Chương 17
Edit + Beta: Toả Toả
Trường học tổ chức thi đấu nằm ở một nơi hẻo lánh, xe buýt phải đi vòng vèo mới đến nơi, phải vượt qua những con đường đầy sỏi và những con đường bê tông gập ghềnh trong suốt thời gian đó.
Khi các học sinh tới nơi tinh thần không tốt lại thêm đầu váng mắt hoa.
Từng người một xuống xe nhìn trường học trước mặt. Hai cột đá cẩm thạch màu trắng bạc có độ cao như nhau ở hai bên sườn cửa. Bên trong là nhà dạy học mới tinh, sân thể dục rộng rãi, bãi cỏ xanh mướt đều chứng tỏ rằng trang thiết bị của ngôi trường này tốt hơn so với của họ.
Đang là thời gian lên lớp, trên sân thể dục chỉ có 2 lớp đang học tiết thể dục.
Nhìn thấy chiếc xe lạ, các học sinh nghiêng đầu nhìn trộm, miệng thì xì xào bàn tán.
Tưởng Du đứng một chỗ đánh ngáp.
“Tối hôm qua ngủ không ngon sao?” Phó Thành đi đến bên cạnh anh, nhìn phía dưới đôi mắt của đối phương.
“Ừm, tôi ngủ quên trước khi tóc khô hẳn, nửa đêm có chút lạnh.” Tưởng Du đè mái tóc đang vểnh lên, xấu hổ cười cười.
Tóc xoăn tự nhiên vừa cong lại vừa vểnh, dù có ấn nó xuống như thế nào thì nó cũng sẽ bật lên lại.
Phó Thành im lặng giơ tay, đè lại phần tóc bị vểnh lên của Tưởng Du: “Thật ra cũng được, không xấu.”
Ngón tay thon dài giấu đi phần tóc xoăn vào sâu bên trong, có thể khôi phục lại như cũ một chút.
“Ha ha, thật sao?” Tưởng Du cong khoé môi, lông mày nhướng lên.
Nhâm Phi Chu được các học sinh dìu ra khỏi xe, sắc mặt trắng bệch, vừa rồi thầy không thể chịu được sự rung chuyển của chiếc xe, ôm một cái túi to nôn mửa.
“Được rồi các em, tập trung một chút đi.” Thầy yếu ớt nói.
Các học sinh lần lượt đứng xung quanh, khẩn trương nhìn thầy.
“Buổi chiều chúng ta sẽ bắt đầu thi, buổi sáng sẽ cho các em làm quen với địa điểm, nhưng thầy vẫn khuyên các em nên nghỉ ngơi cho tốt, chuẩn bị cho cuộc thi buổi chiều.”
“Thưa thầy, vậy buổi trưa chúng ta sẽ ăn cái gì ạ?” Một bạn nam tò mò hỏi.
“Canteen, 11 giờ trưa đến canteen, cùng nhau gọi đồ ăn.” Nhâm Phi Chu nói xong, mệt mỏi dựa vào xe buýt.
Sau đó vẫy vẫy tay với Phó Thành: “Phó Thành ở lại, các học sinh khác đi theo thầy Quách nghỉ ngơi đi.”
Phó Thành cúi đầu, chủ động đến gần Tưởng Du, nói nhỏ: “Đợi tôi đi cùng.”
“Ơ?” Tưởng Du ngạc nhiên nhìn đối phương sau đó gật gật đầu.
Nhâm Phi Chu nở một nụ cười, nghiêm túc nhìn Phó Thành: “Đã khỏi bệnh rồi?”
“Dạ, cảm ơn thầy đã quan tâm.” Phó Thành xa cách nói.
“Ha ha, cũng không uổng công Tưởng Du cố ý tìm thầy xin đổi phòng.” Nhâm Phi Chu hài lòng gật đầu.
“Cậu ấy cố ý xin đổi phòng?” Đáy mắt Phó Thành luôn bình tĩnh lập tức sóng trào mãnh liệt.
Tối hôm qua anh nói gặp được Từ Kiến, thấy đối phương rầu rĩ không vui mới đổi, nhưng vừa rồi thầy nói là cố ý đổi.
“Đúng vậy, em ấy nói em bị bệnh không thể không có ai chăm sóc, tình nguyện nói muốn chăm sóc em.” Nhâm Phi Chu vừa lòng gật đầu, thầy còn lo lắng không biết cảm lạnh có lây cho hai người hay không, nhưng may mắn là không sao hết.
Cuộc thi này ăn chắc rồi!
Bàn tay buông thõng bên người Phó Thành nắm chặt lại, xuyên qua thầy nhìn anh đứng cách đó không xa.
Đối phương bởi vì buồn chán nên cứ cúi đầu nhìn mũi giày, chắc là phát hiện được một viên đá, không ngừng dùng chân đá động.
Tưởng Du đá viên đá chính xác vào ổ gà, vui vẻ mà cười rộ lên.
Ánh mắt chói lọi như những ngôi sao, làn gió nhẹ thổi bay mái tóc, lộ ra vầng trán trơn bóng. Chắc là cảm giác được tầm mắt, anh ngẩng đầu lên len lén vẫy vẫy tay.
Động tác cực kỳ đáng yêu…….
Hai người đi theo đường mà Nhâm Phi Chu chỉ, đeo cặp sách đi đến phòng nghỉ.
Đang là thời gian học, không ít học sinh lén chạy đến nhìn, nhiều nhất là các bạn nữ.
“Khụ khụ.” Tưởng Du che miệng lại ho khan vài tiếng.
Phó Thành bên cạnh nhanh chóng quay đầu, vô cùng lo lắng nhìn anh: “Tôi lây bệnh cho cậu?”
“Không sao, không sao, chỉ là ho khan vài tiếng thôi.” Tưởng Du an ủi nói, tay đưa đến cặp sách phía sau, mò mẫm một chút nhưng cũng không tìm được nước khoáng. Khi anh chuẩn bị cởi nó ra, một chai nước khoáng mới tinh được đưa tới trước mặt anh.
“A, cảm ơn.”
Phó Thành gật gật đầu, không nói lời nào lẳng lặng chờ đợi.
Tưởng Du uống mấy ngụm, mới vừa vặn chặt nắp chai, một bàn tay mảnh khảnh đã giật lại.
“Đây là chai nước cuối cùng của tôi.” Phó Thành phớt lờ vẻ mặt ngạc nhiên của đối phương, sải bước về phía trước.
“Ê nè, Phó Thành, để lát nữa tôi mua chai mới cho cậu.”
“Không cần.....”
Phòng nghỉ nằm trên tầng 5 của ký túc xá, khi bọn họ tới, các học sinh khác đã chiếm lấy giường ngủ, chỉ còn lại một cái giường tầng lung lay sắp đổ.
Tưởng Du cau mày, vươn tay vỗ vỗ giường phía trên, vài khối gỗ vỡ vụn rơi xuống, đều là ván gỗ cũ.
Chiếc giường này đã không thể ngủ được nữa.
Chỉ sợ là vừa đi lên nó sẽ sụp ngay lập tức.
“Hay là chúng ta đi hỏi thầy Nhâm một chút?” Tưởng Du hỏi.
“Không cần đâu, lúc nãy thầy hướng dẫn Quách đã nói đây là phòng cuối cùng, bởi vì nhường cho chúng ta, vài giáo viên đã phải ngủ cùng nhau rồi.” Từ Kiến bước lên giải thích, tò mò kiễng chân lên xem xét tấm ván.
“Tại sao trên tấm ván này lại có cái gì màu trắng trắng vậy?” Cậu ta nhíu mày, vừa mới vươn tay đụng vào, thứ trắng trắng gì đó liền nhúc nhích một chút.
Mặt Từ Kiến thoáng chốc tái nhợt, khi thấy lũ côn trùng đang vặn vẹo khoan vào tấm ván, cậu ta nhanh chóng lùi lại.
“Ở bên trong có cái gì đó đang chuyển động!”
Tưởng Du tò mò nhìn xung quanh, lấy một vật nhọn cầm tấm ván lên, cuối cùng cũng nhìn thấy bộ mặt thật của nó.
Là một con mối, hay còn được gọi là Trùng Uý.
Là côn trùng chuyên ăn gỗ!
Nhìn con vật trước mặt này, chắc là ở trong tấm ván gỗ này lâu rồi, trắng trẻo mập mạp.
“Cái này……” Tưởng Du khó xử nhìn Phó Thành, mấp máy môi.
“Dọn tấm ván này đi, buổi chiều nghỉ ngơi một chút rồi về khách sạn, chịu khó một chút đi.” Phó Thành hít sâu một hơi rồi cởi cặp sách.
Từ Kiến khúm núm nói: “Đêm nay phải ngủ ở đây.”
Tưởng Du & Phó Thành:…………
Các bạn học xung quanh nhanh chóng nhắm mắt lại, biểu tình không liên quan gì đến tôi.
Tưởng Du suy nghĩ một chút nói: “Nếu không thì để tôi đi tìm thầy đi? Chiếc giường này rõ ràng ngủ không được.”
Vừa mới dứt lời, tấm gỗ trên giường lại rơi xuống, lần này còn lớn hơn so với lần trước.
Thanh âm cực kỳ vang dội, như thể đáp lại lời của Tưởng Du.
Phó Thành giơ tay trực tiếp đem tấm ván xuống dưới, tận lực tránh đi vị trí của con mối.
“Ngủ chung đi.”
“A!” Vành tai Tưởng Du lập tức đỏ bừng, hai tay buông thõng bên người mất tự nhiên.
Anh ngủ chung với Phó Thành??
Anh nên vui mừng hay hạnh phúc đây?
Phó Thành quay đầu lại, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Tưởng Du, giọng điệu không tự tin nói: “Không muốn sao?”
“Không, không.…không phải.” Tưởng Du vò đầu bứt tóc.
Từ Kiến đứng ở một bên nói xen vào: “Dáng người của tôi tương đối gầy, nếu không Tưởng Du với tôi.….”
“Không cần!” Phó Thành nhìn Từ Kiến với ánh mắt lạnh như băng, sau đó hắn thu hồi lại cảm xúc quay đầu nói với Tưởng Du: “Mau đi nghỉ ngơi đi, buổi chiều còn phải tham gia cuộc thi.”
“Được….” Tưởng Du ngoan ngoãn lấy khăn ra lau chiếu, dư quang để ý thấy Phó Thành đang chán ghét rửa sạch bụi trên tay mình.
Tưởng Du nghĩ đến đêm qua, tim anh bắt đầu đập thình thịch…..
“Tưởng Du.” Từ Kiến tới gần nói nhỏ: “Cậu có cảm thấy là Phó Thành đối với cậu rất tốt không? Thái độ cũng tốt.”
“Đương nhiên rồi, tại tôi đẹp trai nên cậu ấy thích tôi đó.” Tưởng Du nói đùa, tay lau chiếu nhanh hơn.
Từ Kiến bĩu môi, ánh mắt hiện lên vẻ không tin tưởng rồi bỏ đi.
Ai cũng không để ý thấy, khi Tưởng Du nói câu nói kia, động tác rửa tay của Phó Thành đã ngừng lại.
- --
11 giờ, các học sinh tập trung ở lối vào canteen, nhìn đám đông đang đổ xô vào bên trong, tất cả đều dừng lại.
Dù sao cũng là địa bàn của người khác, bọ họ đều rất kiềm chế.
Nhâm Phi Chu đang cùng thầy Quách ngồi ở bên trong, sau khi nhìn thấy các học sinh thì vẫy vẫy tay.
Mọi người đều đi đến chỗ thầy.
“Đây, thẻ ăn.” Thầy đưa thẻ ăn cho Phó Thành: “Bên trong đã có tiền, mấy đứa đi mua cơm ăn đi.”
Phó Thành nhìn một cái rồi đưa cho Tưởng Du đang đứng bên cạnh.
Tưởng Du đang đứng ở vị trí đầu tiên lộ ra một nụ cười rạng rỡ, giọng điệu ngoan ngoãn gọi: “Dì ơi, con muốn một ít sườn xào chua ngọt với đùi gà.”
Các bạn học phía sau lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, đối phương đây là vì đồ ăn mà vứt bỏ liêm sỉ.
Nhưng mà Phó Thành lại nở một nụ cười nhạt, để mặc cho người kia đùa giỡn.
Dì vừa ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy bộ dáng của chàng trai trước mặt, không khỏi nở nụ cười.
“Được.”
Dì dùng sức múc một miếng sườn xào chua ngọt lớn và đùi gà mập nhất đặt lên đĩa cơm của Tưởng Du, còn tặng một bát tương đậu xanh miễn phí.
“Cảm ơn dì ạ.” Tưởng Du vui vẻ cầm lấy đĩa cơm rời đi.
Phó Thành nhận thẻ ăn, nhìn lướt qua từng món: “Gà hầm khoai tây và tôm rim dầu hào.”
“Được.” Dì cười càng đậm, cũng múc một thìa lớn.
Các bạn học phía sau bắt đầu phủ nhận ý kiến vừa rồi, có lẽ nịnh nọt bán sắc cũng không tệ lắm nhỉ?
Một bạn nam nước da ngăm đen nở nụ cười: “Chào dì ạ, con cũng muốn sườn xào chua ngọt với đùi gà.”
Khuôn mặt đang cười toe toét của dì thu lại, mặt không chút thay đổi nhìn bạn nam: “Ờm.”
Chiếc thìa run rẩy lại xuất hiện, mười mấy miếng sườn chỉ còn lại ba, bốn miếng, đùi gà cũng là loại nhỏ nhất.
Ý nghĩ muốn nịnh nọt của các bạn học ở phía sau đều biến mất, thế giới này quả nhiên là phải dựa vào nhan sắc.
Đồ ăn của bọn họ đều là những gì còn lại sau khi dì run tay.
Tưởng Du vừa mới tìm được vị trí, Phó Thành cũng đi tới, hai người mặt đối mặt ngồi xuống.
“Gà hầm khoai tây và tôm rim dầu hào của cậu cũng khá ngon đấy.”
Phó Thành gật gật đầu, khoé miệng hơi cong lên: “Không phải là món cậu thích ăn sao?”
“Hả? Tôi có nói rồi sao?” Tưởng Du ngẩn ra.
“Ừm….có nói.” Phó Thành cúi đầu, dùng đũa gắp cho anh một ít.
Các bạn học khác đều đã đến, hâm mộ nhìn đĩa cơm của hai người, đều đầy ắp.
Bọn họ ăn đồ ăn của mình mà trong lòng rơi lệ.
Chờ sau khi hai người dọn xong đĩa cơm, định xoay người về ký túc xá thì có hai cô gái chạy đến từ phía lối vào.
Mặt của hai cô gái đỏ bừng, ánh mắt thẹn thùng nhìn người ở trong đám đông.
“Cái đó…..” Cô gái buộc tóc hai bên trong đó mở miệng hỏi trước.
“Ừm.” Chàng trai trước mặt cô gái tóc hai bên tràn đầy mạnh mẽ trả lời.
Nhưng mà giây tiếp theo đối phương lại lướt qua cô trực tiếp đi đến trước mặt Tưởng Du, khuôn mặt của cô lại càng thêm đỏ.
“Không biết chúng ta có thể kết bạn WeChat không?” Cô gái tóc hai bên dùng đôi mắt tròn xoe ngượng ngùng nhìn Phó Thành, hai tay nắm chặt điện thoại.
“Tôi không phải là người mê trai, nhưng mà….nhưng mà tôi đã thích cậu từ cái nhìn đầu tiên.” Câu cuối cùng, giọng của cô gái càng ngày càng nhỏ, khuôn mặt trở thành quả táo chín mùi.
Phó Thành hơi nghiêng đầu, dư quang bắt gặp nụ cười mất mác của Tưởng Du.
Hắn nheo mắt lại, quay sang nhìn cô gái: “Xin lỗi, tôi có người mình thích rồi.”
Trường học tổ chức thi đấu nằm ở một nơi hẻo lánh, xe buýt phải đi vòng vèo mới đến nơi, phải vượt qua những con đường đầy sỏi và những con đường bê tông gập ghềnh trong suốt thời gian đó.
Khi các học sinh tới nơi tinh thần không tốt lại thêm đầu váng mắt hoa.
Từng người một xuống xe nhìn trường học trước mặt. Hai cột đá cẩm thạch màu trắng bạc có độ cao như nhau ở hai bên sườn cửa. Bên trong là nhà dạy học mới tinh, sân thể dục rộng rãi, bãi cỏ xanh mướt đều chứng tỏ rằng trang thiết bị của ngôi trường này tốt hơn so với của họ.
Đang là thời gian lên lớp, trên sân thể dục chỉ có 2 lớp đang học tiết thể dục.
Nhìn thấy chiếc xe lạ, các học sinh nghiêng đầu nhìn trộm, miệng thì xì xào bàn tán.
Tưởng Du đứng một chỗ đánh ngáp.
“Tối hôm qua ngủ không ngon sao?” Phó Thành đi đến bên cạnh anh, nhìn phía dưới đôi mắt của đối phương.
“Ừm, tôi ngủ quên trước khi tóc khô hẳn, nửa đêm có chút lạnh.” Tưởng Du đè mái tóc đang vểnh lên, xấu hổ cười cười.
Tóc xoăn tự nhiên vừa cong lại vừa vểnh, dù có ấn nó xuống như thế nào thì nó cũng sẽ bật lên lại.
Phó Thành im lặng giơ tay, đè lại phần tóc bị vểnh lên của Tưởng Du: “Thật ra cũng được, không xấu.”
Ngón tay thon dài giấu đi phần tóc xoăn vào sâu bên trong, có thể khôi phục lại như cũ một chút.
“Ha ha, thật sao?” Tưởng Du cong khoé môi, lông mày nhướng lên.
Nhâm Phi Chu được các học sinh dìu ra khỏi xe, sắc mặt trắng bệch, vừa rồi thầy không thể chịu được sự rung chuyển của chiếc xe, ôm một cái túi to nôn mửa.
“Được rồi các em, tập trung một chút đi.” Thầy yếu ớt nói.
Các học sinh lần lượt đứng xung quanh, khẩn trương nhìn thầy.
“Buổi chiều chúng ta sẽ bắt đầu thi, buổi sáng sẽ cho các em làm quen với địa điểm, nhưng thầy vẫn khuyên các em nên nghỉ ngơi cho tốt, chuẩn bị cho cuộc thi buổi chiều.”
“Thưa thầy, vậy buổi trưa chúng ta sẽ ăn cái gì ạ?” Một bạn nam tò mò hỏi.
“Canteen, 11 giờ trưa đến canteen, cùng nhau gọi đồ ăn.” Nhâm Phi Chu nói xong, mệt mỏi dựa vào xe buýt.
Sau đó vẫy vẫy tay với Phó Thành: “Phó Thành ở lại, các học sinh khác đi theo thầy Quách nghỉ ngơi đi.”
Phó Thành cúi đầu, chủ động đến gần Tưởng Du, nói nhỏ: “Đợi tôi đi cùng.”
“Ơ?” Tưởng Du ngạc nhiên nhìn đối phương sau đó gật gật đầu.
Nhâm Phi Chu nở một nụ cười, nghiêm túc nhìn Phó Thành: “Đã khỏi bệnh rồi?”
“Dạ, cảm ơn thầy đã quan tâm.” Phó Thành xa cách nói.
“Ha ha, cũng không uổng công Tưởng Du cố ý tìm thầy xin đổi phòng.” Nhâm Phi Chu hài lòng gật đầu.
“Cậu ấy cố ý xin đổi phòng?” Đáy mắt Phó Thành luôn bình tĩnh lập tức sóng trào mãnh liệt.
Tối hôm qua anh nói gặp được Từ Kiến, thấy đối phương rầu rĩ không vui mới đổi, nhưng vừa rồi thầy nói là cố ý đổi.
“Đúng vậy, em ấy nói em bị bệnh không thể không có ai chăm sóc, tình nguyện nói muốn chăm sóc em.” Nhâm Phi Chu vừa lòng gật đầu, thầy còn lo lắng không biết cảm lạnh có lây cho hai người hay không, nhưng may mắn là không sao hết.
Cuộc thi này ăn chắc rồi!
Bàn tay buông thõng bên người Phó Thành nắm chặt lại, xuyên qua thầy nhìn anh đứng cách đó không xa.
Đối phương bởi vì buồn chán nên cứ cúi đầu nhìn mũi giày, chắc là phát hiện được một viên đá, không ngừng dùng chân đá động.
Tưởng Du đá viên đá chính xác vào ổ gà, vui vẻ mà cười rộ lên.
Ánh mắt chói lọi như những ngôi sao, làn gió nhẹ thổi bay mái tóc, lộ ra vầng trán trơn bóng. Chắc là cảm giác được tầm mắt, anh ngẩng đầu lên len lén vẫy vẫy tay.
Động tác cực kỳ đáng yêu…….
Hai người đi theo đường mà Nhâm Phi Chu chỉ, đeo cặp sách đi đến phòng nghỉ.
Đang là thời gian học, không ít học sinh lén chạy đến nhìn, nhiều nhất là các bạn nữ.
“Khụ khụ.” Tưởng Du che miệng lại ho khan vài tiếng.
Phó Thành bên cạnh nhanh chóng quay đầu, vô cùng lo lắng nhìn anh: “Tôi lây bệnh cho cậu?”
“Không sao, không sao, chỉ là ho khan vài tiếng thôi.” Tưởng Du an ủi nói, tay đưa đến cặp sách phía sau, mò mẫm một chút nhưng cũng không tìm được nước khoáng. Khi anh chuẩn bị cởi nó ra, một chai nước khoáng mới tinh được đưa tới trước mặt anh.
“A, cảm ơn.”
Phó Thành gật gật đầu, không nói lời nào lẳng lặng chờ đợi.
Tưởng Du uống mấy ngụm, mới vừa vặn chặt nắp chai, một bàn tay mảnh khảnh đã giật lại.
“Đây là chai nước cuối cùng của tôi.” Phó Thành phớt lờ vẻ mặt ngạc nhiên của đối phương, sải bước về phía trước.
“Ê nè, Phó Thành, để lát nữa tôi mua chai mới cho cậu.”
“Không cần.....”
Phòng nghỉ nằm trên tầng 5 của ký túc xá, khi bọn họ tới, các học sinh khác đã chiếm lấy giường ngủ, chỉ còn lại một cái giường tầng lung lay sắp đổ.
Tưởng Du cau mày, vươn tay vỗ vỗ giường phía trên, vài khối gỗ vỡ vụn rơi xuống, đều là ván gỗ cũ.
Chiếc giường này đã không thể ngủ được nữa.
Chỉ sợ là vừa đi lên nó sẽ sụp ngay lập tức.
“Hay là chúng ta đi hỏi thầy Nhâm một chút?” Tưởng Du hỏi.
“Không cần đâu, lúc nãy thầy hướng dẫn Quách đã nói đây là phòng cuối cùng, bởi vì nhường cho chúng ta, vài giáo viên đã phải ngủ cùng nhau rồi.” Từ Kiến bước lên giải thích, tò mò kiễng chân lên xem xét tấm ván.
“Tại sao trên tấm ván này lại có cái gì màu trắng trắng vậy?” Cậu ta nhíu mày, vừa mới vươn tay đụng vào, thứ trắng trắng gì đó liền nhúc nhích một chút.
Mặt Từ Kiến thoáng chốc tái nhợt, khi thấy lũ côn trùng đang vặn vẹo khoan vào tấm ván, cậu ta nhanh chóng lùi lại.
“Ở bên trong có cái gì đó đang chuyển động!”
Tưởng Du tò mò nhìn xung quanh, lấy một vật nhọn cầm tấm ván lên, cuối cùng cũng nhìn thấy bộ mặt thật của nó.
Là một con mối, hay còn được gọi là Trùng Uý.
Là côn trùng chuyên ăn gỗ!
Nhìn con vật trước mặt này, chắc là ở trong tấm ván gỗ này lâu rồi, trắng trẻo mập mạp.
“Cái này……” Tưởng Du khó xử nhìn Phó Thành, mấp máy môi.
“Dọn tấm ván này đi, buổi chiều nghỉ ngơi một chút rồi về khách sạn, chịu khó một chút đi.” Phó Thành hít sâu một hơi rồi cởi cặp sách.
Từ Kiến khúm núm nói: “Đêm nay phải ngủ ở đây.”
Tưởng Du & Phó Thành:…………
Các bạn học xung quanh nhanh chóng nhắm mắt lại, biểu tình không liên quan gì đến tôi.
Tưởng Du suy nghĩ một chút nói: “Nếu không thì để tôi đi tìm thầy đi? Chiếc giường này rõ ràng ngủ không được.”
Vừa mới dứt lời, tấm gỗ trên giường lại rơi xuống, lần này còn lớn hơn so với lần trước.
Thanh âm cực kỳ vang dội, như thể đáp lại lời của Tưởng Du.
Phó Thành giơ tay trực tiếp đem tấm ván xuống dưới, tận lực tránh đi vị trí của con mối.
“Ngủ chung đi.”
“A!” Vành tai Tưởng Du lập tức đỏ bừng, hai tay buông thõng bên người mất tự nhiên.
Anh ngủ chung với Phó Thành??
Anh nên vui mừng hay hạnh phúc đây?
Phó Thành quay đầu lại, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Tưởng Du, giọng điệu không tự tin nói: “Không muốn sao?”
“Không, không.…không phải.” Tưởng Du vò đầu bứt tóc.
Từ Kiến đứng ở một bên nói xen vào: “Dáng người của tôi tương đối gầy, nếu không Tưởng Du với tôi.….”
“Không cần!” Phó Thành nhìn Từ Kiến với ánh mắt lạnh như băng, sau đó hắn thu hồi lại cảm xúc quay đầu nói với Tưởng Du: “Mau đi nghỉ ngơi đi, buổi chiều còn phải tham gia cuộc thi.”
“Được….” Tưởng Du ngoan ngoãn lấy khăn ra lau chiếu, dư quang để ý thấy Phó Thành đang chán ghét rửa sạch bụi trên tay mình.
Tưởng Du nghĩ đến đêm qua, tim anh bắt đầu đập thình thịch…..
“Tưởng Du.” Từ Kiến tới gần nói nhỏ: “Cậu có cảm thấy là Phó Thành đối với cậu rất tốt không? Thái độ cũng tốt.”
“Đương nhiên rồi, tại tôi đẹp trai nên cậu ấy thích tôi đó.” Tưởng Du nói đùa, tay lau chiếu nhanh hơn.
Từ Kiến bĩu môi, ánh mắt hiện lên vẻ không tin tưởng rồi bỏ đi.
Ai cũng không để ý thấy, khi Tưởng Du nói câu nói kia, động tác rửa tay của Phó Thành đã ngừng lại.
- --
11 giờ, các học sinh tập trung ở lối vào canteen, nhìn đám đông đang đổ xô vào bên trong, tất cả đều dừng lại.
Dù sao cũng là địa bàn của người khác, bọ họ đều rất kiềm chế.
Nhâm Phi Chu đang cùng thầy Quách ngồi ở bên trong, sau khi nhìn thấy các học sinh thì vẫy vẫy tay.
Mọi người đều đi đến chỗ thầy.
“Đây, thẻ ăn.” Thầy đưa thẻ ăn cho Phó Thành: “Bên trong đã có tiền, mấy đứa đi mua cơm ăn đi.”
Phó Thành nhìn một cái rồi đưa cho Tưởng Du đang đứng bên cạnh.
Tưởng Du đang đứng ở vị trí đầu tiên lộ ra một nụ cười rạng rỡ, giọng điệu ngoan ngoãn gọi: “Dì ơi, con muốn một ít sườn xào chua ngọt với đùi gà.”
Các bạn học phía sau lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, đối phương đây là vì đồ ăn mà vứt bỏ liêm sỉ.
Nhưng mà Phó Thành lại nở một nụ cười nhạt, để mặc cho người kia đùa giỡn.
Dì vừa ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy bộ dáng của chàng trai trước mặt, không khỏi nở nụ cười.
“Được.”
Dì dùng sức múc một miếng sườn xào chua ngọt lớn và đùi gà mập nhất đặt lên đĩa cơm của Tưởng Du, còn tặng một bát tương đậu xanh miễn phí.
“Cảm ơn dì ạ.” Tưởng Du vui vẻ cầm lấy đĩa cơm rời đi.
Phó Thành nhận thẻ ăn, nhìn lướt qua từng món: “Gà hầm khoai tây và tôm rim dầu hào.”
“Được.” Dì cười càng đậm, cũng múc một thìa lớn.
Các bạn học phía sau bắt đầu phủ nhận ý kiến vừa rồi, có lẽ nịnh nọt bán sắc cũng không tệ lắm nhỉ?
Một bạn nam nước da ngăm đen nở nụ cười: “Chào dì ạ, con cũng muốn sườn xào chua ngọt với đùi gà.”
Khuôn mặt đang cười toe toét của dì thu lại, mặt không chút thay đổi nhìn bạn nam: “Ờm.”
Chiếc thìa run rẩy lại xuất hiện, mười mấy miếng sườn chỉ còn lại ba, bốn miếng, đùi gà cũng là loại nhỏ nhất.
Ý nghĩ muốn nịnh nọt của các bạn học ở phía sau đều biến mất, thế giới này quả nhiên là phải dựa vào nhan sắc.
Đồ ăn của bọn họ đều là những gì còn lại sau khi dì run tay.
Tưởng Du vừa mới tìm được vị trí, Phó Thành cũng đi tới, hai người mặt đối mặt ngồi xuống.
“Gà hầm khoai tây và tôm rim dầu hào của cậu cũng khá ngon đấy.”
Phó Thành gật gật đầu, khoé miệng hơi cong lên: “Không phải là món cậu thích ăn sao?”
“Hả? Tôi có nói rồi sao?” Tưởng Du ngẩn ra.
“Ừm….có nói.” Phó Thành cúi đầu, dùng đũa gắp cho anh một ít.
Các bạn học khác đều đã đến, hâm mộ nhìn đĩa cơm của hai người, đều đầy ắp.
Bọn họ ăn đồ ăn của mình mà trong lòng rơi lệ.
Chờ sau khi hai người dọn xong đĩa cơm, định xoay người về ký túc xá thì có hai cô gái chạy đến từ phía lối vào.
Mặt của hai cô gái đỏ bừng, ánh mắt thẹn thùng nhìn người ở trong đám đông.
“Cái đó…..” Cô gái buộc tóc hai bên trong đó mở miệng hỏi trước.
“Ừm.” Chàng trai trước mặt cô gái tóc hai bên tràn đầy mạnh mẽ trả lời.
Nhưng mà giây tiếp theo đối phương lại lướt qua cô trực tiếp đi đến trước mặt Tưởng Du, khuôn mặt của cô lại càng thêm đỏ.
“Không biết chúng ta có thể kết bạn WeChat không?” Cô gái tóc hai bên dùng đôi mắt tròn xoe ngượng ngùng nhìn Phó Thành, hai tay nắm chặt điện thoại.
“Tôi không phải là người mê trai, nhưng mà….nhưng mà tôi đã thích cậu từ cái nhìn đầu tiên.” Câu cuối cùng, giọng của cô gái càng ngày càng nhỏ, khuôn mặt trở thành quả táo chín mùi.
Phó Thành hơi nghiêng đầu, dư quang bắt gặp nụ cười mất mác của Tưởng Du.
Hắn nheo mắt lại, quay sang nhìn cô gái: “Xin lỗi, tôi có người mình thích rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất