Chương 31
Chương thứ ba mươi mốt
...
Bahrton thở ra khói trắng nhìn người trước mặt, không biết khi nào mới đến mình. Gã đã quên mất lần trước mình tắm là khi nào, làm nô lệ quá lâu, tựa như đã biến thành người rừng.
Gã mơ hồ nhớ lúc nhỏ mình còn ở nhà, trong nhà có người hầu, sau đó không biết thế nào cha và ông nội bị người của Lãnh chúa bắt đi. Mẹ bỏ về nhà ngoại để tái giá, gã và những người khác trong nhà bị biến thành nô lệ.
Sau này... Người nhà trở thành nô lệ với gã đều chết hết, chỉ có gã còn sống.
Gã cũng không biết vì sao mình còn sống.
Lúc Bahrton đang mất hồn, quản sự nói với gã: "Đến mày đó, mau đi vào."
Bahrton vội vào trong cửa.
Hơi nóng ập vào mặt.
Mấy người đàn ông thân hình cao lớn nói với gã: "Bước vào thùng gỗ đi."
Bahrton không dám rề rà, gã sợ bị đánh.
"Rận nhiều quá, rửa không hết, phải cạo."
"Trời lạnh thế này, cạo đầu sẽ lạnh hơn nhỉ?"
Bahrton không dám nói lời nào, im lặng rút vào thùng gỗ giả câm. Chỉ sợ nói sai một câu sẽ bị ăn đòn.
Chẳng mấy chốc gã càng không dám cử động, một thanh niên đang cạo đầu cho gã.
Thanh niên hỏi: "Anh đến từ đâu?"
Bahrton nhỏ giọng trả lời: "Tôi đến từ lãnh địa của ngài Genna."
Abel cạo đầu cho Bahrton không biết Genna là ai, lãnh địa ở đâu, nói: "Anh rất may mắn đó, đến chỗ Lãnh chúa của chúng tôi."
Bahrton co rút lại thành một cục, cả người gã chỉ toàn xương, quả thực là da bọc xương. Gã cố lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn Abel, thấy Abel mặc đồ vải, bên trong hình như còn nhét thêm thứ gì phồng lên. Trên mặt có thịt, vừa thấy đã biết sống rất tốt.
Bahrton mơ hồ, người như vậy sao lại đến đây cạo đầu cho một tên nô lệ như gã?
Abel nhìn ra thắc mắc của Bahrton, vô cùng đắc ý nói: "Tôi là người hầu của ngài Lãnh chúa, tên là Abel."
Bahrton nhanh chóng la lên: "Ngài Abel!"
Abel hoảng sợ: "Đừng gọi tôi như vậy! Ở đây chỉ có một vị bề trên thôi."
Bahrton giật mình, vội ngậm miệng.
Abel: "Nếu anh đã đến đây thì phải chăm chỉ làm việc."
Bahrton gật đầu lia lịa.
Abel: "Đứng lên."
Bahrton theo bản năng đứng dậy.
Chờ khi nhìn thấy động tác của Abel, gã mới lắp bắp, hết sức sợ hãi: "Thưa... thưa ngài, tôi... tôi..."
Tuy gã chỉ là một tên nô lệ, nhưng gã không muốn trở thành tên nô lệ không trọn vẹn!
Abel biết gã hiểu lầm, trấn an: "Đừng sợ, cạo sạch mới hết rận."
Bahrton xém chút nữa cắn lưỡi: "Chỗ đó... cũng... cũng phải cạo ư?"
Abel thành thạo cạo sạch sẽ cho gã, mới nói: "Được rồi, đi qua chờ đi."
Bahrton từ trong thùng đứng lên, gã muốn mãi được ngâm mình trong thùng gỗ ấm áp, vừa ấm vừa thoải mái, tựa như quay về trong lòng mẹ. Sau khi trở thành nô lệ, gã cũng đã gặp mẹ mình.
Hình như là mùa thu một năm nào đó, mẹ gã đi ngang qua gã, trong lòng còn ôm một đứa trẻ.
Bà hoàn toàn không thấy gã.
Gã cũng sợ hãi bà, không biết mình yêu bà hay hận bà, nhưng gã biết chính vì mẹ về nhà tái giá nên mới không bị biến thành nô lệ.
Cho dù hiểu nhưng không có nghĩa không hận.
Hận bà đã vứt bỏ mình, gã muốn xông tới chất vấn: "Con của người đã biến thành như vậy, người không đau lòng cho nó sao?!"
Nhưng gã không dám, sợ mẹ sẽ hỏi mình: "Mi là ai?" Vậy thì gã thật sự không thể sống nổi nữa.
Có lẽ quản sự thấy gã làm việc không tốt mới bán gã cho thương nhân để đổi lấy vật phẩm. Sau đó gã đi theo thương nhân trèo đèo lội suối, không biết đi bao lâu. Đôi khi nhìn thấy những người không nhà để về, thương nhân sẽ bắt bọn họ mang đi.
Người bị bắt sẽ biến thành nô lệ.
Cuối cùng đến đây.
Bahrton đứng trong đám nô lệ, gã phát hiện tất cả nô lệ đều giống gã, chỉ có da bọc xương. Lúc đứng có thể nhìn rõ xương trước ngực, gã thở phào nhẹ nhõm. Nếu mọi người đều như vậy, thì chắc gã sẽ không bởi quá gầy mà bị đánh vì lãng phí lương thực.
Lúc họ tới có mặc quần áo, chỉ là tất cả đều rách bươm, miễn cưỡng che thân thể chứ không thể giữ ấm.
Bàn về cách đối xử, nô lệ của đại Lãnh chúa thật ra sống tốt hơn nô lệ của Trì Yến một chút. Dù quần áo có rách nhưng cũng có, còn nô lệ trên lãnh địa Trì Yến thì hầu hết không có quần áo.
Mấy bộ quần áo này chưa thể mặc, dù giặt sạch nhưng cũng phải phơi khô mới mặc được. Hơn nữa với thời tiết này thì không thể phơi ngoài trời, sẽ bị đóng băng. Vì vậy trước khi quần áo khô, đám nô lệ mới đến phải ở trong nhà.
Bahrton được đưa tới căn khác, phòng này lớn hơn, chính giữa có một chậu than. Thứ đang cháy bên trong hình như là gỗ, lại không giống gỗ. Vì nó có màu đen, không có khói, không nhìn ra rốt cuộc là cái gì. Nhưng rất ấm áp, gã và mấy nô lệ khác cùng nhau ngồi quanh chậu than.
Một đám người rúc vào nhau, có lửa, hơn nữa vừa mới được tắm nước nóng. Sau đó người vào đây càng ngày càng nhiều.
Bọn họ nhỏ giọng nói chuyện.
"Tóc tôi bị cạo rồi, chỗ đó cũng thế."
"Dọa tôi giật cả mình, tôi còn tưởng mình sẽ không bao giờ... sinh con được nữa."
"Ở đây thật ấm áp, còn có nhà ở."
"Trước đây tôi toàn ngủ trong lều. Tôi rất thân với tên trông chuồng ngựa, mùa đông có thể ngủ dưới bụng ngựa."
"Tôi thì ngủ với cừu, cũng rất ấm."
Bọn họ ngồi trong chốc lát thì có người mang thùng gỗ đến, còn cầm theo bát được làm bằng gỗ.
Bahrton ngửi thấy mùi thơm.
Thơm muốn chết!
Đó là mùi thức ăn, tất cả nô lệ ngừng trò chuyện, ngơ ngác nhìn thùng gỗ, cả đám người dường như bị biến thành bức tượng.
Abel chịu trách nhiệm chăm sóc mấy tên nô lệ mới tới này, trước đây cậu ta cũng cho rằng nô lệ không phải là "Người", sống chết của bọn chúng chả quan trọng. Nhưng từ khi cậu tiếp xúc với nhóm nô lệ trên lãnh địa, đã không còn nghĩ như vậy nữa.
Nô lệ cũng là người, đều có vui buồn hờn giận.
Cho nên nhìn thấy nhóm nô lệ mới tới này, Abel không thấy phiền. Cháo nấu rất loãng vì ngài Lãnh chúa nói nhóm nô lệ này chịu đói đã lâu. Bỗng ăn quá nhiều sẽ bị chướng bụng, có thể sẽ chết, cho nên chỉ cho họ ăn cháo loãng.
Tuy Abel không hiểu nguyên lý, nhưng chỉ cần ngài ấy nói thì chắc chắn đúng.
"Mỗi người chỉ được một bát!" Mấy bát gỗ này người lùn mất hai ngày mới làm xong. Tuy thô nhưng vẫn dùng được. Hơn nữa không có ai chê mấy cái bát này thô.
Các nô lệ không dám đi qua, chỉ chờ người hầu đưa cho bọn họ.
Bahrton nhận lấy bát cháo của mình, gã ngửi ngửi phát hiện trong cháo còn bỏ thêm muối!
Có nô lệ nhịn không được ăn một miếng, bị bỏng lưỡi cũng không nhả ra.
Abel vội la: "Để nguội một chút hẵng ăn! Lưỡi cũng là tài sản của ngài ấy! Các người không được để bị bỏng!"
"Nếu không sẽ không có cháo ăn!"
Các nô lệ không dám nhúc nhích, chúng trông chờ nhìn bát cháo cứ như dùng mắt có thể làm cháo nguội nhanh hơn.
Bahrton nhìn ngang ngó dọc, gã chờ người khác ăn trước rồi mới ăn. May là trời lạnh, cháo nguội rất nhanh. Lúc còn hơi nóng, Bahrton đã bắt đầu bỏ vào miệng! Dọc đường họ chỉ được ăn đậu lép với cỏ dại.
Ăn cháo xong, Bahrton rốt cục cảm thấy mình được sống lại, bụng gã ấm lên. Tuy không no nhưng thấy rất hạnh phúc. Lần trước lúc bụng ấm thế này là khi còn ở nhà, lúc cha mẹ nấu cơm cho gã.
Lâu lâu còn có thịt.
Trong tòa thành, Trì Yến ăn xong cơm trưa, lau miệng rồi hỏi quản gia: "Nô lệ mới tới đã sắp xếp ổn thỏa chưa?"
Quản gia hơi khom người: "Rồi ạ."
Josh đưa tới tổng cộng sáu mươi nô lệ. Trong đó có bốn mươi Nhân tộc, mười Người đầu trâu, ba Người lùn, bảy Địa tinh.
Tất cả đều gầy như da bọc xương.
Nhưng theo lời Josh, sáu mươi tên này tuy gầy lại không mắc bệnh tật gì. Lặn lội một đường trông vẫn có tinh thần, loại như này chỉ cần từ từ nuôi dưỡng sẽ cường tráng. Lớn tuổi nhất cũng không quá hai mươi ba tuổi, nhỏ nhất khoảng mười sáu tuổi.
Tất cả đều là lao động trẻ tuổi khỏe mạnh.
Hiện giờ trên lãnh địa của Trì Yến đang cần người như thế này.
Sáu mươi người chỉ có hai người phụ nữ, đều là Người đầu trâu. Cho nên các cô được đối xử đặc biệt hơn, không tắm với bọn đàn ông. Mà được đồng tộc trên lãnh địa dẫn về nhà tắm rửa, rồi họ kiểm tra xem có rận hay không, nếu có thì phải cạo hết lông tóc.
Trì Yến thở dài, số người lao động ít thì rất nhiều việc không làm được, nhưng mua người, túi tiền của y cũng xẹp xuống. Tuy mua giá rẻ nhưng tiền nuôi không rẻ tí nào.
Cuối cùng thì y cũng đã hiểu chủ nô độc ác nghĩ gì rồi.
"Josh chưa dậy sao?" Trì Yến khó hiểu, tuy hôm nay không có mặt trời, nhưng trời đã sáng từ lâu.
Quản gia: "Tối qua gã ngủ rất muộn."
Uống ít rượu nho, ở trong phòng điên cuồng đổ rượu cả đêm, hết khóc lại cười rồi quỳ, khó khăn lắm mới chịu ngủ sẽ không dậy sớm vậy đâu.
Trì Yến có chút đắc ý: "Không ngờ tửu lượng ông ta kém thế!"
Nhìn bộ dạng nhếch nhác của Josh khiến Trì Yến hơi cân bằng, không còn cảm thấy xấu hổ vì thời gian trước mình nhìn trăng rồi khóc sướt mướt.
Đàn ông rơi lệ đâu có tội!
Nhóm nô lệ Josh mang đến đã dậy từ sớm, bọn họ chuẩn bị lên đường xong cả rồi nhưng không dám đến gặp Trì Yến, nhờ Trì Yến gọi Josh dậy. Chỉ đành chờ đợi, nhưng khi ăn xong bữa sáng rồi dùng luôn bữa trưa, bọn họ đã không còn muốn đi nữa.
Lãnh địa này vậy mà một ngày ăn ba bữa!
Thật xấu hổ!
Quá lãng phí!
Ôi ôi ôi... Hạnh phúc quá!
Alger ăn bánh mì trắng còn thừa hồi trưa, nói với người hầu: "Quả nhiên là chú, thật sáng suốt! Nếu chúng ta thật sự đến lãnh thổ của vị Lãnh chúa này thì tốt quá!"
Nếu ở đây quy định ngày ba bữa thì chú của nó cũng phải như vậy, nó đang trong tuổi ăn uống, đừng nói một ngày ba bữa, năm bữa cũng không thành vấn đề.
"Loại bánh mì này tôi chưa từng ăn bao giờ." Alger nói, "Vừa mềm vừa thơm!"
Bánh mì đen mà để lâu cứng đến mức có thể làm vũ khí.
Alger ăn hết miếng bánh mì cuối cùng, hạnh phúc thở một hơi dài. Ở đây một ngày một đêm, nó không thấy nơi này hoang vắng. Từ nhỏ đi theo chú vào Nam ra Bắc, bất kể thành lớn hay nông trường đồ sộ, có chỗ nào nó chưa từng đi qua. Trang viên nhỏ này chả bằng một cái thôn, nhưng mọi thứ đều rất tươm tất.
Hơn nữa người hầu trong tòa thành rất nhiều! Mà sao lại có nhiều người hầu vậy nhỉ?!
Hiện tại suy nghĩ của Alger với Trì Yến rất giống nhau.
Nhóm người hầu đều là của Lãnh chúa trước, Lãnh chúa trước trước, Lãnh chúa trước trước trước nữa để lại. Tuy Lãnh chúa bị trục xuất nhưng người hầu không đi theo, cũng không chịu rời khỏi tòa thành, chỉ cần Lãnh chúa mới không đuổi bọn họ thì họ được ở lại.
Phần lớn Lãnh chúa thích có nhiều người hầu, đây tượng trưng cho thân phận, nhưng Trì Yến không cần thứ này! Nói cách khác, quanh năm suốt tháng không có mấy người đến thăm y, tượng trưng cho ai xem? Huống chi trong tòa thành đâu có nhiều việc để làm như vậy.
Trì Yến bàn bạc với quản gia: "Chờ mùa đông qua, để một ít người hầu về nhà làm dân thường đi."
Chỉ cần siêng năng làm việc, nói không chừng còn kiếm được nhiều hơn khi làm người hầu.
Quản gia lâu rồi không cãi lời, lúc này lại không đồng ý, lời lẽ chính đáng nói: "My lord, ngài là quý tộc, phải cần nhiều người hầu, lão còn thấy bây giờ hơi ít!"
Trì Yến trợn to mắt: "Vậy mà ít?"
Quản gia: "Ví dụ như nam phó bên cạnh ngài nên có hai người, bây giờ chỉ có một Cady."
"Với lại đầu bếp và phụ bếp phải cần tám người, giờ mới có bốn."
"Giặt quần áo cho ngài cũng phải..."
Trì Yến: "... Thật sự cần nhiều vậy sao?"
Y nghĩ mình đâu có lắm chuyện như vậy, cần nhiều người hầu thế làm gì? Quả thực lãng phí nhân lực!
Nhưng quản gia nói rất có lý, y không thể phản bác chỉ đành sử dụng chiêu cuối cùng, chơi xấu! Chiêu này chỉ hữu dụng với người quen và người tốt với y. Quản gia đối với y thật lòng hay giả vờ thì phải xem hiện tại!
"Tôi không biết! Người nhiều quá rồi!" Trì Yến bướng bỉnh nói, "Tôi không nuôi nổi! Nghèo! Ông đem tôi đi bán đi, xem bán được bao nhiêu cân! Tôi không cần mặt mũi, dù sao ở chỗ này nghèo đến mức thương nhân còn không thèm đến! Ông không chịu tôi sẽ không đứng lên!"
Quản gia nhất thời hoảng sợ, ông vội nói: "My lord! Ngài nên hưởng thụ những thứ tốt nhất!"
"Nếu ngay cả người hầu ngài cũng không có, quản gia lão đây có tác dụng gì chứ?"
Quản gia nói xong, lệ rơi đầy mặt: "Không bằng lão đập đầu chết cho rồi!"
"Lão không thể cho ngài hưởng thụ còn khiến ngài vì tiết kiệm mà không cần người hầu!"
"Lão chết cho rồi!"
Trì Yến: "..."
Vì sao, vì sao quản gia không diễn theo kịch bản?
Không phải lúc này quản gia nên nói: "Đều nghe theo ngài!"
Vậy mới đúng chớ?
Trì Yến chỉ đành đi an ủi quản gia đang đòi sống đòi chết.
"Haizz, không phải tôi muốn để mọi người làm dân thường. Như việc quét dọn phòng, một phòng dọn ba lần một ngày thật sự không cần thiết. Giữ lại một ít, thả một ít, thế này không tốt sao?"
"Sang năm sẽ có nhiều người trồng trọt hơn, chúng ta thu hoạch nhiều hơn, tôi mới có thể hưởng thụ, ông nói phải không?"
Quản gia lau nước mắt: "Ngài nói rất có lý."
Rốt cuộc Trì Yến không biết là mình thắng hay quản gia thắng. Miễn kết quả cuối cùng như nhau là được rồi.
Không ngờ quản gia là ông lão giỏi một khóc hai quậy ba đòi thắt cổ đến vậy. Nếu quản gia là phụ nữ, bộ dạng xinh đẹp trẻ tuổi, rất có khả năng đi đóng phim cung đấu, diễn bằng chính bộ mặt thật của mình.
Đáng tiếc ông là đàn ông, tuổi còn lớn thế này, chỉ có thể diễn công công. Nhưng phải là nịnh thần được Hoàng thượng sủng ái, nếu không thủ đoạn của ông sẽ chẳng thể nào phát huy.
Trì Yến tưởng tượng ra bộ phim truyền hình, một mình ngồi cười ngốc.
Quản gia cũng đứng bên cạnh mỉm cười.
Lúc Kleist đi vào, bị biểu cảm của cả hai dọa hết hồn.
Trì Yến vì trí tưởng tượng của mình mà vui.
Quản gia vì Trì Yến nhượng bộ mình, khiến ông cảm nhận được tầm quan trọng của mình nên cũng vui.
Dù lý do khác nhau, nhưng tóm lại đều vui vẻ như nhau.
Kleist không hỏi, hắn chỉ tự nhiên ngồi vào ghế trên: "Hôm nay ra ngoài dạo một lát không? Bên ngoài không có tuyết rơi."
Khó được một hôm không có tuyết, Trì Yến tuy sợ lạnh nhưng biết vẫn cứ mãi ở trong tòa thành thì không tốt lắm, vì thế y nói: "Để tôi khoác thêm cái áo rồi đi với anh."
Kleist ở đại sảnh chờ y, quản gia viện cớ thăm khách nên cũng đi.
Cady bị quản gia phái ra ngoài, giờ người hầu hạ Trì Yến là Tinh linh Lamure. Học tập một thời gian, Tinh linh đã có thể giao lưu với người khác. Dù hơi trúc trắc, nhiều câu không hiểu hết được, nhưng việc này cũng chứng minh năng lực học tập mạnh mẽ của Tinh linh.
Nếu không phải vì Tinh linh khó sinh con, số lượng ít, bằng với giá trị vũ lực và sự thông minh của họ sẽ không đến nông nỗi này.
Hiện giờ Lamure rất bình tĩnh, Tinh linh không nghĩ tới việc bỏ trốn. Dù có bỏ trốn cũng không tìm được đường về nhà. Lúc trước Tinh linh cho rẳng mình là Tinh linh thông minh nhất trong tộc. Bây giờ vẫn vậy, ở đây không cần bị tộc nhân ép buộc đi săn. Tuy giờ nửa đêm Tinh linh hay chạy vào rừng săn gà rừng vịt rừng ăn, nhưng tự nguyện và bị ép là chuyện khác nhau.
Không có tộc trưởng ngày nào cũng chỉ vào mũi chửi Tinh linh ngu ngốc, tương lai chắc chắn không có nữ Tinh linh nào chịu kết hôn cùng. Lamure thả lỏng, thấy đây là chỗ tốt nhất. Chuyện duy nhất cần làm là lâu lâu giúp Trì Yến mặc quần áo.
Rất thoải mái! Rất vui vẻ!
Hèn chi những đồng tộc lúc trước bị bắt không trở về nữa.
Thì ra nhân tộc tốt như vậy!
Trì Yến không biết suy nghĩ của Lamure, y nói: "Tôi phải ra ngoài một chút, cậu muốn đi chung không?"
Lamure từ chối: "Không."
Mỗi đêm Tinh linh đều ra ngoài săn, phong cảnh bên ngoài không có gì đáng xem. Lại còn rất lạnh.
Trì Yến không ép buộc Lamure, vốn y chỉ xuất phát từ lễ phép hỏi một câu.
Lamure khoác áo choàng cho y, buộc chặt thắt lưng. Trì Yến thấy Lamure buột nút chết thật sự rất xấu, nói: "Cậu tháo ra đi, tôi chỉ cậu buộc nơ con bướm."
Lamure trợn to mắt: "Nơ con bướm?"
Buộc thành nơ con bướm á?
Ngài Lãnh chúa còn có tài này?
Lamure khâm phục không thôi nhìn Trì Yến, dưới ánh mắt ngưỡng mộ của Tinh linh, Trì Yến đắc ý nói: "Đơn giản lắm, cậu nhìn kỹ nha!"
Trì Yến đặt hai tay lên hai đầu thắt lưng, một đầu kéo về trước một đầu kéo về sau. Sau đó buộc vào giữa, thắt xong một cái nơ con bướm.
Không phải y khoác lác, mỗi lần y biểu diễn khéo tay với mấy bạn nam, họ đều khen y có đôi tay khéo léo. Tuy hầu hết các bạn nữ cũng biết, nhưng con trai buộc dây giày toàn cầm dây bên này trước rồi lấy dây kia quấn lại, tuy cũng là nơ con bướm nhưng không nhanh như y.
Lamure khâm phục: "Ngài giỏi quá!"
Trì Yến đắc ý: "Cậu cố gắng học thắt, rồi sẽ có ngày cậu làm được!"
Lamure dùng sức gật đầu, sau đó đưa Trì Yến ra khỏi phòng.
Trì Yến với Kleist rời khỏi tòa thành. Nhưng vì đường đi rất trơn, Trì Yến phải nắm chặt cánh tay Kleist.
Trì Yến không phải không muốn xúc tuyết, nhưng trên lãnh địa không có đường, chẳng biết xúc ở đâu. Xúc hết thì không được, giờ họ không có bao nhiêu xẻng.
"Anh thích chỗ này không?" Trì Yến đột nhiên hỏi Kleist.
Kleist mỉm cười: "Chỗ này rất tốt, tôi rất thích."
Trì Yến thở dài: "Xem ra việc này tôi với anh bất đồng quan điểm rồi."
Kleist không hiểu: "?"
Trì Yến: "Ở đây không có đường, không có chợ, cái gì cũng thiếu thốn. Lúc trước tôi đến đây khắp nơi toàn là phân."
"Haizz, chừng nào tôi mới có cuộc sống xa xỉ thối nát của quý tộc đây?"
Kleist: "Cuộc sống thối nát là như nào?"
Trì Yến: "Tửu trì nhục lâm*."
(Tửu trì nhục lâm: theo truyền thuyết cổ đại, Trụ Vương đã đổ rượu đầy ao (tửu trì), treo thịt đầy trên cây (nhục lâm). Vốn chỉ hoang dâm sa đọa, cuộc sống xa xỉ. Sau này, cũng có ý hình dung rất nhiều rượu thịt.)
Y nghĩ cuộc sống thối nát nhất chính là như vậy.
Kleist: "Nghĩa là sao?"
Trì Yến giải thích cho Kleist một hồi.
Kleist vẻ mặt kỳ lạ hỏi: "Cậu muốn uống nước tắm của phụ nữ?"
Trì Yến: "..."
Trì Yến: "Không phải phụ nữ! Là mỹ nhân!"
Mỹ nhân khác với đàn ông phụ nữ, chỉ cần quan hệ với mỹ nhân thì chắc chắn không bẩn!
Kleist: "Vậy ý cậu là bất kể đàn ông hay phụ nữ, chỉ cần đẹp, cậu sẽ bằng lòng uống nước tắm của họ?"
Trì Yến vô lực phản bác: "Đó là rượu..."
Kleist không quá tán thành nhìn y.
Trì Yến bất đắc dĩ nói: "Được rồi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa."
"Còn bao lâu nữa mùa đông mới qua?" Lần đầu tiên Trì Yến ở đây trải qua mùa đông, lúc trước y ở Thánh viện, mùa đông hơn hai tháng đã kết thúc, mùa hè dài hơn mùa đông.
Kleist: "Chắc không bao lâu nữa."
Chỉ cần qua mùa đông là có thể thu hoạch Katuo.
Các nô lệ cũng bắt đầu làm việc.
Đến mùa xuân, ngoài phải trồng lúa còn phải trồng đay, thật ra Trì Yến không biết khi nào trồng đay là tốt nhất nhưng y biết đay là cây lâu năm, trồng một lần được lợi nhiều năm. Hơn nữa, đay thích ấm ghét lạnh, đầu mùa xuân không trồng được, phải ươm trong phòng ấm.
Chờ mùa thu, thu hoạch đay, đến lúc đó là có thể dệt, chế đường và ủ rượu.
Đến sang năm, mỗi người trong lãnh địa đều được mặc quần áo, được ăn đường.
Trì Yến tưởng tượng đến cuộc sống tốt đẹp năm sau, hận không thể nhấn nút vượt thời gian, mau nhảy đến sang năm.
Kleist đột nhiên hỏi: "Có lạnh không?"
Không nhắc còn đỡ, vừa nhắc Trì Yến đã lạnh run cả người: "Hơi hơi."
Kleist tự nhiên khoát tay lên vai Trì Yến, từ từ biến thành ôm, Trì Yến được Kleist ôm vào lòng.
Nhưng lúc này Trì Yến không hiểu mà còn cảm ơn: "Anh cao ghê, nếu thấp một tí thì vừa khéo luôn!"
Kleist: "..."
Hết chương thứ ba mươi mốt
...
Bahrton thở ra khói trắng nhìn người trước mặt, không biết khi nào mới đến mình. Gã đã quên mất lần trước mình tắm là khi nào, làm nô lệ quá lâu, tựa như đã biến thành người rừng.
Gã mơ hồ nhớ lúc nhỏ mình còn ở nhà, trong nhà có người hầu, sau đó không biết thế nào cha và ông nội bị người của Lãnh chúa bắt đi. Mẹ bỏ về nhà ngoại để tái giá, gã và những người khác trong nhà bị biến thành nô lệ.
Sau này... Người nhà trở thành nô lệ với gã đều chết hết, chỉ có gã còn sống.
Gã cũng không biết vì sao mình còn sống.
Lúc Bahrton đang mất hồn, quản sự nói với gã: "Đến mày đó, mau đi vào."
Bahrton vội vào trong cửa.
Hơi nóng ập vào mặt.
Mấy người đàn ông thân hình cao lớn nói với gã: "Bước vào thùng gỗ đi."
Bahrton không dám rề rà, gã sợ bị đánh.
"Rận nhiều quá, rửa không hết, phải cạo."
"Trời lạnh thế này, cạo đầu sẽ lạnh hơn nhỉ?"
Bahrton không dám nói lời nào, im lặng rút vào thùng gỗ giả câm. Chỉ sợ nói sai một câu sẽ bị ăn đòn.
Chẳng mấy chốc gã càng không dám cử động, một thanh niên đang cạo đầu cho gã.
Thanh niên hỏi: "Anh đến từ đâu?"
Bahrton nhỏ giọng trả lời: "Tôi đến từ lãnh địa của ngài Genna."
Abel cạo đầu cho Bahrton không biết Genna là ai, lãnh địa ở đâu, nói: "Anh rất may mắn đó, đến chỗ Lãnh chúa của chúng tôi."
Bahrton co rút lại thành một cục, cả người gã chỉ toàn xương, quả thực là da bọc xương. Gã cố lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn Abel, thấy Abel mặc đồ vải, bên trong hình như còn nhét thêm thứ gì phồng lên. Trên mặt có thịt, vừa thấy đã biết sống rất tốt.
Bahrton mơ hồ, người như vậy sao lại đến đây cạo đầu cho một tên nô lệ như gã?
Abel nhìn ra thắc mắc của Bahrton, vô cùng đắc ý nói: "Tôi là người hầu của ngài Lãnh chúa, tên là Abel."
Bahrton nhanh chóng la lên: "Ngài Abel!"
Abel hoảng sợ: "Đừng gọi tôi như vậy! Ở đây chỉ có một vị bề trên thôi."
Bahrton giật mình, vội ngậm miệng.
Abel: "Nếu anh đã đến đây thì phải chăm chỉ làm việc."
Bahrton gật đầu lia lịa.
Abel: "Đứng lên."
Bahrton theo bản năng đứng dậy.
Chờ khi nhìn thấy động tác của Abel, gã mới lắp bắp, hết sức sợ hãi: "Thưa... thưa ngài, tôi... tôi..."
Tuy gã chỉ là một tên nô lệ, nhưng gã không muốn trở thành tên nô lệ không trọn vẹn!
Abel biết gã hiểu lầm, trấn an: "Đừng sợ, cạo sạch mới hết rận."
Bahrton xém chút nữa cắn lưỡi: "Chỗ đó... cũng... cũng phải cạo ư?"
Abel thành thạo cạo sạch sẽ cho gã, mới nói: "Được rồi, đi qua chờ đi."
Bahrton từ trong thùng đứng lên, gã muốn mãi được ngâm mình trong thùng gỗ ấm áp, vừa ấm vừa thoải mái, tựa như quay về trong lòng mẹ. Sau khi trở thành nô lệ, gã cũng đã gặp mẹ mình.
Hình như là mùa thu một năm nào đó, mẹ gã đi ngang qua gã, trong lòng còn ôm một đứa trẻ.
Bà hoàn toàn không thấy gã.
Gã cũng sợ hãi bà, không biết mình yêu bà hay hận bà, nhưng gã biết chính vì mẹ về nhà tái giá nên mới không bị biến thành nô lệ.
Cho dù hiểu nhưng không có nghĩa không hận.
Hận bà đã vứt bỏ mình, gã muốn xông tới chất vấn: "Con của người đã biến thành như vậy, người không đau lòng cho nó sao?!"
Nhưng gã không dám, sợ mẹ sẽ hỏi mình: "Mi là ai?" Vậy thì gã thật sự không thể sống nổi nữa.
Có lẽ quản sự thấy gã làm việc không tốt mới bán gã cho thương nhân để đổi lấy vật phẩm. Sau đó gã đi theo thương nhân trèo đèo lội suối, không biết đi bao lâu. Đôi khi nhìn thấy những người không nhà để về, thương nhân sẽ bắt bọn họ mang đi.
Người bị bắt sẽ biến thành nô lệ.
Cuối cùng đến đây.
Bahrton đứng trong đám nô lệ, gã phát hiện tất cả nô lệ đều giống gã, chỉ có da bọc xương. Lúc đứng có thể nhìn rõ xương trước ngực, gã thở phào nhẹ nhõm. Nếu mọi người đều như vậy, thì chắc gã sẽ không bởi quá gầy mà bị đánh vì lãng phí lương thực.
Lúc họ tới có mặc quần áo, chỉ là tất cả đều rách bươm, miễn cưỡng che thân thể chứ không thể giữ ấm.
Bàn về cách đối xử, nô lệ của đại Lãnh chúa thật ra sống tốt hơn nô lệ của Trì Yến một chút. Dù quần áo có rách nhưng cũng có, còn nô lệ trên lãnh địa Trì Yến thì hầu hết không có quần áo.
Mấy bộ quần áo này chưa thể mặc, dù giặt sạch nhưng cũng phải phơi khô mới mặc được. Hơn nữa với thời tiết này thì không thể phơi ngoài trời, sẽ bị đóng băng. Vì vậy trước khi quần áo khô, đám nô lệ mới đến phải ở trong nhà.
Bahrton được đưa tới căn khác, phòng này lớn hơn, chính giữa có một chậu than. Thứ đang cháy bên trong hình như là gỗ, lại không giống gỗ. Vì nó có màu đen, không có khói, không nhìn ra rốt cuộc là cái gì. Nhưng rất ấm áp, gã và mấy nô lệ khác cùng nhau ngồi quanh chậu than.
Một đám người rúc vào nhau, có lửa, hơn nữa vừa mới được tắm nước nóng. Sau đó người vào đây càng ngày càng nhiều.
Bọn họ nhỏ giọng nói chuyện.
"Tóc tôi bị cạo rồi, chỗ đó cũng thế."
"Dọa tôi giật cả mình, tôi còn tưởng mình sẽ không bao giờ... sinh con được nữa."
"Ở đây thật ấm áp, còn có nhà ở."
"Trước đây tôi toàn ngủ trong lều. Tôi rất thân với tên trông chuồng ngựa, mùa đông có thể ngủ dưới bụng ngựa."
"Tôi thì ngủ với cừu, cũng rất ấm."
Bọn họ ngồi trong chốc lát thì có người mang thùng gỗ đến, còn cầm theo bát được làm bằng gỗ.
Bahrton ngửi thấy mùi thơm.
Thơm muốn chết!
Đó là mùi thức ăn, tất cả nô lệ ngừng trò chuyện, ngơ ngác nhìn thùng gỗ, cả đám người dường như bị biến thành bức tượng.
Abel chịu trách nhiệm chăm sóc mấy tên nô lệ mới tới này, trước đây cậu ta cũng cho rằng nô lệ không phải là "Người", sống chết của bọn chúng chả quan trọng. Nhưng từ khi cậu tiếp xúc với nhóm nô lệ trên lãnh địa, đã không còn nghĩ như vậy nữa.
Nô lệ cũng là người, đều có vui buồn hờn giận.
Cho nên nhìn thấy nhóm nô lệ mới tới này, Abel không thấy phiền. Cháo nấu rất loãng vì ngài Lãnh chúa nói nhóm nô lệ này chịu đói đã lâu. Bỗng ăn quá nhiều sẽ bị chướng bụng, có thể sẽ chết, cho nên chỉ cho họ ăn cháo loãng.
Tuy Abel không hiểu nguyên lý, nhưng chỉ cần ngài ấy nói thì chắc chắn đúng.
"Mỗi người chỉ được một bát!" Mấy bát gỗ này người lùn mất hai ngày mới làm xong. Tuy thô nhưng vẫn dùng được. Hơn nữa không có ai chê mấy cái bát này thô.
Các nô lệ không dám đi qua, chỉ chờ người hầu đưa cho bọn họ.
Bahrton nhận lấy bát cháo của mình, gã ngửi ngửi phát hiện trong cháo còn bỏ thêm muối!
Có nô lệ nhịn không được ăn một miếng, bị bỏng lưỡi cũng không nhả ra.
Abel vội la: "Để nguội một chút hẵng ăn! Lưỡi cũng là tài sản của ngài ấy! Các người không được để bị bỏng!"
"Nếu không sẽ không có cháo ăn!"
Các nô lệ không dám nhúc nhích, chúng trông chờ nhìn bát cháo cứ như dùng mắt có thể làm cháo nguội nhanh hơn.
Bahrton nhìn ngang ngó dọc, gã chờ người khác ăn trước rồi mới ăn. May là trời lạnh, cháo nguội rất nhanh. Lúc còn hơi nóng, Bahrton đã bắt đầu bỏ vào miệng! Dọc đường họ chỉ được ăn đậu lép với cỏ dại.
Ăn cháo xong, Bahrton rốt cục cảm thấy mình được sống lại, bụng gã ấm lên. Tuy không no nhưng thấy rất hạnh phúc. Lần trước lúc bụng ấm thế này là khi còn ở nhà, lúc cha mẹ nấu cơm cho gã.
Lâu lâu còn có thịt.
Trong tòa thành, Trì Yến ăn xong cơm trưa, lau miệng rồi hỏi quản gia: "Nô lệ mới tới đã sắp xếp ổn thỏa chưa?"
Quản gia hơi khom người: "Rồi ạ."
Josh đưa tới tổng cộng sáu mươi nô lệ. Trong đó có bốn mươi Nhân tộc, mười Người đầu trâu, ba Người lùn, bảy Địa tinh.
Tất cả đều gầy như da bọc xương.
Nhưng theo lời Josh, sáu mươi tên này tuy gầy lại không mắc bệnh tật gì. Lặn lội một đường trông vẫn có tinh thần, loại như này chỉ cần từ từ nuôi dưỡng sẽ cường tráng. Lớn tuổi nhất cũng không quá hai mươi ba tuổi, nhỏ nhất khoảng mười sáu tuổi.
Tất cả đều là lao động trẻ tuổi khỏe mạnh.
Hiện giờ trên lãnh địa của Trì Yến đang cần người như thế này.
Sáu mươi người chỉ có hai người phụ nữ, đều là Người đầu trâu. Cho nên các cô được đối xử đặc biệt hơn, không tắm với bọn đàn ông. Mà được đồng tộc trên lãnh địa dẫn về nhà tắm rửa, rồi họ kiểm tra xem có rận hay không, nếu có thì phải cạo hết lông tóc.
Trì Yến thở dài, số người lao động ít thì rất nhiều việc không làm được, nhưng mua người, túi tiền của y cũng xẹp xuống. Tuy mua giá rẻ nhưng tiền nuôi không rẻ tí nào.
Cuối cùng thì y cũng đã hiểu chủ nô độc ác nghĩ gì rồi.
"Josh chưa dậy sao?" Trì Yến khó hiểu, tuy hôm nay không có mặt trời, nhưng trời đã sáng từ lâu.
Quản gia: "Tối qua gã ngủ rất muộn."
Uống ít rượu nho, ở trong phòng điên cuồng đổ rượu cả đêm, hết khóc lại cười rồi quỳ, khó khăn lắm mới chịu ngủ sẽ không dậy sớm vậy đâu.
Trì Yến có chút đắc ý: "Không ngờ tửu lượng ông ta kém thế!"
Nhìn bộ dạng nhếch nhác của Josh khiến Trì Yến hơi cân bằng, không còn cảm thấy xấu hổ vì thời gian trước mình nhìn trăng rồi khóc sướt mướt.
Đàn ông rơi lệ đâu có tội!
Nhóm nô lệ Josh mang đến đã dậy từ sớm, bọn họ chuẩn bị lên đường xong cả rồi nhưng không dám đến gặp Trì Yến, nhờ Trì Yến gọi Josh dậy. Chỉ đành chờ đợi, nhưng khi ăn xong bữa sáng rồi dùng luôn bữa trưa, bọn họ đã không còn muốn đi nữa.
Lãnh địa này vậy mà một ngày ăn ba bữa!
Thật xấu hổ!
Quá lãng phí!
Ôi ôi ôi... Hạnh phúc quá!
Alger ăn bánh mì trắng còn thừa hồi trưa, nói với người hầu: "Quả nhiên là chú, thật sáng suốt! Nếu chúng ta thật sự đến lãnh thổ của vị Lãnh chúa này thì tốt quá!"
Nếu ở đây quy định ngày ba bữa thì chú của nó cũng phải như vậy, nó đang trong tuổi ăn uống, đừng nói một ngày ba bữa, năm bữa cũng không thành vấn đề.
"Loại bánh mì này tôi chưa từng ăn bao giờ." Alger nói, "Vừa mềm vừa thơm!"
Bánh mì đen mà để lâu cứng đến mức có thể làm vũ khí.
Alger ăn hết miếng bánh mì cuối cùng, hạnh phúc thở một hơi dài. Ở đây một ngày một đêm, nó không thấy nơi này hoang vắng. Từ nhỏ đi theo chú vào Nam ra Bắc, bất kể thành lớn hay nông trường đồ sộ, có chỗ nào nó chưa từng đi qua. Trang viên nhỏ này chả bằng một cái thôn, nhưng mọi thứ đều rất tươm tất.
Hơn nữa người hầu trong tòa thành rất nhiều! Mà sao lại có nhiều người hầu vậy nhỉ?!
Hiện tại suy nghĩ của Alger với Trì Yến rất giống nhau.
Nhóm người hầu đều là của Lãnh chúa trước, Lãnh chúa trước trước, Lãnh chúa trước trước trước nữa để lại. Tuy Lãnh chúa bị trục xuất nhưng người hầu không đi theo, cũng không chịu rời khỏi tòa thành, chỉ cần Lãnh chúa mới không đuổi bọn họ thì họ được ở lại.
Phần lớn Lãnh chúa thích có nhiều người hầu, đây tượng trưng cho thân phận, nhưng Trì Yến không cần thứ này! Nói cách khác, quanh năm suốt tháng không có mấy người đến thăm y, tượng trưng cho ai xem? Huống chi trong tòa thành đâu có nhiều việc để làm như vậy.
Trì Yến bàn bạc với quản gia: "Chờ mùa đông qua, để một ít người hầu về nhà làm dân thường đi."
Chỉ cần siêng năng làm việc, nói không chừng còn kiếm được nhiều hơn khi làm người hầu.
Quản gia lâu rồi không cãi lời, lúc này lại không đồng ý, lời lẽ chính đáng nói: "My lord, ngài là quý tộc, phải cần nhiều người hầu, lão còn thấy bây giờ hơi ít!"
Trì Yến trợn to mắt: "Vậy mà ít?"
Quản gia: "Ví dụ như nam phó bên cạnh ngài nên có hai người, bây giờ chỉ có một Cady."
"Với lại đầu bếp và phụ bếp phải cần tám người, giờ mới có bốn."
"Giặt quần áo cho ngài cũng phải..."
Trì Yến: "... Thật sự cần nhiều vậy sao?"
Y nghĩ mình đâu có lắm chuyện như vậy, cần nhiều người hầu thế làm gì? Quả thực lãng phí nhân lực!
Nhưng quản gia nói rất có lý, y không thể phản bác chỉ đành sử dụng chiêu cuối cùng, chơi xấu! Chiêu này chỉ hữu dụng với người quen và người tốt với y. Quản gia đối với y thật lòng hay giả vờ thì phải xem hiện tại!
"Tôi không biết! Người nhiều quá rồi!" Trì Yến bướng bỉnh nói, "Tôi không nuôi nổi! Nghèo! Ông đem tôi đi bán đi, xem bán được bao nhiêu cân! Tôi không cần mặt mũi, dù sao ở chỗ này nghèo đến mức thương nhân còn không thèm đến! Ông không chịu tôi sẽ không đứng lên!"
Quản gia nhất thời hoảng sợ, ông vội nói: "My lord! Ngài nên hưởng thụ những thứ tốt nhất!"
"Nếu ngay cả người hầu ngài cũng không có, quản gia lão đây có tác dụng gì chứ?"
Quản gia nói xong, lệ rơi đầy mặt: "Không bằng lão đập đầu chết cho rồi!"
"Lão không thể cho ngài hưởng thụ còn khiến ngài vì tiết kiệm mà không cần người hầu!"
"Lão chết cho rồi!"
Trì Yến: "..."
Vì sao, vì sao quản gia không diễn theo kịch bản?
Không phải lúc này quản gia nên nói: "Đều nghe theo ngài!"
Vậy mới đúng chớ?
Trì Yến chỉ đành đi an ủi quản gia đang đòi sống đòi chết.
"Haizz, không phải tôi muốn để mọi người làm dân thường. Như việc quét dọn phòng, một phòng dọn ba lần một ngày thật sự không cần thiết. Giữ lại một ít, thả một ít, thế này không tốt sao?"
"Sang năm sẽ có nhiều người trồng trọt hơn, chúng ta thu hoạch nhiều hơn, tôi mới có thể hưởng thụ, ông nói phải không?"
Quản gia lau nước mắt: "Ngài nói rất có lý."
Rốt cuộc Trì Yến không biết là mình thắng hay quản gia thắng. Miễn kết quả cuối cùng như nhau là được rồi.
Không ngờ quản gia là ông lão giỏi một khóc hai quậy ba đòi thắt cổ đến vậy. Nếu quản gia là phụ nữ, bộ dạng xinh đẹp trẻ tuổi, rất có khả năng đi đóng phim cung đấu, diễn bằng chính bộ mặt thật của mình.
Đáng tiếc ông là đàn ông, tuổi còn lớn thế này, chỉ có thể diễn công công. Nhưng phải là nịnh thần được Hoàng thượng sủng ái, nếu không thủ đoạn của ông sẽ chẳng thể nào phát huy.
Trì Yến tưởng tượng ra bộ phim truyền hình, một mình ngồi cười ngốc.
Quản gia cũng đứng bên cạnh mỉm cười.
Lúc Kleist đi vào, bị biểu cảm của cả hai dọa hết hồn.
Trì Yến vì trí tưởng tượng của mình mà vui.
Quản gia vì Trì Yến nhượng bộ mình, khiến ông cảm nhận được tầm quan trọng của mình nên cũng vui.
Dù lý do khác nhau, nhưng tóm lại đều vui vẻ như nhau.
Kleist không hỏi, hắn chỉ tự nhiên ngồi vào ghế trên: "Hôm nay ra ngoài dạo một lát không? Bên ngoài không có tuyết rơi."
Khó được một hôm không có tuyết, Trì Yến tuy sợ lạnh nhưng biết vẫn cứ mãi ở trong tòa thành thì không tốt lắm, vì thế y nói: "Để tôi khoác thêm cái áo rồi đi với anh."
Kleist ở đại sảnh chờ y, quản gia viện cớ thăm khách nên cũng đi.
Cady bị quản gia phái ra ngoài, giờ người hầu hạ Trì Yến là Tinh linh Lamure. Học tập một thời gian, Tinh linh đã có thể giao lưu với người khác. Dù hơi trúc trắc, nhiều câu không hiểu hết được, nhưng việc này cũng chứng minh năng lực học tập mạnh mẽ của Tinh linh.
Nếu không phải vì Tinh linh khó sinh con, số lượng ít, bằng với giá trị vũ lực và sự thông minh của họ sẽ không đến nông nỗi này.
Hiện giờ Lamure rất bình tĩnh, Tinh linh không nghĩ tới việc bỏ trốn. Dù có bỏ trốn cũng không tìm được đường về nhà. Lúc trước Tinh linh cho rẳng mình là Tinh linh thông minh nhất trong tộc. Bây giờ vẫn vậy, ở đây không cần bị tộc nhân ép buộc đi săn. Tuy giờ nửa đêm Tinh linh hay chạy vào rừng săn gà rừng vịt rừng ăn, nhưng tự nguyện và bị ép là chuyện khác nhau.
Không có tộc trưởng ngày nào cũng chỉ vào mũi chửi Tinh linh ngu ngốc, tương lai chắc chắn không có nữ Tinh linh nào chịu kết hôn cùng. Lamure thả lỏng, thấy đây là chỗ tốt nhất. Chuyện duy nhất cần làm là lâu lâu giúp Trì Yến mặc quần áo.
Rất thoải mái! Rất vui vẻ!
Hèn chi những đồng tộc lúc trước bị bắt không trở về nữa.
Thì ra nhân tộc tốt như vậy!
Trì Yến không biết suy nghĩ của Lamure, y nói: "Tôi phải ra ngoài một chút, cậu muốn đi chung không?"
Lamure từ chối: "Không."
Mỗi đêm Tinh linh đều ra ngoài săn, phong cảnh bên ngoài không có gì đáng xem. Lại còn rất lạnh.
Trì Yến không ép buộc Lamure, vốn y chỉ xuất phát từ lễ phép hỏi một câu.
Lamure khoác áo choàng cho y, buộc chặt thắt lưng. Trì Yến thấy Lamure buột nút chết thật sự rất xấu, nói: "Cậu tháo ra đi, tôi chỉ cậu buộc nơ con bướm."
Lamure trợn to mắt: "Nơ con bướm?"
Buộc thành nơ con bướm á?
Ngài Lãnh chúa còn có tài này?
Lamure khâm phục không thôi nhìn Trì Yến, dưới ánh mắt ngưỡng mộ của Tinh linh, Trì Yến đắc ý nói: "Đơn giản lắm, cậu nhìn kỹ nha!"
Trì Yến đặt hai tay lên hai đầu thắt lưng, một đầu kéo về trước một đầu kéo về sau. Sau đó buộc vào giữa, thắt xong một cái nơ con bướm.
Không phải y khoác lác, mỗi lần y biểu diễn khéo tay với mấy bạn nam, họ đều khen y có đôi tay khéo léo. Tuy hầu hết các bạn nữ cũng biết, nhưng con trai buộc dây giày toàn cầm dây bên này trước rồi lấy dây kia quấn lại, tuy cũng là nơ con bướm nhưng không nhanh như y.
Lamure khâm phục: "Ngài giỏi quá!"
Trì Yến đắc ý: "Cậu cố gắng học thắt, rồi sẽ có ngày cậu làm được!"
Lamure dùng sức gật đầu, sau đó đưa Trì Yến ra khỏi phòng.
Trì Yến với Kleist rời khỏi tòa thành. Nhưng vì đường đi rất trơn, Trì Yến phải nắm chặt cánh tay Kleist.
Trì Yến không phải không muốn xúc tuyết, nhưng trên lãnh địa không có đường, chẳng biết xúc ở đâu. Xúc hết thì không được, giờ họ không có bao nhiêu xẻng.
"Anh thích chỗ này không?" Trì Yến đột nhiên hỏi Kleist.
Kleist mỉm cười: "Chỗ này rất tốt, tôi rất thích."
Trì Yến thở dài: "Xem ra việc này tôi với anh bất đồng quan điểm rồi."
Kleist không hiểu: "?"
Trì Yến: "Ở đây không có đường, không có chợ, cái gì cũng thiếu thốn. Lúc trước tôi đến đây khắp nơi toàn là phân."
"Haizz, chừng nào tôi mới có cuộc sống xa xỉ thối nát của quý tộc đây?"
Kleist: "Cuộc sống thối nát là như nào?"
Trì Yến: "Tửu trì nhục lâm*."
(Tửu trì nhục lâm: theo truyền thuyết cổ đại, Trụ Vương đã đổ rượu đầy ao (tửu trì), treo thịt đầy trên cây (nhục lâm). Vốn chỉ hoang dâm sa đọa, cuộc sống xa xỉ. Sau này, cũng có ý hình dung rất nhiều rượu thịt.)
Y nghĩ cuộc sống thối nát nhất chính là như vậy.
Kleist: "Nghĩa là sao?"
Trì Yến giải thích cho Kleist một hồi.
Kleist vẻ mặt kỳ lạ hỏi: "Cậu muốn uống nước tắm của phụ nữ?"
Trì Yến: "..."
Trì Yến: "Không phải phụ nữ! Là mỹ nhân!"
Mỹ nhân khác với đàn ông phụ nữ, chỉ cần quan hệ với mỹ nhân thì chắc chắn không bẩn!
Kleist: "Vậy ý cậu là bất kể đàn ông hay phụ nữ, chỉ cần đẹp, cậu sẽ bằng lòng uống nước tắm của họ?"
Trì Yến vô lực phản bác: "Đó là rượu..."
Kleist không quá tán thành nhìn y.
Trì Yến bất đắc dĩ nói: "Được rồi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa."
"Còn bao lâu nữa mùa đông mới qua?" Lần đầu tiên Trì Yến ở đây trải qua mùa đông, lúc trước y ở Thánh viện, mùa đông hơn hai tháng đã kết thúc, mùa hè dài hơn mùa đông.
Kleist: "Chắc không bao lâu nữa."
Chỉ cần qua mùa đông là có thể thu hoạch Katuo.
Các nô lệ cũng bắt đầu làm việc.
Đến mùa xuân, ngoài phải trồng lúa còn phải trồng đay, thật ra Trì Yến không biết khi nào trồng đay là tốt nhất nhưng y biết đay là cây lâu năm, trồng một lần được lợi nhiều năm. Hơn nữa, đay thích ấm ghét lạnh, đầu mùa xuân không trồng được, phải ươm trong phòng ấm.
Chờ mùa thu, thu hoạch đay, đến lúc đó là có thể dệt, chế đường và ủ rượu.
Đến sang năm, mỗi người trong lãnh địa đều được mặc quần áo, được ăn đường.
Trì Yến tưởng tượng đến cuộc sống tốt đẹp năm sau, hận không thể nhấn nút vượt thời gian, mau nhảy đến sang năm.
Kleist đột nhiên hỏi: "Có lạnh không?"
Không nhắc còn đỡ, vừa nhắc Trì Yến đã lạnh run cả người: "Hơi hơi."
Kleist tự nhiên khoát tay lên vai Trì Yến, từ từ biến thành ôm, Trì Yến được Kleist ôm vào lòng.
Nhưng lúc này Trì Yến không hiểu mà còn cảm ơn: "Anh cao ghê, nếu thấp một tí thì vừa khéo luôn!"
Kleist: "..."
Hết chương thứ ba mươi mốt
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất