Giáo Thảo Đại Học A Và Giáo Hoa Đại Học S

Chương 48: Phiên ngoại 8: GIÁO THẢO COME OUT (2)

Trước Sau
Một đêm trôi qua, ngày hôm sau y như dự báo thời tiết nói, trời đổ mưa to.

Giáo thảo tối hôm qua ngủ không ngon, khi trời tờ mờ sáng mới miễn cưỡng thiếp đi, ai biết ngủ quá sâu, lúc tỉnh dậy đã là mười hai giờ trưa, trong lòng cậu lộp bộp một tiếng, tự nhủ không ổn.

Ba mẹ vậy mà không gọi cậu rời giường ăn cơm trưa, quả nhiên là tức giận, con mẹ nó xong đời.

Giáo thảo cấp tốc đánh răng rửa mặt xong xuôi, thay quần áo chạy ra phòng khách.

Trong ti vi đang chiếu tiểu phẩm kinh điển của Triệu lão sư và Phạm lão sư, mẹ giáo thảo ngồi trên ghế salon cắn hạt dưa, nghe thấy động tĩnh sau lưng thì quay lại nhìn cậu, giương cằm về phía nhà bếp:" Dậy rồi à? Tự vào lấy cơm ăn đi, hôm nay ba con có việc, ăn cơm sớm, không gọi con."

Giáo thảo quan sát nét mặt của mẹ, lơ ngơ đi vào phòng bếp.

Lúc giáo thảo sắp ăn xong một bát cơm, mẹ cậu đột nhiên nói:" Hai ngày trước dì Trương nhà bên cạnh nói bà ấy có đứa cháu ngoại họ hàng xa, con bé dáng dấp không tệ, tính cách cũng tốt, năm ngoái vừa mới tốt nghiệp, hiện tại đang làm giáo viên tiểu học, con rảnh rỗi thì đi gặp mặt một chút."

Giáo thảo:" Mẹ, con có bạn..."

"Con có cái rắm!" Mẹ giáo thảo thả hạt dưa xuống, cố nén giận dữ nói:" Mẹ biết, thanh niên ở tuổi của con bây giờ vẫn còn thích chơi bời, con muốn yêu đương với đàn ông, mẹ không ngăn cản con, nhưng con vì đàn ông mà không kết hôn thì cút ra khỏi nhà cho mẹ! Con như vậy người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ thế nào? Lão nương coi như không có đứa con trai như thế!"

Giáo thảo nhíu mày thật chặt:" Con như vậy là như thế nào? Con thích đàn ông, còn nhất định phải kết hôn với phụ nữ? Cái này... không phải là lừa hôn sao?"

"Con thích đàn ông? Lúc bé không phải mỗi ngày đều đòi cậu mua kẹo tặng cho bạn nữ hay sao? Bây giờ lại nói với mẹ con thích đàn ông? Tất cả đều là chó má! Lời con nói ngày hôm nay, mẹ coi như chưa nghe thấy, tùy tiện vui đùa một chút thì có thể, mẹ cho con thời gian tối đa là một năm, cắt đứt quan hệ với bạn trai rồi đi tìm một cô gái, những thứ khác không cần thương lượng."

"... Không được."

Mẹ giáo thảo trợn mắt:" Con nói cái gì? Con nói lại cho mẹ nghe!"

"Con chính là thích anh ấy, cả đời này đều thích anh ấy, hơn nữa con chỉ thích anh ấy, không thể thích người khác nữa."

"Con..."

Điện thoại đặt trên khay trà đột nhiên reo lên, không khí giương cung bạt kiếm trong phòng khách chậm rãi tan theo tiếng chuông điện thoại, mẹ giáo thảo liếc mắt nhìn tên người gọi tới, hít mấy cái thật sâu, nhận điện thoại:" Con còn nhớ đến cái nhà này mà gọi về à?"

Không biết đầu bên kia em trai nói cái gì, mẹ giáo thảo đột nhiên trừng mắt:" Con về rồi?"

Em trai không về một mình, cùng nó về còn có một nữ sinh tóc vàng, đáng yêu lại gợi cảm.

"Cô ấy tên là Ann, bạn gái của con, biết nói tiếng Trung." Em trai giới thiệu qua loa:" Đây là mẹ anh, còn đây là anh trai."

Ann cúi đầu một cái, lộ liễu nở nụ cười, lúc nói chuyện còn mang theo một chút khẩu âm nước ngoài:" Chào dì, chào anh."

Mùi nước hoa phả vào mặt làm giáo thảo suýt nữa thì hôn mê.

Mẹ giáo thảo đương nhiên cũng bị cái váy ngắn và mùi nước hoa của Ann kích thích, nửa ngày sau mới nói:" Xin chào, ngồi đi."

Ann vừa ngồi xuống liền ôm lấy cánh tay em trai, ngọt ngào làm nũng nói:" Honey~"

"Muốn ăn gì?" Mặt em trai tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.

"Honey là tốt nhất~ I love you~" Ann ấn môi hôn lên hai má của em trai, chỉ chỉ hạt dưa trong đĩa nói:" Muốn ăn cái này, người ta vừa mới làm móng tay, không thể làm hỏng được."



Mẹ giáo thảo yên lặng nhíu mày, miễn cưỡng thu hồi vẻ mặt chán ghét.

Trong phòng khách lúc này chỉ còn lại tiếng nói chuyện của Ann và em trai.

Lúc tới Ann xách theo một cái túi, thân là khách cũng không có tự giác, biếng nhác đặt cái túi xuống, lấy ra một quyển truyện tranh, vừa ăn hạt dưa được em trai bóc cho vừa đọc truyện.

Mẹ giáo thảo hôm nay vừa bị con trai lớn làm cho tâm tình khó chịu, bây giờ lại bị con trai bé và bạn gái khiến cho đầu đầy lửa giận, đứng trên bờ vực bùng nổ, giáo thảo nhìn còn thấy sợ, nhiều lần muốn nhắc nhở em trai quản bạn gái nó, lại bị mẹ trừng mắt nhìn liền thôi.

Không lâu sau, Ann giống như vừa nhìn thấy cái gì đó không nên nhìn, ai nha một tiếng đỏ mặt nhào vào lồng ngực em trai, truyện tranh bị cô ném lên bàn trà.

Đáng tiếc góc độ không đúng lắm, bìa sách đậu trên bàn trà lung lay vài cái liền rơi xuống đất vừa vặn rơi bên chân mẹ giáo thảo.

Em trai vỗ vỗ đầu bạn gái, nói với mẹ:" Mẹ, nhặt giúp con."

Giáo thảo:"!!!" Em trai, đừng có tìm đường chết.

Mẹ giáo thảo mỉm cười:" Được."

Bà cúi xuống nhặt quyển truyện tranh lên, nhìn thấy trên bìa là hình ảnh hai người đàn ông đang ôm nhau, nhíu mày càng chặt.

Ann chui ra từ trong ngực em trai, nhận lấy quyển truyện tranh từ tay mẹ giáo thảo, ngọt ngào nở nụ cười:" Cảm ơn dì."

Giáo thảo ngồi bên cạnh nhìn thấy túa mồ hôi lạnh, lòng nói con mẹ nó cô đừng cảm ơn, mau chóng đi đi, đến lúc mẹ tôi bùng nổ cả tôi và em tôi cũng không kéo lại được đâu.

Cũng không biết có phải nghe được tiếng lòng của giáo thảo hay không, một giờ sau Ann đã kêu em trai đưa cô đến khách sạn, giáo thảo và mẹ tiễn bọn họ ra ngoài tiểu khu, trước khi lên xe Ann còn kéo tay em trai làm nũng:" Honey, người ta không có son môi, anh mua cho người ta có được không?"

"Được." Em trai xoa xoa tóc cô:" Còn gì nữa không?"

"Người ta nhìn trúng một cái váy, mua cho em luôn có được không?"

"Buổi tối gửi hình cho anh."

Ann reo lên một tiếng, ôm chầm lấy em trai:" Honey, em yêu anh chết mất~"

Giáo thảo đứng một bên nghe thấy rõ rành rành, yên lặng nuốt một ngụm nước miếng, liếc nhìn mẹ mình đứng bên cạnh.

Không ngoài dự đoán, biểu tình của me đã không giữ được.

Sau khi đưa Ann đi, em trai xoay người, liếc mắt nhìn thấy người mẹ vẻ mặt đã tối sầm và người anh trai chỉ bỏ lại ba chữ:" Mày xong rồi!"

Em trai:"..."

"Nói đi, tại sao lại đem cô gái kia về nhà." Mẹ giáo thảo, người làm chủ gia đình ngồi trên ghế salon, hai tay khoanh trước ngực.

Giáo thảo ngồi một bên, bất đắc dĩ nhìn trời.

Em trai nhàn nhạt trả lời:" Cô ấy muốn đi theo nên con để cô ấy về cùng."

"Nó nói cái gì thì con nghe cái đó sao? Con tìm bạn gái hay tìm mẹ trẻ vậy?!" Mẹ giáo thảo nổi giận đùng đùng, trừng mắt nhìn giáo thảo ngồi bên cạnh:" Hai anh em các con không đứa nào làm cho mẹ bớt lo."

Em trai nháy mắt mấy cái nhìn về phái giáo thảo:" Anh, anh làm sao?"



Thu được tín hiệu từ ánh mắt của em trai, giáo thảo đột nhiên hiểu được mọi chuyện, vội vã nói:" Anh nói chuyện..."

"Khụ!" Mẹ giáo thảo hắng giọng một cái.

Biểu tình của em trai càng thêm mờ mịt.

Ánh mắt giáo thảo đảo qua mẹ mình, nhỏ giọng nói:" Anh nói chuyện anh có bạn trai, người cực kì tốt, còn rất đẹp trai."

Em trai:" Ngầu đấy!"

"Ngầu cái gì mà ngầu! Con còn ngồi đó xem náo nhiệt cái gì? Còn con nữa, rất tự hào đúng không? Có muốn lão nương cho con một cái loa đi tuyên truyền quanh tiểu khu một vòng không?"

Giáo thảo rụt cổ lại.

Em trai ra tay:" Ở trường của con đồng tính luyến ái cũng là chuyện bình thường."

"Phí lời! Đây là trong nước, không thừa nhận chính là không thừa nhận." Mẹ giáo thảo tức giận đứng lên:" Còn nữa, con tìm bạn gái kiểu gì kia? Cái cô Ann đó, tính tình công chúa, thành thói quen rồi, không có phép tắc không coi ai ra gì cả! Loại con gái như vậy lấy về để làm gì? Làm cảnh à?"

Em trai nghiêm túc nói:" Nhân phẩm của Ann không tệ, người lần trước, mò của con hơn một ngàn tệ liền chạy mất."

Mẹ giáo thảo chỉ hận rèn sắt không thành thép:" Con là đồ ngu!"

"Cần phải đầu tư!" Em trai nói:" Bây giờ theo đuổi con gái đều phải như vậy, còn sợ thiếu."

Đầu mẹ giáo thảo trướng đau:" Con cần phải học cách nhìn người!"

Em trai lắc đầu:" Không liên quan, người cũng có người giả tạo mà."

Mẹ giáo thảo bị nó làm cho tức điên lên.

Sau một hồi, bà ấn ấn huyệt thái dương, khoát tay nói:" Các con về phòng đi, để mẹ yên tĩnh một chút "

Giáo thảo và em trai trao đổi một ánh mắt, nhanh chóng rời khỏi chiến trường.

Mẹ giáo thảo mệt mỏi ngồi trên ghế sopha, sâu sắc cảm nhận hai đứa con trai chính mình nuôi lớn, một đứa là đồng tính luyến ái còn một đứa thì đại ngu đần, con mẹ nó đều là hố hàng.

Đang nghĩ ngợi, một quyển sách vẫn đặt trên sopha rơi vào tầm mắt bà, bà rút quyển sách ra, là quyển truyện tranh Ann bỏ quên.

Không biết xuất phát từ tâm lý gì, mẹ giáo thảo trầm ngâm chốc lát, lật ra tờ thứ nhất.

Tác giả có lời:

Tiểu Hoa: Không có đất diễn, bảo bảo không vui!

Ann: Mời em trai trả phí diễn xuất cho tui, hai bữa lẩu, cảm ơn.

Em trai: Ha ha.

Tiểu Thảo:???

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau