Phá Trận Đồ

Chương 69: Linh Khôi

Trước Sau
A Linh là một con chim gỗ.

Chủ nhân của nàng có một đôi tay tuyệt diệu, có thể đem mảnh gỗ khô mục làm thành cánh tay khiến người tàn tật một lần nữa xách nặng, có thể đem đôi mắt trả lại cho chim ưng phóng tầm mắt tới trời cao, cho dù là một con chó hoang trải qua hắn cải tạo, cũng có thể đứng thẳng đi lại miệng nói tiếng người. Bởi vậy, sau khi nhìn thấy nửa đoạn cây khô vùi trong đất, hắn vì một chút màu xanh biếc quật cường cầu sinh phía trên mà động dung, liền đem mảnh gỗ này điêu khắc thành một con chim nhỏ trông rất sống động, còn tỉ mỉ tô màu điểm mắt. Con chim nguyên bản chất phác liền chớp chớp mắt nhìn, phành phạch vỗ cánh ở trong phòng bay loạn.

Chủ nhân nói: "Từ đây ngươi liền tên A Linh, ta là Bắc Đẩu."

Bắc Đẩu là Thiếu chủ Thiên Cơ các trong Trọng Huyền cung. Hắn chưa kế thừa được cơ quan đạo pháp thiên biến vạn hóa, lại tinh thông Linh Khôi thuật, tuổi còn trẻ đã có trình độ thâm hậu. Đối với hắn mà nói, A Linh chỉ là tạo vật hết sức bình thường, nhưng mà với A Linh, Bắc Đẩu là chủ nhân duy nhất của nàng.

Cái đầu gỗ kia của nàng không chứa được tình đời hỗn loạn, chỉ có bản năng ỷ lại đối với Bắc Đẩu, mỗi ngày đứng ở bả vai hắn yên tĩnh như một món đồ trang sức. Đáng tiếc Bắc Đẩu tuy rằng không ngại, nhưng mà chướng mắt Các chủ. Ngày đó bọn họ mới vừa đi tới Thiên điện của Thiên Cơ các, liền có một con mèo đen đột nhiên xuất hiện, cắn rớt nửa cái cánh của A Linh, sau khi bị Bắc Đẩu chộp lấy liền ở trong tay hắn biến thành một mảnh giấy.

U Minh ngồi ở trong điện đọc sách, thấy bọn họ đến cũng chỉ cười nhạt một tiếng. Bắc Đẩu rót một chén trà cho hắn, cầm qua quyển sách kia đem mảnh giấy ghép vào, cùng với một tờ trong đó nháy mắt trùng khớp không dấu vết. Hai thầy trò đều cười không nói, chỉ có A Linh run lẩy bẩy.

Sau khi rời đi, Bắc Đẩu dùng vật liệu gỗ tu bổ lại cánh cho nàng, ngay cả màu sắc cũng đổi thành màu vàng nhạt tươi mới, sau đó đưa nàng đi Tư Thiên các, treo ở trước Quan Thế đài.

"Tiểu tước, ngươi đã có linh, liền ở đây nghe kinh kệ, sau khi thụ trăm năm hương khói là có thể mở trí hoá hình, lúc đó liền làm đệ tử Tư Thiên các đi." Bắc Đẩu lấy ngón tay điểm nhẹ lên đầu nàng "Không chuẩn lén lút trở về tìm ta, sư phụ sẽ tức giận!"

A Linh gấp đến độ muốn quẳng cả cánh, nhưng vẫn phải trơ mắt nhìn Bắc Đẩu rời đi. Nàng vốn muốn đuổi theo, lại nhớ tới ánh mắt U Minh: nếu như nàng trở lại bên người Bắc Đẩu, lần sau con mèo đen kia sẽ cắn nát nàng nuốt vào trong bụng.

Bắc Đẩu giải khai Linh Khôi phù khống chế, để cho nàng mệnh lệnh cuối cùng chính là tu hành. A Linh từ đó lưu lại Tư Thiên các, quả nhiên trăm năm sau hóa nhân hình, thành một đệ tử bình thường trông coi Quan Thế đài. Nếu không phải trên người suốt trăm năm vẫn khoác bộ quần áo lông mịn màu vàng bất biến, e rằng nàng cũng đã quên bản thân mình chỉ là một con chim gỗ được sơn.

A Linh nhớ Bắc Đẩu, nhưng cũng không dám vượt qua Lôi trì nửa bước. Không ngờ lần đến Đàm cốc này, vậy mà có thể cùng Bắc Đẩu đồng hành.

Hắn khẽ mỉm cười với nàng, nói: "A Linh sư muội, đã lâu không gặp!"

A Linh thiếu chút nữa khóc òa lên. Chủ nhân của nàng trăm năm chưa thay đổi, nụ cười ấm áp khí độ hào sảng vẫn như cũ, chỉ có thái độ đối với nàng không còn là sủng ái như đối xử với tạo vật, mà trở thành ôn nhu tôn trọng như hắn đối xử với sư muội bình thường, vẽ ra phạm vi tư mật xa cách.

Dọc theo đường đi, Bắc Đẩu đối với ba người sư đệ sư muội bọn họ đều phi thường chăm sóc, cho đến khi bọn họ đến Đàm cốc. Lực chú ý của A Linh trước sau đều đặt trên người Bắc Đẩu, liền không bỏ sót khoảng khắc hắn nhíu chặt lông mày khi ngửa mặt nhìn lên bầu trời.

Trong vòng ba ngày, bọn họ lục soát toàn bộ Đàm cốc, còn đi Nhất Nguyên quan bái kiến Kim thân Đạo Diễn thần quân. Tân Lục thị nói đi nói lại tượng thần này là nhắm mắt. Ba người A Linh nhìn một hồi lâu cũng không cảm thấy được cái gì khác thường, chỉ có Bắc Đẩu mặt trầm như nước. Hắn tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng mà ánh mắt đảo qua bốn phía, đến cùng cũng không mở miệng.

Thời điểm cúi đầu lễ bái, Bắc Đẩu lấy ngón tay ở trên mí mắt mình vạch một cái, một cái nhãn châu tựa như hắc lưu ly lăn xuống lòng bàn tay, theo động tác tay hắn áp xuống mặt đất cùng nền gạch hòa thành một thể. Lúc đứng dậy tóc mái đã che đi con mắt bị thiếu, ngoại trừ A Linh, cũng không ai nhìn thấy.

Sau khi đi đến Tân gia, A Linh vốn muốn hỏi hắn, lại nghe được âm thanh Bắc Đẩu ở đáy lòng vang lên: "Ta thấy bức tượng thần đó, cũng là nhắm mắt."

A Linh trợn to hai mắt, nhìn thấy hắn hỏi Tân Lục thị: "Phu nhân, ngươi là thời điểm nào phát hiện tượng thần nhắm mắt?"

Tân Lục thị sắc mặt trắng bệch: "Là đầu năm. Lúc đó Đàm cốc đã chết mấy người, ta vốn là muốn đi cầu thần ban phúc, không ngờ nhìn thấy đôi mắt tượng thần nhắm lại, nhưng bọn họ đều nói là mở to!"

"Đầu năm..." Con mắt còn sót lại của Bắc Đẩu nheo lại "Vậy trước đó Đàm cốc có dị thường gì hay không? Trên người phu nhân có phát sinh qua chuyện gì không?"

"Trong cốc không có. Ta..." Tân Lục thị cười khổ nói "Đầu năm mới, có hài tử ngỗ nghịch ở ngoài phòng ta nã pháo đánh trận giả, khiến ta cả kinh động thai khí. May là bà bà ta hiểu y lý, bốc thuốc điều dưỡng, lúc này mới không có việc gì."

"Phương thuốc cùng bã thuốc có thể cho ta nhìn một chút không?"

"Thỉnh tiên trưởng chờ." Tân Lục thị đứng dậy đi xuống nhà bếp, rất nhanh tìm được một cái ấm thuốc cùng phương thuốc mang lại "Phương thuốc là bà bà viết, dược liệu đều là ta tự mình bốc."

Bắc Đẩu nghiệm nhìn bã thuốc, không phát hiện dị vật gì, lông mày vẫn nhíu chặt: "Trong thuốc có hoa hòe không?"

Tân Lục thị sửng sốt một chút: "Trên phương thuốc không viết, dĩ nhiên là không có. Huống hồ đây cũng không phải là thời điểm hoa hòe nở."

Bắc Đẩu hỏi: "Phu nhân mỗi đêm nhìn thấy bóng đen là khi nào?"

"Liền hai tháng này." Tân Lục thị theo bản năng mà sờ lên bụng mình, nụ cười có chút miễn cưỡng "Có lẽ là thai lớn, ta vốn đã khó ngủ, không ngờ còn phải chịu kinh hách."

"Là hài tử làm ầm ĩ sao?"

"Không, rất ngoan ngoãn, chỉ ngẫu nhiên nhúc nhích." Dứt lời, nàng đầy mặt ưu sầu nói: "Tiên trưởng, ta có nói qua với mọi người mình nhìn thấy đồ vật, nhưng mà bọn họ đều bảo ta ăn nói linh tinh. Đây rốt cuộc thật sự có tà hoạ, hay là ta vì mang thai thành bệnh, tâm thần không yên? Ta... kỳ hạn lâm bồn của ta gần tới, thật sự không muốn liên lụy đến hài nhi..."

"Ngươi không có rối loạn tâm thần gì cả." Bắc Đẩu động viên, lấy xuống một chút tóc dùng lá bùa gói kỹ đưa tới "Phu nhân, tình huống Đàm cốc có chút đặc thù, ta lo ngươi sẽ gặp nguy hiểm, vật này ngươi đặt ở trên người, nếu như gặp nguy hiểm nó có thể cứu ngươi một mạng."

Tân Lục thị sắc mặt trắng bệch nhận lấy, nhìn theo bọn họ rời đi.

Trở lại nơi đặt chân, một vị sư huynh rốt cuộc nhịn không nổi: "Bắc Đẩu sư huynh, ngươi đến cùng phát hiện cái gì? Vì sao phải nhắc nhở nàng cẩn thận?"

"Ta thấy tượng thần là nhắm hai mắt. Không quản là có mê thuật hay không, ít nhất chứng minh nàng không có nói sai." Bắc Đẩu mở ra một gói bã thuốc "Ngoài ra, những thuốc này tra bên trong mặc dù không có dị vật, nhưng có một mùi thơm lạ lùng, là hương hoa hòe."

Hậu viện của Tân Lục thị vừa vặn có một cây hòe già, nhưng hiện giờ không phải là mùa hoa. Ba người A Linh đều hơi sửng sốt, nàng hỏi: "Hoa hòe có gì không đúng sao?"

"Hoa hòe hàn huyết, người mang thai không được dùng, đặc biệt là thai nàng đã lớn tháng. Cho là lúc trước dùng qua vật ấy, hiện tại cũng sớm nên ngừng, nếu không sẽ có hiện tượng đau bụng, huống hồ nàng ban đêm không thể an giấc lại bị kinh sợ, càng dễ dẫn đến sảy thai." Ánh mắt Bắc Đẩu hơi rủ xuống "Nhưng mà các ngươi xem dáng dấp của nàng, nào có tướng thai nhi bất ổn?"

"Vạn nhất là thuốc này có hiệu quả thì sao?"

"Không thể. Nàng căn bản không biết bên trong thuốc có hoa hòe, cho nên vật ấy là sau khi mua dược liệu về mới bị người thêm vào. Huống hồ, hòe vốn là quỷ mộc, trong thuốc này có một đạo âm khí không lẫn vào đâu được, thuyết minh nguyên bản cây hòe kia không phải vật phàm." Bắc Đẩu ngẩng đầu lên "Các ngươi suy nghĩ kỹ lời nàng nói một chút."



"Nàng nói những cái bóng đó... đều hướng bụng nàng nhào tới!" Một vị sư huynh khác mở to mắt "Phải rồi, hoa hòe nguyên bản tụ âm, phụ nữ có thai ăn chất dinh dưỡng liền sẽ có hơn nửa phân cho thai nhi. Nàng trường kỳ uống loại thuốc này, đứa nhỏ trong bụng..."

Sắc mặt A Linh cũng khó nhìn: "Tân Lục thị nói hài tử đều ngoan ngoãn không động... nhưng mà nàng cũng sắp lâm bồn, hài tử làm sao có khả năng không làm khó? Trừ phi..."

"... Trong bụng của nàng đã không phải dương thai!" Bắc Đẩu thở dài "Nguyên nhân chính là như vậy, ta mới báo cho nàng cẩn thận. Nhưng mà mẫu tử liền tâm, hiện tại cưỡng ép động thủ chỉ có thể hại tính mạng nàng, chúng ta lại không tinh thông phương pháp hộ thân cứu mạng, cần phải nhanh chóng hướng môn phái tìm người trợ lực."

"Vậy con mắt kia của sư huynh ..."

"Lúc đó ta thấy tượng thần nhắm mắt, vốn muốn nói ra, lại phát hiện có người nhìn trộm, thần thức thăm dò không tra ra được. Để tránh đánh rắn động cỏ đành phải tạm thời lặng im, lén lưu lại một nhãn châu ở đó tiếp tục quan sát, hiện giờ còn chưa phát hiện dị biến gì." Dừng một chút, Bắc Đẩu lại nói "Ta trên đường trở về khởi động ngọc phù truyền tin, cho tới giờ khắc này vẫn không được hồi âm, chỉ sợ là gặp trở ngại... A Linh, tốc độ ngươi nhanh, sau nửa đêm liền khởi hành quay về Trọng Huyền cung tìm người, hai vị sư đệ cùng ta ở lại chỗ này."

Hắn vỗ vỗ đầu A Linh, sắc mặt có chút sầu lo: tuy rằng chứng minh nơi đây có tà ám, đối phương lại có thể đem toàn bộ sơn cốc đùa bỡn trong lòng bàn tay, ngay cả tượng thần cũng đều tồn tại đầu mối, sau lưng phải có hậu thuẫn đến cỡ nào?

Huống hồ tượng thần nhắm mắt, thuyết minh ngàn năm qua Đàm cốc chưa từng nhận được thần linh che chở. Như vậy lại là vật gì dùng "Thần ân" yểm trợ Đàm cốc căn cơ chứ?

Thấy hắn thần sắc không đúng, ba người dồn dập gật đầu đồng ý. Bắc Đẩu lấy ra dao khắc chuẩn bị làm một cái khôi lỗi hộ thân cho Tân Lục thị, dù sao pháp lực bám vào lọn tóc kia có hạn, khó có thể che chở nàng chu toàn.

Nhưng mà, khôi lỗi này còn chưa khắc được một nửa, sắc mặt Bắc Đẩu liền biến đổi. Hắn chỉ kịp lưu lại ba chữ "Tân phu nhân", liền vội vã lao ra cửa đi mất.

Ba người A Linh giật nảy lên, nàng vốn định đuổi theo, lại bị một vị sư huynh ngăn trở, nói: "Sư muội, sự tình khả năng có biến, ngươi trước hãy rời khỏi Đàm cốc, miễn để chúng ta đều bị vây hãm tại chỗ này!"

Nàng trơ mắt nhìn hai vị sư huynh rời đi, cắn răng biến thành con chim nhỏ bay ra cửa sổ. Nhưng mà chuyện đáng sợ đã xảy ra: A Linh bay cả một đêm, từ đầu đến cuối đều không rời khỏi địa giới Đàm cốc một bước, xung quanh dày đặc sương mù, nàng cuối cùng trở lại điểm xuất phát, thật giống như mê cung trong cõi u minh mà nàng không nhìn thấy lối ra.

Không thể làm gì hơn, A Linh đành phải trở lại Đàm cốc, sau đó được biết Tân Lục thị tự sát mà chết, Bắc Đẩu mất tích.

Một khắc kia nàng cảm giác cả người phát lạnh. Bởi vì dựa theo suy đoán lúc trước của Bắc Đẩu, Tân Lục thị không thể tự sát, càng không thể lưu lại một phong thư tuyệt mệnh như vậy. Sau khi nàng cùng hai vị sư huynh hội hợp, yêu cầu nghiệm thi Tân Lục thị, lại gặp phải Sơn trưởng Hi Di phu nhân từ chối thẳng thừng. Lão thái thái này lại cũng là tu sĩ, không biết dùng pháp thuật gì, khiến ba người bọn họ không thể đi vào hậu viện Tân gia được, chỉ có thể trơ mắt nhìn thi thể nữ nhân đáng thương treo cao dưới tàng cây hoè, trong lòng như rơi xuống kẽ băng nứt.

Càng tệ hơn chính là, bọn họ không tìm được Bắc Đẩu.

Bảy ngàn dặm, ba người A Linh lật tung Đàm cốc cũng không tìm được tung tích Bắc Đẩu. Giữa lúc đốt hết thảy linh phù trên người cũng không nhận được một cái hồi âm của Trọng Huyền cung, nhớ tới bản thân đêm đó như rơi xuống mê cung, bọn họ không thể không nhận rõ một sự thật: sơn cốc này bị sức mạnh nào đó ngăn cách với ngoại giới.

Ngay tại buổi tối hôm đó, bọn họ nỗ lực liên thủ lao ra, không ngờ Bắc Đẩu trở lại.

Hắn một thân vết máu, khá là chật vật, sắc mặt cũng rất khó coi, lại làm cho ba sư đệ sư muội đang hoang mang lo sợ trấn định, nhanh chóng đóng cửa sổ, hạ cấm chế, chuẩn bị kỹ càng hỏi tới cùng là đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng mà lời của A Linh còn chưa ra khỏi miệng, liền có một vật máu me nhầy nhụa từ trong tay áo Bắc Đẩu nhào ra, trực tiếp bám vào mặt một vị sư huynh!

Cùng lúc đó, sau lưng truyền đến một tiếng tiếng vang kỳ quái. A Linh ngơ ngác quay đầu lại, nhìn thấy Tân Lục thị trên cổ còn mang theo dây thừng từ xà nhà thả ngược người xuống, móng tay sắc bén xẹt qua cổ họng vị sư huynh còn lại.

Thời điểm bọn họ nhìn thấy Bắc Đẩu trở về liền buông lỏng cảnh giới, lần này quá mức đột ngột, dẫn đến hai người ngay cả phản ứng cũng không kịp, liền chết thảm trước mặt A Linh!

Sau lưng truyền đến âm thanh đáng sợ của ma thai đang moi tim gặm thịt, A Linh trợn mắt lên, cần cổ bị Bắc Đẩu gắt gao kẹp lại, cặp mắt luôn mang theo ý cười giờ khắc này cực kỳ trống rỗng.

"Chủ... nhân..."

Trước khi cổ nàng bị bẻ gãy, một thanh âm nữ nhân già nua đột nhiên vang lên: "Dừng!"

Bắc Đẩu nhất thời cứng đờ bất động, hắn như bức tượng gỗ đứng tại chỗ. Thân thể lọm khọm của Hi Di phu nhân đi tới, cái bóng nàng chiếu trên tường, thế nhưng lại là hình dáng nữ tử yểu điệu thướt tha.

A Linh cả người phát run, để mặc bàn tay Hi Di phu nhân rơi lên đỉnh đầu mình, tiếng cười từ phía trên truyền đến: "Nguyên lai là một con chim gỗ nhỏ a. Làm sao, hắn là chủ nhân của ngươi?"

Tẩu thi, ma thai cũng như nghe hiệu lệnh, ngoan ngoãn đứng ở bên người đối phương. A Linh nhìn thấy thai nhi khủng bố chưa thành hình người kia, sợ hãi đến hàm răng đều run cầm cập.

A Linh biết người này căn bản không phải Hi Di phu nhân. Một lão phụ tán tu không thể có linh lực cường đại như thế, huống chi còn bày ra pháp thuật quen thuộc như vậy: Linh Khôi thuật.

Trong đầu nàng vang lên ong ong, chỉ nghe đối phương nói: "Ngươi muốn ta buông tha hắn không?"

"Hi Di phu nhân" ngồi xổm xuống, thanh âm nguyên bản già nua trở nên mềm mại mê hoặc "Ta muốn huyết nhục tinh phách của tu sĩ, vốn là nhìn trúng hắn. Bất quá... ngươi có thể làm trao đổi với ta a."

"Ta..."

"Nếu như không có chủ nhân, ngươi là cái thá gì chứ?" Thanh âm nữ nhân cười khẩy "Đối với ngươi mà nói, trên đời này có người nào trọng yếu hơn hắn sao?"

"Hắn..."

"Đổi, hay là không đổi?"

Trong khoảng cách gang tấc, gương mặt già nua kia biến đến mơ hồ, ở trong mắt A Linh biến thành nữ nhân xinh đẹp tao nhã, nhìn nàng nhếch môi nở nụ cười.

Một sợi dây trong đầu đứt đoạn.

A Linh nhắm mắt lại, đem suy nghĩ từ trong ký ức thu hồi lại, đè nén cảm xúc sắp sụp đổ của mình. Nàng đẩy cửa thần điện, thời điểm nhìn thấy nữ nhân áo đỏ bên trong kia, cả người phát run.



Dù cho chỉ gặp thoáng chốc trong đêm kinh hoảng đó, A Linh cũng không thể nào quên gương mặt nữ nhân này. Bởi vậy lúc nhìn thấy đối phương trực tiếp hiện thân trước mặt, nàng thiếu chút nữa không khống chế được muốn hét lên gọi Tiêu Ngạo Sênh xuất kiếm, giết kẻ cầm đầu này.

Nhưng mà A Linh không dám. Ở trong Ưu Đàm ảo cảnh ngắn ngủi kia, nàng nhìn thấy Bắc Đẩu máu me khắp người, cổ họng liền như bị bóp lại, lập tức nuốt vào lời suýt chút nữa thốt ra. Sau đó miễn cưỡng bản thân làm bộ hồn nhiên không biết, một sáng một tối mà giúp nữ nhân này dẫn Tiêu Ngạo Sênh đi.

A Linh không biết nàng có tính toán gì, chỉ hy vọng yêu hồ thoạt nhìn đặc biệt nhạy bén kia có thể phát hiện trong lời mình nói cố ý lưu lại sơ hở, đúng lúc cùng Tiêu Ngạo Sênh hội hợp trợ giúp, bằng không... nàng cúi đầu, không dám suy nghĩ tiếp nữa.

"Tiểu mộc điểu, ngươi làm rất khá a."

Lúc này trong điện chỉ còn dư lại hai người bọn họ. Cơ U ôn nhu nở nụ cười, ngón tay vuốt ve mặt A Linh, vẻ rất tán thưởng "Ta còn tưởng rằng mảnh gỗ làm đồ chơi cũng đều là thứ có chút chất phác, không ngờ tới ngươi còn rất tinh quái."

"Ta... ta dựa theo lời ngươi yêu cầu, đem bọn họ mang tới đây..." Gương mặt A Linh trắng bệch cũng không dám trốn, nỗ lực để thanh âm của mình không phát run "Ngươi phải thủ tín, đem Bắc Đẩu sư huynh trả lại cho ta, bằng không bội ước liền phải gặp ngũ lôi oanh đỉnh!"

"Ta cũng không nói là không thủ tín." Cơ U thu tay về, bấm tay huýt sáo. Ngoài cửa liền truyền đến tiếng bước chân kéo dài, một bóng người quen thuộc chậm rãi đi vào.

Bắc Đẩu vẫn là một thân vết máu, tóc tai rối loạn mà xuất hiện trước mặt A Linh, cặp mắt kia vẫn trống rỗng, hai tay không hề động đậy mà buông thõng bên người.

Nước mắt A Linh nhất thời tràn mi mà ra. Nàng xông lên trước ôm lấy Bắc Đẩu, vội vàng hướng Cơ U nói: "Ngươi mau thả... A...!"

Thanh âm của nàng im bặt đi, cổ bị một bàn tay chặn lại, thân thể nho nhỏ nhất thời bị nâng lên, hai cái chân lơ lửng trên không trung không ngừng giãy giụa, chỉ có thể dùng một đôi mắt gắt gao trừng Cơ U.

"Tiểu mộc điểu, có lúc chất phác không hẳn không tốt. Ngươi không nên đùa giỡn khôn vặt với ta." Khóe miệng Cơ U như móc câu ngâm độc "Ngươi cho ta đang ở trong sáu Vong thành, không ra khỏi Nhất Nguyên quan, liền không biết ngươi đến tột cùng đã làm gì sao?"

A Linh liều mạng giãy dụa, sắc mặt đỏ lên, ánh mắt vô cùng hoảng sợ.

"Đáng tiếc nha, ngươi phòng bị ta, nhưng ta cũng có trợ thủ. Hai người bọn họ một kẻ cũng đều không về được." Cơ U mở ngón tay ra "Về phần ngươi, ta để chủ nhân của ngươi tự mình động thủ, cũng có thể xem là từ bi."

Vừa dứt lời, Bắc Đẩu lần thứ hai tăng lực, cơ hồ muốn đem cổ A Linh bóp nát.

Nàng khó khăn rặn ra vài chữ: "Ngươi... bội ước... trời... phạt..."

"Trời phạt?" Cơ U cười to "Nha đầu ngốc, ngươi đều biết tượng thần nhắm mắt, còn không nghĩ minh bạch ý nghĩa trong đó sao? Đàm cốc căn bản không phải là vùng đất thần giáng gì cả. Thần linh ngay cả liếc một cái cũng không nhìn đến nơi này, nào có cái gì trời phạt?"

Đôi mắt A Linh trừng lớn, đồng tử co rút nhanh, sau đó liền từ từ tan rã.

Mãi đến tận lúc nàng không còn cử động, Bắc Đẩu mới buông tay ra, để mặc tiểu cô nương rơi xuống bên chân mình.

"Thật ngoan." Cơ U đá văng A Linh ra, đi tới nâng mặt Bắc Đẩu lên, lau đi vết máu đọng bên má hắn "Nể mặt ngươi là đệ tử U Minh, ta sẽ giữ ngươi lại, bất quá..."

Nàng bỗng nhiên ngậm miệng, cứng đờ cúi đầu nhìn bàn tay cắm vào trong ngực mình kia.

Linh Khôi thuật sĩ không cần vũ khí, bởi vì đôi tay của bọn họ chính là thần binh lợi khí bên người. Nhưng mà dùng trình độ của Cơ U, nàng có thể xác định Bắc Đẩu trước mắt đã từ lâu không còn ý thức. Như vậy...

"Cảm tạ sư thúc tổ thưởng thức. Bất quá Thiên Cơ các có quy củ: gặp kẻ cậy thuật tạo nghiệp, giết không tha!"

Thanh âm nam tử băng lãnh ở phía sau vang lên, thế nhưng lại xuất phát từ miệng một tiểu cô nương.

A Linh từ dưới đất đứng lên. Môi của nàng cong thành một nụ cười giễu cợt, ánh mắt lại là mờ mịt luống cuống, tựa như sự tình đã xảy ra bản thân nàng đều không cách nào khống chế.

Tay phải của nàng không khống chế duỗi ra trước, năm ngón tay dùng sức một trảo, phảng phất dẫn ra một sợi tơ vô hình. Cánh tay Bắc Đẩu xuyên qua ngực Cơ U lần thứ hai phát lực, sau khi mạnh mẽ rút ra nắm chặt ngón tay, đem trái tim đang đập bình bịch kia bóp nát!

Thân thể Cơ U loáng một cái, nàng ngã quỵ xuống đất, ánh mắt không thể tin nhìn qua lại giữa A Linh cùng Bắc Đẩu, rốt cuộc hiểu rõ: "Linh Khôi... Là...là lúc nào?"

-----------

Tiểu kịch trường:

Bắc Đẩu: Ta ở trong phó bản này bị nhắc tới n lần rốt cuộc được ra sân TAT

Đại hồ ly: Đừng khóc! Ngươi vừa ra trận liền phát dương quang đại, "nhất châm kiến huyết" như vậy, ta cảm thấy hai ta khẳng định trò chuyện được.

Tiêu sư huynh: Lẽ nào ngươi theo ta có cái gì tán gẫu không được?

Đại hồ ly:... Sư huynh, ngươi rời nhóm đi.

Tiêu sư huynh: ? ? ?

Bắc Đẩu: Ý của y là, ngươi không cần nghe chỉ huy, trực tiếp hành động là đủ rồi.

Tiêu sư huynh: Nguyên lai các ngươi đối ta yên tâm như vậy sao?

Đại hồ ly:... Ân.

Bắc Đẩu: Lầu trên, ta minh bạch ngươi vì sao không cùng hắn tán gẫu được ...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau