Nhân Vật Phản Diện Vốn Phản Diện
Chương 4: Truất trên từng cm (。+・'ω・')
Chương 04: Truất trên từng cm (。+・'ω・´)
_______
Danh Sùng Biên Cảnh, một bình nguyên kéo dài vô tận ở phía Đông đại lục Thánh Linh, sinh cơ dạt dào, bốn mùa như một đều là một mảnh xuân sắc tưng bừng.
Truyền thuyết Thánh Đông Quy thăng thiên từ đỉnh Bách Ngạn của Danh Sùng Biên Cảnh, là vị thánh thứ hai trong Bát Thánh Chân Linh của đại lục, kể từ khi Chiêu Như là người thứ tám thăng thiên, hơn vạn năm qua chưa từng có người tiếp nối, kể từ đó tám người trở thành truyền thuyết của đại lục, là nơi hướng đến của chúng tu sĩ, thành lập tám tông môn theo tám vị thánh khác nhau, ngày nay là Bát Đại Tông Môn lớn nhất trong giới tu chân.
Ngày này Danh Sùng Biên Cảnh vốn định không yên bình.
Nghe nói năm nay Dụ Diêu Môn ở phía bắc Biên Cảnh mở cửa chiêu nạp môn đồ, hai tháng trước trong nhóm đệ tử Đại lão Thái thượng thu nạp phát hiện ra truyền nhân Thụy Thú Tộc biến dị. Tình hình lúc đó là tiểu Thụy Thú gặp được cơ duyên trong bí cảnh môn phái, bất ngờ hóa hình thành Thụy Thú tiến vào ngủ say, sau ba ngày ba đêm liền bị một đệ tử đang thí luyện phát hiện.
Trong truyền thuyết Thụy Thú biến dị là thần thú đứng hàng ngũ đầu, dường như ngang hành với Long tộ̣c và Phượng tộc, sức mạnh vương giả, đặc biệt có được năng lực trị thương và chúc phúc, bất quá đó chỉ là thường thức thông dụng về bộ tộc Thụy Thú, trong một số bí thư của tông môn, Thụy Thú biến dị còn có được một năng lực đặc biệt mà kẻ nào cũng khát khao. Thứ năng lực đó nằm trong hai mắt của Thụy Thú.
Đó là tiên tri và trường sinh.
Theo sách cổ ghi lại, mắt trái của tộc Thụy Thú có được năng lực tiên tri, đoán trước vận mệnh và tương lai. Loại năng lực này của bộ tộc Thụy Thú là vô hạn, tu giả khi muốn bói quẻ hoặc thi triển thuật tiên tri, cái giá phải trả là thọ mệnh hao mòn. Nhưng với tộc Thụy Thú, tiên tri bằng mắt trái không hề tổn hao thọ mệnh, đó dường như chỉ là việc nghĩ liền hiện, rất đơn giản.
Còn mắt phải Thụy Thú lại bao hàm tinh hoa tu luyện của bản thân, chứ đựng căn nguyên sinh lực bất tận của dòng tộc, đối với Thụy Thú sinh mạng bất tận mà nói, đây chẳng là thứ quan trọng gì, nhưng đối với tu giả, bất tử là con đường không kẻ nào không theo đuổi, chạy theo như vịt, mắt phải của Thụy Thú quả thực có lực hấp dẫn rất lớn. Cũng như Long huyết Phượng huyết có thể tẩy rửa con người, tăng thọ mệnh, mắt phải của tộc Thụy Thú còn thần kỳ hơn, có thể khiến người trường sinh bất tử.
Kết quả dẫn đến đó là, bộ tộc Thụy Thú không ngừng bị nhân loại săn giết, có bắt làm khế thú, có bắt giết tại chỗ, số lượng qua nhiều năm giảm đi hơn nữa, cuối cùng năm trăm năm trước, bóng dáng của người tộc Thụy Thú không còn xuất hiện trên đại lục Thánh Linh, nơi cư trú vốn có của họ cũng trở thành một bãi hoang tàn. Có người nói bộ tộc thần thú này đã tuyệt diệt, cũng có người tin rằng họ đã ẩn cư lánh đời tránh đi săn giết của tu sĩ nhân loại.
Một giống loài dù có mạnh, cũng không địch lại được quần công liên miên không ngớt. Voi lớn mấy kiến cắn cũng chết, huống chi là nhân loại gian trá ích kỷ vì tư lợi bản thân mà chuyện gì cũng dám làm.
Tin tức về bộ tộc Thụy Thú rất nhiều, và dù có sống hay chết, bộ tộc này rất nhiều năm qua cũng đã bặt vô tung tích trên đời, rơi vào quên lãng của mọi người. Dù còn rất nhiều người nhớ thương đến loài thần thú này, cũng không còn kiên nhẫn để đi tìm nữa.
Nhưng hôm nay, thế mà ba chữ Thụy Thú tộc lại lẫn nữa quét ngang đại lục, dấy lên một hồi điên cuồng tinh phong huyết vũ.
Tiểu Thụy Thú kia bất quá chỉ là một đứa nhỏ như trẻ con năm tuổi, đáng lý với sự bảo hộ của tộc Thụy Thú, nó không phải ra nông nỗi lưu lạc vào chốn nhân loại gian trá phức tạp này, nhưng không rõ lý do vì sao lại xuất hiện, còn vào được Dụ Diêu Môn làm đệ tử dưới trướng Đại Thanh Bào Đại Thái thượng, chỉ tiếc số mệnh không ưng thuận nó, để nó gặp cơ duyên cũng để nó gặp tai họa. Khi bị phát hiện liền rơi vào khổ kiếp vạn nhân truy tung, chạy trốn khắp nơi, nơm nớp lo sợ.
Chạy trốn liên tục hai tháng như vậy, tiểu Thụy Thú lớn chỉ như một đứa bé năm tuổi bị vây đến phía nam Danh Sùng Biên Cảnh, cuối cùng tử thủ trong một vùng của dãy Vạn Lý Sơn, không biết học từ đâu ra hay vốn là thiên phú của dòng tộc, bày được một đại trận hộ pháp cản trở lại tiến công của chúng tu sĩ, cuối cùng tạo ra một thế chết bị toàn cục vây công.
Hôm nay là ngày thứ chín kể từ khi chúng tu giả tề tụ xung quanh đại trận, sau nhiều ngày liên tiếp phối hợp tấn công, đại trận mượn thiên địa linh khí thổ nhưỡng giàu có trên địa hình cuối cùng cũng lộ ra điểm yếu, ngày này là ngày quyết định, toàn bộ hơn hai vạn tu sĩ có mặt hiện tại đều đang đợi chính ngọ buông xuống, chuẩn bị hợp lực tấn công lần cuối cùng.
Trong khi đó đại tháp do pháp bảo biến thành ở đầu tuyến trận doanh, lại là một màn phong cảnh khác.
Trái ngược với loại không khí hỗn loạn nhốn nháo của đám người bên ngoài, bên trong đại tháp, tám đại tông chủ của Bát Đại Tông Môn đang tề tụ nhàn nhã chơi cờ, uống trà trò chuyện. Hiển nhiên trong mắt bọn họ, tiểu Thụy Thú kia đã là vật trong tay, chỉ là một con thú con chưa thành niên, cho dù vừa sinh ra đã là thần thú cũng không ảnh hưởng được bao nhiêu. Đám kiến hôi phía dưới muốn nhốn nháo cứ nhốn nháo, thứ không có năng lực, một cái liếc mắt bọn họ cũng lười bố thí cho, bây giờ cứ việc tranh đoạt, để bọn họ ở đâu xem một hồi hí kịch cũng coi như là một cách giải sầu hữu dụng.
Điều sau đó mà bọn họ cần làm là, Thụy Thú thì cũng chỉ có một, mà ở đây lại có tận tám người, tranh chấp hiển nhiên là chuyện thường. Đến phút cuối bọn họ đánh nhau một hồi phân thắng thua, Thụy Thú ai thắng liền thuộc về người đó, coi như là công bằng không tranh chấp lẫn nhau.
Còn về việc sau khi có được Thụy Thú rồi, giữ được nó hay không lại là một vấn đề khác, ở đây cũng không ai dám nói ra đảm bảo sẽ không cướp giữa đường.
Khốc Tu là tông chủ của Thành Tang Đại tông môn, tuổi nằm ngưỡng ngàn, đại khái gương mặt trẻ tuấn dật kia, không ai nhìn ra được tuổi tác của lão. Tông môn của lão theo đạo vị Thánh đầu tiên thăng thiên ở đại lục.
Tám tông môn bao gồm Thành Tang, Đông Quy, Tiêu Dao, Bồ Mệnh, Cát Chu, Thiên Đô, Nhược Mị và Chiêu Như.
Trên đại lục Thánh Linh, Tông môn là tồn tại đỉnh phong, tiếp đến là Môn phái, dưới nữa là các Phong, cuối cùng là Chi Phong.
Hiện tại ngoài tám vị tông chủ, bên ngoài kia còn tụ tập hơn mười môn phái của Danh Sùng Biên Cảnh biết tin chạy đến. Mặc dù lũ người đó đều biết không giành được bát canh với Bát Đại Tông Môn, nhưng tư dục không ai không có, kẻ nào cũng đều ôm theo may mắn đua nhau chạy tới. Không ăn được canh, ít nhất cũng phải vớt được cặn.
Chính ngọ gần tới. Mặt trời trên cao chói mắt kinh người.
Bên trong mắt trận.
Ma Bắc Mạn mở choàng mắt. Ánh sáng từ đôi đồng tử đỏ như máu bắn ra từng luồng sát khí kinh người.
Mà linh khí xung quanh, theo đôi mắt mở ra của Ma Bắc Mạn cũng dần dần tụ lại, từng chút từng chút bổ sung vào đại trận trên mặt đất, đường mây trên trời cũng bắt đầu có những đường di chuyển kỳ lạ, vô thanh vô tức không.
"Sâu bọ phiền phức." Cánh môi Ma Bắc Mạn khẽ mở, hừ lạnh phun ra một câu, tư thế ngồi hướng thiên sau khi niệm quyết một vòng chu thiên thu hồi linh lực cuồng bạo trong cơ thể liền đứng dậy.
Vóc dáng chỉ là một hài đồng năm tuổi bụ bẫm đáng yêu, da mềm thịt nộn, môi hồng răng trắng, phấn điêu ngọc mài. Rõ ràng nhìn một cái người người đều yêu, nhưng ánh mắt kia, thật khiến người khác rét lạnh thấu xương.
Bàn tay trẻ con mềm nộn phủi bụi vốn không có trên vạt áo, sau đó Ma Bắc Mạn ngẩng đầu nhìn trời, mắt phượng híp lại, viền mắt rõ nét nhìn cực sắc bén, bên trong con ngươi đỏ không một tia sáng phản chiếu, dường như ánh sáng của đất trời đều bị một vách màng mỏng chặn lại, không ánh được tới đáy.
Thế giới này vốn đã sớm chết trong mắt hắn.
Hoặc giả... hắn sớm đã không còn trên đời này.
Ma Bắc Mạn thở nhẹ một hơi, đồng tử đỏ như máu lóe lên sắc lạnh. Vừa oán hận, lại vừa lạnh lẽo.
Hắn còn nhớ rất rõ, ngày này kiếp trước, bị hơn vạn người vây công, cuối cùng suýt nữa bỏ mệnh, bị lão già tông chủ Thành Tang Tông cưỡng ép ký kết khế ước, cuối cùng bị nuôi như một con chó, sai đâu đánh đó, không chút tình người.
Cuối cùng...
... Không phân biệt được phải trái đúng sai, làm việc mù quáng thiếu tự chủ, bị đẩy rơi vào con đường vạn kiếp bất phục, chết dưới đỉnh Tru Ma, thần hồn yên diệt.
Đó là chuyện ba ngàn năm sau sẽ diễn ra...
________
Lời tác giả: Chương này dành tặng cho KeiNguyn3, salaslytherin, Remonu
Cảm ơn đã tích cực ủng hộ mỗ :v
_______
Danh Sùng Biên Cảnh, một bình nguyên kéo dài vô tận ở phía Đông đại lục Thánh Linh, sinh cơ dạt dào, bốn mùa như một đều là một mảnh xuân sắc tưng bừng.
Truyền thuyết Thánh Đông Quy thăng thiên từ đỉnh Bách Ngạn của Danh Sùng Biên Cảnh, là vị thánh thứ hai trong Bát Thánh Chân Linh của đại lục, kể từ khi Chiêu Như là người thứ tám thăng thiên, hơn vạn năm qua chưa từng có người tiếp nối, kể từ đó tám người trở thành truyền thuyết của đại lục, là nơi hướng đến của chúng tu sĩ, thành lập tám tông môn theo tám vị thánh khác nhau, ngày nay là Bát Đại Tông Môn lớn nhất trong giới tu chân.
Ngày này Danh Sùng Biên Cảnh vốn định không yên bình.
Nghe nói năm nay Dụ Diêu Môn ở phía bắc Biên Cảnh mở cửa chiêu nạp môn đồ, hai tháng trước trong nhóm đệ tử Đại lão Thái thượng thu nạp phát hiện ra truyền nhân Thụy Thú Tộc biến dị. Tình hình lúc đó là tiểu Thụy Thú gặp được cơ duyên trong bí cảnh môn phái, bất ngờ hóa hình thành Thụy Thú tiến vào ngủ say, sau ba ngày ba đêm liền bị một đệ tử đang thí luyện phát hiện.
Trong truyền thuyết Thụy Thú biến dị là thần thú đứng hàng ngũ đầu, dường như ngang hành với Long tộ̣c và Phượng tộc, sức mạnh vương giả, đặc biệt có được năng lực trị thương và chúc phúc, bất quá đó chỉ là thường thức thông dụng về bộ tộc Thụy Thú, trong một số bí thư của tông môn, Thụy Thú biến dị còn có được một năng lực đặc biệt mà kẻ nào cũng khát khao. Thứ năng lực đó nằm trong hai mắt của Thụy Thú.
Đó là tiên tri và trường sinh.
Theo sách cổ ghi lại, mắt trái của tộc Thụy Thú có được năng lực tiên tri, đoán trước vận mệnh và tương lai. Loại năng lực này của bộ tộc Thụy Thú là vô hạn, tu giả khi muốn bói quẻ hoặc thi triển thuật tiên tri, cái giá phải trả là thọ mệnh hao mòn. Nhưng với tộc Thụy Thú, tiên tri bằng mắt trái không hề tổn hao thọ mệnh, đó dường như chỉ là việc nghĩ liền hiện, rất đơn giản.
Còn mắt phải Thụy Thú lại bao hàm tinh hoa tu luyện của bản thân, chứ đựng căn nguyên sinh lực bất tận của dòng tộc, đối với Thụy Thú sinh mạng bất tận mà nói, đây chẳng là thứ quan trọng gì, nhưng đối với tu giả, bất tử là con đường không kẻ nào không theo đuổi, chạy theo như vịt, mắt phải của Thụy Thú quả thực có lực hấp dẫn rất lớn. Cũng như Long huyết Phượng huyết có thể tẩy rửa con người, tăng thọ mệnh, mắt phải của tộc Thụy Thú còn thần kỳ hơn, có thể khiến người trường sinh bất tử.
Kết quả dẫn đến đó là, bộ tộc Thụy Thú không ngừng bị nhân loại săn giết, có bắt làm khế thú, có bắt giết tại chỗ, số lượng qua nhiều năm giảm đi hơn nữa, cuối cùng năm trăm năm trước, bóng dáng của người tộc Thụy Thú không còn xuất hiện trên đại lục Thánh Linh, nơi cư trú vốn có của họ cũng trở thành một bãi hoang tàn. Có người nói bộ tộc thần thú này đã tuyệt diệt, cũng có người tin rằng họ đã ẩn cư lánh đời tránh đi săn giết của tu sĩ nhân loại.
Một giống loài dù có mạnh, cũng không địch lại được quần công liên miên không ngớt. Voi lớn mấy kiến cắn cũng chết, huống chi là nhân loại gian trá ích kỷ vì tư lợi bản thân mà chuyện gì cũng dám làm.
Tin tức về bộ tộc Thụy Thú rất nhiều, và dù có sống hay chết, bộ tộc này rất nhiều năm qua cũng đã bặt vô tung tích trên đời, rơi vào quên lãng của mọi người. Dù còn rất nhiều người nhớ thương đến loài thần thú này, cũng không còn kiên nhẫn để đi tìm nữa.
Nhưng hôm nay, thế mà ba chữ Thụy Thú tộc lại lẫn nữa quét ngang đại lục, dấy lên một hồi điên cuồng tinh phong huyết vũ.
Tiểu Thụy Thú kia bất quá chỉ là một đứa nhỏ như trẻ con năm tuổi, đáng lý với sự bảo hộ của tộc Thụy Thú, nó không phải ra nông nỗi lưu lạc vào chốn nhân loại gian trá phức tạp này, nhưng không rõ lý do vì sao lại xuất hiện, còn vào được Dụ Diêu Môn làm đệ tử dưới trướng Đại Thanh Bào Đại Thái thượng, chỉ tiếc số mệnh không ưng thuận nó, để nó gặp cơ duyên cũng để nó gặp tai họa. Khi bị phát hiện liền rơi vào khổ kiếp vạn nhân truy tung, chạy trốn khắp nơi, nơm nớp lo sợ.
Chạy trốn liên tục hai tháng như vậy, tiểu Thụy Thú lớn chỉ như một đứa bé năm tuổi bị vây đến phía nam Danh Sùng Biên Cảnh, cuối cùng tử thủ trong một vùng của dãy Vạn Lý Sơn, không biết học từ đâu ra hay vốn là thiên phú của dòng tộc, bày được một đại trận hộ pháp cản trở lại tiến công của chúng tu sĩ, cuối cùng tạo ra một thế chết bị toàn cục vây công.
Hôm nay là ngày thứ chín kể từ khi chúng tu giả tề tụ xung quanh đại trận, sau nhiều ngày liên tiếp phối hợp tấn công, đại trận mượn thiên địa linh khí thổ nhưỡng giàu có trên địa hình cuối cùng cũng lộ ra điểm yếu, ngày này là ngày quyết định, toàn bộ hơn hai vạn tu sĩ có mặt hiện tại đều đang đợi chính ngọ buông xuống, chuẩn bị hợp lực tấn công lần cuối cùng.
Trong khi đó đại tháp do pháp bảo biến thành ở đầu tuyến trận doanh, lại là một màn phong cảnh khác.
Trái ngược với loại không khí hỗn loạn nhốn nháo của đám người bên ngoài, bên trong đại tháp, tám đại tông chủ của Bát Đại Tông Môn đang tề tụ nhàn nhã chơi cờ, uống trà trò chuyện. Hiển nhiên trong mắt bọn họ, tiểu Thụy Thú kia đã là vật trong tay, chỉ là một con thú con chưa thành niên, cho dù vừa sinh ra đã là thần thú cũng không ảnh hưởng được bao nhiêu. Đám kiến hôi phía dưới muốn nhốn nháo cứ nhốn nháo, thứ không có năng lực, một cái liếc mắt bọn họ cũng lười bố thí cho, bây giờ cứ việc tranh đoạt, để bọn họ ở đâu xem một hồi hí kịch cũng coi như là một cách giải sầu hữu dụng.
Điều sau đó mà bọn họ cần làm là, Thụy Thú thì cũng chỉ có một, mà ở đây lại có tận tám người, tranh chấp hiển nhiên là chuyện thường. Đến phút cuối bọn họ đánh nhau một hồi phân thắng thua, Thụy Thú ai thắng liền thuộc về người đó, coi như là công bằng không tranh chấp lẫn nhau.
Còn về việc sau khi có được Thụy Thú rồi, giữ được nó hay không lại là một vấn đề khác, ở đây cũng không ai dám nói ra đảm bảo sẽ không cướp giữa đường.
Khốc Tu là tông chủ của Thành Tang Đại tông môn, tuổi nằm ngưỡng ngàn, đại khái gương mặt trẻ tuấn dật kia, không ai nhìn ra được tuổi tác của lão. Tông môn của lão theo đạo vị Thánh đầu tiên thăng thiên ở đại lục.
Tám tông môn bao gồm Thành Tang, Đông Quy, Tiêu Dao, Bồ Mệnh, Cát Chu, Thiên Đô, Nhược Mị và Chiêu Như.
Trên đại lục Thánh Linh, Tông môn là tồn tại đỉnh phong, tiếp đến là Môn phái, dưới nữa là các Phong, cuối cùng là Chi Phong.
Hiện tại ngoài tám vị tông chủ, bên ngoài kia còn tụ tập hơn mười môn phái của Danh Sùng Biên Cảnh biết tin chạy đến. Mặc dù lũ người đó đều biết không giành được bát canh với Bát Đại Tông Môn, nhưng tư dục không ai không có, kẻ nào cũng đều ôm theo may mắn đua nhau chạy tới. Không ăn được canh, ít nhất cũng phải vớt được cặn.
Chính ngọ gần tới. Mặt trời trên cao chói mắt kinh người.
Bên trong mắt trận.
Ma Bắc Mạn mở choàng mắt. Ánh sáng từ đôi đồng tử đỏ như máu bắn ra từng luồng sát khí kinh người.
Mà linh khí xung quanh, theo đôi mắt mở ra của Ma Bắc Mạn cũng dần dần tụ lại, từng chút từng chút bổ sung vào đại trận trên mặt đất, đường mây trên trời cũng bắt đầu có những đường di chuyển kỳ lạ, vô thanh vô tức không.
"Sâu bọ phiền phức." Cánh môi Ma Bắc Mạn khẽ mở, hừ lạnh phun ra một câu, tư thế ngồi hướng thiên sau khi niệm quyết một vòng chu thiên thu hồi linh lực cuồng bạo trong cơ thể liền đứng dậy.
Vóc dáng chỉ là một hài đồng năm tuổi bụ bẫm đáng yêu, da mềm thịt nộn, môi hồng răng trắng, phấn điêu ngọc mài. Rõ ràng nhìn một cái người người đều yêu, nhưng ánh mắt kia, thật khiến người khác rét lạnh thấu xương.
Bàn tay trẻ con mềm nộn phủi bụi vốn không có trên vạt áo, sau đó Ma Bắc Mạn ngẩng đầu nhìn trời, mắt phượng híp lại, viền mắt rõ nét nhìn cực sắc bén, bên trong con ngươi đỏ không một tia sáng phản chiếu, dường như ánh sáng của đất trời đều bị một vách màng mỏng chặn lại, không ánh được tới đáy.
Thế giới này vốn đã sớm chết trong mắt hắn.
Hoặc giả... hắn sớm đã không còn trên đời này.
Ma Bắc Mạn thở nhẹ một hơi, đồng tử đỏ như máu lóe lên sắc lạnh. Vừa oán hận, lại vừa lạnh lẽo.
Hắn còn nhớ rất rõ, ngày này kiếp trước, bị hơn vạn người vây công, cuối cùng suýt nữa bỏ mệnh, bị lão già tông chủ Thành Tang Tông cưỡng ép ký kết khế ước, cuối cùng bị nuôi như một con chó, sai đâu đánh đó, không chút tình người.
Cuối cùng...
... Không phân biệt được phải trái đúng sai, làm việc mù quáng thiếu tự chủ, bị đẩy rơi vào con đường vạn kiếp bất phục, chết dưới đỉnh Tru Ma, thần hồn yên diệt.
Đó là chuyện ba ngàn năm sau sẽ diễn ra...
________
Lời tác giả: Chương này dành tặng cho KeiNguyn3, salaslytherin, Remonu
Cảm ơn đã tích cực ủng hộ mỗ :v
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất