Toàn Giang Hồ Đều Là Cao Thủ

Chương 62: Tình đồng môn

Trước Sau
156.

Edit by : Mèo Lười làm hủ

Lục Chiêu Minh ở trên miệng vết thương ấn hồi lâu, lại vẫn ngăn không được huyết.

Trương Tiểu Nguyên có chút kinh hoảng, y rốt cuộc trước giờ vẫn hiếm khi gặp phải trường hợp này, té ngã vặn chân đối với y mà nói đã được xem là trọng thương, nhưng Lục Chiêu Minh ấn miệng vết thương, liền cũng theo đó ấn bàn tay y, tuy rằng hoảng loạn, Trương Tiểu Nguyên cũng không có thu tay về.

Tưởng Tiệm Vũ đã đem thuốc bột cầm lại đây, hắn cũng cảm thấy có chút kỳ quái, nhíu mày hỏi: "Như thế nào vẫn không cầm được máu?"

Hoa Lưu Tước lúc này mới đột nhiên nhớ tới kiếm Lộ Diễn Phong dùng, hắn có chút sốt ruột, vội vàng nói: "Là do kiếm của tiểu sư thúc."

"Kiếm?" Tưởng Tiệm Vũ hỏi, "Kiếm làm sao vậy?"

"Kiếm của tiểu sư thúc là hàn thiết đúc ra, trên giang hồ sợ chỉ có một thanh này." Hoa Lưu Tước nhăn mi, "Hàn thiết gây thương tích, chỉ sợ sẽ không dễ dàng như vậy khép lại."

Trương Tiểu Nguyên khẩn trương vô cùng, miệng vết thương này rốt cuộc vẫn là ở trên người đại sư huynh, y khó tránh khỏi lo lắng, hơn nữa trên giang hồ vũ khí kỳ kỳ quái quái không thiếu, y hỏi Hoa Lưu Tước: "Có phải vết thương sẽ không thể khép lại?"

Hoa Lưu Tước nhíu mày: "Ta cũng không rõ ràng lắm......"

Trương Tiểu Nguyên đứng lên: "Ta đi hỏi một chút Mai tiền bối cùng Lộ Diễn Phong."

Lục Chiêu Minh còn nắm chặt tay y, nhẹ nhàng lôi kéo, cùng Trương Tiểu Nguyên nói: "Không cần đâu."

Tưởng Tiệm Vũ theo đó liền bắt đầu cười.

"Tiểu Nguyên, đây là danh môn chính phái tỷ thí, chỗ nào nhiều âm ngoan thủ đoạn như vậy." Tưởng Tiệm Vũ nói, "Lộ Diễn Phong bị thương chân, Mai chưởng môn ưu tiên vẫn là chữa trị cho hắn trước, qua một lát, hẳn là liền phải đem dược trị thương sang đây."

Trương Tiểu Nguyên ngẩn ra, cảm thấy...... Hình như hẳn là như vậy, là do y nóng vội quá mức.

Y có chút xấu hổ, ho khan một tiếng, nói: "Đệ...... Đệ chính là......"

"Quan tâm quá sẽ bị loạn sao!" Hoa Lưu Tước lộ ra biểu tình ta đã hiểu, "Chúng ta minh bạch!"

Trương Tiểu Nguyên nhìn về phía đỉnh đầu Hoa Lưu Tước, chỗ đó quả nhiên hiện ra câu nói quen thuộc Hoa Lưu Tước hay nói.

"Tình cảm huynh đệ đồng môn, sớm chiều chung sống, ta nhưng rất minh bạch nha!"

Trương Tiểu Nguyên: "......"

Từ từ.

Hoa Lưu Tước mình bạch như vậy, thì tại sao hắn lại không hiểu được ý tứ Lộ Diễn Phong vậy?!

......

Không đến một chén trà nhỏ, Mai Lăng An quả thực lệnh Kha Tinh Văn mang dược lại đây.

Ước chừng là Mai Lăng An sớm có phân phó, Kha Tinh Văn còn thay mặt Lộ Diễn Phong đối với Lục Chiêu Minh xin lỗi, nói luận bàn tỷ thí, vốn không nên dùng đao thật kiếm thật, hơn nữa vô luận từ bối phận tuổi tác mà nói, Lộ Diễn Phong so với Lục Chiêu Minh đều lớn hơn, Mai Lăng An đại để là sợ hãi chuyện này  về sau truyền ra ,  người ngoài khua môi múa mép nói Lộ Diễn Phong ỷ lớn hiếp nhỏ, cho nên vạn phần khách khí,  Trương Tiểu Nguyên đứng xem cũng có chút không biết nói gì.

Đại sư huynh chỉ là trên tay bị cắt một lỗ hổng, còn Lộ Diễn Phong khả năng mấy ngày kế tiếp đừng nghĩ đến chuyện xuống đất đi đường.

Bất quá cũng tốt, ít nhất mấy ngày này, có thể không cần nghe Lộ Diễn Phong nói chuyện.

Trương Tiểu Nguyên cũng không nghĩ đến xây dựng mối quan hệ tốt cùng ăn cơm cùng nói chuyện với Lộ Diễn Phong, y chỉ nghĩ ở lại Tán Hoa Cung cho đến khi sinh thần Mai Lăng An kết thúc, sau khi mọi người rời Tán Hoa Cung rồi liền có thể viết một phần bí văn mới mẻ thú vị cấp Giang Hồ Bí Văn, từ trên người vị chưởng quầy kia lại hố chút tiền đem về.

Kha Tinh Văn mang đến thuốc bột cầm máu, lại từ trong lòng móc ra mấy hộp thuốc dán, đem  một hộp đưa tới trong tay Lục Chiêu Minh, nói: "Dược này xóa thâm mờ sẹo, sư phụ cố ý để ta đem giao cho Lục thiếu hiệp."

Lục Chiêu Minh: "......"

Lục Chiêu Minh hiển nhiên cũng không phải người sẽ để ý trên thân mình có thêm một đạo vết sẹo thì có ảnh hưởng gì hay không , hắn cầm hộp thuốc, có chút không biết làm sao, quay đầu nhìn Trương Tiểu Nguyên, lại thấy Kha Tinh Văn lại đưa cho Trương Tiểu Nguyên một hộp thuốc mỡ.

Kha Tinh Văn: "Trương thiếu hiệp, đây là sư phụ cho ngươi."

Trương Tiểu Nguyên đầy mặt nghi hoặc: "Cho ta?"

Kha Tinh Văn: "Sư phụ nói ngươi hỏi qua hắn dùng dưỡng nhan sương gì."

Trương Tiểu Nguyên: "...... A?"

Y có hỏi qua chuyện này sao?



Khi nào?

157.

Đêm đến, Trương Tiểu Nguyên rửa mặt xong thay đổi trung y, ngồi xếp bằng ở trên giường mở ra kiếm phổ, kiếm phổ để chung với lọ dưỡng nhan sương Mai Lăng An cho y, trầm tư suy nghĩ hồi lâu, cũng không nhớ rõ chính mình là khi nào hỏi qua Mai Lăng An chuyện này.

Tán Hoa Cung đồ đệ vô số, môn phái nội phòng quả thực không đủ, y thế nên lại cùng Lục Chiêu Minh ở chung một phòng, Lục Chiêu Minh thấy y đang xem kiếm phổ, sớm đã dọn ghế dựa lại đây, chỉ còn chờ Trương Tiểu Nguyên mở miệng hỏi bài.

Trương Tiểu Nguyên lại ôm tay ở bên cạnh nhìn chằm chằm hộp dưỡng nhan sương kia đến phát ngốc.

Y thật sự nghĩ không ra chuyện này, dứt khoát đem dưỡng nhan sương ném qua một bên, hướng trên giường nằm xuống, tùy tay lật xem vài tờ kiếm phổ, lại nhìn Lục Chiêu Minh, hỏi: "Đại sư huynh, miệng vết thương có đau không?"

Lục Chiêu Minh lắc đầu.

Trương Tiểu Nguyên rất là bội phục.

Miệng vết thương lớn từng ấy, còn chảy nhiều máu như vậy, này nếu là đặt trên người mình, y sớm đã khóc từ lâu rồi.

Trương Tiểu Nguyên nghĩ nghĩ, cảm thấy đại sư huynh có thể là người tương đối ngốc, phản ứng chậm chạp, cho nên mới không cảm thấy đau.

Nhưng này cũng không đúng.

Thời điểm cùng người khác tỷ thí, phản ứng Lục Chiêu Minh nhưng một chút cũng không chậm.

Trương Tiểu Nguyên chống cằm suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy có chút không đúng, nhưng y võ công thấp kém, y không biết chính mình phỏng đoán đến tột cùng có đúng hay không, nhưng y vẫn là không nhịn được mở miệng, lại hỏi: "Đại sư huynh, hôm nay thời điểm huynh cùng Lộ Diễn Phong tỷ thí, vốn là có thể tránh đi đợt kiếm phong của hắn kia mà?"

Y tốt xấu gì cũng đã xem qua vài lần đại sư huynh ra tay, Lục Chiêu Minh phản ứng cực nhanh, sẽ không tới mức tránh không khỏi nhát kiếm cuối cùng kia của Lộ Diễn Phong, huống chi đại sư huynh còn có phúc duyên cực tốt, cho dù Lộ Diễn Phong võ công cao, có thể đả thương đến hắn, cũng sẽ không phải dễ dàng như vậy.

Lục Chiêu Minh đáp: "Đúng vậy."

Trương Tiểu Nguyên nhíu mày: "Huynh vốn có thể không bị thương."

Lục Chiêu Minh nhẹ giọng nói: "Sư thúc đã từng dạy ta một câu."

Trương Tiểu Nguyên truy vấn: "Cái gì?"

Lục Chiêu Minh: "Cây to đón gió."

Trương Tiểu Nguyên ngây ngốc một lát, rốt cuộc minh bạch Lục Chiêu Minh những lời này là có ý tứ gì.

Tán Hoa Cung khi tỷ thí, có nhiều người tới xem như vậy, ai cũng đều biết Lộ Diễn Phong giang hồ xếp hạng 31, liền tính hắn tự trói một tay, cũng vẫn có thể so với cao thủ trong hàng ngũ 50, mà Lục Chiêu Minh bất quá chỉ là một thanh niên trẻ hơn hai mươi tuổi.

Khi ở Đại Hội Võ Lâm, lên sân khấu tỷ thí nhiều nhất chỉ là các môn phái đệ tử mới thành niên, võ công cao cường như Lộ Diễn Phong hiếm lại càng hiếm, khi đó Lục Chiêu Minh thắng bọn họ, mọi người đơn giản là cảm thấy đồ đệ Vương Hạc Niên là một thanh niên trẻ tuổi đầy hứa hẹn, nhưng Lộ Diễn Phong lại không giống vậy, Lục Chiêu Minh nếu không thương tổn chút nào liền có thể dễ dàng thắng hắn, có lẽ chưa đến mấy ngày, việc này ở trên giang hồ liền sẽ truyền tới tai mọi người, ai cũng sẽ biết đến Lục Chiêu Minh là ai.

Trương Tiểu Nguyên không khỏi lại nghĩ tới khi vừa mới gặp đại sư huynh, đỉnh đầu đại sư huynh khi ấy chỉ vỏn vẹn mấy chữ.

Hạng người vô danh.

Lấy thân thủ của Lục Chiêu Minh, nếu hắn không che giấu, tuyệt đối không có chuyện tới bây giờ vẫn là hạng người vô danh trên giang hồ.

Trương Tiểu Nguyên cảm thấy rất kỳ quái.

Nếu là môn phái bình thường có một đệ tử trẻ tuổi lại võ công cao cường, chắc chắn môn phái kia chỉ hận không thể gióng trống khua chiêng để cả thiên hạ đều biết, lấy danh này đi thu nạp những môn đồ khác, nhưng đại sư huynh võ công cao như vậy nhưng sư phụ không đem chuyện này đi tuyên dương ra bên ngoài cũng thôi đi, sư phụ còn muốn đại sư huynh phải biết khiêm tốn thực lực để tránh cây to đón gió?

Lấy hiểu biết của Trương Tiểu Nguyên đối với giang hồ này ra mà nói, Trương Tiểu Nguyên cảm thấy...... Đại sư huynh khả năng cũng là một người rất có chuyện xưa.

Tốt rồi, cái sư môn này, trừ y thân phận bình thường ra, còn lại ai ai cũng đều không phải người bình thường.

Y ở bên này nghiêm túc ngẫm nghĩ, tự nhiên là im lặng không nói, Lục Chiêu Minh thấy y lâu như vậy không nói lời nào, cũng không biết y có phải đang không vui hay không, trong lòng hơi có chút khẩn trương, thật cẩn thận nhìn Trương Tiểu Nguyên một lát, gọi: "Tiểu Nguyên?"

Trương Tiểu Nguyên bỗng nhiên hoàn hồn, chớp chớp mắt đáp: "Đại sư huynh, làm sao vậy?"

Lục Chiêu Minh: "Nếu Lộ Diễn Phong không tự trói một tay, ta có lẽ là đánh không lại hắn."

Hắn không đầu không đuôi nói ra một câu như vậy, Trương Tiểu Nguyên  trong một chốc không có minh bạch ý tứ phía sau, cau mày suy nghĩ một hồi lâu, mới hiểu được đại sư huynh đây là đang muốn cùng mình nói rõ ngọn ngành mọi chuyện.

Sư thúc dạy dỗ đại sư huynh phải che giấu thực lực, nhưng đó là đối ngoại, đối nội...... Hắn vốn không có nghĩ tới phải giấu giếm.

Trương Tiểu Nguyên ngừng một lát, hỏi lại: "Lộ Diễn Phong giang hồ xếp hạng 31, đại sư huynh có lẽ không thể đánh thắng được?"



Có lẽ ý tứ chính là...... Lục Chiêu Minh cũng có hy vọng thắng.

"Ta không có cùng hắn chân chính giao thủ qua." Lục Chiêu Minh nhíu mày, "Ta cũng không có cùng người có thực lực tương đương với hắn giao thủ qua."

Chính hắn cũng không rõ mình có thể thắng hay không thắng.

Trương Tiểu Nguyên trầm mặc một lát, hướng trên giường nhìn, cảm thấy chính mình đã đối với kiếp sống giang hồ mất đi hy vọng.

"Đại sư huynh." Trương Tiểu Nguyên nói, "Huynh so với đệ thì lớn hơn năm tuổi."

Lục Chiêu Minh không biết y vì sao phải nói cái này, chỉ gật đầu: "Ta biết."

Trương Tiểu Nguyên dùng kiếm phổ che lại mặt mình, muộn thanh muộn khí nói: "Đệ cảm thấy liền tính đệ nỗ lực không ngừng, cả đời này cũng không thể đuổi kịp huynh."

Lục Chiêu Minh đem kiếm phổ trên mặt Trương Tiểu Nguyên lấy xuống, dường như buồn cười, hơi hơi đối với y cười cười: "Ta liền tính nỗ lực không ngừng, cũng học không được ăn nói uyển chuyển giống đệ."

Trương Tiểu Nguyên: "......"

Trương Tiểu Nguyên nhỏ giọng lẩm bẩm: "Lộ Diễn Phong mới là người không biết ăn nói thật sự."

"Nhưng đệ xác thực cũng nên xem qua kiếm phổ" Lục Chiêu Minh nói, "Sau này trở về, sư phụ nhất định sẽ kiểm tra đệ."

Trương Tiểu Nguyên trong đầu đã hiện ra tình cảnh chính mình không thuộc bài sau đó Vương Hạc Niên liền thương tâm muốn chết, y trầm mặc một lát, từ trên giường ngồi dậy, mở ra kiếm phổ, thần sắc ngưng trọng.

Không nói chuyện nữa, biểu tình kia của sư phụ, y thật chịu không nổi.

Trương Tiểu Nguyên cảm thấy chính mình đột nhiên liền có động lực học tập kiếm phổ thật tốt.

......

Trương Tiểu Nguyên xem kiếm phổ cả đêm, sau canh ba mới ngủ, nhưng ngày hôm sau trời còn chưa sáng, y đã bị tiếng kêu sợ hãi của Hoa Lưu Tước doạ tỉnh.

Y đến áo ngoài còn chưa kịp khoác, nhảy ra khỏi phòng chạy đến cách vách đi xem Hoa Lưu Tước xảy ra chuyện gì.

Hoa Lưu Tước đứng ở lối ra, một tay vịn cửa, run bần bật.

Trương Tiểu Nguyên bị một tiếng kêu thảm thiết dọa cho không nhẹ, hỏi: "Xảy ra chuyện gì!"

Hoa Lưu Tước chỉ vào dưới chân Trương Tiểu Nguyên.

Trương Tiểu Nguyên cúi đầu, lúc này mới phát hiện dưới thềm cửa có một tờ giấy.

Này ước chừng là đêm qua có người từ khung cửa đem tờ giấy nhét vào, bị Hoa Lưu Tước vò nhàu ném sang một bên, y mở phong thư, liền thấy phía trên giấy trắng mực đen, dùng phông chữ cực đại viết một hàng: "Ta nhớ kỹ ngươi."

Trương Tiểu Nguyên cảm thấy chính mình hình như đã đoán ra phong thư này do ai viết.

Y lại lật trang tiếp theo, mặt trên như cũ là một hàng chữ to.

"Nhớ kỹ chân của ngươi."

Trương Tiểu Nguyên: "......"

Trương Tiểu Nguyên mở ra trang cuối cùng.

"Hôm nay sau giờ ngọ, chờ ở chỗ cũ, không gặp không về.

—— Lộ Diễn Phong"

Trương Tiểu Nguyên ngẩng đầu, thấy Hoa Lưu Tước nắm lấy cửa phòng, run bần bật.

"Đại sư huynh đả thương chân hắn, hắn sẽ không tới tìm ta báo thù đi?" Hoa Lưu Tước đầy mặt hoảng sợ, "Tiểu Nguyên, làm sao bây giờ, ta thực sợ hãi!"

Trương Tiểu Nguyên: "......"

-----------------------------------------------

Lời editor :

Có ai cảm thấy không khí khi tiểu Nguyên cùng đại sư huynh ở chung rất là gay....cấn không???

Ai cũng thấy thế, chỉ trừ hai người họ =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau