Chương 14
Lúc này cũng đến lúc hạ nồi thịt xuống, Tô Diệc tính không cho ớt cay nhiều lắm, sợ thú nhân chưa từng ăn không chịu nổi, cũng chỉ dùng một ít để cho có hương vị. Sau khi hạ nồi thịt xuống, cùng với hương vị cay cay của ớt, mùi hương này so với mùi hương món trước còn thơm ngon hơn. Bé Eli vẫn luôn mải ăn không chịu ngẩng đầu, lúc này rốt cuộc nhịn không được mà ngẩng lên.
Tô Diệc làm bộ không thấy, tiếp tục bận rộn. Chờ bỏ khoai tây vào nồi, mới thả một chút muối. Sau đó đổ một ít nước, lại đắp thêm mấy tầng lá cây xong nấu tiếp.
Tuy rằng có nhiều lá cây che lại rồi, nhưng vẫn không ngăn được mùi hương càng ngày càng nồng. Rất nhanh bé Eli đã chịu không nổi, bò lại gần Tô Diệc bán manh, "A ba, a ba, người đang làm món gì vậy, thơm quá."
Tô Diệc cuối cùng cũng rảnh rỗi, ngồi bệt xuống mặt đất, sau đó bắt đầu ôm bé Eli.
"Con nói xem, con ăn nhiều như vậy rồi, ta cảm thấy con no rồi đấy, như vậy thì cái nồi này con không cần ăn nữa."
Bé Eli vừa nghe vậy, lập tức phản bác: "Không có, không có mà, Eli còn chưa ăn no, a cha nói, Eli đang tuổi trưởng thành, có thể ăn được thì ăn." Nghe thấy trong giọng nói có chút sốt ruột của bé Eli, Tô Diệc thở dài một hơi, duỗi tay sờ cái bụng có chút tròn của bé Eli.
"Theo như lời con nói thì lúc này tạm thời không cần ăn nhiều, lát nữa còn đồ ăn ngon hơn. Không thì tí nữa làm sao cái bụng này chịu được?"
Tô Diệc một bên giảng đạo lý cho bé Eli, một bên quan sát tình huống trong nồi. Vốn muốn nấu thêm một lát nữa, nhưng nhìn thấy bé Eli bắt đầu lăn lộn ăn vạ trên mặt đất, đứa bé Dino kia cũng đã không ngừng chảy nước miếng. Đối với trẻ con Tô Diệc luôn mềm lòng, cuối cùng vẫn lựa chọn nấu chín nhanh.
Tô Diệc bắc nồi nóng để xuống tấm da thú, đầu bé Eli liền nhô tới. Tô Diệc sợ khí nóng bốc hơi vào mặt nó nên cẩn thận ôm bé Eli vào trong ngực. Sau đó tay chân lanh lẹ, trước tiên múc cho bé Eli một chén gỗ nhiều thịt chút. Chờ Tô Diệc múc cho Dino xong, bé Eli đã nuốt một miếng thịt vào trong miệng. Tô Diệc lại lần nữa kinh ngạc vì độ da dày thịt béo của thú nhân. Nóng như thế, vậy mà tiểu tử kia trực tiếp nuốt miếng thịt vào trong bụng?
Tô Diệc đưa muỗng gỗ cho Vasternorr, còn bản thân dùng đôi đũa. Nói gì thì nói, muỗng gỗ dùng tốt hơn nhiều so với đũa, chính là thú nhân ai cũng đều cao lớn thô kệch, khi sử dụng muỗng gỗ vô cùng khó khăn. Tô Diệc nhìn không được, đành ra tay lấy đũa gắp đút cho Vasternorr, miệng nhịn không được nói: "Anh có một đôi tay thon dài đẹp vậy, sao đến cái muỗng cũng không cầm nổi vậy."
Vasternorr duỗi tay ôm eo Tô Diệc, Tô Diệc cũng không khách khí, dựa hẳn người vào trong lòng hắn, vô cùng thoải mái bắt đầu trò anh một miếng em một miếng. Tô Diệc ăn phải miếng ớt cay, vị cay hung hăng ập tới, nhịn không được chơi xấu gắp một miếng nhét vào miệng Vasternorr. Cứ tưởng khuôn mặt tuấn tú của Vasternorr sẽ bị ớt cay làm biến dặng, ai biết khi Vasternorr ăn ớt cay xong đôi mắt sáng rực lên. Thấy biểu cảm của Vasternorr, hẳn là hắn thích ăn cay.
Lúc này bé Eli đột nhiên kêu lớn lên: "A ba!! Miệng con đau quá, bị cắn tê tê."
Ban đầu bé Eli ăn đến mồm miệng đều bóng loáng mỡ, khi ăn xong thịt cùng khoai tây rồi, nhìn thấy chén ớt cay cứ nghĩ không thể lãng phí đồ ăn nên ăn. Ai biết múc một miếng vào trong miệng, lập tức miệng có cảm giác giống như bị cắn một phát, tê tê lưỡi.
Tô Diệc nhìn bé Eli chạy tới, vội đứng lên bế thằng bé chạy về phía có dòng suối.
Cho bé Eli uống một chút nước, lúc này bé Eli mới tốt hơn một chút.
"A ba, con còn muốn ăn, ăn ngon lắm luôn." Bé Eli thấy miệng không đau, lập tức ồn ào nói còn muốn ăn. Vasternorr nghe vậy nhìn bé Eli một cái, không đồng ý nói: "Hôm nay ăn quá nhiều rồi, sẽ đau bụng."
Tô Diệc nghĩ nghĩ, bé Eli xác thật ăn quá nhiều rồi. Vì thế lạnh mặt, nghiêm túc nói: "Phải nghe lời a cha con nói, quả thực hôm nay con ăn hơi nhiều rồi." Bé Eli rầm rì nửa ngày, phỏng chừng bởi vì sợ hãi Vasternorr tức giận, cuối cùng không tình nguyện đáp ứng lời nói của a cha. Nhìn dáng vẻ ủy khuất của thằng bé, Tô Diệc cảm thấy như mình và Vasternorr chả khác gì mẹ kế cha dượng, bộ dạng ủy khuất y đúc.
Vẫn là Dino nghe lời, ăn xong cầm chén gỗ của mình và bé Eli mang ra dòng suối rửa sạch.
Thời điểm Tô Diệc ở bên dòng suối rửa tay, thấy trong suối có cá đang bơi, đột nhiên nhớ tới bọn họ có thể bắt cá mà ăn. Quay đầu lại nhìn nhìn đống lửa. Nghĩ muốn thừa dịp còn lửa, bắt chút cá nướng lên làm đồ ăn trên đường, vì sợ hãi xuất hiện tình trạng giống như ban nãy làm cơm. Tô Diệc đuổi bọn nhỏ đi, Vasternorr cũng đi đến các hốc cây để tìm đồ.
Bé Eli cùng Dino chơi đùa xung quanh đấy, bé Eli đặc biệt tự hào nói: "A ba của ta có phải rất lợi hại không?"
Dino gật gật đầu, cầm lấy nhánh cây bên cạnh viết chơi chơi lên trên mặt đất.
"Thấy ngươi có thể giúp đỡ a ba ta làm cơm, ta sẽ xin a ba giữ ngươi lại, nhưng mà ngươi phải làm đệ đệ của ta."
Động tác Dino dừng lại một chút, quay đầu lại nhìn bé Eli nói: "Nhưng mà ta so với ngươi lớn hơn, ta phải làm ca ca chứ."
Bé Eli hừ một tiếng, thanh âm mềm mại nói: "Ta nói ta là ca ca, thì ta chính là ca ca."
Dino không phản ứng lại bé, tiếp tục đi về phía trước. Lúc này đôi mắt bé Eli đột nhiên nhìn thấy có một tổ chim ở trên cây, lập tức xoay người hướng tới cái cây đó bò lên. Dino nghe được tiếng động phía sau liền quay đầu lại, thì thấy bé Eli đã linh hoạt bò lên trên cây.
Tô Diệc ở trong nước lăn lộn nửa ngày, dùng nĩa gỗ * cuối cùng cũng chỉ bắt được hai con cá.
Nghĩ đến sức ăn kinh người của thú nhân, hai con cá này thật đúng là chả đáng Tô Diệc để vào mắt. Nhìn sắc trời, Tô Diệc bất đắc dĩ đành phải thu vào không gian trước. Bởi vì nồi sắt phải thường xuyên sử dụng, không tiện để Tô Diệc lui tới lui ra trong không gian. Chờ Vasternorr thu hồi túi da thú, Tô Diệc liền đem toàn bộ đồ vật trong túi da thú thu vào không gian, sau đó đem nồi sắt cùng chén gỗ bỏ vào trong túi da thú. Đang nghĩ ngợi có nên kêu hai đứa nhỏ trở về, thì thấy Dino đi theo phía sau bé Eli, trong lòng ngực còn ôm hai quả trứng chim thật lớn.
Nhìn thấy trứng chim Tô Diệc liền nghĩ, chờ có thời gian tìm thật nhiều trứng chim, rán cho bọn họ ăn thỏa thuê. Bởi vì trì hoãn đã lâu, bọn họ phải lập tức lên đường luôn. Mọi người bò lên trên lưng Vasternorr, Vasternorr liền hướng tới một phương bay đi. Hai đứa nhỏ ăn uống no đủ, không tới một lát liền nằm trong ngực Tô Diệc mà ngủ.
Hôm nay vẫn lên đường đến đêm khuya, Vasternorr mới tìm được một chỗ dừng chân. Vốn đang muốn ăn đồ vặt, nhưng mà thật sự Tô Diệc không cố được nữa, không chú ý liền ngủ quên mất.
Sáng sớm hôm sau, Tô Diệc bị bé Eli nháo đến tỉnh lại.
Tô Diệc ngáp một cái, nhìn bầu trời, cũng không rõ hiện tại là mấy giờ rồi.
Tô Diệc làm bộ không thấy, tiếp tục bận rộn. Chờ bỏ khoai tây vào nồi, mới thả một chút muối. Sau đó đổ một ít nước, lại đắp thêm mấy tầng lá cây xong nấu tiếp.
Tuy rằng có nhiều lá cây che lại rồi, nhưng vẫn không ngăn được mùi hương càng ngày càng nồng. Rất nhanh bé Eli đã chịu không nổi, bò lại gần Tô Diệc bán manh, "A ba, a ba, người đang làm món gì vậy, thơm quá."
Tô Diệc cuối cùng cũng rảnh rỗi, ngồi bệt xuống mặt đất, sau đó bắt đầu ôm bé Eli.
"Con nói xem, con ăn nhiều như vậy rồi, ta cảm thấy con no rồi đấy, như vậy thì cái nồi này con không cần ăn nữa."
Bé Eli vừa nghe vậy, lập tức phản bác: "Không có, không có mà, Eli còn chưa ăn no, a cha nói, Eli đang tuổi trưởng thành, có thể ăn được thì ăn." Nghe thấy trong giọng nói có chút sốt ruột của bé Eli, Tô Diệc thở dài một hơi, duỗi tay sờ cái bụng có chút tròn của bé Eli.
"Theo như lời con nói thì lúc này tạm thời không cần ăn nhiều, lát nữa còn đồ ăn ngon hơn. Không thì tí nữa làm sao cái bụng này chịu được?"
Tô Diệc một bên giảng đạo lý cho bé Eli, một bên quan sát tình huống trong nồi. Vốn muốn nấu thêm một lát nữa, nhưng nhìn thấy bé Eli bắt đầu lăn lộn ăn vạ trên mặt đất, đứa bé Dino kia cũng đã không ngừng chảy nước miếng. Đối với trẻ con Tô Diệc luôn mềm lòng, cuối cùng vẫn lựa chọn nấu chín nhanh.
Tô Diệc bắc nồi nóng để xuống tấm da thú, đầu bé Eli liền nhô tới. Tô Diệc sợ khí nóng bốc hơi vào mặt nó nên cẩn thận ôm bé Eli vào trong ngực. Sau đó tay chân lanh lẹ, trước tiên múc cho bé Eli một chén gỗ nhiều thịt chút. Chờ Tô Diệc múc cho Dino xong, bé Eli đã nuốt một miếng thịt vào trong miệng. Tô Diệc lại lần nữa kinh ngạc vì độ da dày thịt béo của thú nhân. Nóng như thế, vậy mà tiểu tử kia trực tiếp nuốt miếng thịt vào trong bụng?
Tô Diệc đưa muỗng gỗ cho Vasternorr, còn bản thân dùng đôi đũa. Nói gì thì nói, muỗng gỗ dùng tốt hơn nhiều so với đũa, chính là thú nhân ai cũng đều cao lớn thô kệch, khi sử dụng muỗng gỗ vô cùng khó khăn. Tô Diệc nhìn không được, đành ra tay lấy đũa gắp đút cho Vasternorr, miệng nhịn không được nói: "Anh có một đôi tay thon dài đẹp vậy, sao đến cái muỗng cũng không cầm nổi vậy."
Vasternorr duỗi tay ôm eo Tô Diệc, Tô Diệc cũng không khách khí, dựa hẳn người vào trong lòng hắn, vô cùng thoải mái bắt đầu trò anh một miếng em một miếng. Tô Diệc ăn phải miếng ớt cay, vị cay hung hăng ập tới, nhịn không được chơi xấu gắp một miếng nhét vào miệng Vasternorr. Cứ tưởng khuôn mặt tuấn tú của Vasternorr sẽ bị ớt cay làm biến dặng, ai biết khi Vasternorr ăn ớt cay xong đôi mắt sáng rực lên. Thấy biểu cảm của Vasternorr, hẳn là hắn thích ăn cay.
Lúc này bé Eli đột nhiên kêu lớn lên: "A ba!! Miệng con đau quá, bị cắn tê tê."
Ban đầu bé Eli ăn đến mồm miệng đều bóng loáng mỡ, khi ăn xong thịt cùng khoai tây rồi, nhìn thấy chén ớt cay cứ nghĩ không thể lãng phí đồ ăn nên ăn. Ai biết múc một miếng vào trong miệng, lập tức miệng có cảm giác giống như bị cắn một phát, tê tê lưỡi.
Tô Diệc nhìn bé Eli chạy tới, vội đứng lên bế thằng bé chạy về phía có dòng suối.
Cho bé Eli uống một chút nước, lúc này bé Eli mới tốt hơn một chút.
"A ba, con còn muốn ăn, ăn ngon lắm luôn." Bé Eli thấy miệng không đau, lập tức ồn ào nói còn muốn ăn. Vasternorr nghe vậy nhìn bé Eli một cái, không đồng ý nói: "Hôm nay ăn quá nhiều rồi, sẽ đau bụng."
Tô Diệc nghĩ nghĩ, bé Eli xác thật ăn quá nhiều rồi. Vì thế lạnh mặt, nghiêm túc nói: "Phải nghe lời a cha con nói, quả thực hôm nay con ăn hơi nhiều rồi." Bé Eli rầm rì nửa ngày, phỏng chừng bởi vì sợ hãi Vasternorr tức giận, cuối cùng không tình nguyện đáp ứng lời nói của a cha. Nhìn dáng vẻ ủy khuất của thằng bé, Tô Diệc cảm thấy như mình và Vasternorr chả khác gì mẹ kế cha dượng, bộ dạng ủy khuất y đúc.
Vẫn là Dino nghe lời, ăn xong cầm chén gỗ của mình và bé Eli mang ra dòng suối rửa sạch.
Thời điểm Tô Diệc ở bên dòng suối rửa tay, thấy trong suối có cá đang bơi, đột nhiên nhớ tới bọn họ có thể bắt cá mà ăn. Quay đầu lại nhìn nhìn đống lửa. Nghĩ muốn thừa dịp còn lửa, bắt chút cá nướng lên làm đồ ăn trên đường, vì sợ hãi xuất hiện tình trạng giống như ban nãy làm cơm. Tô Diệc đuổi bọn nhỏ đi, Vasternorr cũng đi đến các hốc cây để tìm đồ.
Bé Eli cùng Dino chơi đùa xung quanh đấy, bé Eli đặc biệt tự hào nói: "A ba của ta có phải rất lợi hại không?"
Dino gật gật đầu, cầm lấy nhánh cây bên cạnh viết chơi chơi lên trên mặt đất.
"Thấy ngươi có thể giúp đỡ a ba ta làm cơm, ta sẽ xin a ba giữ ngươi lại, nhưng mà ngươi phải làm đệ đệ của ta."
Động tác Dino dừng lại một chút, quay đầu lại nhìn bé Eli nói: "Nhưng mà ta so với ngươi lớn hơn, ta phải làm ca ca chứ."
Bé Eli hừ một tiếng, thanh âm mềm mại nói: "Ta nói ta là ca ca, thì ta chính là ca ca."
Dino không phản ứng lại bé, tiếp tục đi về phía trước. Lúc này đôi mắt bé Eli đột nhiên nhìn thấy có một tổ chim ở trên cây, lập tức xoay người hướng tới cái cây đó bò lên. Dino nghe được tiếng động phía sau liền quay đầu lại, thì thấy bé Eli đã linh hoạt bò lên trên cây.
Tô Diệc ở trong nước lăn lộn nửa ngày, dùng nĩa gỗ * cuối cùng cũng chỉ bắt được hai con cá.
Nghĩ đến sức ăn kinh người của thú nhân, hai con cá này thật đúng là chả đáng Tô Diệc để vào mắt. Nhìn sắc trời, Tô Diệc bất đắc dĩ đành phải thu vào không gian trước. Bởi vì nồi sắt phải thường xuyên sử dụng, không tiện để Tô Diệc lui tới lui ra trong không gian. Chờ Vasternorr thu hồi túi da thú, Tô Diệc liền đem toàn bộ đồ vật trong túi da thú thu vào không gian, sau đó đem nồi sắt cùng chén gỗ bỏ vào trong túi da thú. Đang nghĩ ngợi có nên kêu hai đứa nhỏ trở về, thì thấy Dino đi theo phía sau bé Eli, trong lòng ngực còn ôm hai quả trứng chim thật lớn.
Nhìn thấy trứng chim Tô Diệc liền nghĩ, chờ có thời gian tìm thật nhiều trứng chim, rán cho bọn họ ăn thỏa thuê. Bởi vì trì hoãn đã lâu, bọn họ phải lập tức lên đường luôn. Mọi người bò lên trên lưng Vasternorr, Vasternorr liền hướng tới một phương bay đi. Hai đứa nhỏ ăn uống no đủ, không tới một lát liền nằm trong ngực Tô Diệc mà ngủ.
Hôm nay vẫn lên đường đến đêm khuya, Vasternorr mới tìm được một chỗ dừng chân. Vốn đang muốn ăn đồ vặt, nhưng mà thật sự Tô Diệc không cố được nữa, không chú ý liền ngủ quên mất.
Sáng sớm hôm sau, Tô Diệc bị bé Eli nháo đến tỉnh lại.
Tô Diệc ngáp một cái, nhìn bầu trời, cũng không rõ hiện tại là mấy giờ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất