Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 44: Sư huynh đệ nói chuyện (3)

Trước Sau
☆ Chương 44: Sư huynh đệ nói chuyện (3)

------------------Editor: Mèo--------------

Lâm Tích Lạc cái gì cũng không có nói, chính là bình tĩnh nhìn về phía trước, trong mắt toát ra vẻ mặt say đắm cùng say mê khiến Du Thiếu Kỳ trợn mắt há hốc mồm.

Nửa ngày, bàn tay nắm chặt của Du Thiếu Kỳ mới thả lỏng, ý cười lạnh như băng dần dần hiện lên, "Tôi cuối cùng đã hiểu, vì cái gì Tô Chính Thanh lại là bạn gái cậu. Nếu tôi đoán không sai, từu lúc bắt đầu cho đến bây giờ, cậu cũng chỉ đem cô ấy biến thành thế thân cho Tô Chính Lượng, chỉ là muốn thông qua nàng có thể tìm thấy chút ít hình bóng của Tô Chính Lượng. Không chỉ có như thế, cậu còn dùng cái thân phận này, dây dưa không tha Tô Chính Lượng, Lâm Tích Lạc, kế hoạch này của cậu vô cùng hoàn mỹ."

Ngày ấy, lần đầu tiên nhìn thấy Tô Chính Thanh, trong đầu hắn chính là hiện lên khuôn mặt củaTô Chính Lượng sao? Chẳng lẽ hắn chỉ là muốn thông qua Tô Chính Thanh tìm thấy chút hình bóng của Tô Chính Lượng sao?

Còn mấy cái hành động mất kiểm soát của hắn, cùng với những cảm xúc khó nói, chẳng lẽ là bởi vì hắn còn yêu Tô Chính Lượng sao?

Hàng chục nghi vấn trong đầu hắn mấy ngày qua chỉ nhờ mấy lời của Du Thiếu Kỳ, khiến Lâm Tích Lạc trong khoảnh khắc hoàn toàn tỉnh ngộ.

Nếu thật sự như lời Du Thiếu Kỳ nói, hắn nên đối mặt với tình cảm dành cho Tô Chính Lượng thế nào? Còn Tô Chính Thanh lại nên làm cái gì bây giờ?

Lâm Tích Lạc có chút rối rắm.

Lâm Tích Lạc, từ khi nào mày lại trở nên do dự như vậy? Nếu mày đã xác định mày yêu Tô Chính Lượng, thì nhanh chóng nên cùng Tô Chính Thanh chia tay, để tránh bản thân mắc thêm sai lầm. Có lẽ đối với cô ấy có chút tàn nhẫn, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể làm như vậy.

Du Thiếu Kỳ lẳng lặng quan sát Lâm Tích Lạc khi thì cau mày rậm, khi thì mặt u ám bất định, màu đen trong mắt tràn ngập xem thường, "Quả nhiên bị tôi nói trúng rồi."

Lâm Tích Lạc nhìn chằm chằm Du Thiếu Kỳ, câu môi, "Du sư huynh, có lẽ anh nói đúng, tôi quả thực vẫn còn rất yêu Tô Chính Lượng. Nếu như tôi hiện tại muốn theo đuổi em ấy, vậy anh nói xem tôi nên làm như thế nào?"

Du Thiếu Kỳ đột nhiên đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm người đối diện, màu đen trong mắt tràn ngập xem thường cùng phẫn nộ, "Tôi tuyệt đối không cho cậu làm như vậy! Nếu như cậu thật sự yêu thương em ấy, lúc trước không nên ném em ấy đi. Bởi vì cậu, khiến em ấy thay đổi hoàn toàn cuộc sống của chính mình. Loại vong ân phụ nghĩa như cậu, lấy tư cách gì để theo đuổi em ấy? Chỉ cần Du Thiếu Kỳ tôi còn sống một ngày, cậu đừng hòng cướp Tô Chính Lượng khỏi tay tôi!" . Truyện Ngôn Tình

Lâm Tích Lạc cười lạnh, "Nếu Du sư huynh đã nói như vậy, chúng ta liền mỏi mắt mong chờ, nhìn xem rốt cuộc ai mới là người thắng cuộc."



* * * * * * * * * *

Chiếc Audi màu đen, chậm rãi dừng ở tiểu khu.

Mở cửa, bật đèn, cởi giày, Lâm Tích Lạc vào nhà.

Mở tủ lạnh, lấy một lon bia, hắn ngồi xuống ghế sa lông, uống ừng ực, khoang miệng tràn ngập vị cay rát cùng lạnh lẽo. Một ít chất lỏng chưa kịp nuốt, theo khóe miệng, chậm rãi trườn xuống cổ, để lại một chút dấu vết trên cổ áo.

Liên tiếp lại uống vài hớp, ngửa người ra sau, Lâm Tích Lạc đem cả người hãm thật sâu trong ghế.

Từng chuyện trong mấy thàng này chậm rãi lướt qua, khuôn mặt thanh tú của Tô Chính Lượng, ẩn nhẫn, sinh khí, kinh hoàng, các loại biểu tình đều không ngừng chuyển động trong tâm trí.

Từ thái độ không tự nhiên của Tô Chính Lượng đối với hắn, có lẽ tình cảm của em ấy đối với mình còn chưa hoàn toàn tiêu tán. Chính là bởi vì từng bị mình tổn thương sâu sắc, mới dẫn đến nội tâm của em ấy vô cùng bất an, cùng với khuyết thuyết cảm giác an toàn, mà lần thứ hai mình xuất hiện, em ấy vô cùng thất kinh. Em ấy hiện tại, giống như con nhím đang sợ hãi, đối mặt với mình sẽ cuộn lại thành vòng, đem toàn bộ gai nhọn đối diện với minh. Bởi vậy, cho dù vẫn còn tình cảm, em ấy cũng nhất định sẽ quả quyết cự tuyệt mình theo đuổi lần hai.

Cùng Du Thiếu Kỳ nói chuyện, khiến Lâm Tích Lạc ý thức được tình cảm chính mình đối với Tô Chính Lượng vẫn chưa chết. Trái lại, so với quá khứ, lại càng thêm sâu đậm. Cho dù Tô Chính Lượng đối với hắn đối địch, cho dù rất khó có thể đánh vỡ cục diện bế tắc, hắn cũng muốn khiến cho Tô Chính Lượng lần thứ hai yêu hắn. Cho dù bị người khác nói vong ân phụ nghĩa cũng được, âm hiểm giả dối cũng thế, hắn đều không sợ hãi.

Bất quá, Du Thiếu Kỳ sao lại biết chuyện 6 năm trước?

Theo như hiểu biết của hắn với Tô Chính Lượng thì tuyệt đối không có khả năng cậu đem chuyện ấy tiết lộ cho bất luận kẻ nào. Chẳng lẽ, Du Thiếu Kỳ ở trong bóng tối tiến hành điều tra?

Nhưng y mới đến S thành không lâu, vòng xã giao cũng chưa rộng, người y nhận thức cũng chỉ quanh quẩn là giới văn nghệ sĩ. Hơn nữa, theo quan sát của hắn, Du Thiếu Kỳ đối với Tô Chính Lượng đặc biệt quan tâm, quả thật vượt xa giới hạn tình bạn. Chỉ cần nhìn thây phản ứng kịch liệt vừa rồi của y, nhất định y ôm loại tâm tư bất chính với Tô Chính Lượng.

Y nhìn có vẻ là người ổn trọng bình thản, kì thực tâm cơ rất sâu, ngay cả bản thân hắn, trong lúc nhất thời cũng khó nhìn thấu người này. Không biết y bị chọc tức như vậy, sẽ làm ra những thứ gì, nghĩ đến đây, Lâm Tích Lạc trong lòng có một tia ẩn ẩn bất an.

Du Thiếu Kỳ, nếu anh đã biết hành động tiếp theo của tôi, vậy anh sẽ định làm gì đây?

Hai mắt trầm xuống, những cảm xúc phức tạp không nói thành lời trỗi dậy, như vô số ánh sao, rải rác trong Dải Ngân Hà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau