Chương 27: Gặp Thẩm Ngọc Hạ
Dạ Hạo Thiên sờ sờ cái cằm, trong đôi mắt xẹt qua một đạo ám quang:"" Nghe nói gần đây Tề quốc cùng U quốc nổi lên tranh chấp, hai phe đều có không ít người chủ chiến không chủ hòa."
Dạ Hối có chút kinh ngạc, ngay cả cơm cũng không ăn, buông chén, hỏi:"" Muốn đánh nhau?""
Mấy năm nay Dạ Hối đại khái cũng đã hiểu rõ thời đại này, quốc gia phân bố lộn xộn, tất cả thuộc tiểu quốc chỗ nào cũng có, ba quốc gia lớn nhất là Huyền quốc, Phong quốc, Lăng quốc. Tam quốc này là thế chân vạc cục diện, mới tạo ra ngay lập tức cuộc sống yên bình.
Tề quốc cùng U quốc là hai quốc gia nổi danh sau Tam đại quốc, mấy năm trước thời điểm Dạ Hạo Thiên đăng cơ đã cùng Tề quốc đánh qua một trận, Tề quốc bại, liền đem Mai Phi đưa tới, trừ lần đó ra, hàng năm còn có cống phẩm trình lên, cho nên Tề quốc cũng coi là nước phụ thuộc của Huyền quốc.
Những năm này tuy nói Dạ Hạo Thiên không có ý định muốn mở rộng bản đồ, nhưng Dạ Hối biết hắn đã nhìn chằm chằm vào mấy cái tiểu quốc kia lâu rồi.
Thời đại này phần tử hiếu chiến cũng không nhiều, tùy tiện phát động chiến tranh, dù có thắng lợi cũng sẽ bị quốc gia khác và dân chúng khiển trách, nếu như không phải tất yếu, mọi người sẽ chỉ muốn an ổn sống qua ngày, không nên có đầu rơi máu chảy.
Đây cũng là lý do vì sao Dạ Hạo Thiên nhiều năm như vậy vẫn an phận thủ thường, cũng là nguyên nhân không đi sinh sự.
Nhưng Dạ Hối nghĩ, cân bằng này chỉ sợ sẽ bị phá vỡ, Dạ Hạo Thiên chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, là người từng trải, nói không chừng Tề quốc cùng U quốc nảy lên tranh chấp, hắn cũng xuất ra một phần lực.
Nhìn ra hoài nghi trong mắt y, Dạ Hạo Thiên liếc liếc y một cái:" Hoàng nhi để ý phụ hoàng như thế, trẫm có nên cao hứng hay không?""
Nhưng mà kẻ vừa mới nói nên cao hứng trên mặt lại không có một điểm ý tứ cao hứng chút nào, hắn híp mắt tới gần Dạ Hối.
"Ngươi làm gì?" Thân thể theo bản năng lùi về phía sau, Dạ Hối hơi hơi nhíu mày, lại bị Dạ Hạo Thiên thân thủ cản lại.
"Phụ hoàng lại sắp có thêm một vị phi tử, hoàng nhi chẳng lẽ không có gì muốn nói sao?"" Dạ Hạo Thiên dán mắt vào y, ánh mắt quỷ dị.
"Nói cái gì?" Dạ Hối hoàn toàn không rõ ý của hắn, cũng không đẩy hắn ra, chỉ là ngồi thẳng lại.
Dạ Hối không phát hiện, y càng ngày càng không giống như trước kia, cự tuyệt Dạ Hạo Thiên đến gần.
Bị Dạ Hạo Thiên nhìn chăm chú nửa ngày, Dạ Hối nghĩ y chung quy cũng phải hỏi chút gì đó, không nghĩ tới Dạ Hạo Thiên chỉ là ánh mắt phức tạp liếc nhìn y thật sâu, sau đó thu tay về.
"Hoàng nhi gần đây vẫn là ít đi ra ngoài mới tốt, nếu không muốn cứ mãi ở trong Kiền Minh điện, có thể đi chỗ Thẩm Ngọc Hạ ngồi một lúc."" Nói đến đây, Dạ Hạo Thiên liếc mắt một cái một bên cúi đầu, lông mày rũ xuống nhìn Dung Thanh, liền đứng dậy đi ra.
Dạ Hối nhìn bóng lưng của hắn nhíu nhíu mày, Dạ Hạo Thiên không muốn nói cho y biết là ai giết Liên nhi?
Hơn nữa, y có cảm giác thái độ Dạ Hạo Thiên có chút là lạ.
Trong hoàng cung có thêm một vị phi tử, y cần phải nói cái gì sao?
"Ngũ điện hạ..."Dung Thanh đột nhiên mở miệng, cắt đứt mạch suy nghĩ của Dạ Hối.
Dạ Hối ngẩng đầu lên, Dung Thanh khom người, nói:"Hậu sự của Liên nhi nô tài đã làm thỏa đáng.""
"Đa tạ." Dạ Hối hướng hắn nhẹ gật đầu, Dung Thanh làm việc y luôn yên tâm.
Nghĩ đến cô nương vô tội bị uổng mạng, vẻ mặt Dạ Hối lại thêm một phần buồn rầu.
Dung Thanh an ủi nói: "Hung phạm sớm muộn gì sẽ có một ngày bị trừng phạt, điện hạ nén bi thương.""
"Ân." Đối với người đã chết, chỉ sợ an ủi người khác cũng chỉ có ba từ " nén bi thương" này.
Y hỏi Dung Thanh:""Đã điều tra ra là ai chưa?""
Dung Thanh không lắc đầu, cũng không gật đầu, chỉ cười nói:"Bệ hạ có ý của bệ hạ, chuyện này điện hạ có thể yên tâm giao cho Hoàng Thượng."
Dạ Hối liếc nhìn hắn thật sâu:"Ngươi ở đây thật ra là nói thay hắn.""
Lại nói, nếu không phải biết rõ giữa Dung Thanh và Dạ Hạo Thiên có cái khúc mắc kia, Dạ Hối thật sự cho rằng người này trung tâm (*) với Dạ Hạo Thiên.
(*: trung thành và tận tâm)
Dung Thanh cười cười:"Đây là bổn phận của kẻ làm nô tài."" Hắn nói với Dạ Hối:"Điện hạ nếu thân thể đã đỡ rồi, thì đến Phượng Nghi điện đi lại một chút."" Nói xong, cung kính thi lễ xoay người rời đi.
Dạ Hối bĩu môi, cái này gọi là bổn phận của kẻ làm nô tài? Rõ ràng quang minh chính đại nói giúp Thẩm Ngọc Hạ.
Hai năm trước thời điểm Thẩm Ngọc Hạ biết y rõ ràng chuyện của bọn họ, cái này đối với "gian phu dâm phụ" ở trước mặt y cũng không che giấu.
Thậm chí Dạ Hối còn bị Thẩm Ngọc Hạ lợi dụng, chuyển mấy lời cho Dung Thanh. Tuy nhiên, y lại cam tâm tình nguyện bị lợi dụng.
Nhấc tay chi lao (*) mà thôi, có thể thu mua nhân tâm thì tội gì không làm? Đây là lời Dạ Hạo Thiên dạy y.
(*) chỉ việc bình thường, việc chẳng đáng gì ~ hay nói ""thuận tiện"" cho dễ hiểu
Hắn đối với việc bị đội nón xanh của hoàng hậu và thủ hạ, cũng không để tâm, rất nhiều chuyện đều là mở một mắt nhắm một mắt.
Thân là một người nam nhân, lại rộng rãi đối với sự tình này, Dạ Hối không biết lý giải thế nào.
Đồ ăn trước mặt đều đã hơi lạnh, mà Dạ Hối bây giờ mới cảm thấy đói, theo thói quen mở miệng gọi người:"Liên nhi..." Thì ra thói quen, là một chuyện đáng sợ như vậy.
Cảnh An ở một bên cúi đầu, hắn nghĩ, điện hạ không muốn người khác nhìn thấy nét mặt của mình bây giờ!
Hắn suy nghĩ nhiều, trên mặt Dạ Hối không có bất kỳ biểu cảm nào, y chỉ là nhìn nơi mình ở 5 năm qua, đột nhiên cảm thấy thật lạnh lẽo.
Không bao giờ có người vội vội vàng vàng ở bên cạnh thu xếp, sợ y đói đến đông lạnh nữa.
"Đi Phượng Nghi điện."" Lâu sau, Dạ Hối mở miệng, lúc quay người bước chân có vẻ hơi vội vàng.
Không sao, rồi sẽ từ từ quen thôi!
...
Phượng Nghi điện của Thẩm Ngọc hạ, mấy năm qua cũng không có gì biến hóa.
Từng ở đây một thời gian ngắn, cho nên Dạ Hối đối với nơi này từng cọng cây ngọn cỏ không cảm thấy lạ lẫm chút nào.
Y trực tiếp đi vào trong, cung nữ thái giám nhìn thấy y cũng là tất cung tất kính thỉnh an vấn lễ, không dám ngăn trở.
Người trong hoàng cung cũng nhìn ra được thái độ của hoàng hậu đối với ngũ hoàng tử.
Mấy năm trước bị Dạ Hạo Thiên hạ chỉ dưỡng dưới danh nghĩa Thẩm Ngọc Hạ, về sau, Dạ Hối chuyển đến Phượng Nghi điện. Thẩm Ngọc Hạ còn đặc biệt gọi tất cả các cung nữ thái giám đang trực triệu tập lại, ân uy kết hợp cảnh cáo một phen.
Lúc ấy Dạ Hối còn cảm thấy chuyện này có chút dư thừa, không nghĩ tới bị đôi mắt đẹp của Thẩm Ngọc Hạ quét ngang, nói:"Nếu Ngũ điện hạ ở Phượng Nghi điện xảy ra chuyện gì, ta cùng Thẩm gia còn có thể sống?"
"Ngũ điện hạ, ngài đã tới, Hoàng hậu nương nương nghe nói ngài tỉnh, đang muốn đi xem ngài!"" Thị nữ của Thẩm Ngọc Hạ - Lục Khởi đang cầm hộp cơm từ xa liền nhìn thấy Dạ Hối, vẻ mặt mừng rỡ chạy ra đón.
"Hoàng hậu có khỏe không?"
Dạ Hối chưa bao giờ gọi Thẩm Ngọc Hạ là mẫu hậu, Thẩm Ngọc Hạ cũng không tỏ vẻ bất mãn, thậm chí có một lần Dạ Hối còn nghe nói nàng khiển trách mấy cung nữ ở bên trong Phượng Nghi điện lén thảo luận một vài chuyện.
Lục Khởi đáp:"Không tốt lắm, nghe nói chỗ điện hạ xảy ra chuyện, chủ tử mỗi ngày cũng không an tâm, về sau lại nghe nói điện hạ bị bệnh, Hoàng Thượng không cho ai thăm hỏi, chủ tử vẫn sốt ruột, vừa nghe nói điện hạ tỉnh, sai nô tài đi chuẩn bị điểm tâm ngài thích ăn, muốn đi xem ngài.""
Dạ Hối nói: "Không cần." Y hiện tại cũng không muốn ăn gì.
Cảnh An đi phía sau y nhớ tới chủ tử nhà mình ngủ ba ngày lại ăn ít như vậy, nhỏ giọng phân phó Lục Khởi:"Điểm tâm cũng muốn, lại làm một chén cháo cùng một ít dưa muối, thanh đạm một chút.""
"Này, tốt, ta đi chuẩn bị.""
Nghe nói Dạ Hối đến, Thẩm Ngọc Hạ có điểm ngồi không yên, đứng lên muốn ra gặp, lại bị nha hoàn tâm phúc Vân Hà kéo lại.
"Nương nương, chuyện này không hợp cấp bậc lễ nghĩa." Nào có nhất quốc chi mẫu lại vội vã đi nghênh đón người như vậy, mặc dù đối phương là Ngũ hoàng tử được sủng ái, nhưng Thẩm Ngọc Hạ nhiều năm đắp nặn hình tượng hoàng hậu cao quý, bình tĩnh, biết đạo lý, ở trước mặt mọi người nàng phải ra vẻ đoan trang.
"Vậy ngươi đi giúp bổn cung xem y đến chỗ nào rồi?"" Thẩm Ngọc Hạ giục nàng.
"Ai, người đợi một chút."" Lên tiếng trả lời, định đi, Vân Hà không quên quay đầu lại dặn dò nàng:"Nương nương, phải chú ý hình tượng!"
"Bổn cung đã biết, nhanh đi!"
Vân Hà đi chưa được bao xa, đối diện đã đụng phải Dạ Hối đang đến. Nàng phúc thân (*), nói:"Hoàng hậu nương nương đang chờ điện hạ!"
(*) kiểu vái chào của cung nữ~ ai xem cổ trang rồi thì cứ dựa theo đó mà tưởng tượng
"Ân."
Dạ Hối vừa vào nhà, đã bị Thẩm Ngọc Hạ kéo lại, cũng may trong phòng không có người nào khác, Cảnh An và Vân Hà thì đứng tại cửa ra vào, không quá xa, có thể nghe được tiếng hai người phân phó, cũng tùy thời lưu ý bên ngoài có người xông vào.
"Chuyện của Liên nhi không phải do ta làm!""
Không nghĩ tới Thẩm Ngọc Hạ vẻ mặt vội vàng lôi kéo y, câu đầu tiên nói lại là cái này, Dạ Hối ngẩn người:"Ta biết." Y năng lực phân biệt vẫn có.
"Hô, làm ta sợ muốn chết." Thẩm Ngọc Hạ rốt cục thở dài một hơi, nàng rất sợ Dạ Hối trong nội tâm vẫn tồn tại hiểu lầm với nàng, giải thích nói:"Cụ thể ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra, tiểu thái giám kia xác thực là người trong cung, bình thường thấy hắn không bao giờ lên tiếng, ai cũng không biết làm sao lại..."
Nàng xem sắc mặt Dạ Hối, nghĩ hiện tại nhắc đến chuyện Liên nhi có lẽ không thích hợp.
Nàng không ít lần đi Kiền Minh điện, biết Dạ Hối đem toàn bộ công việc ở Kiền Minh điện giao cho Liên nhi quản lý, nàng trước đó cảm thấy chỗ đó của Dạ Hối không có quản sự chính thức, còn nghĩ cho Dạ Hối vài nhân thủ, lại bị Dạ Hối cự tuyệt.
Dạ Hối nói: "Liên nhi có thể xử lý tốt."
Cho nên Liên nhi đối với Dạ Hối mà nói tuyệt đối không phải cung nữ đơn giản.
Mà hiện giờ Liên nhi đã chết, nàng biết Dạ Hối khẳng định rất khổ sở, nếu không thì như thế nào lại sinh bệnh?
Nàng hỏi Dạ Hối: "Hiện tại thân thể khá hơn chút nào không? Thái y nói như thế nào?"
"Đã không có việc gì rồi."
"Vậy là tốt rồi." Cục đá trong nội tâm Thẩm Ngọc Hạ rốt cụộc cũng bỏ xuống được, nàng sờ tay có chút hơi lạnh của Dạ Hối:"Tay sao lại lạnh như vậy, đã là lập thu rồi, đi ra ngoài phải mặc nhiều áo.""
Vẫn không quen bị nàng đụng vào, Dạ Hối thu tay lại, vẻ mặt nhàn nhạt gật đầu:"Đã biết, ta không sao."
Ngoại trừ Dạ Hạo Thiên, Thẩm Ngọc Hạ là người trong nội cung y tiếp xúc nhiều nhất, đối với nữ tử dũng cảm chấp nhất vì yêu này, Dạ Hối từ lúc bắt đầu đã không ghét nàng, cho nên thái độ y đối đãi với Thẩm Ngọc Hạ cũng xem như là ôn hòa.
Thẩm Ngọc Hạ đã quen y lạnh lùng, đối với tư thế cự tuyệt của y cũng không để ở trong lòng, chỉ hỏi:"Có khát không? Ta ngâm trà hoa quả cho ngươi uống?"
Đối với hài tử luôn trầm mặc này, Thẩm Ngọc Hạ xem y như đệ đệ mà yêu thương. Nàng ở cái tuổi này, nếu như năm đó...chỉ sợ hài tử cũng chỉ nhỏ hơn Dạ Hối vài tuổi.
Dạ Hối nghĩ nghĩ, không có cự tuyệt,
"Được.""
Thẩm Ngọc Hạ liền sai Vân Hà đi lấy đồ vật cần thiết.
Lục Khởi trở về, mang theo mấy người cầm chén và đĩa từng cái bày lên bàn, Thẩm Ngọc Hạ nhìn nhìn, hỏi Dạ Hối: "Ngươi chưa ăn cơm?"
"Đã ăn rồi."
Thẩm Ngọc Hạ quay đầu nhìn Cảnh An, chỉ thấy hắn gật đầu sau lại lắc đầu.
Đã ăn, nhưng khẳng định ăn không được bao nhiêu.
Thẩm Ngọc Hạ nói: "Ngươi khó có lần đến chỗ ta, điểm tâm đều là những thứ ngươi thích ăn, ít nhiều cũng phải nếm thử một chút a.""
Nói xong đem đôi đũa nhét vào trong tay Dạ Hối.
Dạ Hối nhíu nhíu mày, không nói gì thêm, thuận theo bưng chén cháo lên.
Dạ Hối có chút kinh ngạc, ngay cả cơm cũng không ăn, buông chén, hỏi:"" Muốn đánh nhau?""
Mấy năm nay Dạ Hối đại khái cũng đã hiểu rõ thời đại này, quốc gia phân bố lộn xộn, tất cả thuộc tiểu quốc chỗ nào cũng có, ba quốc gia lớn nhất là Huyền quốc, Phong quốc, Lăng quốc. Tam quốc này là thế chân vạc cục diện, mới tạo ra ngay lập tức cuộc sống yên bình.
Tề quốc cùng U quốc là hai quốc gia nổi danh sau Tam đại quốc, mấy năm trước thời điểm Dạ Hạo Thiên đăng cơ đã cùng Tề quốc đánh qua một trận, Tề quốc bại, liền đem Mai Phi đưa tới, trừ lần đó ra, hàng năm còn có cống phẩm trình lên, cho nên Tề quốc cũng coi là nước phụ thuộc của Huyền quốc.
Những năm này tuy nói Dạ Hạo Thiên không có ý định muốn mở rộng bản đồ, nhưng Dạ Hối biết hắn đã nhìn chằm chằm vào mấy cái tiểu quốc kia lâu rồi.
Thời đại này phần tử hiếu chiến cũng không nhiều, tùy tiện phát động chiến tranh, dù có thắng lợi cũng sẽ bị quốc gia khác và dân chúng khiển trách, nếu như không phải tất yếu, mọi người sẽ chỉ muốn an ổn sống qua ngày, không nên có đầu rơi máu chảy.
Đây cũng là lý do vì sao Dạ Hạo Thiên nhiều năm như vậy vẫn an phận thủ thường, cũng là nguyên nhân không đi sinh sự.
Nhưng Dạ Hối nghĩ, cân bằng này chỉ sợ sẽ bị phá vỡ, Dạ Hạo Thiên chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, là người từng trải, nói không chừng Tề quốc cùng U quốc nảy lên tranh chấp, hắn cũng xuất ra một phần lực.
Nhìn ra hoài nghi trong mắt y, Dạ Hạo Thiên liếc liếc y một cái:" Hoàng nhi để ý phụ hoàng như thế, trẫm có nên cao hứng hay không?""
Nhưng mà kẻ vừa mới nói nên cao hứng trên mặt lại không có một điểm ý tứ cao hứng chút nào, hắn híp mắt tới gần Dạ Hối.
"Ngươi làm gì?" Thân thể theo bản năng lùi về phía sau, Dạ Hối hơi hơi nhíu mày, lại bị Dạ Hạo Thiên thân thủ cản lại.
"Phụ hoàng lại sắp có thêm một vị phi tử, hoàng nhi chẳng lẽ không có gì muốn nói sao?"" Dạ Hạo Thiên dán mắt vào y, ánh mắt quỷ dị.
"Nói cái gì?" Dạ Hối hoàn toàn không rõ ý của hắn, cũng không đẩy hắn ra, chỉ là ngồi thẳng lại.
Dạ Hối không phát hiện, y càng ngày càng không giống như trước kia, cự tuyệt Dạ Hạo Thiên đến gần.
Bị Dạ Hạo Thiên nhìn chăm chú nửa ngày, Dạ Hối nghĩ y chung quy cũng phải hỏi chút gì đó, không nghĩ tới Dạ Hạo Thiên chỉ là ánh mắt phức tạp liếc nhìn y thật sâu, sau đó thu tay về.
"Hoàng nhi gần đây vẫn là ít đi ra ngoài mới tốt, nếu không muốn cứ mãi ở trong Kiền Minh điện, có thể đi chỗ Thẩm Ngọc Hạ ngồi một lúc."" Nói đến đây, Dạ Hạo Thiên liếc mắt một cái một bên cúi đầu, lông mày rũ xuống nhìn Dung Thanh, liền đứng dậy đi ra.
Dạ Hối nhìn bóng lưng của hắn nhíu nhíu mày, Dạ Hạo Thiên không muốn nói cho y biết là ai giết Liên nhi?
Hơn nữa, y có cảm giác thái độ Dạ Hạo Thiên có chút là lạ.
Trong hoàng cung có thêm một vị phi tử, y cần phải nói cái gì sao?
"Ngũ điện hạ..."Dung Thanh đột nhiên mở miệng, cắt đứt mạch suy nghĩ của Dạ Hối.
Dạ Hối ngẩng đầu lên, Dung Thanh khom người, nói:"Hậu sự của Liên nhi nô tài đã làm thỏa đáng.""
"Đa tạ." Dạ Hối hướng hắn nhẹ gật đầu, Dung Thanh làm việc y luôn yên tâm.
Nghĩ đến cô nương vô tội bị uổng mạng, vẻ mặt Dạ Hối lại thêm một phần buồn rầu.
Dung Thanh an ủi nói: "Hung phạm sớm muộn gì sẽ có một ngày bị trừng phạt, điện hạ nén bi thương.""
"Ân." Đối với người đã chết, chỉ sợ an ủi người khác cũng chỉ có ba từ " nén bi thương" này.
Y hỏi Dung Thanh:""Đã điều tra ra là ai chưa?""
Dung Thanh không lắc đầu, cũng không gật đầu, chỉ cười nói:"Bệ hạ có ý của bệ hạ, chuyện này điện hạ có thể yên tâm giao cho Hoàng Thượng."
Dạ Hối liếc nhìn hắn thật sâu:"Ngươi ở đây thật ra là nói thay hắn.""
Lại nói, nếu không phải biết rõ giữa Dung Thanh và Dạ Hạo Thiên có cái khúc mắc kia, Dạ Hối thật sự cho rằng người này trung tâm (*) với Dạ Hạo Thiên.
(*: trung thành và tận tâm)
Dung Thanh cười cười:"Đây là bổn phận của kẻ làm nô tài."" Hắn nói với Dạ Hối:"Điện hạ nếu thân thể đã đỡ rồi, thì đến Phượng Nghi điện đi lại một chút."" Nói xong, cung kính thi lễ xoay người rời đi.
Dạ Hối bĩu môi, cái này gọi là bổn phận của kẻ làm nô tài? Rõ ràng quang minh chính đại nói giúp Thẩm Ngọc Hạ.
Hai năm trước thời điểm Thẩm Ngọc Hạ biết y rõ ràng chuyện của bọn họ, cái này đối với "gian phu dâm phụ" ở trước mặt y cũng không che giấu.
Thậm chí Dạ Hối còn bị Thẩm Ngọc Hạ lợi dụng, chuyển mấy lời cho Dung Thanh. Tuy nhiên, y lại cam tâm tình nguyện bị lợi dụng.
Nhấc tay chi lao (*) mà thôi, có thể thu mua nhân tâm thì tội gì không làm? Đây là lời Dạ Hạo Thiên dạy y.
(*) chỉ việc bình thường, việc chẳng đáng gì ~ hay nói ""thuận tiện"" cho dễ hiểu
Hắn đối với việc bị đội nón xanh của hoàng hậu và thủ hạ, cũng không để tâm, rất nhiều chuyện đều là mở một mắt nhắm một mắt.
Thân là một người nam nhân, lại rộng rãi đối với sự tình này, Dạ Hối không biết lý giải thế nào.
Đồ ăn trước mặt đều đã hơi lạnh, mà Dạ Hối bây giờ mới cảm thấy đói, theo thói quen mở miệng gọi người:"Liên nhi..." Thì ra thói quen, là một chuyện đáng sợ như vậy.
Cảnh An ở một bên cúi đầu, hắn nghĩ, điện hạ không muốn người khác nhìn thấy nét mặt của mình bây giờ!
Hắn suy nghĩ nhiều, trên mặt Dạ Hối không có bất kỳ biểu cảm nào, y chỉ là nhìn nơi mình ở 5 năm qua, đột nhiên cảm thấy thật lạnh lẽo.
Không bao giờ có người vội vội vàng vàng ở bên cạnh thu xếp, sợ y đói đến đông lạnh nữa.
"Đi Phượng Nghi điện."" Lâu sau, Dạ Hối mở miệng, lúc quay người bước chân có vẻ hơi vội vàng.
Không sao, rồi sẽ từ từ quen thôi!
...
Phượng Nghi điện của Thẩm Ngọc hạ, mấy năm qua cũng không có gì biến hóa.
Từng ở đây một thời gian ngắn, cho nên Dạ Hối đối với nơi này từng cọng cây ngọn cỏ không cảm thấy lạ lẫm chút nào.
Y trực tiếp đi vào trong, cung nữ thái giám nhìn thấy y cũng là tất cung tất kính thỉnh an vấn lễ, không dám ngăn trở.
Người trong hoàng cung cũng nhìn ra được thái độ của hoàng hậu đối với ngũ hoàng tử.
Mấy năm trước bị Dạ Hạo Thiên hạ chỉ dưỡng dưới danh nghĩa Thẩm Ngọc Hạ, về sau, Dạ Hối chuyển đến Phượng Nghi điện. Thẩm Ngọc Hạ còn đặc biệt gọi tất cả các cung nữ thái giám đang trực triệu tập lại, ân uy kết hợp cảnh cáo một phen.
Lúc ấy Dạ Hối còn cảm thấy chuyện này có chút dư thừa, không nghĩ tới bị đôi mắt đẹp của Thẩm Ngọc Hạ quét ngang, nói:"Nếu Ngũ điện hạ ở Phượng Nghi điện xảy ra chuyện gì, ta cùng Thẩm gia còn có thể sống?"
"Ngũ điện hạ, ngài đã tới, Hoàng hậu nương nương nghe nói ngài tỉnh, đang muốn đi xem ngài!"" Thị nữ của Thẩm Ngọc Hạ - Lục Khởi đang cầm hộp cơm từ xa liền nhìn thấy Dạ Hối, vẻ mặt mừng rỡ chạy ra đón.
"Hoàng hậu có khỏe không?"
Dạ Hối chưa bao giờ gọi Thẩm Ngọc Hạ là mẫu hậu, Thẩm Ngọc Hạ cũng không tỏ vẻ bất mãn, thậm chí có một lần Dạ Hối còn nghe nói nàng khiển trách mấy cung nữ ở bên trong Phượng Nghi điện lén thảo luận một vài chuyện.
Lục Khởi đáp:"Không tốt lắm, nghe nói chỗ điện hạ xảy ra chuyện, chủ tử mỗi ngày cũng không an tâm, về sau lại nghe nói điện hạ bị bệnh, Hoàng Thượng không cho ai thăm hỏi, chủ tử vẫn sốt ruột, vừa nghe nói điện hạ tỉnh, sai nô tài đi chuẩn bị điểm tâm ngài thích ăn, muốn đi xem ngài.""
Dạ Hối nói: "Không cần." Y hiện tại cũng không muốn ăn gì.
Cảnh An đi phía sau y nhớ tới chủ tử nhà mình ngủ ba ngày lại ăn ít như vậy, nhỏ giọng phân phó Lục Khởi:"Điểm tâm cũng muốn, lại làm một chén cháo cùng một ít dưa muối, thanh đạm một chút.""
"Này, tốt, ta đi chuẩn bị.""
Nghe nói Dạ Hối đến, Thẩm Ngọc Hạ có điểm ngồi không yên, đứng lên muốn ra gặp, lại bị nha hoàn tâm phúc Vân Hà kéo lại.
"Nương nương, chuyện này không hợp cấp bậc lễ nghĩa." Nào có nhất quốc chi mẫu lại vội vã đi nghênh đón người như vậy, mặc dù đối phương là Ngũ hoàng tử được sủng ái, nhưng Thẩm Ngọc Hạ nhiều năm đắp nặn hình tượng hoàng hậu cao quý, bình tĩnh, biết đạo lý, ở trước mặt mọi người nàng phải ra vẻ đoan trang.
"Vậy ngươi đi giúp bổn cung xem y đến chỗ nào rồi?"" Thẩm Ngọc Hạ giục nàng.
"Ai, người đợi một chút."" Lên tiếng trả lời, định đi, Vân Hà không quên quay đầu lại dặn dò nàng:"Nương nương, phải chú ý hình tượng!"
"Bổn cung đã biết, nhanh đi!"
Vân Hà đi chưa được bao xa, đối diện đã đụng phải Dạ Hối đang đến. Nàng phúc thân (*), nói:"Hoàng hậu nương nương đang chờ điện hạ!"
(*) kiểu vái chào của cung nữ~ ai xem cổ trang rồi thì cứ dựa theo đó mà tưởng tượng
"Ân."
Dạ Hối vừa vào nhà, đã bị Thẩm Ngọc Hạ kéo lại, cũng may trong phòng không có người nào khác, Cảnh An và Vân Hà thì đứng tại cửa ra vào, không quá xa, có thể nghe được tiếng hai người phân phó, cũng tùy thời lưu ý bên ngoài có người xông vào.
"Chuyện của Liên nhi không phải do ta làm!""
Không nghĩ tới Thẩm Ngọc Hạ vẻ mặt vội vàng lôi kéo y, câu đầu tiên nói lại là cái này, Dạ Hối ngẩn người:"Ta biết." Y năng lực phân biệt vẫn có.
"Hô, làm ta sợ muốn chết." Thẩm Ngọc Hạ rốt cục thở dài một hơi, nàng rất sợ Dạ Hối trong nội tâm vẫn tồn tại hiểu lầm với nàng, giải thích nói:"Cụ thể ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra, tiểu thái giám kia xác thực là người trong cung, bình thường thấy hắn không bao giờ lên tiếng, ai cũng không biết làm sao lại..."
Nàng xem sắc mặt Dạ Hối, nghĩ hiện tại nhắc đến chuyện Liên nhi có lẽ không thích hợp.
Nàng không ít lần đi Kiền Minh điện, biết Dạ Hối đem toàn bộ công việc ở Kiền Minh điện giao cho Liên nhi quản lý, nàng trước đó cảm thấy chỗ đó của Dạ Hối không có quản sự chính thức, còn nghĩ cho Dạ Hối vài nhân thủ, lại bị Dạ Hối cự tuyệt.
Dạ Hối nói: "Liên nhi có thể xử lý tốt."
Cho nên Liên nhi đối với Dạ Hối mà nói tuyệt đối không phải cung nữ đơn giản.
Mà hiện giờ Liên nhi đã chết, nàng biết Dạ Hối khẳng định rất khổ sở, nếu không thì như thế nào lại sinh bệnh?
Nàng hỏi Dạ Hối: "Hiện tại thân thể khá hơn chút nào không? Thái y nói như thế nào?"
"Đã không có việc gì rồi."
"Vậy là tốt rồi." Cục đá trong nội tâm Thẩm Ngọc Hạ rốt cụộc cũng bỏ xuống được, nàng sờ tay có chút hơi lạnh của Dạ Hối:"Tay sao lại lạnh như vậy, đã là lập thu rồi, đi ra ngoài phải mặc nhiều áo.""
Vẫn không quen bị nàng đụng vào, Dạ Hối thu tay lại, vẻ mặt nhàn nhạt gật đầu:"Đã biết, ta không sao."
Ngoại trừ Dạ Hạo Thiên, Thẩm Ngọc Hạ là người trong nội cung y tiếp xúc nhiều nhất, đối với nữ tử dũng cảm chấp nhất vì yêu này, Dạ Hối từ lúc bắt đầu đã không ghét nàng, cho nên thái độ y đối đãi với Thẩm Ngọc Hạ cũng xem như là ôn hòa.
Thẩm Ngọc Hạ đã quen y lạnh lùng, đối với tư thế cự tuyệt của y cũng không để ở trong lòng, chỉ hỏi:"Có khát không? Ta ngâm trà hoa quả cho ngươi uống?"
Đối với hài tử luôn trầm mặc này, Thẩm Ngọc Hạ xem y như đệ đệ mà yêu thương. Nàng ở cái tuổi này, nếu như năm đó...chỉ sợ hài tử cũng chỉ nhỏ hơn Dạ Hối vài tuổi.
Dạ Hối nghĩ nghĩ, không có cự tuyệt,
"Được.""
Thẩm Ngọc Hạ liền sai Vân Hà đi lấy đồ vật cần thiết.
Lục Khởi trở về, mang theo mấy người cầm chén và đĩa từng cái bày lên bàn, Thẩm Ngọc Hạ nhìn nhìn, hỏi Dạ Hối: "Ngươi chưa ăn cơm?"
"Đã ăn rồi."
Thẩm Ngọc Hạ quay đầu nhìn Cảnh An, chỉ thấy hắn gật đầu sau lại lắc đầu.
Đã ăn, nhưng khẳng định ăn không được bao nhiêu.
Thẩm Ngọc Hạ nói: "Ngươi khó có lần đến chỗ ta, điểm tâm đều là những thứ ngươi thích ăn, ít nhiều cũng phải nếm thử một chút a.""
Nói xong đem đôi đũa nhét vào trong tay Dạ Hối.
Dạ Hối nhíu nhíu mày, không nói gì thêm, thuận theo bưng chén cháo lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất