Chương 19: [NHIẾP HÀN SƠN] 4.5
Câu hỏi của Nhiếp Hàn Sơn không được đáp lại, Ôn Chước Ngôn không nói lời nào mà chỉ rúc đầu vào cổ hắn.
Mặt cậu nóng bỏng, cọ cho Nhiếp Hàn Sơn phát hoảng, không dám ở lại lâu nữa, lập tức ra ngoài tìm thang máy. Quan Hạc cũng coi như giúp đỡ hết mình, một đường theo hai người bọn họ xuống tận bãi đỗ xe, giúp một tay nhét Ôn Chước Ngôn vào ghế phó lái, thắt dây an toàn đầy đủ, sau đó nhìn Nhiếp Hàn Sơn mồ hôi đầy trán, nụ cuời trên mặt còn chưa khép lại.
Nhiếp Hàn Sơn liếc nhìn anh ta xem xét, ngoài cười nhưng trong không cười.
Tay Quan Hạc còn đặt trên cửa xe, mắt chớp chớp trông đến là xảo quyệt: "Thả người đi cuối cùng người lại bị người ta dụ đi mất, đành phải chịu thôi nhỉ?"
Nhiếp Hàn Sơn đẩy người ra ngoài, đóng cửa xe.
Điều hòa được bật lên, cuối cùng cũng bớt oi bức đi. Nhiếp Hàn Sơn không lái xe đi ngay lập tức, trước tiên hắn lấy ra một chai nước khoáng tu hết non nửa, sau đói lại vươn tay ra sờ sờ khóe mắt Ôn Chước Ngôn. Ôn Chước Ngôn đại khái là đau đầu, sau khi lên xe vẫn ôm đầu nhẹ giọng hừ hừ, âm thanh gãi cho hạ thân của Nhiếp Hàn Sơn trở nên "phấn chấn", nhưng hắn không để ý đến nó.
"Sở Kiêu bắt em đến đây à?"
Câu hỏi bỗng dưng bật ra, nghe lại càng giống như đang lầm bầm lầu bầu.
Tiếng rên rỉ ngừng lại, Ôn Chước Ngôn quay đầu chăm chú nhìn hắn, dần dần, như có một hiệu ứng đặc biệt trong điện ảnh, băng tuyết tan đi, mọi thứ che giấu trong con ngươi đều bị tầng hơi nước từng chút, từng chút một nuốt chửng rồi lại cuối cùng biến mất vô tung.
"Nhiếp ca?"
Lặng thinh một hồi, Nhiếp Hàn Sơn vỗ nhẹ lên đầu cậu, "Không phải rất giỏi giả say sao? Bản lĩnh đâu rồi?"
Xe lái ra khỏi garage.
Quan Hạc nói đúng, hắn quả thật rất không tán thành việc Ôn Chước Ngôn đến công ty này. Mặc dù nhiều cơ hội, nhưng nếu không có sự hướng dẫn của một tiền bối có kinh nghiệm lãnh đạo như Lương Khâm Vũ xuất thân từ công ty 4A thì kiểu gì cũng phải chịu khổ một chút. Trước đây hắn cũng nghĩ như vậy nhưng cũng chỉ nghĩ tới thôi, rốt cuộc là hắn đã bỏ qua cơ hội can thiệp vào lựa chọn của cậu. Mà bây giờ cái cảm giác khó chịu ấy lại lần nữa tác quái trong lồng ngực hắn.
Thiên Lan sương đô là nơi nào, một thực tập sinh bộ phận sáng tạo cần phải ở chỗ này học uống rượu, uống đến say như chết sao? Chỉ sợ là công ty cảm thấy diện mạo đẹp đẽ như vậy mà chỉ ở bộ phận sáng tạo thì không thể phát huy hết toàn bộ giá trị, vậy nên có ý đồ lợi dụng toàn diện tài nguyên. Tất cả mọi chuyện đều vượt ngoài tầm khống chế của hắn, hắn ghét loại cảm giác này, rõ ràng là không nên như thế.
Nhiếp Hàn Sơn không tính đưa cậu về giao cho người bạn cùng phòng hắn chưa gặp lần nào kia, vậy nên hắn trực tiếp lái về nhà mình.
Đi được nửa chặng đường, khi đang đứng chờ đèn đỏ, một bàn tay đột nhiên từ bên phải vươn ra, đầu ngón tay đặt lên khóe mắt hắn, không đến nơi đến chốn mà vẽ theo đường viền. Nhiếp Hàn Sơn thở dài, vươn tay chộp lấy tay cậu, quay đầu đã thấy Ôn Chước Ngôn đang híp đôi mắt mù sương kia theo dõi hắn.
Tỉnh táo lại nào.
"Anh đang giận." Âm thanh cứ như đang nỉ non, khàn khàn lại mềm mại như lúc cậu ốm vậy.
Nhiếp Hàn Sơn cảm giác máu toàn thây chảy càng lúc càng nhanh, mà thủ phạm lại không biết sống chết đưa mặt lại gần hắn, vùi vào kẽ cổ mà không ngừng khịt mũi như một chú cún con.
Hít sâu một hơi, Nhiếp Hàn Sơn đẩy mặt cậu ra.
"Em ngoan ngoãn một chỗ đi thì anh sẽ vui."
Ôn Chước Ngôn bèn bất động.
Xe chạy một đường ra khỏi khu thương mại, rẽ trái vào con đường rợp bóng cây, những cây ngô đồng hai bên đường đã được vài năm tuổi, những tán lá xanh mướt siết chặt con phố cổ thành một đường ống thông gió mảnh mai kín mít, người trong "ống thông gió" ấy thở dài một hơi, một cảm giác mệt mỏi khó lý giải ập đến, tứ chi cũng cứng đờ. Nhiếp Hàn Sơn hạ thấp cửa kính, sau đó mở nhạc lên nghe. Một lát sau, hắn quay đầu kiểm tra xem Ôn Chước Ngôn có ngủ không, vừa quay đầu lại đã thấy người phía sau ngồi thẳng tắp. Nhìn đi nhìn lại vài lần, hắn phát hiện cậu vẫn ngồi bất động như cũ, trong lòng hắn giật mình.
Nghe thấy Nhiếp Hàn Sơn bỗng cười rộ lên, Ôn Chước Ngôn trợn tròn mắt.
"Sao, còn phải để anh giải huyệt cho em nữa hả?" Nhiếp Hàn Sơn lắc đầu, "Một, hai, ba, giải."
Ôn Chước Ngôn thở hắt ra, ngã vào lưng ghế dựa, "Nhiếp ca."
Nhiếp Hàn Sơn lên tiếng, đợi hồi lâu lại không thấy đoạn tiếp theo. Ôn Chước Ngôn lại nói:"Nhiếp ca."
Nhiếp Hàn Sơn lại đáp, sau đó cậu lại gọi. Như vậy một lúc, Nhiếp Hàn Sơn đau đầu thật sự: "Chơi nghiện rồi à bạn nhỏ?"
Ôn Chước Ngôn nhe răng cười, Nhiếp Hàn Sơn vụng trộm ngắm cậu, lén thò một bàn tay để thả lỏng cổ áo.
Suy nghĩ một chút, Nhiếp Hàn Sơn tìm một nhà thuốc trên hướng dẫn đi đường, sau đó đổi đường lại tới đó. Dừng xe xong, hắn dặn cậu nhớ ngồi trong xe. Thấy cậu gật đầu, hắn lại duỗi tay ra vỗ lên đầu cậu hai cái. Tầm mắt đảo qua gò má cùng với đôi môi ửng hồng kia, hô hấp chợt cứng lại. Hắn vội vàng rút tay về, lòng trăm mối ngổn ngang mà xuống xe.
Hắn quen mùi mà mua thuốc giải rượu, thấy cách vách có cửa hàng tiện lợi nên lại đi mua thêm chút đồ ăn vặt. Lúc đến quầy thu ngân, trước hắn có một đôi nam nữ đang cầm một hộp bao. Hắn dời tầm mắt đến đó, không nhận ra là đã đến lượt mình thanh toán. Thu ngân vừa gọi, hắn vội chạy tới lấy ví ra, trả tiền rồi vội vàng rời đi. Chỗ dừng xe cách cửa hàng cũng không xa. Nhiếp Hàn Sơn cúi đầu đi như bay, đến sau mở cửa xe, trước tiên là ném đồ vào ghế sau, sau đó chui vào trong xe, thò tay đi kéo dây an toàn. Lúc định giúp Ôn Chước Ngôn kiểm tra lại dây của cậu thì lại phát hiện bên cạnh không có một bóng người.
Đầu óc trống rỗng mất năm giây.
Nhiếp Hàn Sơn tự trấn an bản thân mình. Tạm thời không cần phải vỡ trận vội, trước hết cứ gọi cho Ôn Chước Ngôn một cuộc đã. Nhạc chờ chạy được một nửa thì bỗng có thông báo máy bận. Tắt đi gọi lại thì bên kia trực tiếp ngắt luôn. Trầm mặc một lát, Nhiếp Hàn Sơn lại xe đi dò. Phần lớn các cửa hàng đều đã đọc cửa, người đi đường cũng thưa thớt. Vậy mà dạo quanh một vòng lại vẫn không thấy bóng người quen thuộc ấy đâu. Hắn lại lái đến tiệm thuốc với cửa hàng tiện lợi để hỏi thăm. Nhưng một người thì cố nói chuyện phiếm, một người lại bận rộn tính tiền, đều không hỏi được gì cả.
Lúc này hắn mới bắt đầu có chút bối rối.
Mười giờ mười lăm phút, Ôn Chước Ngôn đang ngồi ở bên hồ bơi trong công viên nhỏ, nhìn ông lão ở quầy hàng làm kẹo đường.
Một mình Nhiếp Hàn Sơn đã gần như lật tung cả cái chỗ này lên, hệt như một bậc phụ huynh bị lạc mất đứa con; trước khi tìm thấy người thì trong đầu đã tính toán sau này phải dạy dỗ đứa nhỏ như thế nào, đến cả kịch bản cũng chuẩn bị xong rồi; kết quả vừa nhìn thấy gương mặt kia, lại nhìn ông cụ bắt đầu thu sạp hàng, trong miệng chỉ nhảy ra được một câu:
"Muốn cây nào?"
Tâm vẫn đủ ác, chỉ mua cho cậu mỗi một con rồng.
Sau khi lên xe Nhiếp Hàn Sơn lập tức kiểm tra di động cho cậu, quả nhiên đã không còn ở trên người, ví tiền cũng không cánh mà bay, túi quần còn bị xước mất một miếng. Hắn sờ tới sờ lui trên người Ôn Chước Ngôn, cậu không nói lời nào cũng không phản kháng, tròng mắt mang theo hơi nước nhìn theo bàn tay đi tới đi lui của hắn, sau đó nhìn đến đồng hồ trên cổ tay hắn. Nhiếp Hàn Sơn dứt khoát cởi đồng hồ xuống cho cậu chơi, con ma men này rất vui vẻ, đón lấy loay hoay một trận, bất quá chẳng bao lâu sau đã trả lại rồi, trên mặt không khỏi có chút thất vọng. Nhiếp Hàn Sơn còn đang đắm chìm trong cảm giác sợ hãi vừa rồi, vẫn không lên tiếng, ngay cả radio cũng không mở.
Cửa kính xe được hạ xuống mức thấp nhất, gió đêm phả vào mặt người, thổi một hồi, tấm kính lại nâng lên cao như ban đầu.
Khi đang đứng chờ đèn đỏ, một bàn tay bất ngờ vươn ra từ ghế phụ, cởi thắt lưng rồi thò vào quần hắn. Nhiếp Hàn Sơn giật mình, thấp giọng chửi tục, bắt được cái tay kia ấn lên hộp tay vịn. "Có tin anh đá em xuống xe không?"
Có lẽ là bởi vì ánh mắt của hắn quá mức hung ác, con ma men kia chớp mắt, bắt đầu ngoan ngoãn trở lại.
Một càng đi càng bực mình. Hắn cũng không biết là hắn đang giận mình bỗng dưng nổi cáu với cậu hay là giận cậu hành động linh tinh. Mãi mới về đến nhà, còn chưa kịp thay giày, hắn đã trực tiếp ấn Ôn Chước Ngôn lên cửa. Ôn Chước Ngôn bị hắn ấn đến mức cuộn tròn, hắn bèn ghé mặt đến gần, hôn lên môi cậu thấy sâu, hệt như một con sói đang vồ bắt con mồi. Mà Ôn Chước Ngôn lại bỗng ngoan ngoãn, thành thật mặc hắn hôn, bàn tay cũng cùng lúc thò vào trong áo, ôm lấy eo hắn.
Hai người đứng ở huyền quan rất lâu, Nhiếp Hàn Sơn tách hai chân của cậu ra, nhấc đùi cậu lên muốn ôm người vào phòng khách. Ôn Chước Ngôn thuận theo vươn tay ôm cổ hắn, để mặc cho hắn ôm một đoạn, rồi đột nhiên đẩy một cái, bắt đầu ra sức giãy dụa. Nhiếp Hàn Sơn không hề có sự chuẩn bị, bị hành động đột ngột của cậu làm cho mất thăng bằng, cả hai người đồng loạt va vào tủ rượu – một giây kia Ôn Chước Ngôn phản ứng nhanh còn hơn cả người từng lăn lộn trong quân đội là Nhiếp Hàn Sơn, trong khoảnh khắc mà dưới chân dường như sắp trượt ngã cậu đã kịp xoay người vịn vào tủ rượu, đồng thời ôm đầu Nhiếp Hàn Sơn vào lòng bảo vệ. Cũng may Nhiếp Hàn Sơn rời khỏi quân đội mấy năm nay cũng không chỉ lo hưởng thụ, tuy nói phản ứng vẫn chậm hơn Ôn Chước Ngôn một nhịp nhưng rồi cũng kịp trước khi đối phương va vào tủ rượu kéo người về.
Náo loạn như vậy xong, Nhiếp Hàn Sơn tỉnh táo lại, Ôn Chước Ngôn cũng đã yên vị.
Người say rõ ràng chỉ có Ôn Chước Ngôn.
Hắn thầm cười khổ, trực tiếp nhét người vào phòng ngủ cho khách, hầu hạ cậu uống thuốc, uống xong lại cho cậu uống sữa bò mua từ cửa hàng tiện lời, cuối cùng mới sắp xếp cho cậu ngủ.
Kết quả con ma men nói muốn đi tắm.
Nhiếp Hàn Sơn cười, theo dõi ánh mắt cậu: "Em cũng biết mình cần đi tắm?"
Ôn Chước Ngôn bắt đầu hất chăn. Nhiếp Hàn Sơn đau đầu, vươn tay đè lại bờ vai của cậu: "Thành thật mà nghỉ ngơi đi, anh cũng không ngại..."
Chữ 'em' còn chưa kịp thốt ra, người đã bị đối phương dùng một lực kỳ dị kéo xuống. Ôn Chước Ngôn một tay nắm lấy cổ áo của hắn, một tay nắm lấy tóc sau đầu, lập tức cắn nát môi hắn. Mất cảnh giác khiến Nhiếp Hàn Sơn nhất thời chìm vào thế bất lợi, vừa định thần lại thì mình đã ở trên giường bị Ôn Chước Ngôn đè xuống rồi. Lúc trước ở nông thôn, hắn đã được chứng kiến sức của Ôn Chước Ngôn. Một người đàn ông cao to, vạm vỡ cũng có thể bị cậu vác lên. Chẳng qua khi đó ở trên giường, biểu hiện của cậu quá mức ngoan ngoãn, vậy nên hắn không ngờ tới sức lực này sẽ có một ngày dùng trên người mình.
Vị trí như vậy không khỏi lại gợi hắn một lần nữa nhớ về trải nghiệm hậu huyệt bị ngón tay của đối phương xâm phạm. Hắn hung ác đẩy vai của đối phương, dồn lực lật người để đè cậu xuống thân. Nào ngờ Ôn Chước Ngôn không chịu khuất phục, dùng đầu gối chặn chân hắn lại rồi vùng thoát ra. Đấu tranh một phen, Nhiếp Hàn Sơn đụng đầu vào thành giường, đau đến hai mắt đen kịt. Ôn Chước Ngôn đã giành được phần thắng.
Nhưng tiếng kêu đau kia của hắn, Ôn Chước Ngôn vẫn nghe thấy được. Sức lực trên tay thanh niên kia đột nhiên buông lỏng, trầm thấp gọi một tiếng "Nhiếp ca".
Nhiếp Hàn Sơn che đầu mím môi, vẫn còn đang giảm xóc, sau đó cảm thấy một đôi cánh tay ôm chặt hắn vào lòng. Bên tai có một cơn gió nóng thổi tới, nhẹ như sợ làm hắn đau – mãi đến khi cơn choáng váng qua đi, hắn mới nhận ra con ma men kia là đang muốn thổi bay vết sưng của mình, nhưng lại cũng không dám nhúc nhích đầu hắn.
Tim hắn hơi thắt lại.
Sau gáy dường như đã sưng lên, nhưng cũng không có cảm giác máu chảy. Nhiếp Hàn Sơn trầm mặc rất lâu, vươn tay kéo mặt Ôn Chước Ngôn đến trước mắt, chăm chú soi kỹ ánh mắt của cậu, có ý xem cậu có còn say hay không. Không chịu ngồi yên, đối phương đòi hôn chóp mũi của hắn, sau đó mặt dày mày dạn dán trán của mình vào trán hắn, đủ mọi loại hình thái lưu luyến.
Nhiếp Hàn Sơn bất động, nhìn chằm chằm cậu, lúc mở miệng ra lại phát hiện giọng bản thân có hơi khàn: "Bạn nhỏ tiểu Ôn, em nói không biết giữ lời."
Ôn Chước Ngôn chớp mắt.
"Đã bảo em ngoan ngoãn ngồi trên xe. Bỏ mặc Nhiếp ca chắc là rất vui đúng không?" Hắn liếm môi, vết thương trên máu đã đông lại, "Hay là em chê anh lười vận động nên bắt anh đi bộ nhiều chút, thuận tiện kiểm tra sức chịu đựng của trái tim?"
Ôn Chước Ngôn theo dõi ánh mắt hắn, lông mi gần như chạm được làn da của hắn – đàn ông con trai lông mi dài như vậy để làm cái gì.
Thấy bộ dạng này của cậu, Nhiếp Hàn Sơn bỗng có chút hờn dỗi, "Chạy thì cũng thôi đi," Cổ họng thắt lại, có chút ngứa ngáy khó chịu, "Cái tay bẩn thỉu của người khác sờ mó mình mà em cũng không biết tránh? Lúc đè anh không phải rất hùng hổ sao? Tiền không có, di động không có. Sao không làm mất chính mình luôn đi!"
Đau đầu kinh khủng, hắn còn muốn đấm cho người này một cái, để cậu ta tự mình nếm trải mùi vị của mình, sau đó đổi lại thành mình đi say một trận. Nhưng nếu là thật vậy thì giờ phút này, Ôn Chước Ngôn cũng sẽ không nằm trên người hắn. Có nhiều lúc, nếu hắn tàn nhẫn thêm một chút, mọi chuyện sẽ thật tựa như hiệu ứng cánh bướm, rẽ sang một phương hướng hoàn toàn bất đồng.
Hơi thở của hắn có chút nặng nề, sau đó hắn mới nhận ra đó không phải chỉ là tiếng của chính mình. Ôn Chước Ngôn nhìn hắn, hô hấp cũng ngày càng nặng nề. Mà ngay khi hắn vừa phát hiện, hơi thở nặng nề của cậu bỗng biến thành gấp gáp, như thể không thở nổi vậy. Nhiếp Hàn Sơn biết tố chất cơ thể của cậu như nào, nhưng cũng không biết cụ thể là có vấn đề gì. Hiện tại thấy tình huống như vậy thì hắn có chút hốt hoảng, muốn hỏi sao thế, tiếng thở dốc của đối phương lại bỗng ngưng bặt.
"Không thấy anh."
Cả người Nhiếp Hàn Sơn cứng lại.
Ánh mắt Ôn Chước Ngôn hơi tối lại, Nhiếp Hàn Sơn không nhìn ra gợn sóng nào trong đó. Giọng nói của thanh niên bình tĩnh lạ thường: "Em không thấy anh, nên em đi tìm."
Mãi một lúc lâu sau, trong phòng vẫn không có tiếng động nào.
Giờ khắc này, Nhiếp Hàn Sơn cần một điếu thuốc, hắn cần suy nghĩ, nhưng hắn biết rằng sợi dây kia trong tim mình đã đứt – có lẽ là vào lúc này, hoặc vào lúc ở tủ rượu, hoặc thậm chí là sớm hơn.
Một lúc lâu sau, hai người duy trì tư thế này đã bắt đầu cảm thấy đau mỏi. Nhiếp Hàn Sơn thò tay chỉnh đèn bàn về mức tối nhất, cởi thắt lưng, cúc áo và khóa quần, nắm tay Ôn Chước Ngôn chui vào trong quần lót rồi mò lên dương v*t của chính mình. Trong phòng khách chỉ có một hũ vaseline mà dì giúp việc để lại, Nhiếp Hàn Sơn cũng lười cố kỵ những thứ khác. Sau khi lấy đồ ra khỏi ngăn kéo, cởi quần bôi trơn cho hắn, Ôn Chước Ngôn đã "đùa bỡn" dương v*t của hắn cương cứng hết cả lên, vùi đầu vào ngực hắn cắn mút đầu v*, đồng thời nắm lấy dương v*t của cả hai người trong lòng bàn tay ma sát. Khi ngón tay hắn tự mò vào hậu huyệt của chính mình, cảm giác quái dị còn mạnh hơn so với lần hắn bị Ôn Chước Ngôn xâm nhập trước đấy, nhưng mà hắn phải xấu hổ mở miệng thừa nhận rằng, khoái cảm còn không bằng một phần vạn ngón tay Ôn Chước Ngôn tạo ra.
Hắn khó mà có thể tưởng tượng được bộ dạng hiện tại của chính mình. Một người đàn ông thân hình vạm vỡ lại giang rộng hai chân, bị một thanh niên gương mặt tuấn tú mút đầu ngực như bú sữa mà bản thân thì lại đang nhét ngón tay vào trong hậu môn đào móc, thỉnh thoảng lại thở dốc nặng nề vì dương v*t được vuốt ve mang đến khoái cảm.
Ôn Chước Ngôn tiến vào có chút dã man.
Hoặc có thể là do sản phẩm bôi trơn không đạt được hiệu quả tốt và vị trí chuẩn bị khai phá khác nhau – vì người khác khai phá và chính mình tự thẩm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau – dương v*t của Ôn Chước Ngôn tuy rằng rất khả quan, nhưng cũng không phải thô to như hay được miêu tả trong tiểu thuyết người lớn, tuy vậy thì cảm giác hậu môn bị xé rách vẫn khiến cho Nhiếp Hàn Sơn thần trí mê ly trong một khoảng thời gian dài. Vì quá đau nên cơ thể hắn không kiềm được phát run, hắn có thể cảm nhận được bên dưới đã bắt đầu chảy máu, nhưng tốt xấu gì hắn cũng cắn chặt răng để không phát ra những tiếng rên rỉ – bằng không thì ngay cả chút kiên trì cuối cùng hắn cũng chẳng còn lại bao nhiêu.
Trong suốt cả quá trình này, Ôn Chước Ngôn cũng chịu không nổi. Cậu thử vừa nhấp nhẹ vừa cúi đầu hôn khắp mặt Nhiếp Hàn Sơn. Nhiếp Hàn Sơn cũng không muốn kiểm tra xem cậu tỉnh táo được bao nhiêu.
Cảm giác đau đớn khiến dương v*t của hắn hơi nhũn ra. Ôn Chước Ngôn có thể nhận ra điều này, thò tay muốn tuốt cho hắn một lần nữa, lại bị giọng nói trầm thấp của Nhiếp Hàn Sơn cắt ngang: "Đừng chạm."
Có thể cảm giác được cơ thể của thanh niên cứng đờ.
Nhiếp Hàn Sơn thở dài, nhắm mắt lại: "... Dùng phía sau đi."
Cảm giác đau đớn qua đi thật sự chậm, nhưng trong quá trình nó dần yếu đi, cảm giác ngứa ngáy như có như không trong tràng đạo lại dần trở nên rõ ràng. Ôn Chước Ngôn thúc hông càng ngày càng mạnh, tốc độ cũng tăng dần. Nhiếp Hàn Sơn đại khái đã có thể mường tượng ra hình ảnh dâm đãng đến không chịu nổi này trong đầu. Nam nhân lớn tuổi hai chân ôm thành chữ M, cơ thể vì bị va chạm thô bạo mà không ngừng đung đưa, cái mông thì lại càng bị chơi càng cong lên – hắn bắt đầu cảm giác tràng đạo của mình trở nên tham lam, không ngừng mở rộng để có thể cảm nhận từng được gân căng tràn trên dương v*t nóng bỏng của thanh niên. dương v*t vì bị ngó lơ mà mãi mới cứng lại, sau đó lại nhờ ơn hai người cố tình bơ nó mà thời gian cương cứng của gậy th*t đồ sộ vượt qua cả mọi khi. Cuối cùng, vì tuyến tiền liệt không ngừng bị kích thích mà từng đợt tinh dịch đậm sệt phọt ra ngoài, khiến bụng dưới của hắn ướt nhẹp. Sau đó dương v*t lại chậm rãi mềm xuống.
Mà thanh niên rong ruổi kia vẫn đang tiếp tục.
Nhiếp Hàn Sơn cảm giác cả người mình đều hỏng rồi, từ cơ thể đến đầu óc.
Mặt cậu nóng bỏng, cọ cho Nhiếp Hàn Sơn phát hoảng, không dám ở lại lâu nữa, lập tức ra ngoài tìm thang máy. Quan Hạc cũng coi như giúp đỡ hết mình, một đường theo hai người bọn họ xuống tận bãi đỗ xe, giúp một tay nhét Ôn Chước Ngôn vào ghế phó lái, thắt dây an toàn đầy đủ, sau đó nhìn Nhiếp Hàn Sơn mồ hôi đầy trán, nụ cuời trên mặt còn chưa khép lại.
Nhiếp Hàn Sơn liếc nhìn anh ta xem xét, ngoài cười nhưng trong không cười.
Tay Quan Hạc còn đặt trên cửa xe, mắt chớp chớp trông đến là xảo quyệt: "Thả người đi cuối cùng người lại bị người ta dụ đi mất, đành phải chịu thôi nhỉ?"
Nhiếp Hàn Sơn đẩy người ra ngoài, đóng cửa xe.
Điều hòa được bật lên, cuối cùng cũng bớt oi bức đi. Nhiếp Hàn Sơn không lái xe đi ngay lập tức, trước tiên hắn lấy ra một chai nước khoáng tu hết non nửa, sau đói lại vươn tay ra sờ sờ khóe mắt Ôn Chước Ngôn. Ôn Chước Ngôn đại khái là đau đầu, sau khi lên xe vẫn ôm đầu nhẹ giọng hừ hừ, âm thanh gãi cho hạ thân của Nhiếp Hàn Sơn trở nên "phấn chấn", nhưng hắn không để ý đến nó.
"Sở Kiêu bắt em đến đây à?"
Câu hỏi bỗng dưng bật ra, nghe lại càng giống như đang lầm bầm lầu bầu.
Tiếng rên rỉ ngừng lại, Ôn Chước Ngôn quay đầu chăm chú nhìn hắn, dần dần, như có một hiệu ứng đặc biệt trong điện ảnh, băng tuyết tan đi, mọi thứ che giấu trong con ngươi đều bị tầng hơi nước từng chút, từng chút một nuốt chửng rồi lại cuối cùng biến mất vô tung.
"Nhiếp ca?"
Lặng thinh một hồi, Nhiếp Hàn Sơn vỗ nhẹ lên đầu cậu, "Không phải rất giỏi giả say sao? Bản lĩnh đâu rồi?"
Xe lái ra khỏi garage.
Quan Hạc nói đúng, hắn quả thật rất không tán thành việc Ôn Chước Ngôn đến công ty này. Mặc dù nhiều cơ hội, nhưng nếu không có sự hướng dẫn của một tiền bối có kinh nghiệm lãnh đạo như Lương Khâm Vũ xuất thân từ công ty 4A thì kiểu gì cũng phải chịu khổ một chút. Trước đây hắn cũng nghĩ như vậy nhưng cũng chỉ nghĩ tới thôi, rốt cuộc là hắn đã bỏ qua cơ hội can thiệp vào lựa chọn của cậu. Mà bây giờ cái cảm giác khó chịu ấy lại lần nữa tác quái trong lồng ngực hắn.
Thiên Lan sương đô là nơi nào, một thực tập sinh bộ phận sáng tạo cần phải ở chỗ này học uống rượu, uống đến say như chết sao? Chỉ sợ là công ty cảm thấy diện mạo đẹp đẽ như vậy mà chỉ ở bộ phận sáng tạo thì không thể phát huy hết toàn bộ giá trị, vậy nên có ý đồ lợi dụng toàn diện tài nguyên. Tất cả mọi chuyện đều vượt ngoài tầm khống chế của hắn, hắn ghét loại cảm giác này, rõ ràng là không nên như thế.
Nhiếp Hàn Sơn không tính đưa cậu về giao cho người bạn cùng phòng hắn chưa gặp lần nào kia, vậy nên hắn trực tiếp lái về nhà mình.
Đi được nửa chặng đường, khi đang đứng chờ đèn đỏ, một bàn tay đột nhiên từ bên phải vươn ra, đầu ngón tay đặt lên khóe mắt hắn, không đến nơi đến chốn mà vẽ theo đường viền. Nhiếp Hàn Sơn thở dài, vươn tay chộp lấy tay cậu, quay đầu đã thấy Ôn Chước Ngôn đang híp đôi mắt mù sương kia theo dõi hắn.
Tỉnh táo lại nào.
"Anh đang giận." Âm thanh cứ như đang nỉ non, khàn khàn lại mềm mại như lúc cậu ốm vậy.
Nhiếp Hàn Sơn cảm giác máu toàn thây chảy càng lúc càng nhanh, mà thủ phạm lại không biết sống chết đưa mặt lại gần hắn, vùi vào kẽ cổ mà không ngừng khịt mũi như một chú cún con.
Hít sâu một hơi, Nhiếp Hàn Sơn đẩy mặt cậu ra.
"Em ngoan ngoãn một chỗ đi thì anh sẽ vui."
Ôn Chước Ngôn bèn bất động.
Xe chạy một đường ra khỏi khu thương mại, rẽ trái vào con đường rợp bóng cây, những cây ngô đồng hai bên đường đã được vài năm tuổi, những tán lá xanh mướt siết chặt con phố cổ thành một đường ống thông gió mảnh mai kín mít, người trong "ống thông gió" ấy thở dài một hơi, một cảm giác mệt mỏi khó lý giải ập đến, tứ chi cũng cứng đờ. Nhiếp Hàn Sơn hạ thấp cửa kính, sau đó mở nhạc lên nghe. Một lát sau, hắn quay đầu kiểm tra xem Ôn Chước Ngôn có ngủ không, vừa quay đầu lại đã thấy người phía sau ngồi thẳng tắp. Nhìn đi nhìn lại vài lần, hắn phát hiện cậu vẫn ngồi bất động như cũ, trong lòng hắn giật mình.
Nghe thấy Nhiếp Hàn Sơn bỗng cười rộ lên, Ôn Chước Ngôn trợn tròn mắt.
"Sao, còn phải để anh giải huyệt cho em nữa hả?" Nhiếp Hàn Sơn lắc đầu, "Một, hai, ba, giải."
Ôn Chước Ngôn thở hắt ra, ngã vào lưng ghế dựa, "Nhiếp ca."
Nhiếp Hàn Sơn lên tiếng, đợi hồi lâu lại không thấy đoạn tiếp theo. Ôn Chước Ngôn lại nói:"Nhiếp ca."
Nhiếp Hàn Sơn lại đáp, sau đó cậu lại gọi. Như vậy một lúc, Nhiếp Hàn Sơn đau đầu thật sự: "Chơi nghiện rồi à bạn nhỏ?"
Ôn Chước Ngôn nhe răng cười, Nhiếp Hàn Sơn vụng trộm ngắm cậu, lén thò một bàn tay để thả lỏng cổ áo.
Suy nghĩ một chút, Nhiếp Hàn Sơn tìm một nhà thuốc trên hướng dẫn đi đường, sau đó đổi đường lại tới đó. Dừng xe xong, hắn dặn cậu nhớ ngồi trong xe. Thấy cậu gật đầu, hắn lại duỗi tay ra vỗ lên đầu cậu hai cái. Tầm mắt đảo qua gò má cùng với đôi môi ửng hồng kia, hô hấp chợt cứng lại. Hắn vội vàng rút tay về, lòng trăm mối ngổn ngang mà xuống xe.
Hắn quen mùi mà mua thuốc giải rượu, thấy cách vách có cửa hàng tiện lợi nên lại đi mua thêm chút đồ ăn vặt. Lúc đến quầy thu ngân, trước hắn có một đôi nam nữ đang cầm một hộp bao. Hắn dời tầm mắt đến đó, không nhận ra là đã đến lượt mình thanh toán. Thu ngân vừa gọi, hắn vội chạy tới lấy ví ra, trả tiền rồi vội vàng rời đi. Chỗ dừng xe cách cửa hàng cũng không xa. Nhiếp Hàn Sơn cúi đầu đi như bay, đến sau mở cửa xe, trước tiên là ném đồ vào ghế sau, sau đó chui vào trong xe, thò tay đi kéo dây an toàn. Lúc định giúp Ôn Chước Ngôn kiểm tra lại dây của cậu thì lại phát hiện bên cạnh không có một bóng người.
Đầu óc trống rỗng mất năm giây.
Nhiếp Hàn Sơn tự trấn an bản thân mình. Tạm thời không cần phải vỡ trận vội, trước hết cứ gọi cho Ôn Chước Ngôn một cuộc đã. Nhạc chờ chạy được một nửa thì bỗng có thông báo máy bận. Tắt đi gọi lại thì bên kia trực tiếp ngắt luôn. Trầm mặc một lát, Nhiếp Hàn Sơn lại xe đi dò. Phần lớn các cửa hàng đều đã đọc cửa, người đi đường cũng thưa thớt. Vậy mà dạo quanh một vòng lại vẫn không thấy bóng người quen thuộc ấy đâu. Hắn lại lái đến tiệm thuốc với cửa hàng tiện lợi để hỏi thăm. Nhưng một người thì cố nói chuyện phiếm, một người lại bận rộn tính tiền, đều không hỏi được gì cả.
Lúc này hắn mới bắt đầu có chút bối rối.
Mười giờ mười lăm phút, Ôn Chước Ngôn đang ngồi ở bên hồ bơi trong công viên nhỏ, nhìn ông lão ở quầy hàng làm kẹo đường.
Một mình Nhiếp Hàn Sơn đã gần như lật tung cả cái chỗ này lên, hệt như một bậc phụ huynh bị lạc mất đứa con; trước khi tìm thấy người thì trong đầu đã tính toán sau này phải dạy dỗ đứa nhỏ như thế nào, đến cả kịch bản cũng chuẩn bị xong rồi; kết quả vừa nhìn thấy gương mặt kia, lại nhìn ông cụ bắt đầu thu sạp hàng, trong miệng chỉ nhảy ra được một câu:
"Muốn cây nào?"
Tâm vẫn đủ ác, chỉ mua cho cậu mỗi một con rồng.
Sau khi lên xe Nhiếp Hàn Sơn lập tức kiểm tra di động cho cậu, quả nhiên đã không còn ở trên người, ví tiền cũng không cánh mà bay, túi quần còn bị xước mất một miếng. Hắn sờ tới sờ lui trên người Ôn Chước Ngôn, cậu không nói lời nào cũng không phản kháng, tròng mắt mang theo hơi nước nhìn theo bàn tay đi tới đi lui của hắn, sau đó nhìn đến đồng hồ trên cổ tay hắn. Nhiếp Hàn Sơn dứt khoát cởi đồng hồ xuống cho cậu chơi, con ma men này rất vui vẻ, đón lấy loay hoay một trận, bất quá chẳng bao lâu sau đã trả lại rồi, trên mặt không khỏi có chút thất vọng. Nhiếp Hàn Sơn còn đang đắm chìm trong cảm giác sợ hãi vừa rồi, vẫn không lên tiếng, ngay cả radio cũng không mở.
Cửa kính xe được hạ xuống mức thấp nhất, gió đêm phả vào mặt người, thổi một hồi, tấm kính lại nâng lên cao như ban đầu.
Khi đang đứng chờ đèn đỏ, một bàn tay bất ngờ vươn ra từ ghế phụ, cởi thắt lưng rồi thò vào quần hắn. Nhiếp Hàn Sơn giật mình, thấp giọng chửi tục, bắt được cái tay kia ấn lên hộp tay vịn. "Có tin anh đá em xuống xe không?"
Có lẽ là bởi vì ánh mắt của hắn quá mức hung ác, con ma men kia chớp mắt, bắt đầu ngoan ngoãn trở lại.
Một càng đi càng bực mình. Hắn cũng không biết là hắn đang giận mình bỗng dưng nổi cáu với cậu hay là giận cậu hành động linh tinh. Mãi mới về đến nhà, còn chưa kịp thay giày, hắn đã trực tiếp ấn Ôn Chước Ngôn lên cửa. Ôn Chước Ngôn bị hắn ấn đến mức cuộn tròn, hắn bèn ghé mặt đến gần, hôn lên môi cậu thấy sâu, hệt như một con sói đang vồ bắt con mồi. Mà Ôn Chước Ngôn lại bỗng ngoan ngoãn, thành thật mặc hắn hôn, bàn tay cũng cùng lúc thò vào trong áo, ôm lấy eo hắn.
Hai người đứng ở huyền quan rất lâu, Nhiếp Hàn Sơn tách hai chân của cậu ra, nhấc đùi cậu lên muốn ôm người vào phòng khách. Ôn Chước Ngôn thuận theo vươn tay ôm cổ hắn, để mặc cho hắn ôm một đoạn, rồi đột nhiên đẩy một cái, bắt đầu ra sức giãy dụa. Nhiếp Hàn Sơn không hề có sự chuẩn bị, bị hành động đột ngột của cậu làm cho mất thăng bằng, cả hai người đồng loạt va vào tủ rượu – một giây kia Ôn Chước Ngôn phản ứng nhanh còn hơn cả người từng lăn lộn trong quân đội là Nhiếp Hàn Sơn, trong khoảnh khắc mà dưới chân dường như sắp trượt ngã cậu đã kịp xoay người vịn vào tủ rượu, đồng thời ôm đầu Nhiếp Hàn Sơn vào lòng bảo vệ. Cũng may Nhiếp Hàn Sơn rời khỏi quân đội mấy năm nay cũng không chỉ lo hưởng thụ, tuy nói phản ứng vẫn chậm hơn Ôn Chước Ngôn một nhịp nhưng rồi cũng kịp trước khi đối phương va vào tủ rượu kéo người về.
Náo loạn như vậy xong, Nhiếp Hàn Sơn tỉnh táo lại, Ôn Chước Ngôn cũng đã yên vị.
Người say rõ ràng chỉ có Ôn Chước Ngôn.
Hắn thầm cười khổ, trực tiếp nhét người vào phòng ngủ cho khách, hầu hạ cậu uống thuốc, uống xong lại cho cậu uống sữa bò mua từ cửa hàng tiện lời, cuối cùng mới sắp xếp cho cậu ngủ.
Kết quả con ma men nói muốn đi tắm.
Nhiếp Hàn Sơn cười, theo dõi ánh mắt cậu: "Em cũng biết mình cần đi tắm?"
Ôn Chước Ngôn bắt đầu hất chăn. Nhiếp Hàn Sơn đau đầu, vươn tay đè lại bờ vai của cậu: "Thành thật mà nghỉ ngơi đi, anh cũng không ngại..."
Chữ 'em' còn chưa kịp thốt ra, người đã bị đối phương dùng một lực kỳ dị kéo xuống. Ôn Chước Ngôn một tay nắm lấy cổ áo của hắn, một tay nắm lấy tóc sau đầu, lập tức cắn nát môi hắn. Mất cảnh giác khiến Nhiếp Hàn Sơn nhất thời chìm vào thế bất lợi, vừa định thần lại thì mình đã ở trên giường bị Ôn Chước Ngôn đè xuống rồi. Lúc trước ở nông thôn, hắn đã được chứng kiến sức của Ôn Chước Ngôn. Một người đàn ông cao to, vạm vỡ cũng có thể bị cậu vác lên. Chẳng qua khi đó ở trên giường, biểu hiện của cậu quá mức ngoan ngoãn, vậy nên hắn không ngờ tới sức lực này sẽ có một ngày dùng trên người mình.
Vị trí như vậy không khỏi lại gợi hắn một lần nữa nhớ về trải nghiệm hậu huyệt bị ngón tay của đối phương xâm phạm. Hắn hung ác đẩy vai của đối phương, dồn lực lật người để đè cậu xuống thân. Nào ngờ Ôn Chước Ngôn không chịu khuất phục, dùng đầu gối chặn chân hắn lại rồi vùng thoát ra. Đấu tranh một phen, Nhiếp Hàn Sơn đụng đầu vào thành giường, đau đến hai mắt đen kịt. Ôn Chước Ngôn đã giành được phần thắng.
Nhưng tiếng kêu đau kia của hắn, Ôn Chước Ngôn vẫn nghe thấy được. Sức lực trên tay thanh niên kia đột nhiên buông lỏng, trầm thấp gọi một tiếng "Nhiếp ca".
Nhiếp Hàn Sơn che đầu mím môi, vẫn còn đang giảm xóc, sau đó cảm thấy một đôi cánh tay ôm chặt hắn vào lòng. Bên tai có một cơn gió nóng thổi tới, nhẹ như sợ làm hắn đau – mãi đến khi cơn choáng váng qua đi, hắn mới nhận ra con ma men kia là đang muốn thổi bay vết sưng của mình, nhưng lại cũng không dám nhúc nhích đầu hắn.
Tim hắn hơi thắt lại.
Sau gáy dường như đã sưng lên, nhưng cũng không có cảm giác máu chảy. Nhiếp Hàn Sơn trầm mặc rất lâu, vươn tay kéo mặt Ôn Chước Ngôn đến trước mắt, chăm chú soi kỹ ánh mắt của cậu, có ý xem cậu có còn say hay không. Không chịu ngồi yên, đối phương đòi hôn chóp mũi của hắn, sau đó mặt dày mày dạn dán trán của mình vào trán hắn, đủ mọi loại hình thái lưu luyến.
Nhiếp Hàn Sơn bất động, nhìn chằm chằm cậu, lúc mở miệng ra lại phát hiện giọng bản thân có hơi khàn: "Bạn nhỏ tiểu Ôn, em nói không biết giữ lời."
Ôn Chước Ngôn chớp mắt.
"Đã bảo em ngoan ngoãn ngồi trên xe. Bỏ mặc Nhiếp ca chắc là rất vui đúng không?" Hắn liếm môi, vết thương trên máu đã đông lại, "Hay là em chê anh lười vận động nên bắt anh đi bộ nhiều chút, thuận tiện kiểm tra sức chịu đựng của trái tim?"
Ôn Chước Ngôn theo dõi ánh mắt hắn, lông mi gần như chạm được làn da của hắn – đàn ông con trai lông mi dài như vậy để làm cái gì.
Thấy bộ dạng này của cậu, Nhiếp Hàn Sơn bỗng có chút hờn dỗi, "Chạy thì cũng thôi đi," Cổ họng thắt lại, có chút ngứa ngáy khó chịu, "Cái tay bẩn thỉu của người khác sờ mó mình mà em cũng không biết tránh? Lúc đè anh không phải rất hùng hổ sao? Tiền không có, di động không có. Sao không làm mất chính mình luôn đi!"
Đau đầu kinh khủng, hắn còn muốn đấm cho người này một cái, để cậu ta tự mình nếm trải mùi vị của mình, sau đó đổi lại thành mình đi say một trận. Nhưng nếu là thật vậy thì giờ phút này, Ôn Chước Ngôn cũng sẽ không nằm trên người hắn. Có nhiều lúc, nếu hắn tàn nhẫn thêm một chút, mọi chuyện sẽ thật tựa như hiệu ứng cánh bướm, rẽ sang một phương hướng hoàn toàn bất đồng.
Hơi thở của hắn có chút nặng nề, sau đó hắn mới nhận ra đó không phải chỉ là tiếng của chính mình. Ôn Chước Ngôn nhìn hắn, hô hấp cũng ngày càng nặng nề. Mà ngay khi hắn vừa phát hiện, hơi thở nặng nề của cậu bỗng biến thành gấp gáp, như thể không thở nổi vậy. Nhiếp Hàn Sơn biết tố chất cơ thể của cậu như nào, nhưng cũng không biết cụ thể là có vấn đề gì. Hiện tại thấy tình huống như vậy thì hắn có chút hốt hoảng, muốn hỏi sao thế, tiếng thở dốc của đối phương lại bỗng ngưng bặt.
"Không thấy anh."
Cả người Nhiếp Hàn Sơn cứng lại.
Ánh mắt Ôn Chước Ngôn hơi tối lại, Nhiếp Hàn Sơn không nhìn ra gợn sóng nào trong đó. Giọng nói của thanh niên bình tĩnh lạ thường: "Em không thấy anh, nên em đi tìm."
Mãi một lúc lâu sau, trong phòng vẫn không có tiếng động nào.
Giờ khắc này, Nhiếp Hàn Sơn cần một điếu thuốc, hắn cần suy nghĩ, nhưng hắn biết rằng sợi dây kia trong tim mình đã đứt – có lẽ là vào lúc này, hoặc vào lúc ở tủ rượu, hoặc thậm chí là sớm hơn.
Một lúc lâu sau, hai người duy trì tư thế này đã bắt đầu cảm thấy đau mỏi. Nhiếp Hàn Sơn thò tay chỉnh đèn bàn về mức tối nhất, cởi thắt lưng, cúc áo và khóa quần, nắm tay Ôn Chước Ngôn chui vào trong quần lót rồi mò lên dương v*t của chính mình. Trong phòng khách chỉ có một hũ vaseline mà dì giúp việc để lại, Nhiếp Hàn Sơn cũng lười cố kỵ những thứ khác. Sau khi lấy đồ ra khỏi ngăn kéo, cởi quần bôi trơn cho hắn, Ôn Chước Ngôn đã "đùa bỡn" dương v*t của hắn cương cứng hết cả lên, vùi đầu vào ngực hắn cắn mút đầu v*, đồng thời nắm lấy dương v*t của cả hai người trong lòng bàn tay ma sát. Khi ngón tay hắn tự mò vào hậu huyệt của chính mình, cảm giác quái dị còn mạnh hơn so với lần hắn bị Ôn Chước Ngôn xâm nhập trước đấy, nhưng mà hắn phải xấu hổ mở miệng thừa nhận rằng, khoái cảm còn không bằng một phần vạn ngón tay Ôn Chước Ngôn tạo ra.
Hắn khó mà có thể tưởng tượng được bộ dạng hiện tại của chính mình. Một người đàn ông thân hình vạm vỡ lại giang rộng hai chân, bị một thanh niên gương mặt tuấn tú mút đầu ngực như bú sữa mà bản thân thì lại đang nhét ngón tay vào trong hậu môn đào móc, thỉnh thoảng lại thở dốc nặng nề vì dương v*t được vuốt ve mang đến khoái cảm.
Ôn Chước Ngôn tiến vào có chút dã man.
Hoặc có thể là do sản phẩm bôi trơn không đạt được hiệu quả tốt và vị trí chuẩn bị khai phá khác nhau – vì người khác khai phá và chính mình tự thẩm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau – dương v*t của Ôn Chước Ngôn tuy rằng rất khả quan, nhưng cũng không phải thô to như hay được miêu tả trong tiểu thuyết người lớn, tuy vậy thì cảm giác hậu môn bị xé rách vẫn khiến cho Nhiếp Hàn Sơn thần trí mê ly trong một khoảng thời gian dài. Vì quá đau nên cơ thể hắn không kiềm được phát run, hắn có thể cảm nhận được bên dưới đã bắt đầu chảy máu, nhưng tốt xấu gì hắn cũng cắn chặt răng để không phát ra những tiếng rên rỉ – bằng không thì ngay cả chút kiên trì cuối cùng hắn cũng chẳng còn lại bao nhiêu.
Trong suốt cả quá trình này, Ôn Chước Ngôn cũng chịu không nổi. Cậu thử vừa nhấp nhẹ vừa cúi đầu hôn khắp mặt Nhiếp Hàn Sơn. Nhiếp Hàn Sơn cũng không muốn kiểm tra xem cậu tỉnh táo được bao nhiêu.
Cảm giác đau đớn khiến dương v*t của hắn hơi nhũn ra. Ôn Chước Ngôn có thể nhận ra điều này, thò tay muốn tuốt cho hắn một lần nữa, lại bị giọng nói trầm thấp của Nhiếp Hàn Sơn cắt ngang: "Đừng chạm."
Có thể cảm giác được cơ thể của thanh niên cứng đờ.
Nhiếp Hàn Sơn thở dài, nhắm mắt lại: "... Dùng phía sau đi."
Cảm giác đau đớn qua đi thật sự chậm, nhưng trong quá trình nó dần yếu đi, cảm giác ngứa ngáy như có như không trong tràng đạo lại dần trở nên rõ ràng. Ôn Chước Ngôn thúc hông càng ngày càng mạnh, tốc độ cũng tăng dần. Nhiếp Hàn Sơn đại khái đã có thể mường tượng ra hình ảnh dâm đãng đến không chịu nổi này trong đầu. Nam nhân lớn tuổi hai chân ôm thành chữ M, cơ thể vì bị va chạm thô bạo mà không ngừng đung đưa, cái mông thì lại càng bị chơi càng cong lên – hắn bắt đầu cảm giác tràng đạo của mình trở nên tham lam, không ngừng mở rộng để có thể cảm nhận từng được gân căng tràn trên dương v*t nóng bỏng của thanh niên. dương v*t vì bị ngó lơ mà mãi mới cứng lại, sau đó lại nhờ ơn hai người cố tình bơ nó mà thời gian cương cứng của gậy th*t đồ sộ vượt qua cả mọi khi. Cuối cùng, vì tuyến tiền liệt không ngừng bị kích thích mà từng đợt tinh dịch đậm sệt phọt ra ngoài, khiến bụng dưới của hắn ướt nhẹp. Sau đó dương v*t lại chậm rãi mềm xuống.
Mà thanh niên rong ruổi kia vẫn đang tiếp tục.
Nhiếp Hàn Sơn cảm giác cả người mình đều hỏng rồi, từ cơ thể đến đầu óc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất