Chương 82: Ta cũng muốn tham gia!!
Ba người còn lại lại có ba trạng thái cảm xúc khác nhau. Liêu Khánh Tân ung dung ngồi thưởng thức thức ăn nước uống, Ỷ Thiên lại đang trong cơn ghen giận, Tử Nguyệt lại bất an muốn ra ngoài với bộ dạng nam không nam nữ chẳng nữ lại càng khó. Chuyện gần như rối tung lên, mọi thứ điều làm cậu khó chịu.
- Liêu Khánh Tân! Ta nghĩ huynh là người biết suy nghĩ, đây là một cơ hội tốt để huynh lật đổ Liêu Khánh Băng. -Tử Nguyệt bình tĩnh cố gắng thuyết phục hắn.
- Thế à! -Hắn vẫn ung dung uống hết ly rượu, dường như hắn đau thử thách sự kiên trì của cậu.
- Việc Liêu Khánh Băng ra tay với Tử gia Nam Cung gia thao túng Mạc gia chuyên chế độc tài, lấn lướt cả Hoàng Đế nhiễu loạn triều chính và quan trọng là huynh đang bị cô ta áp chế. -Tiểu Nguyệt có chút mất sự kiên nhẫn, cũng có lẽ vì hắn có gương mặt giống người đó nên cậu có chút không tự nhiên.
Lúc này bên ngoài cánh cửa co tiếng động phát ra,nhưng có lẻ vì tình hình hiện tại việc có xuất hiện thứ gì cũng không còn là điều thiết yếu.
- Tử Nguyệt! Ta nghỉ hắn không làm được đâu,kẻ nhu nhược như hắn thì... -Ỷ Thiên một bên có lẽ hiểu được ý cận dùng chiêu khích tướng.
- Ngươi đừng dùng chiêu khích tướng! -Hắn vẫn cố giữ tâm thế vững vàng.
- Ta chắc chắc Tử Gia sẽ chống đối lại Liêu gia, việc Nam Cung gia tiểu thư bị phế mất cũng sẽ không dễ dàng nuốt trôi, thêm nữa chỉ cần có ngươi Mạc Gia cũng sẽ quy phục, tất nhiên là phía sau còn có Vĩnh Thế gia chống lưng của Quận Vương tất nhiên Hoàng Đế cũng đã không thể ngủ yên với cái tên Liêu Khánh Băng này rồi. -Tử Nguyệt lấy lại bình tĩnh đưa ra hết lý lẽ có thể.
Bên ngoài là hai người hành động không chính trực khi áp tai vào cửa nghe lén, đã thế đã nghe lén rồi còn nhiều chuyện tiếp lời.
- Nói rất hay! -Nam nhân ăn mặc sang trọng trên tay cầm cổ ngọc bội hình rồng như người trong cuộc y táng thành trong sự 'bất ngờ của ba người bên trong và một người đứng cạnh.
- Người điên à!! -Kẻ bên cạnh vỗ vào vai người vừa phát ra âm thanh, kiềm nén sự bất ngờ với cả nóng giận mà nghiến răng nói nhỏ.
- Hay chúng nhân cơ hội này... khự! -Ông đưa tay trái tạo hành động chặt đứt tay phải.
- Bệ hạ! Người... -Hắn ta rơi vào trạng thế ngu ngơ, thẫn người.
- Phải biết đặt cược! -Y đẩy cửa bước vào.
Mở cánh cửa kết nối hai nhóm người, hai trí hướng hai mục đích có cùng mục tiêu. Y bước vào mang vẻ ngỡ ngàn của nhiều cảm xúc.
- Ngươi...! -Ỷ Thiên chưa kịp định thần ngây lập tức sẵn sàng chiến đấu.
Bất ngờ đập vào mắt, kẻ đứng trước mặt bọn họ là Vạn Thách Quốc Hoàng Đế Trưởng Tôn Quyền.
- Bệ hạ!!! -Ỷ Thiên và Khánh Tân đồng thanh há hóc.
- Phải là ta đây!! Oà! Nàng đây... à là công tử đây là... -Y lan toả sự hào quang của mình, ánh nhìn dừng lại ở trên người Tử Nguyệt, một đại mỹ nhân đang trong trạng thái thiếu vải.
- Đây là Tử Nguyệt! Thưa Bệ hạ! -Ỷ Thiên vừa nói vừa tiến đến che mất tầm nhìn của y đối với Tử Nguyệt.
- Thảo dân khấu kiến bệ hạ!! -Nhân cơ hội Tử Nguyệt che chắn lại toàn bộ cơ thể rồi hành đại lễ với y.
- À! Miễn... miễn lễ! -Y cười cười vẫy vẫy tay.
- Thần không biết bệ hạ đến đây để làm gì! Còn nữa việc... -Liêu Khánh Tân tuy có vẻ kính nễ vị Hoàng đế trước mặt nhưng trong lòng và lời nói lại có mâu thuẫn.
- À! Thật ra là... ta đến đây! -Cắt ngang lời nói của Liêu Khánh Tân y nhanh chóng vận dụng đầu óc để nghĩ ra lý do.
- Việc Bệ hạ đến đây cần báo cho các vị biết! Trong khi ta còn được nghe nói... nhiều quan lại thượng cấp thường xuyên lưu lại đây. Có cần ta điều tra làm rõ! -Nhạt Thuỷ quốc sư từ cửa đi vào thái động bất cần đời.
- Quốc sư!! -Cả ba đồng thành khấu kiến.
- Các ngươi đang âm mưu chuyện gì!!! Nói...! -Nhạt Thuỷ dùng ngữ điệu chậm tăng dần đều rồi đột nhiên quát lớn.
- Thôi nào Nhạt Thuỷ!! Mà này ta cũng muốn tham gia! Các ngươi cần ta giúp gì không! -Tên Hoàng Đế rất ung dung thong thả.
- Thưa... -Liêu Khánh Tân bối rối.
Tên Hoàng Đế này chắc đã nghe hết mọi chuyện, nếu đúng như mình nghĩ hắn đã sớm chán ghét Liêu gia nhất là ả Liêu Khánh Băng kia. Nếu hắn đã biết chẳng có lý do nào dấu. -Tử Nguyệt suy tính.
Đúng vậy chẳng có lý do nào để hắn vào đây hỏi chuyện cả, nếu muốn giết các người thì hắn đã nhanh tay tóm gọn. Càng không vào tốn thời gian nghe các người bàn chuyện lật đổ cách tay phải đang bóp cổ mình. Mà nè muội muội chẳc chưa. -Hoàng Nguyệt vẫn chảnh chẹ khó ưa buông lời giải khoay.
Tỷ nói đúng!! À mà! rất vui vì tỷ đã tỉnh!! -Tử Nguyệt mỉm cười.
- Liêu Khánh Tân! Ta nghĩ huynh là người biết suy nghĩ, đây là một cơ hội tốt để huynh lật đổ Liêu Khánh Băng. -Tử Nguyệt bình tĩnh cố gắng thuyết phục hắn.
- Thế à! -Hắn vẫn ung dung uống hết ly rượu, dường như hắn đau thử thách sự kiên trì của cậu.
- Việc Liêu Khánh Băng ra tay với Tử gia Nam Cung gia thao túng Mạc gia chuyên chế độc tài, lấn lướt cả Hoàng Đế nhiễu loạn triều chính và quan trọng là huynh đang bị cô ta áp chế. -Tiểu Nguyệt có chút mất sự kiên nhẫn, cũng có lẽ vì hắn có gương mặt giống người đó nên cậu có chút không tự nhiên.
Lúc này bên ngoài cánh cửa co tiếng động phát ra,nhưng có lẻ vì tình hình hiện tại việc có xuất hiện thứ gì cũng không còn là điều thiết yếu.
- Tử Nguyệt! Ta nghỉ hắn không làm được đâu,kẻ nhu nhược như hắn thì... -Ỷ Thiên một bên có lẽ hiểu được ý cận dùng chiêu khích tướng.
- Ngươi đừng dùng chiêu khích tướng! -Hắn vẫn cố giữ tâm thế vững vàng.
- Ta chắc chắc Tử Gia sẽ chống đối lại Liêu gia, việc Nam Cung gia tiểu thư bị phế mất cũng sẽ không dễ dàng nuốt trôi, thêm nữa chỉ cần có ngươi Mạc Gia cũng sẽ quy phục, tất nhiên là phía sau còn có Vĩnh Thế gia chống lưng của Quận Vương tất nhiên Hoàng Đế cũng đã không thể ngủ yên với cái tên Liêu Khánh Băng này rồi. -Tử Nguyệt lấy lại bình tĩnh đưa ra hết lý lẽ có thể.
Bên ngoài là hai người hành động không chính trực khi áp tai vào cửa nghe lén, đã thế đã nghe lén rồi còn nhiều chuyện tiếp lời.
- Nói rất hay! -Nam nhân ăn mặc sang trọng trên tay cầm cổ ngọc bội hình rồng như người trong cuộc y táng thành trong sự 'bất ngờ của ba người bên trong và một người đứng cạnh.
- Người điên à!! -Kẻ bên cạnh vỗ vào vai người vừa phát ra âm thanh, kiềm nén sự bất ngờ với cả nóng giận mà nghiến răng nói nhỏ.
- Hay chúng nhân cơ hội này... khự! -Ông đưa tay trái tạo hành động chặt đứt tay phải.
- Bệ hạ! Người... -Hắn ta rơi vào trạng thế ngu ngơ, thẫn người.
- Phải biết đặt cược! -Y đẩy cửa bước vào.
Mở cánh cửa kết nối hai nhóm người, hai trí hướng hai mục đích có cùng mục tiêu. Y bước vào mang vẻ ngỡ ngàn của nhiều cảm xúc.
- Ngươi...! -Ỷ Thiên chưa kịp định thần ngây lập tức sẵn sàng chiến đấu.
Bất ngờ đập vào mắt, kẻ đứng trước mặt bọn họ là Vạn Thách Quốc Hoàng Đế Trưởng Tôn Quyền.
- Bệ hạ!!! -Ỷ Thiên và Khánh Tân đồng thanh há hóc.
- Phải là ta đây!! Oà! Nàng đây... à là công tử đây là... -Y lan toả sự hào quang của mình, ánh nhìn dừng lại ở trên người Tử Nguyệt, một đại mỹ nhân đang trong trạng thái thiếu vải.
- Đây là Tử Nguyệt! Thưa Bệ hạ! -Ỷ Thiên vừa nói vừa tiến đến che mất tầm nhìn của y đối với Tử Nguyệt.
- Thảo dân khấu kiến bệ hạ!! -Nhân cơ hội Tử Nguyệt che chắn lại toàn bộ cơ thể rồi hành đại lễ với y.
- À! Miễn... miễn lễ! -Y cười cười vẫy vẫy tay.
- Thần không biết bệ hạ đến đây để làm gì! Còn nữa việc... -Liêu Khánh Tân tuy có vẻ kính nễ vị Hoàng đế trước mặt nhưng trong lòng và lời nói lại có mâu thuẫn.
- À! Thật ra là... ta đến đây! -Cắt ngang lời nói của Liêu Khánh Tân y nhanh chóng vận dụng đầu óc để nghĩ ra lý do.
- Việc Bệ hạ đến đây cần báo cho các vị biết! Trong khi ta còn được nghe nói... nhiều quan lại thượng cấp thường xuyên lưu lại đây. Có cần ta điều tra làm rõ! -Nhạt Thuỷ quốc sư từ cửa đi vào thái động bất cần đời.
- Quốc sư!! -Cả ba đồng thành khấu kiến.
- Các ngươi đang âm mưu chuyện gì!!! Nói...! -Nhạt Thuỷ dùng ngữ điệu chậm tăng dần đều rồi đột nhiên quát lớn.
- Thôi nào Nhạt Thuỷ!! Mà này ta cũng muốn tham gia! Các ngươi cần ta giúp gì không! -Tên Hoàng Đế rất ung dung thong thả.
- Thưa... -Liêu Khánh Tân bối rối.
Tên Hoàng Đế này chắc đã nghe hết mọi chuyện, nếu đúng như mình nghĩ hắn đã sớm chán ghét Liêu gia nhất là ả Liêu Khánh Băng kia. Nếu hắn đã biết chẳng có lý do nào dấu. -Tử Nguyệt suy tính.
Đúng vậy chẳng có lý do nào để hắn vào đây hỏi chuyện cả, nếu muốn giết các người thì hắn đã nhanh tay tóm gọn. Càng không vào tốn thời gian nghe các người bàn chuyện lật đổ cách tay phải đang bóp cổ mình. Mà nè muội muội chẳc chưa. -Hoàng Nguyệt vẫn chảnh chẹ khó ưa buông lời giải khoay.
Tỷ nói đúng!! À mà! rất vui vì tỷ đã tỉnh!! -Tử Nguyệt mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất