Quân Y Khó Làm (Quân Y Nan Vi)
Chương 38
Tạ Ngự Khi đã có thê tử hay chưa, quả thật Lâu Minh Tuyết chưa từng nghĩ tới. Nhìn hắn và nữ tử kia nói chuyện cùng nhau, bộ dáng như hân hoan buổi tương phùng, y cảm thấy nụ cười kia của hắn vô cùng chướng mắt, nữ tử kia càng chướng mắt hơn!
Lại nghĩ tới tên đó hôm qua vì y câu dẫn phía dưới mới bằng lòng bính y, tâm lý càng khó chịu.
Tay không tự chủ xoa xoa bụng mình, trong mắt lóe một tia kỳ lạ.
Từ sau cây bước ra, hai người trong trường đình nghe thấy động tĩnh lần lượt xoay đầu lại, Tạ Ngự Khi vừa thấy Lâu Minh Tuyết liền quay người tiến lên nghênh tiếp: “Ngươi đã tỉnh, sao không ngủ thêm một lát?”
Y cười nhạt với hắn, ngày thường y đều không có cười đều làm hắn có một loại cảm giác quân tử cấm dục, vào lúc này lại cười làm hắn không khỏi run lên một cái.
Bạch Mạt Cầm đi tới: “Ngự Khi ca ca, đây là người nào, sao không nghe ca nói tới?”
Đôi mắt trong suốt vô hại chớp chớp mong đợi nhìn y, bất luận là khí chất hay dáng người đều không thua với Tạ Ngự Khi trên chiến trường trải qua tôi luyện nam nhân.
“Vị này là bằng hữu của ta, đến quý phủ làm khách.”
“Nguyên lai là như vậy, hiếm thấy Ngự Khi ca ca ngươi có bằng hữu tới làm khách, cũng không nên chậm trễ nhân gia.”
Hắn cười cười, quay đầu nhìn nụ cười trên mặt y càng ngày càng xán lạn, làm sao cũng thấy hơi kỳ lạ.
“Còn chưa biết danh tính cô nương?” Y đúng lúc mở miệng.
“Ta là Bạch Mạt Cầm, thanh mai trúc mã của Ngự Khi ca ca, nếu ngươi đã là bằng hữu Ngự Khi ca ca vậy cũng là bằng hữu của ta, tại kinh đô có chuyện gì, ngươi có thể đến tìm ta.” Bạch Mạt Cầm nói xong nhìn Tạ Ngự Khi: “Ngự Khi ca ca, ngươi lần trước đã đáp ứng sau khi trở về sẽ dạy ta cưỡi ngựa, ca ca đừng nói không giữ lời.”
Tạ Ngự Khi có ngốc cũng biết loại thời điểm này càng biểu hiện thân thiết với Bạch Mạt Cầm sẽ càng “nguy hại”, nhưng cũng không thể tránh né quá rõ ràng: “Như vậy đi, ngươi về trước chờ ta rảnh rỗi sẽ liền đi tìm ngươi!”
“Vậy ngươi lúc nào thì rảnh rỗi?”
“Mấy ngày nay ta vừa về, mấy ngày nữa!”
“Vậy nói xong rồi, ngươi cũng không thể gạt ta!”
Thật vất vả mới tiễn Bạch Mạt Cầm đi, Tạ Ngự Khi trở lại trong viện liền thấy Lâu Minh Tuyết đứng ở vườn hoa đào, không biết đang suy nghĩ gì, hắn đi tới: “Thân thể như thế nào, có điểm không khỏe sao?”
Lâu Minh Tuyết liếc mắt nhìn hắn: “Không ngại, hôm qua làm phiền Hầu gia, hôm nay ta sẽ liền rời đi.”
Lời nói vừa dứt y liền quay người đi, hắn vội vàng nắm tay y: “Đừng đừng, ngươi đi đâu chứ, lại nói không lâu nữa, thánh chỉ ban xuống, ngươi là chính thê của ta rồi.”
Nghe hắn, y bỗng nhiên nở nụ cười: “Ta xem Hầu gia vẫn là tuyển người khác đi, ta thấy Bạch cô nương cũng không tệ, lại là thanh mai trúc mã của Hầu gia ngươi, tình chàng ý thiếp, quả thực ông trời tác hợp!”
“Tiểu Tuyết, ngươi nói gì vậy. Ta và nàng ấy đúng là thanh mai trúc mã nhưng ta đối với nàng ấy không có nửa ý đồ không an phận, ta chỉ xem nàng như muội muội!”
“Muội muội?” Y cười lạnh: “Ngươi chỉ xem nàng như muội muội, nàng đối với ngươi như vậy, ngươi dám nói không có những ý nghĩ khác không, ta coi như đã quấy rầy các ngươi!”
Càng nói càng thấy hình ảnh hai người đàm tiếu trong trường đình ban nãy càng chói mắt, tâm lý mơ hồ có chút ủy khuất, đôi mắt đen láy không khỏi nổi lên một tầng sương mù.
Nhìn y như vậy hắn lại đau lòng nhưng hắn nói không lại y, rõ ràng là hắn không có tâm tư khác với nàng ta mà, y sao lại hiểu lầm hắn đây…
Chờ chút!
Tạ Ngự Khi dường như phát hiện ra gì đó, ánh mắt sáng lên, bắt lấy tay y: “Tiểu Tuyết, ngươi hãy thành thật nói, ngươi có phải rất quan tâm đến quan hệ giữa ta và Bạch Mạt Cầm, không chịu được ta và nàng ấy gần gũi?”
Lâu Minh Tuyết bị hắn nắm, vùng vẫy: “Ngươi đừng ở đó nói hưu nói vượn, ta khi nào để ý chuyện của các ngươi!”
“Không để ý vậy ngươi vì sao phải đi, vì sao chất vấn tâm ý của ta với nàng?”
Tạ Ngự Khi chưa từ bỏ ý định tiến lên một bước ép hỏi y.
Không nghĩ tới hắn bỗng nhiên lại ác liệt như vậy, y theo bản năng cứ lui về phía sau đến khi lưng đã chạm cây cột lớn mặt sau trường đình: “Ta… Ta… Ngươi quản ta…”
Nhìn người phía trước đỏ cả vành mắt, tim hắn đập ầm ầm, ôm y vào ngực: “Tiểu Tuyết, hôm nay ngươi không cho ta câu trả lời hài lòng, ta liền ở đây làm ngươi đến khi nào ngươi nguyện ý trả lời mới dừng, bất kể cho người đi ngang qua ta cũng sẽ không thả người!”
“Ngươi dám… A…” Môi đỏ muốn phun ra những lời ác độc lại bị hắn hôn, trêu đùa đàu lưỡi y, mạnh mẽ xé ngoại bào y kéo quần xuống. Hai tay suồng sã sờ nắng nhào nặn hai viên thịt trắng mịn cảm thụ xúc cảm mềm mại bóng loáng. Thân thể đã sớm quen với *** nào có thể chống lại không bao lâu liền rục rịch chảy thuỷ.
Nhưng Lâu Minh Tuyết lại chưa từ bỏ ý định, vẫn luôn giãy dụa trốn tránh. Tạ Ngự Khi cũng dường như đã quyết tâm tại trong viện, lộ thiên cưỡng bức y.
Tay đã xé đến áo trong, đem thân thể trắng tuyết tràn đầu dấu vết ái muội, hai điểm đỏ như hoa anh đào trước ngực so với cả viện hoa đào này còn muốn kiều diễm hơn, tất cả đều phơi bày ra.
Hắn nhấc đùi y gác lên lưng, há mồm ngậm lấy điểm dụ người kia.
“A… Không muốn… Buông ta ra… A… Đừng cắn… Đau…” đầu v* hôm qua đã bị chơi ác lần thứ hai bị đối xư như vậy liền đau rát.
Hắn lại giống như không để ý tới cảm thụ của y, vừa ngậm lấy đầu nhũ y cắn mút, một bên tách đùi y ra đem thắt lưng nới lỏng nhét vào hoa huy*t.
“Lấy ra đi… Thật khó chịu…” Địa phương bị sử dụng quá độ kia đã hoàn toàn sưng đỏ, thắt lưng làm bằng da hươi kia dính nước liền mềm xuống nhưng vẫn có thể cọ cọ đánh vào vách thịt.
Tạ Ngự Khi nhét toàn bộ vào, cuối cùng hai tay còn nắm chặt lấy hai mảnh âm thần, nắn bóp thịt đế nhạy cảm bị kẹp ở giữa.
Lại nghĩ tới tên đó hôm qua vì y câu dẫn phía dưới mới bằng lòng bính y, tâm lý càng khó chịu.
Tay không tự chủ xoa xoa bụng mình, trong mắt lóe một tia kỳ lạ.
Từ sau cây bước ra, hai người trong trường đình nghe thấy động tĩnh lần lượt xoay đầu lại, Tạ Ngự Khi vừa thấy Lâu Minh Tuyết liền quay người tiến lên nghênh tiếp: “Ngươi đã tỉnh, sao không ngủ thêm một lát?”
Y cười nhạt với hắn, ngày thường y đều không có cười đều làm hắn có một loại cảm giác quân tử cấm dục, vào lúc này lại cười làm hắn không khỏi run lên một cái.
Bạch Mạt Cầm đi tới: “Ngự Khi ca ca, đây là người nào, sao không nghe ca nói tới?”
Đôi mắt trong suốt vô hại chớp chớp mong đợi nhìn y, bất luận là khí chất hay dáng người đều không thua với Tạ Ngự Khi trên chiến trường trải qua tôi luyện nam nhân.
“Vị này là bằng hữu của ta, đến quý phủ làm khách.”
“Nguyên lai là như vậy, hiếm thấy Ngự Khi ca ca ngươi có bằng hữu tới làm khách, cũng không nên chậm trễ nhân gia.”
Hắn cười cười, quay đầu nhìn nụ cười trên mặt y càng ngày càng xán lạn, làm sao cũng thấy hơi kỳ lạ.
“Còn chưa biết danh tính cô nương?” Y đúng lúc mở miệng.
“Ta là Bạch Mạt Cầm, thanh mai trúc mã của Ngự Khi ca ca, nếu ngươi đã là bằng hữu Ngự Khi ca ca vậy cũng là bằng hữu của ta, tại kinh đô có chuyện gì, ngươi có thể đến tìm ta.” Bạch Mạt Cầm nói xong nhìn Tạ Ngự Khi: “Ngự Khi ca ca, ngươi lần trước đã đáp ứng sau khi trở về sẽ dạy ta cưỡi ngựa, ca ca đừng nói không giữ lời.”
Tạ Ngự Khi có ngốc cũng biết loại thời điểm này càng biểu hiện thân thiết với Bạch Mạt Cầm sẽ càng “nguy hại”, nhưng cũng không thể tránh né quá rõ ràng: “Như vậy đi, ngươi về trước chờ ta rảnh rỗi sẽ liền đi tìm ngươi!”
“Vậy ngươi lúc nào thì rảnh rỗi?”
“Mấy ngày nay ta vừa về, mấy ngày nữa!”
“Vậy nói xong rồi, ngươi cũng không thể gạt ta!”
Thật vất vả mới tiễn Bạch Mạt Cầm đi, Tạ Ngự Khi trở lại trong viện liền thấy Lâu Minh Tuyết đứng ở vườn hoa đào, không biết đang suy nghĩ gì, hắn đi tới: “Thân thể như thế nào, có điểm không khỏe sao?”
Lâu Minh Tuyết liếc mắt nhìn hắn: “Không ngại, hôm qua làm phiền Hầu gia, hôm nay ta sẽ liền rời đi.”
Lời nói vừa dứt y liền quay người đi, hắn vội vàng nắm tay y: “Đừng đừng, ngươi đi đâu chứ, lại nói không lâu nữa, thánh chỉ ban xuống, ngươi là chính thê của ta rồi.”
Nghe hắn, y bỗng nhiên nở nụ cười: “Ta xem Hầu gia vẫn là tuyển người khác đi, ta thấy Bạch cô nương cũng không tệ, lại là thanh mai trúc mã của Hầu gia ngươi, tình chàng ý thiếp, quả thực ông trời tác hợp!”
“Tiểu Tuyết, ngươi nói gì vậy. Ta và nàng ấy đúng là thanh mai trúc mã nhưng ta đối với nàng ấy không có nửa ý đồ không an phận, ta chỉ xem nàng như muội muội!”
“Muội muội?” Y cười lạnh: “Ngươi chỉ xem nàng như muội muội, nàng đối với ngươi như vậy, ngươi dám nói không có những ý nghĩ khác không, ta coi như đã quấy rầy các ngươi!”
Càng nói càng thấy hình ảnh hai người đàm tiếu trong trường đình ban nãy càng chói mắt, tâm lý mơ hồ có chút ủy khuất, đôi mắt đen láy không khỏi nổi lên một tầng sương mù.
Nhìn y như vậy hắn lại đau lòng nhưng hắn nói không lại y, rõ ràng là hắn không có tâm tư khác với nàng ta mà, y sao lại hiểu lầm hắn đây…
Chờ chút!
Tạ Ngự Khi dường như phát hiện ra gì đó, ánh mắt sáng lên, bắt lấy tay y: “Tiểu Tuyết, ngươi hãy thành thật nói, ngươi có phải rất quan tâm đến quan hệ giữa ta và Bạch Mạt Cầm, không chịu được ta và nàng ấy gần gũi?”
Lâu Minh Tuyết bị hắn nắm, vùng vẫy: “Ngươi đừng ở đó nói hưu nói vượn, ta khi nào để ý chuyện của các ngươi!”
“Không để ý vậy ngươi vì sao phải đi, vì sao chất vấn tâm ý của ta với nàng?”
Tạ Ngự Khi chưa từ bỏ ý định tiến lên một bước ép hỏi y.
Không nghĩ tới hắn bỗng nhiên lại ác liệt như vậy, y theo bản năng cứ lui về phía sau đến khi lưng đã chạm cây cột lớn mặt sau trường đình: “Ta… Ta… Ngươi quản ta…”
Nhìn người phía trước đỏ cả vành mắt, tim hắn đập ầm ầm, ôm y vào ngực: “Tiểu Tuyết, hôm nay ngươi không cho ta câu trả lời hài lòng, ta liền ở đây làm ngươi đến khi nào ngươi nguyện ý trả lời mới dừng, bất kể cho người đi ngang qua ta cũng sẽ không thả người!”
“Ngươi dám… A…” Môi đỏ muốn phun ra những lời ác độc lại bị hắn hôn, trêu đùa đàu lưỡi y, mạnh mẽ xé ngoại bào y kéo quần xuống. Hai tay suồng sã sờ nắng nhào nặn hai viên thịt trắng mịn cảm thụ xúc cảm mềm mại bóng loáng. Thân thể đã sớm quen với *** nào có thể chống lại không bao lâu liền rục rịch chảy thuỷ.
Nhưng Lâu Minh Tuyết lại chưa từ bỏ ý định, vẫn luôn giãy dụa trốn tránh. Tạ Ngự Khi cũng dường như đã quyết tâm tại trong viện, lộ thiên cưỡng bức y.
Tay đã xé đến áo trong, đem thân thể trắng tuyết tràn đầu dấu vết ái muội, hai điểm đỏ như hoa anh đào trước ngực so với cả viện hoa đào này còn muốn kiều diễm hơn, tất cả đều phơi bày ra.
Hắn nhấc đùi y gác lên lưng, há mồm ngậm lấy điểm dụ người kia.
“A… Không muốn… Buông ta ra… A… Đừng cắn… Đau…” đầu v* hôm qua đã bị chơi ác lần thứ hai bị đối xư như vậy liền đau rát.
Hắn lại giống như không để ý tới cảm thụ của y, vừa ngậm lấy đầu nhũ y cắn mút, một bên tách đùi y ra đem thắt lưng nới lỏng nhét vào hoa huy*t.
“Lấy ra đi… Thật khó chịu…” Địa phương bị sử dụng quá độ kia đã hoàn toàn sưng đỏ, thắt lưng làm bằng da hươi kia dính nước liền mềm xuống nhưng vẫn có thể cọ cọ đánh vào vách thịt.
Tạ Ngự Khi nhét toàn bộ vào, cuối cùng hai tay còn nắm chặt lấy hai mảnh âm thần, nắn bóp thịt đế nhạy cảm bị kẹp ở giữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất