Chương 27: Đánh Cờ
Điều gì nên đến rồi sẽ phải đến
Triều cục đổi dời, vô cùng tàn khốc vô tình. Mới qua có mấy tháng, trước cửa Phủ Thiên Cơ vốn ngựa xe như nước nay vắng như chùa bà đanh.
Cho dù như thế, cầu kiến phủ chủ Phủ Thiên Cơ vẫn khó như xưa.
Trung Dũng Bá và Xương Bình Hầu tới thăm hỏi bảy ngày liên tiếp, vẫn không qua được cổng vào.
Đến ngày thứ chín, Trung Dũng Bá xin được ý chỉ của hoàng hậu nương nương, Xương Bình Hầu mang theo thư tiến cử do mấy vị các lão Lăng Tiêu Các cùng viết, trực tiếp xông vào trong phủ.
Người gác cổng than vài tiếng ái ngại, trực tiếp chạy luôn.
Thị vệ trong phủ lao ra, vừa không ngăn cản, cũng không hét đứng lại, chỉ bao vây bọn họ, từng bước dồn ép thối lui.
Lui đến sảnh chính, Trung Dũng Bá quát: ” Xương Bình Hầu và Trung Dũng Bá tới đây, Phương Hoành Tà còn không ra nghênh đón!” Hắn là đệ tử của Trường Sinh Tử, cũng coi như cao thủ có số trong triều, hắn vừa nổi giận quát lên, cả phủ đều nghe thấy.
Một lát sau, một thiếu niên nâng khay xuyên qua vòng vây của trùng trùng thị vệ, đi tới trước mặt hai người: “Chủ nhân mời hai vị uống trà.”
Trung Dũng Bá nói: “Ông ta đâu?”
Thiếu niên nói: “Chủ nhân hiện đang đánh cờ.”
Trung Dũng Bá nói: “Đánh cờ với ai?”
Thiếu niên nói: “Đánh cờ với chủ nhân.”
Trung Dũng Bá tức giận nói: “Ngu xuẩn, ta đang hỏi ngươi chủ nhân của ngươi đang đánh cờ với ai cơ mà!”
Thiếu niên nhỏ giọng nhẹ nhàng nói: “Tên ta không phải ngu xuẩn, ta tên là Tiểu Quyển. Chủ nhân đang đánh cờ cùng với chủ nhân.”
Trung Dũng Bá nói: “Chủ nhân ngươi là ai?”
Tiểu Quyển nói: “Chủ nhân ta là phủ chủ Phủ Thiên Cơ.”
Trung Dũng Bá nói: “Chỉ có một người.”
“Chỉ có một người.”
Trung Dũng Bá chế nhạo: “Tự mình với chính mình thì gọi là đánh cờ cái quái gì! Đi, dẫn đường cho ông đây, ta chơi ván tiếp theo với chủ nhân của ngươi!”
Tiểu Quyển nói: “Chủ nhân mời hai vị uống trà.”
Trung Dũng Bá nhìn về phía Xương Bình Hầu.
Xương Bình Hầu vẫn yên lặng không lên tiếng từ đầu đến giờ cười híp mắt nói: “Ta không khát.”
Trung Dũng Bá lập tức nói: “Ta cũng không khát.”
Tiểu Quyển nói: “Chủ nhân nói, đây là trà đun bằng nước tuyết sương thu thập trên cánh hoa mai năm ngoái, thơm ngát nức mũi.”
Trung Dũng Bá mất kiên nhẫn, nói: “Đứa nhóc con này, sao lại như một con trâu bướng bỉnh thế chứ? Ông đây không khát, không muốn uống cũng không được sao?”
Tiểu Quyển nói: “Các vị thật sự không uống?”
Trung Dũng Bá hất tung cái khay: “Giờ không uống được nữa rồi, nhóc dẫn đường đi.”
Tiểu Quyển thở dài, xoay người nói: “Mời đi theo ta.”
Bọn thị vệ thấy thế, đồng loạt nhường ra một con đường.
Tiểu Quyển dẫn bọn họ băng qua hành lang, đi tới một hồ nước có núi giả vây quanh, trời sắp vào mùa đông giá rét, hồ nước lại nở hoa sen, mùi hương thơm ngát nức mũi, khiến con người ta sảng khoái tinh thần. Càng hiếm thấy hơn chính là, giữa hồ nước có một cái đình, nối với một cây cầu gỗ. Phương Hoành Tà đang ngồi trong đình, dương dương tự đắc hạ cờ.
“Phương phủ chủ!” Trung Dũng Bá đứng cách cây cầu hô to một tiếng.
Phương Hoành Tà ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Không tiếp đón từ xa.” Nói đi nói lại, thế nhưng một chút ý định đứng lên cũng không có.
Trung Dũng Bá giẫm thùm thụp lên ván cầu gỗ đi vào trong đình, thấy trên bàn đá quả nhiên có đặt một bàn cờ, nhưng trên bàn cờ lại không có quân cờ, cười lớn nói: “Phủ chủ hạ cờ gì đây? Vậy mà lại chẳng có con cờ nào.”
Phương Hoành Tà nói: “Đánh cờ mồm.”
Trung Dũng Bá nói: “Ồ? Vậy thế cục hiện giờ thế nào rồi?”
Phương Hoành Tà nói không nhanh không chậm: “Cờ đen tái khởi Đông Sơn*, khí thế tưng bừng, cờ trắng mưa gió phiêu diêu, lẩn tránh mũi nhọn.” (*: vực dậy)
Nội tâm Xương Bình Hầu lay động, hỏi: “Theo phủ chủ thấy, cuối cùng ván cờ này ai thua ai thắng?”
Phương Hoành Tà nói: “Chưa đến phút cuối, khó thấy kết cục.”
Trung Dũng Bá nói: “Không thấy thế cờ, tất nhiên là do phủ chủ tự mình định đoạt rồi!”
Phương Hoành Tà khẽ mỉm cười, chỉ tay vào Thiên Nguyên*: “Cờ đen đi đầu nằm ở đây. Cờ trắng không bị lay động, điểm tam tam**. Sau đó cờ đen…” Gã rủ rỉ nói chuyện với bàn cờ trống không, lại nói rất là ra dáng, dường như dưới ngón tay gã đang thật sự hạ một ván cờ vậy. (*: điểm nằm chính giữa bàn cờ vây, **: một nước đi chéo sát về phía góc trong cờ vây)
“Cờ trắng ở nơi này bị ăn toàn bộ.”
Phương Hoành Tà thở dài, thu lại ngón tay, nói: “Lúc hai vị tới, ván cờ vừa hạ đúng đến chỗ này.”
Xương Bình Hầu vỗ tay nói: “Xem thế là đã mắt rồi! Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thực sự khó mà tưởng tượng trong thiên hạ lại có người có thể đánh cờ như thế.”
Trung Dũng Bá không đồng tình, nói: “Ta lại cảm thấy lắm chuyện thừa thãi! Đánh cờ ấy à, cầm hai hộp cờ là được rồi, đây cứ làm ra vẻ thần bí cao siêu, người ngoài nhìn vào như rơi trong màn sương, sao phải thế chứ!”
Phương Hoành Tà nói: “Bởi có vài con cờ vốn dĩ khiến người ta nhìn như rơi trong màn sương.”
Xương Bình Hầu nói: “Như rơi trong màn sương ngược lại cũng được, chỉ sợ ngồi không ăn bám, chết không tử tế.”
Phương Hoành Tà cười nhạt, nói: “Kính mong người có đức có thể trị vì thiên hạ!”
Trung Dũng Bá nói: “Chúng ta tới mấy lần liền, chẳng dễ dàng gì mới gặp được ông, hôm nay không nói sáo rỗng! Nói mấy việc bị gác lại kia kìa, ông định xử lý như nào đây? Bao giờ xử lý? Đưa ra một bản kế hoạch đi, ta quay về cũng dễ khai báo hơn!”
Phương Hoành Tà nói: “Không biết Trung Dũng Bá phải khai báo cho ai?”
Trung Dũng Bá mất kiên nhẫn khoát tay, nói: “Việc này chẳng liên quan gì tới ông, ông đừng chõ mũi vào!”
Phương Hoành Tà nói: “Phủ Thiên Cơ chỉ khai báo với hoàng thượng, vậy mong Trung Dũng Bá cũng đừng chõ mũi vào!”
“Ngươi!” Trung Dũng Bá giận tím mặt, bất thình lình nổi giận, muốn tung một chưởng bổ nát bàn cờ làm gã khiếp sợ, ai ngờ chân khí vừa mới vào đan điền, chợt cảm thấy một trận huyết khí cuồn cuộn, phun ra một ngụm máu.
Phương Hoành Tà nói: “Hai vị chưa uống trà hạt sen à?”
Trung Dũng Bá vịn bàn, nhìn gã căm phẫn: “Ngươi, ngươi vậy mà lại hạ độc sao?”
Phương Hoành Tà chỉ hoa sen trong ao, nói: “Hai vị không cảm thấy hoa này khác thường sao?”
Trung Dũng Bá nói: “Nói lời vô dụng làm gì, mau giao thuốc giải ra!”
Xương Bình Hầu không biết võ công, cũng không cảm thấy thân thể có gì không ổn, ôn tồn trả lời: “Xuân lan hạ hà* thu cúc đông mai. Hoa sen mà lại nở rộ giữa độ thu đông, đúng là rất khác thường.” (*: hà 荷 là hoa sen)
Phương Hoành Tà nói: “Sen này tên là Hàn Hà, dùng độc để nuôi, dùng thuốc để tưới, mới có thể sinh trưởng trái mùa. Để tránh việc hai vị bị trúng độc của nó, ta đã sai Tiểu Quyển dâng trà hạt sen cho hai vị, có thể giải độc, chẳng lẽ trà này không có tác dụng?”
Trung Dũng Bá nhớ cái khay đã bị mình lật tung, mặt đỏ lên, lúng túng nói: “Tên tiểu tử thối kia, nói chuyện không rõ ràng, ai mà biết trà này lại quan trọng như vậy chứ!”
Phương Hoành Tà nhìn về phía Tiểu Quyển.
Tiểu Quyển oan ức bĩu môi: “Ta mời họ uống rồi mà.”
Phương Hoành Tà nói: “Còn không mời hai vị đây uống chén nữa?”
Tiểu Quyển thầm nói: “Thật là, trà mời không uống lại uống trà phạt! Mời hai vị đi theo ta.”
Trung Dũng Bá giận đến toàn thân phát run, lại sợ đắc tội nó thì không có thuốc giải mà uống, đành phải kìm nén uất hận theo sau.
Trước khi đi, Xương Bình Hầu nói tới thâm ý: “Không phải ván cờ nào cũng phải phân tranh ngươi chết ta sống, phân biệt kẻ thắng người thua. Cờ vây không phải cờ tướng, không có Sở Hà Hán Giới, không cần Kinh Vị phân minh*.” (*: biên giới 2 nước Hán -Sở, nước sông Kinh trong, sông Vị đục, ý chỉ tách biệt đúng sai tốt xấu)
Phương Hoành Tà mỉm cười nói: “Thế nhưng lại rõ ràng trắng đen.”
Xương Bình Hầu mở miệng, thở dài bỏ đi.
Bọn họ rời đi chưa được bao lâu, một thư sinh nhã nhặn đong đưa cây quạt, chậm rãi ung dung bước qua cầu gỗ, đi vào trong đình.
Phương Hoành Tà nói: “May nhờ Văn sư gia động tay động chân lên bàn cờ, sền sệt là cờ trắng, cờ đen trơn trượt khỏi tay, không thì ta tuyệt đối không gánh nổi một thế cờ phức tạp như vậy.”
Văn Tư Tư cười nói: “Hợp mưu kiếm lợi, nào đáng nhắc tới. Nói đến đây, ta còn phải đa tạ vương phi ngàn dặm xa xôi cứu viện. Nếu không phải vậy, Xương Bình Hầu và Trung Dũng Bá, một văn một võ, chắc chắn không dễ đuổi đi như vậy.”
Phương Hoành Tà nói: “Chẳng may lần sau bọn chúng lại đến…”
Văn Tư Tư nói: “Yên tâm. Người vừa mới tỏ thái độ cứng rắn như thế, ngược lại còn làm cho bọn chúng nghi thần nghi quỷ, sợ ném chuột vỡ bình, thời gian sắp tới đây không dám làm gì nữa đâu.”
Phương Hoành Tà nói: “Không biết hiện giờ phủ chủ người ở đâu?”
Văn Tư Tư khẽ mỉm cười nói: “Nơi tâm quay về.”
Tra hết sổ sách Cục Quân Khí cũng chẳng có bất kỳ tác dụng gì trong việc phá vỡ thế cục mơ hồ, Mộ Chẩm Lưu lâm vào khốn cảnh. Ngay giờ phút này đây, Du Đông Hải lại đến thăm lần nữa.
Túc Sa Bất Thác đã mất tích nhiều ngày, hoàn toàn không có tin tức, khiến y ngay cả một người để bàn bạc cũng không có, lúc này, Mộ Chẩm Lưu cũng hơi mong Du Đông Hải tới.
“Mộ lão đệ!” Sau khi Du Đông Hải hàn huyên vài câu, lão vô thức nhìn ra phía cửa, “Túc Sa công tử không có ở đây sao?”
Mộ Chẩm Lưu cười nói: “Hắn ở trong phủ buồn bực quá, ra ngoài đi dạo một chút.”
Du Đông Hải hạ giọng: “Không biết Mộ lão đệ có muốn ra ngoài đi dạo hay không?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Đi đâu?”
“Trấn Cổ Đường.”
Tim Mộ Chẩm Lưu tâm bỗng nhảy lên. Trấn Cổ Đường, nơi lão chưởng cục cứ hai tháng lại phải tới một lần. Đương nhiên y chưa từng quên manh mối này, còn từng âm thầm suy đoán nguyên nhân lão chưởng cục đến trấn Cổ Đường, chỉ có điều, một là đầu mối có hạn, khó mà suy xét thêm nữa, hai là trấn Cổ Đường quá lớn, không có đích đến, cũng không dễ tìm. Chính y trước giờ vẫn chưa có ý định tiến tiếp, giờ đây được Du Đông Hải nói ra, không tránh khỏi có mấy phần động tâm.
“Đại nhân có kế hoạch sao?” Mộ Chẩm Lưu mong đợi nhìn lão.
Du Đông Hải lúng túng cười nói: “Ta đang muốn hỏi về ghi chép của lão chưởng cục mà hôm đó Mộ lão đệ đã xem, có thể nào từng nhìn thấy chuyện gì có liên quan tới trấn Cổ Đường không?”
Mộ Chẩm Lưu lắc đầu nói: “Không. Ta đặc biệt tìm rồi, đáng tiếc không thu được gì.”
Du Đông Hải thất vọng.
Mộ Chẩm Lưu nói: “Nếu lão chưởng cục đã đến trấn Cổ Đường hai tháng một lần, tất nhiên sẽ có một nơi dừng chân cố định. Nếu đã là khách quen, đối phương nhất định cũng có ấn tượng với ông ta, có lẽ chúng ta có thể bắt tay từ chỗ này.”
Du Đông Hải vỗ tay, nói: “Mộ lão đệ đúng là Trương Lương* tại thế! Ta đi chuẩn bị xe ngựa luôn đây.”
(*: Trương Lương, tự Tử Phòng, là danh thần khai quốc nổi tiếng thời nhà Hán. Ông cùng với Hàn Tín, Tiêu Hà được người đời xưng tụng là Hán sơ tam kiệt, đóng vai trò quan trọng giúp Lưu Bang đánh đổ nhà Tần và thắng Hạng Vũ trong chiến tranh Hán Sở, sáng lập ra nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc.)
Hai người lại bàn bạc một lúc, chia ra chuẩn bị.
Mộ Chẩm Lưu đến nhận chức gọn nhẹ giản đơn, tất nhiên chẳng có cái gì mà chuẩn bị cả, chỉ không yên tâm mỗi Túc Sa Bất Thác. Nhưng xét thấy Túc Sa Bất Thác với Du Đông Hải và quận chúa Thanh Hoành cũng không hợp nhau, không đi cũng tốt, thế nên y cũng không tiếc nuối nữa, chỉ để lại một phong thư dặn dò hướng đi của mình.
Trừ việc đó ra, thứ phải chuẩn bị chính là giao phó công việc của Cục Quân Khí.
Cục thừa, năm thất lệnh bị xử lưu đày, sáu cái ghế trống này vốn nên do chưởng cục xin chỉ thị từ Lại bộ, chờ Lại bộ lấp đày chỗ trống. Trong giai đoạn này, Tri phủ có thể tạm thời bổ khuyết vị trí, tránh để nhân lực Cục Quân Khí căng thẳng, khó mà làm việc.
Du Đông Hải từng đề cập tới việc này một lần, Mộ Chẩm Lưu không tiếp nhận nên lão cũng không nhắc đến nữa. Cho đến hôm nay, Cục Quân Khí trở thành cục diện khó xử, một tên chưởng cục ở trên, một đám cục dịch ở dưới, ở giữa chẳng dùng được ai.
Tuy Mộ Chẩm Lưu muốn rời khỏi đây, nhưng tạm thời lại không biết nên giao phó Cục Quân Khí lại cho ai.
Triều cục đổi dời, vô cùng tàn khốc vô tình. Mới qua có mấy tháng, trước cửa Phủ Thiên Cơ vốn ngựa xe như nước nay vắng như chùa bà đanh.
Cho dù như thế, cầu kiến phủ chủ Phủ Thiên Cơ vẫn khó như xưa.
Trung Dũng Bá và Xương Bình Hầu tới thăm hỏi bảy ngày liên tiếp, vẫn không qua được cổng vào.
Đến ngày thứ chín, Trung Dũng Bá xin được ý chỉ của hoàng hậu nương nương, Xương Bình Hầu mang theo thư tiến cử do mấy vị các lão Lăng Tiêu Các cùng viết, trực tiếp xông vào trong phủ.
Người gác cổng than vài tiếng ái ngại, trực tiếp chạy luôn.
Thị vệ trong phủ lao ra, vừa không ngăn cản, cũng không hét đứng lại, chỉ bao vây bọn họ, từng bước dồn ép thối lui.
Lui đến sảnh chính, Trung Dũng Bá quát: ” Xương Bình Hầu và Trung Dũng Bá tới đây, Phương Hoành Tà còn không ra nghênh đón!” Hắn là đệ tử của Trường Sinh Tử, cũng coi như cao thủ có số trong triều, hắn vừa nổi giận quát lên, cả phủ đều nghe thấy.
Một lát sau, một thiếu niên nâng khay xuyên qua vòng vây của trùng trùng thị vệ, đi tới trước mặt hai người: “Chủ nhân mời hai vị uống trà.”
Trung Dũng Bá nói: “Ông ta đâu?”
Thiếu niên nói: “Chủ nhân hiện đang đánh cờ.”
Trung Dũng Bá nói: “Đánh cờ với ai?”
Thiếu niên nói: “Đánh cờ với chủ nhân.”
Trung Dũng Bá tức giận nói: “Ngu xuẩn, ta đang hỏi ngươi chủ nhân của ngươi đang đánh cờ với ai cơ mà!”
Thiếu niên nhỏ giọng nhẹ nhàng nói: “Tên ta không phải ngu xuẩn, ta tên là Tiểu Quyển. Chủ nhân đang đánh cờ cùng với chủ nhân.”
Trung Dũng Bá nói: “Chủ nhân ngươi là ai?”
Tiểu Quyển nói: “Chủ nhân ta là phủ chủ Phủ Thiên Cơ.”
Trung Dũng Bá nói: “Chỉ có một người.”
“Chỉ có một người.”
Trung Dũng Bá chế nhạo: “Tự mình với chính mình thì gọi là đánh cờ cái quái gì! Đi, dẫn đường cho ông đây, ta chơi ván tiếp theo với chủ nhân của ngươi!”
Tiểu Quyển nói: “Chủ nhân mời hai vị uống trà.”
Trung Dũng Bá nhìn về phía Xương Bình Hầu.
Xương Bình Hầu vẫn yên lặng không lên tiếng từ đầu đến giờ cười híp mắt nói: “Ta không khát.”
Trung Dũng Bá lập tức nói: “Ta cũng không khát.”
Tiểu Quyển nói: “Chủ nhân nói, đây là trà đun bằng nước tuyết sương thu thập trên cánh hoa mai năm ngoái, thơm ngát nức mũi.”
Trung Dũng Bá mất kiên nhẫn, nói: “Đứa nhóc con này, sao lại như một con trâu bướng bỉnh thế chứ? Ông đây không khát, không muốn uống cũng không được sao?”
Tiểu Quyển nói: “Các vị thật sự không uống?”
Trung Dũng Bá hất tung cái khay: “Giờ không uống được nữa rồi, nhóc dẫn đường đi.”
Tiểu Quyển thở dài, xoay người nói: “Mời đi theo ta.”
Bọn thị vệ thấy thế, đồng loạt nhường ra một con đường.
Tiểu Quyển dẫn bọn họ băng qua hành lang, đi tới một hồ nước có núi giả vây quanh, trời sắp vào mùa đông giá rét, hồ nước lại nở hoa sen, mùi hương thơm ngát nức mũi, khiến con người ta sảng khoái tinh thần. Càng hiếm thấy hơn chính là, giữa hồ nước có một cái đình, nối với một cây cầu gỗ. Phương Hoành Tà đang ngồi trong đình, dương dương tự đắc hạ cờ.
“Phương phủ chủ!” Trung Dũng Bá đứng cách cây cầu hô to một tiếng.
Phương Hoành Tà ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Không tiếp đón từ xa.” Nói đi nói lại, thế nhưng một chút ý định đứng lên cũng không có.
Trung Dũng Bá giẫm thùm thụp lên ván cầu gỗ đi vào trong đình, thấy trên bàn đá quả nhiên có đặt một bàn cờ, nhưng trên bàn cờ lại không có quân cờ, cười lớn nói: “Phủ chủ hạ cờ gì đây? Vậy mà lại chẳng có con cờ nào.”
Phương Hoành Tà nói: “Đánh cờ mồm.”
Trung Dũng Bá nói: “Ồ? Vậy thế cục hiện giờ thế nào rồi?”
Phương Hoành Tà nói không nhanh không chậm: “Cờ đen tái khởi Đông Sơn*, khí thế tưng bừng, cờ trắng mưa gió phiêu diêu, lẩn tránh mũi nhọn.” (*: vực dậy)
Nội tâm Xương Bình Hầu lay động, hỏi: “Theo phủ chủ thấy, cuối cùng ván cờ này ai thua ai thắng?”
Phương Hoành Tà nói: “Chưa đến phút cuối, khó thấy kết cục.”
Trung Dũng Bá nói: “Không thấy thế cờ, tất nhiên là do phủ chủ tự mình định đoạt rồi!”
Phương Hoành Tà khẽ mỉm cười, chỉ tay vào Thiên Nguyên*: “Cờ đen đi đầu nằm ở đây. Cờ trắng không bị lay động, điểm tam tam**. Sau đó cờ đen…” Gã rủ rỉ nói chuyện với bàn cờ trống không, lại nói rất là ra dáng, dường như dưới ngón tay gã đang thật sự hạ một ván cờ vậy. (*: điểm nằm chính giữa bàn cờ vây, **: một nước đi chéo sát về phía góc trong cờ vây)
“Cờ trắng ở nơi này bị ăn toàn bộ.”
Phương Hoành Tà thở dài, thu lại ngón tay, nói: “Lúc hai vị tới, ván cờ vừa hạ đúng đến chỗ này.”
Xương Bình Hầu vỗ tay nói: “Xem thế là đã mắt rồi! Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thực sự khó mà tưởng tượng trong thiên hạ lại có người có thể đánh cờ như thế.”
Trung Dũng Bá không đồng tình, nói: “Ta lại cảm thấy lắm chuyện thừa thãi! Đánh cờ ấy à, cầm hai hộp cờ là được rồi, đây cứ làm ra vẻ thần bí cao siêu, người ngoài nhìn vào như rơi trong màn sương, sao phải thế chứ!”
Phương Hoành Tà nói: “Bởi có vài con cờ vốn dĩ khiến người ta nhìn như rơi trong màn sương.”
Xương Bình Hầu nói: “Như rơi trong màn sương ngược lại cũng được, chỉ sợ ngồi không ăn bám, chết không tử tế.”
Phương Hoành Tà cười nhạt, nói: “Kính mong người có đức có thể trị vì thiên hạ!”
Trung Dũng Bá nói: “Chúng ta tới mấy lần liền, chẳng dễ dàng gì mới gặp được ông, hôm nay không nói sáo rỗng! Nói mấy việc bị gác lại kia kìa, ông định xử lý như nào đây? Bao giờ xử lý? Đưa ra một bản kế hoạch đi, ta quay về cũng dễ khai báo hơn!”
Phương Hoành Tà nói: “Không biết Trung Dũng Bá phải khai báo cho ai?”
Trung Dũng Bá mất kiên nhẫn khoát tay, nói: “Việc này chẳng liên quan gì tới ông, ông đừng chõ mũi vào!”
Phương Hoành Tà nói: “Phủ Thiên Cơ chỉ khai báo với hoàng thượng, vậy mong Trung Dũng Bá cũng đừng chõ mũi vào!”
“Ngươi!” Trung Dũng Bá giận tím mặt, bất thình lình nổi giận, muốn tung một chưởng bổ nát bàn cờ làm gã khiếp sợ, ai ngờ chân khí vừa mới vào đan điền, chợt cảm thấy một trận huyết khí cuồn cuộn, phun ra một ngụm máu.
Phương Hoành Tà nói: “Hai vị chưa uống trà hạt sen à?”
Trung Dũng Bá vịn bàn, nhìn gã căm phẫn: “Ngươi, ngươi vậy mà lại hạ độc sao?”
Phương Hoành Tà chỉ hoa sen trong ao, nói: “Hai vị không cảm thấy hoa này khác thường sao?”
Trung Dũng Bá nói: “Nói lời vô dụng làm gì, mau giao thuốc giải ra!”
Xương Bình Hầu không biết võ công, cũng không cảm thấy thân thể có gì không ổn, ôn tồn trả lời: “Xuân lan hạ hà* thu cúc đông mai. Hoa sen mà lại nở rộ giữa độ thu đông, đúng là rất khác thường.” (*: hà 荷 là hoa sen)
Phương Hoành Tà nói: “Sen này tên là Hàn Hà, dùng độc để nuôi, dùng thuốc để tưới, mới có thể sinh trưởng trái mùa. Để tránh việc hai vị bị trúng độc của nó, ta đã sai Tiểu Quyển dâng trà hạt sen cho hai vị, có thể giải độc, chẳng lẽ trà này không có tác dụng?”
Trung Dũng Bá nhớ cái khay đã bị mình lật tung, mặt đỏ lên, lúng túng nói: “Tên tiểu tử thối kia, nói chuyện không rõ ràng, ai mà biết trà này lại quan trọng như vậy chứ!”
Phương Hoành Tà nhìn về phía Tiểu Quyển.
Tiểu Quyển oan ức bĩu môi: “Ta mời họ uống rồi mà.”
Phương Hoành Tà nói: “Còn không mời hai vị đây uống chén nữa?”
Tiểu Quyển thầm nói: “Thật là, trà mời không uống lại uống trà phạt! Mời hai vị đi theo ta.”
Trung Dũng Bá giận đến toàn thân phát run, lại sợ đắc tội nó thì không có thuốc giải mà uống, đành phải kìm nén uất hận theo sau.
Trước khi đi, Xương Bình Hầu nói tới thâm ý: “Không phải ván cờ nào cũng phải phân tranh ngươi chết ta sống, phân biệt kẻ thắng người thua. Cờ vây không phải cờ tướng, không có Sở Hà Hán Giới, không cần Kinh Vị phân minh*.” (*: biên giới 2 nước Hán -Sở, nước sông Kinh trong, sông Vị đục, ý chỉ tách biệt đúng sai tốt xấu)
Phương Hoành Tà mỉm cười nói: “Thế nhưng lại rõ ràng trắng đen.”
Xương Bình Hầu mở miệng, thở dài bỏ đi.
Bọn họ rời đi chưa được bao lâu, một thư sinh nhã nhặn đong đưa cây quạt, chậm rãi ung dung bước qua cầu gỗ, đi vào trong đình.
Phương Hoành Tà nói: “May nhờ Văn sư gia động tay động chân lên bàn cờ, sền sệt là cờ trắng, cờ đen trơn trượt khỏi tay, không thì ta tuyệt đối không gánh nổi một thế cờ phức tạp như vậy.”
Văn Tư Tư cười nói: “Hợp mưu kiếm lợi, nào đáng nhắc tới. Nói đến đây, ta còn phải đa tạ vương phi ngàn dặm xa xôi cứu viện. Nếu không phải vậy, Xương Bình Hầu và Trung Dũng Bá, một văn một võ, chắc chắn không dễ đuổi đi như vậy.”
Phương Hoành Tà nói: “Chẳng may lần sau bọn chúng lại đến…”
Văn Tư Tư nói: “Yên tâm. Người vừa mới tỏ thái độ cứng rắn như thế, ngược lại còn làm cho bọn chúng nghi thần nghi quỷ, sợ ném chuột vỡ bình, thời gian sắp tới đây không dám làm gì nữa đâu.”
Phương Hoành Tà nói: “Không biết hiện giờ phủ chủ người ở đâu?”
Văn Tư Tư khẽ mỉm cười nói: “Nơi tâm quay về.”
Tra hết sổ sách Cục Quân Khí cũng chẳng có bất kỳ tác dụng gì trong việc phá vỡ thế cục mơ hồ, Mộ Chẩm Lưu lâm vào khốn cảnh. Ngay giờ phút này đây, Du Đông Hải lại đến thăm lần nữa.
Túc Sa Bất Thác đã mất tích nhiều ngày, hoàn toàn không có tin tức, khiến y ngay cả một người để bàn bạc cũng không có, lúc này, Mộ Chẩm Lưu cũng hơi mong Du Đông Hải tới.
“Mộ lão đệ!” Sau khi Du Đông Hải hàn huyên vài câu, lão vô thức nhìn ra phía cửa, “Túc Sa công tử không có ở đây sao?”
Mộ Chẩm Lưu cười nói: “Hắn ở trong phủ buồn bực quá, ra ngoài đi dạo một chút.”
Du Đông Hải hạ giọng: “Không biết Mộ lão đệ có muốn ra ngoài đi dạo hay không?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Đi đâu?”
“Trấn Cổ Đường.”
Tim Mộ Chẩm Lưu tâm bỗng nhảy lên. Trấn Cổ Đường, nơi lão chưởng cục cứ hai tháng lại phải tới một lần. Đương nhiên y chưa từng quên manh mối này, còn từng âm thầm suy đoán nguyên nhân lão chưởng cục đến trấn Cổ Đường, chỉ có điều, một là đầu mối có hạn, khó mà suy xét thêm nữa, hai là trấn Cổ Đường quá lớn, không có đích đến, cũng không dễ tìm. Chính y trước giờ vẫn chưa có ý định tiến tiếp, giờ đây được Du Đông Hải nói ra, không tránh khỏi có mấy phần động tâm.
“Đại nhân có kế hoạch sao?” Mộ Chẩm Lưu mong đợi nhìn lão.
Du Đông Hải lúng túng cười nói: “Ta đang muốn hỏi về ghi chép của lão chưởng cục mà hôm đó Mộ lão đệ đã xem, có thể nào từng nhìn thấy chuyện gì có liên quan tới trấn Cổ Đường không?”
Mộ Chẩm Lưu lắc đầu nói: “Không. Ta đặc biệt tìm rồi, đáng tiếc không thu được gì.”
Du Đông Hải thất vọng.
Mộ Chẩm Lưu nói: “Nếu lão chưởng cục đã đến trấn Cổ Đường hai tháng một lần, tất nhiên sẽ có một nơi dừng chân cố định. Nếu đã là khách quen, đối phương nhất định cũng có ấn tượng với ông ta, có lẽ chúng ta có thể bắt tay từ chỗ này.”
Du Đông Hải vỗ tay, nói: “Mộ lão đệ đúng là Trương Lương* tại thế! Ta đi chuẩn bị xe ngựa luôn đây.”
(*: Trương Lương, tự Tử Phòng, là danh thần khai quốc nổi tiếng thời nhà Hán. Ông cùng với Hàn Tín, Tiêu Hà được người đời xưng tụng là Hán sơ tam kiệt, đóng vai trò quan trọng giúp Lưu Bang đánh đổ nhà Tần và thắng Hạng Vũ trong chiến tranh Hán Sở, sáng lập ra nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc.)
Hai người lại bàn bạc một lúc, chia ra chuẩn bị.
Mộ Chẩm Lưu đến nhận chức gọn nhẹ giản đơn, tất nhiên chẳng có cái gì mà chuẩn bị cả, chỉ không yên tâm mỗi Túc Sa Bất Thác. Nhưng xét thấy Túc Sa Bất Thác với Du Đông Hải và quận chúa Thanh Hoành cũng không hợp nhau, không đi cũng tốt, thế nên y cũng không tiếc nuối nữa, chỉ để lại một phong thư dặn dò hướng đi của mình.
Trừ việc đó ra, thứ phải chuẩn bị chính là giao phó công việc của Cục Quân Khí.
Cục thừa, năm thất lệnh bị xử lưu đày, sáu cái ghế trống này vốn nên do chưởng cục xin chỉ thị từ Lại bộ, chờ Lại bộ lấp đày chỗ trống. Trong giai đoạn này, Tri phủ có thể tạm thời bổ khuyết vị trí, tránh để nhân lực Cục Quân Khí căng thẳng, khó mà làm việc.
Du Đông Hải từng đề cập tới việc này một lần, Mộ Chẩm Lưu không tiếp nhận nên lão cũng không nhắc đến nữa. Cho đến hôm nay, Cục Quân Khí trở thành cục diện khó xử, một tên chưởng cục ở trên, một đám cục dịch ở dưới, ở giữa chẳng dùng được ai.
Tuy Mộ Chẩm Lưu muốn rời khỏi đây, nhưng tạm thời lại không biết nên giao phó Cục Quân Khí lại cho ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất