Phá Trận Đồ

Chương 129: Khanh Âm

Trước Sau
Bắc Cực cảnh, Hàn Phách thành.

Thời điểm mới tờ mờ sáng, cảnh tượng bến đò Ngọc Long đã rộn rộn ràng ràng. Cho dù là du thương lữ khách, không quản chủng tộc thân phận, chỉ cần muốn thông quan qua sông, đều phải dừng xe ngựa xếp hàng chờ đợi vệ binh Yêu tộc kiểm tra nghiêm ngặt.

Thời điểm này, toàn bộ cửa ải trong Tây Tuyệt cảnh đều bị giới nghiêm. Yêu hoàng Huyền Lẫm tự mình hạ lệnh yêu tướng các nơi phái tinh binh nghiêm ngặt kiểm soát kẻ vãng lai. Mà càng đến gần biên giới càng kiểm soát gắt gao, ngay cả người từ Trường Nhạc kinh lẫn đại sứ hoàng tộc cũng không thể tránh né, gặp phải tu sĩ lại càng thêm cẩn thận.

Yêu hoàng ra lệnh một tiếng, trong cảnh cho dù là Nhân tộc hay Yêu tộc đầy bụng nghi vấn cũng chỉ có thể nuốt oán giận xuống. Huyền Lẫm không nói rõ Bạch Hổ pháp ấn bị thất lạc để tránh tiết lộ tin tức gây nên nhiễu loạn, mà là đem chú văn từ Chu Tước pháp ấn của Trọng Huyền cung bí mật giao phó cho yêu tướng trấn thủ khắp nơi. Bọn họ đem chú văn đưa vào trong pháp khí đặc chế. Nếu người có khí tức dính vào pháp ấn tiếp cận trong vòng ba thước, pháp khí sẽ phát ra tiếng chim hót lanh lảnh, không chỉ dẫn vệ binh cảnh giới gần đó đến, còn đồng thời kinh động Bất Dạ yêu đô cùng Trọng Huyền cung.

Ngày hôm đó yêu tướng phụ trách tọa trấn tại bến đò Ngọc Long, chính là Bạch Thạch.

Sinh mệnh của đại yêu dài dằng dặc, mười năm không để lại cho hắn nhiều vết tích, đôi sừng nhọn như sừng linh dương trên đỉnh đầu đâm thẳng lên không trung. Thân thể nguyên bản trắng như tuyết cũng đã hóa thành nhân hình mặc khinh giáp, tay nắm trường thương. Mắt thấy có tu sĩ ỷ vào đạo hạnh không phục quy củ, muốn động thủ đối với quân lính, hắn tiện tay quét đối phương bay thật xa, nửa ngày đều không bò dậy nổi.

Bạch Thạch hờ hững nói: "Kéo xuống, dạy dỗ tử tế quy củ Hàn Phách thành cho hắn."

"Tuân lệnh!"

Một đoàn Nhiễm nương chính là vào lúc này đi đến bến đò Ngọc Long. Nàng vừa thấy nơi đây kiểm tra nghiêm ngặt hơn lúc trước nhiều, trong lòng nhất thời "lộp bộp" một cái, lặng lẽ liếc nhìn nam tử tóc trắng ngồi trước xe ngựa, khó tránh khỏi có chút bận tâm.

Nàng mặc dù chỉ là Nhân tộc xương thịt phàm thai, nhưng cũng đi nhiều quen mặt. Tây Tuyệt cảnh đột ngột xuất hiện toàn diện giới nghiêm hiển nhiên là đang tìm người hoặc vật trọng yếu nào đó. Mà nam tử tóc trắng không rõ lai lịch này, dù cho dọc đường đi qua ải vào thành thông suốt, độ tồn tại bản thân lại cực kỳ quái dị. Toàn bộ bách tính trong thành hoặc Yêu tộc tướng sĩ đều xem y như không khí. Ngay cả yêu binh phụ trách kiểm tra cửa thành cũng không nghi ngờ gì việc đội buôn thừa ra một người này, phảng phất y căn bản không tồn tại.

Thậm chí... ở Miên Xuân sơn, mọi người trong đội buôn tận mắt nhìn thấy y trong chớp nháy trừ khử Ngô Công tinh, hiện tại ngoại trừ bản thân nàng tiếp xúc nhiều, bọn tiểu nhị khác đều kính sợ tránh xa, trong lúc vô tình cũng phai nhạt ấn tượng đối với y.

Nhiễm nương có thể nhìn ra vẻ mê man trên mặt nam tử tóc trắng không giống giả vờ, thế nhưng nàng cũng có loại trực giác khó giải thích được: cái vị mà Yêu tộc đang tìm kiếm kia, chỉ sợ chính là người này.

Nhưng mà, tích thủy chi ân dũng tuyền báo đáp, huống chi đối phương đã cứu mạng mình lẫn toàn bộ người trong thương đội; Ý niệm trong lòng Nhiễm nương mới vừa bay lên rất nhanh bị chính nàng bóp tắt, sau đó tận lực tránh không nhắc tới sự tồn tại của nam tử tóc trắng trước mặt bọn tiểu nhị, bất kỳ liên quan tiếp xúc với y đều tự mình đến hỏi. Hiện tại, toàn bộ người trong thương đội cơ hồ đều đã quên mất việc có y đồng hành.

"Kế tiếp!"

Yêu tộc sĩ binh cao giọng gọi lớn khiến Nhiễm nương sực tỉnh. Nàng lấy lại bình tĩnh, lập tức giả như không có chuyện gì nhảy xuống ngựa, cung kính trình giấy thông hành, chủ động phối hợp sĩ binh trấn ải kiểm tra người trong thương đội cùng ghi lại hàng hóa.

Đúng như dự đoán, năm, sáu Yêu tộc sĩ binh mặc giáp, cầm binh trước sau cùng nam tử tóc trắng gặp thoáng qua, một kẻ trong đó thậm chí đứng ngay trước mặt y đẩy cửa xe ra nhìn quét bên trong, đều không phát hiện sự tồn tại của y.

Nhiễm nương thấy thế không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đang muốn cầm lại giấy thông hành, liền thấy Bạch Thạch bỗng dừng chân, ánh mắt lặng lẽ nhìn hướng xe ngựa.

Nam tử tóc trắng tựa như có cảm giác mà ngẩng đầu lên, vừa lúc cùng Bạch Thạch bốn mắt nhìn nhau. Nhiễm nương cách rất gần, có thể thấy rõ đồng tử trong mắt Bạch Thạch đột nhiên co lại, khuôn mặt trầm lạnh như núi tuyết trong khoảnh khắc nứt vỡ, toát ra biểu tình không thể tin được.

Nguy rồi! Tim Nhiễm nương vào đúng lúc này cơ hồ muốn nhảy lên cổ họng. Chỉ thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Bạch Thạch thoáng cái liền qua, xoay đầu nhìn nàng một cái, lại không hề nói gì.

Yêu tộc sĩ binh kiểm tra xong xuôi không phát hiện khác thường; Pháp khí hình bát giác kia từ đầu đến cuối không phát ra một tiếng động; Bọn họ liền tùy ý hướng Nhiễm nương phất phất tay, nhìn về đội ngũ phía sau: "Kế tiếp!"

Đội buôn tiếp tục tiến lên. Nhiễm nương căn bản không dám nói một câu, mang theo mọi người vội vã qua cửa ải. Lão tài công quanh năm vãng lai Ngọc Long thuỷ vực hét to một tiếng "Lai sinh ý lạc", liền có người bốc xếp đến hỗ trợ, đem hàng hóa của bọn họ chuyển lên thuyền.

Chiếc thuyền cũng không xem là quá lớn, vừa vặn đủ cho đám người bọn họ cùng hàng hóa. Đến lúc cánh buồm giương lên, mái chèo gác mạn, Nhiễm nương vội vã dàn xếp bọn tiểu nhị xong, liền đi tìm nam tử tóc trắng. Không ngờ lại thấy y nằm nhoài trên mép thuyền, biểu tình thong dong trước đó đã biến mất không còn tăm hơi, cả người trở nên uể oải.

Nhiễm nương sợ hết hồn, thấy bốn bề vắng lặng, liền tiến lên cẩn thận hỏi: "Ân công, ngươi làm sao vậy?"

Nam tử tóc trắng nghiêng mặt sang một bên, dùng một loại âm thanh sống không bằng chết yếu ớt nói: "Ta... quên mất... bị say sóng."

Nhiễm nương nhất thời dở khóc dở cười, từ trong túi đổ ra mấy hạt ô mai đưa tới: "Đi thuyền nhanh nhất cũng phải ba ngày mới đến Hàn Phách thành. Nếu không, ngài đi vào trong phòng ngủ một lát?"

Nam tử tóc trắng tiếp nhận ô mai cũng không ăn, lặng yên quay đầu nằm úp sấp trở lại.

Nhiễm nương thực sự không có cách nào, cũng không tiện ở lại chỗ này thu hút sự chú ý của người khác, đành phải tự mình trở về phòng.

Đợi đến lúc nàng đi khỏi, nam tử tóc trắng mới ngẩng lên, thất thần nhìn ô mai trong tay.

Thời điểm say sóng ngoại trừ váng đầu ngủ nhiều, cũng chỉ ăn chút gì chua chua mới có thể giảm bớt. Nhưng mà y đối với ô mai này không hề muốn ăn, nhớ mang máng đã từng ăn qua thứ gì có mùi khói lửa còn tốt hơn. Nếu như không còn, sẽ không chịu thay bằng cái khác.

Tằng kinh thương hải nan vi thủy. (*)



[(*) Người từng nhìn thấy biển xanh, thì khó có gì đáng gọi là nước nữa.]

Y đem ô mai ném vào trong làn nước, hai mắt nổi lên kim quang nhàn nhạt, xuyên qua màn sương mù đầy sông thấy được toà thành trì băng tuyết ở xa xa bờ bên kia, từ lúc mặt trời lên cao đến khi đêm khuya tĩnh lặng, rốt cuộc vẫn không động đậy.

Nhiễm nương bưng cơm canh tới một chuyến, thật sự khuyên không được y, không thể làm gì khác là cúi đầu muốn lui, liền bỗng nghe y gọi lại: "Dừng bước!"

Nàng hơi sửng sốt, quay đầu liền thấy một vật lăng không quăng đến, tinh chuẩn mà rơi vào chỗ trống trên mâm thức ăn, nhìn kỹ là một đốm lửa màu đỏ vàng ngủ đông trong khối băng lớn không quá nửa bàn tay, ở dưới lớp băng lưu động như máu.

Nam tử tóc trắng khẽ nói: "Dọc theo đường đi đa tạ ngươi. Vật ấy có thể trừ tà, mang theo bên người chớ rời bỏ."

Tầng băng mỏng như cánh ve, lại cùng hỏa diễm hòa hợp. Nhiễm nương theo bản năng đưa tay cầm lấy, ngẩng đầu cũng đã không thấy thân ảnh sương bạch kia, lời nghi vấn cùng cảm tạ chưa kịp ra khỏi miệng đành phải nuốt xuống.

Gió lạnh mang theo hơi nước mãnh liệt mà đến, Nhiễm nương ngơ ngác nhìn mép thuyền không còn một bóng người, trong lòng có loại dự cảm khó giải thích được: đây có lẽ là lần cuối cùng trong đời nàng gặp được y.

Nhân sinh một đời từ trước đến nay dài lâu lại quá mức ngắn ngủi.

Lúc này ánh trăng vừa vặn, chiếu rọi xuống thuỷ vực một đám điểm đen không ngừng di động. Đó đều là thuyền lớn thuyền nhỏ, quy mô khác nhau, lui tới không đồng nhất, người cầm lái lại đều là kẻ cẩn thận. Dù sao đêm nay trăng tuy rằng sáng ngời, bóng đêm đến cùng không thể so như ban ngày, cần phải cẩn thận mới có thể phòng ngừa va vào đá ngầm.

Đám thủy thủ hết sức chăm chú mà thủ vững cương vị, cũng không ai chú ý tới một vệt bóng trắng xẹt qua bầu trời, bay vùn vụt rất nhanh qua hơn trăm trượng, vững vàng rơi xuống một chiếc thuyền nhỏ không hề bắt mắt chút nào.

Bạch Thạch không điều khiển thuyền do thủy yêu kéo, chỉ dùng yêu lực tự thân ổn định thân thuyền như giẫm trên đất bằng. Hắn đã đợi suốt nửa đêm, rốt cuộc chờ được người đến muộn.

Hắn thần sắc phức tạp mà nhìn nam tử tóc bạc mắt đỏ trước mặt. Dù cho khí thế quanh thân người này đã biến đổi rất nhiều, vẫn có thể nhận ra vị sứ giả của Yêu hoàng năm đó ở Hàn Phách thành ngăn cơn sóng dữ. Bạch Thạch đã từng tự mình tiễn đối phương rời khỏi nơi đây, không chỉ một lần nghĩ muốn gặp lại, không ngờ lúc tái kiến lại là tình cảnh như vậy.

"Mộ đại nhân, ngươi không nên đến Hàn Phách thành." Bạch Thạch mấp máy đôi môi "Yêu hoàng hạ xuống mật lệnh, toàn bộ Tây Tuyệt cảnh đều đang tìm ngươi, đặc biệt là trọng điểm kiểm tra..."

Thanh âm hắn dần dần tiêu thất. Bởi vì ánh mắt người trước mặt này nhìn mình quá mức quái dị, bắt đầu là xa lạ như chưa từng quen biết, hiện tại đã biến thành một mảnh tối nghĩa khó hiểu.

Bạch Thạch hơi run run: "Mộ đại nhân?"

"... Ngươi năm nay tuổi thọ bao nhiêu?"

Bạch Thạch không ngờ tới câu nói đầu tiên của y lại là cái này, theo bản năng đáp: "620 tuổi."

.... "Thuộc hạ Bạch Thạch, sinh dưỡng tại Hàn Phách thành, cho tới nay 760 năm, trấn thủ nơi đây 400 độ xuân thu, đi theo thành chủ 120 năm. Cho dù trận chiến này kết quả làm sao, nguyện vì ngài đề thương đứng chắn, đến chết mới thôi!"

Thanh âm quen thuộc lại xa lạ ở trong đầu vang lên, kèm theo từng hình ảnh nhỏ vụn liên tiếp ập tới: thành lâu bị liệt hỏa đốt cháy, núi tuyết nham thạch không ngừng sụp đổ, con sông dài chuyển sang màu máu, chiến trường hài cốt khắp nơi tàn tạ ...

Một hình ảnh cuối cùng, cố định ở trên người linh dương yêu tướng này. Hắn đã không còn đầu cùng gần nửa thân thể, một cánh tay sót lại vẫn cầm thương, tử thủ đúng như cam kết mà chặn ở phía sau. Mà chính mình đang chống trường kích đi hướng lên vách núi cao, thời điểm nghe được một chuỗi tiếng đàn từ trong thành truyền đến có hơi dừng chân, nhưng từ đầu đến cuối đều không quay lại.

"... !"

Nam tử tóc trắng đột nhiên mở mắt ra. Y ôm đầu đang đau cơ hồ muốn nứt, thống khổ nửa quỳ xuống dưới.

"Ngươi làm sao vậy?" Bạch Thạch bị y làm cho không hiểu ra sao, hiện tại càng cho là y bị thương tổn gì, theo bản năng mà muốn dìu một cái, tay lại bị nắm chặt lấy, ngay cả tránh cũng đều không thể.

"Ta là ai?" Y ngẩng đầu gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Thạch, hàn quang trong con ngươi tựa như một lưỡi đao thiết lạnh lưu chuyển, xuyên qua thân thể cắt tới, khiến nguyên thần Bạch Thạch cũng cảm thấy run rẩy.

Bạch Thạch cảm thấy sợ nổi da gà. Hắn miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, nhìn thấy thần sắc mãnh liệt trong cặp mắt kia, nhớ đến dị dạng vừa nãy, đột phát một ý nghĩ: "Ngươi... đều quên hết?"

"Nói cho ta, ta là ai?!"

Trong nháy mắt khí thế bạo phát tựa như mãnh hổ muốn nuốt người. Bạch Thạch đã có sáu trăm năm đạo hạnh, ở dưới cỗ uy thế vô hình này vẫn bị hoàn toàn áp chế. Hắn cực kỳ ngơ ngác, vội vàng nói: "Mộ Tàn Thanh! Ngươi là Mộ Tàn Thanh!"

Ba chữ này lại như pháp lực thần chú tuyệt đỉnh áp xuống. Nam tử tóc trắng cả người lệ khí sắp mất khống chế đột nhiên hơi ngưng lại. Bạch Thạch lúc này mới nhìn được trên cổ y đã trải đầy từng đạo từng đạo hoa văn màu vàng nhỏ như sợi tóc, hiện tại tựa như có sinh mệnh chậm rãi rút xuống.

Hắn thay đổi sắc mặt, lập tức đoán được đó là vật gì: Bạch Hổ pháp ấn!

Mười năm trước trường Bắc Cực đỉnh đại chiến kia chấn động Huyền La. Tin tức Huyền Võ pháp ấn thất lạc dẫn đến Thôn Tà uyên phương bắc bỏ chạy càng khó có thể che giấu. Vì vậy Ngũ cảnh Tứ tộc rất nhanh liền nhận được tin Quy Khư ma tộc đã quay đầu trở lại. Nhưng mà việc Mộ Tàn Thanh cùng Bạch Hổ pháp ấn chưa kết thúc, chỉ có Yêu hoàng Huyền Lẫm được mời đi thương nghị xử trí, tất cả đều giữ bí mật không được tiết lộ. Người ngoài chỉ biết là Mộ Tàn Thanh cấu kết Ma tộc bị xử cực hình, lại không biết được việc này còn liên quan đến Bạch Hổ pháp ấn.



Thời điểm Bạch Thạch biết được Mộ Tàn Thanh bị xử làm gian tế Ma tộc như bị sét đánh ngang tai. Hắn hoàn toàn không tin yêu hồ từng cam nguyện dùng bản thân dẫn lôi kiếp giết Ma Long đó lại cùng Ma tộc cấu kết gây hại. Nhưng mà sự phản đối của hắn, tại thời điểm quần chúng kích động tựa như tiếng muỗi kêu. Đến lúc sau, Thụ tiên Liễu Tố Vân tiếp nhận Hàn Phách thành chủ càng đè xuống mọi thanh âm, không cho phép trong thành nghị luận việc này.

Hắn đầy ngập ý khó bình, lại cũng chỉ có thể ngậm ngùi trong lòng. Cho nên mấy ngày gần đây nhận được mật lệnh nghiêm ngặt điều tra đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó mới kinh ngạc phát giác việc liên quan đến Bạch Hổ pháp ấn.

Bởi vậy, ngày hôm nay hắn rõ ràng thấy được Mộ Tàn Thanh. Tuy rằng không biết pháp khí vì sao không hề có tác dụng, người khác lại ngoảnh mặt như không thấy y, hắn vẫn lựa chọn thả thương đội chứa chấp Mộ Tàn Thanh, chính mình vờ như thường lệ mà tiếp tục làm việc, mãi đến tận đêm xuống mới lặng yên đuổi theo.

Nhưng mà Bạch Thạch không ngờ Mộ Tàn Thanh lại quên mất quá khứ, càng không ngờ tới Bạch Hổ pháp ấn thật sự ở trên người y!

Vì ân nghĩa, Bạch Thạch có thể để Mộ Tàn Thanh chạy thoát, cam nguyện lãnh phạt. Nhưng làm Tây Tuyệt Yêu tộc, hắn không thể thả Bạch Hổ pháp ấn đi.

Thời điểm Bạch Thạch đến không mang pháp khí đặc thù kia, lúc này chỉ có thể nắm chặt binh khí của mình. Mắt thấy Mộ Tàn Thanh còn đang hồn bay phách lạc, trong lòng biết là cơ hội ngàn năm có một, thế nhưng làm thế nào cũng không thể đâm ra một thương.

Mộ Tàn Thanh một tay ôm đầu, một tay chống trên boong thuyền, trước mắt đã không nhìn thấy thân ảnh Bạch Thạch cùng vùng nước đầy ánh trăng này, chỉ có từng hình ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ ở trong đầu xẹt qua, cùng với từng tiếng đàn như có như không xa xăm vang vọng bên tai.

Trong nháy mắt y nhìn thấy bản thân mình khoác áo choàng đứng trên Hàn Phách thành lâu. Nháy mắt khác lại thấy mình quẳng lại công văn ấn tín, đem toà thành băng tuyết này để lại phía sau... Mộ Tàn Thanh cảm thấy đầu óc của mình tựa như bị người bổ thành hai nửa, sau khi nhét vào giữa vật hoàn toàn bất đồng liền thô bạo mà vá kín lại, để mặc đám ký ức phức tạp mâu thuẫn kia, ở dưới túi da nhìn như hoàn hảo đó mà va chạm chém giết, căn bản không nhận rõ cái nào là thật cái nào là giả.

Còn có, là ai đang gảy đàn?

Cái người y muốn tìm kia, là ai?

"Khanh... Khanh Âm ..." (*)

Chính thời điểm Bạch Thạch cắn răng chuẩn bị động thủ, hắn chợt nghe Mộ Tàn Thanh lẩm bẩm cất tiếng gọi như vậy. Không đợi hắn kịp phản ứng, liền thấy thân thể yêu hồ tóc bạc xiêu đi, ngã xuống sàn thuyền.

Cùng lúc đó, trong Bà Sa thiên, Cầm Di Âm đang dựa vào Huyền Minh mộc chợp mắt đột nhiên thức tỉnh.

Hắn ấn ấn mi tâm, biết mình liền nằm mơ.

Từ lúc mười năm trước dưới tay một "chính mình" khác chạy thoát, hắn liền liên tiếp mơ tới ký ức vốn nên thuộc về đối phương. Cầm Di Âm biết được điều này là bởi vì lúc đó thần thức hai người bọn họ gần như dung hợp, sao chép một phần ký ức hình ảnh của đối phương, cũng là ôm tâm tư tìm kiếm mệnh quỹ khác, để mặc mọi thứ tự trôi đi.

Giấc mộng đêm nay, thật ra là rất bình yên tốt đẹp ...

... Hắn dùng góc độ người xem, giống như u linh đứng ở đầu đường, nhìn từng cái từng cái thân ảnh từ bên cạnh mình xuyên qua, mãi đến tận lúc cuối con phố dài đi tới hai bóng người, một trắng một xanh, lúc này mới nhấc chân đi theo.

Đại hồ ly kia thế nhưng là dáng dấp nam tử trưởng thành, vì trời đang tuyết rơi, liền đem áo khoác thật dày trên vai khoác lên người một "chính mình" khác, sau đó nắm tay đối phương đi khắp hang cùng ngõ hẻm, cuối cùng dừng lại trước một tửu phường.

Bọn họ hiển nhiên là khách quen. Tiểu nhị vừa thấy liền tươi cười mở rộng cửa, trực tiếp hỏi: "Khách quan, một vò rượu hoa mai?"

"Phải nha." Yêu hồ kia cười cong cong đôi mắt, sau đó nhìn về phía người bên cạnh "Khanh Âm, ngươi uống không?"

Cầm Di Âm nhìn thấy một "chính mình" khác nhìn y cười cười: "Ta uống của ngươi là được."

"Ha, ngươi làm sao mỗi lần đều..."

Mộng cảnh đến đây đột ngột kết thúc.

Cầm Di Âm mở mắt ra, hiếm thấy có chút thẫn thờ. Ngay thời điểm đó, không biết gió cuốn một tiếng gọi từ đâu mà đến thẳng vào tai hắn: "Khanh Âm..."

Thanh âm quen thuộc, xưng hô như mộng.

Cầm Di Âm theo bản năng mà nắm chặt khối tàn phế cốt, sau đó nhìn quanh bốn phía. Trong Bà Sa thiên vẫn chỉ có một mình hắn như cũ, tiếng gọi kia cũng thoáng liền qua, căn bản không tìm được tung tích.

Hắn cơ hồ xem như mình còn chưa tỉnh mộng. Mãi đến tận lúc ngẩng đầu nhìn thấy cây Huyền Minh mộc vừa nãy mình dựa vào kia, chẳng biết nở ra một đóa hoa từ lúc nào, bên trong hiếm thấy không có gương mặt ai, chỉ có cánh hoa trắng nõn như ngọc ngậm lấy nhụy màu vàng tươi, trông rất đẹp mắt.

Ngay sau đó, một dòng máu tinh tế từ trong nhụy hoa tràn ra, nhỏ xuống tàn phế cốt trong lòng bàn tay Cầm Di Âm, thấm vào vết nứt, đỏ sẫm loá mắt.

[(*)Tác giả có lời: "Khanh Âm" là cách gọi đặc biệt ta tự mình sáng tác. Đại từ "Khanh" chỉ xưng hô của những người xưa yêu nhau. "Khanh khanh" là thông dụng của nam nữ, "Âm" là chỉ tên Cầm Di Âm.

Trước có tiểu đồng bọn đã đoán đúng, mười năm luyện hóa không phải là tiêu hủy ký ức của Đại hồ ly, mà là gây dựng lại ký ức. Đương nhiên quá trình này không phải một lần là xong.]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau