Hệ Thống Khởi Động, Truy Tìm Lò Sưởi!

Chương 101: Phiền phức có chân (34)

Trước Sau
Nhiễm Thanh Vân đẩy mở cửa phòng tắm, vật thể không xác định điên cuồng lao về phía anh, cũng may Nhiễm Thanh Vân phản ứng nhanh nhẹn, kịp thời né tránh vật kia.

Lò sưởi chết tiệt, tính ám sát ta à?

Nhiễm Thanh Vân nhìn thấy thứ bay về phía mình chính là vỏ kiếm của Bất Vong hiện tại đang hung hăng cắm ở bức tường phía sau không khỏi giật mình hoảng sợ. Nếu y mà không né kịp, thân xác xác sống bây giờ chắc chắn không còn toàn vẹn nữa rồi.

" Phó Kim Phong, em đang làm cái gì thế?" Nhiễm Thanh Vân phát hiện Phó Kim Phong đang ướt như chuột đứng giữa đống mảnh vỡ của bồn tắm, nước lênh láng dưới sàn nhà cuốn theo không ít mảnh vỡ nhỏ tới trước cống thoát nước, mảnh to không bị cuốn đi thì vẫn nằm ở dưới chân Phó Kim Phong.

Phó Kim Phong chậm rãi ngẩng đầu, dùng hai mắt đờ đẫn nhìn về phía Nhiễm Thanh Vân.

Nhiễm Thanh Vân hoàn hảo bị biểu tình này của lò sưởi dọa sợ. Bao nhiêu câu trách móc lên đến cổ họng đều bị đè xuống, Nhiễm Thanh Vân gấp gáp cởi một tầng áo khoác tiến tới bên cạnh Phó Kim Phong, dịu dàng khoác lên người Phó Kim Phong.

* Rầm*

Nhiễm Thanh Vân không hiểu chuyện gì xảy ra:"..."

Cái thân xác sống già này sắp không chịu được nữa rồi.

Nhiễm Thanh Vân bị Phó Kim Phong quận ngã xuống nền nhà, đống mảnh vỡ lớn lớn bé bé vương vãi dưới đất hoàn hảo ghim vào trong người y, máu thịt thối rữa bắt đầu điên cuồng tràn ra từ vết thương.

Gương mặt Phó Kim Phong vẫn không hề có thêm biểu tình, y đứng đó nhìn chằm chằm Nhiễm Thanh Vân bất động dưới sàn nhà tắm, mùi hôi thối bốc lên khiến y khó chịu nhíu mày... dường như y tưởng Nhiễm Thanh Vân đã chết rồi, hờ hững xoay người rời đi.

Phó Kim Phong trên người không hề mặc quần áo, những vết đỏ xuất hiện do dùng cọ kỳ mạnh nổi bật trên nước da trắng cực kì chói mắt. Áo khoác được Nhiễm Thanh Vân khoác hờ trên vai đáng thương rơi xuống đất. Phó Kim Phong không hề để tâm đến cơ thể không có bất kì mảnh vải nào che chắn, tiến ra phòng khách, đi tới nơi vỏ Bất Vong đang cắm, vươn tay rút lấy nó ra.

Nhiễm Thanh Vân:"..."

Âm thầm nhặt cánh tay đứt lìa dưới đất, dùng linh lực lắp lại.

Cũng may y là xác sống, nếu là người thật, khẳng định đã chết từ lâu rồi.

Ê, Lò sưởi muốn làm gì kia?

Nhiễm Thanh Vân tiếp tục bị động tác tiếp theo của Phó Kim Phong dọa sợ, chỉ trong chớp mắt, Nhiễm Thanh Vân đã áp sát được Phó Kim Phong, ngăn cản động tác mở cửa của y.



" Phó Kim Phong, em đang làm cái quái gì vậy? Mau mặc đồ vào."

Hỏa thân bị y nhìn thấy thì cũng thôi đi, còn muốn hỏa thân chạy ra ngoài??? Bị người khác nhìn thấy thì làm thế nào?

" Giết anh ta." Phó Kim Phong mơ hồ nhả chữ, đối với việc bị Nhiễm Thanh Vân ngăn cản cực kì bài xích, đoản đao trong tay không chút nhân nhượng chém về phía Nhiễm Thanh Vân.

Nhiễm Thanh Vân không ngờ lò sưởi sẽ ra tay chém mình, không kịp phản ứng, cũng may vỏ kiếm có linh, tự mình tránh khỏi cơ thể Nhiễm Thanh Vân.

" Ai?" Nhiễm Thanh Vân gặng hỏi.

" Giết anh ta." Phó Kim Phong dường như không nghe thấy câu hỏi của Nhiễm Thanh Vân, luôn miệng lẩm bẩm.

Nhiễm Thanh Vân cảm thấy thật sự không thể nương tay với lò sưởi được nữa, trực tiếp tước đoạt vỏ kiếm khỏi tay Phó Kim Phong, ném vào không gian, không nói một lời vác y lên vai bước qua đống đồ ngổn ngang, tiến vào phòng ngủ.

Nhiễm Thanh Vân khi nhìn thấy tình trạng phòng ngủ:"..."

Bây giờ mà có thêm hiệu ứng lông gà bay trong gió nữa là hoàn hảo.

Nhìn cả căn nhà, chỉ có đúng bàn bếp là còn nguyên vẹn, Nhiễm Thanh Vân coi như chưa nhìn thấy phòng ngủ, lùi ra ngoài, lưu loát đóng cửa, vác theo Phó Kim Phong vào phòng bếp, đặt lên bàn bếp, để y ngồi đối diện với mình.

Hai mắt Phó Kim Phong vẫn rất mơ hồ, nhìn vô địch vào một điểm, miệng lại không ngừng lẩm bẩm.

" Giết anh ta."

Nhiễm Thanh Vân cảm thấy, lò sưởi bị hỏng đầu rồi, không biết có chữa được nữa hay không..

Phó Kim Phong dường như không hề nhìn thấy, càng không hề nghe thấy những gì Nhiễm Thanh Vân nói, y ngồi trên bàn bếp như một cỗ máy, lặp đi lặp lại ba từ đầy vô cảm.

Ta hiện tại gõ hỏng đầu lò sưởi thì lò sưởi có bình thường lại không?

[ Chủ nhân đang nghĩ cái gì vậy hả? Đầu người chứ có phải ti vi đâu mà đòi gõ... thiết nghĩ chủ nhân vẫn nên tìm cách bình thường đi.]



Làm thế nào? Lò sưởi không hề nghe ta nói.

[ Đấy là do ngài chưa chạm đến chủ đề y muốn nghe mà thôi.]

Chủ đề y muốn nghe?

[ Đúng a!]

Là gì?

[ Cái này thì phải để chủ nhân tự động não rồi, chủ nhân không hiểu lò sưởi của mình thì ai hiểu được chứ! Chủ nhân cố lên.]

Nhiễm Thanh Vân:"..." Vô dụng.

Không đào được thứ gì hữu ích từ hệ thống, Nhiễm Thanh Vân chỉ có thể tự động não.

Chủ đề mà lò sưởi thích nghe...

" Phó Kim Phong, em đói chưa? Anh đi nấu mì cho em nhé!" Có thực mới vực được đạo, lò sưởi chắc chắn đang muốn nói về chủ đề ăn uống.

" Giết anh ta."

" Em không mặc gì rất lạnh đúng không? Để anh vào trong lấy quần áo giúp em nhé!" Ăn mặc là hai nhu cầu thiết yếu của con người, nếu không phải ăn thì chỉ có thể là mặc.

" Giết anh ta."

Ờ... lò sưởi ở thế giới này liệu có thích chơi không nhỉ, ta hiện tại đề nghị việc dắt lò sưởi ra ngoài chơi thì có qua ải không? Rốt cuộc chủ đề mà lò sưởi muốn nghe là cái quái gì?

Chờ đã.!

- --

Các bạn có 2 lựa chọn, tui đăng 1 lúc 10 chương, từ giờ đến cuối tháng không đăng nữa... hoặc là tui đăng mỗi ngày 2 chương, từ giờ đến cuối tháng còn 18 chương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau