Chương 7: Lại từ chối
“Mau xuống xe! Đừng để người ta đợi lâu.” Mẹ Kiều đóng cửa xe lại, giục Kiều Niên vẫn còn trốn ở trong xe.
Kiều Niên dùng hai tay kéo lấy cửa sổ xe, không chịu xuống xe, vẻ mặt đáng thương hỏi: “Mẹ, đối tượng mà mẹ nói có phải là mẹ của Nguyên Thỉnh Trình không?
Mẹ Kiều phì cười: “Trong đầu con đang suy nghĩ cái gì vậy, là cậu của Thỉnh Trình.”
“Hả?” Kiều Niên há hốc mồm.
“Đi thôi, Tiểu Nguyên có lẽ cũng ở đây, lát hồi con đi kiếm cậu ấy đi.”
“Vâng ạ, con nhớ cậu ấy lắm rồi.” Kiều Niên cười gượng và ra hiệu OK.
“Tiểu Niên cũng đến rồi à, cao lên rất nhiều đấy! Sắp cao hơn Thỉnh Trình rồi.” Khi mẹ Nguyên nhìn thấy hai người, bà vẫn nhiệt tình như trước, nói bằng tiếng Mân Nam: “Tiểu Tịnh, thật không may, Trí Hào vừa nãy cũng ở ngoài cửa đợi cậu đấy, đúng lúc cậu đến thì anh ấy lại vào nhà vệ sinh, đi thôi, chúng ta đi lên lầu ba trước đi.”
“Có lòng như vậy đã tốt lắm rồi, làm phiền anh ấy rồi.”
Nói xong, hai chị nắm tay nhau, đi bên cạnh nhau, đôi giày cao gót bước từng bước nhỏ, cười đùa cùng nhau, liếc ngang liếc dọc, tạo ra tia lửa. Như những cô thiếu nữ xuân thì cùng nhau nói chuyện phiếm. Kiều Niên bình thản theo ở phía sau.
Hoá ra lần tụ họp này là tổ chức tiệc sinh nhật – ăn mừng đứa cháu nhỏ nào đó của Nguyên Thỉnh Trình vừa mới đầy tháng.
Vào trong phòng, cái bàn ở gần cửa có chỗ trống, mẹ Nguyên hất cằm, ra hiệu cho Kiều Niên ngồi vào đó, Kiều Niên ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp.
Trong bữa tiệc, mọi người ăn uống linh đình, nâng rượu chúc mừng, cậu ở trong một môi trường hoàn toàn xa lạ, khó tránh có chút phiền muộn. Cũng chỉ đành im lặng, và gắp vài cái kem chiên giòn dự trên nguyên tắc gần.
Giọng nói ồn ào, những khuôn mặt lặp đi lặp lại. Kiều Niên tính giờ, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, hai mắt đung đưa, nhanh chóng liếc nhìn Nguyên Thỉnh Trình, chỉ thấy cậu bật cười ha hả, còn đứa bé trai trên đùi cậu thì bật khóc oa oa, một sự tương phản rõ rệt.
Đúng là dáng vẻ một người đàn ông ngớ ngẩn thẳng thắn chăm sóc con.
Mẹ Nguyên thấy vậy, hùng hổ bước đến gõ vào đầu cậu, sau đó bố Nguyên cũng đến gõ thêm một cái, khung ảnh quá bạo lực, vô cùng thê thảm.
Kiều Niên nhắm mắt lại, cúi đầu xuống uống một ngụm canh hải sản, óng yên biển lặng.
Mẹ Kiều và người đàn ông đó đứng bên cạnh cửa sổ cười nói vui vẻ, như thể không quan tâm đến mọi thứ. Người phục vụ đã đổi vài món ăn rồi, nhưng hai người họ vẫn hồi lâu không ngồi vào bàn, họ nhân cơ hội này lặng lẽ gặp nhau, lại mạnh dạn công khai.
Kiều Niên cảm thấy kích động, bây giờ từ sở hữu trở về con số không, không có bất kỳ ai thuộc về cậu cả.
Một lúc lâu sau, mọi người dần dần cụt hứng, Kiều Niên nhàm chán vô cùng, âm thầm rời khỏi, tiện thể lấy một điếu thuốc trên bàn phục vụ bày sẵn để mọi người tự lấy.
Sau khi xuống lầu để kiếm quầy lễ tân mượn lửa thì Kiều Niên ngậm điếu thuốc tự mình rời khỏi khách sạn.
Ban đêm nhiệt độ giảm mạnh, rời khỏi lò sưởi trong khách sạn, nhiệt độ chênh lệch rất lớn, đứng ở bên ngoài một hồi, sự lạnh lẽo và ẩm ướt không ngừng truyền từ bàn chân lên khắp cơ thể và tâm hồn. Cậu nhìn lấy cái tay lạnh cóng của mình, cảm thấy mình giống như một cục đá vụn bị đè sâu trong tủ đá.
Một trời tuyết trắng có thể nhìn thấy bằng mắt thường đang từ từ rơi xuống, khắp nơi vang lên tiếng côn trùng kêu, tưởng rằng là ánh sao lã chã rơi nước mắt.
Trong nội thành vẫn có thể thấy được tuyết, đúng là hiếm có.
Kiều Niên ngạc nhiên thú vị trước cảnh tuyết rơi, rũ bỏ tàn thuốc trước, sau đó mở máy ảnh của điện thoại ra, khung vuông dừng lại trong khung cảnh đường phố rơi tuyết dưới ánh đèn đường lờ mờ, kết quả là khi ấn nút chụp, vẫn chưa kịp phản ứng thì có một bóng người đã bước vào trong ảnh.
Tách tách, ở bên mép có một quầng sáng mờ ảo.
Nguyên Thỉnh Trình đi về phía Kiều Niên, ngược sáng, khi đến gần mới nhìn thấy rõ nét khuôn mặt và chiếc mũi đỏ lạnh.
“Điếu thuốc sắp bỏng tay rồi đấy.” Nguyên Thỉnh Trình liếc nhìn cậu một cái rồi nhắc nhở.
“À.” Kiều Niên dập tắt thuốc đi, vứt phần đầu lọc vào trong thùng rác, nhìn thẳng vào mắt cậu, hắng giọng nói: “Sao cậu cũng xuống đây rồi?”
“Nhìn cảnh tuyết rơi.” Nguyên Thỉnh Trình lên tiếng, thở ra một làn hơi trắng: “Bài thơ đó ngâm như thế nào nhỉ, anh đứng trên cầu ngắm phong cảnh, người ngắm phong cảnh sao sao đó.”
“Chúng ta học ở phương Bắc ngày nào cũng ngắm tuyết, không có gì hiếm lạ cả.” Kiều Niên giả vờ không quan tâm nói, cúi đầu nhìn lấy tấm hình mờ có Nguyên Thỉnh Trình trong hình ở điện thoại, không xoá đi và nhấn nút thoát ra. Sau đó mới đến bên cậu, đứng sát vai nhau.
Ánh mắt của Nguyên Thỉnh Trình nhìn đối phương từ đầu đến cuối, cười và nói: “Lạnh không, công chúa nhỏ.”
Kiều Niên trước giờ luôn ăn bận khá đẹp đẽ, không thể chịu đựng được dù chỉ là một nếp gấp. Cậu mặc một chiếc áo khoác dài vừa mình kiểu tây màu đen, bên trong phối một chiếc áo len, kiểu cách trang trọng. So với Nguyên Thỉnh Trình mặc như chiếc bánh diên cuồng giữ ấm mà nói , quả thực phong phanhhơn rất nhiều. Lạnh thì đúng là lạnh thật.
Công chúa nhỏ!
Kiều Niên nghe ra Nguyên Thỉnh Trình đang chọc ghẹo cậu.
“Cám ơn đã quan tâm, những người thời thượng chúng tôi không sợ lạnh. Cường đầu trọc.”
Kiều Niên thấy Nguyên Thỉnh Trình đội một chiếc mũ len màu đen, đoán chắc rằng cậu đã cắt tóc trước Tết.
Cường đầu trọc!
Nguyên Thỉnh Trình khó chịu khi nghe thấy điều đó, lập tức cởi mũ ra chứng minh mình có tóc: “Tôi chỉ là cắt tóc đinh thôi, chứ không có trọc.”
Kiểu tóc đinh gọn gàng sạch sẽ càng thêm sức sống, có thêm một phần khí chất bá đạo trong hình tượng năng động cởi mở của lúc trước.
Vẫn như xưa, vẫn là mới chạm vào đã tức giận. Kiều Niên nghĩ.
Hai người im lặng và đưa mắt nhìn nhau một hồi, không biểu lộ một chút cảm xúc nào.
Kiều Niên quay đầu đi trước, trong tiềm thức chạm vào chiếc gáy ửng hồng để lộ trong gió lạnh, hời hợt hỏi: “Nguyên Thỉnh Trình, sao cậu không trả lời wechat của tôi.”
Nguyên Thỉnh Trình làm ngơ, chuyển sang đề tài khác, truy hỏi: “Sao nào, kiểu tóc mới, đẹp trai không.”
“Bình thường thôi, nhìn được mà chả có ích gì.” Kiều Niên liếc ngang, miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo.
“Hả? Tôi không nghe rõ.” Nguyên Thỉnh Trình giả ngốc, hai tay đưa vào trong mũ, kéo hai bên của mũ len ra, chiếc mũ len có đàn hồi giống như một đứa trẻ tham ăn há to miệng, bỗng chốc, đầu của Kiều Niên ngay lập tức bị chiếc mũ nuốt chửng, giống như bị thượng đế che tấm màn lại nhưng quên vén ra.
“Cậu bị bệnh hả.” Khuôn mặt của Kiều Niên bị che lấy, chỉ còn lại cái miệng đang hung tợn mắng chửi.
Nguyên Thỉnh Trình vỗ vào đầu cậu, dường như che mặt của đối phương lại mới có thể yên tâm thành thật.
Cậu giọng điệu dịu dàng nói: “Ừm, tôi đã sớm thấy wechat rồi, chỉ là tôi không biết nên trả lời cái gì, xin lỗi.”
Kiều Niên cố gắng kéo chiếc mũ lên trên đỉnh đầu, mới có thể thấy lại ánh sáng, cậu ừ một tiếng rồi không nói thêm gì cả.
Mặc dù trên miệng Nguyên Thỉnh Trình không hề nhắc đến chuyện “hoà giải”, nhưng cậu chủ động nói chuyện với Kiều Niên, trêu chọc cậu, giễu cợt cậu, theo phương thức thường ngày của hai người từng bước một đi tiêu huỷ hết hiềm khích ngày xưa, có ý muốn cùng cậu giảng hoà.
Kiều Niên hiểu, nhưng cậu muốn thăm dò một chút: “Tay của cậu có nóng không?”
Nguyên Thỉnh Trình cảnh giác nói: “Nóng, cậu muốn làm gì.”
Kiều Niên đưa cái tay lạnh đến ửng đỏ ra: “Có thể cho tay vào túi của cậu để sưởi ấm không.”
Nguyên Thỉnh Trình do dự một hồi, nheo mắt lại, vỗ nhẹ vào cái tay của cậu và từ chối: “Không được.”
Trong dự đoán, vẻ mặt của Kiều Niên có chút không vui, tự mình hà hơi nóng lên tay, trở nên ấm áp rồi thì thu tay lại: “Xem ra, mặc dù sắp gần một năm hơn rồi, nhưng cậu vẫn canh cánh trong lòng về chuyện đó, nên mới sợ chạm vào tôi.”
“Cậu đừng nhắc nữa, là một trai thẳng cũng không thể chịu đựng nổi có được không!” Mỗi khi nhớ đến chuyện bị cưỡng hôn thì Nguyên Thỉnh Trình sẽ trở nên dễ phát cáu dễ tức giận: “Kiều Niên, nếu đổi lại là người khác, thì sớm đã bị tôi đánh đến tàn phế rồi. Cậu còn dám ngạo mạn nhắc đến chuyện này sao?”
“Bởi vì còn luyến tiếc đó, anh.” Kiều Niên khẳng định. Cậu lật ngược vành mũ len từ trong ra ngoài, thản nhiên tiếp tục trêu chọc: “Không phải chỉ mới hôn cậu một cái thôi sao, cũng đâu có mất miếng thịt nào.”
“Chết tiệt, một cái của cậu đó sao? Cái lưỡi cũng đưa vào luôn rồi…”
Một lời phản bác mạnh mẽ của trai thẳng kiên cường.
“Gần như vậy thôi, sao lại kích động như thế? À, cũng đúng, xin lỗi, tôi cũng không biết đó là nụ hôn đầu của cậu.” Kiều Niên lại khích cậu.
Nguyên Thỉnh Trình trả lời với cách tức nước vỡ bờ: “Xằng bậy gì đó, dù sao đó cũng là nụ hôn đầu của cậu, chúng ta hoà nhau, anh đây cũng không lỗ.”
Kiều Niên hỏi: “Vậy A Trình, hôm nay, chúng ta làm hoà với nhau chưa?”
Nguyên Thỉnh Trình không nhìn cậu, nói không vững dạ: “Tuỳ thôi.”
Kiều Niên nhìn cậu cười nhạt: “Vì đã làm hoà với nhau rồi, tôi muốn nói, tôi vẫn không muốn làm bạn với cậu, cậu làm bạn trai của tôi nhé được không? Suy nghĩ xem? Thế nào?”
“Có lợi ích gì?”
“Ừm…” Kiều Niên tựa cười như không, cơ thể khẽ tiến lại gần, thì thầm bên tai cậu: “Có thể ăn tôi. Tôi không ngại ở cạnh nhau lâu ngày mới nảy sinh tình cảm đâu.”
“Đồ chết tiệt.” Nguyên Thỉnh Trình không khỏi chửi thề, siết chặt hai nắm đấm theo bản năng, hai tai đỏ bừng, bản thân cảm thấy xấu hổ trước, có chút cà lăm nói: “Cậu…cậu không biết xấu hổ sao, kiểu nói này, cậu là một người đàn ông đấy, làm sao…”
“Có gì là không dám, hôn tôi cũng đã hôn rồi. Đúng chứ, anh.” Kiều Niên nhún vai.
Cậu vò đã mẻ lại sứt, không muốn tiếp tục giả vờ làm chú cừu ngây thơ nữa. Ai thích giả vờ thì giả vờ, chả có nghĩa lý gì cả.
Từ nhỏ đến lớn, tấm vải “tình bạn” này đã ngăn cách những lần yêu thầm sóng ngầm mãnh liệt, vô cớ gây sự không cần phải dừng lại chừng mực, tình cảm tuôn trào, ắt có đáp lại. Quá thân mật cũng không có tội tình gì cả.
Sau khi thực sự xác định rằng mình thích con trai, Kiều Niên đã từng tự mình đấu tranh mâu thuẫn, đã từng rơi vào sự nắng mưa thất thường, làm tổn thương đến những người vô tội.
Về sau, cậu tin chắc rằng cách duy nhất để hoàn toàn thoát khỏi cơn ác mộng chính là sự dũng cảm.
Một người rụt rè hèn nhát, với nụ hôn dạt dào tình cảm, lời thổ lộ bình thường, hành động giấu đầu hở đuôi, hết lần này đến lần khác phá vỡ ảo ảnh mơ hồ. Sau khi hoàn toàn vỡ vụn, cậu đường đường chính chính đứng ở trước mặt người mình thích, từ đầu đến cuối, không còn che đậy nữa.
Nguyên Thỉnh Trình chưa từng hiểu rõ tại sao Kiều Niên lại cố chấp với mình như vậy, cậu chỉ muốn làm người anh em tốt cả đời với Kiều Niên, trêu chọc cười nói không say không về, có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chia. Từ lúc tóc để chỏm đến tuổi về già, giống như ủ một vò rượu lâu năm, đợi năm tháng lâu dài thuần tuý, thưởng thức hương vị lúc xưa. Chỉ như vậy mà thôi.
Kiều Niên lúc này thản nhiên đứng trước mặt Nguyên Thỉnh Trình, gần trong gang tấc, đưa tay ra đã có thể chạm vào, đến cả tuyết tan trên lớp phấn mỏng như nhung ở gò má cũng có thể thấy rõ, cậu rất ngoan, giống như ánh trăng, như thể đoạn kết của câu chuyện cổ tích vậy.
Nguyên Thỉnh Trình nhìn chằm chằm lấy cậu, khá nghiêm túc nói: “Kiều Niên, lần cuối cùng nói với cậu, tôi là thẳng, cho dù con gái trên trái đất này tuyệt chủng, tôi cũng sẽ không thích con trai. Nhưng cậu không cần phải lo, tôi hiểu cậu. Tôi cũng sẽ đứng về phía cậu. Cho dù cậu thích con trai hay là con gái, cũng sẽ là người anh em tốt của tôi.”
Những lời khách sáo nhàm chán vô cùng.
Kiều Niên tưởng tượng cảnh mình đang điên cuồng lục tung mọi thứ, vừa khóc vừa kéo từng cái ngăn tủ ra để tìm kiếm tình bạn mà chính mình đã vứt bỏ, cậu muốn đập vỡ những chiếc bình hoa ở nhà, xé nát những bức thư tình chưa gửi đi, cuồng loạn học chó sủa, đập vào tường đến mức máu chảy thành sông, cuối cùng, cậu chỉ nhếch khoé miệng lên, nhẹ giọng tóm tắt: “Mười mấy năm rồi. Tôi chỉ thích một mình cậu.”
Nguyên Thỉnh Trình không nói nhiều, mà bình tĩnh nói: “Qua đây, đừng đứng ở đầu gió, lạnh quá.”
Nói xong, Nguyên Thỉnh Trình định kéo vai của Kiều Niên, Kiều Niên lùi về sau, rõ ràng có ý tránh né.
Kiều Niên dừng lại một lúc trước, không lên tiếng, sau đó chớp mắt, lỡ đãng đáp: “Con gái dễ thương như vậy, đừng có nguyền rủa họ sẽ tuyệt chủng.”
Bữa tiệc kết thúc, mọi người lần lượt đi ra, mẹ Kiều từ xa gọi một tiếng Kiều Niên, Kiều Niên đáp lại, sau khi cậu và Nguyên Thỉnh Trình nói lời chúc ngủ ngon thì nhanh chóng quay người, vội vàng rời đi.
Sự im bặt mà thời gian không thể giải thích rõ này, những lời nên nói đã toàn bộ nói ra, tại sao bây giờ lại có cảm giác như mắc xương trong họng?
Tuyết rơi nhẹ khắp bầu trời, giúp Nguyên Thỉnh Trình thêm một lớp sương lạnh vào khoảng trống trong lòng.
Kiều Niên dùng hai tay kéo lấy cửa sổ xe, không chịu xuống xe, vẻ mặt đáng thương hỏi: “Mẹ, đối tượng mà mẹ nói có phải là mẹ của Nguyên Thỉnh Trình không?
Mẹ Kiều phì cười: “Trong đầu con đang suy nghĩ cái gì vậy, là cậu của Thỉnh Trình.”
“Hả?” Kiều Niên há hốc mồm.
“Đi thôi, Tiểu Nguyên có lẽ cũng ở đây, lát hồi con đi kiếm cậu ấy đi.”
“Vâng ạ, con nhớ cậu ấy lắm rồi.” Kiều Niên cười gượng và ra hiệu OK.
“Tiểu Niên cũng đến rồi à, cao lên rất nhiều đấy! Sắp cao hơn Thỉnh Trình rồi.” Khi mẹ Nguyên nhìn thấy hai người, bà vẫn nhiệt tình như trước, nói bằng tiếng Mân Nam: “Tiểu Tịnh, thật không may, Trí Hào vừa nãy cũng ở ngoài cửa đợi cậu đấy, đúng lúc cậu đến thì anh ấy lại vào nhà vệ sinh, đi thôi, chúng ta đi lên lầu ba trước đi.”
“Có lòng như vậy đã tốt lắm rồi, làm phiền anh ấy rồi.”
Nói xong, hai chị nắm tay nhau, đi bên cạnh nhau, đôi giày cao gót bước từng bước nhỏ, cười đùa cùng nhau, liếc ngang liếc dọc, tạo ra tia lửa. Như những cô thiếu nữ xuân thì cùng nhau nói chuyện phiếm. Kiều Niên bình thản theo ở phía sau.
Hoá ra lần tụ họp này là tổ chức tiệc sinh nhật – ăn mừng đứa cháu nhỏ nào đó của Nguyên Thỉnh Trình vừa mới đầy tháng.
Vào trong phòng, cái bàn ở gần cửa có chỗ trống, mẹ Nguyên hất cằm, ra hiệu cho Kiều Niên ngồi vào đó, Kiều Niên ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp.
Trong bữa tiệc, mọi người ăn uống linh đình, nâng rượu chúc mừng, cậu ở trong một môi trường hoàn toàn xa lạ, khó tránh có chút phiền muộn. Cũng chỉ đành im lặng, và gắp vài cái kem chiên giòn dự trên nguyên tắc gần.
Giọng nói ồn ào, những khuôn mặt lặp đi lặp lại. Kiều Niên tính giờ, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, hai mắt đung đưa, nhanh chóng liếc nhìn Nguyên Thỉnh Trình, chỉ thấy cậu bật cười ha hả, còn đứa bé trai trên đùi cậu thì bật khóc oa oa, một sự tương phản rõ rệt.
Đúng là dáng vẻ một người đàn ông ngớ ngẩn thẳng thắn chăm sóc con.
Mẹ Nguyên thấy vậy, hùng hổ bước đến gõ vào đầu cậu, sau đó bố Nguyên cũng đến gõ thêm một cái, khung ảnh quá bạo lực, vô cùng thê thảm.
Kiều Niên nhắm mắt lại, cúi đầu xuống uống một ngụm canh hải sản, óng yên biển lặng.
Mẹ Kiều và người đàn ông đó đứng bên cạnh cửa sổ cười nói vui vẻ, như thể không quan tâm đến mọi thứ. Người phục vụ đã đổi vài món ăn rồi, nhưng hai người họ vẫn hồi lâu không ngồi vào bàn, họ nhân cơ hội này lặng lẽ gặp nhau, lại mạnh dạn công khai.
Kiều Niên cảm thấy kích động, bây giờ từ sở hữu trở về con số không, không có bất kỳ ai thuộc về cậu cả.
Một lúc lâu sau, mọi người dần dần cụt hứng, Kiều Niên nhàm chán vô cùng, âm thầm rời khỏi, tiện thể lấy một điếu thuốc trên bàn phục vụ bày sẵn để mọi người tự lấy.
Sau khi xuống lầu để kiếm quầy lễ tân mượn lửa thì Kiều Niên ngậm điếu thuốc tự mình rời khỏi khách sạn.
Ban đêm nhiệt độ giảm mạnh, rời khỏi lò sưởi trong khách sạn, nhiệt độ chênh lệch rất lớn, đứng ở bên ngoài một hồi, sự lạnh lẽo và ẩm ướt không ngừng truyền từ bàn chân lên khắp cơ thể và tâm hồn. Cậu nhìn lấy cái tay lạnh cóng của mình, cảm thấy mình giống như một cục đá vụn bị đè sâu trong tủ đá.
Một trời tuyết trắng có thể nhìn thấy bằng mắt thường đang từ từ rơi xuống, khắp nơi vang lên tiếng côn trùng kêu, tưởng rằng là ánh sao lã chã rơi nước mắt.
Trong nội thành vẫn có thể thấy được tuyết, đúng là hiếm có.
Kiều Niên ngạc nhiên thú vị trước cảnh tuyết rơi, rũ bỏ tàn thuốc trước, sau đó mở máy ảnh của điện thoại ra, khung vuông dừng lại trong khung cảnh đường phố rơi tuyết dưới ánh đèn đường lờ mờ, kết quả là khi ấn nút chụp, vẫn chưa kịp phản ứng thì có một bóng người đã bước vào trong ảnh.
Tách tách, ở bên mép có một quầng sáng mờ ảo.
Nguyên Thỉnh Trình đi về phía Kiều Niên, ngược sáng, khi đến gần mới nhìn thấy rõ nét khuôn mặt và chiếc mũi đỏ lạnh.
“Điếu thuốc sắp bỏng tay rồi đấy.” Nguyên Thỉnh Trình liếc nhìn cậu một cái rồi nhắc nhở.
“À.” Kiều Niên dập tắt thuốc đi, vứt phần đầu lọc vào trong thùng rác, nhìn thẳng vào mắt cậu, hắng giọng nói: “Sao cậu cũng xuống đây rồi?”
“Nhìn cảnh tuyết rơi.” Nguyên Thỉnh Trình lên tiếng, thở ra một làn hơi trắng: “Bài thơ đó ngâm như thế nào nhỉ, anh đứng trên cầu ngắm phong cảnh, người ngắm phong cảnh sao sao đó.”
“Chúng ta học ở phương Bắc ngày nào cũng ngắm tuyết, không có gì hiếm lạ cả.” Kiều Niên giả vờ không quan tâm nói, cúi đầu nhìn lấy tấm hình mờ có Nguyên Thỉnh Trình trong hình ở điện thoại, không xoá đi và nhấn nút thoát ra. Sau đó mới đến bên cậu, đứng sát vai nhau.
Ánh mắt của Nguyên Thỉnh Trình nhìn đối phương từ đầu đến cuối, cười và nói: “Lạnh không, công chúa nhỏ.”
Kiều Niên trước giờ luôn ăn bận khá đẹp đẽ, không thể chịu đựng được dù chỉ là một nếp gấp. Cậu mặc một chiếc áo khoác dài vừa mình kiểu tây màu đen, bên trong phối một chiếc áo len, kiểu cách trang trọng. So với Nguyên Thỉnh Trình mặc như chiếc bánh diên cuồng giữ ấm mà nói , quả thực phong phanhhơn rất nhiều. Lạnh thì đúng là lạnh thật.
Công chúa nhỏ!
Kiều Niên nghe ra Nguyên Thỉnh Trình đang chọc ghẹo cậu.
“Cám ơn đã quan tâm, những người thời thượng chúng tôi không sợ lạnh. Cường đầu trọc.”
Kiều Niên thấy Nguyên Thỉnh Trình đội một chiếc mũ len màu đen, đoán chắc rằng cậu đã cắt tóc trước Tết.
Cường đầu trọc!
Nguyên Thỉnh Trình khó chịu khi nghe thấy điều đó, lập tức cởi mũ ra chứng minh mình có tóc: “Tôi chỉ là cắt tóc đinh thôi, chứ không có trọc.”
Kiểu tóc đinh gọn gàng sạch sẽ càng thêm sức sống, có thêm một phần khí chất bá đạo trong hình tượng năng động cởi mở của lúc trước.
Vẫn như xưa, vẫn là mới chạm vào đã tức giận. Kiều Niên nghĩ.
Hai người im lặng và đưa mắt nhìn nhau một hồi, không biểu lộ một chút cảm xúc nào.
Kiều Niên quay đầu đi trước, trong tiềm thức chạm vào chiếc gáy ửng hồng để lộ trong gió lạnh, hời hợt hỏi: “Nguyên Thỉnh Trình, sao cậu không trả lời wechat của tôi.”
Nguyên Thỉnh Trình làm ngơ, chuyển sang đề tài khác, truy hỏi: “Sao nào, kiểu tóc mới, đẹp trai không.”
“Bình thường thôi, nhìn được mà chả có ích gì.” Kiều Niên liếc ngang, miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo.
“Hả? Tôi không nghe rõ.” Nguyên Thỉnh Trình giả ngốc, hai tay đưa vào trong mũ, kéo hai bên của mũ len ra, chiếc mũ len có đàn hồi giống như một đứa trẻ tham ăn há to miệng, bỗng chốc, đầu của Kiều Niên ngay lập tức bị chiếc mũ nuốt chửng, giống như bị thượng đế che tấm màn lại nhưng quên vén ra.
“Cậu bị bệnh hả.” Khuôn mặt của Kiều Niên bị che lấy, chỉ còn lại cái miệng đang hung tợn mắng chửi.
Nguyên Thỉnh Trình vỗ vào đầu cậu, dường như che mặt của đối phương lại mới có thể yên tâm thành thật.
Cậu giọng điệu dịu dàng nói: “Ừm, tôi đã sớm thấy wechat rồi, chỉ là tôi không biết nên trả lời cái gì, xin lỗi.”
Kiều Niên cố gắng kéo chiếc mũ lên trên đỉnh đầu, mới có thể thấy lại ánh sáng, cậu ừ một tiếng rồi không nói thêm gì cả.
Mặc dù trên miệng Nguyên Thỉnh Trình không hề nhắc đến chuyện “hoà giải”, nhưng cậu chủ động nói chuyện với Kiều Niên, trêu chọc cậu, giễu cợt cậu, theo phương thức thường ngày của hai người từng bước một đi tiêu huỷ hết hiềm khích ngày xưa, có ý muốn cùng cậu giảng hoà.
Kiều Niên hiểu, nhưng cậu muốn thăm dò một chút: “Tay của cậu có nóng không?”
Nguyên Thỉnh Trình cảnh giác nói: “Nóng, cậu muốn làm gì.”
Kiều Niên đưa cái tay lạnh đến ửng đỏ ra: “Có thể cho tay vào túi của cậu để sưởi ấm không.”
Nguyên Thỉnh Trình do dự một hồi, nheo mắt lại, vỗ nhẹ vào cái tay của cậu và từ chối: “Không được.”
Trong dự đoán, vẻ mặt của Kiều Niên có chút không vui, tự mình hà hơi nóng lên tay, trở nên ấm áp rồi thì thu tay lại: “Xem ra, mặc dù sắp gần một năm hơn rồi, nhưng cậu vẫn canh cánh trong lòng về chuyện đó, nên mới sợ chạm vào tôi.”
“Cậu đừng nhắc nữa, là một trai thẳng cũng không thể chịu đựng nổi có được không!” Mỗi khi nhớ đến chuyện bị cưỡng hôn thì Nguyên Thỉnh Trình sẽ trở nên dễ phát cáu dễ tức giận: “Kiều Niên, nếu đổi lại là người khác, thì sớm đã bị tôi đánh đến tàn phế rồi. Cậu còn dám ngạo mạn nhắc đến chuyện này sao?”
“Bởi vì còn luyến tiếc đó, anh.” Kiều Niên khẳng định. Cậu lật ngược vành mũ len từ trong ra ngoài, thản nhiên tiếp tục trêu chọc: “Không phải chỉ mới hôn cậu một cái thôi sao, cũng đâu có mất miếng thịt nào.”
“Chết tiệt, một cái của cậu đó sao? Cái lưỡi cũng đưa vào luôn rồi…”
Một lời phản bác mạnh mẽ của trai thẳng kiên cường.
“Gần như vậy thôi, sao lại kích động như thế? À, cũng đúng, xin lỗi, tôi cũng không biết đó là nụ hôn đầu của cậu.” Kiều Niên lại khích cậu.
Nguyên Thỉnh Trình trả lời với cách tức nước vỡ bờ: “Xằng bậy gì đó, dù sao đó cũng là nụ hôn đầu của cậu, chúng ta hoà nhau, anh đây cũng không lỗ.”
Kiều Niên hỏi: “Vậy A Trình, hôm nay, chúng ta làm hoà với nhau chưa?”
Nguyên Thỉnh Trình không nhìn cậu, nói không vững dạ: “Tuỳ thôi.”
Kiều Niên nhìn cậu cười nhạt: “Vì đã làm hoà với nhau rồi, tôi muốn nói, tôi vẫn không muốn làm bạn với cậu, cậu làm bạn trai của tôi nhé được không? Suy nghĩ xem? Thế nào?”
“Có lợi ích gì?”
“Ừm…” Kiều Niên tựa cười như không, cơ thể khẽ tiến lại gần, thì thầm bên tai cậu: “Có thể ăn tôi. Tôi không ngại ở cạnh nhau lâu ngày mới nảy sinh tình cảm đâu.”
“Đồ chết tiệt.” Nguyên Thỉnh Trình không khỏi chửi thề, siết chặt hai nắm đấm theo bản năng, hai tai đỏ bừng, bản thân cảm thấy xấu hổ trước, có chút cà lăm nói: “Cậu…cậu không biết xấu hổ sao, kiểu nói này, cậu là một người đàn ông đấy, làm sao…”
“Có gì là không dám, hôn tôi cũng đã hôn rồi. Đúng chứ, anh.” Kiều Niên nhún vai.
Cậu vò đã mẻ lại sứt, không muốn tiếp tục giả vờ làm chú cừu ngây thơ nữa. Ai thích giả vờ thì giả vờ, chả có nghĩa lý gì cả.
Từ nhỏ đến lớn, tấm vải “tình bạn” này đã ngăn cách những lần yêu thầm sóng ngầm mãnh liệt, vô cớ gây sự không cần phải dừng lại chừng mực, tình cảm tuôn trào, ắt có đáp lại. Quá thân mật cũng không có tội tình gì cả.
Sau khi thực sự xác định rằng mình thích con trai, Kiều Niên đã từng tự mình đấu tranh mâu thuẫn, đã từng rơi vào sự nắng mưa thất thường, làm tổn thương đến những người vô tội.
Về sau, cậu tin chắc rằng cách duy nhất để hoàn toàn thoát khỏi cơn ác mộng chính là sự dũng cảm.
Một người rụt rè hèn nhát, với nụ hôn dạt dào tình cảm, lời thổ lộ bình thường, hành động giấu đầu hở đuôi, hết lần này đến lần khác phá vỡ ảo ảnh mơ hồ. Sau khi hoàn toàn vỡ vụn, cậu đường đường chính chính đứng ở trước mặt người mình thích, từ đầu đến cuối, không còn che đậy nữa.
Nguyên Thỉnh Trình chưa từng hiểu rõ tại sao Kiều Niên lại cố chấp với mình như vậy, cậu chỉ muốn làm người anh em tốt cả đời với Kiều Niên, trêu chọc cười nói không say không về, có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chia. Từ lúc tóc để chỏm đến tuổi về già, giống như ủ một vò rượu lâu năm, đợi năm tháng lâu dài thuần tuý, thưởng thức hương vị lúc xưa. Chỉ như vậy mà thôi.
Kiều Niên lúc này thản nhiên đứng trước mặt Nguyên Thỉnh Trình, gần trong gang tấc, đưa tay ra đã có thể chạm vào, đến cả tuyết tan trên lớp phấn mỏng như nhung ở gò má cũng có thể thấy rõ, cậu rất ngoan, giống như ánh trăng, như thể đoạn kết của câu chuyện cổ tích vậy.
Nguyên Thỉnh Trình nhìn chằm chằm lấy cậu, khá nghiêm túc nói: “Kiều Niên, lần cuối cùng nói với cậu, tôi là thẳng, cho dù con gái trên trái đất này tuyệt chủng, tôi cũng sẽ không thích con trai. Nhưng cậu không cần phải lo, tôi hiểu cậu. Tôi cũng sẽ đứng về phía cậu. Cho dù cậu thích con trai hay là con gái, cũng sẽ là người anh em tốt của tôi.”
Những lời khách sáo nhàm chán vô cùng.
Kiều Niên tưởng tượng cảnh mình đang điên cuồng lục tung mọi thứ, vừa khóc vừa kéo từng cái ngăn tủ ra để tìm kiếm tình bạn mà chính mình đã vứt bỏ, cậu muốn đập vỡ những chiếc bình hoa ở nhà, xé nát những bức thư tình chưa gửi đi, cuồng loạn học chó sủa, đập vào tường đến mức máu chảy thành sông, cuối cùng, cậu chỉ nhếch khoé miệng lên, nhẹ giọng tóm tắt: “Mười mấy năm rồi. Tôi chỉ thích một mình cậu.”
Nguyên Thỉnh Trình không nói nhiều, mà bình tĩnh nói: “Qua đây, đừng đứng ở đầu gió, lạnh quá.”
Nói xong, Nguyên Thỉnh Trình định kéo vai của Kiều Niên, Kiều Niên lùi về sau, rõ ràng có ý tránh né.
Kiều Niên dừng lại một lúc trước, không lên tiếng, sau đó chớp mắt, lỡ đãng đáp: “Con gái dễ thương như vậy, đừng có nguyền rủa họ sẽ tuyệt chủng.”
Bữa tiệc kết thúc, mọi người lần lượt đi ra, mẹ Kiều từ xa gọi một tiếng Kiều Niên, Kiều Niên đáp lại, sau khi cậu và Nguyên Thỉnh Trình nói lời chúc ngủ ngon thì nhanh chóng quay người, vội vàng rời đi.
Sự im bặt mà thời gian không thể giải thích rõ này, những lời nên nói đã toàn bộ nói ra, tại sao bây giờ lại có cảm giác như mắc xương trong họng?
Tuyết rơi nhẹ khắp bầu trời, giúp Nguyên Thỉnh Trình thêm một lớp sương lạnh vào khoảng trống trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất