Phá Trận Đồ

Chương 102: Khởi động

Trước Sau
Bầu trời sao ảm đạm, Bắc Đẩu thất tinh đều biến mất không thấy tăm hơi, mây mù như bông nát chậm rãi lưu động, tạo thành một cái vòng xoáy cực lớn trên không trung, tựa hồ có thể nuốt chửng hồn phách kẻ ngước nhìn.

"... Ngươi sinh ly phản đạo, bản tính cực ác, ngàn năm trước mượn danh nghĩa thân phận Ưu Đàm Tôn, mê hoặc vạn kẻ tu hành tự hủy đạo cơ, tạo ra nghiệp chướng vô số. Tôn thượng đưa ngươi trấn dưới Lôi Trì, là để cho ngươi tĩnh tâm suy ngẫm lỗi lầm. Thế nhưng ngươi tự ý trốn khỏi phong ấn, không chỉ tự cam đoạ lạc với Quy Khư ma tộc nối tiếp nhân quả, lại còn cùng Phi Thiên Tôn liên thủ hãm hại Tôn thượng, giở lại trò cũ phá hủy đạo tâm kẻ tu hành trong Huyền môn, tất cả những tội này đều phải bị trừng phạt không thể đặc xá."

Cho dù lời nói nghiêm khắc như vậy, âm thanh của Thường Niệm trước sau vẫn đều đều không chút thăng trầm. Lão nhân đầy vẻ bệnh hoạn mệt mỏi này đứng trước mặt Cầm Di Âm, thế nhưng so với cành cây gãy trên mặt đất càng có vẻ khô héo mục nát hơn.

"Ngàn năm không gặp, ngươi vẫn là giọng điệu rao giảng đạo nghĩa này, không thấy phiền phức khó chịu sao?" Cầm Di Âm co một chân lên "Lão bất tử, ngươi là đến cầu ta, liền lấy ra thái độ cầu người nên có đi."

Thế gian có tam độc: tham, sân, si. Thất tình lục dục của con người đều từ đây mà khởi đầu. Chúng là căn nguyên thống khổ, cũng là nguồn gốc của tội ác. Cầm Di Âm thân là tâm ma hóa tự tại, dựa vào việc cắn nuốt ma chướng trong lòng người mà tăng cường sức mạnh của mình. Những ác niệm đó bị hắn nhét vào trong cơ thể liền trở thành cái nôi cho Huyền Minh mộc sinh trưởng, mỗi một gương mặt trên cây kết ra đều đại biểu một chấp tướng của sinh linh, ẩn chứa sức mạnh tam độc khó có thể tiêu giải.

Lần này Cơ Khinh Lan lợi dụng hắn làm mồi khiến Đạo Diễn giáng lâm, Cầm Di Âm cũng biết thời biết thế nghênh đón người nọ tự chui đầu vào lưới.

Tam độc ác linh, không chỉ là sức mạnh của ma chướng, mà còn từ vô số tham dục, sân hận cùng ngu si của ác linh tập hợp hóa thân. Nó tươi sống mạnh mẽ, tàn nhẫn tham lam hơn, xuyên qua túi da của Tư Tinh Di, truyền vào trong cơ thể thần linh thanh chính không tỳ vết kia, biến thành mụn độc ăn vào xương hắn.

Ánh mắt Cầm Di Âm lạnh lẽo: "Thẩm Vấn Tâm dùng Lôi Trì trấn áp ta một ngàn năm, ta liền đem ma chướng tích lũy ngàn năm này đủ số hoàn trả, đây chính là nhân quả thanh trừ."

Thường Niệm nói: "Ngươi phải xưng hô Tôn thượng là Đạo Diễn thần quân."

"Không đề cập là xem như không tồn tại sao?" Cầm Di Âm cười nhạo một tiếng, liền nhớ ra cái gì đó "Phải a, dù sao trên đời này người có thể đề cập đến danh tự đó, hiện tại cũng chỉ còn lại một mình ta mà thôi."

"Ngươi không nên cùng Quy Khư ma tộc thông đồng làm bậy." Thường Niệm lặng lẽ nhìn hắn, "Từ lúc tam giới phân chia tới nay, trật tự liền trở thành chuẩn tắc mà chúng sinh sinh sôi phát triển nhất định phải tuân thủ, mà Thiên mệnh của thần linh chính là giữ gìn trật tự này, liên lụy trong đó sâu rộng ngươi chưa thông hiểu rõ ràng. Nhân quả của ngươi cùng Tôn thượng không thể dao động trật tự ổn định, đây mới là nguyên nhân Thiên đạo không dung ngươi."

"Giữ gìn trật tự? Là định nghĩa trật tự đi!" Cầm Di Âm tựa như nghe được chuyện nực cười, "Thường Niệm, các ngươi giữ gìn không phải là trật tự thiên địa viễn vông, mà là từ thần linh định ra quy củ, chỉ cần tuần hoàn cái tiền đề này, tất cả bản chất của hành vi phá hoại trật tự cũng có thể trở nên thuận lý thành chương, bởi vì trật tự này nguyên bản cũng đã hữu danh vô thực."

"Biển xanh còn hóa thành nương dâu, trật tự cũng không nhất thành bất biến. Chỉ là ngươi vẫn không tiếp thu chân lý, không chịu phục tùng hiện thực, ngu xuẩn mất khôn mà sống ở trong thế giới của riêng mình. Chính như ngươi bây giờ vẫn không nhận rõ thân phận cùng tình cảnh của bản thân." Thường Niệm lãnh đạm nói "Cầm Di Âm, ngươi sinh ra vô tâm, cũng chưa từng thấy rõ qua vật mình chân chính mong muốn, bởi vậy ngươi mãi mãi cũng là một cái tàn thứ phẩm."

Khóe miệng Cầm Di Âm hạ xuống, thần sắc trở nên ngoan độc.

"Ngươi và ta đều rất rõ ràng, tam độc ác linh không thể ma hóa Tôn thượng, cũng không đả thương được căn cơ của Ngài. Ngươi chỉ là dùng loại thủ đoạn này lấp liếm cho thất bại của mình, vẫn cứ như tiểu hài tử không phục." Thường Niệm hiếm thấy nhẹ cong góc môi, ánh mắt thế nhưng lại băng lãnh thâm thúy "Bất quá lần này, chúng ta không tiếp tục chơi với ngươi nữa."

Lời còn chưa dứt, bàn tay phải khô héo kia của Thường Niệm liền dừng trên đỉnh đầu Cầm Di Âm, tựa như bầu trời mây mênh mang đột nhiên ập xuống, ngoại trừ đại địa vô biên, không còn bất kỳ sức mạnh nào có thể chống đỡ nổi. Bởi vậy, dù cho Cầm Di Âm vẫn không cam nguyện, cũng có thể cảm nhận được rõ ràng bản thân mình bị hắn từ từ từng chút một đè thấp đầu xuống.

Chỉ một thoáng, huyễn ảnh Huyền Minh mộc cực lớn ở phía sau hắn vụt lên từ mặt đất, cơ hồ cùng trùng điệp làm một thể với Trấn pháp diệu mộc kia trong viện. Trên cây treo lơ lửng trăm nghìn gương mặt người đồng loạt khóc lóc đau khổ, không thể đếm hết bóng đen hóa thành từng đạo từng đạo tia chớp từ giữa bắn mạnh mà ra, lao thẳng tới Thường Niệm.

Sau một khắc, ánh mắt Thường Niệm đón nhận Huyền Minh mộc.

Thời gian luôn trôi về phía trước đột nhiên ngưng trệ, rồi trở lại như cũ. Gió vẫn thổi và lá vẫn rơi, như thể sự ngưng đọng khó giải thích này chỉ là ảo ảnh. Dấu vết duy nhất có thể chứng minh sự tồn tại của nó là sự sụp đổ của bụi cây Huyền Minh mộc này.

"A......."

Tại chớp mắt Huyền Minh mộc tan tác, tròng mắt Cầm Di Âm chợt biến, ma khí trong cơ thể hắn theo đó ầm ầm tán loạn, cả người từ gương mặt kia bắt đầu vỡ vụn, tuyệt đại phong hoa đều thành tro bụi, chỉ còn một cái bóng đen như vẩy mực đọng lại trên mặt đất.

Vô số người trong lòng sinh ma chướng, những thứ đó hoặc cực kỳ ghê tởm hoặc mỹ lệ vô song. Làm tâm ma hóa tự tại thiên địa không dung, bổn tướng nguyên thủy của hắn kỳ thực không liên quan đến xấu đẹp, chỉ là một cái bóng không có cách nào phân biệt.

Vô tâm vô tình vô hình tướng, thấp kém không khác gì những sinh vật trong cõi âm u, không một chút ánh sáng lại ở khắp mọi nơi.

Cầm Di Âm dùng một ngàn năm tu luyện đến bây giờ, Thường Niệm liền chỉ trong chớp mắt đem hắn đánh hồi nguyên hình.



Đây là lần thứ hai, Thường Niệm đem hắn đánh trở về bụi trần.

Cầm Di Âm không có sợ hãi bắt nguồn từ việc hắn bất tử bất diệt, ngay cả Đạo Diễn thần quân cũng chỉ có thể đem hắn phong ấn mà không thể tru sát. Chỉ có Thường Niệm thân là Thiên pháp sư có thể mượn sức mạnh Thiên đạo nghịch chuyển thời gian, đem một thân đạo hạnh căn cơ của hắn quay về đến hình thái yếu ớt nhất lúc mới bắt đầu, nếu không lúc trước muốn đem hắn trấn áp vào Lôi Trì cũng không dễ dàng.

Tuy nhiên tình huống lần này lại khác biệt.

Thường Niệm nhìn thấy cái bóng trên mặt đất này cuộn lại mấy cái liền từ từ nhô lên, một lần nữa hóa thành dáng dấp Tâm Ma câu hồn đoạt phách, tiếng xương khớp kẽo kẹt vang vọng, trên cơ thể tái nhợt mơ hồ hiện lên hoa văn màu đỏ tươi không ngừng kéo dài, tựa như có vô số con trùng nhỏ di động dưới làn da. Hắn khẽ nhíu mày, tay trái chập ngón tay lại như dao ở trên cánh tay Cầm Di Âm một vạch một vẩy, liền đem một đường hoa văn đó móc ra: là một sợi rễ cây nhỏ như tóc đỏ như máu.

"Ma La Ưu Đàm hoa..." Thanh âm Thường Niệm càng băng lãnh "Ngươi không tiếc bại lộ hành tung đi tới Đàm cốc, chính là vì cái này."

"Ăn qua một lần thiệt thòi của ngươi, ta làm sao có thể không ghi nhớ?"

Tâm Ma một lần nữa hoá hình từ dưới đất đứng lên. Hắn mới vừa bước ra một bước, vòng ánh sáng màu vàng ở dưới chân liền sáng lên, dây leo từ trên cây buông xuống như móc câu xuyên qua xương tỳ bà hắn, không móc ra máu thịt, nhưng có thể đem hắn vững vàng cầm cố tại một tấc vuông nơi đây.

Cầm Di Âm tựa hồ cũng không cảm thấy đau đớn. Hắn một chân đạp lên vòng ánh sáng, đối diện với Thường Niệm gần trong gang tấc, ngạo mạn nở nụ cười: "Lão bất tử, xem ra chúng ta còn có rất nhiều thời gian chậm rãi chơi đùa."

Thường Niệm nhìn chăm chú hắn hồi lâu, bên trong đình viện yên tĩnh không hề có một tiếng động. Thủ vệ đệ tử tuần tra gần đó chẳng biết lúc nào đều đã lặng lẽ lui ra, ngay cả đám tù nhân ngoan cố chống cự đều câm lặng, toàn bộ Di Hồn điện phảng phất ngưng đọng lại trong một sự tĩnh mịch đáng sợ.

Một lúc sau, Thường Niệm mới mở miệng: "Ngươi vì sao đến Trọng Huyền cung?"

Cầm Di Âm cười không nói, phất tay áo quét qua mặt đất, tiếp tục lười biếng nằm trở lại.

Nguyện thua cuộc, bó tay chịu trói. Loại lý do này mọi người còn bán tín bán nghi, huống chi là Thường Niệm cực kỳ tinh tường bản tính Cầm Di Âm. Hắn so với bất luận người nào đều hiểu rõ Tâm Ma này không có liên quan gì đến thiện ác thị phi, càng không nói đến mấy thứ đáng cười như thủ tín hay danh dự. Sức mạnh ước thúc của lời thề đối với hắn mặc dù không sai, nhưng hắn lại đều có phương pháp lẩn tránh phản phệ.

Hắn dám đến Trọng Huyền cung, một là bởi vì đã dung hợp Ma La Ưu Đàm hoa nên không hề sợ hãi, hai là Đạo Diễn thần quân vì hóa giải tam độc ác linh phải bế quan tĩnh tu. Không còn hai đại uy hiếp này, dù cho Di Hồn điện có tầng tầng phong ấn, cũng không ngăn được Cầm Di Âm tìm ra kẽ hở. Chỉ cần muốn, hắn có thể từ nơi đây thoát thân bất cứ lúc nào.

Thường Niệm ý thức cùng Thiên đạo liên kết, lại tu hành "Kỳ môn thiên diễn sách", có thể thông qua quan trắc số mệnh biến hóa mà dự báo quỹ đạo trọng yếu trong tương lai, thậm chí có thể che đậy Thiên cơ trong phạm vi Thiên đạo cho phép, có quyền tác động đến phương hướng quỹ đạo. Bởi vậy hắn mặc dù không có pháp lực mạnh mẽ, nhưng mà luôn tồn tại ở thế bất bại.

Nhưng mà, hắn không nhìn thấy mệnh quỹ của Cầm Di Âm.

Tâm Ma vừa sinh ra liền trời đất bất dung. Hắn không có ngôi sao tượng trưng cho mệnh số, không có quỹ đạo chú định, phát triển không bị bất kỳ cái gì ràng buộc, tự do nằm ngoài phạm vi Thường Niệm quan trắc. Đáng tiếc, giữa bọn họ lại có nhân quả cựu oán không thể hóa giải. Thường Niệm nếu không muốn cục diện mình tỉ mỉ sắp đặt bị phá vỡ, nhất định phải đem loại biến số có thể uy hiếp này triệt để xoá bỏ.

Đáng tiếc Cầm Di Âm bất tử bất diệt, dù cho bị đánh vào vực sâu hàng ngàn hàng vạn lần, cũng có thể vô số lần quay đầu trở lại.

Ánh mắt Thường Niệm hơi nhíu lại: "Ngươi có muốn nắm giữ tình cảm chân thật không?"

"Tình cảm?" Cầm Di Âm khóe miệng hơi nhếch lên, đầy mắt trào phúng mà nhìn người nọ "Cái thứ nhìn như tốt đẹp lại dễ dàng biến chất đó, ngươi cảm thấy ta sẽ thích?"

"Ngươi không thích, nhưng ngươi cần." Thường Niệm nhàn nhạt nói "Dù cho ngươi có thể thao túng tâm người trong thiên hạ, cũng chỉ là mượn danh nghĩa người khác buồn vui. Tất cả những thể ngộ đó từ đầu tới cuối chưa từng chân chính thuộc về ngươi. Bởi vậy ngươi chỉ có thể làm Tâm Ma, không có cách nào lướt qua lạch trời chú định kia. Điểm ấy từ một ngàn năm trước ta đã nói với ngươi, mà ngươi vẫn không chịu thừa nhận, vọng tưởng tu thành chân tâm thoát thai hoán cốt."

Dừng một chút, ánh mắt Thường Niệm trở nên thâm thúy: "Tây Tuyệt Mộ Tàn Thanh, chính là người ngươi chọn để nhận thức tình cảm chứng đạo, đúng không?"

Cầm Di Âm thiên tính bạc bẽo, kẻ không có giá trị lợi dụng sẽ không đáng để hắn tốn nửa điểm tinh lực. Huống hồ hắn còn là người hứng thú khó lường, không chỉ con mồi đắc thủ sẽ rất nhanh bị vứt bỏ như giày rách, ngay cả mục tiêu hơi có đi sai bước nhầm cũng sẽ khiến hắn thay đổi khẩu vị. Bởi vậy Mộ Tàn Thanh có thể khiến hắn tuân thủ lời hứa đi đến Trọng Huyền cung, có thể thấy là được hắn đối xử khác biệt đến mức nào.

Thường Niệm chỉ thẳng ra tính toán của hắn, Cầm Di Âm lần này không giả câm vờ điếc, chỉ nở một nụ cười: "Vậy ngươi biết ta vì sao coi trọng y như vậy không?"

Thường Niệm khẽ cau mày, trong mắt liền có tinh quang nhỏ vụn xoay tròn lưu động, đột nhiên kéo thành một sợi dây, chỉ thoáng cái liền qua. Ngay sau đó hắn nhắm mắt lại, một dòng máu nhìn thấy mà giật mình thuận theo khuôn mặt khô héo nhăn nhúm chảy xuôi xuống dưới, vấy bẩn một mảnh áo tơ trắng.



Khác với Không Thiền kính có thể nhìn thấy chuỗi nhân quả đã được thiết lập trong quá khứ, đôi mắt Thường Niệm luôn luôn hướng về phía tương lai. Lần này hắn cũng toại nguyện thấy được mệnh quỹ của Mộ Tàn Thanh: trong đất trời ngập tràn băng tuyết, một thân ảnh lẻ loi độc hành giữa cánh đồng thi thể ngổn ngang.

Không đến một khắc, băng tuyết bị màu máu đỏ tươi bao trùm, huyết quang che phủ tầm mắt. Trong con ngươi chỉ còn dư lại đau đớn sắc nhọn đâm thẳng đến nguyên thần.

Từ khi ra đời tới nay, Thường Niệm là lần thứ hai nhìn thấy loại mệnh quỹ này, ngoài Thiên mệnh sát tinh không ai có thể có!

"Rất đau đi ?" Cầm Di Âm lại như tiểu hài tử thực hiện được trò đùa dai, cười rộ lên "Ta lần đầu tiên chạm vào linh hồn y, cũng đau như thế."

Từ ngay đêm tại Vạn Nha cốc độ kiếp đó, Cầm Di Âm đã đem linh hồn Mộ Tàn Thanh hấp thu vào Bà Sa ảo cảnh, liền thấy đọng lại dưới tầng tầng băng tuyết là nhiệt huyết hừng hực không tiêu tán.

Kiếp trước làm người, kiếp này làm yêu. Mộ Tàn Thanh hai đời đều là mệnh đồ nhấp nhô, đi đều là con đường sát phạt để chứng đạo. May là y tâm chí kiên nhẫn, không vì hung tính mà lạm tạo sát nghiệp, nhiều lần kinh qua đau khổ vẫn không thay đổi bản tính, chính là người phù hợp nhất để ứng kiếp sát tinh.

Càng trọng yếu hơn là, sát tinh thiên mệnh chính là mệnh cách của thượng cổ sát thần Hư Dư để lại.

"Y là đối tượng mà ta muốn thức tình chứng đạo, cũng là thanh kiếm mà ta muốn rèn luyện. Ngươi nói trong thiên hạ này, còn ai có thể so sánh với y, đáng giá để ta hao hết thủ đoạn?" Cầm Di Âm sâu kín nhìn Thường Niệm "Hiện tại ngươi đã biết, sẽ làm thế nào chứ? Đúng rồi, ta nhớ mang máng trước đây một người sinh ra có mệnh quỹ như vậy, nhưng đã bị ngươi phê xuống mệnh «không vượt được đại kiếp nạn 190 tuổi» nha."

Hắn nói tới chỗ này, như là nhớ ra sự tình gì đó cực kỳ sung sướng, ác ý trong nụ cười không hề che giấu: "Ngươi nói, Tịnh Tư nếu mà biết được chân tướng, nàng sẽ có phản ứng như thế nào?"

Thường Niệm không nói một lời, tay phải mở ra bao phủ ở trên đầu Cầm Di Âm, đột nhiên bấm thành trảo. Một huyễn ảnh Huyền Minh mộc lần thứ hai hiện lên, từ trong cơ thể Cầm Di Âm dẫn ra như kéo tơ. Người sau sắc mặt càng ngày càng trắng bệch, ngón tay bấm xuống nền đất cứng rắn, khớp xương phát ra âm thanh "lánh cách".

Phi Thiên Tôn đã hiện thân, Ma tộc quay đầu trở lại thế đã định, Đạo Diễn thần quân càng sớm khôi phục liền càng có lợi cho ổn định thế cuộc. Bởi vậy Thường Niệm đi đến Di Hồn điện nguyên bản chính là vì phương pháp hóa giải tam độc ác linh.

Hắn muốn đem Cầm Di Âm đánh quay trở về nguyên hình khiến Huyền Minh mộc trở về thời điểm bắt đầu. Theo đó, tà lực liên kết trong cơ thể Đạo Diễn thần quân tự nhiên cũng bị trừ khử. Nhưng mà hiện giờ Cầm Di Âm đã dung hợp Ma La Ưu Đàm hoa, phương pháp này liền không thể thực hiện được, chỉ có thể từ trong cơ thể hắn lấy ra một đạo Huyền Minh mộc bản nguyên chân linh tiến hành luyện hóa, mới có thể giải được tam độc ác linh với đánh đổi thấp nhất.

So với thời gian dài đến nửa năm mới có thể thanh tẩy thân thể thần quân, luyện hóa chân linh nhanh hơn rất nhiều. Vấn đề trọng yếu là làm sao để đảm bảo không xảy ra sai sót lớn trong khoảng thời gian này.

Vừa nghĩ đến đây, con mắt bên phải còn đẫm máu của Thường Niệm lần thứ hai mở ra, lặng yên nhìn Cầm Di Âm.

Quá trình bị rút chân linh ra đối với Cầm Di Âm mà nói, vốn không khác nào cắt một miếng thịt trên người hắn. Thường Niệm lần này lại kìm hãm thời gian trôi qua của hắn, làm cho tốc độ khôi phục thương thế gần như bằng không. Vì vậy, dù cho hắn có sức mạnh huyễn pháp của Ma La Ưu Đàm hoa hóa giả thành thật, cũng phải cần một khoảng thời gian mới có thể triệt tiêu cấm chế nặng nề này.

Huyền Minh mộc hiện trên người Cầm Di Âm kia nhanh chóng trở nên khô héo, biến thành một đoàn sương mù đỏ sậm tựa như hỏa diễm nhảy vào lòng bàn tay Thường Niệm. Cổ tay hắn xoay chuyển, thu vào trong tay áo càn khôn, rốt cuộc không liếc mắt nhìn Cầm Di Âm một cái, quay người chuẩn bị rời khỏi.

Tâm Ma sống dở chết dở sau lưng đột nhiên cười một tiếng, ngón tay tái nhợt đến gần như trong suốt ở trong hư không điểm mấy cái. Trong đình viện yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng đàn.

Trong Di Hồn điện dĩ nhiên không có nhạc cụ. Nhưng hắn cộng sinh cổ cầm tên là Vô Âm, từ không dây sinh ra bảy dây, tựa vô âm mà lại đủ ngũ âm, phối hợp với sức mạnh tâm ma huyễn pháp, có thể đàn ra đủ thanh nhạc trong thiên hạ. Cho dù hơi thở bình thường nhất của người hay vật, cây cỏ dập dờn, nước chảy qua khe đá... chỉ cần phát ra âm thanh, không một tiếng nào hắn không phổ đàn được.

Khúc đàn này rất ngắn, chỉ một đoạn trong bản nhạc, lại quen thuộc khiến người nghe đến rõ ràng. Nếu như Mộ Tàn Thanh ở đây, y có thể nhận ra được: thủ khúc này chính là "Dung yêu".

"Khúc này vốn là cổ nhạc vô danh. Sau khi truyền lưu đến Trung Thiên cảnh, được đám văn nhân yêu thích phong nhã gọi là "Dung yêu", phần thiếu hụt cũng được nhạc công bổ khuyết." Cầm Di Âm nhẹ giọng nói "Kỳ thực nguyên bản nó không có điểm gì đặc biệt, chỉ là ngàn năm trước một nam nhân tỏ tình, đàn một khúc động lòng mỹ nhân, khiến một nữ tử xuất thân con gái tộc trưởng cao quý cam nguyện gả đến bộ tộc nghèo khổ xa xôi... Thiên pháp sư, ngươi nói thủ khúc này, đến cùng êm tai ở chỗ nào?"

Thường Niệm không dừng chân, cũng không quay đầu lại. Tại chớp mắt hắn bước ra đại môn Di Hồn điện, khúc nhạc cũng im bặt đi.

Nụ cười và sự giễu cợt trên mặt Cầm Di Âm dần biến mất, gương mặt không hề cảm xúc khiến hắn tựa như họa bì trên một tờ giấy, không biết vì sao mà lại thảng thốt.

Một mảnh lá cây phiêu linh hạ xuống, Cầm Di Âm dựa thân cây nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng không cử động gì nữa, tựa như thật sự ngủ say.

Cùng lúc đó, dưới Quy Khư không thấy ánh mặt trời, nữ hài gầy yếu gối đầu lên xương cốt mà ngủ mở mắt ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau