Phá Trận Đồ

Chương 42: Sàn diễn

Trước Sau
Thời điểm đối mặt với bầy yêu áp sát, Bạch Thạch lập tức phản ứng rằng bọn họ bị gài bẫy, vội vàng giúp Mộ Tàn Thanh biện bạch. Thế nhưng hắn không thể tẩy thoát bằng chứng hiềm nghi rõ ràng của đối phương, còn suýt nữa bị đồng liêu nghi ngờ là nghịch đảng cấu kết hung thủ. Bạch Thạch tức giận đến cả người phát run, mắt thấy là muốn động thủ động cước, lại bị Mộ Tàn Thanh ấn lên vai ngăn chặn.

"Ngân Nha thành chủ ngàn năm qua trấn thủ Hàn Phách thành, khiến đám mưu đồ lén lút ngoại cảnh không một kẻ nào dám to gan khuấy động biên giới đông bắc, không chối từ gian nan vất vả, có công lao cực lớn, chính là may mắn của Tây Tuyệt Yêu tộc cũng xứng đáng là tay chân tâm phúc của Yêu hoàng bệ hạ."

Mộ Tàn Thanh đẩy Bạch Thạch ra, ánh mắt đảo qua toàn bộ yêu tướng nơi này "Tại hạ Mộ Tàn Thanh, may mắn làm sứ giả của Yêu hoàng cung, lần này đến đây là được đích thân Ngân Nha thành chủ thỉnh đến điều tra việc Trung Thiên cảnh Quả Túc vương mất tích, không ngờ lại gặp kinh biến, tâm trạng đau thương phẫn nộ cùng chư tướng."

Tiếng ồn ào trong điện im bặt đi, một lát sau có yêu tướng lớn tiếng nói: "Không cần giả từ bi, chúng ta đều nghe được thành chủ chính là bị khối hương do Yêu hoàng cung các ngươi đưa tới độc chết! Dược vật có thể giết chết đại yêu ngàn năm, trừ Yêu hoàng cung bọn ngươi ra còn tìm được ở nơi nào nữa?"

Dứt lời, yêu tướng kia lớn lên theo gió, hóa thành vô số hắc xà dài khoảng một trượng bắn đến nhanh như chớp, miệng rắn chảy nước dãi màu xanh lục, nhỏ xuống nền đất liền đem sàn nhà ăn mòn thành từng cái hố!

Bạch Thạch quát chói tai: "Phong Thỉ dừng tay...!"

Phong Thỉ cùng Bạch Thạch đều là thống soái yêu tướng ở Hàn Phách thành, được xem là phụ tá đắc lực của Ngân Nha, xưa nay một kẻ phụ trách nội thành một kẻ tuần tra ngoại thành, quan hệ không nóng không lạnh, trên vài phương diện vẫn không keo kiệt nể mặt đối phương ba phần. Nhưng mà giờ khắc này, Phong Thỉ mắt thấy Ngân Nha chết thảm, đối với Mộ Tàn Thanh hiềm nghi cực lớn, lửa hận bốc cao, làm sao còn có thể nghe lời Bạch Thạch nói vào tai?

Trăm ngàn con rắn dài đồng thời quấn quanh, trong nháy mắt liền đem cả người Mộ Tàn Thanh vây thành một cái kén màu đen không thể nhúc nhích, tiếng rắn cắn xé khiến người tê cả da đầu. Phong Thỉ nhìn thấy dòng máu từ trong kén chảy ra, nhất thời cười thành tiếng.

"Hả giận chưa?" Thanh âm lạnh lùng ở phía sau hắn vang lên, Phong Thỉ sợ hãi quay lại: một cái đuôi hồ ly lông xù đã ghìm lấy cổ của hắn!

Trong Khô Vinh điện tất cả đều kinh hãi, cái kén đen tự động tản ra, bên trong bao vây bất quá chỉ là một phân thân, dòng máu sau khi chảy xuôi qua toàn bộ đại điện hóa thành lôi quang, quấn quanh dưới chân bầy yêu.

Mộ Tàn Thanh chẳng biết lúc nào đã đến bên người Ngân Nha. Để tránh làm đám yêu tướng tức giận, y không trực tiếp đưa tay chạm vào thi thể thành chủ, mà làm ra vẻ cúi người đánh giá, âm thầm đem một tia yêu lực dẫn vào thi thể thăm dò.

Ngân Nha tu hành hơn một nghìn năm, cho dù già yếu, yêu lực tích lũy trong cơ thể vẫn cực kỳ hùng hậu. Nhưng khi Mộ Tàn Thanh đưa yêu lực vào thăm dò, phát hiện trong kinh mạch hắn rỗng tuếch, nội đan dưới bụng đầy vết rách, chỉ có một ít sương mù sền sệt đỏ sậm tràn ngập toàn bộ khí hải, ngay cả một tia yêu lực của Mộ Tàn Thanh thăm dò cũng bị nuốt vào.

Trong đầu như bị kim đâm một cái, Mộ Tàn Thanh khẽ nhíu mày. Y cầm lấy cái lư hương mình hoài nghi kia quan sát tỉ mỉ, nhưng đáng tiếc hương khối bên trong đã cháy hết, không có cách nào tìm ra thêm manh mối.

"Ngươi muốn làm gì?" Mắt thấy Phong Thỉ bị đe dọa, Mộ Tàn Thanh lại đến gần thi thể thành chủ, bầy yêu trợn mắt nhe răng dữ tợn "Ngươi dám to gan manh động, chúng ta dù có dốc hết tánh mạng cũng phải chém ngươi thành muôn mảnh!"

"Ta chỉ muốn cùng các vị giảng đạo lý." Mộ Tàn Thanh đem lư hương vứt cho Bạch Thạch, buông cái đuôi kẹp hai bên Phong Thỉ ra "Cái chết của Ngân Nha thành chủ quá mức đột ngột, chân tướng trong đó vẫn cần điều tra, làm sao có thể vội kết luận tùy tiện? Tâm tình chư vị ta có thể lý giải. Thế nhưng Yêu hoàng cung cùng Hàn Phách thành những năm gần đây giao du mọi người cũng rõ như ban ngày, cho dù bệ hạ hay là Hồ vương cũng không có đạo lý ở thời điểm mấu chốt này đi mưu hại thành chủ. Huống hồ khối hương gửi từ lúc đó đến nay, không ai có cách nào đảm bảo là không bị người khác giở trò, càng không thể đảm bảo thành chủ hôm nay nhất định sẽ dùng đến nó. Nếu lấy phương pháp này hạ độc, chỉ sợ không phải là thần cơ diệu toán, mà là quá mức ngu xuẩn."

Phong Thỉ ôm cổ hận ý chưa tan: "Ngươi trái lại là vô cùng dẻo miệng! Được a, nếu như thành chủ không phải chết vì hương đó, độc vật kia là ở nơi nào?"

"Ta đặt chân đến Hàn Phách thành còn chưa đủ một ngày đêm, vừa rồi bất quá cũng chỉ đến sớm so với các vị nửa bước, mọi người hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào cũng không tìm ra, hà tất dùng việc này làm khó dễ ta?"

Mộ Tàn Thanh mặt không đổi sắc nhìn qua từng khuôn mặt phía dưới "Lư hương này có vấn đề hay không, tin là rốt cuộc chư vị đều có thể tra xét manh mối. Các ngươi hoài nghi ta cũng có thể hiểu được, nhưng nếu chúng ta lúc này ra tay đánh nhau, đầu tiên là làm lỡ việc tìm kiếm Trung Thiên cảnh sứ giả khiến cho kết giao giữa hai cảnh xấu đi, lại có thể giết nhầm trách oan khiến cho Ngân Nha thành chủ chết không nhắm mắt, càng không khác gì tách rời Hàn Phách thành cùng Yêu hoàng cung ra. Chẳng lẽ các vị gấp không thể chờ muốn giết sứ giả ta đây, khác nào phất cờ phản bội Tây Tuyệt? Mộ Tàn Thanh chết cũng không ngại, nhưng liệu các vị có thể gánh nổi trọng trách này không?"

Nói xong lời cuối cùng, yêu khí băng lãnh nồng đậm mang theo thiên lôi kinh phách trầm trọng ép xuống, đôi mắt đỏ đậm của Mộ Tàn Thanh lướt qua bọn họ, rơi vào trên người tỳ nữ đứng ở trong góc kia.

Tỳ nữ cả người run rẩy vào đúng lúc này ngẩng đầu lên, nở một nụ cười với y, chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, sau đó liền cúi đầu xuống.

Nửa ngày, một Viên yêu lớn tuổi mở miệng: "Ngươi nói rất có lý, mà cũng không thể chứng minh trong sạch. Huống hồ cái chết của thành chủ không tầm thường, chúng ta cũng nhất định phải cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng."

"Ta minh bạch." Mộ Tàn Thanh trong lòng hơi ổn định. Đối phương chịu nhượng bộ liền còn có đường sống. Nếu như hiện tại bọn họ ra tay đánh nhau không nể mặt mũi, mới là chuyện khó xử lý.

Y thu hồi đuôi, từng bước một đi xuống bậc thềm: "Các vị nghi ngờ ta là hợp tình hợp lý, ta cũng có thể bó tay chịu trói chờ các vị điều tra rõ ràng. Thế nhưng lần này can hệ trọng đại, ta sẽ cần phải tỉ mỉ truyền tin về Yêu hoàng cung, thỉnh các vị tạo điều kiện thuận lợi."

Một tên yêu tướng cười nhạo nói: "Nếu là ngươi mượn cơ hội cùng Yêu hoàng cung thông đồng đầu đuôi, lại sinh thủ đoạn thì sao?"

"Vậy thì đều thối lui một bước. Các ngươi phái đại yêu tin được đi thông báo Yêu hoàng cung, việc này qua lại nhanh nhất cũng phải bảy ngày, đủ cho các ngươi chuẩn bị tốt ứng biến. Trong lúc ta yên phận làm tù nhân, các ngươi vừa phải điều tra nguyên nhân chân chính cái chết của thành chủ lẫn kẻ mưu hại, phái nhân thủ tiếp tục tìm kiếm tung tích nhóm Trung Thiên cảnh sứ giả, nếu có manh mối tiến triển cũng phải báo cho ta." Mộ Tàn Thanh nói "Việc đó chính là chức trách của ta chuyến này, thỉnh các vị không gây thêm khó dễ."

Bầy yêu thương nghị một trận, cuối cùng Viên yêu kia giải quyết dứt khoát: "Được, chúng ta đáp ứng ngươi!"

Bạch Thạch cau mày đang muốn nói cái gì, chợt nghe âm thanh của Mộ Tàn Thanh vang lên trong đầu mình. Hắn sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn thấy Mộ Tàn Thanh đang nhìn mình chằm chằm, chung quy cũng không mở miệng.



Bên trong Hàn Phách thành có một toà mật lao, xây dựng trong Phá Ma chiến ngàn năm trước, toàn bộ dùng Sát sinh thạch có thể ngăn cách linh khí lưu thông, dùng hàn thiết lưu tinh đúc lại. Ngoại lực không thể cường công, tội nhân bên trong còn bị Trấn Linh phù khóa lại toàn thân khí mạch, vừa vào nơi đây liền trở về hình dáng như phàm nhân, ngày đêm chịu hàn băng khổ hình.

Đây là nhà lao dành cho đại năng tu sĩ, nhưng đáng tiếc những năm gần đây đều để trống, cho tới hôm nay mới có kẻ xui xẻo bị ném vào.

Mộ Tàn Thanh bị giam trong một gian thủy lao cuối hành lang uốn khúc, hai tay bị dây xích bằng hàn thiết treo lên, thân thể từ eo lưng trở xuống đều bị phong bế trong thủy băng, bốn đạo Trấn Linh phù phân biệt chia ra chặn lại linh mạch hai vai, trước ngực cùng đan điền, hàn khí cơ hồ đóng băng khí huyết toàn thân y, khiến xương cốt đều đau đớn.

"Ngươi tại sao muốn ta lĩnh mệnh đi Yêu hoàng cung?" Sau khi mọi người rời đi, Bạch Thạch liền lén lút vòng trở lại, sắc mặt của hắn rất khó nhìn "Trong thành không thiếu đại yêu kích động như Phong Thỉ, ta ở đây vẫn còn có thể che chở ngươi một chút, bọn họ không dám quá phận. Chờ ta đi rồi nhất định sẽ có người tới tìm ngươi gây phiền phức."

"Ta từ nhỏ đến lớn bị phiền phức tìm quen rồi, nợ nhiều không lo." Mộ Tàn Thanh vậy mà vẫn còn có thể cười được "Huống hồ, ta chỉ là để ngươi ngoài miệng đáp ứng, không thật sự muốn ngươi đi Yêu hoàng cung."

Bạch Thạch nhíu nhíu mày, theo bản năng mà kết một cái cấm chế, lúc này mới hỏi: "Ngươi có ý gì?"

"Ta đã dùng yêu lực tra xét qua thi thể thành chủ. Hắn là trúng độc mà chết, nhưng mà hương khối không phải là nguyên nhân chính." Mộ Tàn Thanh thấp giọng nói "Hương thơm phải qua não nhận thức mới đi vào phế phủ, có thể lưu thông toàn thân, nhưng chung quy khác với linh khí. Nếu không có người bẩm sinh tu hành đạo này, hương khí khó có thể tiến vào đan điền, càng không thể lây nhiễm đến nội đan..."

Y đem những điểm quái dị trong cơ thể Ngân Nha kể lại cho Bạch Thạch, nói: "Nếu ta đoán không sai, thành chủ đã trúng độc trước đó rất lâu. Chỉ có nội đan bị ngâm trong độc tố nhiều năm mới có thể như vậy, bên trong khí hải đã sinh độc, chỉ là thành chủ tu vi cao thâm mới có thể đem độc cùng yêu lực duy trì cân bằng. Nhưng nếu như cân bằng này bị phá vỡ, vậy thì chỉ trong khoảnh khắc độc phát thân vong."

Bạch Thạch nghĩ một chút liền rõ ràng: "Hương khối chỉ là vật dẫn đánh vỡ sự cân bằng?"

"Chỉ sợ là thế." Mộ Tàn Thanh nói "Nhưng mà như vậy, hung phạm muốn dùng hương khí làm hại ắt phải thập phần hiểu biết thành chủ, nếu không phải là người thân cận tín nhiệm của hắn, thì chính là..."

"... Người đã khiến thành chủ trúng độc!" Bạch Thạch nghĩ thông suốt, nhưng hắn liền không hiểu "Thế nhưng, thành chủ không thể không biết mình phải kiêng kỵ thứ gì. Lang yêu ngũ giác cũng không hề tầm thường, cho dù vật dẫn bị giấu vào trong khối hương, hắn lý ra phải phát giác được chứ!"

Mộ Tàn Thanh cười lạnh một tiếng: "Cho nên hắn đáng chết."

"Ngươi nói cái gì?" Bạch Thạch nghe vậy giận dữ, tóm chặt cổ áo Mộ Tàn Thanh, lại bị ánh mắt của y khiến khiếp sợ.

"Còn nhớ trên đường ta đã nói gì với ngươi không? Nếu như tất cả sau lưng có ẩn tình, e là cái chết của thành chủ cũng thế." Mộ Tàn Thanh nhàn nhạt nói "Trước tiên là việc Trung Thiên cảnh Quả Túc vương tại Hàn Phách thành mất tích, sau lại là Hàn Phách thành chủ bị độc chết, cho dù là chuyện nào phát triển, mũi giáo đều chỉ về Yêu hoàng cung. Ngươi ngẫm lại xem, nếu ta ngày hôm nay ở trên điện động thủ, bây giờ sẽ là cục diện gì?"

Hàn Phách thành từ trước đến giờ cùng Yêu hoàng cung có quan hệ vi diệu, lần này nếu như không nể mặt mũi, toàn bộ biên phòng đông bắc Tây Tuyệt cảnh liền có thể mất khống chế. Lại thêm Trung Thiên cảnh Quả Túc vương ở đây xảy ra chuyện, Ngự Thiên hoàng triều bất cứ lúc nào cũng có thể mượn cớ phát binh, dấy lên chiến hỏa. Thời điểm đó Tây Tuyệt cảnh loạn trong giặc ngoài cùng nhau phát tác, Hàn Phách thành lại bị kẹp ở giữa, hai mặt thụ địch, ai sẽ là người hưởng lợi cuối cùng?

Mồ hôi lạnh trên đầu Bạch Thạch nhất thời ướt đẫm, hắn lẩm bẩm nói: "Không... không thể nào... Ngự Phi Hồng không chỉ là Quả Túc vương, còn là Ngự Thiên hoàng triều Trưởng công chúa..."

"Vương hầu tướng lĩnh đều có thể thay đổi, Trưởng công chúa cũng chỉ là công chúa. Huống hồ Ngự Thiên hoàng triều bây giờ tuy là Thiếu đế đăng vị, đại quyền trên triều lại sa sút từ lâu. Ngự Phi Hồng chết ở chỗ này với đối thủ mà nói trăm lợi không hại." Mộ Tàn Thanh cười nhạo "Việc Quả Túc vương mất tích không thể chỉ báo cho Yêu hoàng cung. Ta cũng đã chạy tới nơi này, Trung Thiên cảnh bên kia lại không hề có tin tức. Ngươi không cảm thấy có vấn đề sao?"

Hàn ý từ lòng bàn chân Bạch Thạch chạy thẳng lên thiên linh cái, hắn thu hồi ý nghĩ xem thường Mộ Tàn Thanh ít tuổi thiếu tư lịch, lần đầu hướng y khom người: "Thỉnh đại nhân nói cho ta... tiếp theo phải nên làm như thế nào?"

"Cho ngươi đi Yêu hoàng cung chỉ là ngụy trang. Nếu tình thế đúng như ta suy đoán, bây giờ kẻ muốn nửa đường giết ngươi tuyệt không phải ít." Mộ Tàn Thanh nhìn chằm chằm vào mắt hắn "Ngày mai ngươi dùng phân thân đi tới Yêu hoàng cung, sau đó tự mình cầm cái lư hương kia âm thầm đi đến bến đò Ngọc Long tìm Thụ yêu Liễu Tố Vân, đem việc nơi đây nói cho nàng biết, phía trên lư hương ta đã âm thầm lưu xuống lôi pháp ấn, nàng sẽ tin ngươi."

"Dạ!" Dừng một chút, Bạch Thạch đang chuẩn bị rời đi liền dừng lại "Tuy rằng thất lễ, nhưng mà... ty chức muốn biết, đại nhân đã hoài nghi tất cả mọi người trong thành, vì sao lại tín nhiệm ta?"

Mộ Tàn Thanh nhìn hắn, bỗng nhiên nở nụ cười: "Có lẽ là ta mơ gặp qua ngươi đi."

Trong giấc mộng trên thuyền tới đây, Mộ Tàn Thanh xác thực mơ thấy qua Bạch Thạch. Kẻ này luôn dùng tư thái hộ vệ canh giữ phía sau y. Hình ảnh khốc liệt cuối cùng chính là hắn biến thành thi thể chặn hậu, từ đầu đến cuối không hề vượt qua, cũng không hề rời bỏ.

Trong mộng khuôn mặt có chút mơ hồ, sau khi nhìn thấy Bạch Thạch mới dần dần rõ ràng. Mộ Tàn Thanh nhớ không nhiều, lại đối với hắn có chút hảo cảm.

Bất quá Bạch Thạch nói sai một câu, Mộ Tàn Thanh đối với hắn có hảo cảm là không sai, nhưng không thể nói là được tín nhiệm.

Lôi quang nhàn nhạt ở trong mắt Mộ Tàn Thanh xẹt qua. Bạch Thạch rời khỏi nơi này căn bản cũng không biết ở thời điểm đối diện ngắn ngủi vừa rồi, Mộ Tàn Thanh đã đem một đạo yêu lực đưa vào trong cơ thể hắn. Phải biết là trong cơ thể Yêu tộc trời sinh có một đoàn nguyên khí vô danh, tập hợp gần tâm hoả, gặp lôi liền sinh tai họa, càng là kẻ tà tâm tạo nghiệp càng chịu khổ.

Có một tia yêu lực này của Mộ Tàn Thanh, chỉ cần Bạch Thạch dám động dị tâm tà niệm, yêu lôi trong cơ thể hắn lập tức nổ tung, nếu không hồn phi phách tán, cũng phải hôi phi yên diệt.



"Thật là thủ đoạn ác độc a." Thanh âm êm ái bỗng nhiên vang lên, một nam tử áo đỏ như u hồn từ khe cửa lướt vào, chiếc đèn lồng giấy trắng trong tay tỏa ra ánh sáng nhạt, chiếu lên gương mặt không chút huyết sắc của Mộ Tàn Thanh.

"Quả nhiên là ngươi, Cơ Khinh Lan!" Sự xuất hiện của hắn cũng không ngoài ý liệu Mộ Tàn Thanh "Không ngờ ngươi còn thích làm tỳ nữ."

"Một cái người giấy thôi, cũng đừng bôi nhọ ta." Cơ Khinh Lan nhíu mày "Đoán được ta sẽ tìm đến ngươi?"

"Ngươi nhiều lần lưu lại manh mối, chỉ sợ ta đoán không được ngươi, hiện tại còn phải hỏi?" Mộ Tàn Thanh nhếch nhếch khóe miệng "Chỉ là không ngờ lúc Vạn Nha cốc từ biệt, chúng ta lại tái kiến ở tình huống như thế này... Người để Ngân Nha gởi thư đến Yêu hoàng cung tìm ta, là ngươi đi?"

"Hắn không an phận, sớm muộn đều phải chết. Ta chỉ là mượn cơ hội tìm ngươi lại đây." Cơ Khinh Lan cười nói "Trò hay liền sắp bắt đầu diễn, con hát làm sao có thể không đến đông đủ chứ?"

Mộ Tàn Thanh đầy hứng thú: "Trong màn này, ta diễn cái gì?"

"Ta tự tay biên soạn kịch bản, đương nhiên muốn nâng ngươi làm nam chủ." Cơ Khinh Lan đưa tay lau đi vết máu trên khóe miệng y, nghiêm túc nói "Ngăn cơn sóng dữ, đắc ý mà về, trí dũng song tuyệt, danh lợi đều đủ cả... Vai diễn đó ngươi có hài lòng không?"

"Dị tượng ở Hàn Phách thành cùng việc Ngự Phi Hồng mất tích quả nhiên đều có liên quan với ngươi." Mộ Tàn Thanh xì một tiếng "Ngươi phí công phu lớn như vậy, liên luỵ nhiều phe thế lực hai cảnh, chính vì nâng ta lên? Cơ Khinh Lan, ta với ngươi không thân không thích, chỉ là con hồ ly đã quen hoang dã, không làm được đại anh hùng gì, càng không chịu nổi lễ vật của ngươi."

"Cho dù không nâng đỡ ngươi, tất cả những thứ này cũng sẽ phát sinh. Ta bất quá biết thời biết thế mà thôi." Cơ Khinh Lan nhấn mạnh từng chữ nói "Nếu như ta cho ngươi biết, số mệnh những người này bao gồm cả Ngự Phi Hồng đều bị an bài phải chết ở nơi đây, kẻ duy nhất có thể phá vỡ vận mệnh này là ngươi, như vậy ngươi còn muốn khoanh tay đứng nhìn sao? Nếu như ngươi gật đầu, ta có thể lập tức thả ngươi rời khỏi vũng nước bẩn này, tất cả sự việc nơi đây cũng không liên can tới ngươi nữa."

Bọn họ bốn mắt nhìn nhau. Mộ Tàn Thanh không nhìn thấy chút dị sắc nào trong mắt Cơ Khinh Lan, bình tĩnh đến thản nhiên. So với đưa ra lựa chọn, càng giống như thuật lại sự thực.

Một lúc lâu sau, Cơ Khinh Lan nhìn thấy Mộ Tàn Thanh chậm rãi gật đầu. Ngón út hắn vẫn lồng trong tay áo đột nhiên bị lực đạo xiết chặt không hề có một tiếng động gãy cụp.

Đúng vào lúc này, "ào ào ào" tiếng vang xích sắt lên. Mộ Tàn Thanh trong nháy mắt gật đầu này thuận thế đem hai tay trầm xuống, vậy mà mạnh mẽ giật đứt hàn thiết được xưng là đao thương bất nhập này!

Cùng lúc đó, lôi quang ở dưới mặt băng nổ tung. Thân thể Cơ Khinh Lan tê liệt trong nháy mắt, lồng ngực ập đến một nguồn sức mạnh, đèn lồng suýt nữa rơi khỏi tay, chật vật bị y đá bay ra ngoài, sống lưng nặng nề đập lên vách đá.

"Lão tử đã sớm muốn đập cho loại khốn khiếp luôn mồm «số mệnh an bài», tự xem mình là cao cao tại thượng như các ngươi." Mộ Tàn Thanh hoạt động cổ tay có hơi tê mỏi, sau khi vò nát đám Trấn Linh phù, từ trong thủy băng bò ra, khom lưng tóm lấy cổ áo Cơ Khinh Lan "Nhân sinh như sàn diễn là không giả, thế nhưng mỗi người đều là diễn chính hay diễn phụ trong kịch bản tự mình biên soạn, hát tốt xấu gì cũng đều là tự mình nghe, người khác nhiều lắm là khen ngợi hay mắng chửi, nhưng không có tư cách đi bố trí... Cơ Khinh Lan, tuy rằng ngươi đã giúp ta, nhưng mà ta từ lần đầu tiên gặp mặt liền không thích ngươi, hiện tại lại càng như vậy, biết tại sao không?"

Đồng tử Cơ Khinh Lan thu nhỏ lại, chỉ nghe Mộ Tàn Thanh nói: "Ta không biết mình thế nào khiến cho ngươi để tâm, thế nhưng ta ở trong mắt ngươi không phải là bất luận người nào hay vật gì. Ngươi đem sinh tử họa phúc xem như diễn trò, coi thị phi đúng sai như không có gì. Ngươi giống như lời đã nói, đem tất cả những thứ này xem là kịch bản, nhưng mà chúng ta lại không phải là những con rối cho ngươi giật dây!"

Trong lời nói của y có một tia oán giận khó phát giác, thái độ Cơ Khinh Lan như vậy, Tịnh Tư đối xử với y có khác gì đâu? Chỉ có điều so với Cơ Khinh Lan mang theo tính châm chọc đùa bỡn, Tịnh Tư càng giống như là mắt lạnh nhìn xuống xem y như quân cờ trong bàn cờ chém giết cầu sinh.

Ánh mắt Cơ Khinh Lan di chuyển xuống đôi chân trần của Mộ Tàn Thanh lộ ra đầy vết thương do lôi hỏa. Yêu hồ này từ lúc đi vào nhà lao liền đem yêu lực tinh thuần nhất trầm xuống, thông qua vết thương kích thích khí huyết tự phát khôi phục lưu động, mượn thủy băng giam giữ chính mình trở thành thủy lôi, trái lại phá tan Trấn Linh phù cùng Sát Sinh thạch hai tầng cầm cố nặng nề. Việc này đến cùng có bao nhiêu đau đớn khó nhịn, ngoại trừ đích thân trải nghiệm, người khác không có cách nào lĩnh hội.

Cái người này... xưa nay đều là giảo hoạt quỷ quái, đến chết cũng không chịu thua!

"Ta nếu đã đến, người có thể cứu ta sẽ cứu, việc có thể làm ta sẽ không thoái thác, cho dù phiền phức gì khác ta cũng không sợ." Mộ Tàn Thanh buông tay ra "Nói cho ta, Văn Âm cùng Ngự Phi Hồng ở nơi nào?"

Cơ Khinh Lan bỗng nhiên hỏi: "Trước hết ngươi trả lời ta một vấn đề: nếu như Ngự Phi Hồng cùng Văn Âm ngươi chỉ có thể cứu một, chọn ai?"

"... Ngự Phi Hồng. Nàng có thể chết, mà không thể chết vào lúc này ở Hàn Phách thành."

"Ngươi lựa chọn chính xác. Bất quá..." Cơ Khinh Lan sâu kín nhìn y "Ngươi nếu minh bạch như thế, vì sao vừa nãy phải do dự?"

Mộ Tàn Thanh nắm chặt quyền không nói một lời. Cơ Khinh Lan chậm rãi đứng lên, dựa vào tường nở nụ cười: "Ha ha ha ha... ngươi đối với hắn động tâm...! Mộ Tàn Thanh, ngươi cư nhiên thật sự đối với hắn động tâm! Ngươi luyến tiếc hắn!"

Mộ Tàn Thanh lạnh lùng nói: "Ta động tâm hay không động tâm, có liên quan gì tới ngươi?!"

"Ngươi nếu như yêu thích người khác, đương nhiên không quan hệ gì với ta. Cho dù ngươi muốn lấy Ngự Phi Hồng, ta còn có thể đưa quà cưới uống mừng ba chén." Cơ Khinh Lan lau nước mắt ứa ra vì cười, che đi bi ai cùng hận ý chỉ thoáng qua không còn hình bóng "Nhưng mà trên đời này nhiều người như vậy, ngươi vì sao lại cố tình xem trọng hắn chứ..."

Một chữ cuối cùng tựa hồ hóa thành than thở, nhưng khi Mộ Tàn Thanh ngẩng đầu lên, thần sắc Cơ Khinh Lan lại như thường.

Hắn đưa tay ra cho Mộ Tàn Thanh: "Đi thôi, ta dẫn ngươi đi gặp bọn họ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau