Nhà Hòe Quỷ Có Một Anh Chồng Độc Ác
Chương 25: Tao biết Vinh ca…
Hạ Quân lảo đảo dọc theo đường đến nghiêng ngả chạy về, bộ dạng của gã cực kỳ chật vật. Nhưng gã không lo được nhiều như vậy, tình cảnh vừa rồi quá quỷ dị, Hạ Quân có chút chịu không nổi.
Lúc chạy đến cửa phòng, Hạ Quân thở phào nhẹ nhõm, khí lực dường như đã bị rút cạn mà dựa mình vào cạnh giếng. Gã mò mẫm gương mặt mình, loại đau đớn như thiêu như đốt kia đã biến mất rồi, toàn thân từ trên xuống dưới không còn bất kỳ cảm giác khó chịu nào. Hạ Quân thở hổn hển chống tay lên trên đầu gối, một tay khác vô lực nắm tóc. Vừa nãy là cái gì vậy? Đến cùng là như thế nào? Hạ Quân cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, vì sao lại xảy ra những chuyện như vậy chứ! Người đàn bà kia! Gã đàn ông kia! Đúng rồi… còn có Trương Hách!
Đồng tử Hạ Quân nháy mắt co rút lại, có chút khiếp sợ nhìn Trương Hách không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt mình. Trong lòng Hạ Quân âm thầm sợ hãi, gã đột nhiên lùi về phía sau, lưng va vào tảng đá cứng rắn ở đằng sau.
Trương Hách đứng ở trên cao nhìn xuống gã, nhếch miệng lên, trong mắt có ý cười. Trương Hách cùng Hạ Quân ở cái ảo ảnh này nhìn thấy hình bóng trùng điệp của người nam nhân. Tim của Hạ Quân đã vọt tới cổ họng, chân cọ trên mặt đất ma sát lùi về sau, nỗ lực muốn rời khỏi đây.
Trương Hách từ từ lại gần, hắn ngồi xổm xuống, chậm rãi đưa tay ra nắm lấy cằm Hạ Quân, giọng điệu êm ái hỏi: “Ngươi vừa rồi, đi đâu vậy…Hả?”
Cổ họng Hạ Quân không phát được ra bất kỳ âm thanh nào, thân thể có chút run rẩy. Gã không biết loại sợ hãi này từ đâu mà đến, nhưng gã không khống chế được cái cảm giác này, vừa hận vừa sợ, làm cho cả người gã run rẩy.
“Ta đang hỏi ngươi đấy, nói đi.” Ý cười trên mặt Trương Hách càng sâu, diện mạo xinh đẹp mê người, ôn nhu đến quỷ mị. Hạ Quân trợn tròn hai mắt, hai tay nắm thành quyền, hoảng sợ nhìn Trương Hách.
Hạ Quân biết, có một loại người, bọn họ ngoài mặt ôn hòa nhưng nội tâm lại cực kỳ hung ác, giết người không chớp mắt. Mà Trương Hách trước mắt lại chính là loại này.
“Buông đại ca ra!” Đột nhiên một âm thanh xuất hiện phá tan bầu không khí trầm trọng này. Trương Hách thả cằm Hạ Quân ra, quay đầu lại.
Hạ Quân như người sắp hít thở không thông đột nhiên được nới lỏng dây buộc, hít từng ngụm không khí hô hấp lên xuống.
Đại Hắc đứng đằng sau Trương Hách, tay cầm súng chĩa thẳng vào y, Trương Hách vừa quay đầu là nhìn thấy là anh thì ánh mắt trở nên thâm trầm.
“Đại Hắc! Dừng tay!” Hạ Quân cản anh lại, trước khi Trương Hách phát bệnh, đứng dậy chắn ở giữa hắn và Đại Hắc. Nếu như Đại Hắc chết trong tay Trương Hách, chính gã cũng liền xong luôn.
Ánh mắt Trương Hách trong nháy mắt trở nên ác liệt.
Hạ Quân đứng ra, hậu quả rất nghiêm trọng.
Nhìn Đại Hắc bị đánh đến sưng mặt và Hạ Quân đang bị một đống cành cây quấn chặt vào một băng ghế, Trương Hách một mặt âm trầm đạp Đại Hắc ngã ra đất: “Nói, tới nơi này có mục đích gì?”
Đại Hắc nằm trên đất, khóe miệng vẫn còn vướng tơ máu, mặt anh không đổi trừng mắt nhìn Trương Hách, không nói tiếng nào.
“Con mẹ nó mày có cái gì thì trút lên người ông đây này!” Hạ Quân không nhìn nổi, ngồi trên băng ghế giãy dụa.
Nghe lời Hạ Quân nói, Trương Hách quay đầu lại, nhấc chân đạp cho Đại Hắc thêm một cái, còn thật sự bỏ qua cho anh, đi tới chỗ Hạ Quân. Hạ Quân trong lòng thấy lạ, này, thằng oắt này tới thật đấy à?
Thực ra đại ca nói vậy là đúng, thân là lão đại không thể để anh em chịu uất ức như vậy có đúng không? Tuy nói đại ca đã trải qua những huấn luyện đặc thù, chút tổn thương da thịt ấy căn bản không là vấn đề, gã có thể ngồi nhìn Đại Hắc bị đánh thâu đêm mà không lên tiếng được sao, thế có còn là người nữa không?
Hạ Quân dùng chân di chuyển ghế lùi về phía sau, thằng ranh Trương Hách này tàn nhẫn lắm, nhìn cái bộ dạng hung thần ác sát hiện tại của nó mà xem, nói là nó đang muốn giết Hạ Quân thì ai cũng sẽ tin.
Trương Hách đi đến bên cạnh Hạ Quân, đôi mắt híp lại, nhẹ nhàng giơ tay lên…
“A!” Khuỷu tay Trương Hách mạnh mẽ thụi về sau một đòn, Đại Hắc vừa định xông lên còn chưa sẵn sàng đã nặng nề ngã trên mặt đất. Sắc mặt Trương Hách triệt để lạnh xuống, hắn đi tới cạnh Đại Hắc nhấc chân hung hăng đạp bụng anh. Đại Hắc lại chỉ cau mày chứ rên cũng không tên một tiếng.
“Con mẹ nó mày dừng tay lại! Hai ta bình tĩnh nói chuyện!” Hạ Quân kêu hắn lại, cả người đều trở nên nghiêm túc.
Trương Hách bất ngờ dừng lại, hắn quay đầu nhìn Hạ Quân, không biết dùng cái tà thuật gì đột nhiên xuất hiện trước mắt Hạ Quân. Hạ Quân nhìn khuôn mặt đột nhiên phóng to trước mặt mình sợ hết cả hồn, suýt nữa thì ngã chổng vó về phía sau.
Ổn định lại trạng thái, Hạ Quân có nghiêm túc thế nào cũng không được, đôi mắt liếc vừa liếc đến khuôn mặt của Trương Hách liền bắt đầu né tránh. Đại ca cũng muốn nghiêm túc một chút mà, cũng muốn có chí khí một chút mà. Nhưng mà cái tình huống bây giờ và chí khí cũng có chút quan hệ. Tại sao gã lại sợ hắn chính gã cũng không biết, con hàng này dù sao cũng là một yêu tinh, bảo gã làm sao uy phong lên đây!
“Vậy, như này đi. Chuyện có lớn chút nào đâu mà, hà tất phải làm loạn lên mất vui như vậy chứ, phải không? Hay là mày cân nhắc đi nghỉ chút đi rồi chúng ta tìm nơi an tĩnh nói chuyện cẩn thận, không chuyện gì là không thể giải quyết mà.” Mấy người đừng trách đại ca ra vẻ đáng thương…
“Đại ca.” Đại Hắc từ dưới đất bò dậy, trong mắt đã đỏ ngầu.
Hạ Quân lạnh mặt: “Mẹ nó chứ, mày cút ra ngoài cho ông! Đừng có ở chỗ này làm ông đây ngứa mắt!”
Đại Hắc không nói gì nữa mà chỉ nhìn chằm chằm vào Hạ Quân, vẫn không chịu đi ra ngoài.
Người tinh tường đều có thể nhận ra là Hạ Quân đang giải vây cho Đại Hắc, cho nên Trương đại gia cũng không ngoại lệ. Khóe miệng hắn kéo lên một cái, sắc mắt trong nháy mắt trở nên ôn hòa, “Lời này của ngươi cũng không tệ, nói chuyện cũng rất vui…”
Trương Hách đi đến bên người Hạ Quân, nâng cằm Hạ Quân lên, nheo mắt nhìn Đại Hắc trên mặt đất, sau đó nhếch miệng, cúi người hôn lên khóe miệng Hạ Quân: “Vậy chúng ta nên đàm luận như nào đây? Hả?”
Trương Hách cười ám muội, Đại Hắc ở bên đã chậm rãi siết tay thành nắm đấm, cúi đầu.
Hạ Quân nhìn thằng nhãi trước mặt, trái tim co quắp. Mẹ cái thằng này trở mặt còn nhanh hơn cả phụ nữ! Bị hắn làm nhục trước mặt Đại Hắc, Hạ Quân chỉ thấy máu toàn thân dồn lên trán, gân mạch đều đập thình thịch.
Trương Hách mỉm cười, đưa ngón tay vuốt ve cây mây trên người Hạ Quân, những thứ trói buộc Hạ Quân nhanh chóng biến mất, Hạ Quân không ngạc nhiên nhưng biểu cảm của Đại Hắc vẫn không thay đổi khi nhìn thấy cảnh này. Trương Hách nhìn ánh mắt đang tối lại của Đại Hắc.
Đại ca vừa được mở trói còn chưa kịp nhức nhích thì đã bị Trương Hách thoải mái bế lên. Mả cha nhà nó, gã đường đường là một tên đàn ông trưởng thành, to lớn, ấy vậy mà lại bị cái thằng nhóc vắt mũi chưa sạch này bế lên dễ như ăn cháo, mấy người nói đại ca chịu sao nổi đây!
Bị mang vào trong phòng, cửa phòng “Ầm” một tiếng đóng lại, dẫu Trương Hách không làm cái trò cầm thú gì thì Hạ Quân cũng biết tên nhóc này là muốn làm gì. Hắn muốn để Đại Hắc hiểu lầm! Mẹ nó chứ, như thế thì còn gì là tôn nghiêm của đại ca nữa!? Để Đại Hắc biết gã đường đường một đại ca xã hội đen lại bị một thằng đàn ông trông như đàn bà chơi thì gã phải làm sao đây? Hạ Quân mới vừa nghĩ đến chuyện này, đầu gã đã đau dữ dội. Sao lại có thể đi khiêu khích cái tên súc sinh này chứ! Già đầu rồi mà sao còn ngu thế vậy trời!
Đại Hắc ở ngoài cửa vẫn nằm trên mặt đất, tư thế và vẻ mặt không có gì thay đổi, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy trên mặt đất bên tay phải của anh có vết máu. Máu trên ngón tay hòa lẫn với bụi bẩn…
“Tao đến đây để tìm một thứ khác.” Hạ Quân thấy Trương Hách mãi không mở miệng bèn nói trước.
Nghe thấy Hạ Quân nói như vậy, Trương Hách vẫn không biến sắc nhìn gã.
“Tao nghe nói, nơi này có kho báu…”
Nghe đến đó, Trương Hách liền bật cười, ý tứ trong mắt mơ hồ, không rõ.
Hạ Quân nuốt một ngụm nước bọt, “Đây là tin chính xác một trăm phần trăm! Ông đây không hề nói dối! Ông cam kết luôn! Đây là sự thật!”
Hạ Quân vội vã phát thệ, nhưng vừa dứt lời thì lại thấy sai sai? Ông đây tìm kho báu của ông! Có khi còn chẳng cùng đường với mày! Là ai mẹ nó ép ông đây tới đây chứ!? Nghĩ đến đây, gã thấy mình có đủ lý để tỏ thái độ với thằng nhãi này. Sắc mặt Hạ Quân lập tức thay đổi, vẻ mặt nghiêm nghị, lộ ra một chút kiêu ngạo, “Mày đếch muốn tiếp ông thì có thể đuổi ông đi. Ông trêu chọc mày á? Là ai nhất quyết túm ông đến đây?”
Nói như này mới ra dáng đàn ông này! Nhưng Trương Hách lại vẫn là mặt mày u ám, không nhìn ra được là đang vui hay đang giận. Hạ Quân không rõ rốt cuộc là thằng nhóc này đang suy nghĩ gì nữa. “Này, thằng ú ớ, chúng ta cứ thẳng thắn nói chuyện được chứ? Đừng có mà giấu giếm nhé. Để thương lượng tốt, chúng ta nên…”
“Ngươi có tư cách gì mà thương lượng với gia?”
“Cái gì?”
“Ai nói ngươi có tư cách cùng gia bàn điều kiện? Hửm?” Trương Hách dựa lại gần, nâng đầu Hạ Quân lên, ngón tay vuốt ve trên mặt Hạ Quân, hơi thở nóng rẫy phun lên mặt gã. Sau đó, Trương Hách kéo khóe miệng một cái, cười lạnh thành tiếng: “Ngươi con mẹ nó không có.”
Hạ Quân hung hăng nhìn gã chằm chằm, tức giận nói không nên lời, thằng ranh này cũng khinh người quá đáng rồi!
“Hiện tại ta đang nghĩ, ta có nên giết ngươi không? Hay là nên để ngươi chết ở đây…” Nụ cười trên môi Trương Hách càng thêm dụ hoặc. Môi hắn lướt trên cổ Hạ Quân, cắn thành dấu.
Hạ Quân nổi da gà khắp người, bàn tay của Trương Hách chậm rãi từ ngực gã trườn lên, lên đến trên cổ Hạ Quân…
“Tao biết Vinh ca!”
Lúc chạy đến cửa phòng, Hạ Quân thở phào nhẹ nhõm, khí lực dường như đã bị rút cạn mà dựa mình vào cạnh giếng. Gã mò mẫm gương mặt mình, loại đau đớn như thiêu như đốt kia đã biến mất rồi, toàn thân từ trên xuống dưới không còn bất kỳ cảm giác khó chịu nào. Hạ Quân thở hổn hển chống tay lên trên đầu gối, một tay khác vô lực nắm tóc. Vừa nãy là cái gì vậy? Đến cùng là như thế nào? Hạ Quân cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, vì sao lại xảy ra những chuyện như vậy chứ! Người đàn bà kia! Gã đàn ông kia! Đúng rồi… còn có Trương Hách!
Đồng tử Hạ Quân nháy mắt co rút lại, có chút khiếp sợ nhìn Trương Hách không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt mình. Trong lòng Hạ Quân âm thầm sợ hãi, gã đột nhiên lùi về phía sau, lưng va vào tảng đá cứng rắn ở đằng sau.
Trương Hách đứng ở trên cao nhìn xuống gã, nhếch miệng lên, trong mắt có ý cười. Trương Hách cùng Hạ Quân ở cái ảo ảnh này nhìn thấy hình bóng trùng điệp của người nam nhân. Tim của Hạ Quân đã vọt tới cổ họng, chân cọ trên mặt đất ma sát lùi về sau, nỗ lực muốn rời khỏi đây.
Trương Hách từ từ lại gần, hắn ngồi xổm xuống, chậm rãi đưa tay ra nắm lấy cằm Hạ Quân, giọng điệu êm ái hỏi: “Ngươi vừa rồi, đi đâu vậy…Hả?”
Cổ họng Hạ Quân không phát được ra bất kỳ âm thanh nào, thân thể có chút run rẩy. Gã không biết loại sợ hãi này từ đâu mà đến, nhưng gã không khống chế được cái cảm giác này, vừa hận vừa sợ, làm cho cả người gã run rẩy.
“Ta đang hỏi ngươi đấy, nói đi.” Ý cười trên mặt Trương Hách càng sâu, diện mạo xinh đẹp mê người, ôn nhu đến quỷ mị. Hạ Quân trợn tròn hai mắt, hai tay nắm thành quyền, hoảng sợ nhìn Trương Hách.
Hạ Quân biết, có một loại người, bọn họ ngoài mặt ôn hòa nhưng nội tâm lại cực kỳ hung ác, giết người không chớp mắt. Mà Trương Hách trước mắt lại chính là loại này.
“Buông đại ca ra!” Đột nhiên một âm thanh xuất hiện phá tan bầu không khí trầm trọng này. Trương Hách thả cằm Hạ Quân ra, quay đầu lại.
Hạ Quân như người sắp hít thở không thông đột nhiên được nới lỏng dây buộc, hít từng ngụm không khí hô hấp lên xuống.
Đại Hắc đứng đằng sau Trương Hách, tay cầm súng chĩa thẳng vào y, Trương Hách vừa quay đầu là nhìn thấy là anh thì ánh mắt trở nên thâm trầm.
“Đại Hắc! Dừng tay!” Hạ Quân cản anh lại, trước khi Trương Hách phát bệnh, đứng dậy chắn ở giữa hắn và Đại Hắc. Nếu như Đại Hắc chết trong tay Trương Hách, chính gã cũng liền xong luôn.
Ánh mắt Trương Hách trong nháy mắt trở nên ác liệt.
Hạ Quân đứng ra, hậu quả rất nghiêm trọng.
Nhìn Đại Hắc bị đánh đến sưng mặt và Hạ Quân đang bị một đống cành cây quấn chặt vào một băng ghế, Trương Hách một mặt âm trầm đạp Đại Hắc ngã ra đất: “Nói, tới nơi này có mục đích gì?”
Đại Hắc nằm trên đất, khóe miệng vẫn còn vướng tơ máu, mặt anh không đổi trừng mắt nhìn Trương Hách, không nói tiếng nào.
“Con mẹ nó mày có cái gì thì trút lên người ông đây này!” Hạ Quân không nhìn nổi, ngồi trên băng ghế giãy dụa.
Nghe lời Hạ Quân nói, Trương Hách quay đầu lại, nhấc chân đạp cho Đại Hắc thêm một cái, còn thật sự bỏ qua cho anh, đi tới chỗ Hạ Quân. Hạ Quân trong lòng thấy lạ, này, thằng oắt này tới thật đấy à?
Thực ra đại ca nói vậy là đúng, thân là lão đại không thể để anh em chịu uất ức như vậy có đúng không? Tuy nói đại ca đã trải qua những huấn luyện đặc thù, chút tổn thương da thịt ấy căn bản không là vấn đề, gã có thể ngồi nhìn Đại Hắc bị đánh thâu đêm mà không lên tiếng được sao, thế có còn là người nữa không?
Hạ Quân dùng chân di chuyển ghế lùi về phía sau, thằng ranh Trương Hách này tàn nhẫn lắm, nhìn cái bộ dạng hung thần ác sát hiện tại của nó mà xem, nói là nó đang muốn giết Hạ Quân thì ai cũng sẽ tin.
Trương Hách đi đến bên cạnh Hạ Quân, đôi mắt híp lại, nhẹ nhàng giơ tay lên…
“A!” Khuỷu tay Trương Hách mạnh mẽ thụi về sau một đòn, Đại Hắc vừa định xông lên còn chưa sẵn sàng đã nặng nề ngã trên mặt đất. Sắc mặt Trương Hách triệt để lạnh xuống, hắn đi tới cạnh Đại Hắc nhấc chân hung hăng đạp bụng anh. Đại Hắc lại chỉ cau mày chứ rên cũng không tên một tiếng.
“Con mẹ nó mày dừng tay lại! Hai ta bình tĩnh nói chuyện!” Hạ Quân kêu hắn lại, cả người đều trở nên nghiêm túc.
Trương Hách bất ngờ dừng lại, hắn quay đầu nhìn Hạ Quân, không biết dùng cái tà thuật gì đột nhiên xuất hiện trước mắt Hạ Quân. Hạ Quân nhìn khuôn mặt đột nhiên phóng to trước mặt mình sợ hết cả hồn, suýt nữa thì ngã chổng vó về phía sau.
Ổn định lại trạng thái, Hạ Quân có nghiêm túc thế nào cũng không được, đôi mắt liếc vừa liếc đến khuôn mặt của Trương Hách liền bắt đầu né tránh. Đại ca cũng muốn nghiêm túc một chút mà, cũng muốn có chí khí một chút mà. Nhưng mà cái tình huống bây giờ và chí khí cũng có chút quan hệ. Tại sao gã lại sợ hắn chính gã cũng không biết, con hàng này dù sao cũng là một yêu tinh, bảo gã làm sao uy phong lên đây!
“Vậy, như này đi. Chuyện có lớn chút nào đâu mà, hà tất phải làm loạn lên mất vui như vậy chứ, phải không? Hay là mày cân nhắc đi nghỉ chút đi rồi chúng ta tìm nơi an tĩnh nói chuyện cẩn thận, không chuyện gì là không thể giải quyết mà.” Mấy người đừng trách đại ca ra vẻ đáng thương…
“Đại ca.” Đại Hắc từ dưới đất bò dậy, trong mắt đã đỏ ngầu.
Hạ Quân lạnh mặt: “Mẹ nó chứ, mày cút ra ngoài cho ông! Đừng có ở chỗ này làm ông đây ngứa mắt!”
Đại Hắc không nói gì nữa mà chỉ nhìn chằm chằm vào Hạ Quân, vẫn không chịu đi ra ngoài.
Người tinh tường đều có thể nhận ra là Hạ Quân đang giải vây cho Đại Hắc, cho nên Trương đại gia cũng không ngoại lệ. Khóe miệng hắn kéo lên một cái, sắc mắt trong nháy mắt trở nên ôn hòa, “Lời này của ngươi cũng không tệ, nói chuyện cũng rất vui…”
Trương Hách đi đến bên người Hạ Quân, nâng cằm Hạ Quân lên, nheo mắt nhìn Đại Hắc trên mặt đất, sau đó nhếch miệng, cúi người hôn lên khóe miệng Hạ Quân: “Vậy chúng ta nên đàm luận như nào đây? Hả?”
Trương Hách cười ám muội, Đại Hắc ở bên đã chậm rãi siết tay thành nắm đấm, cúi đầu.
Hạ Quân nhìn thằng nhãi trước mặt, trái tim co quắp. Mẹ cái thằng này trở mặt còn nhanh hơn cả phụ nữ! Bị hắn làm nhục trước mặt Đại Hắc, Hạ Quân chỉ thấy máu toàn thân dồn lên trán, gân mạch đều đập thình thịch.
Trương Hách mỉm cười, đưa ngón tay vuốt ve cây mây trên người Hạ Quân, những thứ trói buộc Hạ Quân nhanh chóng biến mất, Hạ Quân không ngạc nhiên nhưng biểu cảm của Đại Hắc vẫn không thay đổi khi nhìn thấy cảnh này. Trương Hách nhìn ánh mắt đang tối lại của Đại Hắc.
Đại ca vừa được mở trói còn chưa kịp nhức nhích thì đã bị Trương Hách thoải mái bế lên. Mả cha nhà nó, gã đường đường là một tên đàn ông trưởng thành, to lớn, ấy vậy mà lại bị cái thằng nhóc vắt mũi chưa sạch này bế lên dễ như ăn cháo, mấy người nói đại ca chịu sao nổi đây!
Bị mang vào trong phòng, cửa phòng “Ầm” một tiếng đóng lại, dẫu Trương Hách không làm cái trò cầm thú gì thì Hạ Quân cũng biết tên nhóc này là muốn làm gì. Hắn muốn để Đại Hắc hiểu lầm! Mẹ nó chứ, như thế thì còn gì là tôn nghiêm của đại ca nữa!? Để Đại Hắc biết gã đường đường một đại ca xã hội đen lại bị một thằng đàn ông trông như đàn bà chơi thì gã phải làm sao đây? Hạ Quân mới vừa nghĩ đến chuyện này, đầu gã đã đau dữ dội. Sao lại có thể đi khiêu khích cái tên súc sinh này chứ! Già đầu rồi mà sao còn ngu thế vậy trời!
Đại Hắc ở ngoài cửa vẫn nằm trên mặt đất, tư thế và vẻ mặt không có gì thay đổi, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy trên mặt đất bên tay phải của anh có vết máu. Máu trên ngón tay hòa lẫn với bụi bẩn…
“Tao đến đây để tìm một thứ khác.” Hạ Quân thấy Trương Hách mãi không mở miệng bèn nói trước.
Nghe thấy Hạ Quân nói như vậy, Trương Hách vẫn không biến sắc nhìn gã.
“Tao nghe nói, nơi này có kho báu…”
Nghe đến đó, Trương Hách liền bật cười, ý tứ trong mắt mơ hồ, không rõ.
Hạ Quân nuốt một ngụm nước bọt, “Đây là tin chính xác một trăm phần trăm! Ông đây không hề nói dối! Ông cam kết luôn! Đây là sự thật!”
Hạ Quân vội vã phát thệ, nhưng vừa dứt lời thì lại thấy sai sai? Ông đây tìm kho báu của ông! Có khi còn chẳng cùng đường với mày! Là ai mẹ nó ép ông đây tới đây chứ!? Nghĩ đến đây, gã thấy mình có đủ lý để tỏ thái độ với thằng nhãi này. Sắc mặt Hạ Quân lập tức thay đổi, vẻ mặt nghiêm nghị, lộ ra một chút kiêu ngạo, “Mày đếch muốn tiếp ông thì có thể đuổi ông đi. Ông trêu chọc mày á? Là ai nhất quyết túm ông đến đây?”
Nói như này mới ra dáng đàn ông này! Nhưng Trương Hách lại vẫn là mặt mày u ám, không nhìn ra được là đang vui hay đang giận. Hạ Quân không rõ rốt cuộc là thằng nhóc này đang suy nghĩ gì nữa. “Này, thằng ú ớ, chúng ta cứ thẳng thắn nói chuyện được chứ? Đừng có mà giấu giếm nhé. Để thương lượng tốt, chúng ta nên…”
“Ngươi có tư cách gì mà thương lượng với gia?”
“Cái gì?”
“Ai nói ngươi có tư cách cùng gia bàn điều kiện? Hửm?” Trương Hách dựa lại gần, nâng đầu Hạ Quân lên, ngón tay vuốt ve trên mặt Hạ Quân, hơi thở nóng rẫy phun lên mặt gã. Sau đó, Trương Hách kéo khóe miệng một cái, cười lạnh thành tiếng: “Ngươi con mẹ nó không có.”
Hạ Quân hung hăng nhìn gã chằm chằm, tức giận nói không nên lời, thằng ranh này cũng khinh người quá đáng rồi!
“Hiện tại ta đang nghĩ, ta có nên giết ngươi không? Hay là nên để ngươi chết ở đây…” Nụ cười trên môi Trương Hách càng thêm dụ hoặc. Môi hắn lướt trên cổ Hạ Quân, cắn thành dấu.
Hạ Quân nổi da gà khắp người, bàn tay của Trương Hách chậm rãi từ ngực gã trườn lên, lên đến trên cổ Hạ Quân…
“Tao biết Vinh ca!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất