Ôm Con Đi Làm Phú Ông Giàu Có

Chương 15: Tin tức về người ấy

Trước Sau
Quá nữa đêm khoảng giờ Dần ( 3h đến 5h)

Huyền Dao chập chừng khó chịu, xoay qua xoay lại vẫn ngủ không yên giấc.

Cái trán lấm tấm mồ hôi chảy dọc theo sường má. Môi cũng mím lại, tay hắn bấu chặt vào chăn.

Vẻ mặt hắn trắng bệt y như đang bị thứ gì đó dằn vặt làm cho khổ sở vô cùng.

Trọng mộng, hắn cứ như đám mây đang trôi lơ lửng trong khoảng không vô định. Theo tự nhiên mà dần dần được đáp xuống một nơi.

Mà khoan, nhìn chỗ này hơi quen. (ơ~ơ)???

Có lộn không dzậy???

Không phải chứ thần thánh thiên địa ơi.

Mơ gì không mơ.

Cho hắn mơ ngay đúng cảnh lâm li bi đát nhất của bản thân là sao?

Lão thiên a ~

Ngài thật biết đùa.

Từng cảnh... Từng cảnh một...

Đang dần được tái hiện một cách rõ nét ngay trước mặt hắn.

Tự chứng kiến lại bản thân trong quá khứ.

KHÔNG!!! THIẾU!!! MỘT!!! THỨ!!! GÌ!!!

Như vậy...

Có quá là ác đối với hắn không kia chứ?

______/ con là dãy phân cách bảo bảo /______

Trong một gian tửu lầu náo nhiệt nào đó ở thành trì phía Tây

" Cho tiểu nhân hỏi, các ngài đây cũng là dân lái buôn đến kinh thành sao ạ? "

Một tiểu bồi bàn thanh tú niềm nở bưng mâm thức ăn tới bàn hắn, đặt xuống.

Huyền Dao." Chúng ta quả là đến kinh thành nhưng không phải là các con buôn, người nhầm rồi "

Tiểu bồi bàn nghe vậy hơi ái ngại rối rít xin lỗi.

Hắn xua tay, hơi chút nguy hiểm mà nói đùa với tiểu bồi bàn.



" Không sao, là do ngươi không để ý kĩ thôi. Chúng ta ở đây ai cũng có binh khí, nhìn giống thổ phỉ hơn ấy chứ nhỉ? "

Tiểu bồi bàn nghe mà toát mồ hôi lạnh từ đầu đến chân, nuốt xuống một cái ực mà ái ngại nhìn bọn họ.

Nhìn là biết nhát cáy như thỏ đế. Các huynh đệ kế bên hắn dường như không nhịn được mà cười lớn.

Tiểu bồi bàn đáng thương như biết được họ đang dọa mình. Thì thờ phào nhẹ nhỏm.

Đôi má hơi ửng rạng hồng hồng trên gương mặt thanh tú. Cúi gầm mặt, rụt rè dọn chén đĩa bồi thêm một câu thật thà.

" Các ngài đừng chọc ta, nhìn người nào người náy ngũ quan đường đường như vậy. Nào có chỗ giống thổ phỉ chứ, ta chỉ hơi bị dọa một chút mà thôi "

Huyền Dao cười cười." Vậy à! Tiểu bồi bàn ngươi quá đề cao huynh đệ chúng ta rồi "

Biểu tình của Tiểu bồi bàn hơi luống cuống, tay xua xua quấn quýt biện minh.

" Không có nói quá đâu mà khách quan. "

Lời tiểu bồi bàn nói quả thật không có chỗ nào là nói dối hay siêm nịnh. Nguyên một dãy bàn này của họ, không anh tuấn tiêu sái thì cũng là thanh nhã dương quang ngời ngợi.

Nếu nói họ giống thổ phỉ thì thật sự là tự tát vào mặt của mình mười cái như tự sám hối cho cái miệng của mình rồi.

Huyền Dao thoải mái chống cầm tầm ngầm, giọng điệu hơi chút xíu tỏ vẻ muốn đuổi người.

" Ừm, được rồi. Ta cũng đâu có trách ngươi. Xong việc rồi thì lui đi "

Tiểu bồi bàn muốn nán lại thêm một chút nữa nhưng nhìn vẻ mặt như đang dần mất kiên nhẫn của khách quan mà nuốt xuống lời mà mình sắp nói.

Không đành lòng mà " Vâng " một tiếng. Lui xuống.

Nguyên một đoàn khách xa lạ tứ phương, ăn uống la hét ôm xòm. Bên đây hắn cùng các huynh đệ cũng say xưa mà trò chuyện với vài chung rượu.

Huyền Dao ngồi ở đầu bàn, không quan tâm đám nhóc con phá như giặc kia mà chăm chú cặm cụi lo cho sự ăn uống của mình.

Hắn thật sự rất đói, mấy ngày nay phải rong ruổi trên ngựa suốt chặng đường để về kịp kinh thành rồi. Hoàn toán không có khái niệm nghĩ ngơi, đêm nay nhất định phải xả láng một bữa đã.

Tay thì cầm đùi gà, miệng thì cứ đốp, nhưng tai thì vẫn nhất mực mà nhiều chuyện buôn dưa bán mắm của bàn dân thiên hạ phía sau lưng hắn.

Cố gắng dóng tai lên mà nghe lỏm.

" Khụ. Ông nghe tin gì ở kinh thành chưa? "

Giọng của một vị trung niên hơi the thé, ho khan một cái làm ra vẻ huyền bí nói.

" Tin gì? Đừng có mà ở đó úp úp mở mở. Ông thì có gì ngoài chuyện lông gà vỏ tỏi ra mà nói chứ, cha già. "

Người lên tiếng tỏ vẻ tức giận, giọng điệu lẫn hơi khinh thường mà mắng ông bạn già của mình.

Lão thúc đằng sau nghe vậy lập tức tức giận, mặt đỏ phừng phừng phòng mang trợn má sừng sộ mà nhìn người đối diện.

Người lão ta hơi lảo đảo nghiêng ngả, lấy tay đập mạnh mặt bàn một cái bộp vang dội. Chỉ chỉ vị thân cố hữu của mình mắng to.



" Lông gà vỏ tỏi gì cơ chứ có phải đàn bà đâu, chuyện về đương kim hoàng thượng mà ông còn dám nói là lông gà vỏ tỏi. Vậy thì chuyện gì đối với ông mới là trọng đại chứ? "

Tiếng của lão thành công thu hút sự chú ý của các bàn lân cận.

Vì hơi có men trong người nên mặc sức càn quấy, bất chấp mặt mũi lập tức đứng dậy khỏi bàn, tức giận mà la toán lên.

To đến mức khiến cả lữ quán đều nghe. Ai cũng ngoái lại nhìn chằm chằm về hướng bàn phía họ.

Thấy bằng hữu khùng của mình vì say rượu mà nổi cơn điện, ônh ngay lập tức bịt miệng thằng cha khùng kia lại mạnh mẽ kéo người ngồi xuống để tránh tai bay vạ gió mà tự rước họa vào thân và cũng phần vì ái ngại với người ngoài.

Dù thúc ấy có nhanh tay đến đâu, thì hắn vẫn có thể nhất mực mà nghe rõ bốn chữ có liên quan đến 'đương kim thánh thượng' kia.

Thần sắc hắn hơi ngưng trọng, đình chỉ tất cả mọi hoạt động ăn uống lại mà chú tâm đoạn hội thoại đằng sau.

Nhéo mạnh dái tai lão khiến người la oai oái nghiêm túc nói.

" Ê cha già, dám nhắc về hoàng tộc nhất là về đương kim thánh thượng, ông có biết mình sẽ phạm vào tội gì không hả? Là tội khi quân đấy. Nếu ở đây vô tình mà có bộ binh ghé thăm thì sao? Mất mạng như chơi, bộ không muốn sống nữa hả? "

Mặt lão ta hơi ửng đỏ, gần như đã say khước rồi. Càng thêm phần dũng khí mà cười cợt nhả phất phất tay không sợ chết nói.

" Bộ binh? Không rảnh vậy đâu, bây giờ phần lớn đều tập chung ở kinh thành chính hết rồi. Làm gì rảnh đến nổi, có thời gian mà quản đến miệng một lão già như ta chứ. Hự."

Ông bạn đối diện lão hơi ngạc nhiên. Mở to mí mắt như không tin lắm độ xác thực vào lời nói của ông bạn mình mà hỏi khẽ.

" Còn có chuyện như vậy ư? "

(//0 ● 0)// XIN CHÀO CÁC ĐỌC GIẢ <3 ❤

________________

Mình đã đọc bình luận của các bạn rồi, mình rất vui vì các bạn thích truyện của mình.

Tất cả đều là ngẫu hứng nên mình viết.

Hình như tất cả truyện của mình đều là ngẫu hứng thì phải ????

Hoàn toàn không có sườn truyện.

Nên việc truyện bị chết lâm sàn trong một thời gian dài rất cao or hoặc drop luôn không chừng.

Lí do đơn giản là cạn nguồn cảm hứng và hướng đi của truyện làm mình bị đắng đo sao cho hợp lí nhất.

Nên thường mình viết dở nữa chừng và thời gian sau lại cho ra một bộ mới.

Nhưng với quyển ÔM CON ĐI LÀM PHÚ ÔNG GIÀU CÓ này mình sẽ cố gắng nhất có thể để nó ko chết lâm sàn.

Để được như vậy các bạn hãy bình chọn và comment về ý kiến truyện tương tác nhiều hơn cho mình biết nhé.

Thân ái <3 ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau