Phá Trận Đồ

Chương 138: Xung đột

Trước Sau
"Ngài đã đáp ứng ta sẽ không động đến một sợi lông của Diệp Kinh Huyền!"

Vì gần đến kỳ lâm bồn, lại là thân phận cao quý, so với tình huống hậu phi bình thường khó gặp người nhà, thì Chu Hoàng hậu căn bản không cần kiêng kỵ chuyện này, sai cung nhân chờ ngoài điện trực tiếp hướng Ngự Phi Vân thỉnh thủ dụ. Chu Trinh mới vừa hạ triều liền được dẫn tới Phượng Loan cung, cùng trưởng nữ của mình hội ngộ.

Cửa điện đóng chặt, cửa sổ khép kín. Toàn bộ cung nhân hộ vệ đều bị cho lui ra ngoài, trong đại điện chỉ còn lại hai cha con. Chu Hoàng hậu ngồi trên thủ vị, ngón tay xoay xoay một chuỗi ngọc châu màu trắng, từ trên cao nhìn xuống phụ thân của mình.

"Hoàng hậu nương nương, ngươi chính là chủ nội cung, ngôn hành cử chỉ đều là tấm gương cho hậu cung, cần nói năng cẩn thận mới phải." Ngữ khí Chu Trinh lãnh đạm "Ngươi là thê tử của Bệ hạ, là quốc mẫu hiện nay, những nam nhân bên ngoài đó đều hoàn toàn không quan hệ gì với ngươi, tên bọn họ cũng không phiền ngươi quan tâm."

"Ta đang hỏi, vì sao lại lật lọng?!"

Ngón tay nàng xiết chặt, hạt châu rơi tung tóe xuống đất. Chu Hoàng hậu chậm rãi đứng dậy, gần như vô lễ mà nhìn xoáy vào Chu Trinh: "Đầu tiên là Ngự Phi Hồng mất tích trong đại hỏa ở Hoàng trang, hiện tại liền là Diệp Kinh Huyền nhiễm phải dịch độc... Cha, ngài dám chỉ thiên mà thề, nói với ta những chuyện này không hề liên quan đến ngài không?"

Chu Trinh nói: "Ngự Phi Hồng tại Hoàng trang dưỡng bệnh. Nàng không tin ngự y, chỉ để Diệp Kinh Huyền đi theo xem chẩn. Hiện giờ hắn cũng nhiễm phải bệnh này, chỉ có thể trách bản thân y thuật không tinh, không oán người khác được."

Đôi mắt Chu Hoàng hậu nén giận. Nàng hít sâu một hơi nỗ lực đè nén ngọn lửa phẫn nộ trong lồng ngực, nói: "Nếu là bất ngờ, như vậy thì thỉnh cha âm thầm cứu viện, cho hắn thuốc giải đi."

Chu Trinh ngẩng đầu nhìn nàng: "Hoàng hậu nương nương, sinh tử nghe theo mệnh trời. Nếu như mệnh hắn đã như vậy, cho dù là vi phụ cũng không thể cứu vãn."

"Đủ rồi!" Ỷ vào không có người ngoài, Chu Hoàng hậu ẩn nhẫn tức giận đã lâu rốt cuộc bạo phát "Ngài thật sự xem ta ở trong thâm cung, liền đối với những chuyện ngài làm không có cảm giác chút nào sao? Ngự Phi Hồng nhiễm dịch bệnh cũng được, Hoàng trang đại hỏa cũng được, người tinh tường đều biết kẻ hưởng lợi lớn nhất sau lưng này là ai. Bệ hạ mấy ngày nay một bước cũng chưa từng đặt chân đến Phượng Loan cung, trước đó còn ngấm ngầm đồng thuận cho Diệp Hành cùng tôn thất đối kháng ngài. Thái độ hắn với Chu gia đã rõ rành rành, chỉ là khổ nỗi vẫn còn chưa chứng minh thực tế, đại quyền trong tay không đủ, lúc này mới không trực tiếp giáng tội... Cha, nếu như Bệ hạ có một ngày thu hồi đại quyền, ngài nói hắn sẽ đối phó Chu gia thế nào? Lại như thế nào đối phó ngài và ta?"

Nói tới chỗ này, nàng cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng xoa bụng mình: "Ta mang long tử, nhưng trong mười ba năm này ta giết không biết bao nhiêu hài nhi của hắn không cho xuất thế. Hắn cực hận ngài cũng cực chán ghét ta. Giả như Chu gia suy tàn, hắn liền đối với đứa bé này có bao nhiêu thương xót? Cha, cho tới nay ngài đều tuân theo mưu định hành động, dùng hơn hai mươi năm an bài triều chính. Chỉ cần ta có thể sinh ra Long nhi, nó chính là đương triều Thái tử. Hết thảy ngài muốn đều dễ như trở bàn tay, vì sao phải vào lúc này tùy tiện động thủ?"

Chu Hoàng hậu tính tình kiêu ngạo, rốt cuộc là đại nữ nhi Chu Trinh một tay giáo dưỡng, tầm mắt tâm cơ nửa điểm không thua tâm phúc Chu Đình của Chu Trinh. Chỉ dựa vào tin tức lan truyền cùng thái độ gần đây của Ngự Phi Vân, nàng có thể suy đoán ra tình hình hiện tại của Chu gia.

Chính vì thế, nàng mới không hiểu Chu Trinh tại sao phải làm như vậy. Nếu có thể một đòn giết chết Ngự Phi Hồng vu oan giá họa dĩ nhiên là nhất cử lưỡng tiện. Thế nhưng phương pháp này nguy hiểm quá lớn, một khi thất bại chính là tự hủy ván cờ, Chu gia sắp có được hoàng tự căn bản không cần phải nóng lòng làm thế.

"Ngự Phi Hồng tồn tại, bản thân liền là mối họa lớn nhất." Chu Trinh ngữ khí lạnh lùng "Ngươi cho rằng, nếu vi phụ không làm gì, ngươi có thể bình yên sinh ra hoàng tử? Đừng quên Duyệt phi đang có mang, mặc dù Tây Tuyệt Nhân hoàng không cao quý bằng Yêu hoàng, nhưng nàng vẫn mạnh hơn ngươi!"

Ngự thị tuy trọng đích trưởng, nhưng mà ngôi vị hoàng đế từ trước đến giờ người có tài mới chiếm được. Chu Hoàng hậu xuất thân không thể so cùng A Biệt. Người sau lại được Hoàng đế chân tâm sủng ái cùng Thái An Trưởng công chúa chống lưng. Nếu như nàng quả thật cũng sinh hoàng nhi, cho dù là Chu Hoàng hậu cũng không có cách nào bảo đảm nhi tử của mình có thể thuận lợi leo lên ngôi đại bảo.

"... Cứ cho là như vậy, chúng ta cũng không cần nóng lòng nhất thời, ngày sau còn có rất nhiều cơ hội." Chu Hoàng hậu cắn răng nói "Hiện giờ việc Ngự Phi Hồng mất tích ầm ĩ, dư luận xôn xao, Diệp Kinh Huyền nhiễm bệnh càng khiến nhân tâm hoảng sợ. Bệ hạ tức giận, tôn thất trên dưới bện thành một sợi dây thừng, Chu gia đã đặt mình trong dòng nước xoáy, ngài có thể đạt được chỗ tốt gì? Cha, chúng ta nhất định phải đem sự tình mau chóng bình ổn lại, bằng không việc này càng nháo càng lớn. Chưa đợi được ngài toại nguyện, thế lực quan hệ mà Chu gia phát triển những năm này cũng bị bọn họ đào ra. Cho dù không đến nỗi thương căn động cốt, lại khó bảo toàn những người đó không sinh ra hiềm khích với ngài!"

Nếu muốn dẹp loạn tình thế, tìm được Ngự Phi Hồng, chữa trị Diệp Kinh Huyền là biện pháp nhanh nhất. Nhưng mà người trước tung tích ngay cả Chu Trinh cũng không biết được, hiển nhiên Chu Hoàng hậu phân tích lợi hại như vậy ngoại trừ vì Chu gia suy nghĩ, còn không ít vì Diệp Kinh Huyền.

Chu Trinh lẳng lặng nhìn nàng hồi lâu. Chu Hoàng hậu sắc mặt tái nhợt, theo bản năng mà lẩn tránh ánh mắt hắn.

"Thuấn Anh," Chu Trinh chậm rãi gọi nhũ danh nàng "Diệp Vân Kỳ đã không còn ở trên nhân thế. Hắn là Diệp Kinh Huyền."

"... Ta biết." Năm ngón tay Chu Hoàng hậu bấm vào lòng bàn tay, thanh âm khàn khàn.

Nàng làm sao có thể không biết được chứ?

Mười ba năm trước, thời điểm quan tài Diệp Vân Kỳ được đưa về hoàng thành, đã cách kỳ hạn hậu cung tuyển tú rất gần. Nàng bị Chu Trinh nhốt ở trong nhà, nghiêm lệnh bất luận người nào cũng không được thả nàng ra cửa nửa bước để tránh gây rắc rối. Vì vậy ngay cả tin Diệp Vân Kỳ qua đời, nàng đều là tình cờ từ miệng hạ nhân chắp vá lại mà biết được. Đến lúc đó, nam nhân nàng yêu đã chôn sâu dưới lòng đất, an nghỉ vĩnh viễn.

Nàng lấy cái chết gây sức ép, mới khiến Chu Trinh thả ra. Nhân màn đêm sai Chu Đình dẫn nàng lặng lẽ ra khỏi thành, đến Tây sơn nhìn được mộ phần Diệp Vân Kỳ. Vì là mộ mới, ngay cả tấm bia đều còn chưa dựng. Nàng ở trong lòng có loại chấp vọng tựa như nhập ma, muốn đào bùn đất lên mở quan tài ra, nam nhân kia liền có thể sống lại.

Cuối cùng, ngăn được nàng không phải Chu Đình, mà là Diệp Vân Kỳ. Thiếu niên nguyên bản vốn có chút gầy yếu dường như qua một đêm đã trưởng thành. Hắn từ trong rừng cây đi ra, giao cho nàng một mũi tên gãy cùng một cái hầu bao vết máu loang lổ.

Hầu bao kia thêu nét vụng về, nhưng mà do nàng chăm chút từng mũi kim từng sợi chỉ. Diệp Vân Kỳ vẫn luôn mang cái hầu bao này trong ngực, hiện giờ hai chữ "Bình an" màu vàng không chỉ bị nhuộm đỏ, còn có một cái lỗ xuyên qua.

"Ta cũng xem như nhìn hắn lớn lên..." Chu Hoàng hậu cúi đầu, không dám để cho Chu Trinh nhìn thấy thần sắc mình lúc này "Cha, ta chỉ cầu ngài lần này, cứu hắn một mạng đi."

Chu Trinh ánh mắt lạnh lẽo: "Ta bất lực."

"Như vậy..." Nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm đôi mắt Chu Trinh, gằn từng chữ nói "Nếu mà Bổn cung thân thể khiếm an, không thể thuận lợi sinh ra Long nhi, cha cũng bất lực sao?"

Chu Trinh sầm mặt lại: "Ngươi đang đe dọa vi phụ?"

"Ta đang cầu xin ngài." Nói thì nói như thế, thế nhưng Chu Hoàng hậu nửa phần không cho hắn mạnh miệng, một tay đã đặt lên bụng mình.



Trong lúc nhất thời, toàn bộ không khí trong đại điện như đông lạnh. Phụ tử bốn mắt nhìn nhau, gần như giương cung bạt kiếm.

Trán Chu Hoàng hậu đã thấy mồ hôi, hô hấp cũng biến thành bất ổn. Trong mắt Chu Trinh lộ ra vẻ thất vọng, nói: "Thuấn Anh, ta nghĩ ngươi chỉ là xử trí theo cảm tính, không ngờ tới mười ba năm cung đình còn dạy ngươi không biết nặng nhẹ."

"Bổn cung không cần biết cái gì nặng nhẹ, chỉ hỏi cha ..." Chu Hoàng hậu hạ thấp giọng "... Đồng ý, hay là không đồng ý?"

Chu Trinh nhìn nàng hồi lâu, mãi đến tận lúc thân thể Chu Hoàng hậu hơi run rẩy, rốt cuộc mới nhả miệng: "Một lần cuối cùng!"

Dứt lời, hắn quay người rời đi. Thời điểm trước khi ra cửa đột nhiên nói: "Trông chừng nàng!"

"Tuân mệnh!" Thân ảnh Chu Đình từ trong góc xuất hiện, sau khi đáp lời liền canh giữ bên cạnh Chu Hoàng hậu.

Chu Trinh đi ra không chút lưu luyến. Trong đại điện trở về hoàn toàn tĩnh mịch, đám cung nhân không được mệnh lệnh không dám tự tiện đi vào; Mặc dù là ban ngày, thế nhưng đại sảnh vẫn hiện ra tối tăm như cũ.

Chu Hoàng hậu ngồi phịch trên ghế, nửa ngày không nói một câu. Chu Đình do dự mãi, cuối cùng không nhịn được nói: "Nương nương, ngài tại sao phải đối xử với tể tướng gia như vậy?"

Hắn được Chu Trinh giáo dưỡng lớn lên, quan hệ cùng Chu Hoàng hậu cũng không tệ, rất nhiều chuyện người khác không dám xen vào, Chu Đình lại có thể nói một đôi lời. Tuy nói Chu Hoàng hậu từ lúc tiến cung, liền cùng Chu Trinh có chút lạnh nhạt, thế nhưng quan hệ phụ tử vẫn xem như thâm hậu, đặc biệt là việc liên quan tương lai Chu gia, bọn họ chưa bao giờ có thời điểm nào căng thẳng đến như vậy.

Chu Đình vừa nãy vẫn luôn canh giữ trong góc, chứng kiến đôi phụ tử này đối chọi gay gắt rất rõ ràng. Chu Trinh thái độ hành xử dĩ nhiên khác thường, nhưng mà Chu Hoàng hậu cũng cứng rắn bất ngờ. Thậm chí thời điểm nàng cúi đầu, Chu Đình còn thấy được trong mắt nàng ẩn sâu phẫn hận.

Hắn kết luận Chu Hoàng hậu bên này xảy ra chuyện gì không khống chế được, đây cũng là nguyên nhân Chu Trinh đem mình lưu lại.

"Ngươi hỏi ta tại sao..." Chu Hoàng hậu nghe thấy hắn hỏi như vậy lại nở nụ cười, đối Chu Đình ngoắc ngoắc ngón tay "Đưa tai lại đây, Bổn cung nói cho ngươi."

Chu Đình do dự một chút, nghe lời cúi đầu, liền thấy hoa mắt một cái. Chu Hoàng hậu từ trong váy dài rút ra lợi khí, thẳng tắp đâm về phía mắt trái hắn!

Nàng học qua võ công, tu hành cũng không đủ, một chiêu này căn bản không đả thương được Chu Đình, liền bị hắn tóm lấy vũ khí. Nhưng mà, đến lúc Chu Đình nhìn vật trong tay, đôi mắt lại bỗng dưng trợn to: đó là một mũi tên gãy đã rỉ sét loang lổ.

"Đây chính là nguyên nhân!" Chu Hoàng hậu buông tay ra. Nàng rõ ràng đang ngồi, lại vào thời khắc này dường như từ trên cao lạnh lẽo nhìn xuống Chu Đình "Ta hận các ngươi!"

Trên chiến trường đao thương không có mắt, thích khách lẫn vào quân doanh, tại thời điểm Diệp Vân Kỳ dẫn quân đoạn hậu, thả tên bắn lén. Mà hắn khi đó đã gần kiệt lực, chỉ nháy mắt trì trệ hắn liền bị người đánh rơi xuống ngựa, chết không toàn thây. Thích khách bị nhận định là phe địch, rất có thể đã chết trong cuộc chiến. Sau chiến thắng, cái chết của Diệp Vân Kỳ liền cái quan luận định.(*)

[(*) Từ câu « Nhân sinh cái quan luận định, nhất nhật vị tử, tức nhất nhật ưu trách vị dĩ": Đánh giá một cuộc sống con người phải chờ đậy nắp quan tài, một ngày chưa chết một ngày chưa thể khen chê. Nói gọn là đậy nắp quan tài mới có thể luận đúng sai, hay dở, tốt xấu một cách khách quan.]

Nhưng mà người nhà họ Diệp không có cách nào buông xuống. Nàng cũng không thể.

Mãi đến tận ba ngày trước, thời điểm Diệp Kinh Huyền đến bắt mạch cho nàng nhắc lại chuyện xưa, nói cho nàng chân tướng: tên thích khách kia cũng không phải là mật thám quân địch, hắn là tử sĩ Chu Trinh phái ra, tiết lộ tin tức chiến dịch đó, lại ngụy trang lẫn vào trong quân, tại thời khắc mấu chốt thả tên bắn lén Diệp Vân Kỳ.

Chứng cứ là, hắn đã tìm được chủ nhân mũi tên gãy đó. Thích khách hại chết Diệp Vân Kỳ chính là người nàng hết sức quen thuộc, là lợi khí mà Chu Trinh tín nhiệm nhất cũng ưa dùng nhất: Chu Đình

"Ta vốn không tin... Dù sao, ngươi cũng xem như cùng Bổn cung lớn lên, mà hắn là thân phụ của Bổn cung." Chu Hoàng hậu trầm thấp mà cười, so với khóc còn khó coi hơn "Nhưng mà, Diệp Kinh Huyền cùng ngày rời cung không lâu liền bị phát hiện ngất xỉu trong ngõ hẻm, bệnh tình phù hợp với triệu chứng trúng dịch độc. Nói cái gì dùng thân nghiệm dược hay là vì Ngự Phi Hồng trị liệu nhiễm ngược bệnh lên người... Bổn cung nửa điểm cũng không tin!"

Nàng không hoài nghi trong cung mình có tai mắt của phụ thân, lại tại thoáng chốc đó như đọa kẽ băng nứt.

Chu Đình rốt cuộc phục hồi tinh thần lại. Hắn không biết Diệp Kinh Huyền tra như thế nào đến trên người mình, lại theo bản năng mà giải thích: "Nương nương, lần này Diệp Kinh Huyền hắn..."

"Lần này?" Chu Hoàng hậu cắt ngang hắn "Xem ra, các ngươi còn qua mặt ta không ít lần."

Chu Đình trong lòng giật thót, đang muốn nói lại bị Chu Hoàng hậu cầm lấy cốc trà trực tiếp đập lên mặt.

"Đủ rồi, Bổn cung không muốn nghe." Chu Hoàng hậu lạnh lùng nhìn hắn "Cút về! Bổn cung không muốn nhìn thấy ngươi. Thay vì ở đây chướng mắt, không bằng trở lại trông chừng chủ nhân của ngươi, miễn để hắn hạ sai quân cờ."

"Nương nương, thuộc hạ phụng mệnh tể tướng gia bảo vệ..."

"Cút!"

Phát hiện Chu Hoàng hậu khí tức xáo động, Chu Đình cũng không dám chọc nàng nổi giận nữa, chỉ có thể nắm chặt mũi tên gãy, lui ra đại điện đuổi theo Chu Trinh.

Trong cung điện rộng lớn, rốt cuộc chỉ còn lại một mình Chu Hoàng hậu.



Nàng thở dốc một hồi lâu, mới chậm rãi đứng lên, khó khăn đi tới tẩm điện, lấy ra một cái hầu bao cũ nhiễm máu, bên trong có hai đoạn tóc xơ xác.

Đây là vật duy nhất mà trong mười ba năm Chu Thuấn Anh biến thành Chu Hoàng hậu không từng thay đổi.

Chu Hoàng hậu nắm chặt nó, trong đôi mắt tơ máu dày đặc, cổ họng nghẹn ngào đến đau đớn. Thế nhưng nàng chung quy không khóc.

"Diệp Kinh Huyền làm sao lại tra được đến ngươi?"

Sau khi Chu Đình trở lại tướng phủ, Chu Trinh vốn đang không vui, vừa thấy mũi tên gãy kia, sắc mặt nhất thời thay đổi.

"Thuộc hạ không biết." Chu Đình suy nghĩ một lúc cũng nghi ngờ không thôi "Lúc trước thuộc hạ dùng thân phận thích khách quân địch, sau cuộc chiến cũng xử lý sạch sẽ vết tích. Những năm gần đây Diệp gia mặc dù cùng chúng ta đối nghịch, lại không có bằng cớ cụ thể, thuộc hạ thực sự không nghĩ ra sơ hở chỗ nào."

Huống chi, cho dù năm đó có gì sơ sót, mười ba năm vật đổi sao dời, bao nhiêu người bao nhiêu việc đã chôn vùi dưới đất, Diệp Kinh Huyền quanh năm tại Đông Thương học y, làm sao lại tra được chuyện đó?

Nhưng mà, hiện tại suy nghĩ ra cũng đã vô dụng. Chu Trinh biết cá tính của nữ nhi mình. Chỉ cần có một chút tưởng niệm liền sẽ không từ bỏ, bằng không năm đó hắn cũng không mạo hiểm lớn giết Diệp Vân Kỳ. Hiện tại Chu Hoàng hậu đã biết được chân tướng, cho dù nàng niệm ơn sinh dưỡng cùng tồn vong của gia tộc, sẽ không chân chính cùng hắn trở mặt thành thù, thế nhưng nàng đã lùi đến giới hạn cuối, Chu Trinh không thể tiếp tục ép buộc.

Chu Đình cẩn thận nói: "Tể tướng gia, Diệp Kinh Huyền..."

Ánh mắt Chu Trinh tối tăm không rõ, giơ tay ra hiệu cho hắn lui xuống. Mặc dù Chu Đình trong lòng lo lắng cũng không dám nói nhiều đành phải lui ra.

Hắn chân trước mới vừa đi, trong phòng nghị sự liền có thêm một thân ảnh đỏ tươi, lười nhác vùi người trên ghế thái sư, thuận tay cầm ấm trà lên rót cho mình một chén.

"Cơ tiên sinh..." Chu Trinh xoay người lại "Liên quan tới Diệp Kinh Huyền, ngài thấy thế nào?"

"Có gì đó không đúng." Cơ tiên sinh cầm chén trà cũng không uống, chỉ hít một hơi mùi trà thơm "Buổi tối ngày hôm ấy, ta tận mắt nhìn thấy hắn tắt thở."

Nếu quyết định muốn giết Ngự Phi Hồng, đương nhiên sẽ không lưu lại cho nàng đường sống. Diệp Kinh Huyền là vu y duy nhất trong hoàng thành, hắn liền thành chướng ngại vật nhất định phải diệt trừ trước nhất theo kế hoạch ban đầu. Bởi vậy, trước khi sứ giả Sơn Nam vào thành, Cơ tiên sinh liền tự mình ra tay, vì hắn đốt một đạo Tán Hồn hương.

Tán Hồn hương, dùng hương liệu đặc thù làm dẫn, có thể xua tan ba hồn bảy vía sinh linh. Người trúng chiêu mỗi ngày đều sẽ rơi mất một hồn một phách, chỉ cần ba ngày liền có thể khiến người đó thần không biết quỷ không hay mà chết đi. Vì để bảo đảm không có sơ hở nào, buổi tối ngày thứ ba, Cơ tiên sinh liền canh giữ ở trước giường Diệp Kinh Huyền, nhìn hắn ở trong mộng từ từ mất đi sự sống.

Bởi vậy, sau khi biết Diệp Kinh Huyền không chỉ không chết còn có thể vì Ngự Phi Hồng tiêu độc, Cơ tiên sinh cùng Chu Trinh đều cảm thấy kinh dị. Bọn họ làm việc cẩn thận, một lần không thành liền không nóng vội động thủ, mà là biến kế giá họa, chuẩn bị đem Diệp gia lôi xuống nước.

"Đầu tiên là trương Hỏa Linh phù không biết từ đâu ra, sau đó là Diệp Kinh Huyền nhiễm bệnh không dậy nổi, hiện tại Hoàng hậu nương nương cùng chúng ta xa cách..." Cơ tiên sinh thưởng thức chén trà, cả căn phòng tràn ngập hương thơm ngát "Xem ra, ta phải tự mình đi gặp vị Diệp Kinh Huyền này."

Mấy chữ cuối cùng hắn gằn hơi nặng giọng, trong con ngươi sáng lên một chút màu đỏ như máu. Chu Trinh nhìn thấy rõ ràng, không rét mà run, nhưng không dời mắt nổi.

Hắn biết Cơ tiên sinh là quỷ tu, nhưng không có cách nào áp chế khát vọng đến gần đối phương. Loại mùi thơm ngào ngạt kỳ diệu đã thấm vào xương tủy hắn, nếu một ngày không ngửi được, hắn sẽ trở nên nóng nảy dễ tức giận.

Cơ tiên sinh khẽ cười một tiếng, hóa thành một ánh lửa lóe lên liền biến mất trong phòng nghị sự. Trước khi đi, không biết là hắn vô tình hay cố ý, khóe mắt dư quang liếc về phía cửa sổ, một tấm ẩn phù chẳng biết từ lúc nào được dán trên đó lập tức hóa thành tro tàn.

Cùng thời khắc đó, Chu Đình trở lại mật thất đợi mệnh đột nhiên mở mắt. Ẩn phù liên kết cùng thần thức bị hủy, hắn lập tức hộc ra một ngụm máu, sắc mặt trắng bệch đi.

"Vị Cơ tiên sinh kia..."

Chu Đình dù sao cũng không phải là tử sĩ chỉ biết cắm đầu nghe lệnh. Hắn là tâm phúc chân chính của Chu Trinh, thề sống chết trung thành với chủ, cũng được phép chu toàn bản thân.

Hắn đối với phương cách Chu Trinh làm trong khoảng thời gian này vốn là cảm thấy khó hiểu, đặc biệt là chuyện xảy ra ngày hôm nay tại Phượng Loan cung. Chu Hoàng hậu nhắc nhở rõ ràng bên tai, thái độ Chu Trinh cùng với trước biến hóa quá lớn, khiến Chu Đình không thể không lưu tâm.

Ẩn phù có thể làm cho hắn ngũ giác thông linh, thân tựa như lâm kỳ cảnh, có thể cảm nhận và lắng nghe mọi thứ đang diễn ra trong phòng nghị sự. Đây là lần đầu tiên Chu Đình cẩn thận mà dò xét Cơ tiên sinh, kết quả lại làm cho hắn cả người run rẩy: Mùi thơm trên người Cơ tiên sinh kia, cùng mùi vị ẩn hàm trong dịch độc giống nhau như đúc!

[Tác giả có lời: Chu Hoàng hậu là điển hình loại người vừa đáng thương vừa đáng trách, nàng không phải là người tốt thuần khiết, cũng không phải kẻ ác cực đoan.

Tiểu Cơ đang bước lên con đường muốn ăn đòn.

Phi Hồng tiểu tỷ tỷ đang cẩn cẩn trọng trọng hành sự.

Hồ ly đang mài lang nha bổng.

Tâm Ma đang buôn dưa.]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau