[Hồng Trần Phàm Thế] Chi Bằng Cướp Một Lão Bà

Chương 8

Trước Sau
Trương Tiểu Phàm ra sau núi luyện công, Hồng Hài Nhi gọi vài tiểu yêu quái đi cùng y, thật ra là trông chừng, sợ Trương Tiểu Phàm lại muốn chạy.

Còn mình dẫn theo một đám tiểu yêu tinh trong động chạy đến Hoa Quả Sơn tìm Tôn hầu tử, chính hắn vẫn chưa có bản lĩnh làm xằng làm bậy trên Thiên Cung, nhưng thúc thúc của hắn dám a, hơn nữa mỗi lần lên Thiên Cung đoạt đồ vật đều là hắn nói thúc thúc mang hắn đi, người trên Thiên Cung cũng biết điều, không dám đắc tội Đại Thánh, người ta dựa lưng Phật Tổ, đại náo thiên cung sau đó tiểu đánh tiểu nháo, ai cũng cảm thấy không sao, lại từng lập công lớn, ai cũng không dám chọc. Hồng Hài Nhi cũng có vài phần tính tôi, cha hắn xưng vương ở Yêu giới, nương hắn là tiên nhân đắc đạo, còn nắm giữ quạt ba tiêu có thể khống chế Tam Muội Chân Hỏa, không chỉ như vậy, Bồ Tát và Tôn hầu nhi cũng nuông chiều hắn.

(Tiểu đánh tiểu nháo 小打小闹: hình dung mở rộng công việc ở quy mô nhỏ. Ở đây chỉ đánh trận lớn quậy trận nhỏ.)

Hoàn toàn là tổ tông vô pháp vô thiên.

Ngày thường hắn không ít lần mượn gió bẻ măng ở Tiên giới, các tiên gia cũng đều mở một mắt nhắm một mắt.

Lúc nhìn thấy áo ngoài cộc tay màu bạc đựng đầy đồ vật lắc lư đi về phía trước, có vài tiên gia lớn tuổi còn muốn sờ sờ đầu nhỏ đỏ đỏ của hắn, nhưng mà đều bị hắn trừng mắt, má sữa phồng lên nhe răng cự tuyệt.

Lúc định lấy đồ quá phận, hắn liền phải gọi thúc thúc của mình.

Hầu tử cũng là chủ nhân nhàn rỗi, từ sau khi phong Đấu Chiến Thắng Phật thì ăn không ngồi rồi, mỗi khi nghe cháu trai ngoan gọi mình đi làm chuyện xấu, liền cao hứng phát rồ.

"Thúc thúc, con muốn cướp ít đồ cho tức phụ của con, thúc đi với con đi." Hồng Hài Nhi nhảy mấy bước lớn, đi lên trên đài cao, tùy tiện ngồi phịch bên cạnh Tôn hầu tử.

"Cháu ngoan, con cưới lão bà khi nào?!" Tôn hầu tử bật khỏi bảo tọa, ngồi xổm bên cạnh Hồng Hài Nhi, vẻ mặt bát quái.

"Aiz, còn chưa theo đuổi được, lão bà kia của con, trước kia mỗi ngày chịu khổ ở Thanh Vân môn, ăn không ngon, mặc không tốt, thật vất vả đi theo con, mấy ngày nay lại bực bội không ít bởi tính xấu này của con, trong lòng cháu trai không thoải mái." Tôn hầu nhi rất cưng chiều hắn, nên đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn thân thiết với Tôn hầu tử nhất, bởi vậy hắn có chuyện gì cũng muốn nói với Tôn Ngộ Không.

Tôn hầu tử không vợ không con, thân nhân bên cạnh cũng chỉ có mấy thầy trò và một đám khỉ con, năm đó sau khi Hồng Hài Nhi tùy hứng được Bồ Tát giáo hóa, hai người cũng thường gặp nhau ở cõi cực lạc, tính tình và tính cách hợp nhau, quan hệ của hai người khôi phục lại, Tôn hầu tử đối xử với hắn như cháu ruột của mình, cưng chiều vô biên vô độ.

Tôn Ngộ Không chưa từng trải qua chuyện theo đuổi lão bà này, thúc cháu hai người không cần nói thêm gì, Tôn Ngộ Không trấn an hai câu qua quýt.

Hai người liền cầm túi Càn Khôn chạy lên Thiên Đình, nghênh ngang đến chỗ Thái Thượng Lão Quân cướp một đống hồ lô, lão quân tức giận đến mức xì mũi trừng mắt, ghi lại hành vi phạm tội của hai người bọn họ vào một cuốn sổ nhỏ, rồi tấu lên Ngọc Hoàng Đại Đế.

Tiếp theo liền đến vườn đào, mấy nơi này không có nơi nào mà hai người bọn họ không quen thuộc, giọng nói của một người và một khỉ phát ra từ giữa những cây đào dày đặc, không thèm che giấu chút nào.

"Chất nhi, đủ chưa, chưa đủ thì lão tôn hái thêm mấy trái nữa cho con, khẹc khẹc ~" Tôn hầu tử ở trên cây lắc tới lắc lui.

(Nguyên văn là À hú 呕吼: chỉ tiếng dã thú kêu gào. Nhưng ở đây Tôn hầu tử là khỉ nên mình dùng khẹc khẹc. Nghe không được uy phong nhưng cũng không biết còn từ nào hợp hơn )

"Hái thêm mấy trái đi, hái về ăn không hết thì thôi, sau này lão bà ăn nữa thì con lại đến hái trái mới."

"Cũng được, nghe con, đi thôi ~" Đại Thánh vác túi dẫn Hồng Hài Nhi tung tăng nhảy nhót đi về phía trước.

Các tiên nữ thầm gạt lệ, không dám nói gì, lại cố chấp chặn đường đi của bọn họ.

"Tránh ra tránh ra." Tôn hầu nhi không qua được, tức muốn hộc máu mà làm Định Thân Chú, kéo cháu trai tránh ra rồi đi mất.

Hai người lại đến quấy rầy Chức Nữ dệt một đống y thường, từng chiếc hoa lệ xinh đẹp, Hồng Hài Nhi vui mừng vô cùng, khen Chức Nữ người đẹp lòng thiện, tuy không bằng lão bà của hắn, nhưng Ngưu Lang vẫn rất tinh mắt. Chức Nữ hơi thẹn thùng. Tôn hầu tử nhận lời Chức Nữ, bên chỗ Ngọc Hoàng lão nhân cứ giao cho hắn, không cần lo lắng. Rồi cho Hồng Hài Nhi một chiếc lọ để Hồng Hài Nhi đến chỗ Bồ Tát lấy nước tiên, hắn cũng mặc kệ chỗ đó, dù sao Bồ Tát cũng dung túng cho đứa nhỏ này thôi.

Sắc trời không còn sớm, hiện giờ vẫn phải đến chỗ Hoàng Đế lão nhân xin chút bảo bối tiên khí thượng hạng và thuốc bổ cho cháu dâu hắn.

Hai người làm một trận lớn, thậm chí là cướp lừa dụ ăn vạ để có được một túi Càn Khôn, bị Ngọc Đế dạy dỗ vài câu không đau không ngứa liền đi.

Túi nặng đến mức Hồng Hài Nhi nhấc không nổi, vẫn phải để thúc của hắn xách.

Đến Hoa Quả Sơn, đổ đồ từ trong túi ra, các tiểu yêu quái kéo hết mấy xe lớn mới đem về nhà được.

Tôn hầu tử ngồi trên xe, hai chân bắt chéo, ngậm cọng cỏ, tính cùng nhau đi xem cháu dâu của hắn, lại không ngờ bị cháu trai tốt của hắn phòng bị.

"Thúc đến làm gì!"

"Lão tôn đi xem cháu dâu của ta rốt cuộc đẹp cỡ nào."

"Không được đi, chờ lão bà của con thành thân với con rồi thúc lại đến."

"Ta đây chỉ nhìn một chút."

"Nhìn cái gì mà nhìn, lão bà của con mà."

Tôn hầu tử cũng hết chỗ nói rồi, nóng nảy vò đầu bứt tai.

"Con cho rằng ai cũng coi trọng lão bà của con à???" Ý của hắn là hắn đã xuất gia rồi, vốn không có mơ ước nhưng không ngờ năng lực hiểu của Hồng Hài Nhi lại đến mức này.

"Thúc dám coi thường y?!"

"Lão tôn không có ý này."

"Không nói với thúc nữa, con về với lão bà đây!"

Chỉ còn lại Tôn hầu tử tức giận vò đầu ở đằng kia.

Lúc Trương Tiểu Phàm trở về, sắc trời đã tối nhưng vẫn không thấy Hồng Hài Nhi trở về, không khỏi hơi lo lắng, thật ra ngày đó Hồng Hài Nhi nói xin lỗi y xong thì y liền tha thứ cho hắn, Hồng Hài Nhi bảo đảm sau này không bao giờ tức giận lung tung với y nữa, đáy lòng của Trương Tiểu Phàm cũng có một sự mong đợi kỳ lạ.

Sắc trời hoàn toàn tối sầm, lúc từng món ăn nhiều màu sắc được bưng lên, Hồng Hài Nhi mới dẫn đám tiểu yêu quái kia đá leng keng kêu nhốn nháo trở về.

"Tiểu Phàm! Ta chuẩn bị quà cho ngươi, mau nhìn xem thích không." Hồng Hài Nhi nói đám tiểu yêu quái nâng từng xe từng xe đồ vào đại đường.



Châu báu hoa phục, thuốc bổ tiên đan, sơ sơ hơn mười rương lớn.

"Đây đây... đều là cho ta sao?" Trương Tiểu Phàm kinh sợ, cả đời y chưa từng thấy qua nhiều đồ vật quý giá như vậy.

"Đều là của ngươi, sau này muốn gì thì nói với ta, ta lập tức đưa cho ngươi."

"Không cần không cần, đây cũng quá nhiều rồi, ta không thể nhận nhiều đồ như vậy được." Trương Tiểu Phàm vội vàng xua tay, dù sao đi nữa, hai người bọn họ vẫn chưa xác định quan hệ, sao có thể nhận nhiều bảo bối như vậy trước được.

"Chắc chắn ngươi sẽ là phu nhân của ta, chẳng phân biệt ngươi ta, ta cũng là của ngươi." Hồng Hài Nhi không quen nhìn y khách khí như vậy.

"Ngươi và ta, hai người còn chưa thành thân, cái này không thích hợp."

"Vậy ngươi sớm bằng lòng với ta một chút đi, ta sớm cưới ngươi về nhà một chút." Hồng Hài Nhi lập tức trả lời.

"Ức... Vậy chưa cần những thứ này." Trương Tiểu Phàm thoái thác.

"Không được, cho ngươi ngươi phải... phi, không phải, cho ngươi thì ngươi liền nhận được không, ta lấy mấy thứ này cũng vô dụng." Quả thật Hồng Hài Nhi rất dễ bá đạo, nhưng một khi phát hiện giọng điệu của mình không đúng, liền lập tức sửa lại.

"Vậy, được rồi, cảm ơn." Trương Tiểu Phàm không phải không thấy hắn đã tận lực thay đổi, bỗng nhiên một tia ngọt ngào dấy lên trong lòng.

Ngọn đèn dầu yếu ớt đặt trên bàn, trong phòng mờ nhạt mà ấm áp, giống như là đám tiểu yêu quái cố ý tạo bầu không khí vậy. Hai người ngồi cùng nhau, Hồng Hài Nhi không dám lỗ mãng, nhưng cũng khắc chế không được, lặng lẽ xê dịch người, chỉ chốc lát, hai thân thể liền dính sít sao, gương mặt Trương Tiểu Phàm hồng hồng, dưới ánh đèn tối tăm cũng không rõ lắm, hai người hơi hơi cúi đầu, không dám nhìn loạn, tay đều khẩn trương nắm lấy y phục nơi đầu gối của mình. Hồng Hài Nhi là vì không dám, từ ngày đó về sau, hắn không làm một chuyện vượt khuôn nào, giờ phút này ai cũng cầm lòng không đậu.

"Ăn, ăn cơm đi." Giọng nói ấm áp của Trương Tiểu Phàm càng ái muội trong đêm hơn.

"Được, ta gắp cho ngươi." Hồng Hài Nhi gắp một miếng thịt cá, cạo vảy ra rồi đặt vào dĩa của Trương Tiểu Phàm.

"Cảm ơn..." Trương Tiểu Phàm cúi đầu bỏ thịt cá vào trong miệng, chậm rãi nhấm nuốt, y ăn gì cũng chậm, miệng không dày cũng không mỏng, màu môi lại đậm, đặc biệt đẹp, lúc này vươn đầu lưỡi liếm liếm chất lỏng bên khóe miệng như con mèo nhỏ, một động tác tùy tiện cũng có thể cào vào lòng người. Hồng Hài Nhi không rời mắt nổi một khắc nào.

Nếu xem nhẹ ánh mắt nóng bỏng của Hồng Hài Nhi, có lẽ gương mặt của Trương Tiểu Phàm cũng sẽ không nóng lợi hại như vậy.

Hồng Hài Nhi đánh bạo kéo tay Trương Tiểu Phàm, "Có thể không?"

Trương Tiểu Phàm sửng sốt một chút, sau đó gật gật đầu.

Nhưng mà chẳng kịp chờ, bữa ăn này mới diễn ra một nửa thì tay của Hồng Hài Nhi đã không thành thật mà sờ lên đùi Trương Tiểu Phàm, thậm chí lưu luyến ở khu vực nguy hiểm hơn, đều là đứa bé trai đã hưởng qua vụn thịt, tùy tiện sờ một chút cũng nổi phản ứng, hơn nữa mấy ám hiệu này quá mãnh liệt, thấy Trương Tiểu Phàm không giãy giụa, Hồng Hài Nhi liền đặt tay y vào háng mình, xoa xoa, đôi mắt chó con mở to, khẩn cầu bên tai y, "Đêm nay thương thương ta được không?"

Trương Tiểu Phàm e lệ lại dung túng, không trả lời.

Hồng Hài Nhi liền buông tay y ra, đứng dậy khỏi ghế bên cạnh, bế y lên từ phía sau, hít sâu một hơi mùi của Trương Tiểu Phàm, vội vàng đỉnh về phía trước, "Chỉ đỉnh một lúc."

"Ăn cơm trước được không, ta đói bụng"

"Vậy ngươi có thể đồng ý đêm nay thương thương ta không?" Hồng Hài Nhi không cam lòng, dùng sức đỉnh về phía trước một chút.

"Ừm..."

Hắn lột quần của Trương Tiểu Phàm và hắn từ phía sau, để dương v*t lớn của mình không ngừng đỉnh vào kẽ mông y, có dòng nước chảy ra, một tay ở phía trước bắt lấy vật của y vuốt ve, một tay nâng Trương Tiểu Phàm lên, từng bước một đi về phía bàn ăn, ngồi xuống.

Mông mềm mại ngồi lên dương v*t lớn, rất nhiều lần suýt chút nữa thao vào tiểu huyệt, Hồng Hài Nhi thoải mái động thân mạnh vài cái, gầm nhẹ, "... Lão bà, ngươi liền ăn như vậy trước được không, ha... Ta hầu hạ tốt phía dưới của ngươi trước... Ha... A.. Ha... A thao."

Hồng Hài Nhi xấu hổ mặt đỏ sắp đuổi kịp bàn đào mới hái kia rồi, hai người bọn họ trong tình sự, rất nhiều lần Hồng Hài Nhi còn kêu thích hơn cả y, cách chơi hôm nay lại chưa từng thể nghiệm qua.

Đành chịu, quả thật rất đói bụng, y gắp một đũa đồ ăn trên bàn bị dưới mông run rẩy dao động làm đưa vào trong miệng cũng hơi vất vả.

Gian nan ăn vài miếng.

Hồng Hài Nhi dành ra một tay xốc y phục trên người y lên, bắt lấy một núm vú của y, mạnh mẽ xoa bóp véo vuốt, hạ thân điên cuồng đĩnh động.

"A... Lão bà... A... Ta sướng quá.. Khi nào mới có thể cho thao vào... A a a... Sướng muốn chết."

"A.. Ưm... Nhẹ chút, ngực đau..."

Hồng Hài Nhi xoay y qua, bắt lấy hai tay của y để xuống dương v*t của hai người, thở hổn hển thô nặng.

"Bảo bảo, ngươi tới."

Hồng Hài Nhi luôn thích gọi bậy trên giường, Trương Tiểu Phàm bị hắn gọi mà ngượng ngùng, nhưng cũng nghe lời mà hầu hạ hai người.

Hồng Hài Nhi nhìn y mê ly, dưới thân không ngừng đưa đẩy trong tay y, hai cây côn th*t mài đến vui sướng, tay hắn cũng không nhàn rỗi, xé mở lớp vải trước ngực Trương Tiểu Phàm, ép hai đầu v* vào nhau, miệng nhỏ liếm bên này, rồi vội vàng liếm bên kia, đùa bỡn hai núm vú.

Hạ thân tê dại truyền đến ngực, khẩn cấp muốn người liếm láp.

"Ưm... A... Mút mút... A..."

Hồng Hài Nhi được gọi kích động không thôi, ngậm một núm vú như bú sữa mẹ, ra sức mút vào, một tay khác mạnh mẽ nắn bóp bên ngực khác, dùng đầu ngón tay bóp đầu v* y, lưu luyến, chuyển động.

"Lão bà, nhanh lên, nhanh hơn nữa, sắp đến."

"Được..." Dưới sự thúc giục của hắn, Trương Tiểu Phàm đỏ mặt tăng nhanh động tác trong tay.

Hai người cùng tiết ra.

Thừa dịp kỳ bất ứng, hai người vội vội vàng vàng ăn cơm, đầu lưỡi trơn mềm mang theo nước bọt sáng lấp lánh liếm chiếc đũa gỗ bóng loáng, Hồng Hài Nhi bị đau bởi động tác vô thức của y, hắn đỏ mắt, lập tức ôm Trương Tiểu Phàm lên giường, cởi sạch y phục trên người hai người.



Trương Tiểu Phàm trần trụi ngồi quỳ trước mặt Hồng Hài Nhi, Hồng Hài Nhi đứng dưới giường, ấn đầu y xuống, cúi xuống giữa háng mình, đánh mấy cái lên mặt y.

"Bảo bảo liếm dương v*t cho ta được không?"

"Ưm, không muốn..."

"Ngoan ngoãn, mở miệng ra, thương thương ta đi."

Trương Tiểu Phàm hơi hơi mở miệng.

Hồng Hài Nhi liền đỡ chim nhét vào, ướt át và ấm áp, đặt vào bên trong liến khiến đùi mềm.

dương v*t quá lớn, vốn không ngậm nổi.

Trương Tiểu Phàm không khẩu giao, chỉ ngậm dương v*t lớn, nhất thời hơi ngốc, vẻ mặt như thế ở trên giường rơi vào trong mắt Hồng Hài Nhi, quả thật chính là mị dược, vừa thuần vừa dục, đặc biệt là cặp mắt kia, như ngậm nước, khiến người rơi vào trong đó.

Hồng Hài Nhi nhịn không được liền đâm vào trong miệng y vài cái.

"Bảo bảo, dùng răng, dùng đầu lưỡi liếm, dùng sức mút."

Trương Tiểu Phàm làm theo chỉ thị của hắn, cố gắng mở lớn miệng hơn một chút, ngậm thêm một chút, đầu lưỡi trơn mềm quét qua quy đầu, bôi loạn dương v*t.

"A.. Ha.... Trong miệng đừng dừng, tay sờ chỗ không ngậm."

Trương Tiểu Phàm làm theo cách hắn thường dùng để xoa dương v*t hắn, một tay vuốt ve phần dương v*t chưa ngậm, một tay khác xoa bóp hai viên trứng trứng thật lớn.

"Hô..." Hồng Hài Nhi ngước cổ, trên hầu kết nhô ra tràn đầy mồ hôi, thoải mái suýt chút chân mềm, không kìm được mà nắm đầu Trương Tiểu Phàm va chạm, thả lỏng trong họng y.

Trương Tiểu Phàm nhịn xuống cảm giác không khoẻ khi dương v*t cắm mạnh mẽ vào trong họng, ra sức mút vào giúp hắn.

Hồng Hài Nhi sướng rên rỉ không ngừng.

Liếm láp mút hút lấy lòng, dùng đầu lưỡi ướt nóng bao chặt lấy hắn, đùa giỡn quy đầu, cái lưỡi trượt lên đỉnh mã mắt của hắn, gân xanh bạo trướng nhảy lên trong khoang miệng y.

"A a a... Thao... Lão bà..." Hồng Hài Nhi không kìm được mà đâm sâu vài cái rồi bắn ra.

Tuy là lần đầu tiên khẩu giao, nhưng Trương Tiểu Phàm cũng đã hầu hạ Hồng Hài Nhi thoải mái dễ chịu.

Y thường khó hiểu vì sao Hồng Hài Nhi lại dùng nhiều kiểu trên giường như vậy.

Chất lỏng màu trắng rót đầy miệng Trương Tiểu Phàm, y không biết phải làm sao, liền nuốt xuống hết, "Khụ..."

Hồng Hài Nhi vội vàng ôm y, trong lòng rót đầy tình yêu và thương tiếc, tay đặt trên vật cứng của Trương Tiểu Phàm càng tăng thêm lực nhào nặn, "Lão bà thật ngoan!"

"Ha... Ưm..."

Trương Tiểu Phàm sa vào tình dục, nằm xoài trong ngực hắn, lồng ngực căng đầy và cái ôm ấm áp khiến lòng y có cảm giác thỏa mãn và an toàn chưa từng có.

Trương Tiểu Phàm mặc tay hắn tàn sát bừa bãi trên người mình.

"Ưm. Phun hỏa oa.. Ưm." Trương Tiểu Phàm uốn éo người vây quanh hắn.

Hồng Hài Nhi vô cùng hưởng thụ sự thân mật và chủ động của y, cũng không để ý xưng hô có dễ nghe hay không, lão bà của hắn thích là được.

"Ngoan, cũng cho ta ăn của ngươi được không?" Hồng Hài Nhi thay đổi vị trí, chôn vào giữa hai chân y, liếm láp bắp đùi y, rồi đặt cái mông căng tròn của y lên mặt mình, cả khuôn mặt bao phủ trong sóng thịt, hầu như không thể hô hấp, chóp mũi chỉa vào tiểu huyệt, hắn mút trứng trứng, liếm láp lỗ nhỏ, Trương Tiểu Phàm không chịu nổi loại kích thích này, phía dưới chảy nước, Hồng Hài Nhi kích động ngậm tiểu huyệt, hút nước bên trong vào trong miệng như bị khát, phát ra tiếng chậc chậc.

Mông của Trương Tiểu Phàm bị cả khuôn mặt hắn đẩy lên, khó chịu vặn vẹo, nước dâm cọ xát mặt Hồng Hài Nhi.

"A... Phía trước muốn."

Hồng Hài Nhi luồn tay lên eo y xoa nắn vật của y, phía sau cũng không buông tha, ra sức mút vào.

"A a a thật thoải mái, a a a."

Cảm giác tiền hậu giáp kích khiến Trương Tiểu Phàm sướng thét chói tai.

Hồng Hài Nhi lưu luyến đi ra khỏi mông lớn của y.

Liếm dương v*t xinh đẹp gắng gượng, Trương Tiểu Phàm vừa sướng vừa thẹn thùng, không chịu khống chế mà đỉnh về phía trước, thêm vài cái thâm hầu liền bắn ra toàn bộ, Hồng Hài Nhi nuốt xuống.

Ôm chặt Trương Tiểu Phàm, thoả mãn

Trương Tiểu Phàm thoải mái nheo nheo mắt trong lồng ngực ấm áp của hắn.

"Lão bà..." Thỉnh thoảng lão bà lại muốn vài sự thân mật.

Trương Tiểu Phàm khẽ vặn eo rồi hôn lên khuôn ngực đẫm mồ hôi của hắn, liếm liếm đầu v* hắn, im lặng an ủi.

Hai người ôm nhau ngủ, thân thể trần trụi quấn chặt nhau dưới chăn.

Một cây côn th*t luôn luôn động dục vẫn đang cắm vào bắp đùi đầy đặn của Trương Tiểu Phàm, thỉnh thoảng đỉnh đỉnh cọ cọ, Trương Tiểu Phàm sẽ vô thức kẹp kẹp một cái, dù ở trong mộng Hồng Hài Nhi vẫn có thể sướng kêu ra tiếng. Chờ ngày hôm sau tỉnh lại, chỗ hai người quấn quít dưới thân lầy lội một mảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau