Trọng Lai

Chương 11: “Nó”

Trước Sau
“Lucius, nhớ mỗi cuối tuần đều phải viết thư cho cha, nếu không cha sẽ lo lắng đó.” Đây là Abraxas nói với Lucius.

“Voldy, mỗi cuối tuần nhớ phải viết thư cho em nha, nếu không em sẽ nhớ ngài lắm đó.” Còn đây Lucius nói với Voldemort.

Sân ga Chín ba – phần – tư, một nhà Malfoy đứng giữa đám người vẫn thực nổi bật, huống chi bên cạnh còn có Kẻ – chớ – gọi – tên – ra, bởi thế lấy Lucius làm tâm, chung quanh phạm vi mười mét không có một ai.

Voldemort thực buồn bực, theo thời gian trôi qua, Chúa tể Hắc ám càng ngày càng không cách nào cự tuyệt con cáo nhỏ đang lớn dần này nữa. Chẳng hiểu bị cậu thuyết phục chỗ nào, cứ thế đồng ý đến nơi đông đúc như vậy tiễn cậu đi học. Nhìn ánh mắt kinh dị của đám người chung quanh, Voldemort hận không thể dùng bùa phép đuổi cả lũ đi.

Lucius lại rất hài lòng, trong từ điển Malfoy làm gì có hai chữ ‘điệu thấp’ đâu. Hôm nay cậu sẽ đến Hogwarts học, còn chưa lên tàu đã gây tiếng vang lớn như vậy, Lucius rất vui vẻ. Tiếc là sau này không thể mỗi ngày nhìn thấy Voldemort nữa.

Tàu tốc hành Hogwarts sắp đi, Lucius tạm biệt Abraxas và Voldemort rồi lên tàu, trông cũng không vẻ gì luyến tiếc lắm. Chờ khi không thấy được Lucius nữa, Voldemort mới dùng Khóa Cảng rời khỏi sân ga. Ngày hôm sau lên cả tin trang nhất tờ Nhật báo Tiên tri, làm Lucius đắc ý cả ngày.

Sau buổi lễ Phân loại (chắc chắn là Slytherin, cái nón thậm chí còn chưa đụng tới tóc cậu đã gào ầm lên), bài phát biểu nho nhỏ của chủ nhiệm Nhà (giáo sư Slughorn cứ nhìn cậu cười hớn hở), Lucius cuối cùng cũng được ngồi xuống chiếc ghế bành êm ái trong phòng ngủ.  Cậu thở ra một hơi, nhìn quanh căn phòng, hết sức hài lòng những thứ mà cha đã chuẩn bị cho cậu.

Rửa mặt xong xuôi, Lucius không lên giường ngủ ngay, mà lấy ra một quyển sổ màu đen, mở ngay trang đầu, trên đó có viết – Tom Marvolo Riddle. Lucius dường như không kinh ngạc chút nào, như một thói quen cầm bút lông lên chấm mực, bắt đầu viết:

Đến trường rồi, anh nói chuyện được rồi đó.

Trang giấy trắng dần dần hiện lên dòng chữ: Cuối cùng cũng được về nhà.



Hả? Nhà anh không phải trang viên Slytherin sao?

Lucius không hiểu, quyển sổ này năm đó lúc còn ở trang viên là cậu vô tình tìm được, bên ngoài chỉ có mỗi cái tên, cậu cũng biết cái tên này là của Voldemort, nên mới trộm cầm đi.

Lúc đầu còn tưởng chỉ là một quyển sổ bình thường, cứ tưởng thế tận vài năm, nhưng cách đây vài tuần Lucius không nghĩ nó bình thường nữa. Hôm đó Lucius đang chuẩn bị đồ để đem đi học, trong số đó cũng có quyển sổ này, ai ngờ không cẩn thận bị mực dây phải. Lucius còn đương tiếc rẻ, chỉ thấy mực như bị hút vào trang giấy, sau đó một hàng chữ nắn nót hiện lên, “Cậu là người nhà Malfoy?”

Lucius lúc đầu cảm thấy bất ổn, nhưng lại nghĩ đây là đồ Voldemort để lại nên nới lỏng cảnh giác, cầm lấy bút cùng nó hàn huyên. Nói là tán gẫu, thực ra cũng chỉ mấy câu, “nó” có vẻ không dám nói nhiều.

Lucius đoán nó nhất định là thứ bị Voldemort phong ấn vào quyển sổ này (cụ thể là gì không biết), có lẽ là một sản phẩm luyện kim (trước đây Lucius cũng rất thích thuật giả kim), khả năng thứ hai có vẻ lớn hơn, Lucius nghĩ vậy.

Đến Hogwarts, “nó” trở nên sinh động hơn, còn nói là được về nhà, điều này khiến Lucius nghi hoặc, nếu không phải là sản phẩm luyện kim thì là gì? Hay là thứ lúc Voldemort còn đi học làm ra? Ừ, chắc vậy, Lucius rất nhanh đưa ra kết luận. Nếu không phải sợ Voldemort biết cậu trộm giấu đồ của hắn, Lucius đã sớm đem nó tới hỏi hắn cho rõ ràng.

Cùng “nó” nói chuyện một lát, cậu nhận ra mình không đào thêm được tin tức gì, ngược lại có khả năng bị mấy lời khách sao của “nó” lung lạc, Lucius quyết đoán kết thúc đối thoại, đóng quyển sổ lại. Cậu thuần thục ếm một bùa Im lặng rồi trèo lên giường lớn ngủ say.

Quyển sổ màu đen vẫn nằm trên bàn học chợt sáng lên, chỉ trong tích tắc, Lucius hoàn toàn không thấy được. Hogwarts ban đêm thực yên tĩnh, nhưng vẫn đâu đó có đám học trò đi lượn đêm, chúng chính là nơi tu dưỡng tốt nhất.

Đối với “nó” mà nói, vào được Hogwarts coi như thành công một nửa, mà may mắn nhất là người đó đã quên tiệt sự tồn tại của “nó”. Thế nên, trong bóng tối, tất cả dần định hình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau