Cùng Anh Sa Vào Đêm Dài

Chương 12

Trước
12

Lúc ban đầu chú ý đến Tần Thương, có lẽ là vì cảm thấy em ấy lớn lên dễ bắt nạt, ai mà ngờ, tính khí của em ấy lại không nhỏ, không phải là loại tính cách cáu kỉnh chọc người tức giận, mà là loại trong lúc lơ đãng lộ ra quật cường, ngược lại khiến người ta yêu thích

"Em ấy lớn lên rất đẹp, nhưng trong trường lại không có người nào theo đuổi em ấy, bởi vì em ấy đã sớm nói qua rằng mình đã có bạn gái, làm rất nhiều người chùn bước

Tôi thì khác, cảm thấy em ấy với bạn gái không có tình cảm gì, tựa như con nít chơi đồ hàng, bọn họ thậm chí còn không gọi điện cho nhau, rất nhạt nhẽo nhàm chán

Tôi cao hơn em ấy một chút, lúc nói chuyện với em ấy, em luôn ngẩng đầu lên, nhìn tôi với ánh mắt trong sáng thuần khiết, em ấy càng nhìn tôi như vậy, nỗi lòng của tôi càng xao động, bởi vì tôi đối với em ấy nổi lên suy nghĩ lệch lạc

Không biết bắt đầu từ lúc nào, có lẽ là khi em ấy lắc lắc bã vai của tôi, gọi tôi rời giường đi học, có thể là khi em ấy làm việc trong căn tin, múc cho tôi thêm một muỗng thức ăn, có lẽ là lúc em ấy đi dưới ánh nắng ngoái đầu mỉm cười với tôi, cũng có thể là sớm hơn, lúc tắm ở phòng tắm hoa sen, em ấy giật đồ lót của tôi...

Tóm lại, loại suy nghĩ kỳ quái này như một hạt giống gieo xuống, càng ngày càng lớn, bén rễ thật sâu, tôi kiểm soát không được suy nghĩ của bản thân, liền đơn giản tỏ tình với em ấy, bị em ấy mắng là kẻ tâm thần

Nói đến đây, Dương Dật Thiên nhìn ảnh chụp của Tần Thương trên bia mộ, cười một chút "Tiểu Thương rất lương thiện, dễ mềm lòng, cho dù tôi có dâm loạn em ấy, em ấy cảm thấy tôi biến thái, trốn tránh một khoảng thời gian rất dài, nhưng mà cuối cùng thì em ấy vẫn tha thứ cho tôi

Tôi bám riết không tha theo đuổi em, em không chịu nổi sự phiền hà này nên từ chối. Cuối cùng vào lúc đại học năm ba, em ấy chia tay với bạn gái, đồng ý thử hẹn hò cùng tôi. Khi ấy tôi vui đến phát điên, ôm em, muốn nói tin tốt này cho toàn bộ thế giới

Khi đó, chúng tôi cái gì cũng tốt, hận không thể từng giây từng phút dính lấy nhau. Thật ra Tiểu Thương rất tự lập, em ấy từ nhỏ đã sống cùng bà nội nương tựa lẫn nhau, cho nên việc gì cũng có thể làm, có đôi khi bị đụng phải ở chỗ nào đó, bị dao cắt chảy máu cũng không thèm để ý, có lệ để như vậy trong vài ngày sẽ lành lại

Mặc dù tôi vẫn luôn chăm sóc em ấy, nhưng luôn có lúc sơ sẩy, mỗi khi phát hiện em ấy đau ốm hay bị thương thì tôi sẽ trách mắng em ấy, cũng trách bản thân mình, sau đó từ từ em ấy cũng biết ỷ lại tôi, thỉnh thoảng còn làm nũng oán giận trách móc khiến tôi thực hưởng thụ

Là tôi không thay đổi lựa chọn em ấy, vì em, tôi cắt đứt quan hệ với gia đình, lời này nói ra trong lúc tức giận với ba mẹ, chẳng qua tôi xác thật là không có cùng người nhà lui tới trong một khoảng thời gian rất dài

Tiểu Thương rất để ý đến chuyện này, áp lực trong lòng em ấy rất lớn, luôn bất giác nhíu mày, cảm thấy tôi nên cố gắng nói chuyện với ba mẹ, tôi trả lời không có chuyện để nói, tôi chỉ cần mỗi em

Em ấy chỉ có thể thở dài từ bỏ, tôi từng chút từng chút hôn lên nếp nhăn giữa lông mày em ấy

Chúng tôi vẫn luôn ở bên nhau, sinh hoạt chua ngọt đắng cay, đều cùng nhau nếm thử, mưa mưa gió gió, đều cùng nhau trải qua. Sau khi tôi thành lập công ty, liền có rất nhiều bữa tiệc xã giao, có khi uống rượu đến rất muộn, về tới nhà thì đã say mèm, Tiểu Thương vẫn luôn chờ tôi, nấu cạnh giải rượu cho tôi uống, giúp tôi tắm rửa thay quần áo, rồi xoa đầu dỗ tôi đi ngủ

Em ấy thật sự rất tốt

Nhưng mà, tôi lại ngoại tình



Đây là chuyện không thể chối cải, thật ra tôi cũng chưa bao giờ nghĩ tới, tôi không biết tại sao….. Tôi bị bệnh tại nơi xa hoa trụy lạc, ngợp trong vàng son này, bệnh đến không nhẹ….. Bằng không tại sao tôi lại có thể tổn thương trái tim của Tần Thương, chứng kiến em ấy đau khổ hết lần này đến lần khác, sống không bằng chết. Em ấy nói, cầu xin tôi buông tha em, để em ấy thử sống một mình. Tôi không chịu, quỳ trên mặt đất cầu xin em tha thứ. Em ấy nói tôi không còn yêu em ấy nữa, làm sao có thể chứ? Tôi rõ ràng yêu em như vậy, tôi níu kéo em ấy không chịu buông tay

Sự thật chứng minh, tôi sai rồi, tôi thật muốn giết chết tôi lúc đó. Tôi không nên gặp Hứa Nhuế, không nên uống rượu cậu ta đưa cho tôi, không nên bị cậu ta ỡm ờ…. Mấy chuyện này đều không phải là lý do, mà sự thật là, chính tay tôi đã đẩy Tần Thương xuống vực sâu

Tôi về nhà tìm không thấy Tần Thương, gọi điện cũng không ai bắt mấy, tôi có dự cảm không tốt, cảm thấy Tần Thương muốn rời khỏi tôi. Tôi điên cuồng tìm em ấy, cuối cùng tìm được em ấy trong khách sạn tôi đã ngủ đêm qua, khoảnh khắc nhìn thấy em ấy, đầu của tôi vang lên một tiếng, tất cả dây thần kinh ở bên trong đều rối loạn

Bị người cưỡng hiếp đã là chuyện cực kỳ đau khổ, càng không dám nghĩ đến rằng, em ấy lại bị lây nhiễm

Nhục nhã cùng với HIV như hai ngọn núi lớn đè lấy Tần Thương, không thể là thể xác chịu đau khổ, mà tinh thần càng chịu đau khổ, em ấy thường xuyên nói bản thân dơ bẩn, một lần lại một lần tắm rửa, không cho tôi đụng vào người, tôi lần lượt lần lượt lặp lại câu nói tôi yêu em

Chẳng qua, Tiểu Thương đã không còn tin tưởng tôi nữa rồi.

Em ấy mắc chứng trầm cảm.

Dương Dật Thiên liếc nhìn Vương Nhiên một cái, nhàn nhạt nói "Chính là sau khi cô dẫn em ấy tham gia Lễ hội âm nhạc

Vương Nhiên đồng tử co rút, liều mạng nghĩ đến cảnh trước đây cô cùng Tần Thương gặp mặt.

"Những tin nhắn dư luận ấy bay đầy trời tới đây, tuy rằng vẻ mặt của em ấy rất bình tĩnh, nhưng thật ra đều chồng chất ở trong lòng, sau đó, Hứa Nhuế cùng bà mẹ của tôi đều tới gặp em ấy, em ấy đều im lặng chịu đựng, những cảm xúc tiêu cực đều chất đầy trong lòng, em ấy bắt đầu mất ngủ, đôi khi còn rất mệt mỏi thiếp đi, còn sẽ gặp ác mộng, mỗi lần đều khóc lóc tỉnh lại. Cảm xúc của em ấy liên tục suy sút, phản ứng cũng trở nên chậm chạp, vào lúc tôi không chú ý đến, em ấy sẽ ngừng uống thuốc ARV

Giọng nói của Vương Nhiên run rẩy "Cho nên mới nhanh như vậy?"

Dương Dật Thiên rũ mắt, gật đầu "Tôi đưa em ấy đến gặp bác sĩ tâm lý, nhưng đã quá muộn, tâm lý bởi vì sự phát triển của HIV ngày càng nặng thêm, em ấy bị viêm màn phổi, vô lực xoay chuyển tình thế

"Dưới sự tra tấn của bệnh tật, em ấy ngày càng yếu ớt, tôi cũng càng ngày đau khổ. Tôi cứu không được em, đơn giản, liền đi theo em ấy

Vương Nhiên nhìn Dương Dật Thiên, người đàn ông trước mắt này mặc một chiếc áo vest nhăn nheo, quỳ rạp xuống đất, quần tây màu đen dính lên vũng bùng, đầu cúi xuống, toàn bộ cơ thể như một tòa gánh nặng vô hình áp cong. Truyện Full

Vương Nhiên há miệng thở dốc, cái gì cũng không nói nên lời

Dương Dật Thiên nói "Đêm em ấy mất, tôi nắm chặt lấy tay em, muốn đi theo, nhưng mà tôi phải xử lý tang lễ cho em ấy, em ấy chỉ có mình tôi, tôi sợ thể xác của em ấy bị người tùy ý đối đãi, cho nên tôi phải đưa em ấy đến đoạn đường cuối

Dương Dật Thiên cong môi mỉm cười "Tôi để em ấy đợi, không biết còn có đến kịp hay không."

"Anh Dương?"



Dương Dật Thiên vẫy vẫy tay "Cô trở về đi, tôi ở đây nói chuyện với em ấy thêm một lát."

Vương Nhiên lo lắng nhìn hắn, cũng không có rời đi. Không khí trên núi ẩm ướt, mờ mịt sương mù, Dương Dật Thiên quỳ xổm trước mặt bia mộ, đưa tay vuốt ve di ảnh của Tần Thương, người đàn ông ấy mắt ngọc mày ngài, như gió cùng trăng ở trên núi cao, trong sáng ôm lấy nhau

Chạng vạng, Vương Nhiên nhìn Dương Dật Thiên một cái thật sâu, cuối cùng vẫn là rời khỏi, cô chỉ là một người lắng nghe, là một kẻ ngoài cuộc, cô không có lập trường khuyên giải bất kỳ ai, câu chuyện này nghe đến đây, cũng nên kết thúc

Dương Dật Thiên tựa đầu trên mộ bia, nhìn núi non, nhìn thôn làng, nhìn ánh trăng cô độc, nhìn thế gian rộng lớn….

"Tiểu Thương, đêm qua anh nằm mơ, thấy chúng ta biến thành hai ông già tóc bạc, anh đỡ em, em tựa vào anh, chúng ta cùng đi ngắm cá heo, em thích không? Em luôn nói muốn đi xem, nhưng mà chúng ta từ trước đến nay đều không có cơ hội

"Tiểu Thương, lạnh không? Nơi đó lạnh lắm, em lại sợ lạnh như vậy, từ từ chờ anh Tiểu Thương, kiếp sau kiếp sau…

"Không sao đâu Tiểu Thương, em không yêu anh cũng không sao, anh chắc chắn phải yêu em, lỳ lợm la liếm quấn lấy em, chỉ cần em đồng ý, chúng ta liền đi kết hôn, cả đời không rời xa nhau, cho đến khi tóc bạc, chúng ta cùng đi ngắm hoàng hôn

"Tiểu Thương…..

"Tiểu Thương…… anh nhớ em….

Nước mắt rào rạt rơi xuống, theo khuôn mặt, thấm vào bùn xaty, nở ra từng đóa hoa bỉ ngạn yêu đã, đau khổ xinh đẹp. Trên núi mây mù che lấp, thế gian một mảnh hoang vu, Dương Dật Thiên từ từ nhắm lại hai mắt

Biết được tin tức qua đời của Dương Dật Thiên, là sau một tháng Tần Thương mất đi, Vương Nhiên không có nhiều ngạc nhiên, vào đêm cô rời khỏi quê nhà của Tần Thương, cô liền sớm biết trước

Nhưng mà cô vẫn rất đau lòng, nhất là khi biết được Dương Dật Thiên ôm lấy mộ bia của Tần Thương, cắt cổ tay tự vẫn, cô rốt cuộc nhịn không được ôm mặt khóc thành tiếng

Về chuyên mục viết báo về Tần Thương, cô đã viết xong rồi, cô không có theo yêu cầu viết về Tần Thương chống chọi với HIV, mà cô viết về câu chuyện tình yêu của Tần Thương cùng Dương Dật Thiên.

Câu chuyện này lúc bắt đầu quá tốt đẹp, sau đó thì nhiều chuyện đều quá mức bi thương, kết cục hụt hẫng tan vỡ, chuyện xưa viết lên khó tránh khỏi áp lực vô hình, Vương Nhiên viết một tuần, cũng khóc một tuần

Trong bài báo có đính kèm một tấm hình, là ảnh chụp hôn môi của Tần Thương với Dương Dật Thiên bên cạnh cửa sổ, bức màn màu nhạt bị gió nhẹ nhàng thổi lên một góc, ánh mặt trời lười biếng chiếu lên người bọn họ, bọn họ ở trong ánh nắng rực rỡ lấp lánh, rất giống như hai vị thần đang hôn môi, cứu rỗi lẫn nhau

Mà câu kết thúc của bài viết chính là:

Bọn họ lấy một phương thức khác để ở bên nhau, cùng nhau chìm vào giấc ngủ

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước