Chương 42: Sư huynh đệ nói chuyện (1)
☆ Chương 42: Sư huynh đệ nói chuyện (1)
----------------Editor: Mèo----------
Đang nói, Tô Chính Lượng nhìn thấy Lâm Tích Lạc bước vào, tiếu ý trên mặt dần thu lại, lộ ra một chút không thoải mái. Cậu không nói gì, trực tiếp đi vào phòng bếp, rót hai cốc nước, để trên bàn trà phòng khách, sau đó an vị một mình một người ngồi trong góc ghế sa lông.
Tô mama vui tươi hớn hở nói, "Hôm nay thật đúng là trùng hợp, Tiểu Lâm cùng Tiểu Du lại cùng đến thăm, " nghiêng đầu, bà nói với Tô Chính Lượng, "Tiểu Lượng, sao không giới thiệu Tiểu Du với Thanh Thanh và Tiểu Lâm?"
Tô Chính Thanh lập tức bắt đề tài, "Mẹ, con cùng Tích Lạc đều biết Du tiên sinh. Chẳng lẽ mẹ quên rồi sao, lần trước Du tiên sinh cùng Tiểu Lượng làm hội thảo còn có Tích Lạc hỗ trợ, hơn nữa Du tiên sinh lại còn là đàn anh của Tích Lạc, bọn họ rất thân nha."
"Tiểu Lượng, hóa ra các con đều quen biết, thật đúng là trùng hợp!"
Du Thiếu Kỳ phụ họa, "Đúng vậy, bác gái, con cùng Tích Lạc còn có Chính Lượng là bạn tốt nhiều năm, Tích Lạc, anh nói đúng chứ?"
Lâm Tích Lạc vẻ mặt tự nhiên cầm chén nước, uống một hơi, "Du sư huynh nói đúng."
Đặt chén nước xuống, Lâm Tích Lạc cùng Du Thiếu Kỳ khẽ liếc mắt nhìn đối phương, hai tầm mắt của hai người giao nhau, liền mơ hồ xuất hiện tình trạng giương cung bạt kiếm.
Mấy người hàn huyên vài câu, Tô mama cười hướng Lâm Tích Lạc nói, "Tiểu Lâm, nghe Thanh Thanh nói lúc bác nằm viện đều là do một tay con thu xếp, thật sự là cám ơn con."
Tô Chính Thanh nửa đùa nửa thật, "Mẹ thật là, Tích Lạc tất nhiên là phải quan tâm mẹ rồi, " quay đầu, cười khẽ nhìn về Lâm Tích Lạc dương dương đôi mi thanh tú, "Tích Lạc, anh nói phải không?"
"Bác gái, bác quá lời rồi, đây là chuyện con nên làm."
Tô mama vừa lòng gật đầu, sau đó lại hỏi, "Gần đây công ty rất bận sao?"
Lâm Tích Lạc buông chén nước, ghé mắt nhìn Tô Chính Lượng ngồi trong góc, thản nhiên đáp, "Vẫn vậy thôi ạ."
Tô Chính Thanh như nghĩ tới điều gì, vội vàng hỏi, "Đúng rồi Tích Lạc, em nghe người trong công ty nói tập đoàn của anh cùng Cố gia đang đầu tư xây một khu dân cư ở khu Tây S thành, vốn là sẽ đàm phán vào đầu tháng tới, hiện tại lại bị gác lại, xảy ra chuyện gì sao?"
Tô Chính Lượng nghe thấy Tô Chính Thanh hỏi như vậy, tò mò nhìn về phía Lâm Tích Lạc, chỉ thấy lông mi anh tuấn của đối phương khẽ giật giật, "Xin lỗi, việc nội bộ, anh không thể nói."
"Hứ, " Tô Chính Thanh bĩu môi, cúi đầu ăn nho.
Tô Chính Lượng ngồi ngốc ở một góc thấy không khí trong phòng có chút ngột ngạt, cậu rốt cục từ trong góc đi ra, "Khó được hôm nay tất cả mọi người đến đông đủ, không bằng chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi?"
"Được nha, " Tô Chính Thanh không chút do dự đáp ứng, lôi kéo cánh tay Lâm Tích Lạc, "Tích Lạc, đi cùng đi mà?"
Lâm Tích Lạc nhìn về phía Tô Chính Lượng, lại liếc mắt thấy vẻ mặt phức tạp Du Thiếu Kỳ, xoa xoa cằm tỏ vẻ đồng ý.
Tô mama đối với đề nghị của Tô Chính Lượng không có ý kiến, bà mỉm cười nói với Du Thiếu Kỳ, "Tiểu Du, cơ hội khó có được, ở lại cùng ăn đi?"
Du Thiếu Kỳ tựa hồ có chút không cao hứng, y do dự một chút, cuối cùng từ chối, "Bác gái, Chính Lượng, thật có lỗi, hôm nay khả năng không được."
Tô Chính Lượng có chút thất vọng, cậu hoàn toàn không dự đoán được Du Thiếu Kỳ lại sẽ cự tuyệt lời mời của mình, "Vậy thì để hôm khác vậy."
"Là tôi, " Lâm Tích Lạc lấy điện thoại đi đến cửa sổ bên kia, ấn nút nghe, mím chặt môi, "Tôi biết, cậu cứ dựa theo yêu cầu của họ làm, đợi đến lúc thích hợp, tôi sẽ bàn bạc lại với họ."
Cúp điện thoại, Lâm Tích Lạc quay lại xin lỗi, "Bác gái, Thanh Thanh, tập đoàn có chút chuyện, bữa cơm hôm nay e rằng không thể ăn cùng ba người, không bằng để ngày khác vậy."
Tô mama cùng Tô Chính Thanh hiển nhiên cảm thấy vô cùng mất mát, bất quá cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Sau đó, mọi người ngồi một lúc, tùy ý nói vài câu, Du Thiếu Kỳ cùng Lâm Tích Lạc liền đứng dậy rời đi.
Đợi hai người đó rời đi, ba người tùy ý ăn chút đồ, Tô mama trở lại trong phòng nghỉ ngơi, Tô Chính Thanh thì rầu rĩ không vui về nhà.
Tô Chính Lượng ngồi trong phòng khách, đối với màn phát sinh vừa rồi, trong lòng có chút không thoải mái.
Kế hoạch ban đầu chính là, Du Thiếu Kỳ đến thăm mẹ cậu, sau đó ba người sẽ cùng nhau ăn một bữa, đang êm đẹp lại bị sự xuất hiện của Lâm Tích Lạc phá hỏng.
Bằng vào hiểu biết của cậu với Du Thiếu Kỳ, có thể cảm giác được, Du Thiếu Kỳ cũng không có quá thích Lâm Tích Lạc, cho nên mới cự tuyệt đề nghị của cậu.
Vừa nghĩ tới Lâm Tích Lạc, Tô Chính Lượng lại cảm thấy vô cùng phiền não.
Lâm Tích Lạc, vì cái gì anh ta cứ lần lượt vô tình hoặc hữu ý can thiệp vào cuộc sống của cậu, chẳng những kiểm soát cậu, còn muốn phá hỏng cậu kết bạn với người khác? Mình rốt cục phải làm thế nào mới thoát khỏi anh ta?
Mặt khác, Lâm Tích Lạc cùng Du Thiếu Kỳ một trước một sau rời khỏi nhà Tô Chính Lượng. Rời khỏi tiểu khu, Lâm Tích Lạc thả chậm bước chân, nghiêng người hướng Du Thiếu Kỳ mở miệng nói, "Du sư huynh, khó được hôm nay chạm mặt, nếu anh không có việc gấp, không bằng chúng ta thừa dịp này liền cùng nhau nói chuyện?"
Du Thiếu Kỳ sắc mặt bình tĩnh, "Chủ tịch Lâm, không phải tập đoàn cậu còn có việc gấp sao?"
Lâm Tích Lạc lắc lắc ngón tay, "Cũng không hẳn là gấp, tôi đã sớm muốn cùng Du sư huynh hảo hảo nói chuyện một chút, hôm nay thật là một cơ hội tốt, không biết Du sư huynh có đồng ý?"
Du Thiếu Kỳ trầm giọng, "Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh."
----------------Editor: Mèo----------
Đang nói, Tô Chính Lượng nhìn thấy Lâm Tích Lạc bước vào, tiếu ý trên mặt dần thu lại, lộ ra một chút không thoải mái. Cậu không nói gì, trực tiếp đi vào phòng bếp, rót hai cốc nước, để trên bàn trà phòng khách, sau đó an vị một mình một người ngồi trong góc ghế sa lông.
Tô mama vui tươi hớn hở nói, "Hôm nay thật đúng là trùng hợp, Tiểu Lâm cùng Tiểu Du lại cùng đến thăm, " nghiêng đầu, bà nói với Tô Chính Lượng, "Tiểu Lượng, sao không giới thiệu Tiểu Du với Thanh Thanh và Tiểu Lâm?"
Tô Chính Thanh lập tức bắt đề tài, "Mẹ, con cùng Tích Lạc đều biết Du tiên sinh. Chẳng lẽ mẹ quên rồi sao, lần trước Du tiên sinh cùng Tiểu Lượng làm hội thảo còn có Tích Lạc hỗ trợ, hơn nữa Du tiên sinh lại còn là đàn anh của Tích Lạc, bọn họ rất thân nha."
"Tiểu Lượng, hóa ra các con đều quen biết, thật đúng là trùng hợp!"
Du Thiếu Kỳ phụ họa, "Đúng vậy, bác gái, con cùng Tích Lạc còn có Chính Lượng là bạn tốt nhiều năm, Tích Lạc, anh nói đúng chứ?"
Lâm Tích Lạc vẻ mặt tự nhiên cầm chén nước, uống một hơi, "Du sư huynh nói đúng."
Đặt chén nước xuống, Lâm Tích Lạc cùng Du Thiếu Kỳ khẽ liếc mắt nhìn đối phương, hai tầm mắt của hai người giao nhau, liền mơ hồ xuất hiện tình trạng giương cung bạt kiếm.
Mấy người hàn huyên vài câu, Tô mama cười hướng Lâm Tích Lạc nói, "Tiểu Lâm, nghe Thanh Thanh nói lúc bác nằm viện đều là do một tay con thu xếp, thật sự là cám ơn con."
Tô Chính Thanh nửa đùa nửa thật, "Mẹ thật là, Tích Lạc tất nhiên là phải quan tâm mẹ rồi, " quay đầu, cười khẽ nhìn về Lâm Tích Lạc dương dương đôi mi thanh tú, "Tích Lạc, anh nói phải không?"
"Bác gái, bác quá lời rồi, đây là chuyện con nên làm."
Tô mama vừa lòng gật đầu, sau đó lại hỏi, "Gần đây công ty rất bận sao?"
Lâm Tích Lạc buông chén nước, ghé mắt nhìn Tô Chính Lượng ngồi trong góc, thản nhiên đáp, "Vẫn vậy thôi ạ."
Tô Chính Thanh như nghĩ tới điều gì, vội vàng hỏi, "Đúng rồi Tích Lạc, em nghe người trong công ty nói tập đoàn của anh cùng Cố gia đang đầu tư xây một khu dân cư ở khu Tây S thành, vốn là sẽ đàm phán vào đầu tháng tới, hiện tại lại bị gác lại, xảy ra chuyện gì sao?"
Tô Chính Lượng nghe thấy Tô Chính Thanh hỏi như vậy, tò mò nhìn về phía Lâm Tích Lạc, chỉ thấy lông mi anh tuấn của đối phương khẽ giật giật, "Xin lỗi, việc nội bộ, anh không thể nói."
"Hứ, " Tô Chính Thanh bĩu môi, cúi đầu ăn nho.
Tô Chính Lượng ngồi ngốc ở một góc thấy không khí trong phòng có chút ngột ngạt, cậu rốt cục từ trong góc đi ra, "Khó được hôm nay tất cả mọi người đến đông đủ, không bằng chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi?"
"Được nha, " Tô Chính Thanh không chút do dự đáp ứng, lôi kéo cánh tay Lâm Tích Lạc, "Tích Lạc, đi cùng đi mà?"
Lâm Tích Lạc nhìn về phía Tô Chính Lượng, lại liếc mắt thấy vẻ mặt phức tạp Du Thiếu Kỳ, xoa xoa cằm tỏ vẻ đồng ý.
Tô mama đối với đề nghị của Tô Chính Lượng không có ý kiến, bà mỉm cười nói với Du Thiếu Kỳ, "Tiểu Du, cơ hội khó có được, ở lại cùng ăn đi?"
Du Thiếu Kỳ tựa hồ có chút không cao hứng, y do dự một chút, cuối cùng từ chối, "Bác gái, Chính Lượng, thật có lỗi, hôm nay khả năng không được."
Tô Chính Lượng có chút thất vọng, cậu hoàn toàn không dự đoán được Du Thiếu Kỳ lại sẽ cự tuyệt lời mời của mình, "Vậy thì để hôm khác vậy."
"Là tôi, " Lâm Tích Lạc lấy điện thoại đi đến cửa sổ bên kia, ấn nút nghe, mím chặt môi, "Tôi biết, cậu cứ dựa theo yêu cầu của họ làm, đợi đến lúc thích hợp, tôi sẽ bàn bạc lại với họ."
Cúp điện thoại, Lâm Tích Lạc quay lại xin lỗi, "Bác gái, Thanh Thanh, tập đoàn có chút chuyện, bữa cơm hôm nay e rằng không thể ăn cùng ba người, không bằng để ngày khác vậy."
Tô mama cùng Tô Chính Thanh hiển nhiên cảm thấy vô cùng mất mát, bất quá cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Sau đó, mọi người ngồi một lúc, tùy ý nói vài câu, Du Thiếu Kỳ cùng Lâm Tích Lạc liền đứng dậy rời đi.
Đợi hai người đó rời đi, ba người tùy ý ăn chút đồ, Tô mama trở lại trong phòng nghỉ ngơi, Tô Chính Thanh thì rầu rĩ không vui về nhà.
Tô Chính Lượng ngồi trong phòng khách, đối với màn phát sinh vừa rồi, trong lòng có chút không thoải mái.
Kế hoạch ban đầu chính là, Du Thiếu Kỳ đến thăm mẹ cậu, sau đó ba người sẽ cùng nhau ăn một bữa, đang êm đẹp lại bị sự xuất hiện của Lâm Tích Lạc phá hỏng.
Bằng vào hiểu biết của cậu với Du Thiếu Kỳ, có thể cảm giác được, Du Thiếu Kỳ cũng không có quá thích Lâm Tích Lạc, cho nên mới cự tuyệt đề nghị của cậu.
Vừa nghĩ tới Lâm Tích Lạc, Tô Chính Lượng lại cảm thấy vô cùng phiền não.
Lâm Tích Lạc, vì cái gì anh ta cứ lần lượt vô tình hoặc hữu ý can thiệp vào cuộc sống của cậu, chẳng những kiểm soát cậu, còn muốn phá hỏng cậu kết bạn với người khác? Mình rốt cục phải làm thế nào mới thoát khỏi anh ta?
Mặt khác, Lâm Tích Lạc cùng Du Thiếu Kỳ một trước một sau rời khỏi nhà Tô Chính Lượng. Rời khỏi tiểu khu, Lâm Tích Lạc thả chậm bước chân, nghiêng người hướng Du Thiếu Kỳ mở miệng nói, "Du sư huynh, khó được hôm nay chạm mặt, nếu anh không có việc gấp, không bằng chúng ta thừa dịp này liền cùng nhau nói chuyện?"
Du Thiếu Kỳ sắc mặt bình tĩnh, "Chủ tịch Lâm, không phải tập đoàn cậu còn có việc gấp sao?"
Lâm Tích Lạc lắc lắc ngón tay, "Cũng không hẳn là gấp, tôi đã sớm muốn cùng Du sư huynh hảo hảo nói chuyện một chút, hôm nay thật là một cơ hội tốt, không biết Du sư huynh có đồng ý?"
Du Thiếu Kỳ trầm giọng, "Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất