Chương 1
Lâm An Lan tỉnh lại, ngoài phòng trời đang mưa.
Rèm cửa dày che đi chút ánh sáng ít ỏi, trong nhà tối lờ mờ, chỉ có ổ chăn ấm áp vô cùng. Những ngày mưa như thế này rất thích hợp để đi ngủ. Lâm An Lan nghe tiếng mưa rơi, thanh âm tựa như hạt châu rơi trên mâm ngọc.
Anh theo thói quen cuộn tròn cuộn tròn thân thể về phía sau, lại lăn vào một lồng ngực ấp áp. Bàn tay để trên eo anh ôm chặt trên chút nữa, nhân lúc anh lại gần mà sáp lại, vững vàng ôm lấy anh.
"Dậy rồi?" Trình Úc hỏi.
Lâm An Lan quay đầu lại, Trình Úc rõ ràng đã dậy từ trước, mặt mày tỉnh táo, thấy anh nhìn mình, ôn nhu trong mắt hắn càng sâu.
Lâm An Lan gật gật đầu, quay người lại, quay mặt lại nhìn Trình Úc, cười với hắn.
Trình Úc thấy anh nở nụ cười với mình, không kìm lòng được mà tiến lại, tinh tế hôn lên môi anh.
Sáng lên vốn là thời khắc nguy hiểm, đặc biệt là trong lồng ngực của hắn ôm Lâm An Lan, không lâu sau Trình Úc liền cảm nhận được thay đổi của mình.
Lâm An Lan mẫn cảm cũng nhận ra được, đôi môi đang cùng Trình Úc quấn quýt nhanh chóng tách ra, nhẹ giọng nói, "Không muốn."
"Ừm, không làm." Trình Úc tiếp tục hôn môi anh, ôn nhu dụ dỗ, "Anh chỉ hôn em thôi."
(anh không làm gì đâu anh thề =))))
Lâm An Lan lúc này mới yên tâm.
Trình Úc hôn rất lâu, hôn xong đôi môi anh, hắn liền thuận thế mà xuống, hôn xuống cổ và xương quai xanh tinh xảo, mãi đến khi để lại vết tích chói lọi trên làn da anh.
Ngón tay của hắn thuận hông của anh vuốt ve, mềm nhẹ lướt qua cột sống của anh.
Lâm An Lan trong nháy mắt mặt đỏ lên, trong mắt rướm hơi nước, trầm thấp thở dốc một tiếng, cầm lấy tay Trình Úc.
Trình Úc thuận thế cùng anh đan xen mười ngón tay, ngẩng đầu hôn thêm lên môi anh.
Nụ hôn của hắn từ trước đến giờ rất ôn nhu, chỉ khi tiến hành vận động tình yêu, hắn mới có thể tình cờ mất khống chế, hung ác lại mãnh liệt.
Mà cho dù khi đó, hắn cũng sẽ không thương tổn anh, chỉ không ngừng đòi lấy, tựa hồ muốn được anh đáp lại bất cứ khi nào, hắn mới có thể yên tâm.
Lâm An Lan ngẩn đầu đáp lại nụ hôn của hắn, hôn hồi lâu, mãi đến khi hơi thở bất ổn mới ngừng lại, tựa vào vai Trình Úc dụi dụi, ôm lấy hắn.
Ngoài cửa sổ mưa vẫn còn rơi, trong nhà có chút cảm giác mát lạnh, trong ổ chăn lại vô cùng ấm áp.
Lâm An Lan không muốn rời giường, lại còn có cảm giác muốn ngủ thêm chút nữa.
Trình Úc thấy anh giống chú mèo nhỏ dựa vào mình, liền ôm lấy eo anh vuốt ve.
"Đói bụng không?" Trình Úc hỏi, "Em có muốn ăn cơm không?"
"Không vội." Lâm An Lan đáp, "Em muốn nằm thêm một chút."
Trình Úc cũng không giục anh, liền ôm lấy anh, mặc anh dựa vào trên vai mình, chỉ thỉnh thoảng cúi đầu đi hôn anh.
Lâm An Lan sớm đã quen.
Tuy anh mất trí nhớ, nhưng anh cảm nhận được rằng bạn trai anh chắn chắn cực kì yêu anh!
Nếu không yêu anh như thế, hắn sẽ không làm những chuyện như động chút là muốn ôm, còn thường xuyên muốn hôn anh, ngay cả lúc hai người ẩy ầy ây hắn cũng có thể làm thiệt lâu thiệt lâu.
Ban đầu anh còn sợ mình quên mất tình cảm của họ, quên mất từng kí ức lúc bên nhau của họ sẽ khiến Trình Úc khó chịu ít nhiều, sau đó không ngừng nhắc lại chuyện lúc trước của họ để giúp anh nhớ lại.
Nhưng Trình Úc sau khi hoảng hốt liền đem anh ôm vào lòng.
Hắn nói, "Không sao, chỉ cần em ở cạnh bên anh là tốt rồi."
Hắn giống như không thèm để ý, chỉ khi nào anh hỏi, Trình Úc mới kể lại chuyện lúc trước cho anh nghe.
Nếu như anh không hỏi, Trình Úc cũng sẽ không nhắc lại.
Lâm An Lan đã từng hỏi rằng, "Anh không muốn em khôi phục kí ức sao?"
Trình Úc nở nụ cười, liền tới gần hôn anh, "Anh không muốn em bị áp lực."
Hắn nói, "Anh yêu em, chứ không phải kí ức. Chỉ cần em còn ở đây, chúng ta có thể không ngừng tạo ra kí ức mới. Cho nên chúng ta cứ từ từ, thuận theo tự nhiên, không cần cố gắng quá."
Trình Úc nói nghe tri kỉ hết sức, đến nỗi Lâm An Lan không tự chủ mà thả lỏng ra.
Vì mất trí nhớ mà mấy ngày nay anh có xem qua vài bộ phim cùng chủ đề. Trong phim, nam chính luôn vì nữ chính mất trí nhớ, quên đi tình cảm và quá khứ của họ mà nóng nảy, phiền muộn rồi bùng nổ. Cuối cùng lại làm nữ chính hổ thẹn vô cùng.
Lâm An Lan không thích thế. Nữ chính đâu phải cố ý mất trí nhớ? Sao lúc nào nam chính cũng nổi giận với nữ chính? Nữ chính vô tội mà?
Anh cảm thấy bạn trai của nữ chính không đáng tin cậy, vẫn là bạn trai anh làm cho anh cảm thấy dễ chịu nhất.
Càng so sánh, Lâm An Lan lại càng cảm thấy bạn trai nhà mình tốt vô cùng.
Anh dựa vào lồng ngực của Trình Úc ngủ thêm một chốc, sau đó mơ màng tỉnh dậy.
Trình Úc không ngủ, chỉ lẳng lặng nhìn anh, thấy anh tỉnh dậy liền nắn nắn gương mặt anh.
Trong chăn nhiệt độ cao, Lâm An Lan mới ngủ dậy, mặt có chút hồng, lại bị nắn như thế, hai má như muốn tan ra, giống miếng bánh kem vị dâu tây.
Trình Úc thấy vậy, liền muốn hôn anh.
Hắn xác thực cũng làm như vậy rồi.
Hắn đã khao khát Lâm An Lan từ rất lâu, đến khi Lâm An Lan nguyện ý nằm trong ngực hắn, hắn liền không thể khống chế chính mình, chỉ đành tuân theo dục vọng cùng Lâm An Lan thân mật.
Hắn tựa như kẻ mắc chứng khao khát da thịt lúc nào cũng muốn lại gần Lâm An Lan, tiếp xúc, ôm ấp, giữ chặt lấy anh.
Hắn đẩy lùi hết công tác hay lịch trình, ngày ngày làm ổ trong nhà. Tại lúc Lâm An Lan cũng không có lịch trình, cẩn thận từng ly từng tí trông coi anh. Hắn sợ chỉ cần mình chớp mắt một cái, hoặc tỉnh dậy sau một đêm, Lâm An Lan khôi phục ký ức rồi rời bỏ hắn.
Trình Úc không khỏi ôm chặt anh, hôn lên mắt anh, gọi anh là vợ.
Lâm An Lan cười một tiếng.
Trình Úc nghe tiếng cười của anh, cười nói, "Cười cái gì mà cười? Chẳng lẽ lại không phải vợ anh sao?"
Lâm An Lan cố ý nói: "Không phải."
Trình Úc nắm cằm của anh, "Còn dám nói không phải hả?"
Lâm An Lan mới không sợ hắn, "Đúng vậy, không phải."
"Không phải vợ anh mà cùng anh ngủ một giường, cùng anh đắp một chăn?"
"Cho nên em phải rời giường." Lâm An Lan nói, ngồi dậy.
Trình Úc sợ anh cảm thấy lạnh, vội vã đem áo ngủ bên giường khoác lên vai anh. Giúp anh mặc áo. Hận không thể để anh nằm đó rồi giơ tay nhấc chân để hắn mặc đồ cho.
Lâm An Lan duỗi thẳng cánh tay mặc áo ngủ.
Làn da của anh rất trắng, cổ tay lại nhỏ, khắp người phủ đầy dấu hôn nhợt nhạt.
Trình Úc nhìn nhìn, rồi lại không nhịn được mà ôm lấy anh từ phía sau.
Hắn gác đầu lên vai Lâm An Lan, vòng qua sau lưng anh để buộc áo ngủ.
Buộc xong, Trình Úc quay đầu lại, không quên hôn lên má anh một cái.
"Muốn ăn cái gì?"
"Trời mưa xuống, lạnh như thế, vậy thì ăn lẩu đi." Lâm An Lan suy tư chốc lát.
Trình Úc gật đầu, "Vậy em ngồi chơi di dộng chút, anh làm cho em."
Hắn vừa nói một bên mặc quần áo.
Lâm An Lan ôm chăn từ chối, "Không muốn, em muốn rửa mặt trước."
Anh nói xong, thấy Trình Úc cũng mặc xong, liền xốc chăn chuẩn bị dọn giường.
Kết quả chăn mới vừa xốc lên, liền bị Trình Úc một tay luồn qua đầu gối một tay đỡ vai, sau đó bế lên, "Anh ôm em đi." Trình Úc nói.
Lâm An Lan bất đắc dĩ, anh đã sớm rõ bạn trai vô cùng yêu chiều anh. Nhưng nếu cứ thế này chắc anh bị bạn trai nuôi thành tàn phế mất.
Nấu cơm? Không cần anh làm.
Việc nhà? Cũng không cần anh làm.
Thậm chí đến bước đi, bạn trai anh còn hận không thể đi hộ anh luôn.
"Kiến rừng rậm trộm năng lượng (?) sẽ không bao giờ qua trộm của em nữa. Anh biết tại sao không?" Lâm An Lan hỏi bạn trai của mình.
"Bởi vì em rất đáng yêu, không ai nỡ trộm của em cả."
"Không." Lâm An Lan trả lời, "Bởi vì em không hề có năng lượng!"
Anh chọt chọt vai Trình Úc, "Ra ngoài ăn không cho em trả tiền, trong nhà thì không để em bước đi, anh tự kiểm điểm bản thân xem. Anh làm vậy rồi có được hay không?"
Trình Úc cảm thấy rất được, có bạn trai nào ra ngoài lại để đối phương trả tiền?
Hắn cũng không phải không có tiền, từ nhỏ tới lớn chỉ có tiền là hắn chẳng bao giờ thiếu. (nghe muốn quánh =)))
"Bảo bối, anh có tiền." Trình Úc đáp, "Em là vợ anh. Không tiêu cho em thì để làm gì? Để dành cho con sao? Nhưng chúng ta đâu thể sinh được?"
Lâm An Lan:...
Lâm An Lan bỗng cảm thấy bản thân thật sự là vô cùng lợi hại!
Mẫu bạn trai như Trình Úc, có xuất thân nhà giàu, còn là minh tinh đang hot vạn thiếu nữ mê. Ấy vậy mà lại yêu mình, còn yêu đến vô cùng sâu đậm. Không phải mình cho hắn uống bùa mê thuốc lú gì rồi đấy chứ?
Trình Úc đến gần bồn rửa mặt, lúc này mới đem anh buông ra.
Hắn hay ôm Lâm An Lan đến bồn rửa mặt, nên đặt luôn cho Lâm An Lan một đôi dép lê tại đấy.
Lâm An Lan được thả xuống đất, nhanh nhẹn mang dép lê rồi đi rửa mặt.
Rửa mặt xong xuôi, Trình Úc rửa sạch tay, chuẩn bị đi làm cơm.
Lâm An Lan nói với hắn, " Em giúp anh ha?"
"Không cần." Trình Úc đáp, "Làm lẩu nhanh lắm, em ra kia chơi đi, làm xong anh gọi em."
"Nhưng hai người vẫn nhanh hơn, em giúp anh rửa rau." Lâm An Lan cười nói.
Trình Úc cũng không từ chối nữa, cùng anh vào bếp.
Hắn từ trong tủ lạnh cầm đồ ăn ra.
Lâm An Lan nhận lấy, mở vòi nước, ngón tay thon dài rửa qua những lá rau.
Rau diếp xanh đậm càng làm tay anh thêm trắng nõn, từng ngón từng ngón, nhỏ xinh lại tinh tế.
Trình Úc đến gần, vòng qua eo anh, giúp anh rửa rau.
Chỉ là Lâm An Lan rửa đồ ăn, hắn lại đi nghịch tay Lâm An Lan.
Từng ngón từng ngón, xoa nắn, vân vê.
Lâm An Lan bất mãn xua hắn:"Đừng phá em."
Trình Úc lau tay anh rồi hôn một cái, sau đó đi rửa mấy món khác.
Rửa xong, Trình Úc lại cho gia vị vào nồi, hai người ngồi trước nồi lẩu, chờ nồi sôi lên.
Đang chờ, điện thoại Trình Úc reo lên.
Hắn nhìn qua, là người đại diện của hắn.
Trình Úc méo thèm bắt máy. (=))))
Lâm An Lan nhìn hắn, "Không bắt máy luôn?"
"Không cần thiết."
Nhưng điện thoại Trình Úc cứ reo mãi, Lâm An Lan đành bảo hắn:"Hay anh nhận đi, lỡ có việc quan trọng thì sao?"
Trình Úc lúc này mới chịu bắt máy. ( =)))
Tôn Mạnh thấy hắn bắt máy thì mừng húm, vội vàng bảo: ''Tin tốt đây Trình Úc, đạo diễn Trương mới mời cậu thử kính á."
Trình Úc bình tĩnh đáp,"Ồ."
"Thời gian thử kính là..."
"Tôi không đi." Hắn lạnh lùng nói.
Lẩu đã sôi, Trình Úc cho một ít rau và thịt vào,"Còn gì không? Tôi tắt máy đây.
"Sao cậu không đi?" Tôn Mạnh khiếp sợ, "Đây chính là Trương đạo á! Trương đạo á!"
"Lúc trước tôi đã nói rồi, dạo này không nhận công tác. Cũ thì từ chối, mới thì không nhận."
"Nhưng Trương đạo..."
"Cũng như vậy." Trình Úc ngắt lời,"Tôi ăn cơm, tắt máy đây."
Hắn nói xong, cúp điện thoại.
Lâm An Lan nghe không rõ lắm, hỏi Trình Úc:"Anh gần đây không bận hả?"
Hắn nói, "Anh mới quay xong một bộ phim, không có lịch trình. Em cũng thế, đừng bận tâm."
"Vì lo cho em nên không muốn đi làm?"
Trình Úc đũa dừng một chút, lại thò đũa gắp thịt cho Lâm An Lan
"Lúc trước anh làm việc rất cật lực, nên giờ muốn nghỉ ngơi một chút."
"Lại nói, chúng ta ở cùng nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, hiện tại vẫn là thời kì yêu đương cuồng nhiệt, anh muốn ở với em vài hôm nữa."
Trình Úc cảm thấy skill xạo sự của mình khá ổn.
Hắn trước kia từng cho rằng mình sẽ không nói dối, chả có việc gì đáng để hắn làm thế.
Mãi đến khi Lâm An Lan xuất hiện, Trình Úc phát hiện, hắn là một kẻ dối trá.
Hắn thậm chí có thể mặt không đổi tim không đập liên tục nói dối.
"Anh cũng không thể dành hết thời gian để làm việc. Phải vừa làm việc vừa yêu đương, đúng không?" Trình Úc nhìn Lâm An Lan.
Trình Úc lớn lên đẹp trai đến quá đáng, Lâm An Lan bị hắn nhìn một hồi liền mơ màng tin theo, cảm thấy hắn nói rất có lý, lên liền cầm đũa lên tiếp tục ăn. (=))))
Trình Úc thấy anh tin, cũng yên lòng.
Trên đời không còn gì có thể quan trọng hơn Lâm An Lan, hắn tiến vào giới giải trí cũng là vì Lâm An Lan. Cho nên những thứ đó không quan trọng, chỉ có Lâm An Lan là Trình Úc hắn không thể nào từ bỏ.
Hắn gắp một đũa mảng bỏ vào trong bát Lâm An Lan.
Lâm An Lan gắp lại mang cho Trình Úc:"Anh tự ăn đi, không cần gắp cho em."
"Em cứ ăn đi." Trình Úc đáp: "không phải em thích ăn măng sao?"
Lâm An Lan nghe vậy, sửng sốt một chút.
Anh nhìn Trình Úc một chút, nghi ngờ đáp: "Em ăn lẩu không thích ăn măng. Chỉ thích ăn măng xào thôi. Trước kia ăn lẩu em chưa từng nói cho anh à?"
Tay cầm đũa của Trình Úc cứng đờ. Lạch cạch một tiếng, cả đũa lẫn măng đều rơi trên bàn gỗ, bàn ăn yên ắng lạ lùng.
Rèm cửa dày che đi chút ánh sáng ít ỏi, trong nhà tối lờ mờ, chỉ có ổ chăn ấm áp vô cùng. Những ngày mưa như thế này rất thích hợp để đi ngủ. Lâm An Lan nghe tiếng mưa rơi, thanh âm tựa như hạt châu rơi trên mâm ngọc.
Anh theo thói quen cuộn tròn cuộn tròn thân thể về phía sau, lại lăn vào một lồng ngực ấp áp. Bàn tay để trên eo anh ôm chặt trên chút nữa, nhân lúc anh lại gần mà sáp lại, vững vàng ôm lấy anh.
"Dậy rồi?" Trình Úc hỏi.
Lâm An Lan quay đầu lại, Trình Úc rõ ràng đã dậy từ trước, mặt mày tỉnh táo, thấy anh nhìn mình, ôn nhu trong mắt hắn càng sâu.
Lâm An Lan gật gật đầu, quay người lại, quay mặt lại nhìn Trình Úc, cười với hắn.
Trình Úc thấy anh nở nụ cười với mình, không kìm lòng được mà tiến lại, tinh tế hôn lên môi anh.
Sáng lên vốn là thời khắc nguy hiểm, đặc biệt là trong lồng ngực của hắn ôm Lâm An Lan, không lâu sau Trình Úc liền cảm nhận được thay đổi của mình.
Lâm An Lan mẫn cảm cũng nhận ra được, đôi môi đang cùng Trình Úc quấn quýt nhanh chóng tách ra, nhẹ giọng nói, "Không muốn."
"Ừm, không làm." Trình Úc tiếp tục hôn môi anh, ôn nhu dụ dỗ, "Anh chỉ hôn em thôi."
(anh không làm gì đâu anh thề =))))
Lâm An Lan lúc này mới yên tâm.
Trình Úc hôn rất lâu, hôn xong đôi môi anh, hắn liền thuận thế mà xuống, hôn xuống cổ và xương quai xanh tinh xảo, mãi đến khi để lại vết tích chói lọi trên làn da anh.
Ngón tay của hắn thuận hông của anh vuốt ve, mềm nhẹ lướt qua cột sống của anh.
Lâm An Lan trong nháy mắt mặt đỏ lên, trong mắt rướm hơi nước, trầm thấp thở dốc một tiếng, cầm lấy tay Trình Úc.
Trình Úc thuận thế cùng anh đan xen mười ngón tay, ngẩng đầu hôn thêm lên môi anh.
Nụ hôn của hắn từ trước đến giờ rất ôn nhu, chỉ khi tiến hành vận động tình yêu, hắn mới có thể tình cờ mất khống chế, hung ác lại mãnh liệt.
Mà cho dù khi đó, hắn cũng sẽ không thương tổn anh, chỉ không ngừng đòi lấy, tựa hồ muốn được anh đáp lại bất cứ khi nào, hắn mới có thể yên tâm.
Lâm An Lan ngẩn đầu đáp lại nụ hôn của hắn, hôn hồi lâu, mãi đến khi hơi thở bất ổn mới ngừng lại, tựa vào vai Trình Úc dụi dụi, ôm lấy hắn.
Ngoài cửa sổ mưa vẫn còn rơi, trong nhà có chút cảm giác mát lạnh, trong ổ chăn lại vô cùng ấm áp.
Lâm An Lan không muốn rời giường, lại còn có cảm giác muốn ngủ thêm chút nữa.
Trình Úc thấy anh giống chú mèo nhỏ dựa vào mình, liền ôm lấy eo anh vuốt ve.
"Đói bụng không?" Trình Úc hỏi, "Em có muốn ăn cơm không?"
"Không vội." Lâm An Lan đáp, "Em muốn nằm thêm một chút."
Trình Úc cũng không giục anh, liền ôm lấy anh, mặc anh dựa vào trên vai mình, chỉ thỉnh thoảng cúi đầu đi hôn anh.
Lâm An Lan sớm đã quen.
Tuy anh mất trí nhớ, nhưng anh cảm nhận được rằng bạn trai anh chắn chắn cực kì yêu anh!
Nếu không yêu anh như thế, hắn sẽ không làm những chuyện như động chút là muốn ôm, còn thường xuyên muốn hôn anh, ngay cả lúc hai người ẩy ầy ây hắn cũng có thể làm thiệt lâu thiệt lâu.
Ban đầu anh còn sợ mình quên mất tình cảm của họ, quên mất từng kí ức lúc bên nhau của họ sẽ khiến Trình Úc khó chịu ít nhiều, sau đó không ngừng nhắc lại chuyện lúc trước của họ để giúp anh nhớ lại.
Nhưng Trình Úc sau khi hoảng hốt liền đem anh ôm vào lòng.
Hắn nói, "Không sao, chỉ cần em ở cạnh bên anh là tốt rồi."
Hắn giống như không thèm để ý, chỉ khi nào anh hỏi, Trình Úc mới kể lại chuyện lúc trước cho anh nghe.
Nếu như anh không hỏi, Trình Úc cũng sẽ không nhắc lại.
Lâm An Lan đã từng hỏi rằng, "Anh không muốn em khôi phục kí ức sao?"
Trình Úc nở nụ cười, liền tới gần hôn anh, "Anh không muốn em bị áp lực."
Hắn nói, "Anh yêu em, chứ không phải kí ức. Chỉ cần em còn ở đây, chúng ta có thể không ngừng tạo ra kí ức mới. Cho nên chúng ta cứ từ từ, thuận theo tự nhiên, không cần cố gắng quá."
Trình Úc nói nghe tri kỉ hết sức, đến nỗi Lâm An Lan không tự chủ mà thả lỏng ra.
Vì mất trí nhớ mà mấy ngày nay anh có xem qua vài bộ phim cùng chủ đề. Trong phim, nam chính luôn vì nữ chính mất trí nhớ, quên đi tình cảm và quá khứ của họ mà nóng nảy, phiền muộn rồi bùng nổ. Cuối cùng lại làm nữ chính hổ thẹn vô cùng.
Lâm An Lan không thích thế. Nữ chính đâu phải cố ý mất trí nhớ? Sao lúc nào nam chính cũng nổi giận với nữ chính? Nữ chính vô tội mà?
Anh cảm thấy bạn trai của nữ chính không đáng tin cậy, vẫn là bạn trai anh làm cho anh cảm thấy dễ chịu nhất.
Càng so sánh, Lâm An Lan lại càng cảm thấy bạn trai nhà mình tốt vô cùng.
Anh dựa vào lồng ngực của Trình Úc ngủ thêm một chốc, sau đó mơ màng tỉnh dậy.
Trình Úc không ngủ, chỉ lẳng lặng nhìn anh, thấy anh tỉnh dậy liền nắn nắn gương mặt anh.
Trong chăn nhiệt độ cao, Lâm An Lan mới ngủ dậy, mặt có chút hồng, lại bị nắn như thế, hai má như muốn tan ra, giống miếng bánh kem vị dâu tây.
Trình Úc thấy vậy, liền muốn hôn anh.
Hắn xác thực cũng làm như vậy rồi.
Hắn đã khao khát Lâm An Lan từ rất lâu, đến khi Lâm An Lan nguyện ý nằm trong ngực hắn, hắn liền không thể khống chế chính mình, chỉ đành tuân theo dục vọng cùng Lâm An Lan thân mật.
Hắn tựa như kẻ mắc chứng khao khát da thịt lúc nào cũng muốn lại gần Lâm An Lan, tiếp xúc, ôm ấp, giữ chặt lấy anh.
Hắn đẩy lùi hết công tác hay lịch trình, ngày ngày làm ổ trong nhà. Tại lúc Lâm An Lan cũng không có lịch trình, cẩn thận từng ly từng tí trông coi anh. Hắn sợ chỉ cần mình chớp mắt một cái, hoặc tỉnh dậy sau một đêm, Lâm An Lan khôi phục ký ức rồi rời bỏ hắn.
Trình Úc không khỏi ôm chặt anh, hôn lên mắt anh, gọi anh là vợ.
Lâm An Lan cười một tiếng.
Trình Úc nghe tiếng cười của anh, cười nói, "Cười cái gì mà cười? Chẳng lẽ lại không phải vợ anh sao?"
Lâm An Lan cố ý nói: "Không phải."
Trình Úc nắm cằm của anh, "Còn dám nói không phải hả?"
Lâm An Lan mới không sợ hắn, "Đúng vậy, không phải."
"Không phải vợ anh mà cùng anh ngủ một giường, cùng anh đắp một chăn?"
"Cho nên em phải rời giường." Lâm An Lan nói, ngồi dậy.
Trình Úc sợ anh cảm thấy lạnh, vội vã đem áo ngủ bên giường khoác lên vai anh. Giúp anh mặc áo. Hận không thể để anh nằm đó rồi giơ tay nhấc chân để hắn mặc đồ cho.
Lâm An Lan duỗi thẳng cánh tay mặc áo ngủ.
Làn da của anh rất trắng, cổ tay lại nhỏ, khắp người phủ đầy dấu hôn nhợt nhạt.
Trình Úc nhìn nhìn, rồi lại không nhịn được mà ôm lấy anh từ phía sau.
Hắn gác đầu lên vai Lâm An Lan, vòng qua sau lưng anh để buộc áo ngủ.
Buộc xong, Trình Úc quay đầu lại, không quên hôn lên má anh một cái.
"Muốn ăn cái gì?"
"Trời mưa xuống, lạnh như thế, vậy thì ăn lẩu đi." Lâm An Lan suy tư chốc lát.
Trình Úc gật đầu, "Vậy em ngồi chơi di dộng chút, anh làm cho em."
Hắn vừa nói một bên mặc quần áo.
Lâm An Lan ôm chăn từ chối, "Không muốn, em muốn rửa mặt trước."
Anh nói xong, thấy Trình Úc cũng mặc xong, liền xốc chăn chuẩn bị dọn giường.
Kết quả chăn mới vừa xốc lên, liền bị Trình Úc một tay luồn qua đầu gối một tay đỡ vai, sau đó bế lên, "Anh ôm em đi." Trình Úc nói.
Lâm An Lan bất đắc dĩ, anh đã sớm rõ bạn trai vô cùng yêu chiều anh. Nhưng nếu cứ thế này chắc anh bị bạn trai nuôi thành tàn phế mất.
Nấu cơm? Không cần anh làm.
Việc nhà? Cũng không cần anh làm.
Thậm chí đến bước đi, bạn trai anh còn hận không thể đi hộ anh luôn.
"Kiến rừng rậm trộm năng lượng (?) sẽ không bao giờ qua trộm của em nữa. Anh biết tại sao không?" Lâm An Lan hỏi bạn trai của mình.
"Bởi vì em rất đáng yêu, không ai nỡ trộm của em cả."
"Không." Lâm An Lan trả lời, "Bởi vì em không hề có năng lượng!"
Anh chọt chọt vai Trình Úc, "Ra ngoài ăn không cho em trả tiền, trong nhà thì không để em bước đi, anh tự kiểm điểm bản thân xem. Anh làm vậy rồi có được hay không?"
Trình Úc cảm thấy rất được, có bạn trai nào ra ngoài lại để đối phương trả tiền?
Hắn cũng không phải không có tiền, từ nhỏ tới lớn chỉ có tiền là hắn chẳng bao giờ thiếu. (nghe muốn quánh =)))
"Bảo bối, anh có tiền." Trình Úc đáp, "Em là vợ anh. Không tiêu cho em thì để làm gì? Để dành cho con sao? Nhưng chúng ta đâu thể sinh được?"
Lâm An Lan:...
Lâm An Lan bỗng cảm thấy bản thân thật sự là vô cùng lợi hại!
Mẫu bạn trai như Trình Úc, có xuất thân nhà giàu, còn là minh tinh đang hot vạn thiếu nữ mê. Ấy vậy mà lại yêu mình, còn yêu đến vô cùng sâu đậm. Không phải mình cho hắn uống bùa mê thuốc lú gì rồi đấy chứ?
Trình Úc đến gần bồn rửa mặt, lúc này mới đem anh buông ra.
Hắn hay ôm Lâm An Lan đến bồn rửa mặt, nên đặt luôn cho Lâm An Lan một đôi dép lê tại đấy.
Lâm An Lan được thả xuống đất, nhanh nhẹn mang dép lê rồi đi rửa mặt.
Rửa mặt xong xuôi, Trình Úc rửa sạch tay, chuẩn bị đi làm cơm.
Lâm An Lan nói với hắn, " Em giúp anh ha?"
"Không cần." Trình Úc đáp, "Làm lẩu nhanh lắm, em ra kia chơi đi, làm xong anh gọi em."
"Nhưng hai người vẫn nhanh hơn, em giúp anh rửa rau." Lâm An Lan cười nói.
Trình Úc cũng không từ chối nữa, cùng anh vào bếp.
Hắn từ trong tủ lạnh cầm đồ ăn ra.
Lâm An Lan nhận lấy, mở vòi nước, ngón tay thon dài rửa qua những lá rau.
Rau diếp xanh đậm càng làm tay anh thêm trắng nõn, từng ngón từng ngón, nhỏ xinh lại tinh tế.
Trình Úc đến gần, vòng qua eo anh, giúp anh rửa rau.
Chỉ là Lâm An Lan rửa đồ ăn, hắn lại đi nghịch tay Lâm An Lan.
Từng ngón từng ngón, xoa nắn, vân vê.
Lâm An Lan bất mãn xua hắn:"Đừng phá em."
Trình Úc lau tay anh rồi hôn một cái, sau đó đi rửa mấy món khác.
Rửa xong, Trình Úc lại cho gia vị vào nồi, hai người ngồi trước nồi lẩu, chờ nồi sôi lên.
Đang chờ, điện thoại Trình Úc reo lên.
Hắn nhìn qua, là người đại diện của hắn.
Trình Úc méo thèm bắt máy. (=))))
Lâm An Lan nhìn hắn, "Không bắt máy luôn?"
"Không cần thiết."
Nhưng điện thoại Trình Úc cứ reo mãi, Lâm An Lan đành bảo hắn:"Hay anh nhận đi, lỡ có việc quan trọng thì sao?"
Trình Úc lúc này mới chịu bắt máy. ( =)))
Tôn Mạnh thấy hắn bắt máy thì mừng húm, vội vàng bảo: ''Tin tốt đây Trình Úc, đạo diễn Trương mới mời cậu thử kính á."
Trình Úc bình tĩnh đáp,"Ồ."
"Thời gian thử kính là..."
"Tôi không đi." Hắn lạnh lùng nói.
Lẩu đã sôi, Trình Úc cho một ít rau và thịt vào,"Còn gì không? Tôi tắt máy đây.
"Sao cậu không đi?" Tôn Mạnh khiếp sợ, "Đây chính là Trương đạo á! Trương đạo á!"
"Lúc trước tôi đã nói rồi, dạo này không nhận công tác. Cũ thì từ chối, mới thì không nhận."
"Nhưng Trương đạo..."
"Cũng như vậy." Trình Úc ngắt lời,"Tôi ăn cơm, tắt máy đây."
Hắn nói xong, cúp điện thoại.
Lâm An Lan nghe không rõ lắm, hỏi Trình Úc:"Anh gần đây không bận hả?"
Hắn nói, "Anh mới quay xong một bộ phim, không có lịch trình. Em cũng thế, đừng bận tâm."
"Vì lo cho em nên không muốn đi làm?"
Trình Úc đũa dừng một chút, lại thò đũa gắp thịt cho Lâm An Lan
"Lúc trước anh làm việc rất cật lực, nên giờ muốn nghỉ ngơi một chút."
"Lại nói, chúng ta ở cùng nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, hiện tại vẫn là thời kì yêu đương cuồng nhiệt, anh muốn ở với em vài hôm nữa."
Trình Úc cảm thấy skill xạo sự của mình khá ổn.
Hắn trước kia từng cho rằng mình sẽ không nói dối, chả có việc gì đáng để hắn làm thế.
Mãi đến khi Lâm An Lan xuất hiện, Trình Úc phát hiện, hắn là một kẻ dối trá.
Hắn thậm chí có thể mặt không đổi tim không đập liên tục nói dối.
"Anh cũng không thể dành hết thời gian để làm việc. Phải vừa làm việc vừa yêu đương, đúng không?" Trình Úc nhìn Lâm An Lan.
Trình Úc lớn lên đẹp trai đến quá đáng, Lâm An Lan bị hắn nhìn một hồi liền mơ màng tin theo, cảm thấy hắn nói rất có lý, lên liền cầm đũa lên tiếp tục ăn. (=))))
Trình Úc thấy anh tin, cũng yên lòng.
Trên đời không còn gì có thể quan trọng hơn Lâm An Lan, hắn tiến vào giới giải trí cũng là vì Lâm An Lan. Cho nên những thứ đó không quan trọng, chỉ có Lâm An Lan là Trình Úc hắn không thể nào từ bỏ.
Hắn gắp một đũa mảng bỏ vào trong bát Lâm An Lan.
Lâm An Lan gắp lại mang cho Trình Úc:"Anh tự ăn đi, không cần gắp cho em."
"Em cứ ăn đi." Trình Úc đáp: "không phải em thích ăn măng sao?"
Lâm An Lan nghe vậy, sửng sốt một chút.
Anh nhìn Trình Úc một chút, nghi ngờ đáp: "Em ăn lẩu không thích ăn măng. Chỉ thích ăn măng xào thôi. Trước kia ăn lẩu em chưa từng nói cho anh à?"
Tay cầm đũa của Trình Úc cứng đờ. Lạch cạch một tiếng, cả đũa lẫn măng đều rơi trên bàn gỗ, bàn ăn yên ắng lạ lùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất