Chương 58: Đến Tán Hoa Cung
149.
Edit by : Mèo Lười làm hủ
Trương Tiểu Nguyên rất muốn cự tuyệt.
Nhưng bọn họ đều cùng đích đến, hơn nữa ăn ý kinh người, nếu ở chỗ này cự tuyệt, sau này nói không chừng vẫn sẽ tái ngộ, còn không bằng dứt khoát đồng hành, dù sao Mai Lăng An cùng Kha Tinh Văn cũng có xe ngựa riêng, buổi tối hai bên cũng không ở chung, so ra với việc tái ngộ ở mấy địa phương kì quái khác vẫn tốt hơn nhiều.
Trương Tiểu Nguyên nhìn về phía Lục Chiêu Minh muốn hỏi ý kiến , Lục Chiêu Minh quay đầu lại, nhìn về phía Hoa Lưu Tước.
Có nên hay không cùng đồng hành với người Tán Hoa Cung , bọn họ hẳn vẫn nên hỏi qua ý kiến Hoa Lưu Tước.
Từ khi Kha Tinh Văn cùng Mai Lăng An xuất hiện, Hoa Lưu Tước vẫn luôn không được tự nhiên, hắn không nói gì, cũng không sang bên này nhìn xem, chỉ coi như chính mình đang thưởng thức cảnh đẹp trong tiểu viện khách điếm, hắn biết Lục Chiêu Minh đang nhìn mình, lại không chịu đem ánh mắt dời sang, chỉ nói: "Ta nghe đại sư huynh."
Trương Tiểu Nguyên nhìn đỉnh đầu Hoa Lưu Tước, rốt cuộc thấy chỗ đó hiện một dòng chữ .
"Không cần quay đầu lại, quay đầu lại ngươi liền thua!"
Trương Tiểu Nguyên quay đầu nhìn về phía Mai Lăng An.
Đỉnh đầu Mai Lăng An cũng bay ra một câu.
"Không cần nhận, nhận ngươi liền thua!"
Trương Tiểu Nguyên: "......"
Từ từ, này lại là chuyện gì đây?
Mai Lăng An nhận ra Hoa Lưu Tước?
Y nhăn mi, bỗng nhiên lại thấy Mai Lăng An thật sâu thở dài , hàng kí tự trên đầu nảy sinh biến hóa.
"Đáng tiếc ta khó khăn lắm mới thuyết phục được Văn Văn nắm tay cùng nhau du ngoạn......"
Trương Tiểu Nguyên nhìn về phía Kha Tinh Văn.
Kha Tinh Văn nhưng thật ra cái gì cũng chưa nghĩ, hắn mời đám người Trương Tiểu Nguyên cùng đồng hành tựa hồ thật sự xuất phát từ chân tâm, hắn thấy Trương Tiểu Nguyên nhìn mình, còn rất là hữu hảo mà đối Trương Tiểu Nguyên cười cười, hỏi: "Trương thiếu hiệp, như thế nào?"
Lục Chiêu Minh không có phản đối, Trương Tiểu Nguyên đang muốn gật đầu đáp ứng, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy có chút không đúng, đại sư huynh còn ở đây, Kha Tinh Văn lại trực tiếp hỏi y là có ý tứ gì? Y phải để đại sư huynh lập uy, liền quay đầu lớn tiếng hỏi Lục Chiêu Minh: "Đại sư huynh! Như thế nào?"
Lục Chiêu Minh gật gật đầu.
Trương Tiểu Nguyên: "Đại sư huynh của ta nói không có vấn đề thì liền không có vấn đề!"
Kha Tinh Văn gật đầu, hắn tiếp tục trở về xe ngựa của mình, Trương Tiểu Nguyên quay đầu nhìn lại muốn cùng đại sư huynh nói chuyện của Mai Lăng An cùng Hoa Lưu Tước, nhưng bọn họ chỉ có hai chiếc xe ngựa, vô luận phân chia như thế nào, trên xe ngựa nhất định sẽ có một người khác.
Hoa Lưu Tước không thể ở đây, Tào Tử Luyện cùng A Thiện Nhĩ rốt cuộc vẫn chưa quá quen thuộc, tùy tiện đem nhị sư huynh kéo qua cũng rất kỳ quái......
Trương Tiểu Nguyên linh cơ vừa động, nhớ tới Lục Chiêu Minh từng nói qua, mẫu thân Tưởng Tiệm Vũ từng là thợ may ở Phượng Tập Huyện, bản thân Tưởng Tiệm Vũ cũng thực am hiểu lĩnh vực này.
Tuy nói Trương Tiểu Nguyên vô pháp tưởng tượng vị trưởng huynh cao to của hoàng đến Tưởng Tiệm Vũ khi thêu thùa may vá sẽ có bộ dáng gì, nhưng đây thực sự là một cái cớ tuyệt hảo.
Trương Tiểu Nguyên quay đầu bắt lấy cánh tay Lục Chiêu Minh , ủy khuất cùng Lục Chiêu Minh nói: "Đại sư huynh, quần áo đệ bị rách rồi."
Lục Chiêu Minh vẫn chưa hoàn hồn, rõ ràng ngẩn ra một chút: "A?"
Tưởng Tiệm Vũ quả nhiên nghe thấy được.
Hắn xoắn ống tay áo, tỏ vẻ chuyện này mình thực am hiểu, từ trong tay nải lấy ra kim chỉ, không hề hoài nghi bò qua đi cùng xe với bọn họ.
Hoa Lưu Tước cùng Tào Tử Luyện hai tên què chân ngốc ngốc ở cùng một chỗ, cũng may A Thiện Nhĩ ở bên ngoài đánh xe, bọn họ thật ra không nghi ngờ gì, Trương Tiểu Nguyên lúc này mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, y nhìn Tưởng Tiệm Vũ quen cửa quen nẻo xe chỉ luồn kim, lúc này mới ngượng ngùng nói: "Nhị sư huynh, quần áo ta không có bị hư."
Huống chi từ trước đến nay khi nào quần áo y bị rách đều là trực tiếp vứt đi, lớn đến chừng này rồi, y thực ra chưa bao giờ mặc qua quần áo mang mấy miếng vá.
Tưởng Tiệm Vũ mặt lộ vẻ nghi hoặc: "Vậy ngươi vừa rồi vì cái gì nói quần áo mình rách?"
Trương Tiểu Nguyên đè nặng thanh âm cùng Tưởng Tiệm Vũ nói: "Đệ muốn cùng huynh và đại sư huynh nói một chút chuyện Hoa Lưu Tước. "
......
Xe ngựa của Trương Tiểu Nguyên đi tuốt đằng trước, trên đường âm thanh ồn ào, xe ngựa phía sau tuyệt đối sẽ không nghe được bọn họ đang nói cái gì.
Tưởng Tiệm Vũ trong tay còn cầm kim thêu hoa, nhất thời thần sắc mờ mịt, hỏi: "Tiểu Lưu Tước? Hắn làm sao vậy?"
Lục Chiêu Minh đã đem màn xe nhấc lên, lần này hắn cuối cùng đuổi kịp suy nghĩ Trương Tiểu Nguyên, nói: "Hắn cũng không giống như để ý lắm."
"Đệ có chút lo lắng." Trương Tiểu Nguyên cau mày, "Mai tiền bối cùng Kha thiếu hiệp khẳng định là nhớ rõ hắn, nhưng bọn họ cái gì đều không nói, chúng ta cũng không biết năm đó đến tột cùng phát sinh chuyện gì......"
Tưởng Tiệm Vũ minh bạch.
Hắn gật gật đầu: "Yên tâm đi, còn có thể nhìn mặt nhau thì hẳn không phải chuyện gì quá lớn."
Trương Tiểu Nguyên vuốt cằm: "Nhưng đệ cảm thấy là chuyện lớn."
Tưởng Tiệm Vũ thu lại kim chỉ, đem đồ vật cất vào tay nải, một mặt nói: "Ta thật ra càng tò mò một chuyện khác hơn, Mai chưởng môn vì sao lại một mình độc hành?"
Trương Tiểu Nguyên phản bác hắn: "Cái gì một người độc hành nha, rõ ràng là hai người kết bạn."
Tưởng Tiệm Vũ: "Kia cũng có chút kỳ quái."
Lục Chiêu Minh càng thêm trực tiếp.
"Hai người bọn họ là tình lữ." Hắn thẳng thắn nói, "Không có gì kỳ quái hết."
Tưởng Tiệm Vũ: "......"
Tưởng Tiệm Vũ hoàn toàn ngây dại.
Lục Chiêu Minh nói: "khi mới vừa biết ta cũng thực kinh ngạc."
Nhưng hắn thần sắc bình tĩnh, ngữ điệu nói chuyện không mang theo nửa điểm gợn sóng, nào có bộ dáng vô cùng giật mình đâu.
Trương Tiểu Nguyên ho khan một tiếng, chủ động hướng Tưởng Tiệm Vũ giải thích chuyện này, nói: "Kha thiếu hiệp nguyên bản ở cách vách chúng ta......"
Tưởng Tiệm Vũ càng thêm khiếp sợ: "Hai người đều nghe thấy được!"
Trương Tiểu Nguyên: "...... Đệ không có!"
Lục Chiêu Minh nhíu mày: "Là nghe thấy được một ít lời nói của hai người bọn họ."
Tưởng Tiệm Vũ không nhịn được líu lưỡi: "Các ngươi thế nhưng nghe thấy được, chậc chậc, các ngươi thế nhưng không gọi ta dậy, chậc chậc chậc."
Trương Tiểu Nguyên: "......"
Trương Tiểu Nguyên đầy mặt nghi hoặc.
Nhị sư huynh có phải hay không hiểu lầm cái gì? Cho dù là hiểu lầm...... Vì cái gì còn muốn đánh thức hắn nha!
Lục Chiêu Minh không hề bị lời nói Tưởng Tiệm Vũ ảnh hưởng, vẫn là thần sắc nghiêm túc, chỉ nói chính sự: "Mai tiền bối nói muốn ở sinh thần của mình rửa tay gác kiếm, đem chức vị chưởng môn truyền cho sư đệ Lộ Diễn Phong."
"Sinh thần lần này hẳn sẽ rất náo nhiệt đây." Tưởng Tiệm Vũ sờ sờ cằm chính mình, có chút chờ mong tuồng hay phía trước, "Thầy trò hai người tuổi tác chênh lệch lớn như vậy, cư nhiên vẫn là thật lòng yêu nhau."
Lục Chiêu Minh lại cắm một câu: "Lộ Diễn Phong cùng bọn họ giống như cũng có chút quan hệ."
Tưởng Tiệm Vũ trước mắt sáng ngời: "Còn có ẩn tình?"
Lục Chiêu Minh nhìn Trương Tiểu Nguyên, Trương Tiểu Nguyên lập tức hiểu ý, từ dưới chân lồng gà lấy ra một xấp Giang Hồ Bí Văn, đưa tới tay Tưởng Tiệm Vũ.
Tưởng Tiệm Vũ lật xem vài tờ, cơ hồ hai mắt tỏa ánh sáng, kích động không thôi: "Còn có thứ tốt này sao!"
Trương Tiểu Nguyên nhỏ giọng nói: "Đệ còn cảm thấy sự tình của Hoa Lưu Tước kỳ thực không đơn giản."
"Không sao, hắn không theo chúng ta vào Tán Hoa Cung." Lục Chiêu Minh nói, "Ta sẽ để hắn lưu lại ở trấn phía dưới Tán Hoa Cung, hắn chỉ cần không ra khỏi cửa gây chuyện, liền sẽ không gặp phải người Tán Hoa Cung."
Trương Tiểu Nguyên thắc mắc: "Nhưng nếu là hắn gây chuyện thì sao?"
Lục Chiêu Minh: "......"
Lục Chiêu Minh ngừng hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Chân chặt đứt rồi liền không đi phá phách được."
Trương Tiểu Nguyên mạc danh cảm thấy đầu gối đau xót.
Tưởng Tiệm Vũ lại lật qua một tờ Giang Hồ Bí Văn , một mặt nói: "Sư huynh, ngươi quá hung, như vậy sẽ cưới không được tức phụ đâu."
Lục Chiêu Minh hỏi lại hắn: "Ngươi không hung, ngươi có sao?"
Nam thanh niên 27 tuổi Tưởng Tiệm Vũ lật xem Giang Hồ Bí Văn động tác cương cứng ở giữa không trung.
Lục Chiêu Minh còn muốn nói tiếp: "Sư phụ sư thúc không hung, bọn họ có sao?"
Trương Tiểu Nguyên: "......"
Đại sư huynh cũng thật có thể nói.
Trương Tiểu Nguyên nhìn nhìn Tưởng Tiệm Vũ sắc mặt ảm đạm, cảm thấy nếu không phải đại sư huynh võ công cao, nhị sư huynh khả năng sẽ đem hắn từ trên xe ngựa đá xuống đường.
Cũng mệt đại sư huynh võ công cao vận khí tốt.
Trương Tiểu Nguyên ở trong lòng nhắc mãi.
Nếu không với tình tình ngay thẳng này của đại sư huynh , sợ là sống không đến hơn hai mươi tuổi.
150.
Edit by : Mèo Lười làm hủ
T.r.u.y.ệ.n c.h.ỉ đ.ư.ợ.c đ.ă.n.g t.r.ê.n W.a.t.t.p.ad.com của Mèo Lười làm hủ
Mấy ngày hành trình qua đi, bọn họ rốt cuộc đến Sơn Thành Hương Lâm phía dưới Tán Hoa Cung.
Tán Hoa Cung tọa lạc trên đỉnh núi Hương Lâm, Sơn Thành ở giữa sườn núi, trong thành cư trú phần lớn là bình dân bá tánh, cùng Tán Hoa Cung không bao nhiêu quan hệ. Mà Hương Lâm trong núi có vô số hoa cỏ, phong cảnh mỹ lệ, từ khi vào Hương Lâm sơn, Trương Tiểu Nguyên liền từ thùng xe bò tới bên người Lục Chiêu Minh, rốt cuộc có chút cảm giác du sơn ngoạn thủy.
Hôm nay cách sinh thần Mai Lăng An không còn bao nhiêu ngày nữa, phần lớn giang hồ hiệp sĩ lúc trước rời Võ Lâm Minh đều đang tề tựu tại đây, Hương Lâm Sơn người đến người đi, cách cửa thành còn một đoạn đường, Trương Tiểu Nguyên liền thấy vài đệ tử mặc phục sức Tán Hoa Cung đang đứng chờ...... Này hiển nhiên có chút vượt qua dự kiến của Trương Tiểu Nguyên, Hương Lâm Sơn Thành đến Tán Hoa Cung còn nửa ngày đi đường nữa, y vốn tưởng rằng đệ tử Tán Hoa Cung sẽ chỉ ở trước cổng môn phái nghênh đón khách quý thôi.
Lại nhìn kỹ, những đệ tử Tán Hoa Cung đó đối với giang hồ nhân sĩ vào thành tuy vạn phần khách khí, lại chưa từng chủ động chào đón, bọn họ dường như lại càng giống đang chờ người hơn.
Trương Tiểu Nguyên ẩn ẩn cảm thấy không ổn.
Vài tên đệ tử trẻ tuổi Tán Hoa Cung đi theo một vị nam thanh niên nhìn qua ước chừng là thủ lĩnh. Người nọ thân mang trường kiếm, thần sắc lãnh đạm, chính trực nhìn bọn họ.
Xác thực mà nói, hắn đang nhìn xe ngựa Mai Lăng An.
Hôm nay khi bọn họ lên đường, Kha Tinh Văn cố ý đánh xe đi tuốt lên phía trước, Trương Tiểu Nguyên không có nghĩ nhiều, nhưng bây giờ Kha Tinh Văn lệnh xe ngựa dừng lại, bọn họ cũng chỉ có thể theo đó mà dừng, Trương Tiểu Nguyên khẩn trương nhìn về phía đỉnh đầu người nọ, trong lòng suy đoán, người này hẳn là tới đón Mai Lăng An hồi Tán Hoa Cung.
Đinh.
"Lộ Diễn Phong, trưởng lão chấp pháp Tán Hoa Cung, cùng sư huynh Mai Lăng An từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cảm tình huynh đệ rất tốt, võ công cực cao, giang hồ xếp hạng 31."
31, Lộ Diễn Phong hẳn là chưa đến ba mươi, này võ công đích xác cao đến dọa người.
Lộ Diễn Phong cung cung kính kính, đỡ Mai Lăng An xuống xe ngựa, vẻ mặt trừ bỏ đối với huynh trưởng thực kính trọng, không có biểu tình gì khác, Kha Tinh Văn đối với hắn cũng thực khách khí, hắn nhìn Lộ Diễn Phong đỡ cánh tay Mai Lăng An, không có một tia ý vị muốn ghen. Trương Tiểu Nguyên nhìn bọn họ ba người, nghĩ thầm giang hồ đồn đãi ba người quan hệ hỗn loạn, xem ra là giả, Mai Lăng An cùng Kha Tinh Văn rõ ràng chính xác là một đôi, hẳn là lời đồn truyền ra bôi nhọ thanh danh bọn họ.
Xe ngựa chợt dừng lại, xe ngựa A Thiện Nhĩ đi ở cuối cùng, gã vô cùng nghi hoặc, ở phía sau thăm dò nhìn một hồi lâu, nhịn không được dùng mà tiếng phổ thông không chuẩn xác lắm dò hỏi: "Làm sao vậy?"
Một lát, từ cửa sổ xe thò ra một cái đầu, Tào Tử Luyện ngồi bên trái, cửa sổ xe quá nhỏ, hắn liều mạng duỗi cổ ra bên ngoài xem, một mặt sốt ruột hỏi: "Đến khách điếm hả? Muốn ăn cơm sao? Hôm nay có thể ăn thịt không?"
Hoa Lưu Tước khe khẽ thăm dò từ bên phải, sắc mặt không tốt, ngữ điệu phù phiếm, nói: "Này đường núi dốc đến lợi hại, ta thật chóng mặt ——"
Giọng nói chợt đình trệ, hắn yên lặng đem nửa câu còn lại nuốt về, mà đỉnh đầu vừa lúc đi theo nhảy ra một hàng chữ to.
"Ta hiện tại chạy còn kịp hay không?!."
Hắn theo sát đó lại tự mình phủ quyết.
"Nhưng chân ta còn bị gãy...... A a Lục Chiêu Minh tên vương bát đản!!"
Hắn bỗng nhiên đem đầu rụt trở về.
Trương Tiểu Nguyên nhạy bén cảm thấy.
Nơi này tuyệt đối có chuyện xưa!
----------------------------
Lời editor :
Kích động thôi mọi người ơi, chuẩn bị có couple mới nhe!!!
Edit by : Mèo Lười làm hủ
Trương Tiểu Nguyên rất muốn cự tuyệt.
Nhưng bọn họ đều cùng đích đến, hơn nữa ăn ý kinh người, nếu ở chỗ này cự tuyệt, sau này nói không chừng vẫn sẽ tái ngộ, còn không bằng dứt khoát đồng hành, dù sao Mai Lăng An cùng Kha Tinh Văn cũng có xe ngựa riêng, buổi tối hai bên cũng không ở chung, so ra với việc tái ngộ ở mấy địa phương kì quái khác vẫn tốt hơn nhiều.
Trương Tiểu Nguyên nhìn về phía Lục Chiêu Minh muốn hỏi ý kiến , Lục Chiêu Minh quay đầu lại, nhìn về phía Hoa Lưu Tước.
Có nên hay không cùng đồng hành với người Tán Hoa Cung , bọn họ hẳn vẫn nên hỏi qua ý kiến Hoa Lưu Tước.
Từ khi Kha Tinh Văn cùng Mai Lăng An xuất hiện, Hoa Lưu Tước vẫn luôn không được tự nhiên, hắn không nói gì, cũng không sang bên này nhìn xem, chỉ coi như chính mình đang thưởng thức cảnh đẹp trong tiểu viện khách điếm, hắn biết Lục Chiêu Minh đang nhìn mình, lại không chịu đem ánh mắt dời sang, chỉ nói: "Ta nghe đại sư huynh."
Trương Tiểu Nguyên nhìn đỉnh đầu Hoa Lưu Tước, rốt cuộc thấy chỗ đó hiện một dòng chữ .
"Không cần quay đầu lại, quay đầu lại ngươi liền thua!"
Trương Tiểu Nguyên quay đầu nhìn về phía Mai Lăng An.
Đỉnh đầu Mai Lăng An cũng bay ra một câu.
"Không cần nhận, nhận ngươi liền thua!"
Trương Tiểu Nguyên: "......"
Từ từ, này lại là chuyện gì đây?
Mai Lăng An nhận ra Hoa Lưu Tước?
Y nhăn mi, bỗng nhiên lại thấy Mai Lăng An thật sâu thở dài , hàng kí tự trên đầu nảy sinh biến hóa.
"Đáng tiếc ta khó khăn lắm mới thuyết phục được Văn Văn nắm tay cùng nhau du ngoạn......"
Trương Tiểu Nguyên nhìn về phía Kha Tinh Văn.
Kha Tinh Văn nhưng thật ra cái gì cũng chưa nghĩ, hắn mời đám người Trương Tiểu Nguyên cùng đồng hành tựa hồ thật sự xuất phát từ chân tâm, hắn thấy Trương Tiểu Nguyên nhìn mình, còn rất là hữu hảo mà đối Trương Tiểu Nguyên cười cười, hỏi: "Trương thiếu hiệp, như thế nào?"
Lục Chiêu Minh không có phản đối, Trương Tiểu Nguyên đang muốn gật đầu đáp ứng, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy có chút không đúng, đại sư huynh còn ở đây, Kha Tinh Văn lại trực tiếp hỏi y là có ý tứ gì? Y phải để đại sư huynh lập uy, liền quay đầu lớn tiếng hỏi Lục Chiêu Minh: "Đại sư huynh! Như thế nào?"
Lục Chiêu Minh gật gật đầu.
Trương Tiểu Nguyên: "Đại sư huynh của ta nói không có vấn đề thì liền không có vấn đề!"
Kha Tinh Văn gật đầu, hắn tiếp tục trở về xe ngựa của mình, Trương Tiểu Nguyên quay đầu nhìn lại muốn cùng đại sư huynh nói chuyện của Mai Lăng An cùng Hoa Lưu Tước, nhưng bọn họ chỉ có hai chiếc xe ngựa, vô luận phân chia như thế nào, trên xe ngựa nhất định sẽ có một người khác.
Hoa Lưu Tước không thể ở đây, Tào Tử Luyện cùng A Thiện Nhĩ rốt cuộc vẫn chưa quá quen thuộc, tùy tiện đem nhị sư huynh kéo qua cũng rất kỳ quái......
Trương Tiểu Nguyên linh cơ vừa động, nhớ tới Lục Chiêu Minh từng nói qua, mẫu thân Tưởng Tiệm Vũ từng là thợ may ở Phượng Tập Huyện, bản thân Tưởng Tiệm Vũ cũng thực am hiểu lĩnh vực này.
Tuy nói Trương Tiểu Nguyên vô pháp tưởng tượng vị trưởng huynh cao to của hoàng đến Tưởng Tiệm Vũ khi thêu thùa may vá sẽ có bộ dáng gì, nhưng đây thực sự là một cái cớ tuyệt hảo.
Trương Tiểu Nguyên quay đầu bắt lấy cánh tay Lục Chiêu Minh , ủy khuất cùng Lục Chiêu Minh nói: "Đại sư huynh, quần áo đệ bị rách rồi."
Lục Chiêu Minh vẫn chưa hoàn hồn, rõ ràng ngẩn ra một chút: "A?"
Tưởng Tiệm Vũ quả nhiên nghe thấy được.
Hắn xoắn ống tay áo, tỏ vẻ chuyện này mình thực am hiểu, từ trong tay nải lấy ra kim chỉ, không hề hoài nghi bò qua đi cùng xe với bọn họ.
Hoa Lưu Tước cùng Tào Tử Luyện hai tên què chân ngốc ngốc ở cùng một chỗ, cũng may A Thiện Nhĩ ở bên ngoài đánh xe, bọn họ thật ra không nghi ngờ gì, Trương Tiểu Nguyên lúc này mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, y nhìn Tưởng Tiệm Vũ quen cửa quen nẻo xe chỉ luồn kim, lúc này mới ngượng ngùng nói: "Nhị sư huynh, quần áo ta không có bị hư."
Huống chi từ trước đến nay khi nào quần áo y bị rách đều là trực tiếp vứt đi, lớn đến chừng này rồi, y thực ra chưa bao giờ mặc qua quần áo mang mấy miếng vá.
Tưởng Tiệm Vũ mặt lộ vẻ nghi hoặc: "Vậy ngươi vừa rồi vì cái gì nói quần áo mình rách?"
Trương Tiểu Nguyên đè nặng thanh âm cùng Tưởng Tiệm Vũ nói: "Đệ muốn cùng huynh và đại sư huynh nói một chút chuyện Hoa Lưu Tước. "
......
Xe ngựa của Trương Tiểu Nguyên đi tuốt đằng trước, trên đường âm thanh ồn ào, xe ngựa phía sau tuyệt đối sẽ không nghe được bọn họ đang nói cái gì.
Tưởng Tiệm Vũ trong tay còn cầm kim thêu hoa, nhất thời thần sắc mờ mịt, hỏi: "Tiểu Lưu Tước? Hắn làm sao vậy?"
Lục Chiêu Minh đã đem màn xe nhấc lên, lần này hắn cuối cùng đuổi kịp suy nghĩ Trương Tiểu Nguyên, nói: "Hắn cũng không giống như để ý lắm."
"Đệ có chút lo lắng." Trương Tiểu Nguyên cau mày, "Mai tiền bối cùng Kha thiếu hiệp khẳng định là nhớ rõ hắn, nhưng bọn họ cái gì đều không nói, chúng ta cũng không biết năm đó đến tột cùng phát sinh chuyện gì......"
Tưởng Tiệm Vũ minh bạch.
Hắn gật gật đầu: "Yên tâm đi, còn có thể nhìn mặt nhau thì hẳn không phải chuyện gì quá lớn."
Trương Tiểu Nguyên vuốt cằm: "Nhưng đệ cảm thấy là chuyện lớn."
Tưởng Tiệm Vũ thu lại kim chỉ, đem đồ vật cất vào tay nải, một mặt nói: "Ta thật ra càng tò mò một chuyện khác hơn, Mai chưởng môn vì sao lại một mình độc hành?"
Trương Tiểu Nguyên phản bác hắn: "Cái gì một người độc hành nha, rõ ràng là hai người kết bạn."
Tưởng Tiệm Vũ: "Kia cũng có chút kỳ quái."
Lục Chiêu Minh càng thêm trực tiếp.
"Hai người bọn họ là tình lữ." Hắn thẳng thắn nói, "Không có gì kỳ quái hết."
Tưởng Tiệm Vũ: "......"
Tưởng Tiệm Vũ hoàn toàn ngây dại.
Lục Chiêu Minh nói: "khi mới vừa biết ta cũng thực kinh ngạc."
Nhưng hắn thần sắc bình tĩnh, ngữ điệu nói chuyện không mang theo nửa điểm gợn sóng, nào có bộ dáng vô cùng giật mình đâu.
Trương Tiểu Nguyên ho khan một tiếng, chủ động hướng Tưởng Tiệm Vũ giải thích chuyện này, nói: "Kha thiếu hiệp nguyên bản ở cách vách chúng ta......"
Tưởng Tiệm Vũ càng thêm khiếp sợ: "Hai người đều nghe thấy được!"
Trương Tiểu Nguyên: "...... Đệ không có!"
Lục Chiêu Minh nhíu mày: "Là nghe thấy được một ít lời nói của hai người bọn họ."
Tưởng Tiệm Vũ không nhịn được líu lưỡi: "Các ngươi thế nhưng nghe thấy được, chậc chậc, các ngươi thế nhưng không gọi ta dậy, chậc chậc chậc."
Trương Tiểu Nguyên: "......"
Trương Tiểu Nguyên đầy mặt nghi hoặc.
Nhị sư huynh có phải hay không hiểu lầm cái gì? Cho dù là hiểu lầm...... Vì cái gì còn muốn đánh thức hắn nha!
Lục Chiêu Minh không hề bị lời nói Tưởng Tiệm Vũ ảnh hưởng, vẫn là thần sắc nghiêm túc, chỉ nói chính sự: "Mai tiền bối nói muốn ở sinh thần của mình rửa tay gác kiếm, đem chức vị chưởng môn truyền cho sư đệ Lộ Diễn Phong."
"Sinh thần lần này hẳn sẽ rất náo nhiệt đây." Tưởng Tiệm Vũ sờ sờ cằm chính mình, có chút chờ mong tuồng hay phía trước, "Thầy trò hai người tuổi tác chênh lệch lớn như vậy, cư nhiên vẫn là thật lòng yêu nhau."
Lục Chiêu Minh lại cắm một câu: "Lộ Diễn Phong cùng bọn họ giống như cũng có chút quan hệ."
Tưởng Tiệm Vũ trước mắt sáng ngời: "Còn có ẩn tình?"
Lục Chiêu Minh nhìn Trương Tiểu Nguyên, Trương Tiểu Nguyên lập tức hiểu ý, từ dưới chân lồng gà lấy ra một xấp Giang Hồ Bí Văn, đưa tới tay Tưởng Tiệm Vũ.
Tưởng Tiệm Vũ lật xem vài tờ, cơ hồ hai mắt tỏa ánh sáng, kích động không thôi: "Còn có thứ tốt này sao!"
Trương Tiểu Nguyên nhỏ giọng nói: "Đệ còn cảm thấy sự tình của Hoa Lưu Tước kỳ thực không đơn giản."
"Không sao, hắn không theo chúng ta vào Tán Hoa Cung." Lục Chiêu Minh nói, "Ta sẽ để hắn lưu lại ở trấn phía dưới Tán Hoa Cung, hắn chỉ cần không ra khỏi cửa gây chuyện, liền sẽ không gặp phải người Tán Hoa Cung."
Trương Tiểu Nguyên thắc mắc: "Nhưng nếu là hắn gây chuyện thì sao?"
Lục Chiêu Minh: "......"
Lục Chiêu Minh ngừng hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Chân chặt đứt rồi liền không đi phá phách được."
Trương Tiểu Nguyên mạc danh cảm thấy đầu gối đau xót.
Tưởng Tiệm Vũ lại lật qua một tờ Giang Hồ Bí Văn , một mặt nói: "Sư huynh, ngươi quá hung, như vậy sẽ cưới không được tức phụ đâu."
Lục Chiêu Minh hỏi lại hắn: "Ngươi không hung, ngươi có sao?"
Nam thanh niên 27 tuổi Tưởng Tiệm Vũ lật xem Giang Hồ Bí Văn động tác cương cứng ở giữa không trung.
Lục Chiêu Minh còn muốn nói tiếp: "Sư phụ sư thúc không hung, bọn họ có sao?"
Trương Tiểu Nguyên: "......"
Đại sư huynh cũng thật có thể nói.
Trương Tiểu Nguyên nhìn nhìn Tưởng Tiệm Vũ sắc mặt ảm đạm, cảm thấy nếu không phải đại sư huynh võ công cao, nhị sư huynh khả năng sẽ đem hắn từ trên xe ngựa đá xuống đường.
Cũng mệt đại sư huynh võ công cao vận khí tốt.
Trương Tiểu Nguyên ở trong lòng nhắc mãi.
Nếu không với tình tình ngay thẳng này của đại sư huynh , sợ là sống không đến hơn hai mươi tuổi.
150.
Edit by : Mèo Lười làm hủ
T.r.u.y.ệ.n c.h.ỉ đ.ư.ợ.c đ.ă.n.g t.r.ê.n W.a.t.t.p.ad.com của Mèo Lười làm hủ
Mấy ngày hành trình qua đi, bọn họ rốt cuộc đến Sơn Thành Hương Lâm phía dưới Tán Hoa Cung.
Tán Hoa Cung tọa lạc trên đỉnh núi Hương Lâm, Sơn Thành ở giữa sườn núi, trong thành cư trú phần lớn là bình dân bá tánh, cùng Tán Hoa Cung không bao nhiêu quan hệ. Mà Hương Lâm trong núi có vô số hoa cỏ, phong cảnh mỹ lệ, từ khi vào Hương Lâm sơn, Trương Tiểu Nguyên liền từ thùng xe bò tới bên người Lục Chiêu Minh, rốt cuộc có chút cảm giác du sơn ngoạn thủy.
Hôm nay cách sinh thần Mai Lăng An không còn bao nhiêu ngày nữa, phần lớn giang hồ hiệp sĩ lúc trước rời Võ Lâm Minh đều đang tề tựu tại đây, Hương Lâm Sơn người đến người đi, cách cửa thành còn một đoạn đường, Trương Tiểu Nguyên liền thấy vài đệ tử mặc phục sức Tán Hoa Cung đang đứng chờ...... Này hiển nhiên có chút vượt qua dự kiến của Trương Tiểu Nguyên, Hương Lâm Sơn Thành đến Tán Hoa Cung còn nửa ngày đi đường nữa, y vốn tưởng rằng đệ tử Tán Hoa Cung sẽ chỉ ở trước cổng môn phái nghênh đón khách quý thôi.
Lại nhìn kỹ, những đệ tử Tán Hoa Cung đó đối với giang hồ nhân sĩ vào thành tuy vạn phần khách khí, lại chưa từng chủ động chào đón, bọn họ dường như lại càng giống đang chờ người hơn.
Trương Tiểu Nguyên ẩn ẩn cảm thấy không ổn.
Vài tên đệ tử trẻ tuổi Tán Hoa Cung đi theo một vị nam thanh niên nhìn qua ước chừng là thủ lĩnh. Người nọ thân mang trường kiếm, thần sắc lãnh đạm, chính trực nhìn bọn họ.
Xác thực mà nói, hắn đang nhìn xe ngựa Mai Lăng An.
Hôm nay khi bọn họ lên đường, Kha Tinh Văn cố ý đánh xe đi tuốt lên phía trước, Trương Tiểu Nguyên không có nghĩ nhiều, nhưng bây giờ Kha Tinh Văn lệnh xe ngựa dừng lại, bọn họ cũng chỉ có thể theo đó mà dừng, Trương Tiểu Nguyên khẩn trương nhìn về phía đỉnh đầu người nọ, trong lòng suy đoán, người này hẳn là tới đón Mai Lăng An hồi Tán Hoa Cung.
Đinh.
"Lộ Diễn Phong, trưởng lão chấp pháp Tán Hoa Cung, cùng sư huynh Mai Lăng An từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cảm tình huynh đệ rất tốt, võ công cực cao, giang hồ xếp hạng 31."
31, Lộ Diễn Phong hẳn là chưa đến ba mươi, này võ công đích xác cao đến dọa người.
Lộ Diễn Phong cung cung kính kính, đỡ Mai Lăng An xuống xe ngựa, vẻ mặt trừ bỏ đối với huynh trưởng thực kính trọng, không có biểu tình gì khác, Kha Tinh Văn đối với hắn cũng thực khách khí, hắn nhìn Lộ Diễn Phong đỡ cánh tay Mai Lăng An, không có một tia ý vị muốn ghen. Trương Tiểu Nguyên nhìn bọn họ ba người, nghĩ thầm giang hồ đồn đãi ba người quan hệ hỗn loạn, xem ra là giả, Mai Lăng An cùng Kha Tinh Văn rõ ràng chính xác là một đôi, hẳn là lời đồn truyền ra bôi nhọ thanh danh bọn họ.
Xe ngựa chợt dừng lại, xe ngựa A Thiện Nhĩ đi ở cuối cùng, gã vô cùng nghi hoặc, ở phía sau thăm dò nhìn một hồi lâu, nhịn không được dùng mà tiếng phổ thông không chuẩn xác lắm dò hỏi: "Làm sao vậy?"
Một lát, từ cửa sổ xe thò ra một cái đầu, Tào Tử Luyện ngồi bên trái, cửa sổ xe quá nhỏ, hắn liều mạng duỗi cổ ra bên ngoài xem, một mặt sốt ruột hỏi: "Đến khách điếm hả? Muốn ăn cơm sao? Hôm nay có thể ăn thịt không?"
Hoa Lưu Tước khe khẽ thăm dò từ bên phải, sắc mặt không tốt, ngữ điệu phù phiếm, nói: "Này đường núi dốc đến lợi hại, ta thật chóng mặt ——"
Giọng nói chợt đình trệ, hắn yên lặng đem nửa câu còn lại nuốt về, mà đỉnh đầu vừa lúc đi theo nhảy ra một hàng chữ to.
"Ta hiện tại chạy còn kịp hay không?!."
Hắn theo sát đó lại tự mình phủ quyết.
"Nhưng chân ta còn bị gãy...... A a Lục Chiêu Minh tên vương bát đản!!"
Hắn bỗng nhiên đem đầu rụt trở về.
Trương Tiểu Nguyên nhạy bén cảm thấy.
Nơi này tuyệt đối có chuyện xưa!
----------------------------
Lời editor :
Kích động thôi mọi người ơi, chuẩn bị có couple mới nhe!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất