Chương 7: (HOÀN)
Hôm nay, nhân viên trong công ty ai ai cũng bàn tán về tổng giám đốc mới, nhất là nhân viên nữ, bởi vì bọn họ nghe nói con trai chủ tịch là con lai, còn cực kì đẹp trai nữa. Trong người mang hai dòng máu Trung – Anh, dáng người to cao, khí chất sang trọng, vừa tao nhã vừa lịch thiệp.
Lạc Vưu Tiên gõ cửa văn phòng, nhíu mày nói: "Đang trong giờ làm việc, cấm bàn tán những nội dung không liên quan đến công việc."
Nhân viên bộ phận tài vụ thấy cậu đến thì nhanh nhanh chóng chóng trở về chỗ ngồi. Lạc Vưu Tiên lạnh lùng đi về phía phòng quản lý vẫn đang đóng cửa.
Hôm nay cậu mặc một bộ vest màu đen, từ đầu tới đuôi đều được chải chuốt tỉ mỉ, nhìn thế nào cũng giống một người làm kinh doanh giỏi giang xuất chúng, còn mang theo khí chất của một người đàn ông độc thân hoàng kim. Gương mặt xinh đẹp đã không còn sự ngây ngô của bảy năm về trước mà càng ngày càng đẹp trai, càng ngày càng trưởng thành. Làn da trắng nõn đi cùng với ánh mắt lạnh lùng, nhìn có vẻ rất đứng đắn.
Cậu thong thả bước đến bàn làm việc, mở báo cáo tài vụ ra xem nhưng suy nghĩ đã bay xa đi ngàn dặm, không thể nào tập trung làm việc được.
Trong ấn tượng của cậu, Ngụy Bộ Sơn vẫn là Ngụy Bộ Sơn của tuổi 17, vừa cao quý vừa tùy tiện, nói một đằng làm một nẻo, không biết qua nhiều năm như vậy hắn có thay đổi chút nào không.
Buổi chiều hôm đó, công ty mở một cuộc họp dành cho ban quản lý, Lạc Vưu Tiên biết đây là lễ nhậm chức để tổng giám đốc mới làm quen với ban điều hành công ty.
Cậu vào WC, chăm chú nhìn bộ dạng của chính mình trong gương hồi lâu, hít một hơi thật sâu rồi mới đi vào phòng họp. Quản lý, giám đốc của các bộ phận đã có mặt đầy đủ, nhưng vẫn chưa thấy tổng giám đốc mới đâu. Lạc Vưu Tiên ngồi vào vị trí của mình, cố gắng hít thở sâu.
Khó mà hình dung được cảm giác của cậu lúc này, Lạc Vưu Tiên tự ép mình phải bình tĩnh lại. Vài phút sau, tổng giám đốc mới cuối cùng cũng đến, thư kí đi phía trước kéo chiếc ghế ở vị trí chính giữa ra, mời hắn ngồi xuống.
Lạc Vưu Tiên nhìn tổng giám đốc mới mặc áo vest màu đi, chậm rãi đi từng bước vào vị trí, khí chất mạnh mẽ đến nỗi khiến cả phòng họp rơi vào im lặng, một tiếng động rất nhỏ cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
"Chào mọi người, rất vui được làm việc với mọi người ở đây." Giọng nói của Ngụy Bộ Sơn rất trầm, làm người khác nghe xong cũng phải kính sợ.
Từ đầu tới cuối, Lạc Vưu Tiên không dám nhìn thẳng vào Ngụy Bộ Sơn dù chỉ một lần. Cậu chìm vào suy nghĩ của chính mình cả buổi họp, thỉnh thoảng nói vài câu cũng vội vàng nói cho xong, lạnh lùng hơn ngày thường rất nhiều.
Sau hơn một tiếng đồng hồ, cuộc họp đã kết thúc. Lạc Vưu Tiên vội vàng thu xếp tài liệu rồi bỏ đi, cậu bước thật nhanh về văn phòng của mình, đóng cửa lại cúi người thở dốc. Trái tim cậu đập như nổi trống, một lúc lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.
Đã bảy năm trôi qua, tại sao cậu vẫn kích động đến như thế!
Thậm chí Ngụy Bộ Sơn còn chưa nhìn đến cậu một lần nào, chưa nói chuyện với cậu một câu nào, Lạc Vưu Tiên đã không thể khống chế được cảm xúc của mình rồi.
Lạc Vưu Tiên uống một ngụm nước lạnh, sau đó sắp xếp đồ đạc chuẩn bị về nhà. Thế mà vừa mới cầm lấy công văn đã nhận được tin nhắn từ đồng nghiệp, thông báo tối nay công ty tổ chức tiệc chào mừng giám đốc mới, không ai được vắng mặt.
Lạc Vưu Tiên cảm thấy hơi chột dạ, bất đắc dĩ đưa tay lên vò đầu, đúng là hành hạ cậu đây mà.
Lúc trước khi vào công ty này làm việc, Lạc Vưu Tiên không biết đây là công ty con của tập đoàn nhà Ngụy Bộ Sơn, mãi đến sau này cậu mới phát hiện ra. Lúc đó thì cậu đã được cấp trên coi trọng rồi, nhưng nếu cậu tùy tiện từ chức, cậu không chắc ở những công ty khác cậu cũng sẽ leo lên được vị trí này. Cho nên đành phải bỏ chuyện thôi việc qua một bên.
Nhưng cậu không thể ngờ được Ngụy Bộ Sơn sẽ đến đây làm tổng giám đốc.
Bữa tiệc tối hôm đó được tổ chức tại một khách sạn năm sao.
Ban quản lý công ty ngồi cùng một bàn tròn, ăn uống nói chuyện vô cùng vui vẻ. Mọi người thay phiên nhau kính rượu Ngụy Bộ Sơn, cuối cùng chỉ còn lại một mình Lạc Vưu Tiên vẫn ngồi im như tượng. Có một số ánh mắt vô tình đổ dồn về phía cậu, khiến Lạc Vưu Tiên hơi sợ hãi. Cậu đành phải chịu đựng nhấc chén rượu lên, cố ý không nhìn thẳng vào mắt Ngụy Bộ Sơn, chỉ nhìn chằm chằm vào cái nơ trên cổ hắn.
"Sau này mong giám đốc Ngụy chỉ bảo nhiều hơn." Lạc Vưu Tiên bắt chước những người khác nói một câu khách sáo đầy dối trá.
Ai ngờ Ngụy Bộ Sơn không thèm trả lời cậu, cả gian phòng đột nhiên im lặng, bầu không khí bắt đầu trở nên trầm mặc gượng gạo. Sau lưng Lạc Vưu Tiên đổ đầy mồ hôi lạnh.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cuối cùng Ngụy Bộ Sơn cũng chịu mở miệng, nhưng giọng điệu của hắn không còn khách sáo như khi nói chuyện với những người khác nữa mà còn mang theo sự trào phúng: "Hình như giám đốc Lạc không chào đón tôi lắm nhỉ, từ đầu tới giờ cậu còn chẳng nhìn tôi lần nào."
Lạc Vưu Tiên cứng đờ cả người, bàn tay cầm chén rượu của cậu khẽ run lên, cắn răng chậm rãi ngước mắt, ép bản thân mình phải đối diện với Ngụy Bộ Sơn. Trong khoảng khắc nhìn vào mắt hắn, Lạc Vưu Tiên đột nhiên làm rơi chén rượu lên bàn ăn, làm những người xung quanh phải giật mình.
Ngụy Bộ Sơn... thay đổi nhiều quá.
Tuy vẫn đẹp trai như ngày nào nhưng trong mắt hắn chứa đựng một sự tàn nhẫn không thể xua tan đi được. Đôi mắt màu nâu nhạt sâu thăm thẳm kia cứ nhìn chằm chằm vào Lạc Vưu Tiên như muốn cuốn cậu xuống tận đáy vực, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng.
Trong giây phút đó, Lạc Vưu Tiên đã sa vào ánh mắt của Ngụy Bộ Sơn, trái tim đập như nổi trống không thể nào kiểm soát được. Khó khăn lắm cậu mới có thể cầm chén rượu lên, lấy khăn lau chỗ rượu đã đổ ra bên ngoài. Sau đó cậu nói lời xin lỗi với mọi người xung quanh, lấy cớ cảm thấy trong người khó chịu, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.
Cậu trốn vào phòng WC cuối cùng, dựa lưng vào cửa, hai hàm răng cắn chặt vào nhau. Cậu cảm thấy hình như mình... thích Ngụy Bộ Sơn mất rồi.
Khi còn trẻ người non dạ Lạc Vưu Tiên không nghĩ nhiều, cậu nghĩ mình chỉ thích tiền của hắn mà thôi, nhưng hôm nay cậu mới biết, cậu thật sự thích Ngụy Bộ Sơn. Nhiều năm như vậy, không một ai có thể khiến Lạc Vưu Tiên rung động. Trái tim cậu đã bị Ngụy Bộ Sơn nắm gọn trong lòng bàn tay từ lâu, không thể trao cho bất kì ai khác nữa.
Bây giờ Ngụy Bộ Sơn đã trở lại, cõi lòng lặng yên như nước của Lạc Vưu Tiên lại xao động hệt như ngày nào. Cậu phải làm sao đây, cậu và Ngụy Bộ Sơn chắc chắn không thể đến được với nhau. Năm đó, chuyện của hai người bị phu nhân Evelyn phát hiện, Ngụy Bộ Sơn ra nước ngoài, còn cậu thì bị đuổi khỏi nhà học Ngụy.
Lúc đó, Ngụy Bộ Sơn không đủ dũng cảm để thừa nhận chuyện tình cảm giữa hai người bọn họ, thậm chí còn không nói với cậu một câu chào tạm biệt. Trong lòng Lạc Vưu Tiên, Ngụy Bộ Sơn biến thành một kẻ nhu nhược, tại sao cậu phải thích một người như vậy chứ?
Lạc Vưu Tiên giơ tay che mặt, khó chịu đứng lên.
Bỗng nhiên, cửa WC sau lưng cậu phát ra tiếng gõ nhè nhẹ. Cậu vội vàng nói: "Xin lỗi, xin chờ một lát."
"Là tôi đây. Mở cửa đi."
"!" Lạc Vưu Tiên ngơ người.
Hai người cách nhau một lớp cửa, trong lòng đều có suy nghĩ của riêng mình, không ai chịu thỏa hiệp.
Ngụy Bộ Sơn giơ tay xem đồng hồ, nói: "Nếu không muốn làm người khác chú ý thì mở cửa ngay cho tôi."
Ngay sau đó, hắn thấy Lạc Vưu Tiên mở cửa phòng WC ra, thân hình cao lớn của Ngụy Bộ Sơn chen vào, tiện tay khóa trái cửa. Hai người đàn ông trưởng thành đứng trong phòng vệ sinh chật chội, ngay cả tiếng thở cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Ngụy Bộ Sơn cúi đầu nhìn cậu, nói: "Sao thế? Không nhận ra bạn trai cũ của cậu à?"
"Ai là bạn trai cũ của tôi?" Hai má Lạc Vưu Tiên nóng bừng. Tên này vẫn không biết xấu hổ như ngày nào. Quả nhiên sự lịch thiệp nhã nhặn vừa rồi đều là giả bộ cho người khác xem. Ngụy Bộ Sơn vẫn là một tên khốn nạn từ trong xương tủy.
Ngụy Bộ Sơn dùng một tay đè Lạc Vưu Tiên lên cửa, ghé sát vào mặt cậu nói: "Lạc Vưu Tiên, tốt nghiệp đại học Phúc Đán hệ chính quy, đi từ thực tập sinh lên giám đốc bộ phận tài vụ chỉ mất hơn một năm, cũng giỏi thật đấy. Mục tiêu vượt qua số phận của cậu vẫn chưa từng thay đổi nhỉ? Cũng coi như là lên được tầng lớp bên trên rồi ha, không biết bây giờ mẹ cậu có còn đi làm người hầu cho người khác nữa hay không?"
Nếu là bảy năm trước, Lạc Vưu Tiên nhất định đã giận sôi máu rồi, nhưng bây giờ lòng tự trọng của cậu không còn cao như trước nữa, sống trong xã hội này lâu, cậu cũng mặt dày hơn nhiều rồi, lời mỉa mai của hắn đối với cậu chẳng là gì cả. Chỉ là người mỉa mai lại là Ngụy Bộ Sơn, trong lòng Lạc Vưu Tiên không khỏi cảm thấy hơi khó chịu. Cậu cười nhạt một tiếng, trả lời: "Tôi sống như thế nào, mẹ tôi ra làm sao, chẳng có quan hệ gì với giám đốc Ngụy hết."
"Thật không? Nói trước là bước không qua đâu. Chẳng lẽ cậu chưa từng nghĩ lại xem tại sao cậu mới chỉ làm việc được một năm đã leo lên được cái chức giám đốc tài vụ này à? Cậu tưởng tất cả đều nhờ năng lực của bản thân cậu sao?" Ngụy Bộ Sơn nhìn cậu nói.
Sắc mặt Lạc Vưu Tiên dần chuyển sang trắng bệch, lúc trước cậu cũng đã từng nghi ngờ chuyện này, nhưng cuối cùng vẫn cố lấy thực lực xuất chúng của chính mình dập tan những suy nghĩ đó.
Ngụy Bộ Sơn cười: "Không có tôi, cậu nghĩ cậu có thể thuận lợi được như thế không?"
Cuối cùng thì Lạc Vưu Tiên cũng hiểu ra rồi, cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào Ngụy Bộ Sơn: "Giám đốc Ngụy làm như vậy là có ý gì? Nói thẳng ra đi."
"Không có ý gì cả, chơi đùa một chút mà thôi." Ngụy Bộ Sơn cười giễu cợt một tiếng. Hắn đứng thẳng dậy, một tay đút vào túi quần, một tay mở cửa bước ra ngoài.
Lạc Vưu Tiên đứng dại ra tại chỗ.
Chơi đùa một chút mà thôi?
Vậy thì Ngụy Bộ Sơn chơi hơi quá rồi, cách ra hàng vạn cây số, ở tận nước Anh cách nửa vòng trái đất mà vẫn có thể xoay cậu như một cái chong chóng.
Lạc Vưu Tiên nộp đơn từ chức cho bộ phận nhân sự. Giám đốc nhân sự vô cùng sửng sốt, không dám nhận trực tiếp mà bảo cậu về suy nghĩ cho kĩ càng, sau đó gửi đơn từ chức của cậu lên cho Ngụy Bộ Sơn.
Ngụy Bộ Sơn nhìn đơn từ chức trong tay, không thèm suy nghĩ đã xé nát thành nhiều mảnh ném vào thùng rác.
Ba ngày sau đó, Lạc Vưu Tiên đều không đến công ty. Nhân viên của cậu đều đoán già đoán non xem đã xảy ra chuyện gì.
Buổi tối hôm nay, Lạc Vưu Tiên đi uống rượu cùng bạn bè, sau đó bắt taxi về đến cửa khu nhà mình ở rồi loạng choạng tìm đường vào nhà. Cổ áo sơ mi trắng mở rộng, để lộ phần xương quai xanh trắng hồng.
Trên đường về Lạc Vưu Tiên không cần thận vấp vào một bồn cây, cậu dừng lại dựa vào thân cây một lúc, muốn hứng gió lạnh để tỉnh táo hơn. Đột nhiên, trong tầm mắt của Lạc Vưu Tiên xuất hiện một bóng người quen thuộc, nhưng cậu không thể nhận ra đó là ai.
Lạc Vưu Tiên đang định cúi đầu xem điện thoại thì bị người kia nắm lấy cằm, ép cậu ngẩng mặt lên.
"Cậu uống rượu à?". Cập nhật truyện nhanh tại — ТRUMtr uyeЛ.V Л —
"Giám đốc Ngụy quan tâm nhiều thế làm gì? Tôi có uống rượu hay không liên quan đếch gì đến cậu?" Lạc Vưu Tiên nhận ra hắn là ai rồi.
Ngụy Bộ Sơn nheo mắt, giọng nói có phần nguy hiểm: "Cậu uống với ai?"
Lạc Vưu Tiên cảm thấy tên này đúng là điên rồi, cố ý nói dối: "Đương nhiên là với bạn trai của tôi rồi."
Ngay lập tức, cằm của cậu bị bóp chặt, Lạc Vưu Tiên hơi đau, giơ tay đẩy hắn ra, cuối cùng lại bị hắn nắm lấy cổ tay. Ngụy Bộ Sơn nắm mạnh tới mức khiến Lạc Vưu Tiên có cảm giác xương cổ tay mình sắp bị bóp nát rồi, cậu kinh ngạc thở dốc: "Đau..."
"Cậu buông ta... Á, nhẹ thôi." Hai hàng lông mày xinh đẹp của Lạc Vưu Tiên nhíu chặt, kêu đau trong vô thức, giọng nói mềm mại còn có vẻ như đang làm nũng.
Ngụy Bộ Sơn: "Cậu còn biết đau à? Vậy cậu có biết mấy năm qua tôi đau đến mức nào không?"
"Cậu thì đau cái gì chứ! Đại thiếu gia nhà họ Ngụy ăn sung mặc sướng, muốn cái gì có cái đó. Chính cậu nói muốn giao dịch với tôi, thế mà đến khi mẹ cậu phát hiện, cậu lại trốn tránh, không nói câu nào vội vội vàng vàng ra nước ngoài. Cậu dám làm mà không dám nhận! Tôi đã làm sai chuyện gì? Mẹ tôi thì có tội gì? Tất cả chỉ vì cậu mà mẹ con tôi phải rời khỏi thành phố đó!" Lạc Vưu Tiên hét thật to, xả hết tất cả bực tức, uất ức nghẹn trong lòng suốt mấy năm qua ra ngoài. Thoải mái quá, nhưng cũng đau lòng quá.
Ngụy Bộ Sơn: "Cậu nghĩ rằng tôi trốn tránh, tôi sợ hãi nên mới ra nước ngoài sao?"
"Nếu không thì?" Lạc Vưu Tiên.
Ngụy Bộ Sơn dùng hai tay đè lên bả vai cậu, đẩy cậu vào tường. Trong bóng đêm nặng nề, gió đêm lạnh lẽo, hắn nói: "Vậy để tôi cho cậu biết, lúc đó mẹ tôi uy hiếp tôi nếu không sang Anh ngay lập tức mẹ tôi sẽ khiến cậu thân bại danh liệt. Cậu nói xem tôi có nên đi hay không?"
Lạc Vưu Tiên giật mình, nhưng vẫn cố cãi: "Thì cũng tại cậu mà, ai bảo cậu bắt tôi phải giao dịch với cậu, nếu không cũng chẳng ra nông nỗi như vậy."
Ngụy Bộ Sơn: "Một mình tôi ép buộc cậu thì có ích gì, nếu cậu không chủ động hôn tôi, không từ chối tôi, giao dịch giữa chúng ta có thể kéo dài như vậy được không? Muốn trách thì trách bản thân cậu ấy, không kiềm chế được bản thân mình mà đem lòng yêu tôi."
"Không biết xấu hổ! Ai yêu cậu? Cút ngay, tôi có bạn trai rồi." Lạc Vưu Tiên đẩy hắn ra.
Ngụy Bộ Sơn càng đè chặt hơn: "Cậu không yêu tôi? Vậy tại sao cậu không dám nhìn tôi? Cậu đang chột dạ, cậu chỉ biết trốn tránh thôi."
Lạc Vưu Tiên đột nhiên muốn khóc: "Cút đi, tôi không thích cậu. Kiếp trước tôi đã làm gì mà bây giờ lại gặp phải một tên khốn nạn như cậu chứ?"
Ngụy Bộ Sơn: "Cậu thích tôi, cậu thích tôi mà. Thừa nhận đi, xin cậu đấy." Hắn ôm cổ Lạc Vưu Tiên, vùi đầu vào hõm cổ cậu, muốn ngửi mùi hương thuộc về một mình Lạc Vưu Tiên.
"Không, tôi không thích cậu, tôi sợ..." Lạc Vưu Tiên bật khóc. Cậu không bao giờ quên được hình ảnh phu nhân Evelyn đuổi hai mẹ con cậu ra khỏi nhà, không bao giờ quên được những tháng ngày cậu và mẹ phải bôn ba ở một thành phố xa lạ, càng không quên được ánh mắt thất vọng của mẹ khi nhìn mình.
Ngụy Bộ Sơn: "Đừng sợ, tôi đã thuyết phục mẹ tôi rồi. Bà ấy đồng ý để tôi tới tìm cậu, bà ấy cũng biết rằng, cả đời này tôi sẽ mãi mãi không quên được cậu."
Lạc Vưu Tiên vẫn nức nở: "Ý cậu là gì? Cậu thích tôi à?"
"Đồ ngốc này! Nếu tôi không thích cậu thì tôi mò về tìm cậu làm gì? Đồ yêu tinh nhà cậu lấy mất trái tim tôi rồi, tôi làm sao có thể thích người khác được nữa." Ngụy Bộ Sơn vuốt phẳng cổ áo sau gáy cậu, nghiêng đầu hung hăng hôn lên môi Lạc Vưu Tiên, cắn lấy môi cậu, khiến cậu không thể thở nổi.
Nụ hôn này kéo dài vài phút, Lạc Vưu Tiên tìm được cơ hội há miệng thở dốc, chóp mũi đã đỏ bừng. Cậu nói: "Nhưng mà tôi có bạn trai rồi, cậu chịu khó làm người tình trong bóng tối của tôi đi."
"Được thôi, người tình đúng không? Tôi làm, nhưng cậu cũng phải chịu đựng một chút đấy." Ngụy Bộ Sơn kéo Lạc Vưu Tiên đi về phía hầm gửi xe, nhét cậu vào ghế sau, đóng cửa lại rồi đè lên người cậu, hung ác như một con sói hoang.
"Cậu làm gì vậy, đồ khốn này, buông ra..." Lạc Vưu Tiên giãy giụa đẩy hắn nhưng không thể nào đẩy nổi. Hai tay cậu bị Ngụy Bộ Sơn đè trên đỉnh đầu, hệt như một con dê con sắp bị làm thịt.
Ngụy Bộ Sơn thô bạo cởi quần áo của cậu ra. Lạc Vưu Tiên sợ hãi, vội vàng nói: "Vừa nãy tôi lừa cậu thôi, tôi không có bạn trai, cậu đừng như vậy mà..."
Ngụy Bộ Sơn ôm eo cậu: "Sớm muộn gì cậu cũng bị tôi ăn sạch thôi, càng khóc tôi càng hưng phấn. Tôi đã nhịn bao nhiêu năm rồi, bây giờ không nhịn được nữa, cậu chịu khó nhé. Một lần thôi thì không đủ đâu, không chịu nổi cũng phải chịu. Yên tâm đi, xe của tôi chất lượng tốt lắm, không hỏng được."
...
Ngày hôm sau, Lạc Vưu Tiên tỉnh lại trên một chiếc giường rộng lớn. Đêm hôm qua cậu khóc sưng cả mắt, bây giờ chỉ có thể cắn răng nhìn lên trần nhà.
Đồ khốn!
Cầm thú!
Súc sinh!
Tốt xấu gì cậu cũng là một con người, thế mà hắn dám hành hạ cậu như vậy, không khác gì vừa đi dạo một vòng Quỷ Môn Quan mới lấy được mạng về. Ngụy Bộ Sơn có yêu thương gì cậu đâu, rõ ràng là muốn giết cậu thì có.
"Em tỉnh rồi à? Muốn ăn gì không?" Ngụy Bộ Sơn đi ra từ phòng tắm, hắn quấn khăn tắm bên hông, mái tóc ướt sũng còn đang nhỏ giọt.
"Muốn ăn thịt anh, muốn uống máu anh, muốn gặm xương anh." Lạc Vưu Tiên khàn giọng nói.
Ngụy Bộ Sơn nở nụ cười, ngồi xuống giường nhéo mặt cậu: "Được, vậy để đêm nay nhé."
"Cút đi!" Lạc Vưu Tiên không muốn nhìn thấy hắn nữa.
Ngụy Bộ Sơn cúi người dùng tay đè hai bên sườn cậu, ghé sát vào tai Lạc Vưu Tiên nói: "Đêm hôm qua có sướng không? Kỹ thuật của anh tốt chứ?"
Lạc Vưu Tiên tức giận nói: "Tốt lắm, anh ở nước ngoài mấy năm chắc là luyện nhiều lắm rồi nhỉ?"
Ngụy Bộ Sơn bật cười: "Ghen linh tinh gì vậy? Đây là thiên phú của anh đấy."
Lạc Vưu Tiên không thèm để ý đến hắn nữa. Ngụy Bộ Sơn trèo lên giường, chui vào chăn ôm chặt lấy Lạc Vưu Tiên, vừa cười vừa dán sát vào mặt cậu nói: "Có dám đi gặp bố mẹ anh với anh không?"
"Có anh mới không dám ấy." Lạc Vưu Tiên.
"Anh có gì mà không dám, nhẫn cũng chuẩn bị cả rồi, chỉ sợ em không dám đeo thôi." Ngụy Bộ Sơn.
Lạc Vưu Tiên: "Nghĩ kỹ chưa? Thật sự muốn ở bên em cả đời?"
Ngụy Bộ Sơn nghiêm túc trả lời: "Nghĩ kỹ rồi, chỉ có mình em thôi."
Lạc Vưu Tiên gõ cửa văn phòng, nhíu mày nói: "Đang trong giờ làm việc, cấm bàn tán những nội dung không liên quan đến công việc."
Nhân viên bộ phận tài vụ thấy cậu đến thì nhanh nhanh chóng chóng trở về chỗ ngồi. Lạc Vưu Tiên lạnh lùng đi về phía phòng quản lý vẫn đang đóng cửa.
Hôm nay cậu mặc một bộ vest màu đen, từ đầu tới đuôi đều được chải chuốt tỉ mỉ, nhìn thế nào cũng giống một người làm kinh doanh giỏi giang xuất chúng, còn mang theo khí chất của một người đàn ông độc thân hoàng kim. Gương mặt xinh đẹp đã không còn sự ngây ngô của bảy năm về trước mà càng ngày càng đẹp trai, càng ngày càng trưởng thành. Làn da trắng nõn đi cùng với ánh mắt lạnh lùng, nhìn có vẻ rất đứng đắn.
Cậu thong thả bước đến bàn làm việc, mở báo cáo tài vụ ra xem nhưng suy nghĩ đã bay xa đi ngàn dặm, không thể nào tập trung làm việc được.
Trong ấn tượng của cậu, Ngụy Bộ Sơn vẫn là Ngụy Bộ Sơn của tuổi 17, vừa cao quý vừa tùy tiện, nói một đằng làm một nẻo, không biết qua nhiều năm như vậy hắn có thay đổi chút nào không.
Buổi chiều hôm đó, công ty mở một cuộc họp dành cho ban quản lý, Lạc Vưu Tiên biết đây là lễ nhậm chức để tổng giám đốc mới làm quen với ban điều hành công ty.
Cậu vào WC, chăm chú nhìn bộ dạng của chính mình trong gương hồi lâu, hít một hơi thật sâu rồi mới đi vào phòng họp. Quản lý, giám đốc của các bộ phận đã có mặt đầy đủ, nhưng vẫn chưa thấy tổng giám đốc mới đâu. Lạc Vưu Tiên ngồi vào vị trí của mình, cố gắng hít thở sâu.
Khó mà hình dung được cảm giác của cậu lúc này, Lạc Vưu Tiên tự ép mình phải bình tĩnh lại. Vài phút sau, tổng giám đốc mới cuối cùng cũng đến, thư kí đi phía trước kéo chiếc ghế ở vị trí chính giữa ra, mời hắn ngồi xuống.
Lạc Vưu Tiên nhìn tổng giám đốc mới mặc áo vest màu đi, chậm rãi đi từng bước vào vị trí, khí chất mạnh mẽ đến nỗi khiến cả phòng họp rơi vào im lặng, một tiếng động rất nhỏ cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
"Chào mọi người, rất vui được làm việc với mọi người ở đây." Giọng nói của Ngụy Bộ Sơn rất trầm, làm người khác nghe xong cũng phải kính sợ.
Từ đầu tới cuối, Lạc Vưu Tiên không dám nhìn thẳng vào Ngụy Bộ Sơn dù chỉ một lần. Cậu chìm vào suy nghĩ của chính mình cả buổi họp, thỉnh thoảng nói vài câu cũng vội vàng nói cho xong, lạnh lùng hơn ngày thường rất nhiều.
Sau hơn một tiếng đồng hồ, cuộc họp đã kết thúc. Lạc Vưu Tiên vội vàng thu xếp tài liệu rồi bỏ đi, cậu bước thật nhanh về văn phòng của mình, đóng cửa lại cúi người thở dốc. Trái tim cậu đập như nổi trống, một lúc lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.
Đã bảy năm trôi qua, tại sao cậu vẫn kích động đến như thế!
Thậm chí Ngụy Bộ Sơn còn chưa nhìn đến cậu một lần nào, chưa nói chuyện với cậu một câu nào, Lạc Vưu Tiên đã không thể khống chế được cảm xúc của mình rồi.
Lạc Vưu Tiên uống một ngụm nước lạnh, sau đó sắp xếp đồ đạc chuẩn bị về nhà. Thế mà vừa mới cầm lấy công văn đã nhận được tin nhắn từ đồng nghiệp, thông báo tối nay công ty tổ chức tiệc chào mừng giám đốc mới, không ai được vắng mặt.
Lạc Vưu Tiên cảm thấy hơi chột dạ, bất đắc dĩ đưa tay lên vò đầu, đúng là hành hạ cậu đây mà.
Lúc trước khi vào công ty này làm việc, Lạc Vưu Tiên không biết đây là công ty con của tập đoàn nhà Ngụy Bộ Sơn, mãi đến sau này cậu mới phát hiện ra. Lúc đó thì cậu đã được cấp trên coi trọng rồi, nhưng nếu cậu tùy tiện từ chức, cậu không chắc ở những công ty khác cậu cũng sẽ leo lên được vị trí này. Cho nên đành phải bỏ chuyện thôi việc qua một bên.
Nhưng cậu không thể ngờ được Ngụy Bộ Sơn sẽ đến đây làm tổng giám đốc.
Bữa tiệc tối hôm đó được tổ chức tại một khách sạn năm sao.
Ban quản lý công ty ngồi cùng một bàn tròn, ăn uống nói chuyện vô cùng vui vẻ. Mọi người thay phiên nhau kính rượu Ngụy Bộ Sơn, cuối cùng chỉ còn lại một mình Lạc Vưu Tiên vẫn ngồi im như tượng. Có một số ánh mắt vô tình đổ dồn về phía cậu, khiến Lạc Vưu Tiên hơi sợ hãi. Cậu đành phải chịu đựng nhấc chén rượu lên, cố ý không nhìn thẳng vào mắt Ngụy Bộ Sơn, chỉ nhìn chằm chằm vào cái nơ trên cổ hắn.
"Sau này mong giám đốc Ngụy chỉ bảo nhiều hơn." Lạc Vưu Tiên bắt chước những người khác nói một câu khách sáo đầy dối trá.
Ai ngờ Ngụy Bộ Sơn không thèm trả lời cậu, cả gian phòng đột nhiên im lặng, bầu không khí bắt đầu trở nên trầm mặc gượng gạo. Sau lưng Lạc Vưu Tiên đổ đầy mồ hôi lạnh.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cuối cùng Ngụy Bộ Sơn cũng chịu mở miệng, nhưng giọng điệu của hắn không còn khách sáo như khi nói chuyện với những người khác nữa mà còn mang theo sự trào phúng: "Hình như giám đốc Lạc không chào đón tôi lắm nhỉ, từ đầu tới giờ cậu còn chẳng nhìn tôi lần nào."
Lạc Vưu Tiên cứng đờ cả người, bàn tay cầm chén rượu của cậu khẽ run lên, cắn răng chậm rãi ngước mắt, ép bản thân mình phải đối diện với Ngụy Bộ Sơn. Trong khoảng khắc nhìn vào mắt hắn, Lạc Vưu Tiên đột nhiên làm rơi chén rượu lên bàn ăn, làm những người xung quanh phải giật mình.
Ngụy Bộ Sơn... thay đổi nhiều quá.
Tuy vẫn đẹp trai như ngày nào nhưng trong mắt hắn chứa đựng một sự tàn nhẫn không thể xua tan đi được. Đôi mắt màu nâu nhạt sâu thăm thẳm kia cứ nhìn chằm chằm vào Lạc Vưu Tiên như muốn cuốn cậu xuống tận đáy vực, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng.
Trong giây phút đó, Lạc Vưu Tiên đã sa vào ánh mắt của Ngụy Bộ Sơn, trái tim đập như nổi trống không thể nào kiểm soát được. Khó khăn lắm cậu mới có thể cầm chén rượu lên, lấy khăn lau chỗ rượu đã đổ ra bên ngoài. Sau đó cậu nói lời xin lỗi với mọi người xung quanh, lấy cớ cảm thấy trong người khó chịu, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.
Cậu trốn vào phòng WC cuối cùng, dựa lưng vào cửa, hai hàm răng cắn chặt vào nhau. Cậu cảm thấy hình như mình... thích Ngụy Bộ Sơn mất rồi.
Khi còn trẻ người non dạ Lạc Vưu Tiên không nghĩ nhiều, cậu nghĩ mình chỉ thích tiền của hắn mà thôi, nhưng hôm nay cậu mới biết, cậu thật sự thích Ngụy Bộ Sơn. Nhiều năm như vậy, không một ai có thể khiến Lạc Vưu Tiên rung động. Trái tim cậu đã bị Ngụy Bộ Sơn nắm gọn trong lòng bàn tay từ lâu, không thể trao cho bất kì ai khác nữa.
Bây giờ Ngụy Bộ Sơn đã trở lại, cõi lòng lặng yên như nước của Lạc Vưu Tiên lại xao động hệt như ngày nào. Cậu phải làm sao đây, cậu và Ngụy Bộ Sơn chắc chắn không thể đến được với nhau. Năm đó, chuyện của hai người bị phu nhân Evelyn phát hiện, Ngụy Bộ Sơn ra nước ngoài, còn cậu thì bị đuổi khỏi nhà học Ngụy.
Lúc đó, Ngụy Bộ Sơn không đủ dũng cảm để thừa nhận chuyện tình cảm giữa hai người bọn họ, thậm chí còn không nói với cậu một câu chào tạm biệt. Trong lòng Lạc Vưu Tiên, Ngụy Bộ Sơn biến thành một kẻ nhu nhược, tại sao cậu phải thích một người như vậy chứ?
Lạc Vưu Tiên giơ tay che mặt, khó chịu đứng lên.
Bỗng nhiên, cửa WC sau lưng cậu phát ra tiếng gõ nhè nhẹ. Cậu vội vàng nói: "Xin lỗi, xin chờ một lát."
"Là tôi đây. Mở cửa đi."
"!" Lạc Vưu Tiên ngơ người.
Hai người cách nhau một lớp cửa, trong lòng đều có suy nghĩ của riêng mình, không ai chịu thỏa hiệp.
Ngụy Bộ Sơn giơ tay xem đồng hồ, nói: "Nếu không muốn làm người khác chú ý thì mở cửa ngay cho tôi."
Ngay sau đó, hắn thấy Lạc Vưu Tiên mở cửa phòng WC ra, thân hình cao lớn của Ngụy Bộ Sơn chen vào, tiện tay khóa trái cửa. Hai người đàn ông trưởng thành đứng trong phòng vệ sinh chật chội, ngay cả tiếng thở cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Ngụy Bộ Sơn cúi đầu nhìn cậu, nói: "Sao thế? Không nhận ra bạn trai cũ của cậu à?"
"Ai là bạn trai cũ của tôi?" Hai má Lạc Vưu Tiên nóng bừng. Tên này vẫn không biết xấu hổ như ngày nào. Quả nhiên sự lịch thiệp nhã nhặn vừa rồi đều là giả bộ cho người khác xem. Ngụy Bộ Sơn vẫn là một tên khốn nạn từ trong xương tủy.
Ngụy Bộ Sơn dùng một tay đè Lạc Vưu Tiên lên cửa, ghé sát vào mặt cậu nói: "Lạc Vưu Tiên, tốt nghiệp đại học Phúc Đán hệ chính quy, đi từ thực tập sinh lên giám đốc bộ phận tài vụ chỉ mất hơn một năm, cũng giỏi thật đấy. Mục tiêu vượt qua số phận của cậu vẫn chưa từng thay đổi nhỉ? Cũng coi như là lên được tầng lớp bên trên rồi ha, không biết bây giờ mẹ cậu có còn đi làm người hầu cho người khác nữa hay không?"
Nếu là bảy năm trước, Lạc Vưu Tiên nhất định đã giận sôi máu rồi, nhưng bây giờ lòng tự trọng của cậu không còn cao như trước nữa, sống trong xã hội này lâu, cậu cũng mặt dày hơn nhiều rồi, lời mỉa mai của hắn đối với cậu chẳng là gì cả. Chỉ là người mỉa mai lại là Ngụy Bộ Sơn, trong lòng Lạc Vưu Tiên không khỏi cảm thấy hơi khó chịu. Cậu cười nhạt một tiếng, trả lời: "Tôi sống như thế nào, mẹ tôi ra làm sao, chẳng có quan hệ gì với giám đốc Ngụy hết."
"Thật không? Nói trước là bước không qua đâu. Chẳng lẽ cậu chưa từng nghĩ lại xem tại sao cậu mới chỉ làm việc được một năm đã leo lên được cái chức giám đốc tài vụ này à? Cậu tưởng tất cả đều nhờ năng lực của bản thân cậu sao?" Ngụy Bộ Sơn nhìn cậu nói.
Sắc mặt Lạc Vưu Tiên dần chuyển sang trắng bệch, lúc trước cậu cũng đã từng nghi ngờ chuyện này, nhưng cuối cùng vẫn cố lấy thực lực xuất chúng của chính mình dập tan những suy nghĩ đó.
Ngụy Bộ Sơn cười: "Không có tôi, cậu nghĩ cậu có thể thuận lợi được như thế không?"
Cuối cùng thì Lạc Vưu Tiên cũng hiểu ra rồi, cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào Ngụy Bộ Sơn: "Giám đốc Ngụy làm như vậy là có ý gì? Nói thẳng ra đi."
"Không có ý gì cả, chơi đùa một chút mà thôi." Ngụy Bộ Sơn cười giễu cợt một tiếng. Hắn đứng thẳng dậy, một tay đút vào túi quần, một tay mở cửa bước ra ngoài.
Lạc Vưu Tiên đứng dại ra tại chỗ.
Chơi đùa một chút mà thôi?
Vậy thì Ngụy Bộ Sơn chơi hơi quá rồi, cách ra hàng vạn cây số, ở tận nước Anh cách nửa vòng trái đất mà vẫn có thể xoay cậu như một cái chong chóng.
Lạc Vưu Tiên nộp đơn từ chức cho bộ phận nhân sự. Giám đốc nhân sự vô cùng sửng sốt, không dám nhận trực tiếp mà bảo cậu về suy nghĩ cho kĩ càng, sau đó gửi đơn từ chức của cậu lên cho Ngụy Bộ Sơn.
Ngụy Bộ Sơn nhìn đơn từ chức trong tay, không thèm suy nghĩ đã xé nát thành nhiều mảnh ném vào thùng rác.
Ba ngày sau đó, Lạc Vưu Tiên đều không đến công ty. Nhân viên của cậu đều đoán già đoán non xem đã xảy ra chuyện gì.
Buổi tối hôm nay, Lạc Vưu Tiên đi uống rượu cùng bạn bè, sau đó bắt taxi về đến cửa khu nhà mình ở rồi loạng choạng tìm đường vào nhà. Cổ áo sơ mi trắng mở rộng, để lộ phần xương quai xanh trắng hồng.
Trên đường về Lạc Vưu Tiên không cần thận vấp vào một bồn cây, cậu dừng lại dựa vào thân cây một lúc, muốn hứng gió lạnh để tỉnh táo hơn. Đột nhiên, trong tầm mắt của Lạc Vưu Tiên xuất hiện một bóng người quen thuộc, nhưng cậu không thể nhận ra đó là ai.
Lạc Vưu Tiên đang định cúi đầu xem điện thoại thì bị người kia nắm lấy cằm, ép cậu ngẩng mặt lên.
"Cậu uống rượu à?". Cập nhật truyện nhanh tại — ТRUMtr uyeЛ.V Л —
"Giám đốc Ngụy quan tâm nhiều thế làm gì? Tôi có uống rượu hay không liên quan đếch gì đến cậu?" Lạc Vưu Tiên nhận ra hắn là ai rồi.
Ngụy Bộ Sơn nheo mắt, giọng nói có phần nguy hiểm: "Cậu uống với ai?"
Lạc Vưu Tiên cảm thấy tên này đúng là điên rồi, cố ý nói dối: "Đương nhiên là với bạn trai của tôi rồi."
Ngay lập tức, cằm của cậu bị bóp chặt, Lạc Vưu Tiên hơi đau, giơ tay đẩy hắn ra, cuối cùng lại bị hắn nắm lấy cổ tay. Ngụy Bộ Sơn nắm mạnh tới mức khiến Lạc Vưu Tiên có cảm giác xương cổ tay mình sắp bị bóp nát rồi, cậu kinh ngạc thở dốc: "Đau..."
"Cậu buông ta... Á, nhẹ thôi." Hai hàng lông mày xinh đẹp của Lạc Vưu Tiên nhíu chặt, kêu đau trong vô thức, giọng nói mềm mại còn có vẻ như đang làm nũng.
Ngụy Bộ Sơn: "Cậu còn biết đau à? Vậy cậu có biết mấy năm qua tôi đau đến mức nào không?"
"Cậu thì đau cái gì chứ! Đại thiếu gia nhà họ Ngụy ăn sung mặc sướng, muốn cái gì có cái đó. Chính cậu nói muốn giao dịch với tôi, thế mà đến khi mẹ cậu phát hiện, cậu lại trốn tránh, không nói câu nào vội vội vàng vàng ra nước ngoài. Cậu dám làm mà không dám nhận! Tôi đã làm sai chuyện gì? Mẹ tôi thì có tội gì? Tất cả chỉ vì cậu mà mẹ con tôi phải rời khỏi thành phố đó!" Lạc Vưu Tiên hét thật to, xả hết tất cả bực tức, uất ức nghẹn trong lòng suốt mấy năm qua ra ngoài. Thoải mái quá, nhưng cũng đau lòng quá.
Ngụy Bộ Sơn: "Cậu nghĩ rằng tôi trốn tránh, tôi sợ hãi nên mới ra nước ngoài sao?"
"Nếu không thì?" Lạc Vưu Tiên.
Ngụy Bộ Sơn dùng hai tay đè lên bả vai cậu, đẩy cậu vào tường. Trong bóng đêm nặng nề, gió đêm lạnh lẽo, hắn nói: "Vậy để tôi cho cậu biết, lúc đó mẹ tôi uy hiếp tôi nếu không sang Anh ngay lập tức mẹ tôi sẽ khiến cậu thân bại danh liệt. Cậu nói xem tôi có nên đi hay không?"
Lạc Vưu Tiên giật mình, nhưng vẫn cố cãi: "Thì cũng tại cậu mà, ai bảo cậu bắt tôi phải giao dịch với cậu, nếu không cũng chẳng ra nông nỗi như vậy."
Ngụy Bộ Sơn: "Một mình tôi ép buộc cậu thì có ích gì, nếu cậu không chủ động hôn tôi, không từ chối tôi, giao dịch giữa chúng ta có thể kéo dài như vậy được không? Muốn trách thì trách bản thân cậu ấy, không kiềm chế được bản thân mình mà đem lòng yêu tôi."
"Không biết xấu hổ! Ai yêu cậu? Cút ngay, tôi có bạn trai rồi." Lạc Vưu Tiên đẩy hắn ra.
Ngụy Bộ Sơn càng đè chặt hơn: "Cậu không yêu tôi? Vậy tại sao cậu không dám nhìn tôi? Cậu đang chột dạ, cậu chỉ biết trốn tránh thôi."
Lạc Vưu Tiên đột nhiên muốn khóc: "Cút đi, tôi không thích cậu. Kiếp trước tôi đã làm gì mà bây giờ lại gặp phải một tên khốn nạn như cậu chứ?"
Ngụy Bộ Sơn: "Cậu thích tôi, cậu thích tôi mà. Thừa nhận đi, xin cậu đấy." Hắn ôm cổ Lạc Vưu Tiên, vùi đầu vào hõm cổ cậu, muốn ngửi mùi hương thuộc về một mình Lạc Vưu Tiên.
"Không, tôi không thích cậu, tôi sợ..." Lạc Vưu Tiên bật khóc. Cậu không bao giờ quên được hình ảnh phu nhân Evelyn đuổi hai mẹ con cậu ra khỏi nhà, không bao giờ quên được những tháng ngày cậu và mẹ phải bôn ba ở một thành phố xa lạ, càng không quên được ánh mắt thất vọng của mẹ khi nhìn mình.
Ngụy Bộ Sơn: "Đừng sợ, tôi đã thuyết phục mẹ tôi rồi. Bà ấy đồng ý để tôi tới tìm cậu, bà ấy cũng biết rằng, cả đời này tôi sẽ mãi mãi không quên được cậu."
Lạc Vưu Tiên vẫn nức nở: "Ý cậu là gì? Cậu thích tôi à?"
"Đồ ngốc này! Nếu tôi không thích cậu thì tôi mò về tìm cậu làm gì? Đồ yêu tinh nhà cậu lấy mất trái tim tôi rồi, tôi làm sao có thể thích người khác được nữa." Ngụy Bộ Sơn vuốt phẳng cổ áo sau gáy cậu, nghiêng đầu hung hăng hôn lên môi Lạc Vưu Tiên, cắn lấy môi cậu, khiến cậu không thể thở nổi.
Nụ hôn này kéo dài vài phút, Lạc Vưu Tiên tìm được cơ hội há miệng thở dốc, chóp mũi đã đỏ bừng. Cậu nói: "Nhưng mà tôi có bạn trai rồi, cậu chịu khó làm người tình trong bóng tối của tôi đi."
"Được thôi, người tình đúng không? Tôi làm, nhưng cậu cũng phải chịu đựng một chút đấy." Ngụy Bộ Sơn kéo Lạc Vưu Tiên đi về phía hầm gửi xe, nhét cậu vào ghế sau, đóng cửa lại rồi đè lên người cậu, hung ác như một con sói hoang.
"Cậu làm gì vậy, đồ khốn này, buông ra..." Lạc Vưu Tiên giãy giụa đẩy hắn nhưng không thể nào đẩy nổi. Hai tay cậu bị Ngụy Bộ Sơn đè trên đỉnh đầu, hệt như một con dê con sắp bị làm thịt.
Ngụy Bộ Sơn thô bạo cởi quần áo của cậu ra. Lạc Vưu Tiên sợ hãi, vội vàng nói: "Vừa nãy tôi lừa cậu thôi, tôi không có bạn trai, cậu đừng như vậy mà..."
Ngụy Bộ Sơn ôm eo cậu: "Sớm muộn gì cậu cũng bị tôi ăn sạch thôi, càng khóc tôi càng hưng phấn. Tôi đã nhịn bao nhiêu năm rồi, bây giờ không nhịn được nữa, cậu chịu khó nhé. Một lần thôi thì không đủ đâu, không chịu nổi cũng phải chịu. Yên tâm đi, xe của tôi chất lượng tốt lắm, không hỏng được."
...
Ngày hôm sau, Lạc Vưu Tiên tỉnh lại trên một chiếc giường rộng lớn. Đêm hôm qua cậu khóc sưng cả mắt, bây giờ chỉ có thể cắn răng nhìn lên trần nhà.
Đồ khốn!
Cầm thú!
Súc sinh!
Tốt xấu gì cậu cũng là một con người, thế mà hắn dám hành hạ cậu như vậy, không khác gì vừa đi dạo một vòng Quỷ Môn Quan mới lấy được mạng về. Ngụy Bộ Sơn có yêu thương gì cậu đâu, rõ ràng là muốn giết cậu thì có.
"Em tỉnh rồi à? Muốn ăn gì không?" Ngụy Bộ Sơn đi ra từ phòng tắm, hắn quấn khăn tắm bên hông, mái tóc ướt sũng còn đang nhỏ giọt.
"Muốn ăn thịt anh, muốn uống máu anh, muốn gặm xương anh." Lạc Vưu Tiên khàn giọng nói.
Ngụy Bộ Sơn nở nụ cười, ngồi xuống giường nhéo mặt cậu: "Được, vậy để đêm nay nhé."
"Cút đi!" Lạc Vưu Tiên không muốn nhìn thấy hắn nữa.
Ngụy Bộ Sơn cúi người dùng tay đè hai bên sườn cậu, ghé sát vào tai Lạc Vưu Tiên nói: "Đêm hôm qua có sướng không? Kỹ thuật của anh tốt chứ?"
Lạc Vưu Tiên tức giận nói: "Tốt lắm, anh ở nước ngoài mấy năm chắc là luyện nhiều lắm rồi nhỉ?"
Ngụy Bộ Sơn bật cười: "Ghen linh tinh gì vậy? Đây là thiên phú của anh đấy."
Lạc Vưu Tiên không thèm để ý đến hắn nữa. Ngụy Bộ Sơn trèo lên giường, chui vào chăn ôm chặt lấy Lạc Vưu Tiên, vừa cười vừa dán sát vào mặt cậu nói: "Có dám đi gặp bố mẹ anh với anh không?"
"Có anh mới không dám ấy." Lạc Vưu Tiên.
"Anh có gì mà không dám, nhẫn cũng chuẩn bị cả rồi, chỉ sợ em không dám đeo thôi." Ngụy Bộ Sơn.
Lạc Vưu Tiên: "Nghĩ kỹ chưa? Thật sự muốn ở bên em cả đời?"
Ngụy Bộ Sơn nghiêm túc trả lời: "Nghĩ kỹ rồi, chỉ có mình em thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất