Trầm Kích

Chương 29: Gặp Nguy

Trước
Cao thủ so chiêu, chớp mắt thiên biến

Thiên Tuế Gia?!

Đương nhiên Mộ Chẩm Lưu từng nghe về Thiên Tuế Gia, cũng biết “Hậu Cung Tam Thiên” của đương kim hoàng thượng chính là Thiên Diện Hồ* Tịch Đình Vân, Thiên Lý Nhãn** Trạch Thông, cùng với vị Thiên Tuế Gia*** thần bí khó lường này. Cho dù vào thời kỳ hoàng đế tín nhiệm nhất Thẩm Chính Hòa hay Phương Hoành Tà, cũng chẳng có ai hoài nghi, người mới bên cạnh hoàng đế không phải Thiên Tuế Gia. (*: cáo nghìn mặt, **: mắt trông nghìn dặm, ***: người nghìn tuổi)

Người đó ra tay, tất nhiên là vì Hoàng Thượng.

Như vậy, trước khi ân sư bị thất sủng, ngược lại có thể cũng có chút tín nhiệm.

Nhưng không biết tại sao Thiên Tuế Gia lại phái người đến bảo vệ y.

Mộ Chẩm Lưu thấy nàng hết sức đề phòng, nhớ đến vòng tay phỉ thúy đã vỡ, đè hết nghi vấn trong bụng xuống, lẳng lặng ngồi một bên.

Đột nhiên, xe ngựa rung lắc mãnh liệt.

Quận chúa Thanh Hoành đỡ gáy Mộ Chẩm Lưu, ép y cúi xuống.

Mộ Chẩm Lưu chỉ cảm thấy sau gáy gió lạnh phần phật, ba tiếng “cộc cộc cộc” liên tục vang lên, ba mũi ám tiễn cắm trên vách xe đối diện y.

Quận chúa Thanh Hoành kéo y lại, núp ở trong xe, dặn dò: “Đợi lát nữa ta bảo ngài chạy, ngài phải chạy ngay!” Nói xong nàng chui ra khỏi xe ngựa nhanh như chớp giật.

Ngoài đường chẳng biết đã trống không từ bao giờ, mười hai người sáu trái sáu phải đứng trên mái nhà hai bên đường, ăn mặc đủ kiểu, cái gì nên có đều có, trên mặt đều đeo mặt nạ Hầu Vương*. (*: vua khỉ)

Quận chúa Thanh Hoành nói: “Kẻ xấu phương nào, giấu đầu hở đuôi!”

Lời còn chưa dứt, ba người bên trái ba người bên phải đồng thời rút trường đao đánh về phía nàng!

Quận chúa Thanh Hoành quay người tiếp chiêu, lật hai bàn tay trái phải một phát, mỗi bên nắm ba viên bi, bắn thẳng vào mặt sáu người!

Sáu người vung đao, viên bi bị sống đao cản đường bắn ra, âm thanh “đinh đinh” vang không ngớt bên tai.

Quận chúa Thanh Hoành vọt lên không, hai chân liên tục xoay vần như có sáu chân, mũi chân vừa vặn đá trúng vào viên bi, đám bi giao thoa giữa không trung, hướng góc độ vô cùng xảo trá quỷ dị bắn trúng sáu người. Sáu người chỉ chú ý viên bi đang bắn về phía mình bay đến đâu, không ngờ đám bi lại tráo đổi đối thủ, bất ngờ không kịp đề phòng, mắt cá chân bị viên bi bắn trúng.

Cơn đau trong tưởng tượng cũng không truyền đến mắt cá chân, điều khiến sáu người thất sự cảm thấy kinh ngạc chính là cảm giác đầu gối dường như bị hai cái khoan cắm vào, cơn đau nhức lan ra từ trong xương cốt, nhất thời đau đớn không thể chịu nổi, thi nhau ngã trên mặt đất.

Lại thêm một người nhảy xuống từ trên mái hiên. Kẻ này cũng đeo mặt nạ hầu vương giống như đám người nằm kêu rên trên đất, chỉ là phía trên đôi mắt vẽ hai đường lông mày màu bạc. “Công phu cách sơn đả ngưu* quá đẹp! Ngươi là vị nào trong tứ sứ của Nhã Các, Phong Hoa Tuyết Nguyệt?” (*: một loại chiêu thức võ thuật trong truyền thuyết, có thể quật ngã đối thủ từ khoảng cách xa)

Quận chúa Thanh Hoành nói: “Đi không đổi tên, ngồi không thay họ. Phong Sứ Nhã Các Cảnh Thanh Hoành. Thích khách giấu mặt, còn ngươi đến từ nơi nào?”

Người kia bật cười ha ha: “Sảng khoái lắm!” Gã đưa tay tháo mặt nạ xuống, “Đáng tiếc, ta chưa bao giờ hành tẩu giang hồ, ngươi có nhìn thấy ta cũng không biết được ta là ai.” Dưới lớp mặt nạ, khuôn mặt gã vuông vắn, mày rậm mắt to, bình thường không đặc sắc.

Quận chúa Thanh Hoành nói: “Lần này không biết, lần sau tự nhiên sẽ biết.”

“Phải có lần sau mới được.” Nói xong, người kia ném bay mặt nạ, gập cong ngón tay thành vuốt, chộp về phía mặt nàng.

Quận chúa Thanh Hoành thấy lực vuốt của gã mang theo sức gió, thổi đau mặt nàng, không dám chủ quan, cổ tay động đậy, mười mấy hạt ngọc vàng đồng loạt phóng ra. Tên kia không tránh không né, chính diện nghênh đón, hạt ngọc tới cách thân thể gã ba tấc thì lại tự động bắn ngược ra!

Quận chúa Thanh Hoành giật mình. Nội công tu vi nhường này thì có là các chủ Nhã Các Bách Hương Ngưng cũng phải cam bái chịu thua!

Trong chớp mắt, tên kia đã đến gần, ngón tay có vết chai dày từ từ vươn ra phía trước, tốc độ cực chậm nhưng lại khiến người ta tránh cũng không được.

Quận chúa Thanh Hoành liên tục thay đổi năm sáu thân pháp, ngón tay kia từ vẫn cứ thế tới gần ấn đường nàng gần thêm chút nữa, gương mặt xinh đẹp lập tức mất sắc, bước chân bắt đầu chênh vênh, gót chân như thể vấp phải cái gì, ngã ra đằng sau.

Ngựa đột nhiên giương vó hí vang!

Tên kia hơi giật mình, ngừng tay.

Một bàn tay vươn ra từ trong xe ngựa, dùng sức bắt lấy cánh tay quận chúa Thanh Hoành.

Quận chúa Thanh Hoành thuận thế bay lên, thân thể lật lại giữa không trung, rơi xuống xe ngựa.



Mộ Chẩm Lưu ôm nàng vào lòng.

Xe ngựa khẽ chấn động, ngựa co chân phi nước đại, xông ra khỏi vòng vây.

Năm bóng người đứng trên mái hiên hai bên đường lao vọt đến, thân pháp mau lẹ, tốc độ như gió, như là mũi tên rời cung!

“Quận chúa, để ta lên cho!” Tên đánh xe đột nhiên bỏ dây cương, quay người tiếp chiêu.

Quận chúa Thanh Hoành mau chóng đứng lên, bắt được dây cương, đánh xe chạy gấp.

Mộ Chẩm Lưu vội quay đầu, vừa hay nhìn thấy thân thể phu xe bị phân thành vài khúc giữa không trung, máu văng tung toé, chân tay lìa ra rơi xuống đất! Nắm tay giữ lấy càng xe của y xiết chặt lại, cắn chặt răng đến nỗi nếm được vị máu tươi.

Phía sau năm kẻ kia, một bóng người cường đại hơn, nhanh nhạy hơn vượt qua lao tới, hai bàn tay mở rộng trông như cánh ưng chao liệng. Nhưng Quận chúa Thanh Hoành và Mộ Chẩm Lưu đều biết, thứ đáng sợ chân chính ở gã chính là bàn tay phải còn sắc bén hơn cả vuốt chim ưng kia.

Bàn tay quận chúa Thanh Hoành nắm giữ dây cương đã ma sát thành hai vệt đỏ. Ánh mắt nàng nhìn về hướng xa xôi, kiếm tìm bến bờ thoát nạn. Thế nhưng, tình thế nghìn cân treo sợi tóc, đã không còn kịp suy xét sinh tử nữa rồi.

Đằng sau gió mạnh kéo tới, hai chân nàng kẹp bụng ngựa, thân thể đột nhiên đảo xuống phía dưới.

Mộ Chẩm Lưu giật mình, đang muốn kéo lấy nàng, đã thấy nàng luồn vào bụng ngựa, chớp mắt đã không thấy tăm hơi.

Ngựa vẫn đang phi nước đại về phía trước, thích khách đã đến trước mặt!

Trấn định như Mộ Chẩm Lưu, cũng không nhịn được mà nhắm mắt lại…

Một âm thanh giòn giã vang lên trước mặt.

Y không nhịn được mở to mắt ra, khuôn mặt Túc Sa Bất Thác tái xanh, ánh mắt sắc bén nhìn ra phía sau.

“Ngươi…” Mộ Chẩm Lưu bị cơn kinh hỉ chết đi sống lại đập thẳng vào tim, nhất thời không nói được câu hoàn chỉnh.

Túc Sa Bất Thác nhìn lướt qua y thật nhanh, sau đó không mở mắt nữa, giật tay kéo dây cương, mạnh mẽ ghìm cương ngựa lại.

Ngựa hí vang nảy lên, toa xe lại bị văng ra ngoài.

Túc Sa Bất Thác quơ lấy Mộ Chẩm Lưu, nhảy ra khỏi xe ngựa, chân nhẹ nhàng đạp xuống một phát, nhảy lên trên mái hiên bên cạnh.

Ầm một tiếng, xe ngựa ngã chổng vó đâm sầm vào cửa hàng ven đường.

Kim Nhãn Tinh cùng năm tên thích khách chia ra vây quanh Túc Sa Bất Thác và Mộ Chẩm Lưu.

Túc Sa Bất Thác nhìn chằm chằm Kim Nhãn Tinh thật lâu, đột nhiên nói: “Là ngươi?”

Kim Nhãn Tinh nói: “Là ta. Là ngươi?”

Túc Sa Bất Thác cười lạnh nói: “Liên quan éo gì đến ngươi.”

Kim Nhãn Tinh nhìn hắn: “Ngươi muốn cứu y?”

Túc Sa Bất Thác nheo mắt lại, nói: “Không được à?”

Kim Nhãn Tinh nhảy khỏi nóc nhà, bày ra thế trận, nói: “Ra tay thử thì biết.”

Cánh tay Túc Sa Bất Thác bị Mộ Chẩm Lưu giữ chặt, hắn quay đầu nhìn y.

Mộ Chẩm Lưu hạ thấp giọng nói: “Cứ hai tháng một lần Liêu đại nhân lại tới hẻm Dương Liễu tìm Tông quả phụ. Đi thôi!” Nói xong, y mới phát hiện ánh mắt Túc Sa Bất Thác nhìn y hơi kỳ quái.

Túc Sa Bất Thác nhướng mày, nói: “Ngươi không có lòng tin vào ta à?”

Mộ Chẩm Lưu vội nói: “Bọn chúng người đông thế mạnh.”



Túc Sa Bất Thác nói: “Cũng chỉ được có một tên ra hồn.” Hắn nhẹ nhàng kéo tay Mộ Chẩm Lưu ra, nhảy tới trước mặt Kim Nhãn Tinh.

Kim Nhãn Tinh nói: “Tuy mới gặp lần đầu, nhưng từ lâu đã sớm ngưỡng mộ đại danh…”

Túc Sa Bất Thác mất kiên nhẫn nói: “Đánh thì đánh đi, lời nhảm nhí ở đâu ra lắm thế!”

“… Mời.”

Cao thủ so chiêu, chớp mắt thiên biến.

Chỉ trong chớp mắt, Kim Nhãn Tinh và Túc Sa Bất Thác đã lần lượt công năm chiêu, phá năm chiêu, mà hai chân vẫn chưa xê dịch nửa bước.

Công phu tầm này khiến sáu kẻ quan chiến ngắm nhìn mê say.

Mộ Chẩm Lưu là kẻ ngoại đạo, không nhìn ra được điều ảo diệu bên trong, năm tên thích khách đứng trên mái hiên đối diện lại thấy vô cùng rõ ràng, trong lòng cực kỳ chấn động. Võ công thủ lĩnh nhà mình cao bao nhiêu, bọn họ cũng chưa rõ, nhưng một người trẻ tuổi chẳng biết từ đâu chui ra mà lại có thể đấu ngang tay với gã, có thể thấy được độ sâu tu vi, càng hiếm thấy chính là, hắn vẫn còn trẻ như thế này!

Đám người còn đang mải nghĩ, Túc Sa Bất Thác và Kim Nhãn Tinh đã đánh được mấy chục hiệp, một bên đưa ngang tay trái, một bên nâng khuỷu tay phải đập vào, một kẻ nghiêng người né tránh, một kẻ hạ vai giảm lực. Hai người áp sát vật lộn, ra tay như điện giật, ảo ảnh trùng điệp, nhìn đúng là khó phân thắng bại!

Hai người ra tay càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mạnh, khí lực bắn tung bốn phía, năm tên thích khách đứng trên mái hiên thi nhau chạy trốn. Duy chỉ có Mộ Chẩm Lưu hoàn toàn không chút tổn hại đứng im tại chỗ, thỉnh thoảng có khí lực phóng tới thì thường cũng sẽ hướng sang hai bên.

Kim Nhãn Tinh đột nhiên cười to một tiếng, giả vờ xuất một chưởng.

Túc Sa Bất Thác thấy gã xuất chưởng nhẹ tênh, cũng không cố ý tiến công, thuận thế đón đỡ, mặc kệ đối phương rút khỏi vòng chiến.

“Ta thua rồi.” Kim Nhãn Tinh nói, “Trường Giang sóng sau xô sóng trước, hậu sinh khả uý!”

Túc Sa Bất Thác nói: “Chưa phân thắng bại.”

Kim Nhãn Tinh nói: “Chúng ta đang đối địch mà ngươi vẫn còn có thể phân tâm bảo vệ y là đã thắng ta một bậc rồi. Huống hồ, cái ta luyện vốn là công phu móng vuốt, ngươi lại dùng tay không, ta đã được lợi thế rồi.”

Túc Sa Bất Thác nói: “Nếu đã như vậy, từ nay về sau không được động đến y nữa.”

Kim Nhãn Tinh nói: “Được, ta đồng ý với ngươi, ta không động đến y. Nhưng người khác thì ta lại không quản được. Có điều có ngươi ở đây rồi, cho dù người khác có tới thì cũng như không thôi.” Gã bật cười ha ha, tung người nhảy lên nóc nhà, tập hợp cùng năm tên thích khách còn lại, quay về đưa sáu người bị thương trên mặt đất đi, mau chóng biến mất phía bên kia con đường.

Túc Sa Bất Thác trèo lên mái hiên, đưa Mộ Chẩm Lưu xuống dưới.

Nguy hiểm đã qua, Mộ Chẩm Lưu thoát hết một trận sức lực, một tay giữ lấy cánh tay hắn, cong lưng thở không ra hơi.

Túc Sa Bất Thác nói: “Ai cho ngươi một mình đến mạo hiểm?”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Có Du Đông Hải đi cùng.”

“Thế thì là tìm hiểm trong hiểm.” Túc Sa Bất Thác thấy sắc mặt y tái nhợt, hắn đi đến trước mặt y, đưa lưng về phía y ngồi xuống.

“Đa tạ, không cần đâu.” Mộ Chẩm Lưu đẩy tay hắn ra.

“Hay là vác ngươi về nhá?” Túc Sa Bất Thác đứng dậy, một tay kéo tay y, một tay vòng quanh eo y.

Hơi thở ấm nóng của Túc Sa Bất Thác thổi qua vành tai, khiến cả người Mộ Chẩm Lưu cứng đờ, y hấp tấp giãy giụa: “Ta, cõng, cõng là được rồi.” Một tiếng cười nhạo vang lên bên tai, Túc Sa Bất Thác cúi người ngồi xuống lần nữa.

Mộ Chẩm Lưu đặt hai trên vai hắn, không đợi y nhào lên, đùi đã bị người ta tách ra hai bên, sau đó mông được nâng lên khẽ khàng, treo trên lưng Túc Sa Bất Thác.

Sau khi Túc Sa Bất Thác nâng y lên, hắn không rút tay lại mà trực tiếp đặt ở đó luôn, thành ra giống như chiếc ghế.

Nhưng mà dẫu sao vẫn không phải ghế.

Máu chảy khắp người Mộ Chẩm Lưu đều ngưng tụ về nơi bị bàn tay ấn chặt, nhiệt lượng không ngừng truyền tới cách lớp quần áo.

Đây không phải lần đầu y có cảm giác này.

Lần trước y giả say bị hắn bế lên, một cử động nhỏ y cũng không dám làm, lần này là được cõng, y có thể thoải mái để mặt mình đỏ bừng chút xíu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước