tông Niệm kiên quyết từ chối, nhất quyết không chịu.

"Không muốn!"

"Kỷ Chi thật độc ác mà, một yêu cầu nho nhỏ cũng không cho ta sao?" đụng Tông Niệm kiên quyết, Lục Tiêu chớp mắt, tựa hồ đang bày mưu gì đó trong lòng, "Nếu Kỷ Chi thổi cho ta, ta liền đưa quà mừng sinh thần cho Kỷ Chi, thế thì sao?"

Không đáp ứng cái tên này, còn không biết là bị quấn tới khi nào, huống hồ phần quà kia... A~ lực hấp dẫn quá lớn. Lục Tiêu trước nay chưa từng tặng gì cho Tông Niệm, bản thân cũng có chút tò mò, liền đồng ý. Nhưng trên người không mang vật để thổi, Tông Niệm liền rút bội kiếm ra, làm một cây sáo đơn giản.

Đang tính đặt lên môi thổi, liền nghe Lục Tiêu nói:

"Kỷ Chi lại ngồi cạnh ta được không?"

Tông Niệm: Yêu cầu cũng nhiều quá rồi -_-///

Nhưng bởi vì phần quà sắp nhận, Tông Niệm chỉ còn cách sử dụng khinh công lên tới chỗ y đang ngồi, cũng may cành cây không quá hẹp, hai người ngồi cũng không chật. Nhưng vai kề vai, không lâu liền ngửi được mùi vị trên người đối phương. Tông Niệm cau mày, là mùi thuốc.

"Huynh bị thương!"

"Kỷ Chi uống rượu!"

Thanh âm hai người vang lên cùng lúc, không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Tông Niệm giải thích:"Chỉ uống mấy chén thôi".

Nhưng Lục Tiêu không trả lời việc của bản thân, chỉ là oan ức nhìn hắn, "Không cần nhắc tới mấy chuyện mất hứng này, Kỷ Chi còn chưa đáp ứng chuyện vừa nãy nha".

Lai lịch của y vẫn là một dấu chấm hỏi cực bự, Tông Niệm không biết rốt cuộc y đang làm cái gì, nhưng dựa vào số vết thương đó cũng đủ biết đó là việc rất nguy hiểm.

Thở dài, Tông Niệm liếc nhìn người bên cạnh, bắt đầu đưa sáo lên miệng thổi. Tiếng sáo khẽ đong đưa, luồn qua từng phiến lá trúc, bay tới cạnh ánh trăng.

Lục Tiêu ánh mắt không rời hắn một khắc, lộ ra vẻ si mê. Lại chờ Tông Niệm thổi thêm vài tiếng nữa, Lục Tiêu bất thình lình cắt đứt hắn, đoạt cây sáo bỏ vào trong ngực áo mình, đem Tông Niệm đẩy vào thân cây, lập tức mở chân Tông Niệm ra hai bên. ( (⊙o⊙) ý ý)

"Huynh... Làm gì?"

Ánh sáng thanh lãnh của vầng trăng chiếu vào một bên gò má Lục Tiêu, cặp mắt mang ý cười ngày thường nhìn mình, bây giờ nhiều thêm vài phần tà tính. Tông Niệm nuốt nước miếng, tim đập rộn trong ngực.

"Đương nhiên là ta muốn đưa lễ vật cho Kỷ Chi." Lục Tiêu ý tứ xấu xa nở nụ cười, nói đoạn liền đè thân mình xuống, vòng tay ra sau đỡ thắt lưng Tông Niệm.

****

Sau đêm đó Tông Niệm không còn thấy Lục Tiêu nữa.



Mà nguyên bản Tông Niệm sau khi trải qua sinh thần muốn xông xáo giang hồ một phen cũng đành phải đem chuyện vứt qua một bên. Bởi vì không lâu sau người trong giang hồ bắt đầu đồn đãi việc một nhà danh môn thế gia cất giấu một cái bí tịch truyền thừa giúp ngươi thống lĩnh giang sơn, chính là Xích Tinh Vũ Luyện. Mà lời càng đồn càng xa, từ lúc nào lại nhắm vào Phi Tinh Ổ.

Có người nói Xích Tinh Vũ Luyện chính là một cái nhuyễn giáp được dệt bằng hàng nghìn sợi chỉ bạc, mặc vào liền đao thương bất nhập, trên ngực bộ nhuyễn giáp gắn một viên trân bảo gọi là Xích Tinh, nhờ nó liền không ai bì nổi.

Lúc bấy giờ, không quản là thiện ý hay ác ý, mỗi ngày đều có một đám người tới dâng đồ bái phỏng, Tông Niệm dù không thích cũng phải theo phụ thân đi xử lý sự vụ. Nhưng dù bọn họ làm bao nhiêu cách chặn xuống, lời đồn càng truyền càng xa, càng truyền càng sinh động như thật, cuối cùng đem Phi Tinh Ổ đẩy tới nơi đầu sóng ngọn gió, hàng dài người tới vì muốn thấy Xích Tinh Vũ Luyện chỉ có tăng chứ không giảm. Càng đồn càng ác liệt, bắt đầu có người nói mẫu thân của Tông Niệm là yêu nữ ma giáo, Xích Tinh Vũ Luyện cũng là do nàng mang đến.

Đừng nói tới Xích Tinh Vũ Luyện, trên dưới Phi Tinh Ổ cũng không móc ra được trân bảo nào a!

Lời đồn càng lan rộng, mọi người trong suy nghĩ cũng đem Phi Tinh Ổ gắn với Xích Tinh Vũ Luyện. Mà một năm sau đó, tất cả các môn phái lấy danh vì đại nghĩa bắt đầu rục rịch tới hỏi tội Phi Tinh Ổ.

"Các người chính là không nói đạo lý, rõ ràng là muốn lục soát Phi Tinh Ổ!"

"Vậy thì sao, dư nghiệt ma giáo mau đem Xích Tinh Vũ Luyện ra đây! "

Phụ thân cùng cái người mặt mày tham lam, Thanh Trường Vinh, giao đấu. Tông Niệm tức điên muốn tiến lên hỗ trợ, liền bị mẫu thân ngăn lại.

"Niệm nhi a, thuốc này có công dụng giả chết, thời gian là ba ngày, con mau cầm a, nếu có chuyện bất trắc xảy ra... Còn có thể tránh được một kiếp!"

Phải chăng khi đó mẫu thân đã đoán được những chuyện xảy ra phía sau?

Tông Niệm nghĩ không ra, trong đầu chỉ còn hận những danh môn chính phái bức nhà hắn tới đường cùng, càng hận hơn chính mình bỏ phí năm tháng luyện công.

****

Từ trong trí nhớ đi ra, lần nữa ở trong căn phòng tối đen chỉ có ánh sáng duy nhất là cây nến, Tông Niệm bắt đầu mơ hồ. Người kia còn đang hôn mê, dựa vào ánh nến nhỏ nhoi này, Tông Niệm mới phát hiện căn phòng tưởng trống không lại đầy ắp bình rượu đã vơi.

Y rốt cuộc đã sầu bao lâu...

Tông Niện lắc lắc đầu, nỗi lòng chập trùng bất định.

Hắn không nghĩ tới gặp lại Lục Tiêu trong tình thế này. Từ sau đêm đó, trong tâm Tông Niệm luôn muốn trốn tránh y. Lục Tiêu trước thời điểm rời đi, nói rằng y phải đi làm một việc, việc đó cần rất nhiều thời gian, hắn khi đó còn cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng thế sự khó lường, lần từ biệt đó nghoảnh lại cũng đã bốn năm.

Cho dù không muốn thừa nhận, Lục Tiêu ngày ngày mua say chắc chắc một phần rất lớn có liên quan đến Tông Niệm.

Ngẫm lại, Tông Niệm cũng đã chết vào bốn năm trước, một nhà Tông thị từ trên xuống dưới một người cũng không còn. Không ai biết hắn bị Thanh Trường Vinh bắt đi, không ai biết hắn uống bí dược giả chết, lại vô tình rơi xuống vách núi gặp được tao ngộ thần kỳ.

Cuộc đời thiếu niên Tông Niệm cứ thế "chết đi".

Mà bởi vì cái chết của mình có một người ngày đêm tìm say, nói lòng không dao động chính là giả.

Nhưng cách thức gặp lại có hơi... Không biết xuất phát từ tâm lý trốn tránh hay gì khác, Tông Niệm đem người đưa lên giường, sau đó liền rời đi.

Hắn nghĩ đầu tiên phải đi Trảm Phong môn, hỏi sư thúc sự tình cho ra lẽ, rốt cuộc lời đồn đại về Xích Tinh vũ luyện là thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau