Chương 9: Một thoáng kinh hồng
Ba ngày sau chính là sinh thần tám mươi của Thái Hậu, màn che rơi xuống cũng là lúc thọ yến chuẩn bị hai tháng bắt đầu.
Tam hoàng tử là người được Hoàng đế dường như coi trọng hơn cả, lại là thân vương duy nhất còn ở lại kinh thành, Lương Vương đương nhân bất nhượng*, từ rất sớm đã vào trong cung chúc thọ hoàng tổ.
(*Đương nhân bất nhượng/当仁不让: Câu nguyên văn là "Đương nhân bất nhượng ư sư", ý muốn nói làm điều ý nghĩa nhân đức thì dẫu có là thầy của mình cũng sẽ không nhường. Ở đây ý nói Lương Vương đoạn này gần giống với câu "Việc tốt không phần ai".)
Triều thần tới lui nối liền không dứt, lúc thái giám ngoài điện bỗng nhiên quát một tiếng "Thụy Vương đến—", Lâm Phong sớm đã nghênh tiếp ở trước đại điện trong nháy mắt liền nở nụ cười.
Hắn chắp tay trước người từ biệt đại thần trước mặt, nhìn theo hướng Tạ Dật Tiềm từ xa đi tới, phất tay ra hiệu với thị vệ bên người, thuận tiện chạy về phía Tạ Dật Tiềm.
Ngoại nhân chỉ biết quan hệ của Thụy Vương và Lương Vương vẫn luôn hời hợt, lại không biết được bọn họ ngầm đấu đá nhau, hiện giờ nhìn thấy Lương Vương chủ động chạy về phía Thụy Vương cũng chỉ tưởng hai người muốn giao hảo, ngoại trừ đi xem trò hay thì bọn họ ngược lại cũng không có ý nghĩ gì khác.
Nhưng ở nơi cách mọi người khá xa ấy, chỗ hai người gặp nhau không có ôn hòa bình tĩnh như vậy, khác xa với những gì nhìn thoáng qua.
Hoặc là nói, bất luận là Tạ Dật Tiềm hay Lâm Phong đều có một loại nôn nóng khó nói thành lời, nhất là khi Lâm Phong cất lời: "Đồ Thụy Vương đưa cho bổn vương khoảng thời gian trước quả thực quá tuyệt vời!"
Hai tay chắp ở sau lưng của Tạ Dật Tiềm nháy mắt siết chặt, nếu không phải đám đông đang trừng mắt nhìn, hắn thậm chí không cách nào cam đoan rằng sẽ không quay đầu bỏ đi.
Mà hiện tại, hắn chỉ có thể hơi vuốt cằm, làm như không thèm để ý, lại lộ ra một chút nghi hoặc: "Đồ gì? Bổn vương ngược lại không nhớ rõ..."
"Không sao không sao, Thụy Vương quý nhân hay quên, chính là..." Hắn cười cười, ghé sát vào Tạ Dật Tiềm khoảng hai phân, lại hạ giọng, "Trước Tuyết Nguyệt lâu."
Gợi ý đến đây, Tạ Dật Tiềm rốt cuộc cũng lộ ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ, mà một tia mạn bất kinh tâm* hắn để lộ ra trong khoảnh khắc trái lại khiến cho trong lòng Lâm Phong có chút dao động.
(*Mạn bất kinh tâm/漫不经心: Thờ ơ, không bận tâm. Ở đây ý muốn nói đến sự phân tâm, hờ hững của Tạ Dật Tiềm.)
Cái tên ảnh vệ nhỏ co rúm ở trong phòng hắn kia quả nhiên là tâm phúc của Thụy Vương?
Bất quá, chút dao động ấy chỉ tồn tại trong đầu hắn trong khoảnh khắc, lúc nhớ lại tin tức từ bên ngoài, hắn đành phải khẳng định điều này.
Mắt thấy Tạ Dật Tiềm phảng phất có dấu hiệu không kiên nhẫn, Lâm Phong cũng không nói thêm nữa, nhìn trái nhìn phải, lúc hoàn hồn lại lại mang theo hai, ba phần thương nhớ.
"Việc nhỏ này, nghĩ lại cũng không thích hợp nhiều lời, chẳng qua hôm nay là sinh thần của hoàng tổ, bổn vương khó tránh khỏi nhớ tới. Thụy Vương thúc mặc dù không phải thân tử hoàng thất, nhưng thuở nhỏ được hoàng tổ nuôi dưỡng dưới gối*, hoàng tổ tuổi tác dần cao, nhìn thấy Thụy Vương chỉ sợ lại muốn nhớ tới người cũ rồi."
(*Nuôi dưỡng dưới gối ở đây theo mình hiểu giống như "nuôi dưỡng như con cháu", ý nói Thái Hậu coi cha của Tạ Dật Tiềm tức lão Thụy Vương như con cháu mà nuôi dưỡng.)
Hắn khẩn thiết nói xong, cho dù ánh mắt của Tạ Dật Tiềm phía đối diện thoáng chốc trở nên sắc bén thì lời của hắn vẫn càng trở nên tàn nhẫn hơn, nhưng cũng không cách nào ngăn cản tất cả lời của Lâm Phong được nói xong.
"Cho nên, Lương Vương là cảm thấy bổn vương không nên tới chúc thọ Thái Hậu?"
"Đương nhiên không phải..."
"Vậy thì không có gì để nói!" Tạ Dật Tiềm nhất thời không khống chế được mà e sợ, nhìn khuôn mặt trước mặt kia, bao gồm cả khuôn mặt ngồi lên hoàng vị trên cao nơi sâu thẳm trong cung kia nữa, chỉ khiến cho tâm trạng sát ý của hắn ngày càng sâu.
Vì là đại hạ cuối cùng khác họ Vương*, phụ vương của hắn chỉ sợ vô ý khiến cho người bên trên kiêng kị, cũng không muốn tận tận tụy tụy cho dù là bảo vệ quốc gia, dẫu vậy vẫn không thể thoát khỏi âm mưu quỷ kế khiến cho người ta buồn nôn này.
(*Chỗ này mình cũng chưa hiểu lắm vì mình hiểu nôm na ra khá nhiều nghĩa có thể áp vào ngữ cảnh, vậy nên mình xin phép giữ nguyên bản QT.)
"Bổn vương còn muốn đến chỗ Thái Hậu chúc thọ trước, không cùng Lương Vương nhiều lời nữa, cáo từ." Nói xong, hắn vung tay áo bào, nghiêng người lách qua bên cạnh Lâm Phong.
Nhưng khi Tạ Dật Tiềm đã đi xa đã không thể nhìn thấy được, Lâm Phong ở phía sau hắn căn bản không bởi vì bị hắn khinh thường mà có nửa phần không vui.
Hắn nhìn bóng dáng đi xa dần biến mất kia, vẻ cười trộm từ trong đáy mắt thành tâm thành thực tràn ra.
Khi Tạ Dật Tiềm một đường được dẫn băng qua tầng tầng thâm cung, hắn lại không chú ý tới cảnh sắc xung quanh so với thường ngày hình như có chút bất đồng.
Ánh mắt của Tạ Dật Tiềm một hồi là băng lãnh, một hồi lại là mờ mịt.
Tựa như thù mới hận cũ, lại tựa như là nỗi nhớ thương đơn thuần.
Sau khi nghe những lời theo như Lương Vương nói, hắn đấu tranh không biết tặng Huyền Ảnh đi là đúng hay sai, hối hận đã một tay phá hủy lưỡi dao sắc bén bên người.
"Điện hạ, mời—"
Tất cả những suy nghĩ thăng trầm cuối cùng vẫn bị tiểu thái giám dẫn dường phá hỏng, nhưng trong khoảnh khắc Tạ Dật Tiềm hồi thần, hắn vẫn không phản ứng đến điều dị thường xung quanh.
Chỉ thấy trong một cái đình khô ráo phía trước cách đó không xa bỗng nhiên truyền ra một tiếng rên rỉ nhỏ vụn, Tạ Dật Tiềm nhất thời cả kinh nhìn lại.
Mà xuyên qua khô đình có thể nhìn thấy được, từ thân thể trắng nõn nửa che nửa đậy cho đến từng chút ấn ký màu đỏ lộ ra, cuối cùng là quay đầu nhìn gương mặt quen mắt đến không thể quen mắt hơn được nữa.
Hai gò má Huyền Ảnh ửng đỏ, đôi mắt hạnh hiếm thấy mất đi vẻ trong sáng, mái tóc đen tán loạn lộ ra ở phía sau hơi rối tung, lúc đong đưa kéo theo nửa đoạn sa y trượt xuống.
Hãy còn ôm tỳ bà che nửa mặt.
Sa y đỏ thẫm khoác trên bả vai kia, còn có người mềm nhũn ngã xuống dưới chân, hình tượng hoàn toàn bất đồng, khiến cho tâm trạng Tạ Dật Tiềm không nhịn được khẽ xao động.
Tam hoàng tử là người được Hoàng đế dường như coi trọng hơn cả, lại là thân vương duy nhất còn ở lại kinh thành, Lương Vương đương nhân bất nhượng*, từ rất sớm đã vào trong cung chúc thọ hoàng tổ.
(*Đương nhân bất nhượng/当仁不让: Câu nguyên văn là "Đương nhân bất nhượng ư sư", ý muốn nói làm điều ý nghĩa nhân đức thì dẫu có là thầy của mình cũng sẽ không nhường. Ở đây ý nói Lương Vương đoạn này gần giống với câu "Việc tốt không phần ai".)
Triều thần tới lui nối liền không dứt, lúc thái giám ngoài điện bỗng nhiên quát một tiếng "Thụy Vương đến—", Lâm Phong sớm đã nghênh tiếp ở trước đại điện trong nháy mắt liền nở nụ cười.
Hắn chắp tay trước người từ biệt đại thần trước mặt, nhìn theo hướng Tạ Dật Tiềm từ xa đi tới, phất tay ra hiệu với thị vệ bên người, thuận tiện chạy về phía Tạ Dật Tiềm.
Ngoại nhân chỉ biết quan hệ của Thụy Vương và Lương Vương vẫn luôn hời hợt, lại không biết được bọn họ ngầm đấu đá nhau, hiện giờ nhìn thấy Lương Vương chủ động chạy về phía Thụy Vương cũng chỉ tưởng hai người muốn giao hảo, ngoại trừ đi xem trò hay thì bọn họ ngược lại cũng không có ý nghĩ gì khác.
Nhưng ở nơi cách mọi người khá xa ấy, chỗ hai người gặp nhau không có ôn hòa bình tĩnh như vậy, khác xa với những gì nhìn thoáng qua.
Hoặc là nói, bất luận là Tạ Dật Tiềm hay Lâm Phong đều có một loại nôn nóng khó nói thành lời, nhất là khi Lâm Phong cất lời: "Đồ Thụy Vương đưa cho bổn vương khoảng thời gian trước quả thực quá tuyệt vời!"
Hai tay chắp ở sau lưng của Tạ Dật Tiềm nháy mắt siết chặt, nếu không phải đám đông đang trừng mắt nhìn, hắn thậm chí không cách nào cam đoan rằng sẽ không quay đầu bỏ đi.
Mà hiện tại, hắn chỉ có thể hơi vuốt cằm, làm như không thèm để ý, lại lộ ra một chút nghi hoặc: "Đồ gì? Bổn vương ngược lại không nhớ rõ..."
"Không sao không sao, Thụy Vương quý nhân hay quên, chính là..." Hắn cười cười, ghé sát vào Tạ Dật Tiềm khoảng hai phân, lại hạ giọng, "Trước Tuyết Nguyệt lâu."
Gợi ý đến đây, Tạ Dật Tiềm rốt cuộc cũng lộ ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ, mà một tia mạn bất kinh tâm* hắn để lộ ra trong khoảnh khắc trái lại khiến cho trong lòng Lâm Phong có chút dao động.
(*Mạn bất kinh tâm/漫不经心: Thờ ơ, không bận tâm. Ở đây ý muốn nói đến sự phân tâm, hờ hững của Tạ Dật Tiềm.)
Cái tên ảnh vệ nhỏ co rúm ở trong phòng hắn kia quả nhiên là tâm phúc của Thụy Vương?
Bất quá, chút dao động ấy chỉ tồn tại trong đầu hắn trong khoảnh khắc, lúc nhớ lại tin tức từ bên ngoài, hắn đành phải khẳng định điều này.
Mắt thấy Tạ Dật Tiềm phảng phất có dấu hiệu không kiên nhẫn, Lâm Phong cũng không nói thêm nữa, nhìn trái nhìn phải, lúc hoàn hồn lại lại mang theo hai, ba phần thương nhớ.
"Việc nhỏ này, nghĩ lại cũng không thích hợp nhiều lời, chẳng qua hôm nay là sinh thần của hoàng tổ, bổn vương khó tránh khỏi nhớ tới. Thụy Vương thúc mặc dù không phải thân tử hoàng thất, nhưng thuở nhỏ được hoàng tổ nuôi dưỡng dưới gối*, hoàng tổ tuổi tác dần cao, nhìn thấy Thụy Vương chỉ sợ lại muốn nhớ tới người cũ rồi."
(*Nuôi dưỡng dưới gối ở đây theo mình hiểu giống như "nuôi dưỡng như con cháu", ý nói Thái Hậu coi cha của Tạ Dật Tiềm tức lão Thụy Vương như con cháu mà nuôi dưỡng.)
Hắn khẩn thiết nói xong, cho dù ánh mắt của Tạ Dật Tiềm phía đối diện thoáng chốc trở nên sắc bén thì lời của hắn vẫn càng trở nên tàn nhẫn hơn, nhưng cũng không cách nào ngăn cản tất cả lời của Lâm Phong được nói xong.
"Cho nên, Lương Vương là cảm thấy bổn vương không nên tới chúc thọ Thái Hậu?"
"Đương nhiên không phải..."
"Vậy thì không có gì để nói!" Tạ Dật Tiềm nhất thời không khống chế được mà e sợ, nhìn khuôn mặt trước mặt kia, bao gồm cả khuôn mặt ngồi lên hoàng vị trên cao nơi sâu thẳm trong cung kia nữa, chỉ khiến cho tâm trạng sát ý của hắn ngày càng sâu.
Vì là đại hạ cuối cùng khác họ Vương*, phụ vương của hắn chỉ sợ vô ý khiến cho người bên trên kiêng kị, cũng không muốn tận tận tụy tụy cho dù là bảo vệ quốc gia, dẫu vậy vẫn không thể thoát khỏi âm mưu quỷ kế khiến cho người ta buồn nôn này.
(*Chỗ này mình cũng chưa hiểu lắm vì mình hiểu nôm na ra khá nhiều nghĩa có thể áp vào ngữ cảnh, vậy nên mình xin phép giữ nguyên bản QT.)
"Bổn vương còn muốn đến chỗ Thái Hậu chúc thọ trước, không cùng Lương Vương nhiều lời nữa, cáo từ." Nói xong, hắn vung tay áo bào, nghiêng người lách qua bên cạnh Lâm Phong.
Nhưng khi Tạ Dật Tiềm đã đi xa đã không thể nhìn thấy được, Lâm Phong ở phía sau hắn căn bản không bởi vì bị hắn khinh thường mà có nửa phần không vui.
Hắn nhìn bóng dáng đi xa dần biến mất kia, vẻ cười trộm từ trong đáy mắt thành tâm thành thực tràn ra.
Khi Tạ Dật Tiềm một đường được dẫn băng qua tầng tầng thâm cung, hắn lại không chú ý tới cảnh sắc xung quanh so với thường ngày hình như có chút bất đồng.
Ánh mắt của Tạ Dật Tiềm một hồi là băng lãnh, một hồi lại là mờ mịt.
Tựa như thù mới hận cũ, lại tựa như là nỗi nhớ thương đơn thuần.
Sau khi nghe những lời theo như Lương Vương nói, hắn đấu tranh không biết tặng Huyền Ảnh đi là đúng hay sai, hối hận đã một tay phá hủy lưỡi dao sắc bén bên người.
"Điện hạ, mời—"
Tất cả những suy nghĩ thăng trầm cuối cùng vẫn bị tiểu thái giám dẫn dường phá hỏng, nhưng trong khoảnh khắc Tạ Dật Tiềm hồi thần, hắn vẫn không phản ứng đến điều dị thường xung quanh.
Chỉ thấy trong một cái đình khô ráo phía trước cách đó không xa bỗng nhiên truyền ra một tiếng rên rỉ nhỏ vụn, Tạ Dật Tiềm nhất thời cả kinh nhìn lại.
Mà xuyên qua khô đình có thể nhìn thấy được, từ thân thể trắng nõn nửa che nửa đậy cho đến từng chút ấn ký màu đỏ lộ ra, cuối cùng là quay đầu nhìn gương mặt quen mắt đến không thể quen mắt hơn được nữa.
Hai gò má Huyền Ảnh ửng đỏ, đôi mắt hạnh hiếm thấy mất đi vẻ trong sáng, mái tóc đen tán loạn lộ ra ở phía sau hơi rối tung, lúc đong đưa kéo theo nửa đoạn sa y trượt xuống.
Hãy còn ôm tỳ bà che nửa mặt.
Sa y đỏ thẫm khoác trên bả vai kia, còn có người mềm nhũn ngã xuống dưới chân, hình tượng hoàn toàn bất đồng, khiến cho tâm trạng Tạ Dật Tiềm không nhịn được khẽ xao động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất