Phá Trận Đồ

Chương 207: Phiên ngoại 7 (Hạ)

Trước
Nhân sinh chợt như viễn khách

Tịnh Tư mang con hồ ly nhỏ đó về Trọng Huyền cung.

Nàng rời Bắc Cực đỉnh gần hai trăm năm. Với phàm phu tục tử mà nói là dài hơn một đời, đối với tu sĩ lại chỉ trong chớp mắt. Thay đổi lớn nhất trong Trọng Huyền cung chỉ là tăng thêm không ít đệ tử môn sinh đến từ Ngũ Cảnh tứ tộc, trừ cái này ra đều không đáng nhắc tới.

Tiểu hồ ly trải qua một hồi sinh tử kiếp, được Thổ linh khí tẩy tinh phạt tủy, lúc này đang ở trong tay nàng vô tri vô giác ngủ say, hồn nhiên không biết mình tới nơi nào. Tịnh Tư liền ôm nó trong lòng, không quay về Khôn Đức điện, mà đi đến Thiên Tịnh sa.

Ngoài dự đoán, Tịnh Quan cũng ở nơi đó.

Kể từ khi Đạo Diễn thần quân xuất hiện trở lại nhân gian, lấy tư thái duy ngã độc tôn áp đảo trên đầu chúng sinh, Nhân tộc vương quyền chưa kịp trưởng thành phát triển đã bị ảnh hưởng đầu tiên. Theo hương khói tín ngưỡng trải rộng thiên hạ, Nhân tộc dần dần bị thần quyền kiềm chế mà không tự biết, khiến Tịnh Quan cũng bị buộc ngừng lại ở hình thái thiếu niên. Hắn không chỉ tức giận, mà quan hệ với Thường Niệm cũng chuyển biến bất ngờ, trong năm trăm năm qua, số lần đặt chân đến Thiên Tịnh sa có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Lần này không biết là vì việc gì, Tịnh Tư không nghe được động tĩnh tranh cãi, lại có thể nhìn thấy thần sắc Tịnh Quan cực kỳ bất an, đôi tay rũ bên người đã nắm chặt thành quyền. Mà Thường Niệm vẫn ngồi trên hồng kiều nhắm mắt niệm kinh như cũ, cho đến khi nàng bước vào, hai đôi mắt mới đồng thời nhìn qua.

"Tịnh Tư!" Tịnh Quan lập tức chuyển giận thành vui, không chờ hàn huyên vài câu liền chú ý đến vật nhỏ trong lòng nàng "Ngươi là bắt được tiểu yêu này từ đâu? Da lông rất dày, linh khí bức người, ánh mắt thực không tệ nha."

"Đây là đệ tử ta mới thu." Tịnh Tư trả lời hắn, ánh mắt lại bình thản dừng lại trên mặt Thường Niệm. Người sau cũng đang ngẩng đầu cùng nàng đối diện.

Tịnh Quan đã tiến đến bên cạnh nàng, vốn dĩ muốn sờ sờ cái đầu lông xù xù kia, sau khi phát hiện bầu không khí không đúng, nụ cười cứng lại, nuốt xuống câu nói sắp ra khỏi miệng.

Sau một lúc lâu, Tịnh Tư phá vỡ bầu không khí yên lặng quỷ dị này: "Thường Niệm, ta khó khăn lắm mới thu nhận đệ tử, ngươi cũng xem như là sư bá, không bói một quẻ cho hậu sinh vãn bối sao?"

Nàng chậm rãi đến gần, gương mặt bình đạm lại mang theo uy áp không cho phép xem nhẹ, ngay cả Tịnh Quan cũng cảm thấy hít thở nặng nề, theo bản năng lui lại mấy bước, nín thở ngưng thần.

Cho đến khi khoảng cách không quá ba bước, Thường Niệm rốt cuộc thở dài: "Ngươi sẽ không muốn nghe."

Lời này làm trong lòng Tịnh Quan giật thót một cái, không khỏi nhớ lại năm đó Thường Niệm phê cho Tiêu Túc câu "190 tuổi đại kiếp nạn" kia, lập tức muốn thay đổi đề tài, không ngờ Tịnh Tư lại mỉm cười.

"Không, ta rất muốn nghe."

Nàng từ xưa đến nay vui giận đều không hiện trên sắc mặt, đừng nói là tiếng cười lạnh mang theo châm chọc sắc nhọn như vậy. Trong nháy mắt toàn bộ Thiên Tịnh sa đều như đóng băng, mây gió lặng lẽ tản đi, ngay cả nước trong bể cũng không dám dao động nửa phần.

"Ta muốn ngươi chính miệng nói rõ ràng." Ngón tay Tịnh Tư vuốt ve da lông bạch hồ "Nói cho ta, ngươi nhìn được cái gì?"

"......"

"Là thiên phú dị bẩm, ngộ tính tuyệt hảo, kỳ tài ngàn năm một thuở?"

"......"

"Hay là, mệnh đồ nhiều chông gai, bản tính hung lệ, kết cục không chết được tử tế ?"

"......"

Ba câu hỏi, Thường Niệm không trả lời một câu. Tịnh Quan đứng bên cạnh chưa từng nhìn thấy một Tịnh Tư hùng hổ dọa người như vậy, kinh nghi bất định mà nhìn bọn họ.

Thật lâu sau, Thường Niệm mở miệng nói: "Sát tinh tái thế, mệnh chủ hung sát, tung hoành Ngũ Cảnh thành thần, tứ kiếp giáng......"

Hắn chưa kịp nói xong đã bị trường kích xé gió cắt ngang, một cạnh sắc bén sát qua cổ Thường Niệm, cắt đứt một sợi tóc xám trắng.

Lần này tuy rằng không thấy máu, vẫn khiến Tịnh Quan kinh sợ thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Tuy là hắn và Thường Niệm xảy ra rạn nứt càng ngày càng sâu, cũng không muốn nhìn thấy tình cảnh như vậy, lập tức xông lên hồng kiều muốn ngăn cản, lại thấy bàn tay Tịnh Tư nắm kích đang run nhè nhẹ.

"Ánh mắt của ngươi quả thực rất tốt." Mặc cho mũi kích sát bên cũng vẫn bất động, Thường Niệm bình tĩnh nhìn Tịnh Tư "500 năm trước là Tiêu Túc, hiện tại là yêu hồ này... Thiên mệnh sát tinh ngàn năm một thuở, ngay cả ta cũng không thể tìm kiếm tung tích từ trong tinh bàn, lại đều bị ngươi tìm ra được."

Một câu làm Tịnh Quan như gặp sét đánh, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần. Ngay sau đó hắn trợn to mắt, không thể tin mà nhìn về phía Tịnh Tư, lại thấy vẻ mặt nàng vẫn lạnh băng như cũ, hiển nhiên là đã biết.

Thiên mệnh sát tinh, là một ngôi sao đặc thù nhất trong hàng tỉ tinh tú. Nó kế thừa mệnh cách của sát thần Hư Dư, có được sức mạnh thí thần, bởi vậy cũng chịu Thiên Đạo khắc chế, chỉ sinh ra cùng với thần linh.

Từ sau khi chư thần ngã xuống, sát tinh liền trở thành truyền thuyết hư vô mờ mịt. Cho đến khi Thường Niệm quyết ý mở ra Sáng Thần cuộc, hắn đã tự mình lấy linh nguyên của thần linh đang trầm miên ở Bắc Cực đỉnh. Ngay thời điểm đó, một ngôi sao đỏ như máu vút qua bầu trời tựa sao băng, hoàn toàn biến mất vào trong nhân gian rộng lớn.

Sát tinh giáng sinh dự báo Sáng Thần cuộc thành công, cũng phủ bóng tối trong lòng Thường Niệm. Hắn muốn tạo ra một vị thần bất tử, vĩnh viễn chống đỡ tam giới, lấy tín ngưỡng đạo thần gột rửa nhân tâm dẫn dắt chúng sinh, vì vậy không thể để mặc sát tinh tự do bên ngoài.

Bởi vậy, một mặt Thường Niệm thúc đẩy Sáng Thần cuộc tiến hành thuận lợi, một mặt quan trắc tinh bàn tìm kiếm sát tinh giáng sinh nhân gian kia. Đáng tiếc trước sau đều không thu hoạch được gì, cho đến khi Tịnh Tư dẫn Tiêu Túc đến trước mặt hắn.

Hắn không có cách nào tìm ra sát tinh giáng lâm, lại có thể liếc mắt một cái đã nhận ra sát khí tự nhiên thiên thành của hung thần kia.

Ánh mắt Thường Niệm đọng lại trên người yêu hồ trong lòng nàng: "Ta không ngờ, ngươi có thể tìm được thiên mệnh sát tinh thứ hai."

Nếu không, nàng sẽ vĩnh viễn không biết được chân tướng.

Sát tinh không giống người thường, thân thể có thể gánh chịu được mệnh cách này trong ngàn vạn người khó tìm được một. Bởi vậy, sau khi tái sinh, nó sẽ tự động biến đổi vật chủ của mình, khiến mỗi một phân da thịt gân cốt đều hoàn mỹ không tì vết, bảo đảm kinh lạc nội phủ có thể thừa nhận sức mạnh vô cùng vô tận, khiến nó trở thành vật chứa phù hợp nhất.

Bởi vậy, gân cốt của con hồ ly trước mắt này cùng Tiêu Túc năm đó hoàn toàn giống nhau. Đây là chuyện không có khả năng tự nhiên xuất hiện.

Việc đã đến nước này, tiếp tục che giấu sẽ chỉ làm bản thân càng thêm ti tiện. Tịnh Tư gằn từng chữ một nói: "Đại kiếp nạn 190 tuổi của Tiêu Túc, đến cùng là thật hay giả?"

"Ta quả thực đã giấu giếm, nhưng cũng không lừa gạt ngươi." Thường Niệm thở dài nói "Khi mới gặp Tiêu Túc, ta đã phát hiện hắn là thiên mệnh sát tinh, vì thế mở thiên nhãn quan trắc mọi khả năng đi hướng tương lai của hắn. Nhưng cho dù là con đường nào, đại kiếp nạn 190 tuổi đều không thể tránh khỏi...... Bất quá, đó không phải là kiếp số phải chết của hắn."

Cho dù loại khả năng nào, Tiêu Túc đều sẽ gặp gỡ Vô Vi Tử kế thừa Tam thần kiếm chú pháp, trở thành đệ nhất kiếm tu Nhân tộc, cũng sẽ ở thời điểm ma họa loạn thế gia nhập Trọng Huyền cung chiến đấu bảo hộ Nhân giới. Đây là định số trong vận mệnh, đối ứng với biến số chính là cuộc quyết chiến bùng nổ tại Hàn Phách thành năm hắn 190 tuổi.

Đã gọi là biến số, có nghĩa là không thể tránh khỏi, nhưng lại có rất nhiều kết cục.

"Nếu hắn đúng như ngươi mong muốn, bế quan không tham dự cuộc chiến, là có thể sống qua đại kiếp, nhưng mà ngươi sẽ chết ở Hàn Phách thành." Thường Niệm chăm chú nhìn thẳng vào đôi mắt Tịnh Tư "Thiên mệnh sát tinh tình cảm mãnh liệt sâu sắc. Nếu theo chính đạo sẽ là kẻ ngay thẳng cương trực, nếu là tà đạo sẽ sa đọa bất kham. Năm đó ta khuyên ngươi giơ kiếm chém tơ tình, tránh không để ý động tình sinh cùng hắn, chính là bởi vậy...Nếu ngươi chết, hắn sẽ phát điên, uổng phí tâm huyết ngươi sáng tạo Hạo hư công, từ đạo nhập ma, bị Y Lan ác tướng của Phi Thiên Tôn mê hoặc, trở thành Huyết Ma."

Gương mặt Tịnh Tư lạnh như băng, sắc mặt Tịnh Quan lại trắng bệch.



"Nếu hắn phá quan lao đến chiến trường trước thời hạn, sẽ có thể cứu ngươi khỏi nguy nan, đồng thời tử kiếp giáng lâm, chắc chắn sẽ bị cuốn vào Thiên chú bí cảnh cùng với Ma Long."

"......"

"Ta đo lường tính toán vận mệnh không biết bao nhiêu lần, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn một loại tổn thất thấp nhất này, toàn lực thúc đẩy nó trở thành kết cục đã định." Thường Niệm nói đến đây cũng không khỏi thở dài "Nhưng mà vận mệnh một khi bị can thiệp, sẽ nảy sinh biến số. Khi Tiêu Túc tham chiến đúng như ta mong muốn, thay ngươi tiến vào Thiên chú bí cảnh, từ tiền đề này sẽ nảy sinh hai đường rẽ. Đường thứ nhất là hắn sẽ ở trong thống khổ vô tận bị Ma Long đồng hóa, giết chết La Già Tôn thay thế vào đó, đánh mất bản tâm, sa đọa thành hung khí vô tri làm hại nhân gian, khiến ngươi không thể không cùng hắn đối địch, không chết không ngừng...... Đường thứ hai là, hắn ở giữa ma độc vây quanh vẫn thủ vững bản tâm như cũ, lựa chọn binh giải tự sát, ngăn chặn hậu hoạn đọa ma."

Nếu là con đường trước, Thường Niệm chính là tự tay thúc đẩy Tiêu Túc thành ma. Tuy là kẻ bình đạm như hắn hiện tại nghĩ đến trong lòng vẫn còn sợ hãi.

May mà, Tịnh Tư không nhìn lầm người.

Một câu nhắn nhủ «Đừng đợi!» của Tiêu Túc trước khi chết kia, không phải là hắn thật sự không thể quay về, mà đó chính là quyết định chọn lựa của hắn giữa tính mạng và trách nhiệm.

Một câu di ngôn này, Tịnh Tư không nghe được, Thường Niệm lại nghe được rõ ràng. "Ta thấy thẹn với hắn, thiệt thòi cho ngươi." Thường Niệm nhẹ giọng nói "Nhưng nếu chọn lại một lần, ta vẫn sẽ làm như vậy!"

Trong lúc nhất thời khắp nơi tĩnh mịch, Tịnh Quan bị chân tướng này khiến cho kinh sợ nói không nên lời. Hắn chằm chằm nhìn Tịnh Tư, phân vân không biết lúc nàng thật sự muốn hạ sát thủ, đến tột cùng là mình có nên ngăn cản hay không.

Nhưng mà Tịnh Tư không chỉ không động thủ, còn thu trường kích về.

Nàng hiểu rất rõ, tâm tính Thường Niệm còn kiên cường hơn cả mình. Nếu hắn cho rằng việc mình làm là đúng, sẽ tuyệt đối không hối hận, cho dù nàng thật sự vung một kích này hạ xuống, cũng không thể thay đổi được kết quả gì.

"Ta sẽ chứng minh ngươi sai." Tịnh Tư hít sâu một hơi, kìm nén nỗi lòng quay cuồng sôi sục như dung nham "Thường Niệm, yêu hồ này sẽ trở thành đệ tử độc môn của ta. Ta sẽ đem nó đúc thành thần binh chân chính, để cho nó học được cách thu liễm cũng như bộc lộ tài năng, trở thành lưỡi đao sắc bén vĩnh viễn tồn tại sau lưng đạo thần ...... Ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy, thiên mệnh sát tinh không phải là nguồn gốc của tội lội, ngươi cũng không phải hoàn toàn không sai."

Thường Niệm hiểu rõ, nàng công bằng mà nói ra như vậy, chính là cảnh cáo hắn không được lại can thiệp vào vận mệnh của yêu hồ này. Tịnh Tư lại khoan dung cho hắn một lần nữa, cũng là lần cuối cùng.

Cuối cùng, bọn họ càng lúc càng xa, mỗi người một ngả.

Tịnh Tư đặt tên cho yêu hồ là Mộ Tàn Thanh, trước mặt sáu các chủ Trọng Huyền cung cùng trưởng lão các điện thu y làm đệ tử. Từ đây hồ ly nọ đường đường chính chính làm truyền nhân của Địa pháp sư, nhất cử nhất động đều liên lụy đến nàng. Nàng gánh vác phần trách nhiệm này, cũng trả bằng toàn bộ tâm huyết.

Pháp môn tu luyện, rèn thể tập võ, quy nguyên thủ tâm, lễ nghĩa liêm sỉ...... Nàng dốc hết lòng hết sức, ngay từ đầu đã quy hoạch hết thảy, hy vọng Mộ Tàn Thanh có thể vượt qua Tiêu Túc, chân chính đứng trên đỉnh cao, vì thế không cho phép nửa điểm sai lầm, đem hết toàn lực tỉ mỉ mài giũa.

Ngay cả Bạch Hổ Pháp ấn trọng yếu nhất, nàng cũng quyết định phải dành cho y.

Mộ Tàn Thanh ở dưới tình huống không có lựa chọn nào khác, trưởng thành thành hết thảy những gì nàng mong đợi.

Đáng tiếc Tịnh Tư vô tình không biết, bản thân mình cũng đi vào một con đường cực đoan khác.

Nàng ghét việc Thường Niệm thao túng vận mệnh, đoạt mất quyền được tự mình lựa chọn tương lai của chúng sinh. Thế nhưng, đối mặt với Mộ Tàn Thanh, nàng cũng không cho y được lựa chọn.

Cho đến lúc Cầm Di Âm tái xuất hiện trên nhân gian, cùng Mộ Tàn Thanh từng bước dây dưa, khiến cho thanh binh khí đó càng ngày càng sinh ra nhiều tư tâm, dần dần lệch khỏi quỹ đạo nàng đã định, thậm chí tâm sinh chấp mê mà không tự biết.

Chính vì thế Tịnh Tư rất tức giận. Một khắc 500 năm tâm huyết hóa thành hư ảo, nàng cơ hồ không thể kiềm chế được bản thân. May mà trước sau lý trí vẫn tồn tại, khiến nàng ở giữa ngập tràn thất vọng cùng phẫn nộ, phát hiện ra mình đã sai: Mộ Tàn Thanh quả thật là một binh khí sống mà nàng tỉ mỉ rèn đúc, nhưng y trời sinh khí phách, làm thế nào có thể vô tư?

Nàng dẫm vào vết xe đổ của Thường Niệm, điều khiển vận mệnh lại không thể nắm giữ nhân tâm.

Đáng tiếc, nàng cũng giống như Thường Niệm, đã không thể quay đầu trở lại.

Trăm năm diệt thần, ma họa lại một lần nữa tấn công, chúng sinh tam giới từng bước rơi vào vực sâu vô tận, ánh sáng từ từ biến mất trên vùng đất rộng lớn, muôn sắc thái rực rỡ cuối cùng sẽ chìm vào bóng tối, và sinh mệnh mãnh liệt cũng sẽ chậm rãi mất đi ấm áp, đến cuối cùng chỉ còn dư lại một khoảng lạnh băng tĩnh mịch.

Nếu Đạo Diễn thần quân không được giải phóng, Ma tộc sẽ kéo tam giới vào tội ngục vĩnh hằng, từ đó không còn ánh sáng; Nếu phá vỡ Vấn Đạo Đài khởi động Cửu Diệu Luân, Đạo Diễn thần quân sẽ đem thế giới nơi đây về không, và tất cả chúng sinh sẽ bị xóa sổ.

"Còn có một biện pháp cuối cùng......" Thường Niệm đã già đến không thành hình dạng buông tinh bàn xuống, dùng ánh mắt chưa bao giờ có nhìn về phía nàng "Ngươi còn nguyện ý tin tưởng ta một lần cuối không, Tịnh Tư?"

Tam Bảo Sư mấy trăm năm qua càng lúc càng xa, lại ở thời điểm vạn vật sắp tiêu vong hội tụ, tựa như trăm sông đổ về một biển.

Tịnh Tư cuối cùng vẫn tin hắn, cũng xem như một nỗ lực tuyệt vọng được ăn cả ngã về không.

Tiến thoái đều là tuyệt lộ, một đường sinh cơ cuối cùng giấu kín giữa khe hở hư thật. Vì để chiến thắng chung cuộc phải phá rồi mới lập, cho dù phải trả giá thế nào cũng phải nắm bắt được, bằng bất cứ giá nào, thậm chí không từ thủ đoạn.

Nàng đẩy Mộ Tàn Thanh lên tuyệt lộ, khiến đệ tử duy nhất chết không có chỗ chôn, để Cầm Di Âm tái sinh tâm ma;

Nàng để mặc Tịnh Quan bị Phượng Tập Hàn cắn ngược, ngồi xem tội ác nảy sinh hoành hành trên thế gian, chúng sinh hoàn toàn thay đổi;

Nàng khiến Cơ Khinh Lan vứt lại mọi thứ, trở thành tế phẩm đầu tiên dưới Cửu Diệu Luân, chặt đứt quá khứ, xóa sạch tương lai......

Tịnh Tư tính kế hết thảy những gì nàng có thể lợi dụng, trở thành người bố cục so với Thường Niệm càng không chừa lối thoát, nhìn những người xung quanh, từng người từng người một nối tiếp rời đi, cảm thụ rét lạnh mỗi ngày mỗi tăng, trở nên càng ngày càng không giống bản thân ban đầu.

Rốt cuộc cũng đến một ngày, Đạo Diễn thần quân cùng Cầm Di Âm dung hợp biến đổi, ngũ hành Pháp ấn quay về Cự Luân, chỉ còn thiếu ba nguyên tố cuối cùng là có thể tập hợp sức mạnh của Cửu Diệu, sáng lập thế giới thứ tư.

Thường Niệm chưa bao giờ để ý sinh tử của bản thân, huống hồ hắn đã cùng Tịnh Tư mưu định trước. Đạo Diễn thần quân không cần tốn nhiều sức đạt được thiên nguyên. Mà Tịnh Quan tuy vì Phượng Tập Hàn phản bội mà thất bại thảm hại, khí vận Nhân tộc vẫn liên quan chặt chẽ với hắn như cũ. Chỉ cần Nhân tộc trong thế giới này chưa diệt vong, cho dù là Đạo Diễn thần quân cũng không thể buộc hắn hợp đạo.

Vì thế, Đạo Diễn thần quân đến tìm nàng.

Cho dù kết quả cuối cùng như thế nào, khởi động Cửu Diệu Luân là thế phải làm. Tịnh Tư nguyên bản có thể sớm thuyết phục Tịnh Quan, cũng nắm chắc khiến hắn đồng ý. Nhưng nàng vẫn đợi đến bây giờ, chính là vì thời khắc này.

Nàng nhìn gương mặt Đạo Diễn thần quân trăm ngàn năm bất biến, trên khóe môi hắn trước sau vẫn mang theo nụ cười bình đạm. Đáng tiếc nụ cười đó cũng chỉ ở ngoài mặt.

Đây là một trong những kết quả Thường Niệm đã dự kiến: mặc dù Đạo Diễn thần quân dung hợp Tâm Ma, cũng không thức tỉnh nhân tính.

Cho dù đồng căn đồng nguyên, hắn cùng Cầm Di Âm chung quy không giống nhau.

"Ta nguyện ý hợp đạo, cũng có thể vì ngài thuyết phục Tịnh Quan, bổ toàn tam nguyên pháp tắc." Tịnh Tư nhìn thẳng vào đôi mắt tựa hồ hiểu rõ hết thảy của Đạo Diễn thần quân "Nhưng mà, ta có điều kiện."

"Cứ nói đừng ngại."

"Ta muốn giữ lại toàn bộ ký ức tiến vào thế giới thứ tư, cũng có được quyền sửa chữa quỹ đạo vận mệnh của từng cá nhân."



Ý cười bên môi Đạo Diễn thần quân dần dần sâu hơn: "Ngươi còn không cam lòng?"

"Chưa phải là kết cục cuối cùng, sao có thể thừa nhận thất bại?" Tịnh Tư quỳ một gối trước mặt hắn "Chúng ta đều biết Tôn thượng tuy rằng không ra khỏi Vấn Đạo đài, thế gian vạn sự lại không một điều gì có thể tránh được pháp nhãn của ngài. Nếu ngài không ngăn cản hết thảy phát sinh, cũng không nên cự tuyệt yêu cầu này của ta."

Ngay tại mấy chục năm trước khi Thường Niệm suy đoán Cửu Diệu Luân, đã nói qua với nàng rằng Đạo Diễn thần quân tuy có trái tim bất tử, lại không có thất tình lục dục. Hắn đối với thế gian, hết thảy đều vô vị không yêu không hận, nhìn như thuận theo tự nhiên, kỳ thật lạnh nhạt tàn nhẫn.

Hắn sẽ không ngăn trở bất luận kẻ nào giãy giụa hấp hối, bởi vì trong mắt hắn tất cả đều vô nghĩa.

"Quả thật như thế." Đạo Diễn thần quân vươn tay ra với nàng "Giao dịch công bằng, ta sẽ làm trí nhớ của ngươi cùng nguyên thần đều bảo tồn hoàn chỉnh, trở thành tồn tại đặc thù duy nhất trong thế giới thứ tư được Cửu Diệu Luân thừa nhận. Nhưng mà...... sửa chữa quỹ đạo vận mệnh, có một cái giá phải trả."

Tịnh Tư ngẩng đầu: "Trả giá cái gì?"

"Lúc ngươi tiến vào thế giới thứ tư, tự nhiên sẽ biết." Đạo Diễn thần quân đưa tay lên môi, nụ cười theo đó biến mất.

Tịnh Tư không chính mắt chứng kiến Cửu Diệu Luân khởi động. Trước khi ngày đó đến, nàng đã cùng Tịnh Quan theo sát bước Thường Niệm, hợp đạo quy nguyên.

Loại trải nghiệm này cũng không dễ dàng gì. Dưới tình huống ý thức vẫn còn tỉnh táo nhận thức bản thân mình từng chút một hóa thành hư vô, ngay cả nguyên thần cũng bị buộc dung nhập Cửu Diệu Luân, không khác gì một hồi tự mình hủy diệt.

Đặc biệt là khi chỉ một mình nàng còn nhớ rõ những năm tháng dài đằng đẵng nặng nề này.

Cửu Diệu Luân đem không gian và thời gian của thế giới thứ tư quay lại đêm trước trận chiến Ma Đạo lần thứ nhất bùng nổ. Thời điểm Tịnh Tư một lần nữa mở mắt ra, nàng phát hiện chính mình đã quay về Khôn Đức điện quen thuộc, trong tay cầm một khối ngọc giản màu xanh đang khắc dở, trên bàn tràn ngập công pháp điển tịch.

Đây là thời điểm nàng sắp hoàn thành Hạo hư công.

Nói cách khác, ngày mai chính là sinh nhật Tiêu Túc 140 tuổi.

Trong nháy mắt, thân hình từ trước đến nay vững như bàn thạch của nàng run lên nhè nhẹ, Tịnh Tư suýt nữa bóp nát ngọc giản. Toàn bộ sự việc nàng từng cho rằng đã sớm mờ nhạt hoặc quên lãng đều như sông cuộn biển gầm, hết thảy đều như tro tàn lại cháy.

Nhưng mà, một khắc sau chúng đã bị nước lạnh tưới tắt ngúm.

Tịnh Tư rốt cuộc minh bạch "trả giá" trong lời của Đạo Diễn thần quân là cái gì: nếu muốn thay đổi quỹ đạo vận mệnh tương lai, nhất định phải bảo đảm quỹ đạo của quá khứ ổn định không sai biệt, nếu không quỹ đạo vận mệnh sẽ sụp đổ. Và như vậy, mọi thứ mà bọn họ ở trong thế giới chân thật đã phải trả giá, toàn bộ hành động nỗ lực đều sẽ hóa thành bọt nước.

Theo bản năng, Tịnh Tư từ trong tay áo Càn Khôn lấy ra một gói kẹo sơn tra, lặng yên ngậm một viên trong miệng.

Một đêm này, ngọn đèn trong Khôn Đức điện không hề tắt. Tịnh Tư đối với Hạo Hư công đã nhớ kỹ trong lòng từ lâu, bao gồm cả những khiếm khuyết trong công pháp đã từng tồn tại cũng đã được bổ túc. Cửa ải khó khăn đã từng khiến nàng dốc hết tâm huyết hiện tại chỉ dễ như trở bàn tay.

Nàng nắm khối ngọc giản kia, ngồi cô độc đến tận bình minh.

Cuối cùng, nàng đem phù văn công pháp đã khắc vào ngọc giản xóa bỏ hết thảy, một lần nữa nhập vào bản thảo đầu tiên vẫn còn khiếm khuyết, mang theo nó đi Đạo Hướng phong tìm Tiêu Túc.

Lúc này Tiêu Ngạo Sanh còn là thiếu niên hoạt bát, nửa điểm cũng nhìn không ra hình dạng khổ đại cừu thâm lão thành ngày sau, đang ôm một đống lớn pháo hoa nhảy nhót lung tung, thỉnh thoảng lại lải nhải lảm nhảm cùng Tiêu Túc. Mà nam nhân nàng tưởng niệm trăm ngàn năm kia ngồi trên mặt đất, thủ pháp vụng về mà buộc đèn lồng, nhìn thấy nàng đầu tiên là sửng sốt, say đó phủi phủi quần áo, mỉm cười đi tới.

"Tịnh Tư, ngươi......" Tiêu Túc đang muốn hàn huyên vài câu, lúc ánh mắt dừng lại trên mặt nàng đột nhiên nhăn mày lại, ngữ khí trở nên có chút ngưng trọng "Ngươi làm sao vậy?"

Tịnh Tư trầm mặc nhìn hắn, làm Tiêu Túc cả người đều có chút không được tự nhiên, cơ hồ cho rằng mình mặc ngược quần áo.

Qua một hồi lâu, nàng mới đưa ngọc giản qua, nhẹ giọng nói: "Công pháp này có thể ôn dưỡng nguyên thần của ngươi, nhanh chóng tu hành càng sớm càng tốt."

Tiêu Túc chưa từng cự tuyệt nàng, không chút do dự mà nhận lấy ngọc giản.

Bàn tay Tịnh Tư lồng trong tay áo tay chậm rãi xiết chặt. Vào thời khắc này nàng bỗng dưng sinh ra lòng tham vô hạn, muốn lưu lại nơi này nhiều hơn một chút, nhìn hắn thêm vài lần, hoặc trực tiếp cướp ngọc giản về, xem như mình chưa từng đến.

Nhưng nàng chung quy chỉ xoay người, vội vàng mà đi y như lúc trước.

Không ngờ Tiêu Túc bỗng nhiên đưa tay, nhẹ nhàng chạm lên vai nàng, dò hỏi: "Có muốn ở lại một lát không?"

"...... Chuyện gì?"

"Không có gì." Tiêu Túc chần chờ, ngón tay gỡ một mảnh lá khô trên tóc nàng "Chỉ là trông ngươi có vẻ rất mệt mỏi."

Tịnh Tư đưa lưng về phía hắn. Phía trước nàng không có ánh mắt nào, cũng không ai biết được ... đường đường Địa pháp sư uy nghiêm, tại một khắc lặng yên này không tiếng động mà đỏ cả vành mắt.

Nàng biết nếu mình xoay lại, là có thể vĩnh viễn ôm cái người đã mất mà tìm lại được này trong lòng, cho đến khi cả hai thế giới mai một, vạn vật về hư vô.

Đây là cơ hội duy nhất để bù đắp cho những hối tiếc cả đời của nàng.

Ngón tay thả ra rồi lại xiết chặt, móng tay khắc thật sâu vào lòng bàn tay, Tịnh Tư trầm mặc thật lâu, nói: "Phải, ta rất mệt."

"Vậy hãy nghỉ ngơi trong chốc lát đi."

"Ta đã...... không thể dừng lại!"

Nàng chậm rãi gỡ bàn tay ấm áp trên vai kia ra, một bước đạp lên không trung, theo gió mà đi, từ đầu đến cuối không hề quay nhìn lại. Phong cảnh ven đường đều như phù quang lược ảnh lao nhanh, mơ hồ trở thành bọt nước không rõ phía sau.

Bọt nước rồi cũng tan, bụi trần rồi cũng lắng.

Nhân sinh trong thiên địa, chợt như khách viễn hành.

[Lời Sen: thương sư phụ quá!

Như vậy, chỉ còn 2 chương về Tiêu Ngạo Sênh và Ngự Phi Hồng nữa là xong. Hai chương này (dài dã man, vẫn chưa xong), mỗ xin phép không up wattpad mà up trên wordpress Sentancuoithu và sẽ set pass. Thực ra cũng chẳng có gì nghiêm trọng, cả hơn 200c này đã up free và cũng bị dẫn đi lung tung rồi, thành ra mỗ muốn giữ một chút xíu riêng tư.

Cảm tạ sự kiên nhẫn của chư quân đã đồng hành cùng mỗ.

Chúc cả nhà năm mới vui vẻ, bình an!]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước