Ma Giáo Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi

Chương 16: Lần gặp gỡ đầu tiên của bọn họ

Trước Sau
Thừa dịp Tạ Dụ Lan vô cùng mệt mà ngủ, Tần Lam Chi nhẹ nhàng thu dọn mớ hỗn độn đầy đất, sau khi chỉnh lại quần áo để tiểu Nguyệt Nhi canh giữ ở bên ngoài, y theo quy tắc đi đến linh đường.

Lão Lục và Độc Nhất Giới đang ở bên ngoài linh đường u ám, phía xa cùng đại cô nương của Hoài Sơn Môn Lý Mục Chi giằng co

Lý Mục Chi chặn ở trên cầu thang, không cho phép người của Vạn Hác Cung vào tế điện, Hoài Sơn Môn trưởng lão ở bên cạnh nhỏ giọng khuyên bảo, nhưng vẫn khuyên không nổi vị đại cô nương đã cố chấp lại còn cao ngạo này.

“ Nhị gia gia đừng vội nói!” Lý Mục Chi lạnh mặt, đuôi mắt giương kên, không cam lòng nói, “ Vạn Hác Cung Độc Nhất Giới hiện giờ đang là kẻ tình nghi, ta tuyệt đối sẽ không cho hắn tiến vào cánh cửa này!”

“ Việc này chưa có chứng cứ, chi bằng chờ minh chủ tới....”

“ Ai mà chẳng biết Vạn Hác Cung và minh chủ có quan hệ sâu xa chứ!” âm thanh Lý Mục Chi không lớn, nhưng những người ở đây đều nghe đượcnrox ràng, “ Minh chủ với Tạ tam công tử là họ hàng xa, Tạ tam công tử lại gả cho tên ma đầu Tần Lam Chi kia.....”

Lời còn chưa dứt, lão Lục ‘phi’ một tiếng: “Tiểu nha đầu, ngươi đang gọi ai? Không ai dạy ngươi phải biết tôn kính trưởng bối sao?”

Trưởng lão Hoài Sơn Môn nhíu chặt mày, hắn nhìn Lý Mục Chi lớn lên, đương nhiên biết tính tình đối phương là cái dạng gì, nếu lấy cứng đối cứng sẽ chỉ làm sự việc trở nên càng tệ hơn.

Cố tình đại thiếu gia hiện giờ cũng ngã bệnh, không có người quản được được Lý Mục Chi, hắn sứt đầu mẻ trán, xa xa thấy Tần Lam Chi qua đây, vội nghiêng người ngăn trở Lý Mục Chi, giải thích nói: “ cô nương nhà ta tuổi trẻ bồng bột, vì phụ thân báo thù sốt ruột, còn phải xin giáo chủ bao dung.”

Tần Lam Chi không phản ứng bọn họ, chỉ hỏi lão Lục: “Dâng hương xong rồi?”

Lão Lục lui ra phía sau một bước, đứng ở bên trái phía sau Tần Lam Chi, cúi đầu: “ Chưa đi vào được.”

Tần Lam Chi xoay người đi: “ Thế thì thôi. Hai ngươi cùng ta đi ra ngoài một chuyến, những người khác trông Dụ Lan, không có sự cho phép của ta, bất luận kẻ nào không được làm phiền.”

Đám ám vệ đồng thời theo tiếng: “ Vâng!”

Thấy mấy người chuẩn bị đi, đại trưởng lão vội vàng đuổi kịp: “Tần giáo chủ muốn đi đâu? Có cần người dẫn đường không?”

“Không cần.” Tần Lam Chi mắt nhìn thẳng.

Đại trưởng lão thấp giọng nói: “Mục Chi…… Nàng là vì quá sốt ruột. Người ám hại chưởng môn chưa tìm được, đại thiếu gia lại xảy ra chuyện, Hoài Sơn Môn đột nhiên gặp chuyện lớn, nàng còn trẻ, lời nói việc làm có chút không ổn, mong rằng Tần giáo chủ đừng so đo cùng nàng……”

“Không sao.” Tần Lam Chi nói, “ Đợi ngày chân tướng được phơi bày, xin đại cô nương cho Vạn Hác Cung Độc Nhất Giới một lời xin lỗi là được.”

Đại trưởng lão bất đắc dĩ gật đầu: “Đây là chuyện đương nhiên.”

Ra khỏi Hoài Sơn Môn, Độc Nhất Giới đội đấu lạp, che hơn phân nữa gương mặt thô tục, hỏi: “Giáo chủ, chúng ta phải đi đâu thế?”

“Đi dạo.” Ánh mắt Tần Lam Chi ánh lãnh đạm, khác biệt hoàn toàn so với khi đối mặt cùng phu nhân nhà mình, cả người ngập tràn khí lạnh âm trầm, như là thanh đao đầu tiên từ thở khai thiên lập địa, loé lên hơi lạnh nhè nhẹ

Lão Lục quay đầu lại, hừ lạnh: “Hoài Sơn Môn cũng làm quá chuyện của mình lên.”

“Người chết vì tham.” Tần Lam Chi cảnh cáo mà nhìn mắt lão Lục, lão Lục xoa xoa cái đầu trọc của mình, cuối cùng chọn im miệng.

Ba người chậm rãi đi ở trên đường, có lẽ bởi vì Hoài Sơn Môn có chuyện lớn xảy ra, lại thường có mặt các môn phải giang hồ khác phái người tới thăm viếng nên trong thành sợ bóng sợ gió, trên đường không có hoạt động gì, trông có vẻ hơi quạnh quẽ.

Ánh nắng đầu thu chiều vào phiến lá kim hoàng rơi trên mặt đất, trong không khí tràn ngập hương vị của quả hạch khô và lá cây. Ba người đi qua một con hẻm nhỏ liền thấy bên trong có đa dạng các tiểu quán, chẳng biết vì sao những chủ quán đó cũng không dám dài cổ mà hét to, chỉ đứng ở trước mảnh vải màu treo trước quán, thấy người tới liền nhỏ giọng tiếp đón: “ Khách nhân, gọi món gì không?”

“Canh ngọt, canh ngọt, rượu nếp than, mơ xanh lâu năm đây……”

“Khách nhân, tới bên này nhìn xem đi, vịt muối mới ra lò, ngoài giòn trong mềm, ngài xem màu sắc này.....”

Lão Lục ngạc nhiên hỏi: “Sao đều chen chúc ở chỗ này buôn bán hết thế, ai mà thấy?”

Đôi mắt nho nhỏ của Độc Nhất Giới từ phía sau màn của đấu lạp nhìn qua, hì hì cười nói: “ Không thấy bọn họ ngay cả hét to cũng không dám sao? Sợ là đang chốn tránh ai đó.”

Tần Lam Chi không nói chuyện, chỉ dạo quanh ngõ nhỏ một vòng, có người dân bình thường cầm rổ qua đây mua đồ ân, nếu chủ quán và khách hàng có quen biết thì nhỏ giọng ghé vào nhau khẽ nói nhỏ, bầu không khí xung quanh tràn ngập khẩn trương áp lực.

Tần Lam Chi thuận tiện mua cho vợ một chút đồ ăn nhẹ, nơi đây không thể so với trấn Quất Đài, không có nhiều mứt quýt bán như vậy, y dạo từ đầu đến đuôi, chọn ra một bình rượu mơ nhỏ có vẽ hình cáo trắng, khi vừa mở nắp, mùi hương toả ra bốn phía làm người thèm nhỏ dãi.

“Giáo chủ.” Lão Lục tốc độ bay nhanh, đã hỏi thăm xong một vòng, tiến đến bên tai Tần Lam Chi nhẹ giọng nói, “ Hoài Sơn Môn này đúng là lợi hại, chưởng môn qua đời, thế mà không cho người dân bình thường bày quầy giải trí, muốn cho toàn bộ Vân Sơn Thành cùng bày ra vẻ mặt khóc tang thanh tâm quả dục chín mươi chính ngày. Đây là nói như thế nào? Tự coi bản thân mình là thổ hoàng đế rồi à?

Trừ bỏ những tiểu thương ban ngày bán đồ ăn làm ăn buôn bán, còn lại tất cả các hoạt động giải trí đều không được tổ chức, những người bán rong không có cửa tiệm chỉ có thể bày hàng ở ven đường, liền bị đuổi tới nơi hẻo lánh này, không cho phép ở trên phố hò hét để tránh bất kính với người chết.

Độc Nhất Giới tiếng nói khàn khàn cạc cạc cười, giống như con chim báo tang, không rõ ý tứ nói:

“ Nhìn điệu bộ ngạo mạn kia của Hoài Sơn Môn là biết, chủ của bọn họ cũng không phải cái loại tốt đẹp gì.”

“ Đây đúng thật là……” Lão Lục sờ đầu trọc, hắc một tiếng, “Còn luôn miệng nói chúng ta là ma giáo, đúng thật là cho bọn họ mặt mũi quá.”

Tần Lam Chi ngược lại không có chút ngoài ý muốn nào, xách theo đồ vật mua cho vợ tiếp tục đi, đi qua nha môn bản địa ở ven đường vẫn còn có một vài cửa hàng làm ăn bình thường, nhìn hết một đường, trong lòng Tần Lam Chi đã có cơ sở.



“Về đi.” Tần Lam Chi nói, “ Chuyện sau đó chờ người kia tới rồi bàn lại.”

Người kia, tất nhiên là chỉ võ lâm minh chủ.

Độc Nhất Giới đi theo phía sau, hỏi: “Giáo chủ có phải hay không đã biết cái gì?”

“ Trước khi nắm được chứng cứ, có nói cái gì cũng đều là nói suông.” Tần Lam Chi nói, “ Nhưng mà như thế này có chút giống khi đó……”

“Khi đó?”

“ Khi lần đầu tiên gặp Dụ Lan.” Tần Lam Chi nhớ lại chuyện cũ, khóe miệng hơi hơi cong lên, thần sắc hòa hoãn rất nhiều, “ Em ấy vì báo thù cho người nhà, âm thầm tra xét Vạn Hác Cung, tìm mọi cách ngụy trang lên núi, nhưng cuối cùng lại chẳng tìm được cách gì.”

Nghĩ đến vợ mình khi ấy tuổi trẻ bồng bột, đơn thuần lại rực rỡ, lòng bàn tay Tần Lam Chi có chút ngứa, đầu ngón tay nhịn không được cọ qua lòng bàn tay: “ Em ấy được Tạ gia bảo vệ quá tốt, không quá hiểu đạo đối nhân xử thế, vô cùng dễ dàng bị người ta dụ dỗ đi sai đường. Khi đó vì muốn thấy mặt ta, em ấy ở dưới chân núi mai phục hơn nửa năm, các ngươi còn nhớ rõ không?”

“ Đương nhiên nhớ rõ”. Lão Lục lập tức nói: “ Từ ngày đầu tiên phu nhân đến trấn Quất Đài chúng ta đã theo dõi hắn, nhất cử nhất động của hắn vẫn luôn dưới sự dám sát của chúng ta, nhưng phu nhân chẳng biết cái gì, còn tưởng chính mình giấu rất tốt.”

Lão Lục cũng không nhịn được cười: “ Cho đến tận nửa năm sau, vào hội hoa đăng, khắp trấn Quất Đài treo đầy đèn hoa, người ở trấn Lâm cũng tới xem đèn, ta nhớ rõ hôm đó vô cùng nhiều người, giáo chủ cũng khó có dịp xuống núi Vạn Hác xem náo nhiệt.”

Đó chính là lần gặp gỡ đầu tiên của bọn họ.

Mỗi ngày Tần Lam Chi đều rất bận, y biết tiểu công tử Tạ gia tới trấn Quất Đài, bọn lão Lục vẫn luôn quan sát. Đối với việc này y cũng không cảm thấy hứng thú, cho đến ngày hội hoa đăng đó, đoàn người của Vạn Hác Cung đều xuống núi đi chơi, Hoa Tam sợ giáo chủ nhà mình sầu đời đến bệnh, bèn cùng tiểu Nguyệt Nhi xúi giục giáo chủ xuống núi, còn đánh cược với giáo chủ, đánh cược y không thắng được đèn quả quýt lớn nhất trấn Quất Đài —— đó là hoa đăng cực lớn mà mỗi năm trấn Quất Đài làm ra, muốn mang nó đi cần phải vượt qua năm cửa, chém sáu tướng, đoán được câu đố đèn khó nhất mới được.

• Đố đèn (một trò chơi truyền thống của trung quốc, các câu đố dán trên lồng đèn, treo trên dây hoặc dán trên tường.)

Tần Lam Chi kỳ thật không có hứng thú, trước khi gặp được Tạ Dụ Lan, đối với đa số chuyện của thế gian y chẳng cảm thấy hứng thú gì, chỉ một lòng mài rũa công phu, hoặc là bế quan tu luyện, hoặc là đang kiếm tiền.

Ngày xuống núi y đeo nửa tấm mặt nạ, dưới mặt nạ lộ ra môi mỏng sắc bén, bên trái mặt nạ có vẽ hoa lan, cành lá tinh tế men theo khoé mắt đi xuống, thoạt nhìn thanh lãnh cấm dục.

Đi dạo chưa được bao lâu, Hoa Tam và tiểu Nguyệt Nhi đã chui vào trong đám người chẳng thấy đâu, hai cô nương đã lâu không có dịp được thả lỏng như vậy, Tần Lam Chi cũng không ngăn cản các nàng, tự đi dạo một mình.

Y nhìn vài câu đố đèn, đối với y mà nói là quá mức đơn giản, vì thế càng cảm thấy nhàm chán.

Ngay lúc này, một người va vào phía sau y, đối phương cầm theo một hoa đăng con thỏ, cũng đeo nửa tấm mặt nạ, trên mặt nạ có vẽ mặt trời và chim thần, thoạt nhìn vô cùng phấn chấn hoạt bát.

Vóc người đối phương không cao, một thân áo xanh gầy gầy, vạt áo thêu một rừng trúc, cả người trong sáng như trúc, cười rộ lên khoé miệng cong thành vầng trăng khuyết, rất có thể cảm hoá người khác.

“ Thật xin lỗi!” Hắn liên tục xin lỗi, lại không cẩn thận dẫm một chân Tần Lam Chi, lúng túng nói:“ Người nhiều quá.....”

Tần Lam Chi thuận tay đỡ đối phương một cái, chỉ cảm thấy nam nhân này quá gầy, tầm mắt y dừng ở ngọc bội bên hông của đối phương, thấy được một chữ “ Tạ ” rõ ràng, nháy đã mắt hiểu ra.

Đây là vị tiểu công tử Tạ gia bị giệt môn, tên là cái gì ấy nhỉ?

Tần Lam Chi giương mắt, rất nhanh tìm được ám vệ phụ trách giám thị Tạ Dụ Lan.

Ám vệ thấy Tạ Dụ Lan trực tiếp đụng phải giáo chủ, mơ hồ không rõ là hắn cố ý hay là vô ý, có người sờ đến chủy thủ sau eo, dự định một khi có gì không đúng liền trực tiếp tiến lên cản.

Chỉ có Tần Lam Chi rõ ràng, trong lòng Tạ Dụ Lan đến nữa điểm cảnh giác cũng không có, giống như chú thỏ con lẫn vào bầy sói, thật sự đơn thuần, căn bản không nhân ra người trước mắt chính là đại ma đầu hắn vẫn luôn muốn gặp.

Tần Lam Chi thu tay, xoay người muốn đi, y không định dây dưa nhiều với người này.

Nhưng chính lúc này, ở nơi xa pháo hoa nở rộ, sáng lên gần nửa bầu trời, đám người đột nhiên kích động xô đẩy nhau đi ngược hướng đến nơi có pháo hoa, Tạ Dụ Lan bị đám người xô đẩy gần như dán lên lưng Tần Lam Chi.

Hắn cố hết sức giơ hoa đăng lên, cẩn thận không làm bén lửa vào góc áo của nam nhân, nhỏ giọng nói: “ Xin, xin lỗi, ta không cố ý.....”

Tần Lam Chi liếc xéo hắn một cái, nhìn xuyên qua lỗ hổng trên mặt nạ có thể thấy được tròng mặt màu hổ phách xinh đẹp của đối phương.

Pháo hoa nở rộ ở đáy mắt này, chiếu ra sắc thái mơ hồ, lấp lánh lại có vẻ vô hại như thế.

Tần Lam Chi sinh ra nghi hoặc: Tạ gia tốt xấu gì cũng là đại gia phương nam, sao lại dưỡng ra một đồ ngốc vô tri vô giác như vậy?

Tần Lam Chi cũng bị kẹt ở trong đám người, Tạ Dụ Lan lại nhiều lần đụng vào lưng y, làm y phiền thêm phiền.

Y có thể trực tiếp vận khing công rời đi, cũng có thể trực tiếp đẩy người phía sau ra, nhưng mỗi khi quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt xin lỗi của đối phương, thật cẩn giơ hoa đăng, hoa đăng con thỏ kia ngơ ngác nhìn thẳng y so với nam nhân trẻ tuổi trước mắt này giống nhau như đúc. Y nhớ tới thân thế đối phương, nhíu mày, cuối cùng tặc một tiếng, duỗi tay dắt đối phương.

Tạ Dụ Lan: “???”

Tần Lam Chi kéo người đến bên mình, cùng hắn sóng vai mà đi, thân hình cao lớn thay hắn ngăn đám người chen chúc.

“ Đầu cầu bên kia ít người ” Tần Lam Chi bình thản không gợn sóng nói “ Ta đưa ngươi đến chỗ đó.”



“…… Cảm ơn.” Tạ Dụ Lan có chút ngoài ý muốn, đôi mắt mở to dưới lớp mặt nạ.

Tần Lam Chi mặt vô biểu tình dời đi tầm mắt, chỉ cảm thấy xúc cảm mềm mại lại tinh tế trong lòng bàn tay một chút cũng không giống tay nam nhân.

Qua cầu, quả nhiên ít người hơn rất nhiều.

Có người ở dưới cầu thả đèn, cũng có người dưới tàng cây treo thẻ bài cầu nguyện.

Ánh trăng sáng tỏ, tầng mây tản ra, sau pháo hoa mây mù lượn lờ, không khí pháo hoa nhân gian luôn chân thật như vậy, làm người cảm thấy ấm áp

Tạ Dụ Lan ngơ ngác mà nhìn trong chốc lát, nghĩ đến mình không còn người nhà, không còn có phần ấm áp này, đôi mắt nhịn không được mà đỏ lên.

Hắn cúi đầu nhanh chóng lau đi nước mắt, có vẻ như cảm thấy chính mình thật mất mặt, nhỏ giọng che giấu giọng mũi nói: “Cảm ơn ngươi.”

Hắn sờ độg sờ đây, từ trong túi lấy ra một vốc mứt quýt, nhét vào lòng bàn tay dày rộng của nam nhân: “ Trên người ta không mang thứ tốt gì, cái này cho ngươi, ăn rất ngon đó.”

Tần Lam Chi không thích đồ chua, nhưng không nói gì, gật gật đầu nhận lấy.

Y xoay người muốn đi, dư quang ngắm nhín nam nhân đang đứng phát ngốc ở bên cầu, dừng một chút quay đầu lại nói: “ Ngươi không phải người chỗ này.”

Tạ Dụ Lan không nghĩ tới nam nhân thoạt nhìn quạnh quẽ này sẽ nói chuyện cùng mình, sửng sốt một chút lại gật đầu: “ Đúng vậy.”

“Tới làm cái gì? Vì xem hoa đăng?”

“……” Tạ Dụ Lan cười khổ một chút, “Tới tìm người.”

“Tìm ai?”

“…… Kẻ thù.” Tạ Dụ Lan cúi đầu vuốt ve đèn cầm trong tay, trong mắt cảm xúc tối tăm không rõ, “Nhưng ta cũng không biết, y rốt cuộc có phải kẻ thù của ta hay không nữa.”

Tần Lam Chi không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, lúc này là thật sự tò mò, y xoay người đi rồi lại quay trở về: “ Ngay cả kẻ thù của mình là ai ngươi cũng không biết?”

“…… Có phải rất ngu ngốc hay không?” Tạ Dụ Lan cười khổ một chút, mũi cay cay, “Ta ngay cả việc nên tìm ai báo thù cũng không biết, hung thủ khẳng định là người kia, nhưng ta đợi ở chỗ này nửa năm..... Ta chưa từng thấy y hại ai cả”

Không chỉ chưa từng thấy qua, người dân ở trấn Quất Đài tuy rằng rất sợ Vạn Hác Cung, nhưng sinh hoạt lại chưa từng bị chịu ảnh hưởng gì.

Bách tính hoà thuận vui vẻ, bởi vì có Vạn Hác Cung toạ trấn, tiểu môn phái khác kể cả sơn phỉ cũng không dám quấy rối, ngược lại có vẻ rất yên bình.

Hắn cùng rất nhiều người hỏi thăm qua việc của ma đầu với quan lại, nhưng trừ bỏ lời đồn bóng gió, không ai lấy ra được chút chứng cứ nào.

Đơn giản đều là miệng truyền miệng “ Ta nghe nói.....”

Cái này làm cho hắn càng thêm dao động.

Nếu hắn có thể gặp đối phương một lần, nếu hắn có thể giáp mặt chất vấn đối phương……

Tần Lam Chi lẳng lặng mà nhìn nam nhân phát ngốc, ngón tay ở trên cầu gõ gõ, đột nhiên nói: “Nếu hung thủ thật sự là người kia thì sao?”

“Vô luận phải trả giá đại giới gì, ta nhất định sẽ báo thù.”

“ Vậy nếu không phải thì sao?”

“ Thì tiếp tục đi tìm hung thủ.” Tạ Dụ Lan nhìn đầu ngươi chen chúc nơi xa, “ Cho dù là mò kim đáy biển, ta cũng nhất định sẽ tìm được hắn.”

“ Tội gì phải thế?” Tần Lam Chi nói, “Nhà ngươi chỉ còn lại mình ngươi, cha mẹ huynh trưởng nhất định cũng hi vọng ngươi sống tốt, không cần rơi vào thống khổ trong thù hận. Ngươi nhất định còn có thân nhân khác chứ? Vì sao không đi nương nhờ bọn họ?”

“Ta……”

Tạ Dụ Lan đột nhiên ngừng lại, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tần Lam Chi, hắn lui nhanh về phía sau, cảnh giác nói: “ Sao ngươi biết nhà ta chỉ còn lại một mình ta?”

Tần Lam Chi hơi cúi người, khóe miệng gợi lên độ cung ý vị sâu xa, một tay y đỡ ở trên mặt nạ của mình, đôi mắt thẳng tắp mà nhìn chằm chằm nam nhân: “Nếu ta nói, ta có thể cho ngươi nhìn thấy y thì sao?”

Tạ Dụ Lan bỗng nhiên mở to hai mắt.

Tần Lam Chi ra lệnh nói: “Duỗi tay.”

Tạ Dụ Lan theo bản năng muốn giấu tay ra sau lưng, lại bị Tần Lam Chi bắt lấy cánh tay, làm hắn mở ra lòng bàn tay.

Y một tay tháo mặt nạ xuống, đem mặt nạ có vẽ đồ án hoa lan kia đặt vào trong tay nam nhân.

“Cầm cái này lên núi.” Y thấp giọng nói, “Ngươi có thể nhìn thấy y.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau