Sau Khi Sống Lại Trở Thành Omega Thiên Mệnh Của Chú Của Tra Công
Chương 65
Nhưng có vẻ như Lục Chi Chiêu nghe không hiểu, hắn vẫn si ngốc nhìn Tô Lương, ánh mắt tràn ngập cuồng nhiệt và khát vọng.
Thậm chí trông còn hơi đáng thương.
Tô Lương nhìn Lục Chi Chiêu, bất giác thở dài một hơi.
“Tôi chỉ tới chấp hành nhiệm vụ thôi.”
Cậu không phủ nhận lời nói của Lục Thái Phàn.
“Việc tôi tới đây không hề liên quan gì đến anh. Đương nhiên, thấy nhóm Độc xà có thể cứu anh bình an trở lại, tôi vẫn rất vui.”
“Nhiệm vụ? Họ dựa vào đâu mà bắt em làm nhiệm vụ?”
Lời nói của Tô Lương bị Lục Chi Chiêu cắt ngang.
Vẻ mặt Lục Chi Chiêu càng lúc càng dữ tợn, giọng nói cũng bén nhọn.
“Nơi đây là cứ điểm của tinh tặc, vô cùng không an toàn, tại sao những người này có thể đối xử với em như vậy------”
Lục Chi Chiêu không dám tin tưởng hét to, sau đó hung tợn quay lại nhìn Lục Thái Phàn.
“Là ông bắt em ấy tới đúng không? Sao ông có thể bắt một nhân viên phục vụ vô tội theo mình lên chiến trường, ông có biết Tô Lương chỉ là một Beta không?!”
“Việc này thì có liên quan gì tới anh hả? Lục Chi Chiêu.”
Tô Lương lãnh đạm hỏi lại Lục Chi Chiêu.
Đối diện với ánh mắt của thiếu niên, Lục Chi Chiêu hơi giật mình, hắn lẩm bẩm: “Sao có thể không liên quan? Tiểu Lương, anh thực sự rất lo cho em, anh------”
“Em ấy không cần cậu quan tâm.”
Lục Thái Phàn cứng rắn mở miệng, thay Tô Lương trả lời Lục Chi Chiêu.
“Em ấy là người của Xà quật, đương nhiên ta sẽ bảo vệ tốt.”
Nói xong, người đàn ông nhìn sang Tiết Ngân Hoàn, vốn tên kia đang hứng thú bừng bừng hóng chuyện, đột nhiên bắt gặp ánh mắt sắc bén của lão đại nhà mình mới phản ứng lại.
“À, Lục thiếu gia, xin cậu hãy đi theo tôi, một người vừa được cứu ra từ tay tinh tặc như cậu sao lại nghĩ nhiều thế làm gì, đi nào đi nào, lát nữa chúng tôi sẽ tìm vài người khám bệnh cho cậu, cậu uống thuốc nhiều một chút là ổn.”
Tiết Ngân Hoàn vừa không ngừng lẩm bẩm vừa muốn giơ tay kéo Lục Chi Chiêu đi.
Bên kia Tô Lương cũng không để ý tới Lục Chi Chiêu nữa, cậu xoay người theo Xà chủ rời đi.
Nhưng cảnh tượng này trong mắt Lục Chi Chiêu lại giống như đan xen với những cơn ác mộng của hắn.
……..Quan tài bị đánh vỡ.
………Thi thể bị người đàn ông đó ôm vào ngực rồi mang đi.
………Tứ chi bị bóp nát, chỉ có thể vô lực kêu rên giữa đống phế tích.
……
“Không-------”
Tiết Ngân Hoàn chỉ kịp nghe thấy Lục Chi Chiêu thét chói tai một tiếng, ngay sau đó, áp lực hỗn loạn bạo ngược của một Alpha cao cấp đột nhiên tấn công về phía Tiết Ngân Hoàn. Đồng tử Tiết Ngân Hoàn hơi co lại, sắc mặt lạnh băng, anh ta nâng tay, không hề lùi lại mà thẳng tiến đến chỗ Lục Chi Chiêu, nhưng Lục Chi Chiêu đã tránh thoát, hắn hướng về phía Tô Lương.
“Em là của anh!”
Hắn điên cuồng gào lên.
“Tiểu Lương-----”
Biến cố phát sinh quá nhanh, trong nháy mắt, Lục Chi Chiêu đã vọt tới trước mặt Tô Lương.
Hắn nâng tay hướng về phía Tô Lương, muốn tóm lấy cậu.
Sau đó……
Thân mình Lục Chi Chiêu bỗng nhiên cứng đờ.
Tiếng gọi tha thiết cũng hoàn toàn bị kẹt lại trong yết hầu, không thể thoát ra dù chỉ một chút.
Uy áp có thể nói là “khủng bố” đột nhiên bao trùm lấy hắn, khiến hắn hoàn toàn không thể động đậy.
Tế bào, tủy xương, dây thần kinh…… Cứ như thể từng đơn vị sinh học nhỏ bé trong cơ thể hắn đều đã nhận ra có điều gì đó không ổn, hơn nữa chỉ có thể co rúm lại và run rẩy mất kiểm soát.
“Hộc……hộc……hộc……”
Lục Chi Chiêu có thể nghe thấy rất rõ hơi thở của chính mình.
Dồn dập như thể sắp đứt gãy. Hắn thậm chí còn không thể cử động tròng mắt, tầm nhìn cũng càng lúc càng mơ hồ.
Nhưng bóng dáng lạnh lùng tăm tối kia vẫn rõ ràng như vậy.
Hắn tận mắt trông thấy Lục Thái Phàn, chú nhỏ của mình, nâng tay ôm Tô Lương để cậu đứng phía sau mình, sau đó cao ngạo rũ mắt nhìn hắn.
“Khi nào thì đến phiên một kẻ như ngươi có thể động chân động tay với người của ta?
“Người của ta?”
Có lẽ uy áp của Alpha đỉnh cấp quá mức cường thế, nên khi Lục Chi Chiêu nghe thấy ba từ này còn cảm giác như trong não mình còn đang vang vọng.
Hắn không dám tin mà nhìn hai người trước mặt, đại não co rút đau đớn.
Khi nãy Lục Thái Phàn đã nói Tô Lương là người của Xà quật.
Mà người của Xà quật cũng có nghĩa Tô Lương là người của ông ta.
Lục Chi Chiêu như nghe thấy trong cơ thể mình đang có âm thanh, cố gắng giải thích rõ mọi chuyện.
Tuy nhiên, cảnh tượng chói mắt này khiến hắn không có cách nào tự lừa dối mình. Trong trí nhớ của hắn, người đàn ông luôn lạnh lùng, cao ngạo và không bao giờ bộc lộ cảm xúc giờ lại đang che chắn cho Tô Lương như thể một con thú đực bảo vệ lãnh địa của mình.
Đều là Alpha, đương nhiên Lục Chi Chiêu hiểu rõ hơi thở độc chiếm và thị uy trên người Lục Thái Phàn.
Trong thân thể như có thứ gì đó đang không ngừng bốc cháy.
Lại giống như nội tạng mình bị một con dao rỉ sét cắt loạn.
Cảm giác thống khổ cùng phẫn nộ đồng thời đánh sâu vào linh hồn của Alpha trẻ tuổi, vẻ mặt hắn vô cùng vặn vẹo. Bất luận kẻ nào, dù là một người dân bình thường hoàn toàn không hiểu về biển tinh thần của Alpha thì giờ nhìn bộ dạng của Lục Chi Chiêu, họ cũng có thể biết tình huống của hắn đang vô cùng không ổn.
Tô Lương đương nhiên cũng nhận ra cảm xúc hỗn loạn này, cậu nhíu nhíu mày.
Để chống lại uy áp của Lục Thái Phàn, Lục Chi Chiêu cũng đang vô thức phóng thích tinh thần lực cùng tin tức tố của mình.
Trước đây còn không cảm thấy gì, nhưng giờ khắc này, Tô Lương lại cảm thấy những phần da đang lộ ra dưới đồng phục tác chiến của mình ẩn ẩn đau.
Cậu vô thức nhích lại gần Lục Thái Phàn.
Hơi thở của Xà chủ cực kỳ thuần tịnh, lạnh lẽo và bá đạo, có thể dễ dàng ngăn chặn tin tức tố của Alpha khác. Trong phút chốc, Tô Lương cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Mà Lục Thái Phàn cũng đã nhận ra sự thân cận ỷ lại của Tô Lương, anh vô thức giơ tay kéo Tô Lương lại gần mình hơn nữa.
Nhiều ngày nay, giữa Tô Lương và Lục Thái Phàn đã tồn tại một loại ăn ý ngầm, mà những thành viên Xà quật khác cũng đã quen với những động tác thân mật giữa hai người họ.
Nhưng cảnh tượng này rơi vào trong mắt Lục Chi Chiêu lại biến thành một bức tranh hoàn toàn khác.
Như thể một tia sét bổ xuống xé hắn làm nhiều mảnh.
Lục Thái Phàn…..chú của hắn…….vì sao lại thân mật với người hắn yêu như vậy?
Huyết sắc không ngừng lan ra, mà thực tế, mắt Lục Chi Chiêu đã đỏ như máu.
Lục Chi Chiêu nghiến răng kèn kẹt, ác mộng và hiện thực không ngừng đan xen trong đầu hắn, Tô Lương phía xa kia không chỉ là người yêu nhỏ, mà còn là người đã cùng hắn bỏ trốn nhiều năm, bên nhau lúc hoạn nạn, cuối cùng lại trời xui đất khiến biến mất…..
Nhưng một Tô Lương đã từng yêu hắn nhiều như vậy, giờ lại ngoan ngoãn núp sau một Alpha khác.
Như thể quan hệ của họ chính là người yêu thân mật nhất.
Tại sao lại thế? Sao có thể như vậy được!
Tinh thần lực cuồng bạo của Lục Chi Chiêu dần dần biến thành những dòng khí nhỏ đang lưu động.
Thần sắc vốn cực kỳ hứng thú của những Độc xà đang đứng hóng chuyện dần dần thay đổi, ánh mắt lập tức vô cùng sắc bén. Họ vẫn đứng yên, nhưng cơ bắp đã bắt đầu căng chặt, có người đã lặng lẽ thay đổi vị trí, đưa Lục Chi Chiêu vào phạm vi tấn công của mình.
Nhưng lúc này Lục Thái Phàn lại ra hiệu ý bảo những Độc xà khác không cần nhúng tay.
Xà chủ lạnh lùng nhìn đứa cháu trai đang run rẩy trước mặt, đồng thời hơi nghiêng đầu nhẹ giọng nói với Tô Lương đang đứng phía sau mình: “Nơi này cứ để anh xử lý. Nếu em muốn vì có thể vào cơ giáp nghỉ ngơi chút, trong đó hoàn toàn yên tĩnh.”
Theo những lời thì thầm của anh, Ma Hầu La Già vốn đang ở chế độ chờ liền chuyển hình thức, nó im lặng không tiếng động xuất hiện trong phòng chỉ huy.
Trên thực tế, hiện tại toàn bộ phi thuyền của tinh tặc đều đã bị Độc xà khống chế, nếu muốn nghỉ ngơi thì có thể vào tạm phòng của Độc xà nào đó, hoặc đơn giản hơn là tìm phòng trống trên phi thuyền là được.
Hơn nữa, Tô Lương thực ra cũng không cần nghỉ ngơi.
Nhưng khi thấy cơ giáp đen nhánh quen thuộc xuất hiện trước mặt mình, cậu vô cùng ngoan ngoãn gật đầu.
“Vâng, em nghe lời anh.” Tô Lương nhẹ giọng nói.
Cửa khoang Ma Hầu La Già mở ra, Tô Lương nhẹ nhàng nhảy lên, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong cơ giáp bản mệnh của Lục Thái Phàn.
Cửa khoang khép kín.
Thậm chí trông còn hơi đáng thương.
Tô Lương nhìn Lục Chi Chiêu, bất giác thở dài một hơi.
“Tôi chỉ tới chấp hành nhiệm vụ thôi.”
Cậu không phủ nhận lời nói của Lục Thái Phàn.
“Việc tôi tới đây không hề liên quan gì đến anh. Đương nhiên, thấy nhóm Độc xà có thể cứu anh bình an trở lại, tôi vẫn rất vui.”
“Nhiệm vụ? Họ dựa vào đâu mà bắt em làm nhiệm vụ?”
Lời nói của Tô Lương bị Lục Chi Chiêu cắt ngang.
Vẻ mặt Lục Chi Chiêu càng lúc càng dữ tợn, giọng nói cũng bén nhọn.
“Nơi đây là cứ điểm của tinh tặc, vô cùng không an toàn, tại sao những người này có thể đối xử với em như vậy------”
Lục Chi Chiêu không dám tin tưởng hét to, sau đó hung tợn quay lại nhìn Lục Thái Phàn.
“Là ông bắt em ấy tới đúng không? Sao ông có thể bắt một nhân viên phục vụ vô tội theo mình lên chiến trường, ông có biết Tô Lương chỉ là một Beta không?!”
“Việc này thì có liên quan gì tới anh hả? Lục Chi Chiêu.”
Tô Lương lãnh đạm hỏi lại Lục Chi Chiêu.
Đối diện với ánh mắt của thiếu niên, Lục Chi Chiêu hơi giật mình, hắn lẩm bẩm: “Sao có thể không liên quan? Tiểu Lương, anh thực sự rất lo cho em, anh------”
“Em ấy không cần cậu quan tâm.”
Lục Thái Phàn cứng rắn mở miệng, thay Tô Lương trả lời Lục Chi Chiêu.
“Em ấy là người của Xà quật, đương nhiên ta sẽ bảo vệ tốt.”
Nói xong, người đàn ông nhìn sang Tiết Ngân Hoàn, vốn tên kia đang hứng thú bừng bừng hóng chuyện, đột nhiên bắt gặp ánh mắt sắc bén của lão đại nhà mình mới phản ứng lại.
“À, Lục thiếu gia, xin cậu hãy đi theo tôi, một người vừa được cứu ra từ tay tinh tặc như cậu sao lại nghĩ nhiều thế làm gì, đi nào đi nào, lát nữa chúng tôi sẽ tìm vài người khám bệnh cho cậu, cậu uống thuốc nhiều một chút là ổn.”
Tiết Ngân Hoàn vừa không ngừng lẩm bẩm vừa muốn giơ tay kéo Lục Chi Chiêu đi.
Bên kia Tô Lương cũng không để ý tới Lục Chi Chiêu nữa, cậu xoay người theo Xà chủ rời đi.
Nhưng cảnh tượng này trong mắt Lục Chi Chiêu lại giống như đan xen với những cơn ác mộng của hắn.
……..Quan tài bị đánh vỡ.
………Thi thể bị người đàn ông đó ôm vào ngực rồi mang đi.
………Tứ chi bị bóp nát, chỉ có thể vô lực kêu rên giữa đống phế tích.
……
“Không-------”
Tiết Ngân Hoàn chỉ kịp nghe thấy Lục Chi Chiêu thét chói tai một tiếng, ngay sau đó, áp lực hỗn loạn bạo ngược của một Alpha cao cấp đột nhiên tấn công về phía Tiết Ngân Hoàn. Đồng tử Tiết Ngân Hoàn hơi co lại, sắc mặt lạnh băng, anh ta nâng tay, không hề lùi lại mà thẳng tiến đến chỗ Lục Chi Chiêu, nhưng Lục Chi Chiêu đã tránh thoát, hắn hướng về phía Tô Lương.
“Em là của anh!”
Hắn điên cuồng gào lên.
“Tiểu Lương-----”
Biến cố phát sinh quá nhanh, trong nháy mắt, Lục Chi Chiêu đã vọt tới trước mặt Tô Lương.
Hắn nâng tay hướng về phía Tô Lương, muốn tóm lấy cậu.
Sau đó……
Thân mình Lục Chi Chiêu bỗng nhiên cứng đờ.
Tiếng gọi tha thiết cũng hoàn toàn bị kẹt lại trong yết hầu, không thể thoát ra dù chỉ một chút.
Uy áp có thể nói là “khủng bố” đột nhiên bao trùm lấy hắn, khiến hắn hoàn toàn không thể động đậy.
Tế bào, tủy xương, dây thần kinh…… Cứ như thể từng đơn vị sinh học nhỏ bé trong cơ thể hắn đều đã nhận ra có điều gì đó không ổn, hơn nữa chỉ có thể co rúm lại và run rẩy mất kiểm soát.
“Hộc……hộc……hộc……”
Lục Chi Chiêu có thể nghe thấy rất rõ hơi thở của chính mình.
Dồn dập như thể sắp đứt gãy. Hắn thậm chí còn không thể cử động tròng mắt, tầm nhìn cũng càng lúc càng mơ hồ.
Nhưng bóng dáng lạnh lùng tăm tối kia vẫn rõ ràng như vậy.
Hắn tận mắt trông thấy Lục Thái Phàn, chú nhỏ của mình, nâng tay ôm Tô Lương để cậu đứng phía sau mình, sau đó cao ngạo rũ mắt nhìn hắn.
“Khi nào thì đến phiên một kẻ như ngươi có thể động chân động tay với người của ta?
“Người của ta?”
Có lẽ uy áp của Alpha đỉnh cấp quá mức cường thế, nên khi Lục Chi Chiêu nghe thấy ba từ này còn cảm giác như trong não mình còn đang vang vọng.
Hắn không dám tin mà nhìn hai người trước mặt, đại não co rút đau đớn.
Khi nãy Lục Thái Phàn đã nói Tô Lương là người của Xà quật.
Mà người của Xà quật cũng có nghĩa Tô Lương là người của ông ta.
Lục Chi Chiêu như nghe thấy trong cơ thể mình đang có âm thanh, cố gắng giải thích rõ mọi chuyện.
Tuy nhiên, cảnh tượng chói mắt này khiến hắn không có cách nào tự lừa dối mình. Trong trí nhớ của hắn, người đàn ông luôn lạnh lùng, cao ngạo và không bao giờ bộc lộ cảm xúc giờ lại đang che chắn cho Tô Lương như thể một con thú đực bảo vệ lãnh địa của mình.
Đều là Alpha, đương nhiên Lục Chi Chiêu hiểu rõ hơi thở độc chiếm và thị uy trên người Lục Thái Phàn.
Trong thân thể như có thứ gì đó đang không ngừng bốc cháy.
Lại giống như nội tạng mình bị một con dao rỉ sét cắt loạn.
Cảm giác thống khổ cùng phẫn nộ đồng thời đánh sâu vào linh hồn của Alpha trẻ tuổi, vẻ mặt hắn vô cùng vặn vẹo. Bất luận kẻ nào, dù là một người dân bình thường hoàn toàn không hiểu về biển tinh thần của Alpha thì giờ nhìn bộ dạng của Lục Chi Chiêu, họ cũng có thể biết tình huống của hắn đang vô cùng không ổn.
Tô Lương đương nhiên cũng nhận ra cảm xúc hỗn loạn này, cậu nhíu nhíu mày.
Để chống lại uy áp của Lục Thái Phàn, Lục Chi Chiêu cũng đang vô thức phóng thích tinh thần lực cùng tin tức tố của mình.
Trước đây còn không cảm thấy gì, nhưng giờ khắc này, Tô Lương lại cảm thấy những phần da đang lộ ra dưới đồng phục tác chiến của mình ẩn ẩn đau.
Cậu vô thức nhích lại gần Lục Thái Phàn.
Hơi thở của Xà chủ cực kỳ thuần tịnh, lạnh lẽo và bá đạo, có thể dễ dàng ngăn chặn tin tức tố của Alpha khác. Trong phút chốc, Tô Lương cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Mà Lục Thái Phàn cũng đã nhận ra sự thân cận ỷ lại của Tô Lương, anh vô thức giơ tay kéo Tô Lương lại gần mình hơn nữa.
Nhiều ngày nay, giữa Tô Lương và Lục Thái Phàn đã tồn tại một loại ăn ý ngầm, mà những thành viên Xà quật khác cũng đã quen với những động tác thân mật giữa hai người họ.
Nhưng cảnh tượng này rơi vào trong mắt Lục Chi Chiêu lại biến thành một bức tranh hoàn toàn khác.
Như thể một tia sét bổ xuống xé hắn làm nhiều mảnh.
Lục Thái Phàn…..chú của hắn…….vì sao lại thân mật với người hắn yêu như vậy?
Huyết sắc không ngừng lan ra, mà thực tế, mắt Lục Chi Chiêu đã đỏ như máu.
Lục Chi Chiêu nghiến răng kèn kẹt, ác mộng và hiện thực không ngừng đan xen trong đầu hắn, Tô Lương phía xa kia không chỉ là người yêu nhỏ, mà còn là người đã cùng hắn bỏ trốn nhiều năm, bên nhau lúc hoạn nạn, cuối cùng lại trời xui đất khiến biến mất…..
Nhưng một Tô Lương đã từng yêu hắn nhiều như vậy, giờ lại ngoan ngoãn núp sau một Alpha khác.
Như thể quan hệ của họ chính là người yêu thân mật nhất.
Tại sao lại thế? Sao có thể như vậy được!
Tinh thần lực cuồng bạo của Lục Chi Chiêu dần dần biến thành những dòng khí nhỏ đang lưu động.
Thần sắc vốn cực kỳ hứng thú của những Độc xà đang đứng hóng chuyện dần dần thay đổi, ánh mắt lập tức vô cùng sắc bén. Họ vẫn đứng yên, nhưng cơ bắp đã bắt đầu căng chặt, có người đã lặng lẽ thay đổi vị trí, đưa Lục Chi Chiêu vào phạm vi tấn công của mình.
Nhưng lúc này Lục Thái Phàn lại ra hiệu ý bảo những Độc xà khác không cần nhúng tay.
Xà chủ lạnh lùng nhìn đứa cháu trai đang run rẩy trước mặt, đồng thời hơi nghiêng đầu nhẹ giọng nói với Tô Lương đang đứng phía sau mình: “Nơi này cứ để anh xử lý. Nếu em muốn vì có thể vào cơ giáp nghỉ ngơi chút, trong đó hoàn toàn yên tĩnh.”
Theo những lời thì thầm của anh, Ma Hầu La Già vốn đang ở chế độ chờ liền chuyển hình thức, nó im lặng không tiếng động xuất hiện trong phòng chỉ huy.
Trên thực tế, hiện tại toàn bộ phi thuyền của tinh tặc đều đã bị Độc xà khống chế, nếu muốn nghỉ ngơi thì có thể vào tạm phòng của Độc xà nào đó, hoặc đơn giản hơn là tìm phòng trống trên phi thuyền là được.
Hơn nữa, Tô Lương thực ra cũng không cần nghỉ ngơi.
Nhưng khi thấy cơ giáp đen nhánh quen thuộc xuất hiện trước mặt mình, cậu vô cùng ngoan ngoãn gật đầu.
“Vâng, em nghe lời anh.” Tô Lương nhẹ giọng nói.
Cửa khoang Ma Hầu La Già mở ra, Tô Lương nhẹ nhàng nhảy lên, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong cơ giáp bản mệnh của Lục Thái Phàn.
Cửa khoang khép kín.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất