Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi

Chương 6: Tần Vũ Bạch chán ghét một Yến Song không biết điều như vậy

Trước Sau
Kỷ gia và Tần gia là thế gia, nếu thật sự muốn phân cao thấp thì nhiều năm trước xem như ngang hàng, nhưng hiện tại lại là Kỷ gia trên cơ.

Tần gia xuống dốc từ đời trước, người đứng đầu người sau còn vô dụng hơn người trước, chỉ đến Tần Vũ Bạch có năng lực lật ngược tình thế, khó khăn lắm mới cứu lại tòa cao ốc đang có khuynh hướng suy tàn.

Kỷ Dao và Tần Vũ Bạch, một người là thiếu gia là nằm trên núi vàng, một người là đấng cứu thế của vương triều cũ, trên tư lịch bối phận thì hai người có sự chênh lệch, nhưng địa vị trong vòng lại là ngang sức ngang tài.

Nếu không có Tần Vũ Bạch, thực lực Kỷ gia bây giờ quá mức hùng hậu, cũng đủ cho đại thiếu gia này khoe tiền tài quyền thế.

Ngụy Dịch Trần đi theo bên người Tần Vũ Bạch, đương nhiên rõ ràng quan hệ lợi hại trong đó.

Kỷ Dao lên tiếng, hắn cũng chỉ có thể dừng bước chân, "Kỷ thiếu có gì phân phó?"

"Cậu ấy hình như không muốn đi theo anh." Kỷ Dao nhàn nhạt nói.

Ngụy Dịch Trần quay đầu lại nhìn về phía Yến Song, Yến Song cúi gằm đầu, một bộ dáng run rẩy đáng thương.

Làm bộ làm tịch, Ngụy Dịch Trần nhíu nhíu mày.

"Yến tiên sinh," Ngụy Dịch Trần lạnh lùng nói, "Có đúng vậy không?"

"Không, không phải...... Là tôi tự nguyện."

Giọng Yến Song nhỏ như muỗi kêu, âm cuối run rẩy, dù là ai thì cũng có thể cảm giác được trong đó có ẩn tình.

Ngụy Dịch Trần lại giống như không nghe thấy, "Kỷ thiếu, chúng tôi có thể đi chưa?"

Lấy hiểu biết của hắn với Kỷ Dao, Kỷ Dao cũng không phải loại người tốt bênh vực kẻ yếu xen vào việc của người khác, Kỷ Dao vậy mà lên tiếng dò hỏi đã làm hắn cảm thấy ngoài ý muốn.

Kỷ Dao quen Yến Song? Là Yến Song nói gì đó với Kỷ Dao? Hay là làm cái gì?

Đôi mắt Ngụy Dịch Trần sau kính mắt hơi híp lại.

Ánh mắt lạnh băng của Kỷ Dao xẹt qua khuôn mặt bị tóc đen dài che mất phân nửa của Yến Song.

Dưới mái tóc đen là một gương mặt cực kỳ giống Tần Khanh, lại có một linh hồn yếu đuối, vừa dơ bẩn lại rẻ mạt hoàn toàn khác xa Tần Khanh.

"Tuỳ anh."

Hai chữ không có độ ấm dừng ở không trung, Kỷ Dao mặt không cảm xúc mà đi qua người Yến Song, lập tức chuyển hướng về phòng học đầu kia hành lang.

Sau khi xác nhận Kỷ Dao đã vào phòng học, ánh mắt Ngụy Dịch Trần mỉa mai nhìn Yến Song, "Chơi vui không?"

Yến Song ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt bình tĩnh không gợn sóng, "Thường thôi, con nhà giàu đúng là chẳng có gì thú vị."

Giọng điệu như là căn bản không để đại thiếu gia Kỷ Dao này vào mắt, kiểu thái độ ác liệt "Chỉ cần tôi muốn, lúc nào cũng có thể đùa giỡn hắn trong lòng bàn tay".

Trong ngực phát ra âm thanh thình thịch dồn dập, trái tim như là bị kích thích nhanh chóng tăng tốc, là phản ứng bản năng của thân thể khi gặp phải nguy hiểm.

Ngụy Dịch Trần cố bình ổn nhịp tim của mình, giọng nói khô khốc, "Đi thôi, chúng ta bị muộn rồi."

Tần Vũ Bạch mới là người đến trễ.

Tần Vũ Bạch phái Ngụy Dịch Trần đi đón người, sau đó bản thân tự tới đây, nhưng mà Yến Song đến phòng đợi nửa giờ vẫn không thấy Tần Vũ Bạch tới.

Yến Song không kiên nhẫn mà nhíu mày.

Đã kẹt xỉ còn đến trễ, kéo chân y cày cốt truyện, trừ thêm 0.5 điểm!

"Máy tính này tôi có thể sử dụng không?"

Ngụy Dịch Trần chờ cùng Yến Song, rõ ràng có sofa mềm mại, hắn lại cố tình không ngồi, đứng thẳng tắp hai tay đan nhau, giữ vững một hình tượng quản gia hoàn mỹ.

Cái Yến Song chỉ là chiếc laptop notebook trong thư phòng.

Khách sạn là sản nghiệp của Tần gia, căn phòng này là dành riêng cho Tần Vũ Bạch, đồ dùng bài trí bên trong đương nhiên cũng đều thuộc về Tần Vũ Bạch.

Nghiêm khắc mà nói, Yến Song cũng vậy.

"Không thể, đó là máy tính của Tần tổng."

"Máy tính không được, wifi thì có thể dùng chứ?"

Yến Song rút ra di động của mình, "Mật khẩu wifi là gì?"

Ngụy Dịch Trần: "Tôi có thể nhập giúp cậu."



"Cảm tạ." Yến Song đem điện thoại đưa cho Ngụy Dịch Trần.

Trong tay là một sản phẩm nội địa giá rẻ có tiếng, màn hình góc trên bên phải hơi nứt, không tới mức toàn bộ vỡ ra, miễn cưỡng có thể sử dụng, hình nền điện thoại là tường trắng ngói xám bầu trời xanh thẳm xanh.

Ngụy Dịch Trần nhận ra đó là tường ngoài cô nhi viện Ngôi Sao.

Hắn rũ mắt xuống, tâm không gợn sóng nhập xong mật khẩu wifi cho Yến Song, rồi trả điện thoại lại cho y.

Yến Song cởi giày, cuộn tròn trên sofa mềm mại, đôi tay ôm di động, nghiêng nghiêng đầu, hoàn toàn không để ý tới Ngụy Dịch Trần.

Dù sao Tần Vũ Bạch cũng đến muộn, y nắm chặt thời gian đăng nhập mail, xem PPT bài học hôm nay giảng viên gửi học bù trước.

Trong phòng cực kỳ an tĩnh, ngoại trừ tiếng hít thở mơ hồ của hai người, hầu như không có âm thanh nào khác.

Ngụy Dịch Trần cảm thấy mình hình như điên rồi.

Bộ dáng Yến Song nằm ở sô pha, cuộn người an tĩnh chơi di động thế mà khiến hắn nghĩ đến bốn chữ "Năm tháng bình yên".

Yến Song, năm tháng bình yên?

Hắn thật sự điên rồi.

Một thiếu niên dễ dàng bán đứng bản thân.

Một thiếu niên đối với việc bán đứng bán đứng bản thân không bài xích chút nào thậm chí còn cò kè mặc cả.

Một thiếu niên lấy việc cố ý làm bộ làm tịch trêu đùa con nhà giàu làm niềm vui.

Một thiếu niên ghé vào cửa sổ xe càn rỡ lại ngả ngớn mà kêu hắn đặt kèo trước......

Ngụy Dịch Trần rũ mắt xuống.

Môi mỏng không tiếng động.

Kỹ nam.

Yến Song đợi chừng một giờ, Tần Vũ Bạch mới khoan thai tới muộn, nghe thấy âm thanh chào hỏi của Ngụy Dịch Trần và Tần Vũ Bạch, Yến Song mới quay đầu, mặt y không cảm xúc nói: "Anh đến muộn."

Tần Vũ Bạch một thân âu phục, khuy áo khoác và áo sơ mi đều gài chặt chẽ, toàn thân đều tràn ngập cảm giác tinh anh cặn bã, Yến Song nói năng lỗ mãng, hắn cũng không trở mặt, trước tiên vỗ vỗ bả vai Ngụy Dịch Trần ý bảo hắn đi ra ngoài, sau đó mới thong thả ung dung cởi khuy âu phục, đến gần sô sofa, đôi tay chống sofa khoá Yến Song lại, cong môi cười lạnh, ánh mắt khinh thường, "Nóng lòng muốn được thao vậy hửm?"

Ánh mắt Yến Song lướt qua bờ vai của hắn, Ngụy Dịch Trần đang nhẹ nhàng đóng cửa phòng, hắn cúi mặt, tỏ ra bản thân không nghe thấy gì hết.

Trước khi cửa đóng lại, tiếng trả lời lãnh đạm của thiếu niên truyền vào trong tai.

"Ừ đấy."

Động tác đóng cửa của Ngụy Dịch Trần hơi khựng lại, hắn ngẩng mặt lên, qua khe cửa thấy Tần Vũ Bạch đang cúi người áp xuống, thiếu niên nghiêng mặt đi, kính mắt rơi trên thảm, ánh mắt phóng qua đầu vài nam nhân, phóng về phía khe cửa vẫn chưa khép lại, giống như bắt giữ được con mồi mình yêu thích, đôi mắt hơi hơi cong cong, nheo lại bắn ra ý cười xấu xa.

Ngụy Dịch Trần đóng cửa lại, lòng bàn tay nắm chốt cửa hơi nóng lên, rịn ra một chút mồ hôi, trơn trượt lại dính nhớp.

Tần Vũ Bạch đang cắn cổ Yến Song.

Hắn đây là cố ý.

Biểu hiện của Yến Song hơi quá phản nghịch so với một người hầu bị mua.

Như vậy không giống chờ mong của Tần Vũ Bạch với Yến Song.

Hắn sẽ phá vỡ lớp kiêu ngạo quật cường mỏng manh kia của Yến Song, khiến Yến Song từ thân đến tâm đều hoàn toàn thần phục mình.

Cổ, là bộ phận nguy hiểm lại ái muội.

Nó sẽ không được quần áo che lấp, ai ai cũng đều nhìn thấy, nhưng lại không dễ dàng để những người khác đụng vào, lưu lại dấu vết rõ ràng ở bộ phận như vậy là một loại đánh dấu thân mật, để tất cả mọi người biết có một người từng gặm cắn theo mạch máu màu xanh lá một đường xuống phía dưới, thẳng đến nơi bọn bọ không nhìn thấy được.

Cần cổ non mềm không chịu nổi cắn mút mạnh mẽ, cảm giác đau bị che chắn, Yến Song vẫn có thể cảm giác được nơi nào môi Tần Vũ Bạch đi đến, tê ngứa râm ran, mẫn cảm mà điều động các dây thần kinh còn lại của y.

Yến Song cắn môi, nhẫn nại không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Triển khai một trận săn mồi câm lặng trên sofa.

Con mồi ẩn nhẫn không động, chọc giận thợ săn.

"Cậu bị câm à?"



Tần Vũ Bạch chế trụ gương mặt Yến Song.

Vết thương cũ trên môi còn chưa lành, lại thêm vết thương mới, chia năm xẻ bảy như là bị xé rách, mang một chút màu máu đỏ tươi diễm lệ.

"Anh chỉ mua thân thể của tôi," Yến Song nhàn nhạt nói, "Chứ đâu có mua cảm giác."

Tần Vũ Bạch như là nghe được điều gì nực cười, cười lạnh một tiếng, "Ý của cậu là, cậu không có một chút cảm nào?" Ngón tay cái hung hăng mà nghiền ép lên đôi môi bị thương của Yến Song, trên mặt Yến Song hoàn toàn không có biểu cảm, đến biểu cảm khi bị đau cũng không có, đôi mắt cận thị nhẹ bình tĩnh không gợn sóng.

Tần Vũ Bạch bình tĩnh trở lại, sao hắn có thể xử sự còn khó coi hơn cả Yến Song? Yến Song là cái thá gì, cũng xứng khiến hắn tức giận? "Được lắm, tôi hy vọng cậu nhớ cho kỹ, kế tiếp cậu muốn diễn chính là một người chết."

Yến Song bị Tần Vũ Bạch kéo lên giường.

Phép khích tướng đối với Tần Vũ Bạch- loại người có tính hiếu thắng cao, lòng tự trọng có thừa như một kẻ độc tài, quả làbách phát bách trúng.

So với cách phát tiết thô bạo lần đầu, người mới Tần Vũ Bạch này học thử dùng một chút thủ đoạn, mấy thứ này cơ bản đã khắc vào DNA mỗi một giống đực, chỉ cần hắn muốn, lúc nào cũng có thể khai quật cuồn cuộn không ngừng, ôn nhu dẫn dắt đoạt lấy kích thích.

Nếu đau đớn không thể làm người này biến sắc, vậy đổi cách khác thì sao?

Yến Song: Sướng, nhưng y không nói.

Ánh mắt khinh miệt của Tần Vũ Bạch nhìn xuống.

"Không có cảm giác?"

Thanh âm từ tính mà lười biếng, còn có chứa một chút đắc ý tàn nhẫn.

Tần Vũ Bạch bóp gò má Yến Song, tựa như hoàn toàn khống chế được người này, một vật thay thế tuyệt diệu, hắn nhếch môi cười, "Nói chuyện."

Yến Song thu hồi ánh mắt, đối diện với Tần Vũ Bạch, "Hừ."

Tần Vũ Bạch: "......"

Yến Song: Anh bạn à, đừng yêu cầu nhiều quá, đường chúng ta đi là ngược luyến, y hừ một tiếng đã là sự tôn trọng cao nhất dành cho hắn rồi.

Tần Vũ Bạch trong cơn giận dữ, dùng tất cả thủ đoạn của mình, thể hiện ra năng lực học tập kinh người của xử nam sau khi khai trai, Yến Song sướng đến mức không nhịn được cắn gối đầu, nháy mắt sau, Tần Vũ Bạch nắm gương mặt y, "Nhả ra." Hắn muốn nghe Yến Song kêu ra tiếng.

Đôi tay gia tăng sức lực, nhìn thiếu niên yếu đuối vẫn cứ không nhả ra, mặc kệ gương mặt non mềm của y đã bị nắn đến đỏ bừng, vẫn cố cắn chặt gối đầu, giống như muốn giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng của mình.

Y tuyệt đối không nhận thua.

Mặc dù thân thể đã nằm phía dưới nam nhân, cảm giác cũng phản bội ý chí chủ nhân, nhưng linh hồn vẫn cao ngạo như cũ.

Tần Vũ Bạch buông tay khỏi gương mặt Yến Song, hắn vừa buông lỏng, miệng Yến Song cũng mở ra, khóe miệng ướt át, thần sắc tan rã, lồng ngực Tần Vũ Bạch nóng lên, nhấc Yến Song còn đang mồ hôi nhễ nhại, đột nhiên lật cả người y qua......

Lại là một đêm không ngủ.

Tới khi hừng đông, Tần Vũ Bạch mới xuống giường đi vào phòng tắm.

Yến Song nhả gối đầu vẫn đang cắn trong miệng ra, xoa xoa khuôn mặt mỏi nhừ, thuận tay lau nước miếng dưới cằm, đây là lần thứ hai, lần sau hẳn là có thể thích hợp kêu một hai tiếng?

Trong phòng có năm sáu cái phòng vệ sinh, Yến Song cũng vào phòng vệ sinh súc rửa.

Lúc Tần Vũ Bạch đi ra, Yến Song đã tắm rửa xong, đang đứng ở mép giường mặc quần áo, trong phòng không bật đèn, hiệu quả của rèm che ánh sáng cực tốt, chỉ có ánh sáng nhạt từ bên cạnh khe hở xuyên qua, phác họa ra một thân người duyên dáng, bên dưới áo thun to rộng, vòng eo mảnh khảnh mềm dẻo dần bị che lấp trong đó.

Yến Song không nói một lời mà chậm rãi đi đến cạnh sofa, xách cái túi vải bố cũ nát của mình khoác lên trên lưng.

"Đứng lại." Tần Vũ Bạch lãnh lệ nói.

Bộ dạng Yến Song không chút nào lưu tâm như vậy giống như là hai người ngang hàng nhau, y chỉ là tới một cuộc hẹn hò bình thường nhất.

Tần Vũ Bạch chán ghét Yến Song không biết điều như vậy.

Trước khi hắn còn chưa chán ngấy Yến Song, hắn hy vọng Yến Song có thể rõ ràng vị trí trong quan hệ của hai người.

Y là do hắn mua.

Là đồ vật thuộc về hắn.

Yến Song bước chân lại.

"Cậu hình như không rõ thân phận của mình thì phải," Tần Vũ Bạch trầm giọng nói, "Tôi cho phép cậu đi chưa?"

Yến Song không quay đầu lại, y đưa lưng về phía Tần Vũ Bạch, nhàn nhạt nói: "Tôi có thể đi chưa?"

"Chủ nhân."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau