[Hồng Trần Phàm Thế] Chi Bằng Cướp Một Lão Bà
Chương 9: Ầm ĩ một trận
Trương Tiểu Phàm lại muốn tránh Hồng Hài Nhi, bởi vì từ sáng sớm tỉnh lại, Hồng Hài Nhi vẫn luôn hỏi y có thể làm lão bà của hắn không, có thể làm lão bà của hắn không.
Y bị ồn ào khiến trong lòng hỗn loạn, thừa dịp Hồng Hài Nhi phải gặp khách, nhanh như chớp chạy đến bờ sông nhỏ, buồn rầu ném đá.
Phải nói loại chuyện này cũng là ngươi tình ta nguyện, chẳng thể trách Hồng Hài Nhi. Bầu không khí bao vây khiến Trương Tiểu Phàm không chịu nổi mê hoặc, nhưng mà, Hồng Hài Nhi mới sửa tính một ngày, y cũng chưa xác định Hồng Hài Nhi có thể vẫn luôn tốt với y hay không. Đồng ý gả cho hắn, cũng không biết sư phụ có thể đồng ý hay không. Bây giờ y rối rắm chính là đã làm chuyện phu thê, nhưng người làm chuyện phu thê với y có đáng tin hay không còn phải chờ khảo sát thêm.
(Tác giả: Chưa làm chuyện phu thê đâu, do Tiểu Phàm không hiểu, cho rằng như vậy chính là làm rồi.)
"Bõm ~" Hòn đá nhỏ rơi vào trong nước, trên mặt hồ hiện vòng vòng gợn sóng, y đã ra ngoài gần một canh giờ, vẫn không thấy có người đến, trong miệng lẩm bẩm, "Hồng Hài Nhi thật phiền."
Ánh mắt không tự chủ nhìn về nơi xa, vẫn là một mảnh yên tĩnh, liền ném hết đá vụn trong bàn tay nhỏ ra, "Ai thèm đến hay không."
- -------
Trong Thánh Anh động có hai vị khách, Tây Hải nhị thái tử Triệu Phong và Tam công chúa Mai Vân, đích thân đến đưa thiệp mời sinh thần, cũng không phải do cái giá của Hồng Hài Nhi quá lớn nên mời không được, mà chủ yếu là Tam công chúa này và Hồng Hài Nhi thường chơi với nhau, một đám yêu quái tiểu tiên ra ngoài đảo loạn yến tiệc là chuyện thường có. Bởi vậy đúng lúc lại đây ôn chuyện luôn.
Từ trước đến nay Hồng Hài Nhi thích xem náo nhiệt nhất, thiệp mời đưa đến liền đồng ý rồi.
Triệu Phong nhấp một ngụm trà, đôi mắt hẹp dài đánh giá người trong động một chút, cười mở miệng, "Thánh Anh, nghe nói trong động này của ngươi cướp được một tiểu mỹ nhân tuyệt diệu, sao hôm nay lại không thấy?"
Tay Mai Vân nhấc nắp trà lên cũng dừng một chút
Triệu Phong làm sao biết được thì phải hỏi cái miệng không nín được chuyện kia của Hồng Hài Nhi rồi, hận không thể khoe chuyện với mỗi đỉnh núi, mỗi địa giới hết một lần là hắn sắp có lão bà, gặp người liền nói, trước khi nói còn muốn làm bộ lơ đãng nhắc tới "Ngươi biết không", thật làm ra vẻ.
Hồng Hài Nhi nhớ đến cái này lại hơi rầu rĩ, Trương Tiểu Phàm vẫn không mở miệng bằng lòng hắn, lúc này cũng không biết đã chạy đi đâu rồi.
"Bổn vương nói với hai ngươi, nhưng các ngươi không được nói ra bên ngoài." Nói nhiều mất mặt.
"Được, yên tâm đi, ta mà ngươi còn không yên tâm sao?"
Mai Vân cũng ở bên cạnh gật gật đầu.
Lúc này Hồng Hài Nhi mới chống khuôn mặt nhỏ, khổ vô cùng nói, "Bổn vương thật sự không hiểu nam nhân." làm mở đầu.
Phía sau bắt đầu lải nhải, "Mấy ngày trước, y cáu kỉnh nói bổn vương quá dữ với y, không muốn gả, bổn vương yêu thương y nên vẫn luôn sửa, nói y gả cho ta thì y vẫn cứ trốn, nhưng đặc biệt là mỗi lần làm loại chuyện này lại không từ chối, thật giống như chỉ thèm thân thể của bổn vương vậy, vốn không chịu trách nhiệm. Bây giờ lại chạy, nói với các ngươi xong, bổn vương còn phải đi tìm, nếu không lại nổi tính ầm ĩ."
Triệu Phong và Mai Vân nghẹn họng nhìn trân trối, dường như có thể khiến Hồng Hài Nhi cúi đầu sửa sai chỉ có vị thần nhân này đi, còn là một nam nhân.
Hồng Hài Nhi chợt nghĩ đến Triệu Phong hàng năm lưu luyến bụi hoa, dĩ nhiên là hiểu biết về tình tình ái ái nhất, vì thế hỏi, "Triệu Phong, ngươi có hiểu không?"
Triệu Phong vẫn chưa kinh ngạc bao lâu, dù sao ngay từ đầu Hồng Hài Nhi đã ồn ào muốn tìm người đẹp nhất làm phu nhân của hắn, thật vất vả mới coi trọng một người phong thái thần tiên mà.
Cái này... Ít nhiều gì cũng muốn nhìn một chút a.
Hắn ta từ suy nghĩ trở về, cười nói, "Thánh Anh à, ta chưa nghiên cứu qua nam tử này, nhưng mà cũng có thể suy luận suy luận chút, muốn ta nói, thì có lẽ là thật sự người ta chỉ thèm thân thể ngươi, nhưng lại không muốn cho ngươi danh phận, nói đến cùng vẫn là không thích, nam nhân a, đều là như vậy."
Nhưng mà, ta lại không phải loại này a...
Hồng Hài Nhi ủ rũ cụp đuôi để người ta đi về, đột nhiên cũng không còn tâm tình ra ngoài tìm Trương Tiểu Phàm nữa. Gọi vài yêu quái xuống dưới chân núi uống rượu với hắn, vừa lúc gặp bọn Thanh Xà mở tiệc rượu ở nhân gian, vì thế liền đi cùng.
Người tình trường không như ý thường muốn vui sướng tràn trề, hét lớn uống một chầu, sau đó ngày mai mới có thể tiếp tục nổi tinh thần đuổi đến trước mặt người mình thích.
Chỉ chốc lát liền dẫn đến Phượng Lâu, trước kia bọn họ cũng thường đến nơi này, có cô nương đẹp, rượu và thức ăn cũng không tồi, tuy Hồng Hài Nhi không thèm để ý những thứ này, nhưng các huynh đệ khác thích, vì thế cũng không sao cả.
Hiện giờ đến đây rồi, đột nhiên Hồng Hài Nhi hơi do dự, thế nào lại cảm thấy không được tự nhiên.
Thấy Hồng Hài Nhi do dự bất động ở cửa, Thanh Xà khó hiểu, "Sao vậy Thánh Anh?"
"Bổn vương không hợp đến đây." Dù Hồng Hài Nhi đang đắm chìm trong bi thương, muốn làm càn một chút nhưng vẫn là đại diện của nam nhân tốt.
Thanh Xà tùy tùy tiện tiện đè vai hắn, "Aiz, vui vẻ chút thôi, cũng không gọi người cho ngươi mà, uống mấy chung rồi đi, có gì mà không được, uống ngất đi thì chuyện phiền lòng cũng mất."
Hồng Hài Nhi cũng không kiên trì, dù sao thì hắn đi được ngồi được đoan chính, không tìm nữ nhân chính là không tìm, chỉ uống chút rượu mà thôi.
- -------
Bất giác trời cũng sắp tối.
Cuối cùng Trương Tiểu Phàm vẫn bị Đại Thông Minh tìm được, hắn ta là tên tâm tư cẩn thận duy nhất trên núi này, nhìn ra hai người có mâu thuẫn, Hồng Hài Nhi cũng không đi tìm mà ngược lại chạy xuống chân núi uống rượu, cũng là hận rèn sắt không thành thép. Đành phải tự mình đi mời người, lúc đến, Trương Tiểu Phàm đang đáng thương vô cùng mà ngồi bên bờ sông ôm đầu gối khóc, như là đứa bé không ai cần, Đại Thông Minh cũng không khỏi đau lòng, nói là Hồng Hài Nhi có việc đi gấp nên kêu hắn ta tới tìm, khuyên can mãi, cuối cùng tổ tông này cũng đi về.
Nhưng mà có tên không có chí tiến thủ nói lỡ miệng, cũng thèm rượu và mỹ nhân dưới chân núi, đáng tiếc Đại vương không dẫn bọn hắn đi cùng.
Đại Thông Minh kinh hồn táng đảm một phen, lập tức tát tiểu yêu đó hai bạt tay.
Quả nhiên thấy Trương Tiểu Phàm đen mặt lại chạy.
Y mê man ngồi ở đình hóng gió sau núi, hai giọt nước mắt long lanh trong suốt nhỏ xuống, đập vào ly nước, hòa vào nước trà.
Tiểu yêu bên cạnh thấy y khóc liền sốt ruột, "Phu nhân, đừng, đừng khóc a."
"Đừng gọi ta là phu nhân." Trương Tiểu Phàm cúi đầu, nước mắt rơi xuống như hạt châu.
Đại Thông Minh cũng đuổi tới, không biết nên giải thích thế nào, "Phu nhân đừng nghĩ nhiều, Đại vương xuống núi uống rượu chưa từng chơi tùy tiện, ngài chờ ngài ấy về rồi hỏi rõ một chút đi."
Trương Tiểu Phàm không chịu nói chuyện, Đại Thông Minh hết cách, đành phải trầm mặc theo.
Đôi mắt đỏ au, yếu ớt lại quật cường, gió thổi qua sợi tóc đáp nhẹ lên sóng mũi cao thẳng, lông mi cong dài còn treo nước mắt, không có ai không bị mỹ nhân nhiễu loạn tâm trí.
Tiểu yêu bên cạnh nhìn vài lần liền không rời mắt được.
Thật lâu sau, Trương Tiểu Phàm lau mắt một phát, đứng dậy nói với Đại Thông Minh và tiểu yêu, "Đa tạ các ngươi đã chăm sóc mấy ngày nay, nhưng dù sao Đại Trúc Phong cũng là nhà của Tiểu Phàm, cũng không tiện quấy rầy thêm, hôm nay liền thu dọn hành lý rời đi."
Đại Thông Minh im lặng một lát, không trả lời.
Trương Tiểu Phàm hiểu rõ, cho rằng hắn ta đồng ý rồi, liền tự mình vào trong phòng thu dọn hành lý.
Lại không ngờ "cùm cụp" một tiếng, cửa phòng bị khóa lại.
"Các ngươi làm gì! Thả ta ra ngoài! Ta không muốn chờ ở đây nữa, thả ta đi!" Trương Tiểu Phàm gấp đến độ đập mạnh cửa lớn, lại không có được đáp lại, ẩn ẩn nghe được đối thoại của Đại Thông Minh và tiểu yêu.
"Đại vương đi đến đâu rồi, sắp về chưa?"
"Sắp rồi sắp rồi, đang chạy về."
"Các ngươi đều là người xấu! Các ngươi chỉ biết ức hiếp ta! Dựa vào cái gì hắn có thể tùy tiện đi tìm người, muốn chạy đi đâu thì chạy, mà ta chỉ có thể vây quanh một mình hắn! Thả ta ra!"
- -------
Bao hết lầu hai, ở giữa là yêu quái quần ma loạn vũ, một tay cô nương, một tay vò rượu, nữ tử ăn mặc hở hang lắc mông khiêu vũ xướng khúc, cũng thật quyến rũ. Tiếng nam nhân và nữ nhân trêu đùa, chén rượu va chạm và tiếng đàn sáo kèn trộn lẫn vào nhau, huyên náo loạn tai.
Rượu quá ba tuần, nhiều vò rượu chất đống trên mặt đất, Hồng Hài Nhi lại giơ một vò lên rót vào trong miệng, đạp lên bàn rống, "Tối nay Bổn vương không say không về!"
Lúc Quỷ Cơ Linh chạy đến nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy, đỡ đỡ trán, thầm nghĩ, gặp ta ta cũng không gả cho ngươi.
Vội vàng đỡ người đi, lúc đầu Hồng Hài Nhi còn không chịu, làm bộ muốn đánh người, Quỷ Cơ Linh chỉ có thể nói với hắn, Trương Tiểu Phàm tức giận rồi, nếu ngài không quay về thì lão bà của ngài liền muốn bỏ chạy.
Nháy mắt tỉnh rượu ba phần, đạp lên Hỏa Đà Loa trở về ngay, vô cùng sốt ruột còn té ngã té ngã một cái.
Trước cửa huyên náo một trận, theo sau tiếng "loảng xoảng" là Hồng Hài Nhi vọt vào.
Trương Tiểu Phàm ngồi an tĩnh trên giường ôm chính mình, vết nước mắt giàn giụa.
"Lão bà..." Hồng Hài Nhi biết mình phạm sai lầm, cũng không dám ôm, chỉ đi qua ngồi xổm xuống nhìn y.
Mùi rượu và mùi son phấn ngất trời, đột nhiên Trương Tiểu Phàm cảm thấy ghê tởm khi thấy Hồng Hài Nhi, trong ánh mắt cũng mang theo sự chán ghét, "Cút!"
Nói thật, Hồng Hài Nhi hơi bị tổn thương bởi ánh mắt này.
"Lão bà đừng tức giận được không, ta chỉ uống rượu, không làm gì khác."
Lời này nói cho chính ngươi nghe, ngươi còn không tin đi, Trương Tiểu Phàm cảm thấy buồn cười, sự tức giận và bi thương đan vào nhau truyền khắp toàn thân, cuối cùng phát tiết thông qua miệng.
"Cút đi! Ta không muốn chờ ở đây nữa, các ngươi thật ghê tởm!"
Vành mắt Hồng Hài Nhi hơi đỏ, hắn chính là tiểu thiếu gia chưa từng bị ai giận, bị người để ý nói như vậy vẫn là lần đầu tiên, khó tránh cũng rất tức giận, hơn nữa uống rượu xong, tiếng nói cũng không chịu khống chế mà lớn một chút, "Ngươi có thể nghe ta giải thích một chút không! Ta đã nói ta không làm gì cả, chỉ uống rượu, đến đó là ta không đúng, sau này ta không đến nữa, vậy ngươi để tay lên ngực tự hỏi một chút, ngươi không sai sao, mỗi lần ngủ với ta xong liền trốn tránh, chưa từng đáp lại ta một lần nào, ngươi nghĩ đến cảm nhận của ta không!"
"Được lắm! Là ta sai! Ta không xứng được ngươi thích được chưa! Ta đã nói ta muốn đi, không làm chướng mắt ngươi nữa, các ngươi lại giam ta lại làm gì! Cả người mùi phấn còn nói mình không làm gì khác, ngươi có thể đừng khiến ta ghê tởm được không! Quả nhiên không đồng ý gả cho ngươi là đúng!"
"Ngươi, ngươi, ta nói không có chính là không có!" Hồng Hài Nhi bị tức run người, cuối cùng nhấc chân đi ra ngoài, giữ cửa khóa lại, thở sâu mấy hơi, áp chế ý muốn đánh nhau của mình.
"Giam đi, ngươi chỉ biết giam ta lại, có bản lĩnh thì ngươi giết ta đi, ta cũng sẽ không còn chịu sự uất ức này nữa." Càng nói càng ủy khuất, càng nói càng muốn khóc, rống đến phía sau đã mang theo khóc nức nở.
Hồng Hài Nhi ở bên ngoài nghe cũng không dễ chịu. Trong phòng từ từ xuất hiện tiếng khóc lớn dần.
Hồng Hài Nhi nắm chặt trước ngực, cuối cùng thở dài vẫn là đi vào.
Y bị ồn ào khiến trong lòng hỗn loạn, thừa dịp Hồng Hài Nhi phải gặp khách, nhanh như chớp chạy đến bờ sông nhỏ, buồn rầu ném đá.
Phải nói loại chuyện này cũng là ngươi tình ta nguyện, chẳng thể trách Hồng Hài Nhi. Bầu không khí bao vây khiến Trương Tiểu Phàm không chịu nổi mê hoặc, nhưng mà, Hồng Hài Nhi mới sửa tính một ngày, y cũng chưa xác định Hồng Hài Nhi có thể vẫn luôn tốt với y hay không. Đồng ý gả cho hắn, cũng không biết sư phụ có thể đồng ý hay không. Bây giờ y rối rắm chính là đã làm chuyện phu thê, nhưng người làm chuyện phu thê với y có đáng tin hay không còn phải chờ khảo sát thêm.
(Tác giả: Chưa làm chuyện phu thê đâu, do Tiểu Phàm không hiểu, cho rằng như vậy chính là làm rồi.)
"Bõm ~" Hòn đá nhỏ rơi vào trong nước, trên mặt hồ hiện vòng vòng gợn sóng, y đã ra ngoài gần một canh giờ, vẫn không thấy có người đến, trong miệng lẩm bẩm, "Hồng Hài Nhi thật phiền."
Ánh mắt không tự chủ nhìn về nơi xa, vẫn là một mảnh yên tĩnh, liền ném hết đá vụn trong bàn tay nhỏ ra, "Ai thèm đến hay không."
- -------
Trong Thánh Anh động có hai vị khách, Tây Hải nhị thái tử Triệu Phong và Tam công chúa Mai Vân, đích thân đến đưa thiệp mời sinh thần, cũng không phải do cái giá của Hồng Hài Nhi quá lớn nên mời không được, mà chủ yếu là Tam công chúa này và Hồng Hài Nhi thường chơi với nhau, một đám yêu quái tiểu tiên ra ngoài đảo loạn yến tiệc là chuyện thường có. Bởi vậy đúng lúc lại đây ôn chuyện luôn.
Từ trước đến nay Hồng Hài Nhi thích xem náo nhiệt nhất, thiệp mời đưa đến liền đồng ý rồi.
Triệu Phong nhấp một ngụm trà, đôi mắt hẹp dài đánh giá người trong động một chút, cười mở miệng, "Thánh Anh, nghe nói trong động này của ngươi cướp được một tiểu mỹ nhân tuyệt diệu, sao hôm nay lại không thấy?"
Tay Mai Vân nhấc nắp trà lên cũng dừng một chút
Triệu Phong làm sao biết được thì phải hỏi cái miệng không nín được chuyện kia của Hồng Hài Nhi rồi, hận không thể khoe chuyện với mỗi đỉnh núi, mỗi địa giới hết một lần là hắn sắp có lão bà, gặp người liền nói, trước khi nói còn muốn làm bộ lơ đãng nhắc tới "Ngươi biết không", thật làm ra vẻ.
Hồng Hài Nhi nhớ đến cái này lại hơi rầu rĩ, Trương Tiểu Phàm vẫn không mở miệng bằng lòng hắn, lúc này cũng không biết đã chạy đi đâu rồi.
"Bổn vương nói với hai ngươi, nhưng các ngươi không được nói ra bên ngoài." Nói nhiều mất mặt.
"Được, yên tâm đi, ta mà ngươi còn không yên tâm sao?"
Mai Vân cũng ở bên cạnh gật gật đầu.
Lúc này Hồng Hài Nhi mới chống khuôn mặt nhỏ, khổ vô cùng nói, "Bổn vương thật sự không hiểu nam nhân." làm mở đầu.
Phía sau bắt đầu lải nhải, "Mấy ngày trước, y cáu kỉnh nói bổn vương quá dữ với y, không muốn gả, bổn vương yêu thương y nên vẫn luôn sửa, nói y gả cho ta thì y vẫn cứ trốn, nhưng đặc biệt là mỗi lần làm loại chuyện này lại không từ chối, thật giống như chỉ thèm thân thể của bổn vương vậy, vốn không chịu trách nhiệm. Bây giờ lại chạy, nói với các ngươi xong, bổn vương còn phải đi tìm, nếu không lại nổi tính ầm ĩ."
Triệu Phong và Mai Vân nghẹn họng nhìn trân trối, dường như có thể khiến Hồng Hài Nhi cúi đầu sửa sai chỉ có vị thần nhân này đi, còn là một nam nhân.
Hồng Hài Nhi chợt nghĩ đến Triệu Phong hàng năm lưu luyến bụi hoa, dĩ nhiên là hiểu biết về tình tình ái ái nhất, vì thế hỏi, "Triệu Phong, ngươi có hiểu không?"
Triệu Phong vẫn chưa kinh ngạc bao lâu, dù sao ngay từ đầu Hồng Hài Nhi đã ồn ào muốn tìm người đẹp nhất làm phu nhân của hắn, thật vất vả mới coi trọng một người phong thái thần tiên mà.
Cái này... Ít nhiều gì cũng muốn nhìn một chút a.
Hắn ta từ suy nghĩ trở về, cười nói, "Thánh Anh à, ta chưa nghiên cứu qua nam tử này, nhưng mà cũng có thể suy luận suy luận chút, muốn ta nói, thì có lẽ là thật sự người ta chỉ thèm thân thể ngươi, nhưng lại không muốn cho ngươi danh phận, nói đến cùng vẫn là không thích, nam nhân a, đều là như vậy."
Nhưng mà, ta lại không phải loại này a...
Hồng Hài Nhi ủ rũ cụp đuôi để người ta đi về, đột nhiên cũng không còn tâm tình ra ngoài tìm Trương Tiểu Phàm nữa. Gọi vài yêu quái xuống dưới chân núi uống rượu với hắn, vừa lúc gặp bọn Thanh Xà mở tiệc rượu ở nhân gian, vì thế liền đi cùng.
Người tình trường không như ý thường muốn vui sướng tràn trề, hét lớn uống một chầu, sau đó ngày mai mới có thể tiếp tục nổi tinh thần đuổi đến trước mặt người mình thích.
Chỉ chốc lát liền dẫn đến Phượng Lâu, trước kia bọn họ cũng thường đến nơi này, có cô nương đẹp, rượu và thức ăn cũng không tồi, tuy Hồng Hài Nhi không thèm để ý những thứ này, nhưng các huynh đệ khác thích, vì thế cũng không sao cả.
Hiện giờ đến đây rồi, đột nhiên Hồng Hài Nhi hơi do dự, thế nào lại cảm thấy không được tự nhiên.
Thấy Hồng Hài Nhi do dự bất động ở cửa, Thanh Xà khó hiểu, "Sao vậy Thánh Anh?"
"Bổn vương không hợp đến đây." Dù Hồng Hài Nhi đang đắm chìm trong bi thương, muốn làm càn một chút nhưng vẫn là đại diện của nam nhân tốt.
Thanh Xà tùy tùy tiện tiện đè vai hắn, "Aiz, vui vẻ chút thôi, cũng không gọi người cho ngươi mà, uống mấy chung rồi đi, có gì mà không được, uống ngất đi thì chuyện phiền lòng cũng mất."
Hồng Hài Nhi cũng không kiên trì, dù sao thì hắn đi được ngồi được đoan chính, không tìm nữ nhân chính là không tìm, chỉ uống chút rượu mà thôi.
- -------
Bất giác trời cũng sắp tối.
Cuối cùng Trương Tiểu Phàm vẫn bị Đại Thông Minh tìm được, hắn ta là tên tâm tư cẩn thận duy nhất trên núi này, nhìn ra hai người có mâu thuẫn, Hồng Hài Nhi cũng không đi tìm mà ngược lại chạy xuống chân núi uống rượu, cũng là hận rèn sắt không thành thép. Đành phải tự mình đi mời người, lúc đến, Trương Tiểu Phàm đang đáng thương vô cùng mà ngồi bên bờ sông ôm đầu gối khóc, như là đứa bé không ai cần, Đại Thông Minh cũng không khỏi đau lòng, nói là Hồng Hài Nhi có việc đi gấp nên kêu hắn ta tới tìm, khuyên can mãi, cuối cùng tổ tông này cũng đi về.
Nhưng mà có tên không có chí tiến thủ nói lỡ miệng, cũng thèm rượu và mỹ nhân dưới chân núi, đáng tiếc Đại vương không dẫn bọn hắn đi cùng.
Đại Thông Minh kinh hồn táng đảm một phen, lập tức tát tiểu yêu đó hai bạt tay.
Quả nhiên thấy Trương Tiểu Phàm đen mặt lại chạy.
Y mê man ngồi ở đình hóng gió sau núi, hai giọt nước mắt long lanh trong suốt nhỏ xuống, đập vào ly nước, hòa vào nước trà.
Tiểu yêu bên cạnh thấy y khóc liền sốt ruột, "Phu nhân, đừng, đừng khóc a."
"Đừng gọi ta là phu nhân." Trương Tiểu Phàm cúi đầu, nước mắt rơi xuống như hạt châu.
Đại Thông Minh cũng đuổi tới, không biết nên giải thích thế nào, "Phu nhân đừng nghĩ nhiều, Đại vương xuống núi uống rượu chưa từng chơi tùy tiện, ngài chờ ngài ấy về rồi hỏi rõ một chút đi."
Trương Tiểu Phàm không chịu nói chuyện, Đại Thông Minh hết cách, đành phải trầm mặc theo.
Đôi mắt đỏ au, yếu ớt lại quật cường, gió thổi qua sợi tóc đáp nhẹ lên sóng mũi cao thẳng, lông mi cong dài còn treo nước mắt, không có ai không bị mỹ nhân nhiễu loạn tâm trí.
Tiểu yêu bên cạnh nhìn vài lần liền không rời mắt được.
Thật lâu sau, Trương Tiểu Phàm lau mắt một phát, đứng dậy nói với Đại Thông Minh và tiểu yêu, "Đa tạ các ngươi đã chăm sóc mấy ngày nay, nhưng dù sao Đại Trúc Phong cũng là nhà của Tiểu Phàm, cũng không tiện quấy rầy thêm, hôm nay liền thu dọn hành lý rời đi."
Đại Thông Minh im lặng một lát, không trả lời.
Trương Tiểu Phàm hiểu rõ, cho rằng hắn ta đồng ý rồi, liền tự mình vào trong phòng thu dọn hành lý.
Lại không ngờ "cùm cụp" một tiếng, cửa phòng bị khóa lại.
"Các ngươi làm gì! Thả ta ra ngoài! Ta không muốn chờ ở đây nữa, thả ta đi!" Trương Tiểu Phàm gấp đến độ đập mạnh cửa lớn, lại không có được đáp lại, ẩn ẩn nghe được đối thoại của Đại Thông Minh và tiểu yêu.
"Đại vương đi đến đâu rồi, sắp về chưa?"
"Sắp rồi sắp rồi, đang chạy về."
"Các ngươi đều là người xấu! Các ngươi chỉ biết ức hiếp ta! Dựa vào cái gì hắn có thể tùy tiện đi tìm người, muốn chạy đi đâu thì chạy, mà ta chỉ có thể vây quanh một mình hắn! Thả ta ra!"
- -------
Bao hết lầu hai, ở giữa là yêu quái quần ma loạn vũ, một tay cô nương, một tay vò rượu, nữ tử ăn mặc hở hang lắc mông khiêu vũ xướng khúc, cũng thật quyến rũ. Tiếng nam nhân và nữ nhân trêu đùa, chén rượu va chạm và tiếng đàn sáo kèn trộn lẫn vào nhau, huyên náo loạn tai.
Rượu quá ba tuần, nhiều vò rượu chất đống trên mặt đất, Hồng Hài Nhi lại giơ một vò lên rót vào trong miệng, đạp lên bàn rống, "Tối nay Bổn vương không say không về!"
Lúc Quỷ Cơ Linh chạy đến nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy, đỡ đỡ trán, thầm nghĩ, gặp ta ta cũng không gả cho ngươi.
Vội vàng đỡ người đi, lúc đầu Hồng Hài Nhi còn không chịu, làm bộ muốn đánh người, Quỷ Cơ Linh chỉ có thể nói với hắn, Trương Tiểu Phàm tức giận rồi, nếu ngài không quay về thì lão bà của ngài liền muốn bỏ chạy.
Nháy mắt tỉnh rượu ba phần, đạp lên Hỏa Đà Loa trở về ngay, vô cùng sốt ruột còn té ngã té ngã một cái.
Trước cửa huyên náo một trận, theo sau tiếng "loảng xoảng" là Hồng Hài Nhi vọt vào.
Trương Tiểu Phàm ngồi an tĩnh trên giường ôm chính mình, vết nước mắt giàn giụa.
"Lão bà..." Hồng Hài Nhi biết mình phạm sai lầm, cũng không dám ôm, chỉ đi qua ngồi xổm xuống nhìn y.
Mùi rượu và mùi son phấn ngất trời, đột nhiên Trương Tiểu Phàm cảm thấy ghê tởm khi thấy Hồng Hài Nhi, trong ánh mắt cũng mang theo sự chán ghét, "Cút!"
Nói thật, Hồng Hài Nhi hơi bị tổn thương bởi ánh mắt này.
"Lão bà đừng tức giận được không, ta chỉ uống rượu, không làm gì khác."
Lời này nói cho chính ngươi nghe, ngươi còn không tin đi, Trương Tiểu Phàm cảm thấy buồn cười, sự tức giận và bi thương đan vào nhau truyền khắp toàn thân, cuối cùng phát tiết thông qua miệng.
"Cút đi! Ta không muốn chờ ở đây nữa, các ngươi thật ghê tởm!"
Vành mắt Hồng Hài Nhi hơi đỏ, hắn chính là tiểu thiếu gia chưa từng bị ai giận, bị người để ý nói như vậy vẫn là lần đầu tiên, khó tránh cũng rất tức giận, hơn nữa uống rượu xong, tiếng nói cũng không chịu khống chế mà lớn một chút, "Ngươi có thể nghe ta giải thích một chút không! Ta đã nói ta không làm gì cả, chỉ uống rượu, đến đó là ta không đúng, sau này ta không đến nữa, vậy ngươi để tay lên ngực tự hỏi một chút, ngươi không sai sao, mỗi lần ngủ với ta xong liền trốn tránh, chưa từng đáp lại ta một lần nào, ngươi nghĩ đến cảm nhận của ta không!"
"Được lắm! Là ta sai! Ta không xứng được ngươi thích được chưa! Ta đã nói ta muốn đi, không làm chướng mắt ngươi nữa, các ngươi lại giam ta lại làm gì! Cả người mùi phấn còn nói mình không làm gì khác, ngươi có thể đừng khiến ta ghê tởm được không! Quả nhiên không đồng ý gả cho ngươi là đúng!"
"Ngươi, ngươi, ta nói không có chính là không có!" Hồng Hài Nhi bị tức run người, cuối cùng nhấc chân đi ra ngoài, giữ cửa khóa lại, thở sâu mấy hơi, áp chế ý muốn đánh nhau của mình.
"Giam đi, ngươi chỉ biết giam ta lại, có bản lĩnh thì ngươi giết ta đi, ta cũng sẽ không còn chịu sự uất ức này nữa." Càng nói càng ủy khuất, càng nói càng muốn khóc, rống đến phía sau đã mang theo khóc nức nở.
Hồng Hài Nhi ở bên ngoài nghe cũng không dễ chịu. Trong phòng từ từ xuất hiện tiếng khóc lớn dần.
Hồng Hài Nhi nắm chặt trước ngực, cuối cùng thở dài vẫn là đi vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất