[Hồng Trần Phàm Thế] Chi Bằng Cướp Một Lão Bà

Chương 6: Chương 52

Trước Sau
Lúc Trương Tiểu Phàm tỉnh, ngày mới hơi sáng, trong ổ chăn vẫn còn nóng hầm hập, Hồng Hài Nhi nằm ngủ say bên cạnh, Trương Tiểu Phàm thử giật giật, bắp đùi vừa tê vừa đau, hơn nữa vật của Hồng Hài Nhi đang chọc thẳng vào mông y, bàn tay to còn đặt ở chỗ kia của y.

Nhớ đến chuyện hoang đường kia, trên mặt Trương Tiểu Phàm liền đầy nét đỏ ửng.

Phải làm sao mới ổn đây.

Vì mạng nhỏ của mình nên y không thể gả cho Hồng Hài Nhi hỉ nộ vô thường được, vì mạng nhỏ của mình nên y cũng chỉ có thể tạm thời nương thân ở với Hồng Hài Nhi.

Ban đêm dễ kích động phóng túng, còn ban ngày lại rất thanh tỉnh.

Hiện giờ xấu hổ như vậy, y lại thật không biết phải giải quyết thế nào.

Nói là vì giữ mạng, nhưng đã làm loại chuyện này, vậy làm sao gặp người đây...

Ngay khi y đang khổ sở suy tư, người bên cạnh có động tĩnh, đôi tay kia thong dong lướt từ dưới lên trên, nắn bóp ngực y.

Trương Tiểu Phàm dùng mền che đầu lại, Hồng Hài Nhi cũng mơ mơ màng màng chui vào đè lên trên y, lúc thanh tỉnh trần trụi đối diện, thật kích thích.

Khuôn mặt nhỏ mềm mại dán sát vào ngực Trương Tiểu Phàm cọ cọ, trong miệng lẩm bẩm nói mớ, "Gả hay không, không gả thì lão tử chém ngươi."

........ Nếu không thì, ta vẫn nên chạy a.

Trương Tiểu Phàm nghĩ, cẩn thận lại cẩn thận đẩy người xuống, lặng lẽ ngồi dậy từ trên giường, đến tủ quần áo lấy y phục mà Hồng Hài Nhi mua cho y ra mặc.

Y sam trắng như tuyết vừa khít lướt qua vòng eo mềm mại mịn màng, chân đẹp thon dài như ẩn như hiện, y cúi người lấy quần, mông mượt mà đầy đặn chu lên, nhìn mềm mại đến mức có thể bóp ra nước.

Trương Tiểu Phàm xoay người lại, ngồi lên ghế bên cạnh khoác y phục.



Bởi vì hàng năm y làm nhiều việc mệt nhọc nên bầu ngực trắng mềm càng căng phồng, hạt đỏ thẫm bên trên lộ ra một chút dưới áo lụa mỏng manh chưa mặc kỹ.

Không biết Hồng Hài Nhi tỉnh từ lúc nào, giờ phút này khuôn mặt căng chặt, giống liệp báo nhìn chằm chằm đồ ăn, tùy thời phát động.

Muốn xông tới xé rách xé nát toàn bộ y phục mới mặc xong, dúi đầu vào bờ mông trắng bóng, bắt lấy mắt cá chân gầy đẹp của y, lại dùng sức chà đạp hai điểm trước ngực, điên cuồng đâm vào tiểu huyệt trắng mịn, dùng dương v*t của hắn hung hăng nghiền mài va chạm, nghe y kêu lên vừa đau vừa sướng, lúc người dưới thân mình xin tha, rách nát mà mỹ lệ, ngậm lấy cái miệng nhỏ, đưa đầu lưỡi vào công lược thành trì, Hồng Hài Nhi không quên được cảm giác chỗ đó, vừa non vừa thơm...

Hắn nhịn không được duỗi tay sờ tiểu huynh đệ bị giày vò trong ổ chăn ấm áp dễ chịu của mình, trong mũi ướt nóng một trận.

"Lão bà..."

Trương Tiểu Phàm bị kêu, cứng đờ xoay cổ nhìn sang, trong khe chăn lộ ra một đôi mắt tỏa ánh sáng xanh.

Y loạn xạ mặc xong món y phục cuối cùng, hoảng hốt lo sợ cầm lấy thiêu hỏa côn bên mép giường liền chạy, người sợ hãi lên có thể xem nhẹ một vài sự khó chịu trên thân thể, tỷ như, Trương Tiểu Phàm đùi trầy da lúc này vẫn có thể bước đi như bay.

(Thiêu hỏa côn 烧火棍: cây nhóm lửa; đốt lửa.)

Hồng Hài Nhi kinh hãi, đột ngột đứng dậy, đồng thời nảy lên sự mất mát và phẫn nộ không nói nên lời, cùng với cảm giác phản bội châm người không giải thích được.

"Ngươi chạy! Bổn vương xem ngươi có thể chạy đi đâu!"

Tam Muội Chân Hỏa đốt vài ngọn núi, những ai muốn chạy ra khỏi Thánh Anh sơn chỉ có thể gấp đến độ xoay quanh.

Tứ chi bị tơ lụa cột vào trên giường, Trương Tiểu Phàm lại cảm thán một lần nữa, quả nhiên đây là mệnh.

Hồng Hài Nhi thật sự tức giận, ngay cả nói cũng không muốn nói nhiều, trong phòng chỉ có một mình Trương Tiểu Phàm.

Chỉ đến giờ cơm, Hồng Hài Nhi mới có thể banh mặt đi vào, im lặng không lên tiếng mà đút cơm.



Trương Tiểu Phàm cũng không nghĩ nhiều, người là sắt cơm là thép, cho dù thế nào, vẫn phải ăn cơm cho giỏi, an tâm nhận lấy từng muỗng mà Hồng Hài Nhi đút, ăn đến món ưa thích còn sẽ vui vẻ nheo mắt lại.

Hồng Hài Nhi giận không chỗ phát tiết, hất muỗng một phát, nước canh rải ra bắn lên mặt Trương Tiểu Phàm.

"Ngươi làm gì a..." Trương Tiểu Phàm bất mãn bĩu môi, dù sao y cũng đã nhận định mình chỉ có một con đường chết, có đắc tội Hồng Hài Nhi hay không dường như cũng không còn quan trọng nữa.

Hồng Hài Nhi không để ý đến y, tùy tiện cầm khăn tay bên cạnh lau loạn mặt cho y một trận, vô cùng không kiên nhẫn, da mặt đã nổi đỏ, mũi Trương Tiểu Phàm đau xót, dường như trong lòng chợt có ủy khuất thật lớn.

Hồng Hài Nhi lại cầm muỗng múc một muỗng đồ ăn lớn, thô bạo oán giận đưa đến bên miệng Trương Tiểu Phàm.

Trương Tiểu Phàm lại không mở miệng, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống.

Chân mày Hồng Hài Nhi bất giác nhăn lại, rút muỗng lại, người trước mặt càng khóc càng kịch liệt, hơi hơi cúi đầu nức nở, co người lại thành một cục nho nhỏ, nước mắt rơi xuống tựa như từng chuỗi hạt châu.

Hồng Hài Nhi nhìn y một lúc lâu, cuối cùng thở dài một hơi, cởi dây cho người rồi ôm vào trong lòng trấn an, "Đừng khóc, bổn vương bị ngươi vứt bỏ còn chưa khóc mà, sao ngươi lại ủy khuất."

"Ngươi không tốt với ta một chút nào." Trương Tiểu Phàm vừa khóc vừa ôm sau lưng hắn đánh hắn.

Tay nhỏ mềm nhũn đánh vào trên lưng không đau chút nào, Hồng Hài Nhi bất đắc dĩ hôn hôn trán y, "Tiểu ác nhân cáo trạng trước à, nếu ngươi không chạy, sao ta lại không tốt với ngươi?"

Trương Tiểu Phàm cũng cảm thấy mình đuối lý một chút, nhưng chỉ chốc lát sau y nghẹn ủy khuất thời gian dài liền chiếm thượng phong, bĩu môi lại dùng sức đánh một quyền lên lưng Hồng Hài Nhi, "Ngươi còn trách ta, ngươi chính là như vậy, cái gì sai cũng đẩy cho ta, trách ta mắng ta, hỉ nộ vô thường còn bá đạo, ngày đầu tiên ngươi liền cướp ta về, lấy sư môn uy hiếp ta ở lại, sau đó ta không muốn gả nhưng sợ ngươi nên đành phải trốn tránh, ngươi liền bắt đầu mắng ta đánh ta còn ép ta làm chuyện xấu hổ, sáng hôm sau đã muốn chém chết ta, sư tỷ của ta đã dạy ta, không gả cho nam nhân hung ác, nếu gả cho hắn sau này sẽ rất thảm! Ta khó bảo toàn tính mạng, ngươi còn không cho ta chạy!" Y khóc, chóp mũi liền đỏ rực, đôi mắt vừa ngập nước vừa đáng thương, miệng nhỏ ướt át non hồng không ngừng kể ra bất mãn của mình, ngay cả đôi mắt mà Hồng Hài Nhi thích nhất kia cũng đều là vẻ oán trách, bộ dáng này thấy mà thương, huống chi là Hồng Hài Nhi ái mộ y.

Hồng Hài Nhi cẩn thận ngẫm lại, Trương Tiểu Phàm nói lại có đạo lý như vậy. Trên mặt bắt đầu hiện lên áy náy nồng đậm, đặt đầu nhỏ của người đẫm nước mắt vào ngực mình để lau nước mắt, người trong lòng vẫn đang nức nở, Hồng Hài Nhi đau lòng vô cùng, hoành hành ngang ngược đã quen, luôn rải loạn tính xấu, còn rải đến trên người mình thích, theo đuổi người cũng quá khó khăn, rõ ràng hắn cũng làm theo các bước mà, thở dài thật sâu.

Cuối cùng ôm người, bắt đầu nói lời xin lỗi đầu tiên trong đời.

"Xin lỗi, quả thật ta làm không tốt, vẫn luôn xấu tính, ta cũng không biết cách thích người, để ta học lại làm sao theo đuổi ngươi được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau