Chương 1
Anh lại gọi lung tung?
1.
"Cho dù là làm người hay làm việc, đều phải giống như viết thư pháp, vững vàng, mạch lạc, tránh nóng nảy, nhớ kĩ nhớ kĩ..."
Lăng Lãng đứng bên cạnh lão Vưu, một tay chấp bút giống lão, từng nét bút nghiêm túc mà phóng khoáng. Nghe thấy lời lão Vưu, khuôn mặt nghiêm túc âm thầm gật đầu.
Tào Quân Học ngồi tùy tiện trên sô pha, chân bắt chéo lắc lắc. Hiện đang cuối thu nhưng chỉ mặc một chiếc áo không tay màu đen, hai cánh tay rắn chắc khỏe mạnh khoanh trước ngực, lông mày rậm chưa cau, đang gắng hết sức kiềm chế "nóng nảy", chỉ có thể nhìn chằm chằm Lăng Lãng.
Ừm, anh yêu Lăng Lãng nhất, cho dù có nhìn bao nhiêu lần cũng đẹp đến ai nha má ơi khủng khiếp, khiến anh thích muốn chết!
Fuck! Muốn bế lên, ngay bây giờ!
Hai mắt Tào Quân Học như phát ra ánh sáng màu xanh lục, đói khát lại phấn khích, lập tức khóa chặt Lăng Lãng mặc áo hoodie trắng không chớp mắt, nhìn cổ áo tay bên phải dán chặt vào làn da, vì cầm bút nên phải xoắn lên của cậu, lộ ra một đoạn cổ tay.
Mẹ nó, muốn liếm, quỳ xuống liếm.
Mà Lăng Lãng vốn dĩ đang chuyên chú tập trung, đột nhiên da đầu tê dại, răng ê ẩm. Cậu nhân lúc vừa viết xong một nét, nhanh chóng ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tào Quân Học. Hai mắt đối phương lập tức sáng lên, cười lộ ra một hàm răng trắng với cậu, Lăng Lãng nhìn thấy bộ dáng ngốc không ra gì.
Nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn 10 giờ. Tào Quân Học đứng lên, yên lặng rời khỏi nhà lão Vưu, định đi chợ bán thức ăn mua đồ ăn trưa hôm nay.
Lăng Lãng nhà anh đứng lâu như thế, cứ mua chút cốt lết đi. Ừmmmm, Lăng Lãng thích ăn cà tím, làm cà tím dồn thịt đi, xào một phần thịt lợn ướp muối, làm thêm gì nữa ta?
Khí chất cả người Tào Quân Học đặc biệt có hơi thở thô kệch của đàn ông Đông Bắc, diện mạo ngược lại có vẻ đẹp ngỗ ngược, thô bạo thành tính, thoạt nhìn là kiểu đặc biệt hung ác, đứng ở đó nhìn càng giống như ông trùm, có thể dọa người ta choáng váng luôn.
Anh đối xử với người khác thật sự cũng không tốt tính cho lắm, như cái thùng nổ, còn rất lớn giọng, trong miệng mang tay cầm "chạy xe lửa(*)" chém vài câu dạy bảo cấp dưới — đám học nghề bọn họ ngoan ngoãn nghe lời.
(*): Raw là 跑火车, mô tả một người nói không có cơ sở và có thể nói bất cứ điều gì người đó muốn.
Giống như anh dừng ở chợ bán thức ăn lúc này, bác gái hào phóng ngược lại rất thích anh, một tay cầm hai bó cải non dính nước đưa đến trước mặt anh.
"Đất nhà trồng, chỉ còn lại mấy bó cuối cùng này, non cực kỳ."
"Không, Tiểu Lãng nhà tôi không ăn rau tần ô. Cái đó, mồng tơi, còn lại đều lấy hết, đừng nhặt lá có sâu, Tiểu Lãng muốn nhìn tôi nhặt lại lần nữa."
"Ừ ừ, được được được. Ôi trời, xem nhóm thanh niên các cậu, cưng chiều con mình thế này, vậy cũng không được đâu. Bác nói này chàng trai, chỉ nên..."
"Ấy, moẹ nó ai cưng chiều con? Đó là...vợ tôi!" Lông mày rậm Tào Quân Học nhướng lên, lông mi đều mang theo vẻ vui mừng hạnh phúc..
"Ái chà, vậy cô... cô vợ này được cưng chiều ghê."
"Đúng vậy, vợ tôi rất đẹp, ai cũng khen cậu ấy đẹp hết." Tào Quân Học gọi cái xưng hô nào đó càng ngày càng trôi chảy, lải nhải trước mặt bác gái không ngừng, toàn để khen Lăng Lãng nhà anh.
Mà Lăng Lãng ở bên này viết được vài tờ rồi uống trà với ông Vưu, hai cụ già giữ cậu lại ăn cơm, sư mẫu còn nói đặc biệt chuẩn bị món cậu thích ăn, Lăng Lãng thèm ngay tại chỗ, nhanh chóng đồng ý không hề chối từ.
Trước khi cậu chuẩn bị chơi cờ với ông Vưu thì nhớ đến việc gọi điện thoại nói với Tào Quân Học không quay về ăn cơm.
"Gì? Không về sao? Đã mua xong thức ăn rồi! Toàn món em muốn đó!"
"Để buổi tối ăn cũng như nhau mà. Anh đừng có dong dài nữa, em cúp đây." Nói cúp liền cúp, làm cho Tào Quân Học ở bên này trừng to mắt, cơ ngực cũng phập phồng theo.
Hay thật, vậy là không trở về?
"Fuck! Một mình ông đây ăn cơm cái quái gì, cũng chả ngon miệng!" Tào Quân Học hét một câu, làm cho đôi tình nhân đi ngang qua hết cả hồn, quay đầu lại nhìn người đàn ông cả người đầy chướng khí đang đứng đó thì bị dọa nhảy dựng.
Tào Quân Học liếc mắt nhìn bọn họ, vẫn tiếp tục gào khan với di động đang báo bận.
"Rõ ràng đã nói cơm mình làm mới là đệ nhất thế giới mà..." Gào xong rồi chậc lưỡi, sờ cái đầu húi cua sau xoay người rời đi, "Mình cũng phải đến nhà ông Vưu ăn cơm."
1.
"Cho dù là làm người hay làm việc, đều phải giống như viết thư pháp, vững vàng, mạch lạc, tránh nóng nảy, nhớ kĩ nhớ kĩ..."
Lăng Lãng đứng bên cạnh lão Vưu, một tay chấp bút giống lão, từng nét bút nghiêm túc mà phóng khoáng. Nghe thấy lời lão Vưu, khuôn mặt nghiêm túc âm thầm gật đầu.
Tào Quân Học ngồi tùy tiện trên sô pha, chân bắt chéo lắc lắc. Hiện đang cuối thu nhưng chỉ mặc một chiếc áo không tay màu đen, hai cánh tay rắn chắc khỏe mạnh khoanh trước ngực, lông mày rậm chưa cau, đang gắng hết sức kiềm chế "nóng nảy", chỉ có thể nhìn chằm chằm Lăng Lãng.
Ừm, anh yêu Lăng Lãng nhất, cho dù có nhìn bao nhiêu lần cũng đẹp đến ai nha má ơi khủng khiếp, khiến anh thích muốn chết!
Fuck! Muốn bế lên, ngay bây giờ!
Hai mắt Tào Quân Học như phát ra ánh sáng màu xanh lục, đói khát lại phấn khích, lập tức khóa chặt Lăng Lãng mặc áo hoodie trắng không chớp mắt, nhìn cổ áo tay bên phải dán chặt vào làn da, vì cầm bút nên phải xoắn lên của cậu, lộ ra một đoạn cổ tay.
Mẹ nó, muốn liếm, quỳ xuống liếm.
Mà Lăng Lãng vốn dĩ đang chuyên chú tập trung, đột nhiên da đầu tê dại, răng ê ẩm. Cậu nhân lúc vừa viết xong một nét, nhanh chóng ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tào Quân Học. Hai mắt đối phương lập tức sáng lên, cười lộ ra một hàm răng trắng với cậu, Lăng Lãng nhìn thấy bộ dáng ngốc không ra gì.
Nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn 10 giờ. Tào Quân Học đứng lên, yên lặng rời khỏi nhà lão Vưu, định đi chợ bán thức ăn mua đồ ăn trưa hôm nay.
Lăng Lãng nhà anh đứng lâu như thế, cứ mua chút cốt lết đi. Ừmmmm, Lăng Lãng thích ăn cà tím, làm cà tím dồn thịt đi, xào một phần thịt lợn ướp muối, làm thêm gì nữa ta?
Khí chất cả người Tào Quân Học đặc biệt có hơi thở thô kệch của đàn ông Đông Bắc, diện mạo ngược lại có vẻ đẹp ngỗ ngược, thô bạo thành tính, thoạt nhìn là kiểu đặc biệt hung ác, đứng ở đó nhìn càng giống như ông trùm, có thể dọa người ta choáng váng luôn.
Anh đối xử với người khác thật sự cũng không tốt tính cho lắm, như cái thùng nổ, còn rất lớn giọng, trong miệng mang tay cầm "chạy xe lửa(*)" chém vài câu dạy bảo cấp dưới — đám học nghề bọn họ ngoan ngoãn nghe lời.
(*): Raw là 跑火车, mô tả một người nói không có cơ sở và có thể nói bất cứ điều gì người đó muốn.
Giống như anh dừng ở chợ bán thức ăn lúc này, bác gái hào phóng ngược lại rất thích anh, một tay cầm hai bó cải non dính nước đưa đến trước mặt anh.
"Đất nhà trồng, chỉ còn lại mấy bó cuối cùng này, non cực kỳ."
"Không, Tiểu Lãng nhà tôi không ăn rau tần ô. Cái đó, mồng tơi, còn lại đều lấy hết, đừng nhặt lá có sâu, Tiểu Lãng muốn nhìn tôi nhặt lại lần nữa."
"Ừ ừ, được được được. Ôi trời, xem nhóm thanh niên các cậu, cưng chiều con mình thế này, vậy cũng không được đâu. Bác nói này chàng trai, chỉ nên..."
"Ấy, moẹ nó ai cưng chiều con? Đó là...vợ tôi!" Lông mày rậm Tào Quân Học nhướng lên, lông mi đều mang theo vẻ vui mừng hạnh phúc..
"Ái chà, vậy cô... cô vợ này được cưng chiều ghê."
"Đúng vậy, vợ tôi rất đẹp, ai cũng khen cậu ấy đẹp hết." Tào Quân Học gọi cái xưng hô nào đó càng ngày càng trôi chảy, lải nhải trước mặt bác gái không ngừng, toàn để khen Lăng Lãng nhà anh.
Mà Lăng Lãng ở bên này viết được vài tờ rồi uống trà với ông Vưu, hai cụ già giữ cậu lại ăn cơm, sư mẫu còn nói đặc biệt chuẩn bị món cậu thích ăn, Lăng Lãng thèm ngay tại chỗ, nhanh chóng đồng ý không hề chối từ.
Trước khi cậu chuẩn bị chơi cờ với ông Vưu thì nhớ đến việc gọi điện thoại nói với Tào Quân Học không quay về ăn cơm.
"Gì? Không về sao? Đã mua xong thức ăn rồi! Toàn món em muốn đó!"
"Để buổi tối ăn cũng như nhau mà. Anh đừng có dong dài nữa, em cúp đây." Nói cúp liền cúp, làm cho Tào Quân Học ở bên này trừng to mắt, cơ ngực cũng phập phồng theo.
Hay thật, vậy là không trở về?
"Fuck! Một mình ông đây ăn cơm cái quái gì, cũng chả ngon miệng!" Tào Quân Học hét một câu, làm cho đôi tình nhân đi ngang qua hết cả hồn, quay đầu lại nhìn người đàn ông cả người đầy chướng khí đang đứng đó thì bị dọa nhảy dựng.
Tào Quân Học liếc mắt nhìn bọn họ, vẫn tiếp tục gào khan với di động đang báo bận.
"Rõ ràng đã nói cơm mình làm mới là đệ nhất thế giới mà..." Gào xong rồi chậc lưỡi, sờ cái đầu húi cua sau xoay người rời đi, "Mình cũng phải đến nhà ông Vưu ăn cơm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất