Ôm Con Đi Làm Phú Ông Giàu Có

Chương 18: Yên bình trước giông bão

Trước Sau
Hắn ngỡ ngàng, chết đứng như Từ Hải. Nước đi này đã quá lệch so với suy nghĩ của hắn rồi.

Trương Ân đặt tay lên vai hắn, trầm ổn khuyên nhũ." Huyền Dao, chúng ta nên nghe họ suy xét kĩ thêm một chút. Không nên hành sự lỗ mãn được, đợi thêm một chút mọi chuyện sẽ sáng tỏ. Ta nghĩ việc ngươi nên làm là chờ đợi "

" Đúng đúng đúng, phó tướng quân anh minh ". Tiểu quan nịnh nọt mà hùa theo lời nói của Trương Ân.

Huyền Dao không để tâm đến kẻ không đáng mặt mũi này mà suy sét kĩ lời y nói. Trương Ân nói không sai, hắn không nên hành động thiếu suy nghĩ. Hắn chỉ mới vừa về lại kinh thành, không thể kinh động đến nhiều người.

Nhất là đến tai Xuân Hòa. Như đã quyết định một điều gì đó, hắn rút lại trường kiếm vào vỏ. Phóng khoái mà nói.

" Được, coi như ta tạm tin lời nói của các ngươi. Nếu sự tình là vậy, ta đành bỏ qua. Nhưng còn ngược lại, nếu việc này là các ngươi tự chủ trương thì đừng trách tại sao đầu mình rơi khi nào cũng không biết. Huyền Dao ta nói được làm được "

" Chúng tiểu quan tuyệt không dám "

Hắn ngỡ ngàng chết đứng như Từ Hải, nước đi này đã quá lệch đi so với suy nghĩ của hắn rồi

Trương Ân đặt tay lên vai hắn, trầm ổn khuyên nhũ." Huyền Dao, chúng ta nên nghe họ suy xét kĩ thêm một chút. Không nên hành sự lỗ mãn được, đợi thêm một chút mọi chuyện sẽ sáng tỏ. Ta nghĩ việc ngươi nên làm là chờ đợi "

Y nói đúng không nên hành động thiếu suy nghĩ, hắn mới vừa về lại kinh thành, không thể kinh động đến nhiều người. Nhất là y.

Như đã quyết định. Hắn rút lại trường kiếm vào vỏ. Phóng khoái mà nói.

" Được, coi như ta tạm tin lời nói của các ngươi. Nếu sự tình là vậy, ta đành bỏ qua. Nhưng còn ngược lại, nếu việc này là các ngươi tự chủ trương thì đừng trách tại sao đầu mình rơi khi nào cũng không biết. Huyền Dao ta nói được làm được "

Tất cả đều đồng thanh nhất quán " Chúng tiểu quan tuyệt không dám "



Hắn gật đầu, toan bước đi thì đột nhiên nhớ ra việc gì đó, chậm xoay người lại.

" Mà khoan ta cón có chuyện này "

Tiểu quan từ nãy giờ luôn khúm núm khi tưởng mình đã thành qua ải mà thầm nở hoa trong lòng khóc ròng không thôi thì đột nhiên giọng như tu la của người nào đó đột ngột cất lên. Làm dọa tim hắn nhảy cẩn như muốn rớt ra khỏi lòng ngực. Rụt rè " Dạ " một tiếng. Liết nhìn hắn.

" Ngài còn có chuyện gì không ạ? "

Huyền Dao." Việc ngày hôm nay ta xuất hiện tại đây, tuyệt đối không thể trình báo lại với cấp trên của các ngươi hay bất kì một ai khác. Nếu dám bép xép chuyện của ta, xem ta có hay không đem lưỡi của các ngươi cắt rớt. "

Như muốn mình trông càng đáng sợ hơn. Như chứng tỏ lời nói đi kèm với hành động mà thè lưỡi ra, thao tác cắt một cái tỏ rõ ngụ ý.

Thâm tình mà nhìn tiểu quan đã sợ đến run bần bật. Tiêu sái rời đi.

Để lại tiếng " Vâng " rõ to ở đằng sau. Thông thả leo lên lưng ngựa, đeo lên tấm mạng che mặt.

Đi vào trong thành.

Khi đã về lại biệt phủ Tướng Quân bằng cửa sau. Hành tung lưu loát mà cùng với các huynh đệ phi thân qua ải trót lọt.

( Nói phi thân cho nó soái chứ thật ra là chèo tường nha quí dzị, tui không lậm phim kiếm hiệp phi thăng gì đâu. Ít ra phải thực tế một chút chứ nhỉ. Hì hì)

Từ cửa sau thông qua nhà bếp, đến gian dành cho nha hoàn. Hắn cả đời chắc chắn sẽ không có thú thiếp thất linh tinh nhưng nội trách vẫn tương đối lớn, rất đơn giản lối đi không có quá cầu kì phức tạp. Nhiều khu còn được để trống thường được quét tước đều đặn nên cũng được coi là sạch sẽ.

Một gian nhà chính để thờ cúng bài vị tổ tiên ngay bên hông. Khi vừa bước vào cổng chính sẽ tiến thẳng đến chánh gia dùng để tiếp khách quý. Tiến sâu vào tư gia cuối dãy là phòng bếp. Chủ tớ được phân khu tách biệt, tất cả đều được phân chia rõ ràng.

Còn lại, phần không gian chính giữa được độc chiếm chỉ dành riêng duy nhất mình hắn. Thiết kế đơn giản khi chỉ được bao phũ bằng các khóm tre tự nhiên vây xung quanh, còn có thể thoang thoảng nghe đâu đây mùi thanh mát. Là nơi lý tưởng để không bị ai làm phiền.



Gia trạch hắn cũng không có đồ gì được coi là có, một phần vì tính hắn thích sự đơn giản hai là vì quanh năm không về nhà được mấy ngày. Dù trang trí có trang hoàng đến đâu thì hắn cũng đâu có thời gian mà thưởng thức chứ. Vô vị, mộc mạc vẫn là tốt nhất.

Với lại gia sản hắn đều đổ dồn vào điền trang phía tây kia cả rồi. Nào còn thừa tiền để làm việc vô bổ kia nữa chứ.

Nơi đó là khát vọng cả đời của hắn. Không biết bao giờ mới hoàn thành.

Kệ đi vậy. Ngủ trước đi đã, cơ thể lẫn tinh thần hắn đền sức cùng lực kiệt cả rồi.

Sắp xếp chu toàn cho các huynh đệ, người nào về phòng náy ở. Hắn cũng vậy.

Sau tấm bình phong đại vài ráo nước lạnh, ăn hai cái bánh bao lớn mà quản gia đã chuẩn bị trên bàn. Còn nóng hổi, chỉ trong mấy đớp đã nằm toàn bộ trong bụng hắn.

Trên người hắn mặc một nội y mỏng, thỏa mãn mà leo lên chiếc giường lớn ấm áp của mình, đắp chăn lên ngang ngực vui vẻ đi bàn chuyện với bao công.

Không bao lâu trong gian phòng đã truyền tới tiếng hít thở nho nhỏ.

Hắn không biết trước rằng.

Sự vô tư giờ khắc này của hắn sẽ đánh đổi một hồi phong ba bão táp nào trong tương lại.

Đến khi vở lẽ

Tất cả đều đã không kịp vãng hồi.

Nhưng hắn cũng tuyệt không hối hận vì nước đi liều lĩnh này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau