Chương 174: Truyền thừa
Ngày truyền thừa đại điển, Đông Thương cảnh vừa vặn hạ xuống trận tuyết rơi đầu tiên trong năm. Rừng núi mênh mang phủ lên một tầng tuyết mỏng, gió lạnh sương hàn cây khô lá rũ, mặt hồ, suối nước trên đảo đều kết vụn băng, không thấy bóng tôm tăm cá, khắp nơi đều một màu trắng xóa tiêu điều.
Trời còn chưa sáng, trên Tố Tâm đảo đã bắt đầu nhộn nhịp. Địa điểm tổ chức đại điển tại đỉnh Đông Sơn. Đó là nơi cao nhất Tố Tâm đảo, cũng là chính vị Thanh Long trong phong thủy cục. Trên đỉnh xây dựng một toà Thanh Long đài, trên tròn dưới vuông, từ năm trụ bằng gỗ vạn năm khắc Bàn long (*) quấn quanh, đỡ lấy sơn hải đồ phía trên. Bốn phía là chín mươi chín bậc thềm ngọc, ở giữa bố trí một giếng Trấn Ma, dùng Càn khôn kính chiếu giữ, xung quanh bày ba mươi lăm phù khóa, phân biệt nối tới năm trụ gỗ tạc Bàn long kia, tạo thành một trận đồ phong ấn.
[(*) Bàn long: con rồng nằm]
Dưới giếng chính là Thôn Tà uyên của Đông Thương, trên Bàn long trụ lại có khắc liệt vị tổ tông các đời Phượng thị. Những người này chết đã luân hồi không biết mấy độ, lại đem danh tự quan trọng nhất một đời khắc làm chú văn, kèm theo toàn bộ tu vi bình sinh có được, đúc thành tầng phòng hộ kiên cố nhất cho Thanh Long đài. Thế cho nên, năm đó khi Ma tộc vây công Tố Tâm đảo, tuy có gian tế lẻn vào nơi đây, cuối cùng cũng không thể làm nên trò trống gì.
Mộ Tàn Thanh đứng ở dưới Thanh Long đài, ngước nhìn tế đàn rộng rãi khí thế này, bỗng nhiên có loại cảm giác nhỏ bé như trùng kiến.
"Tiền bối phúc trạch hậu thế, con cháu không quên nguồn cội. Nếu như vi phạm đạo này, không đáng làm con người." Thanh âm của Ngự Phi Hồng vang lên phía sau y "Ngự thị ta vốn có tổ huấn, mỗi đời tôn thất tử nữ đều sẽ khắc danh tự vào linh bài, lúc còn sống chính là tận tâm lực vì gia quốc, chết rồi cũng dâng anh linh cho xã tắc. Nhưng đáng tiếc ba trăm năm qua, lời răn dạy còn đó, nhân tâm lại không được như xưa."
Mộ Tàn Thanh quay đầu lại, nhìn thấy nàng hôm nay mặc một thân cẩm y màu trắng thêu hoa văn bằng chỉ vàng, trâm phượng cài búi tóc cao, một đóa hồng liên tô điểm ấn đường, trên cổ vẫn đeo chuỗi ngọc bát trân như trước. Cánh tay từng bị chém đứt tại thời điểm cung biến đã được chữa trị từ lâu, Kỳ Lân ngọc giới nằm gọn trên ngón tay nàng, tựa như khoanh lại nhân sinh một đời của nàng.
"Ta không ngờ ngươi sẽ đích thân đến." Mộ Tàn Thanh nói "Việc ở Thiên Thánh đô đều đã xử lý ổn rồi?"
"Nào có dễ dàng như vậy?" Ngự Phi Hồng khóe môi ý cười nhàn nhạt "Bất quá Thần dụ đã hạ xuống, cho dù ta thân là Nhân hoàng, cũng phải nghe theo thiên mệnh."
"Ta cho rằng... lần này ngươi đến là ý của Nhân pháp sư." Mộ Tàn Thanh đứng kề vai sát cánh với nàng, lại dường như một tầng cách biệt "Dù sao cơ hội hiếm có, nếu có thể cùng Phượng thị thiết lập quan hệ ngoại giao, sẽ mang lại ích lợi vô cùng."
"Bất kể là ý của ai, tóm lại mục đích tương đồng." Ngự Phi Hồng liếc nhìn màu sơn đỏ thắm trên móng tay, cảm thấy màu sắc hơi trầm, thoáng nhìn như máu bầm "Theo gió to mới vượt sóng lớn, dùng thực lực của Ngự Thiên hoàng triều hiện giờ vẫn không thể đi ra biển rộng. Có sư tôn sẵn lòng tương trợ, ta đây làm đệ tử dĩ nhiên phải toàn lực ứng phó, để ngài được toại nguyện."
Lời này của nàng nói đến hoa mỹ, Mộ Tàn Thanh lại nhạy cảm mà ngửi được một mùi huyết tinh. Trong nháy mắt này y có loại ảo giác, nữ tử trước mắt tựa hồ trùng điệp với thân ảnh Ngự Tư Niên khi xưa.
Người của Ngự gia, tựa hồ đều đem cương lẫn nhu đều hòa tan vào trong cốt nhục, thời điểm nào đó có thể nhân đức vô song, chớp mắt lại có thể tàn nhẫn quyết tuyệt. Vì vậy Ngự Thiên hoàng triều các đời tới nay hiếm thấy trung dung, nếu không có vua hiền chính là bạo quân.
"Ngươi cùng sư huynh..." Lời chưa kịp ra khỏi miệng, Mộ Tàn Thanh lại không nói được nữa.
"Không nghĩ nữa." Ngự Phi Hồng tựa hồ là đã buông xuống, lại vẫn có thể cười được "Chỉ nguyện cùng hắn mỗi kẻ một phương, mỗi người tự thành toàn."
Nàng nếu nói như vậy, Mộ Tàn Thanh cũng không tiện nhắc lại. Hai người lặng im mà đứng một chốc, khách mời xung quanh cũng dần dần đông lên. Phải biết hai người bọn họ, một là Ngự Thiên tân hoàng, một là Ẩm Tuyết quân được Tây Tuyệt Yêu hoàng đích thân gia phong, đều là nhân vật nóng bỏng tay trước mắt, rất nhanh liền có người đại biểu của các phe thế lực đến bắt chuyện. Đối với tình huống như thế, Mộ Tàn Thanh thực là đau đầu vạn phần. Cũng may Ngự Phi Hồng từ bé đã lăn lộn quan trường, không những ứng đối tự nhiên, còn có thể trong lúc nói cười xã giao đem y đẩy ra xa một cách khéo léo không dấu vết, khiến y có thể ở một bên thoải mái.
"Nghe đại danh Ẩm Tuyết quân đã lâu, hôm nay được gặp, quả là hận tương phùng quá muộn." Một thanh âm lanh lảnh bỗng nhiên vang lên. Mộ Tàn Thanh quay người nhìn lại, chỉ thấy một nam tử thân mặc y phục màu đen ánh kim cầm trong tay ngọc phiến, dưới sự hộ vệ của hai tu sĩ chậm rãi đi đến, vẻ mặt tươi cười, chính là sứ giả do Tây Tuyệt Nhân hoàng lần này phái tới - Khuếch Diên vương A Ma Na.
Tuy rằng cùng ở Tây Tuyệt cảnh, chung quy nhân yêu khác biệt. Mộ Tàn Thanh đối với minh lưu ám sóng giữa hai tộc hơi có hiểu biết, cũng không cảm thấy mình phải can thiệp vào. Tính toán thời gian, Hồ vương Tô Ngu hôm nay cũng nên đến Tố Tâm đảo, y không muốn cùng A Ma Na có giao thiệp để tránh chọc vào phiền phức. Vì vậy cố gắng giữ lễ ứng đối vài câu, liền chuẩn bị chuồn đi.
"Ẩm Tuyết quân có chuyện quan trọng cần xử lý gấp?" Tựa hồ nhìn ra y không có lòng trò chuyện, A Ma Na tốt tính mà cười nói "Lúc trước hải chiến ở Tiềm Long đảo, tiểu vương nhận được Ẩm Tuyết quân cứu giúp. Nếu hiện tại có thể trợ lực một vài, kính thỉnh Ẩm Tuyết quân không nên khách khí."
Mộ Tàn Thanh đang muốn thoái thác, một bàn tay liền hạ xuống bả vai, âm điệu biếng nhác đặc biệt của Hồ vương Tô Ngu cũng vang lên theo: "Nguyên lai ngươi ở nơi này. Vừa rồi Tư Thiên các chủ tìm ngươi khắp nơi, nhờ cả bổn vương tìm giúp. Còn không mau đi?"
Dứt lời, Tô Ngu liền nhấc mắt nhìn về phía A Ma Na hơi thay đổi sắc mặt, giọng mang đầy thân thiết: "Nghe nói Khuếch Diên vương ở trên biển gặp phải Ma tộc phục kích, tuy là cát nhân thiên tướng, rốt cuộc cũng phải cẩn thận với mưu ma chước quỷ, nghỉ ngơi cho tốt, không nên lo lắng nhiều. Phải biết là bổn vương trước khi đi còn ghé Trường Nhạc kinh cùng Nhân hoàng gặp mặt. Lệnh tôn đầy lòng hòa ái thương con, Khuếch Diên vương càng nên bảo trọng mới phải."
"Đa tạ Hồ vương nhắc nhở, bổn vương đã biết." Bàn tay A Ma Na cầm quạt hơi căng thẳng, trên mặt ý cười vẫn không đổi.
Mộ Tàn Thanh thừa cơ hội này bỏ của chạy lấy người, thuận theo phương hướng Tô Ngu chỉ dẫn đi ra thật xa, quả nhiên thấy Tư Tinh Di đang đứng mỉm cười, liền hỏi: "Làm sao ngươi biết ta gặp phải phiền toái?"
"Tiện tay đoán quẻ, quái tượng biểu hiện ngày hôm nay ngươi phạm tiểu nhân." Tư Tinh Di cười nói "Hồ vương mới lên Tố Tâm đảo, vừa đi gặp Phượng thị tộc trưởng, ngay sau đó liền tới tìm ngươi, có thể thấy hắn đối với ngươi vô cùng chú ý."
Mộ Tàn Thanh mỉm cười không nói. Quan hệ giữa y cùng với Tô Ngu kỳ thực phi thường vi diệu, chỉ là chuyện này người ngoài không biết được.
Tư Tinh Di cùng y sóng vai đi tới, thuận miệng nói: "Ngươi gặp được A Ma Na, thấy người này thế nào?"
"Danh đúng như thực, là một kẻ khẩu phật tâm xà." Mộ Tàn Thanh nhàn nhạt nói "Hắn có lòng làm vương, lại không có khí chất vương giả. Thế nhưng dã tâm tranh đoạt, tàn nhẫn mạnh hơn huynh trưởng của hắn một chút. Nếu như không có ngoại lực giúp đỡ, cả một đời cũng không đáng ngại."
"Hắn chính là đang tìm kiếm ngoại lực." Tư Tinh Di cười khẽ "Trước khi gặp ngươi, hắn đã cùng Ngự thiên nữ đế trò chuyện vui vẻ."
"Phi Hồng muốn nhất thống Nhân tộc, chung quy cũng phải thu một ít rắn độc chó dữ dưới trướng, chẳng lẽ còn bắt tự thân nàng đi cắn xương cứng?" Mộ Tàn Thanh không thích thiệp chính, không có nghĩa là y hoàn toàn không hiểu "Tây Tuyệt Nhân tộc bị Yêu tộc áp chế quá lâu, lòng dạ vẫn còn mà căn cơ không đủ. Một khi bọn họ có được sức mạnh, tất nhiên sinh ra dã tâm vô tận. Lúc đầu nói gì nghe nấy, sau này e rằng cắn ngược lại chủ. Hơn nữa A Biệt công chúa có mang cốt nhục duy nhất của Ngự thị hoàng tộc ... Nếu như đương nhiệm Tây Tuyệt Nhân hoàng còn có đầu óc, nên phế con thứ lập trưởng tử. A Tô Cát là kẻ vũ phu đầu óc đơn giản không sai, nhưng muốn lấy thân phận ngoại thích dị quốc đáp lên thuyền Ngự Thiên hoàng triều, chỉ có loại vũ phu này mới có thể ở dưới trướng Phi Hồng lâu dài được."
"Đáng tiếc hắn phái A Ma Na đến, đã có tâm muốn phế trưởng lập thứ rồi." Tư Tinh Di nhìn về phía đoàn người náo nhiệt kia "Ngươi cũng biết thái độ của Yêu hoàng cùng Hồ vương?"
"Tướng vô thường thắng, thế vô cửu an (*). Năm đó Yêu tộc tại Tây Tuyệt cảnh như mặt trời ban trưa, không phải cũng từng gặp Na Già kiếp sao?" Mộ Tàn Thanh nói "Huyền Lẫm bệ hạ vốn là nhìn đại cục. Hắn chịu giật dây cho chuyện hai cảnh liên hôn, lại để cho Hồ vương thả ta tương trợ Thiên Thánh đô, thuyết minh hắn sẵn lòng thúc đẩy Nhân tộc nhất thống, khiến Yêu tộc ngủ đông lánh đời. Động tác này vừa đem nội hoạn dẫn ra, cũng lại là cơ hội diệt trừ căn bệnh trầm kha."
[(*): không có tướng nào thắng trận mãi, không có thế đạo nào an ổn vĩnh viễn]
"Nghe nói mười năm trước Yêu hoàng có ý định cho ngươi tiếp nhận vị trí Hàn Phách thành chủ, hiện giờ quả thật là nhìn xa trông rộng." Tư Tinh Di khẽ mỉm cười "Xong chuyện chỗ này, ngươi có tính toán gì không?"
"Ta không quay về." Mộ Tàn Thanh nghiêm túc suy nghĩ một chút "Nếu như có thể, ta muốn cùng Khanh Âm du lịch sơn hà, vui vẻ tự tại."
Tư Tinh Di lắc đầu: "Cho là ngươi không quan tâm ánh mắt chính tà, nhưng hắn sẽ buông bỏ đại quyền Quy Khư dễ như trở bàn tay, cùng ngươi làm kẻ nhàn tản tiêu dao sao?"
"Ta không biết, cũng không muốn cưỡng ép hắn làm cái gì." Mộ Tàn Thanh mạnh mẽ giẫm lên dấu chân của mình trên tuyết "Đời này ta đều bị người đẩy đi, điều đó thực sự tồi tệ. Vô luận sau này làm sao, ta đều hi vọng hắn có thể tự mình lựa chọn. Nếu có thể rời bỏ phong hỏa tất nhiên là dắt tay nhau đồng quy, giả như trở lại sa trường cũng nên đến chết không hối hận."
"Ngươi a... thôi." Tư Tinh Di dường như muốn nói cái gì, chung quy chỉ thoải mái nở nụ cười "Trở lại chuyện chính, ngươi chuẩn bị xong chưa?"
"Ta ở dưới năm cái trụ Bàn long chôn một đạo kim phù. Nếu như tình huống có biến, bất cứ lúc nào cũng có thể triệu ngũ lôi đánh xuống." Mộ Tàn Thanh nhìn về phía Thanh Long đài cao lớn "Trái lại là ngươi, cũng đừng để cho hắn nhìn ra đầu mối."
"Ta làm linh khôi, chưa bao giờ xảy ra sai lầm." Tư Tinh Di dừng một chút, đôi mắt hơi nheo lại "Bất quá, ngươi cần phải suy nghĩ kỹ. Quỷ tu kia vốn là cùng Phi Thiên Tôn cấu kết, giả sử hắn lần này xảo ngôn vu hại, phương pháp như hiện giờ không khác nào cùng Phượng thị kết huyết hải thâm cừu. Ta có thể dựa vào Linh Khôi thuật thoát thân, thế nhưng ngươi khó mà xử lý êm đẹp."
"Ta không phải hoàn toàn tin hắn, mà là tin vào phán đoán của bản thân mình." Mộ Tàn Thanh nhàn nhạt nói "Nếu như quả thật nghi sai,đến lúc thiên lôi hạ xuống, ta tất sẽ che chắn trước người Phượng Tập Hàn."
Đương khi nói chuyện, mặt trời đã lên cao, giờ Thìn đã đến, chủ gia giá lâm.
Lễ nhạc vang lên, phi loan mở đường. Các tân khách nguyên bản tụm năm tụm ba trò chuyện nghe tiếng lui lại, nhường ra đường chính, nhìn một nhóm hơn trăm người từ dưới núi theo bậc thang mà lên.
Ngoại trừ những người khác ở lại phòng vệ, những nhân vật có tiếng nói trong Phượng thị bộ tộc ngày hôm nay cơ hồ tụ hội nơi đây. Dùng phụ tử Phượng Linh Quân, Phượng Tập Hàn dẫn đầu, mười tám vị trưởng lão, Thẩm Lan Tịch cùng mười sáu chân nhân chưởng sự đi theo. Phía sau bảy mươi hai người, một nửa là con cháu tinh anh của chủ gia, một nửa là cao tu bàng chi, có thể nói trăm người chọn một. Mộ Tàn Thanh nhìn quanh toàn trường, ngoại trừ Phượng thị tộc nhân, khách mời có tư cách tham dự đại điển không quá hai trăm, trong đó không người nào thân phận thấp kém hoặc tu vi bình thường. Cho dù Trọng Huyền cung bất quá cũng chỉ có hai vị các chủ Tư Tinh Di cùng U Minh, các đệ tử tùy tùng không mang theo một ai. Cũng không phải là Thanh Long đài cao không thể với tới, mà vì đây chính là nơi trấn áp Thôn Tà uyên, nhất định phải bảo đảm Phượng thị bộ tộc toàn quyền khống chế, đối với khách mời trình diện có rất nhiều hạn chế, cho dù có tà ma trà trộn đi vào, cũng là một người một ngựa khó thành họa lớn.
Nếu như Phượng Tập Hàn quả nhiên là Phi Thiên Tôn biến thành, ngày hôm nay hắn cũng sẽ không gây rắc rối, chỉ cần dựa theo quy củ tiếp nhận vị trí tộc trưởng là có thể đem Thanh Long pháp ấn cùng Trấn Ma giếng nắm giữ trong tay, sau đó dùng thân phận tộc trưởng giao thiệp tứ phương, trong tối ngoài sáng cùng hành động, so với trực tiếp ở đây trở mặt khai sát sẽ thu được lợi ích càng thêm ổn thỏa mà lâu dài.
Đáng tiếc... Mộ Tàn Thanh giấu đi một tia sáng lạnh lẽo trong mắt, bên tai nghe Phượng Linh Quân bắt đầu nói vài câu khách sáo, liền ở trong lòng hỏi thầm: "Khanh Âm, Phi Thiên Tôn bên kia thế nào?"
"Hắn thế nhưng an phận lắm." Cầm Di Âm buồn bực ngán ngẩm mà trả lời. Giờ khắc này hắn đang ẩn thân ở ngoài Thiên Diệp lao. Lệ Thù không đi Thanh Long đài dự lễ, làm trọn phận sự mà lưu lại trông giữ Phi Thiên Tôn, bằng không hắn cũng không cần ở bên ngoài uống gió thế này.
"Tình huống Cơ Khinh Lan thế nào?" Suy nghĩ một chút, Mộ Tàn Thanh lại bổ sung "Ta là nói cái tên bên cạnh Phi Thiên Tôn á."
"Có khởi sắc, nhưng vẫn là sống dở chết dở." Cầm Di Âm bên kia nhắm mắt cảm ứng một chút, "Bất quá, hắn sắp tỉnh rồi. Ta có thể trước tiên áp chế ý thức của hắn, nhưng các ngươi bên kia phải nắm chặt, nếu không sẽ bị Phi Thiên Tôn phát hiện."
"Rõ rồi." Mộ Tàn Thanh ngẩng đầu, vừa vặn thấy Phượng Tập Hàn bay người lên đài, rơi xuống Càn khôn kính.
Càn khôn kính nói là một chiếc gương, trên thực tế lớn như một cối xay khổng lồ, trông như Thái Cực đồ. Lúc này Phượng Linh Quân cầm trong tay Thanh Long pháp ấn đứng ở mặt dương, Phượng Tập Hàn liền rơi vào mặt âm. Hai phụ tử nhìn nhau cười, hào quang hai màu trắng đen từ mặt kính dưới chân xông thẳng lên. Trong phút chốc điềm lành rực rỡ, từng danh tự khắc trên năm Bàn long trụ lần lượt sáng lên, chói mắt đến khiến người không thể nhìn gần. Một vòng tân khách ở gần nhất theo bản năng mà lui về phía sau.
Đợi đến lúc hào quang dần dần phai nhạt, chính là giờ Thìn ba khắc, truyền thừa đại điển chính thức bắt đầu.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, hư ảnh Thanh Long pháp tướng đột nhiên xuất hiện bên cạnh Phượng Linh Quân, vây quanh hắn tựa như một cái đai bằng ngọc bích. Mà hắn tay nâng bản thể pháp ấn, thần sắc ngưng trọng hỏi: "Bản tính giải thích thế nào?"
Phượng Tập Hàn quỳ một chân xuống, trầm giọng nói: "Đông Phương giáp mộc, thiếu dương Thanh Long, vạn vật thủy sinh, là nhân đức tính."
"Bản tâm hướng về điều gì?"
"Tế thương sinh, cứu khổ nạn, cầu chân lý, vệ công đạo."
"Bản nguyện như thế nào?"
"Không ngược nhân đạo, không phản gia tộc, không vì tư dục, không sợ tà ác!"
"Lập thệ là người nào?"
"Phượng Tập Hàn, đại tộc trưởng Phượng thị đời thứ hai mươi bảy, tại Tố Tâm đảo, Thương Lan hải vực, Đông Thương cảnh!"
Lời nói ra, thân hình Thanh Long pháp tướng tăng vọt, đầu đuôi kéo dài, vờn quanh vây Phượng Tập Hàn bên trong, hào quang màu xanh càng lúc càng nồng đậm như có thực chất, phản chiếu thân ảnh hai người tựa như được tạc bằng ngọc bích.
"Đại tộc trưởng Phượng thị đời thứ hai mươi sáu Phượng Linh Quân hôm nay chứng kiến, chấp thuận thệ ước, đồng ý truyền thừa." Phượng Linh Quân cúi đầu nhìn hắn, đôi mắt đều bị nhuộm thành màu xanh lục. Thanh Long pháp ấn rời tay bay tới đỉnh đầu Phượng Tập Hàn, đang xoay chầm chậm.
Lúc này đã bắt đầu mùa đông, dù cho Đông Thương cảnh cây cỏ tươi tốt, cũng đến thời điểm lá rụng tiêu điều, chỉ có ở Tố Tâm đảo dưới sức mạnh của Thanh Long quanh năm bốn mùa xanh biếc. Giờ khắc này Phượng Linh Quân tách rời liên hệ cùng Thanh Long pháp ấn, sức mạnh trải rộng khắp hòn đảo liền nhanh chóng hút ra từ trong cây cỏ. Mọi người dồn dập nhìn quanh, chỉ thấy đầy trời từng tia sáng xanh biếc như mây che phủ, tựa rồng hút nước mà hợp vào bản thể pháp ấn. Thảm thực vật nguyên bản xanh tươi trên đảo vào thời khắc này lục tục khô vàng, gần như chết héo.
Phượng Tập Hàn hai tay nâng qua đầu, chuẩn bị đỡ lấy Thanh Long pháp ấn.
Mộ Tàn Thanh đứng ở trong đám người, nhìn thấy bàn tay của hắn sắp chạm vào pháp ấn, lập tức ở trong lòng thầm quát lên: "Chính là lúc này!"
"Rống... "
Ngay trong nháy mắt y dứt tiếng, Phượng Tập Hàn tiếp nhận Thanh Long pháp ấn. Không ngờ pháp ấn đột nhiên bùng lên môt vầng sáng xanh cực kỳ chói mắt, kèm theo một tiếng Thanh Long gầm lên giận dữ. Năng lượng khổng lồ hướng bốn phương tám hướng xung kích, suýt nữa đem mấy khách mời gần bên cạnh trực tiếp ném xuống đỉnh núi. Trong phút chốc mọi người đều ngơ ngác, vội vàng quay nhìn hướng trên đài.
Cuồng phong gào thét, tia sáng xanh như kiếm, tất cả danh tự trên năm Bàn long trụ mờ dần đi, ba mươi lăm đạo phù khóa đột nhiên kéo căng, mắt trần cũng có thể thấy vô số chú văn từ trên mặt khóa thoát ra, hình thành một cái kết giới bán trong suốt vững vàng bọc lại Thanh Long đài. Càn khôn kính trắng đen đảo lộn, đồng thời đem hai bóng người đứng phía trên quăng ra. Dưới Trấn Ma giếng mơ hồ truyền đến thanh âm móng vuốt cào lên vách tường cùng tiếng gầm gừ khủng bố khiến người sởn cả tóc gáy.
Cùng lúc đó, năm tia sáng màu vàng từ trên Bàn long trụ xông thẳng lên trời. Trên không trung mây đen cuồn cuộn nặng như chì cấp tốc tụ lại, vô số tia chớp trong tầng mây lằng ngoằng không dứt, cuối cùng hội tụ thành một cột sét màu tía to bằng thùng nước, như con rắn khổng lồ đổi chiều treo trên kết giới, ép tới toàn bộ Tố Tâm đảo đều tựa hồ lún xuống ba tấc. Không ai dám to gan lên tiếng, chỉ sợ lôi đình hạ xuống đem đỉnh núi bổ ra.
Trong những người ở đây, như U Minh cùng Ngự Phi Hồng cố nhiên nhận ra lôi pháp của Mộ Tàn Thanh, lúc này ngạc nhiên nhìn lại, liền thấy y sắc mặt lạnh lùng trầm trọng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Thanh Long đài. Đồng thời bên tai liên tiếp vang lên tiếng kêu sợ hãi của các tân khách, trong lòng nhất thời sinh ra dự cảm không hay, vội vàng quay đầu vừa nhìn, lập tức sững sờ đương trường.
Pháp ấn bản thể đã ẩn đi, Thanh Long pháp tướng dựng thẳng vảy toàn thân, tựa như hung thú nổi giận bay lên giữa không trung, hướng về phía dưới giương nanh múa vuốt. Mà "Phượng Linh Quân" đứng ở bên trái thế nhưng chỉ còn dư lại đầy đất hài cốt, lại như gỗ mục không thấy máu tanh. Phượng Tập Hàn thì bị Thanh Long lực vừa rồi bạo phát đẩy văng lên lề kết giới, tướng mạo chật vật. Cánh tay phải chặn ở trước người đã bị Thanh Long lợi trảo xé ra ba vết thương khủng bố, da thịt rách nát, thấy tận đến xương.
Nhưng mà, thứ mà mọi người cực kỳ kinh sợ chính là, thân ảnh đột nhiên xuất hiện ở sau lưng hắn kia.
Đó là một nữ nhân cao lớn khoảng một trượng, thân thể lõa lồ được huyết vụ bao phủ, tóc đen như mực, da trắng như tuyết, thương tích khắp người, vốn nên là mỹ nhân thống khổ khiến người thương tiếc không thôi. Thế nhưng nàng có ngàn cánh tay, tựa như cành cây đột nhiên mở rộng, những "vết thương" kia lục tục mở ra, nguyên lai là hàng ngàn ác nhãn đỏ sậm!
Ngàn mắt ngàn tay, Y Lan ác tướng!
"Là... là Y Lan!"
"Phi Thiên Tôn không phải là bị nhốt rồi sao?"
"Thanh Long pháp ấn tại sao lại công kích Phượng thị thiếu chủ?"
"Đến cùng là chuyện gì xảy ra?!"
Trong phút chốc, toàn bộ Đông Sơn đỉnh như một muôi nước lạnh rót vào chảo dầu, biến thành vô cùng hỗn loạn ầm ĩ. Tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, Thanh Long pháp ấn là tại thời điểm tiếp xúc với Phượng Tập Hàn mới đột nhiên gây khó dễ. Ở khoảng cách gần như vậy, lại gặp một kích nghiêm trọng đột ngột không kịp đề phòng, Phượng Tập Hàn vốn phải chết ngay tại chỗ. Y Lan ác tướng lại xuất hiện ngang trời, mở ra ngàn cánh tay đem hắn bao phủ trong ngực, dùng thân làm lá chắn chống đỡ phần lớn sức mạnh xung kích. Mà "Phượng Linh Quân" đứng đối diện không thể may mắn thoát được, lập tức bị Thanh Long lực phá hủy thân thể, không ngờ lại hóa thành bộ dáng gỗ mục, thuyết minh đây căn bản không phải là Phượng thị tộc trưởng chân chính.
Truyền thừa đại điển quan hệ trọng đại, đứng ở nơi này không một ai tầm thường, lập tức ý thức được tình huống không đúng. Một trưởng lão Phượng thị lúc này thả ra tín hiệu pháo hoa, Tố Tâm đảo lập tức đề phòng chuẩn bị chiến đấu. Vô số tu sĩ nhằm phía Đông Sơn, đem nơi này bao quanh bốn phía. Mà ở trên đỉnh núi, các vị khách mời cũng dồn dập lấy ra pháp khí, đem Thanh Long đài vây chặt đến nước chảy không lọt.
"Làm sao... sự việc..."
Trận biến cố này khiến Phượng Tập Hàn bất ngờ. Hắn vì để tiếp chưởng Thanh Long pháp ấn, đem toàn bộ thần trí cùng linh lực của mình thả lỏng, vốn nên thuận thuận lợi lợi mà cùng pháp ấn kết nối. Không ngờ tới, lúc sức mạnh song phương đột ngột chạm vào nhau, lập tức bùng nổ ra năng lượng cuồng bạo trước nay chưa từng có. Nếu như Y Lan ác tướng không theo bản năng bảo hộ chủ nhân, hắn cho dù không chết ở chỗ này, cũng sẽ biến thành phế nhân kinh mạch đều đứt đoạn.
Nhưng hắn thà rằng chịu nỗi khổ đoạn mạch, cũng không nguyện để Y Lan ác tướng hiện thân!
Trên đời rất nhiều chuyện có thể giả trang, dĩ nhiên cũng có thứ không thể thay thế. Cộng sinh tướng thuộc về loại không thể giả kia, tỷ như Ngọc Oa vạn tượng với Đạo Diễn thần quân, Huyền Minh mộc với Cầm Di Âm, cùng ... Y Lan ác tướng với Phi Thiên Tôn.
Khuôn mặt tuấn tú ôn hòa của Phượng Tập Hàn vào thời khắc này vặn vẹo. Hắn nhìn đống gỗ mục do "Phượng Linh Quân" hóa thành kia, từ trong năng lượng mất khống chế bốn phía bắt được một tia khí tức dị dạng, đột nhiên biến sắc mặt.
Lôi đình treo trên đầu, Thanh Long rống giận. Ngay thời khắc nguy nan này, một đạo hồng ảnh từ trong đống gỗ mục phiêu đãng bay ra ngoài, hóa thành hồng y nam tử mi mục yêu dã, kinh hoảng mà quỳ gối trước mặt Phượng Tập Hàn.
"Thuộc hạ phụ lòng Đại đế phó thác, làm nhục sứ mệnh, tội đáng muôn chết!" Cơ Khinh Lan ngước nhìn hắn, âm thanh không biết bởi vì sợ hãi hay là hưng phấn mà run rẩy "Bất quá, Phượng Linh Quân đã trúng Mê thần hương của thuộc hạ, Thanh Long pháp ấn hiện tại vô chủ có thể khống chế, kính thỉnh Đại đế nhanh chóng ra tay, để một phương con dân Quy Khư ta lại thấy ánh mặt trời!"
Thanh âm hắn cũng không lớn, thế nhưng ở đây đều là tu sĩ, thoáng chốc đã nghe rõ rõ ràng ràng. Những người tham dự qua trận chiến Thiên Thánh đô cùng hải chiến tại Tiềm Long đảo tai mắt linh mẫn, nhận ra đây chính là hồng y ma vật cầm đèn kia, lúc này liền kinh hô thành tiếng!
"Là hắn!"
"Cơ Khinh Lan! Cẩu tặc bên cạnh Phi Thiên Tôn!"
"Thiên sát ma vật! Hắn ở Trung Thiên cảnh gieo xuống trường tà dịch kia chết vạn người a!"
Trước là Y Lan ác tướng bảo vệ, sau thêm Cơ Khinh Lan nhận chủ, lại còn có Thanh Long pháp tướng xưa nay ôn hòa lúc này lại lộ ra thái độ hung ác chỉ đối mặt Ma tộc mới có, cho dù ngay cả bổn gia trưởng lão Phượng thị sau khi kinh ngạc qua đi, cũng không cách nào nói ra một câu "Phượng Tập Hàn không có quan hệ gì với Phi Thiên Tôn"
Phượng Tập Hàn cũng thế.
Hắn chậm rãi đứng lên, nhìn về phía gương mặt cực kỳ quen thuộc kia. Tất cả mọi người chỉ có thể nghe thấy Cơ Khinh Lan nói lời cung kính đến cực điểm, chỉ có hắn mới thấy được một đôi mắt bình thản lại ẩn hàm hoài niệm của người nọ.
Cho dù là quỷ tu mười năm trước có ý đồ riêng, hay là ma vật mười năm sau nói gì nghe nấy, Cơ Khinh Lan chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt như vậy đối với hắn, tựa như lữ nhân chạy trốn nửa cuộc đời rốt cuộc trở về, không thấy thê lương cảnh còn người mất, chỉ có cảm giác bình thản như lá rụng về cội.
Phượng Tập Hàn nhìn thấy khóe môi Cơ Khinh Lan hơi nhếch lên, thanh âm hắn tụ thành một tuyến truyền vào trong tai....
"Tiểu phượng hoàng, lần này... là thật. Đã lâu không gặp!"
Trời còn chưa sáng, trên Tố Tâm đảo đã bắt đầu nhộn nhịp. Địa điểm tổ chức đại điển tại đỉnh Đông Sơn. Đó là nơi cao nhất Tố Tâm đảo, cũng là chính vị Thanh Long trong phong thủy cục. Trên đỉnh xây dựng một toà Thanh Long đài, trên tròn dưới vuông, từ năm trụ bằng gỗ vạn năm khắc Bàn long (*) quấn quanh, đỡ lấy sơn hải đồ phía trên. Bốn phía là chín mươi chín bậc thềm ngọc, ở giữa bố trí một giếng Trấn Ma, dùng Càn khôn kính chiếu giữ, xung quanh bày ba mươi lăm phù khóa, phân biệt nối tới năm trụ gỗ tạc Bàn long kia, tạo thành một trận đồ phong ấn.
[(*) Bàn long: con rồng nằm]
Dưới giếng chính là Thôn Tà uyên của Đông Thương, trên Bàn long trụ lại có khắc liệt vị tổ tông các đời Phượng thị. Những người này chết đã luân hồi không biết mấy độ, lại đem danh tự quan trọng nhất một đời khắc làm chú văn, kèm theo toàn bộ tu vi bình sinh có được, đúc thành tầng phòng hộ kiên cố nhất cho Thanh Long đài. Thế cho nên, năm đó khi Ma tộc vây công Tố Tâm đảo, tuy có gian tế lẻn vào nơi đây, cuối cùng cũng không thể làm nên trò trống gì.
Mộ Tàn Thanh đứng ở dưới Thanh Long đài, ngước nhìn tế đàn rộng rãi khí thế này, bỗng nhiên có loại cảm giác nhỏ bé như trùng kiến.
"Tiền bối phúc trạch hậu thế, con cháu không quên nguồn cội. Nếu như vi phạm đạo này, không đáng làm con người." Thanh âm của Ngự Phi Hồng vang lên phía sau y "Ngự thị ta vốn có tổ huấn, mỗi đời tôn thất tử nữ đều sẽ khắc danh tự vào linh bài, lúc còn sống chính là tận tâm lực vì gia quốc, chết rồi cũng dâng anh linh cho xã tắc. Nhưng đáng tiếc ba trăm năm qua, lời răn dạy còn đó, nhân tâm lại không được như xưa."
Mộ Tàn Thanh quay đầu lại, nhìn thấy nàng hôm nay mặc một thân cẩm y màu trắng thêu hoa văn bằng chỉ vàng, trâm phượng cài búi tóc cao, một đóa hồng liên tô điểm ấn đường, trên cổ vẫn đeo chuỗi ngọc bát trân như trước. Cánh tay từng bị chém đứt tại thời điểm cung biến đã được chữa trị từ lâu, Kỳ Lân ngọc giới nằm gọn trên ngón tay nàng, tựa như khoanh lại nhân sinh một đời của nàng.
"Ta không ngờ ngươi sẽ đích thân đến." Mộ Tàn Thanh nói "Việc ở Thiên Thánh đô đều đã xử lý ổn rồi?"
"Nào có dễ dàng như vậy?" Ngự Phi Hồng khóe môi ý cười nhàn nhạt "Bất quá Thần dụ đã hạ xuống, cho dù ta thân là Nhân hoàng, cũng phải nghe theo thiên mệnh."
"Ta cho rằng... lần này ngươi đến là ý của Nhân pháp sư." Mộ Tàn Thanh đứng kề vai sát cánh với nàng, lại dường như một tầng cách biệt "Dù sao cơ hội hiếm có, nếu có thể cùng Phượng thị thiết lập quan hệ ngoại giao, sẽ mang lại ích lợi vô cùng."
"Bất kể là ý của ai, tóm lại mục đích tương đồng." Ngự Phi Hồng liếc nhìn màu sơn đỏ thắm trên móng tay, cảm thấy màu sắc hơi trầm, thoáng nhìn như máu bầm "Theo gió to mới vượt sóng lớn, dùng thực lực của Ngự Thiên hoàng triều hiện giờ vẫn không thể đi ra biển rộng. Có sư tôn sẵn lòng tương trợ, ta đây làm đệ tử dĩ nhiên phải toàn lực ứng phó, để ngài được toại nguyện."
Lời này của nàng nói đến hoa mỹ, Mộ Tàn Thanh lại nhạy cảm mà ngửi được một mùi huyết tinh. Trong nháy mắt này y có loại ảo giác, nữ tử trước mắt tựa hồ trùng điệp với thân ảnh Ngự Tư Niên khi xưa.
Người của Ngự gia, tựa hồ đều đem cương lẫn nhu đều hòa tan vào trong cốt nhục, thời điểm nào đó có thể nhân đức vô song, chớp mắt lại có thể tàn nhẫn quyết tuyệt. Vì vậy Ngự Thiên hoàng triều các đời tới nay hiếm thấy trung dung, nếu không có vua hiền chính là bạo quân.
"Ngươi cùng sư huynh..." Lời chưa kịp ra khỏi miệng, Mộ Tàn Thanh lại không nói được nữa.
"Không nghĩ nữa." Ngự Phi Hồng tựa hồ là đã buông xuống, lại vẫn có thể cười được "Chỉ nguyện cùng hắn mỗi kẻ một phương, mỗi người tự thành toàn."
Nàng nếu nói như vậy, Mộ Tàn Thanh cũng không tiện nhắc lại. Hai người lặng im mà đứng một chốc, khách mời xung quanh cũng dần dần đông lên. Phải biết hai người bọn họ, một là Ngự Thiên tân hoàng, một là Ẩm Tuyết quân được Tây Tuyệt Yêu hoàng đích thân gia phong, đều là nhân vật nóng bỏng tay trước mắt, rất nhanh liền có người đại biểu của các phe thế lực đến bắt chuyện. Đối với tình huống như thế, Mộ Tàn Thanh thực là đau đầu vạn phần. Cũng may Ngự Phi Hồng từ bé đã lăn lộn quan trường, không những ứng đối tự nhiên, còn có thể trong lúc nói cười xã giao đem y đẩy ra xa một cách khéo léo không dấu vết, khiến y có thể ở một bên thoải mái.
"Nghe đại danh Ẩm Tuyết quân đã lâu, hôm nay được gặp, quả là hận tương phùng quá muộn." Một thanh âm lanh lảnh bỗng nhiên vang lên. Mộ Tàn Thanh quay người nhìn lại, chỉ thấy một nam tử thân mặc y phục màu đen ánh kim cầm trong tay ngọc phiến, dưới sự hộ vệ của hai tu sĩ chậm rãi đi đến, vẻ mặt tươi cười, chính là sứ giả do Tây Tuyệt Nhân hoàng lần này phái tới - Khuếch Diên vương A Ma Na.
Tuy rằng cùng ở Tây Tuyệt cảnh, chung quy nhân yêu khác biệt. Mộ Tàn Thanh đối với minh lưu ám sóng giữa hai tộc hơi có hiểu biết, cũng không cảm thấy mình phải can thiệp vào. Tính toán thời gian, Hồ vương Tô Ngu hôm nay cũng nên đến Tố Tâm đảo, y không muốn cùng A Ma Na có giao thiệp để tránh chọc vào phiền phức. Vì vậy cố gắng giữ lễ ứng đối vài câu, liền chuẩn bị chuồn đi.
"Ẩm Tuyết quân có chuyện quan trọng cần xử lý gấp?" Tựa hồ nhìn ra y không có lòng trò chuyện, A Ma Na tốt tính mà cười nói "Lúc trước hải chiến ở Tiềm Long đảo, tiểu vương nhận được Ẩm Tuyết quân cứu giúp. Nếu hiện tại có thể trợ lực một vài, kính thỉnh Ẩm Tuyết quân không nên khách khí."
Mộ Tàn Thanh đang muốn thoái thác, một bàn tay liền hạ xuống bả vai, âm điệu biếng nhác đặc biệt của Hồ vương Tô Ngu cũng vang lên theo: "Nguyên lai ngươi ở nơi này. Vừa rồi Tư Thiên các chủ tìm ngươi khắp nơi, nhờ cả bổn vương tìm giúp. Còn không mau đi?"
Dứt lời, Tô Ngu liền nhấc mắt nhìn về phía A Ma Na hơi thay đổi sắc mặt, giọng mang đầy thân thiết: "Nghe nói Khuếch Diên vương ở trên biển gặp phải Ma tộc phục kích, tuy là cát nhân thiên tướng, rốt cuộc cũng phải cẩn thận với mưu ma chước quỷ, nghỉ ngơi cho tốt, không nên lo lắng nhiều. Phải biết là bổn vương trước khi đi còn ghé Trường Nhạc kinh cùng Nhân hoàng gặp mặt. Lệnh tôn đầy lòng hòa ái thương con, Khuếch Diên vương càng nên bảo trọng mới phải."
"Đa tạ Hồ vương nhắc nhở, bổn vương đã biết." Bàn tay A Ma Na cầm quạt hơi căng thẳng, trên mặt ý cười vẫn không đổi.
Mộ Tàn Thanh thừa cơ hội này bỏ của chạy lấy người, thuận theo phương hướng Tô Ngu chỉ dẫn đi ra thật xa, quả nhiên thấy Tư Tinh Di đang đứng mỉm cười, liền hỏi: "Làm sao ngươi biết ta gặp phải phiền toái?"
"Tiện tay đoán quẻ, quái tượng biểu hiện ngày hôm nay ngươi phạm tiểu nhân." Tư Tinh Di cười nói "Hồ vương mới lên Tố Tâm đảo, vừa đi gặp Phượng thị tộc trưởng, ngay sau đó liền tới tìm ngươi, có thể thấy hắn đối với ngươi vô cùng chú ý."
Mộ Tàn Thanh mỉm cười không nói. Quan hệ giữa y cùng với Tô Ngu kỳ thực phi thường vi diệu, chỉ là chuyện này người ngoài không biết được.
Tư Tinh Di cùng y sóng vai đi tới, thuận miệng nói: "Ngươi gặp được A Ma Na, thấy người này thế nào?"
"Danh đúng như thực, là một kẻ khẩu phật tâm xà." Mộ Tàn Thanh nhàn nhạt nói "Hắn có lòng làm vương, lại không có khí chất vương giả. Thế nhưng dã tâm tranh đoạt, tàn nhẫn mạnh hơn huynh trưởng của hắn một chút. Nếu như không có ngoại lực giúp đỡ, cả một đời cũng không đáng ngại."
"Hắn chính là đang tìm kiếm ngoại lực." Tư Tinh Di cười khẽ "Trước khi gặp ngươi, hắn đã cùng Ngự thiên nữ đế trò chuyện vui vẻ."
"Phi Hồng muốn nhất thống Nhân tộc, chung quy cũng phải thu một ít rắn độc chó dữ dưới trướng, chẳng lẽ còn bắt tự thân nàng đi cắn xương cứng?" Mộ Tàn Thanh không thích thiệp chính, không có nghĩa là y hoàn toàn không hiểu "Tây Tuyệt Nhân tộc bị Yêu tộc áp chế quá lâu, lòng dạ vẫn còn mà căn cơ không đủ. Một khi bọn họ có được sức mạnh, tất nhiên sinh ra dã tâm vô tận. Lúc đầu nói gì nghe nấy, sau này e rằng cắn ngược lại chủ. Hơn nữa A Biệt công chúa có mang cốt nhục duy nhất của Ngự thị hoàng tộc ... Nếu như đương nhiệm Tây Tuyệt Nhân hoàng còn có đầu óc, nên phế con thứ lập trưởng tử. A Tô Cát là kẻ vũ phu đầu óc đơn giản không sai, nhưng muốn lấy thân phận ngoại thích dị quốc đáp lên thuyền Ngự Thiên hoàng triều, chỉ có loại vũ phu này mới có thể ở dưới trướng Phi Hồng lâu dài được."
"Đáng tiếc hắn phái A Ma Na đến, đã có tâm muốn phế trưởng lập thứ rồi." Tư Tinh Di nhìn về phía đoàn người náo nhiệt kia "Ngươi cũng biết thái độ của Yêu hoàng cùng Hồ vương?"
"Tướng vô thường thắng, thế vô cửu an (*). Năm đó Yêu tộc tại Tây Tuyệt cảnh như mặt trời ban trưa, không phải cũng từng gặp Na Già kiếp sao?" Mộ Tàn Thanh nói "Huyền Lẫm bệ hạ vốn là nhìn đại cục. Hắn chịu giật dây cho chuyện hai cảnh liên hôn, lại để cho Hồ vương thả ta tương trợ Thiên Thánh đô, thuyết minh hắn sẵn lòng thúc đẩy Nhân tộc nhất thống, khiến Yêu tộc ngủ đông lánh đời. Động tác này vừa đem nội hoạn dẫn ra, cũng lại là cơ hội diệt trừ căn bệnh trầm kha."
[(*): không có tướng nào thắng trận mãi, không có thế đạo nào an ổn vĩnh viễn]
"Nghe nói mười năm trước Yêu hoàng có ý định cho ngươi tiếp nhận vị trí Hàn Phách thành chủ, hiện giờ quả thật là nhìn xa trông rộng." Tư Tinh Di khẽ mỉm cười "Xong chuyện chỗ này, ngươi có tính toán gì không?"
"Ta không quay về." Mộ Tàn Thanh nghiêm túc suy nghĩ một chút "Nếu như có thể, ta muốn cùng Khanh Âm du lịch sơn hà, vui vẻ tự tại."
Tư Tinh Di lắc đầu: "Cho là ngươi không quan tâm ánh mắt chính tà, nhưng hắn sẽ buông bỏ đại quyền Quy Khư dễ như trở bàn tay, cùng ngươi làm kẻ nhàn tản tiêu dao sao?"
"Ta không biết, cũng không muốn cưỡng ép hắn làm cái gì." Mộ Tàn Thanh mạnh mẽ giẫm lên dấu chân của mình trên tuyết "Đời này ta đều bị người đẩy đi, điều đó thực sự tồi tệ. Vô luận sau này làm sao, ta đều hi vọng hắn có thể tự mình lựa chọn. Nếu có thể rời bỏ phong hỏa tất nhiên là dắt tay nhau đồng quy, giả như trở lại sa trường cũng nên đến chết không hối hận."
"Ngươi a... thôi." Tư Tinh Di dường như muốn nói cái gì, chung quy chỉ thoải mái nở nụ cười "Trở lại chuyện chính, ngươi chuẩn bị xong chưa?"
"Ta ở dưới năm cái trụ Bàn long chôn một đạo kim phù. Nếu như tình huống có biến, bất cứ lúc nào cũng có thể triệu ngũ lôi đánh xuống." Mộ Tàn Thanh nhìn về phía Thanh Long đài cao lớn "Trái lại là ngươi, cũng đừng để cho hắn nhìn ra đầu mối."
"Ta làm linh khôi, chưa bao giờ xảy ra sai lầm." Tư Tinh Di dừng một chút, đôi mắt hơi nheo lại "Bất quá, ngươi cần phải suy nghĩ kỹ. Quỷ tu kia vốn là cùng Phi Thiên Tôn cấu kết, giả sử hắn lần này xảo ngôn vu hại, phương pháp như hiện giờ không khác nào cùng Phượng thị kết huyết hải thâm cừu. Ta có thể dựa vào Linh Khôi thuật thoát thân, thế nhưng ngươi khó mà xử lý êm đẹp."
"Ta không phải hoàn toàn tin hắn, mà là tin vào phán đoán của bản thân mình." Mộ Tàn Thanh nhàn nhạt nói "Nếu như quả thật nghi sai,đến lúc thiên lôi hạ xuống, ta tất sẽ che chắn trước người Phượng Tập Hàn."
Đương khi nói chuyện, mặt trời đã lên cao, giờ Thìn đã đến, chủ gia giá lâm.
Lễ nhạc vang lên, phi loan mở đường. Các tân khách nguyên bản tụm năm tụm ba trò chuyện nghe tiếng lui lại, nhường ra đường chính, nhìn một nhóm hơn trăm người từ dưới núi theo bậc thang mà lên.
Ngoại trừ những người khác ở lại phòng vệ, những nhân vật có tiếng nói trong Phượng thị bộ tộc ngày hôm nay cơ hồ tụ hội nơi đây. Dùng phụ tử Phượng Linh Quân, Phượng Tập Hàn dẫn đầu, mười tám vị trưởng lão, Thẩm Lan Tịch cùng mười sáu chân nhân chưởng sự đi theo. Phía sau bảy mươi hai người, một nửa là con cháu tinh anh của chủ gia, một nửa là cao tu bàng chi, có thể nói trăm người chọn một. Mộ Tàn Thanh nhìn quanh toàn trường, ngoại trừ Phượng thị tộc nhân, khách mời có tư cách tham dự đại điển không quá hai trăm, trong đó không người nào thân phận thấp kém hoặc tu vi bình thường. Cho dù Trọng Huyền cung bất quá cũng chỉ có hai vị các chủ Tư Tinh Di cùng U Minh, các đệ tử tùy tùng không mang theo một ai. Cũng không phải là Thanh Long đài cao không thể với tới, mà vì đây chính là nơi trấn áp Thôn Tà uyên, nhất định phải bảo đảm Phượng thị bộ tộc toàn quyền khống chế, đối với khách mời trình diện có rất nhiều hạn chế, cho dù có tà ma trà trộn đi vào, cũng là một người một ngựa khó thành họa lớn.
Nếu như Phượng Tập Hàn quả nhiên là Phi Thiên Tôn biến thành, ngày hôm nay hắn cũng sẽ không gây rắc rối, chỉ cần dựa theo quy củ tiếp nhận vị trí tộc trưởng là có thể đem Thanh Long pháp ấn cùng Trấn Ma giếng nắm giữ trong tay, sau đó dùng thân phận tộc trưởng giao thiệp tứ phương, trong tối ngoài sáng cùng hành động, so với trực tiếp ở đây trở mặt khai sát sẽ thu được lợi ích càng thêm ổn thỏa mà lâu dài.
Đáng tiếc... Mộ Tàn Thanh giấu đi một tia sáng lạnh lẽo trong mắt, bên tai nghe Phượng Linh Quân bắt đầu nói vài câu khách sáo, liền ở trong lòng hỏi thầm: "Khanh Âm, Phi Thiên Tôn bên kia thế nào?"
"Hắn thế nhưng an phận lắm." Cầm Di Âm buồn bực ngán ngẩm mà trả lời. Giờ khắc này hắn đang ẩn thân ở ngoài Thiên Diệp lao. Lệ Thù không đi Thanh Long đài dự lễ, làm trọn phận sự mà lưu lại trông giữ Phi Thiên Tôn, bằng không hắn cũng không cần ở bên ngoài uống gió thế này.
"Tình huống Cơ Khinh Lan thế nào?" Suy nghĩ một chút, Mộ Tàn Thanh lại bổ sung "Ta là nói cái tên bên cạnh Phi Thiên Tôn á."
"Có khởi sắc, nhưng vẫn là sống dở chết dở." Cầm Di Âm bên kia nhắm mắt cảm ứng một chút, "Bất quá, hắn sắp tỉnh rồi. Ta có thể trước tiên áp chế ý thức của hắn, nhưng các ngươi bên kia phải nắm chặt, nếu không sẽ bị Phi Thiên Tôn phát hiện."
"Rõ rồi." Mộ Tàn Thanh ngẩng đầu, vừa vặn thấy Phượng Tập Hàn bay người lên đài, rơi xuống Càn khôn kính.
Càn khôn kính nói là một chiếc gương, trên thực tế lớn như một cối xay khổng lồ, trông như Thái Cực đồ. Lúc này Phượng Linh Quân cầm trong tay Thanh Long pháp ấn đứng ở mặt dương, Phượng Tập Hàn liền rơi vào mặt âm. Hai phụ tử nhìn nhau cười, hào quang hai màu trắng đen từ mặt kính dưới chân xông thẳng lên. Trong phút chốc điềm lành rực rỡ, từng danh tự khắc trên năm Bàn long trụ lần lượt sáng lên, chói mắt đến khiến người không thể nhìn gần. Một vòng tân khách ở gần nhất theo bản năng mà lui về phía sau.
Đợi đến lúc hào quang dần dần phai nhạt, chính là giờ Thìn ba khắc, truyền thừa đại điển chính thức bắt đầu.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, hư ảnh Thanh Long pháp tướng đột nhiên xuất hiện bên cạnh Phượng Linh Quân, vây quanh hắn tựa như một cái đai bằng ngọc bích. Mà hắn tay nâng bản thể pháp ấn, thần sắc ngưng trọng hỏi: "Bản tính giải thích thế nào?"
Phượng Tập Hàn quỳ một chân xuống, trầm giọng nói: "Đông Phương giáp mộc, thiếu dương Thanh Long, vạn vật thủy sinh, là nhân đức tính."
"Bản tâm hướng về điều gì?"
"Tế thương sinh, cứu khổ nạn, cầu chân lý, vệ công đạo."
"Bản nguyện như thế nào?"
"Không ngược nhân đạo, không phản gia tộc, không vì tư dục, không sợ tà ác!"
"Lập thệ là người nào?"
"Phượng Tập Hàn, đại tộc trưởng Phượng thị đời thứ hai mươi bảy, tại Tố Tâm đảo, Thương Lan hải vực, Đông Thương cảnh!"
Lời nói ra, thân hình Thanh Long pháp tướng tăng vọt, đầu đuôi kéo dài, vờn quanh vây Phượng Tập Hàn bên trong, hào quang màu xanh càng lúc càng nồng đậm như có thực chất, phản chiếu thân ảnh hai người tựa như được tạc bằng ngọc bích.
"Đại tộc trưởng Phượng thị đời thứ hai mươi sáu Phượng Linh Quân hôm nay chứng kiến, chấp thuận thệ ước, đồng ý truyền thừa." Phượng Linh Quân cúi đầu nhìn hắn, đôi mắt đều bị nhuộm thành màu xanh lục. Thanh Long pháp ấn rời tay bay tới đỉnh đầu Phượng Tập Hàn, đang xoay chầm chậm.
Lúc này đã bắt đầu mùa đông, dù cho Đông Thương cảnh cây cỏ tươi tốt, cũng đến thời điểm lá rụng tiêu điều, chỉ có ở Tố Tâm đảo dưới sức mạnh của Thanh Long quanh năm bốn mùa xanh biếc. Giờ khắc này Phượng Linh Quân tách rời liên hệ cùng Thanh Long pháp ấn, sức mạnh trải rộng khắp hòn đảo liền nhanh chóng hút ra từ trong cây cỏ. Mọi người dồn dập nhìn quanh, chỉ thấy đầy trời từng tia sáng xanh biếc như mây che phủ, tựa rồng hút nước mà hợp vào bản thể pháp ấn. Thảm thực vật nguyên bản xanh tươi trên đảo vào thời khắc này lục tục khô vàng, gần như chết héo.
Phượng Tập Hàn hai tay nâng qua đầu, chuẩn bị đỡ lấy Thanh Long pháp ấn.
Mộ Tàn Thanh đứng ở trong đám người, nhìn thấy bàn tay của hắn sắp chạm vào pháp ấn, lập tức ở trong lòng thầm quát lên: "Chính là lúc này!"
"Rống... "
Ngay trong nháy mắt y dứt tiếng, Phượng Tập Hàn tiếp nhận Thanh Long pháp ấn. Không ngờ pháp ấn đột nhiên bùng lên môt vầng sáng xanh cực kỳ chói mắt, kèm theo một tiếng Thanh Long gầm lên giận dữ. Năng lượng khổng lồ hướng bốn phương tám hướng xung kích, suýt nữa đem mấy khách mời gần bên cạnh trực tiếp ném xuống đỉnh núi. Trong phút chốc mọi người đều ngơ ngác, vội vàng quay nhìn hướng trên đài.
Cuồng phong gào thét, tia sáng xanh như kiếm, tất cả danh tự trên năm Bàn long trụ mờ dần đi, ba mươi lăm đạo phù khóa đột nhiên kéo căng, mắt trần cũng có thể thấy vô số chú văn từ trên mặt khóa thoát ra, hình thành một cái kết giới bán trong suốt vững vàng bọc lại Thanh Long đài. Càn khôn kính trắng đen đảo lộn, đồng thời đem hai bóng người đứng phía trên quăng ra. Dưới Trấn Ma giếng mơ hồ truyền đến thanh âm móng vuốt cào lên vách tường cùng tiếng gầm gừ khủng bố khiến người sởn cả tóc gáy.
Cùng lúc đó, năm tia sáng màu vàng từ trên Bàn long trụ xông thẳng lên trời. Trên không trung mây đen cuồn cuộn nặng như chì cấp tốc tụ lại, vô số tia chớp trong tầng mây lằng ngoằng không dứt, cuối cùng hội tụ thành một cột sét màu tía to bằng thùng nước, như con rắn khổng lồ đổi chiều treo trên kết giới, ép tới toàn bộ Tố Tâm đảo đều tựa hồ lún xuống ba tấc. Không ai dám to gan lên tiếng, chỉ sợ lôi đình hạ xuống đem đỉnh núi bổ ra.
Trong những người ở đây, như U Minh cùng Ngự Phi Hồng cố nhiên nhận ra lôi pháp của Mộ Tàn Thanh, lúc này ngạc nhiên nhìn lại, liền thấy y sắc mặt lạnh lùng trầm trọng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Thanh Long đài. Đồng thời bên tai liên tiếp vang lên tiếng kêu sợ hãi của các tân khách, trong lòng nhất thời sinh ra dự cảm không hay, vội vàng quay đầu vừa nhìn, lập tức sững sờ đương trường.
Pháp ấn bản thể đã ẩn đi, Thanh Long pháp tướng dựng thẳng vảy toàn thân, tựa như hung thú nổi giận bay lên giữa không trung, hướng về phía dưới giương nanh múa vuốt. Mà "Phượng Linh Quân" đứng ở bên trái thế nhưng chỉ còn dư lại đầy đất hài cốt, lại như gỗ mục không thấy máu tanh. Phượng Tập Hàn thì bị Thanh Long lực vừa rồi bạo phát đẩy văng lên lề kết giới, tướng mạo chật vật. Cánh tay phải chặn ở trước người đã bị Thanh Long lợi trảo xé ra ba vết thương khủng bố, da thịt rách nát, thấy tận đến xương.
Nhưng mà, thứ mà mọi người cực kỳ kinh sợ chính là, thân ảnh đột nhiên xuất hiện ở sau lưng hắn kia.
Đó là một nữ nhân cao lớn khoảng một trượng, thân thể lõa lồ được huyết vụ bao phủ, tóc đen như mực, da trắng như tuyết, thương tích khắp người, vốn nên là mỹ nhân thống khổ khiến người thương tiếc không thôi. Thế nhưng nàng có ngàn cánh tay, tựa như cành cây đột nhiên mở rộng, những "vết thương" kia lục tục mở ra, nguyên lai là hàng ngàn ác nhãn đỏ sậm!
Ngàn mắt ngàn tay, Y Lan ác tướng!
"Là... là Y Lan!"
"Phi Thiên Tôn không phải là bị nhốt rồi sao?"
"Thanh Long pháp ấn tại sao lại công kích Phượng thị thiếu chủ?"
"Đến cùng là chuyện gì xảy ra?!"
Trong phút chốc, toàn bộ Đông Sơn đỉnh như một muôi nước lạnh rót vào chảo dầu, biến thành vô cùng hỗn loạn ầm ĩ. Tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, Thanh Long pháp ấn là tại thời điểm tiếp xúc với Phượng Tập Hàn mới đột nhiên gây khó dễ. Ở khoảng cách gần như vậy, lại gặp một kích nghiêm trọng đột ngột không kịp đề phòng, Phượng Tập Hàn vốn phải chết ngay tại chỗ. Y Lan ác tướng lại xuất hiện ngang trời, mở ra ngàn cánh tay đem hắn bao phủ trong ngực, dùng thân làm lá chắn chống đỡ phần lớn sức mạnh xung kích. Mà "Phượng Linh Quân" đứng đối diện không thể may mắn thoát được, lập tức bị Thanh Long lực phá hủy thân thể, không ngờ lại hóa thành bộ dáng gỗ mục, thuyết minh đây căn bản không phải là Phượng thị tộc trưởng chân chính.
Truyền thừa đại điển quan hệ trọng đại, đứng ở nơi này không một ai tầm thường, lập tức ý thức được tình huống không đúng. Một trưởng lão Phượng thị lúc này thả ra tín hiệu pháo hoa, Tố Tâm đảo lập tức đề phòng chuẩn bị chiến đấu. Vô số tu sĩ nhằm phía Đông Sơn, đem nơi này bao quanh bốn phía. Mà ở trên đỉnh núi, các vị khách mời cũng dồn dập lấy ra pháp khí, đem Thanh Long đài vây chặt đến nước chảy không lọt.
"Làm sao... sự việc..."
Trận biến cố này khiến Phượng Tập Hàn bất ngờ. Hắn vì để tiếp chưởng Thanh Long pháp ấn, đem toàn bộ thần trí cùng linh lực của mình thả lỏng, vốn nên thuận thuận lợi lợi mà cùng pháp ấn kết nối. Không ngờ tới, lúc sức mạnh song phương đột ngột chạm vào nhau, lập tức bùng nổ ra năng lượng cuồng bạo trước nay chưa từng có. Nếu như Y Lan ác tướng không theo bản năng bảo hộ chủ nhân, hắn cho dù không chết ở chỗ này, cũng sẽ biến thành phế nhân kinh mạch đều đứt đoạn.
Nhưng hắn thà rằng chịu nỗi khổ đoạn mạch, cũng không nguyện để Y Lan ác tướng hiện thân!
Trên đời rất nhiều chuyện có thể giả trang, dĩ nhiên cũng có thứ không thể thay thế. Cộng sinh tướng thuộc về loại không thể giả kia, tỷ như Ngọc Oa vạn tượng với Đạo Diễn thần quân, Huyền Minh mộc với Cầm Di Âm, cùng ... Y Lan ác tướng với Phi Thiên Tôn.
Khuôn mặt tuấn tú ôn hòa của Phượng Tập Hàn vào thời khắc này vặn vẹo. Hắn nhìn đống gỗ mục do "Phượng Linh Quân" hóa thành kia, từ trong năng lượng mất khống chế bốn phía bắt được một tia khí tức dị dạng, đột nhiên biến sắc mặt.
Lôi đình treo trên đầu, Thanh Long rống giận. Ngay thời khắc nguy nan này, một đạo hồng ảnh từ trong đống gỗ mục phiêu đãng bay ra ngoài, hóa thành hồng y nam tử mi mục yêu dã, kinh hoảng mà quỳ gối trước mặt Phượng Tập Hàn.
"Thuộc hạ phụ lòng Đại đế phó thác, làm nhục sứ mệnh, tội đáng muôn chết!" Cơ Khinh Lan ngước nhìn hắn, âm thanh không biết bởi vì sợ hãi hay là hưng phấn mà run rẩy "Bất quá, Phượng Linh Quân đã trúng Mê thần hương của thuộc hạ, Thanh Long pháp ấn hiện tại vô chủ có thể khống chế, kính thỉnh Đại đế nhanh chóng ra tay, để một phương con dân Quy Khư ta lại thấy ánh mặt trời!"
Thanh âm hắn cũng không lớn, thế nhưng ở đây đều là tu sĩ, thoáng chốc đã nghe rõ rõ ràng ràng. Những người tham dự qua trận chiến Thiên Thánh đô cùng hải chiến tại Tiềm Long đảo tai mắt linh mẫn, nhận ra đây chính là hồng y ma vật cầm đèn kia, lúc này liền kinh hô thành tiếng!
"Là hắn!"
"Cơ Khinh Lan! Cẩu tặc bên cạnh Phi Thiên Tôn!"
"Thiên sát ma vật! Hắn ở Trung Thiên cảnh gieo xuống trường tà dịch kia chết vạn người a!"
Trước là Y Lan ác tướng bảo vệ, sau thêm Cơ Khinh Lan nhận chủ, lại còn có Thanh Long pháp tướng xưa nay ôn hòa lúc này lại lộ ra thái độ hung ác chỉ đối mặt Ma tộc mới có, cho dù ngay cả bổn gia trưởng lão Phượng thị sau khi kinh ngạc qua đi, cũng không cách nào nói ra một câu "Phượng Tập Hàn không có quan hệ gì với Phi Thiên Tôn"
Phượng Tập Hàn cũng thế.
Hắn chậm rãi đứng lên, nhìn về phía gương mặt cực kỳ quen thuộc kia. Tất cả mọi người chỉ có thể nghe thấy Cơ Khinh Lan nói lời cung kính đến cực điểm, chỉ có hắn mới thấy được một đôi mắt bình thản lại ẩn hàm hoài niệm của người nọ.
Cho dù là quỷ tu mười năm trước có ý đồ riêng, hay là ma vật mười năm sau nói gì nghe nấy, Cơ Khinh Lan chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt như vậy đối với hắn, tựa như lữ nhân chạy trốn nửa cuộc đời rốt cuộc trở về, không thấy thê lương cảnh còn người mất, chỉ có cảm giác bình thản như lá rụng về cội.
Phượng Tập Hàn nhìn thấy khóe môi Cơ Khinh Lan hơi nhếch lên, thanh âm hắn tụ thành một tuyến truyền vào trong tai....
"Tiểu phượng hoàng, lần này... là thật. Đã lâu không gặp!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất