Chương 68: Anh yêu em (2)
Trong lòng như bị người ta hung hăng nhéo một chút, bi thương khó có thể che dấu từ đáy mắt Lâm Tích Lạc chợt lóe mà qua, "Lượng, thực xin lỗi, anh cũng là vì bất đắc dĩ."
Tô Chính Lượng không tin lắc đầu, "Cho dù ở trong mơ, anh vẫn muốn gạt em sao, tựa như 6 năm trước, anh đem toàn bộ tình yêu của em ra đánh đổi?"
Lâm Tích Lạc thật sự không biết nên làm gì, hắn chỉ có thể không ngừng biện giải, "Lượng, anh không có lừa em, anh thật sự rất yêu em, rốt cuộc em muốn anh làm gì mới chịu tin tưởng anh?"
Tô Chính Lượng gắt gao bắt lấy áo Lâm Tích Lạc, không ngừng lắc đầu, "Em không biết, em chỉ hi vọng mình mãi mãi không tỉnh mộng, vĩnh viễn cũng không tỉnh... Nhưng mà Tích Lạc, mộng chung quy vẫn là mộng, chờ em tỉnh lại, cái gì đều không còn, anh vẫn như cũ là vị hôn phu của người khác... Hơn nữa một ngày nào đó, anh sẽ trở thành chống người khác, đến lúc đó, em phải làm sao giờ? Anh nói cho em biết, em phải làm sao giờ?"
Lâm Tích Lạc nhìn Tô Chính Lượng thống khổ bất kham, chính mình lại không thể làm gì, chỉ có thể một lần rồi một lần an ủi cậu, "Lượng, sẽ không, sẽ không, anh hứa với em, anh tuyệt đối sẽ không để chuyện này phát sinh, ngày này tuyệt đối sẽ không tới."
Lực đạo trong tay Tô Chính Lượng dần dần tăng, thanh âm buồn bã càng ngày càng kích động, "Vô ích thôi, anh hứa với em cái gì, tất cả cũng đều là trong mộng, chờ khi em tỉnh dậy, anh vẫn là người thừa kế Lâm thị, còn em chỉ là một giáo sư đại học bình thường."
Nói đến đây, Tô Chính Lượng thê thảm cười cười, "Hơn nữa, em còn là đồng tính luyến ái. Trong mắt người đời, người đồng tính như em chính là biến thái. Tích Lạc, anh biết không, em đã từng hy vọng rất nhiều, hy vọng mình là một người bình thường giống như bao người khác, như vậy có thể cùng người mình thích quang minh chính đại mà tay trong tay đi với nhau, được bạn bè cùng người nhà chúc phúc. Nhưng mà em làm không được, em không có cách nào thích nữ nhân, loại cảm giác này, sợ hãi bị người khác phát hiện, nỗi sợ hãi này thế mà đi theo em hơn 20 năm, hơn nữa sẽ vĩnh viễn theo em, cho đến chết. Tích Lạc, anh nói xem, em khi nào thì mới có thể không cần phải lo lắng hãi hùng, giống như người khác sống một cuộc sống bình thường?"
Nghe Tô Chính Lượng lần đầu tiên đem thống khổ trong lòng từ đầu chí cuối mà nói ra, Lâm Tích Lạc chỉ cảm thấy ngực đau đớn dị thường, hắn vuốt ve khuôn mặt Tô Chính Lượng muốn cho cậu tỉnh dậy, "Lượng, đừng nói nữa, anh không muốn nghe em hồ ngôn loạn ngữ thêm nưuax."
Tô Chính Lượng nắm tay Lâm Tích Lạc, "Em không có nói quàng, đây là sự thật. Tích Lạc, có lẽ... Chúng ta từ khi bắt đầu đã là một sai lầm. Nếu năm đó, em không thích anh, có lẽ, hôm nay em sẽ không phải thống khổ như vậy..."
Lâm Tích Lạc thấy Tô Chính Lượng có ý nản lòng thoái chí, vội vàng nói, "Không, Lượng, anh không cho rằng quan hệ giữa chúng ta là một sai lầm, vô luận em là nam hay nữ, anh vẫn yêu em, bởi vì em là Tô Chính Lượng, trên thế giới này, em là Tô Chính Lượng độc nhất vô nhị."
Tô Chính Lượng chua xót gợi lên khóe miệng, "Tích Lạc, em quả nhiên là đang nằm mơ, nếu ở hiện thực anh chắc sẽ không bao giờ nói lời này vưới em."
"Đứa ngốc, em không có nằm mơ, " Lâm Tích Lạc nhẹ nhàng nắm lấy tay Tô Chính Lượng, xoa lên hai má của mình, "Em sờ xem."
Tô Chính Lượng khuôn mặt góc cạnh rõ ràng kia, rũ mắt lẩm bẩm nói, "Em thật sự có thể chạm vào mặt anh, khiến em cảm thấy giấc mơ này thực chân thật, khiến em không bao giờ muốn tỉnh lại, cứ như vậy cùng anh vĩnh viễn một chỗ... Hơn 6 năm, em thường mơ thấy thời gian vui vẻ trước đây, mơ thấy chính mình giống như đêm nay có thể cảm thụ được thân nhiệt rõ ràng của anh."
"Tích Lạc, hãy để cho giấc mơ hôm nay của em thành kí ức sâu đậm nhất..."
Tô Chính Lượng nở nụ cười, sau đó cậu chủ động giang hai tay, dùng sức quàng lên cổ Lâm Tích Lạc, há mồm hướng môi Lâm Tích Lạc hung hăng hôn.
Động tác bất ngờ của Tô Chính Lượng khiếnLâm Tích Lạc ngây ngẩn cả người, sau đó hắn lập tức phản ứng, gắt gao đỡ lấy thắt lưng cậu, mặc cho Tô Chính Lượng gặm loạn trên mặt mình, màu đen trong mắt lộ ra vẻ thương cảm cùng yêu thương.
Tô Chính Lượng không cần tốn nhiều sức liền cạy mở miệng Lâm Tích Lạc, vươn đầu lưỡi ở trong miệng Lâm Tích Lạc vụng về mà ra vào. Đang lúc cậu muốn tiếp tục, đối phương bỗng nhiên đổi khách thành chủ, đầu lưỡi hữu lực quấn lấy đầu lưỡi cậu, hút mạnh.
"Ngô..."
Đầu lưỡi Tô Chính Lượng bị đối phương đối đãi như vậy, cảm giác tê rần dần truyền đến, cậu nheo lại đôi mắt hẹp dài, không vui mà hừ một tiếng, muốn khép miệng lại. Ai ngờ đối phương không muốn nụ hôn này chấm dứt, đầu lưỡi hữu lực lưỡi nhẹ nhàng đẩy, cùng với tiếng nước "Chậc chậc", cái lưỡi linh hoạt mà thô bạo sớm đã chui vào trong miệng Tô Chính Lượng, mang theo mùi thuốc lá quen thuộc đảo qua mỗi một ngóc ngách, kích thích các dây thần kinh nhạy cảm trong miệng cậu.
Nụ hôn qua đi, Tô Chính Lượng khẽ nhếch miệng, nước bọt từ trong miệng trào ra, theo cổ, trườn xuống da thịt bởi vì sốt nhẹ mà phiếm hồng, trông vô cùng tình sắc.
Lâm Tích Lạc nhả ra, lẳng lặng nhìn chăm chú vào ánh mắt mê ly của đối phương cùng đôi môi có chút sưng đỏ, kìm chế không hôn cậu lần nữa.
Tô Chính Lượng thích ý hưởng thụ nụ hôn nồng nhiệt, trong lòng dần dần dâng lên dục vọng khó có thể che giấu. Bỗng nhiên, cậu đột nhiên buông Lâm Tích Lạc ra, không biết lấy khí lực từ đâu, đẩy ngã hắn xuống giường.
"Lượng!"
Lâm Tích Lạc chưa kịp phản ứng, Tô Chính Lượng đã đè lên thân hắn, hai tay mân mê lỗ tai Lâm Tích Lạc, thở hồng hộc cúi xuống, cọ chóp mũi của mình vào chóp mũi hắn.
Sau đó, mang theo tiếng nói dày đặc tình dục ghé vào lỗ tai hắn nói, "Tích Lạc, em muốn anh..."
"Lượng, em..."
Lâm Tích Lạc luôn giữ vị trí chủ động, thật không ngờ mình sẽ rơi vào thế bị động, hắn ngạc nhiên nhìn ánh mắt Tô Chính Lượng bị dục vọng chi phối, trong nháy mắt haoif nghi bản thân chắc chắn là đang mơ. Cũng không chờ hắn đáp ứng, hắn đã cảm thấy một trận nóng bỏng trên bụng, hạ thể chậm rãi bị ma sát, khiến hắn ý thức được đây tuyệt đối không phải là mơ, chính mình hiện tại thật sự là nằm dưới thân Tô Chính Lượng.
Tô Chính Lượng sâu kín nhướng mày, vươn ra đầu ngón tay điểm điểm lên điểm yếu của Lâm Tích Lạc, trêu đùa, "Tích Lạc, anh xem, nó cũng cứng rồi."
Nhược điểm của Lâm Tích Lạc bị đối phương động chạm, dục vọng ẩn nhẫn đã lâu rốt cục bạo phát, hắn khống chế hô hấp rối loạn của mình, không dám xác định hỏi, "Lượng, em thật sự muốn anh?"
Tô Chính Lượng ngồi khóa ở trên người Lâm Tích Lạc, lung tung kéo rơi áo ngủ, vươn ra đầu lưỡi đỏ tươi chậm rãi trên làn da lúa mạch của hắn liếm liếm, "Tích Lạc, trước kia em chưa bao giờ nằm trên anh, đêm nay, coi như là lần cuối cùng em gặp anh trong mơ..."
Lâm Tích Lạc mặc dù có chút không tình nguyện bị Tô Chính Lượng thượng, nhưng hắn nghĩ lại, Tô Chính Lượng thanh tỉnh tuyệt đối sẽ không thẳng thắn thành khẩn như vậy. Bất quá, nếu chờ cậu tỉnh lại biết rõ đầu đuôi câu chuyện, có lẽ, chính mình có thể có cơ hội quấn lấy cậu, khiến cậu trở lại bên cạnh.
Nghĩ đến đây, Lâm Tích Lạc nhẹ nhàng đẩy Tô Chính Lượng ra, từ ngăn kéo trên tủ đầu giường lấy ra chất bôi trơn, mở ra, đưa cho Tô Chính Lượng, "Lượng, dùng nó."
Tô Chính Lượng tiếp nhận chất bôi trơn, thoáng dùng sức kéo rơi quần ngủ của Lâm Tích Lạc, đầu ngón tay dài mảnh khảnh trượt trên chiếc quần lót trắng đang bao lấy dục vọng của Lâm Tích Lạc, lập tức một tay kéo thứ vướng víu này ra.
Sau đó, cậu đổ ít chất bôi trơn ra lòng bàn tay, lung tung vẽ loạn ở phía sau Lâm Tích Lạc, sau đó đem toàn bộ đổ lên dục vọng chính mình.
Lâm Tích Lạc gắt gao nhìn chằm chằm Tô Chính Lượng cúi đầu chậm rãi làm công tác chuẩn bị, đang lúc hắn chuẩn bị nghênh đón đối phương tiến vào, lại thấy Tô Chính Lượng chậm chạp không có động tĩnh.
"Lượng?"
Lâm Tích Lạc nhỏ giọng gọi Tô Chính Lượng một tiếng, dĩ nhiên không có phản ứng. Hắn đứng dậy muốn vỗ vỗ Tô Chính Lượng, đối phương lại trực tiếp ngã vào trong ngực của hắn, cái trán nóng hầm hập áp vào lồng ngực, phát ra tiếng hít thở rất nhỏ.
Tô Chính Lượng thế nhưng tại thời điểm mấu chốt liền ngủ, điều này khiến cho Lâm Tích Lạc thật sự là dở khóc dở cười, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, nhịn xuống dục vọng bị đối phương châm ngòi, đắp chăn cẩn thận cho Tô Chính Lượng.
Hắn đứng dậy, mặc quần áo, đi lấy thuốc hạ sốt cùng nước ấm, cho Tô Chính Lượng uống, sau đó liền ngủ cạnh cậu.
Tô Chính Lượng không tin lắc đầu, "Cho dù ở trong mơ, anh vẫn muốn gạt em sao, tựa như 6 năm trước, anh đem toàn bộ tình yêu của em ra đánh đổi?"
Lâm Tích Lạc thật sự không biết nên làm gì, hắn chỉ có thể không ngừng biện giải, "Lượng, anh không có lừa em, anh thật sự rất yêu em, rốt cuộc em muốn anh làm gì mới chịu tin tưởng anh?"
Tô Chính Lượng gắt gao bắt lấy áo Lâm Tích Lạc, không ngừng lắc đầu, "Em không biết, em chỉ hi vọng mình mãi mãi không tỉnh mộng, vĩnh viễn cũng không tỉnh... Nhưng mà Tích Lạc, mộng chung quy vẫn là mộng, chờ em tỉnh lại, cái gì đều không còn, anh vẫn như cũ là vị hôn phu của người khác... Hơn nữa một ngày nào đó, anh sẽ trở thành chống người khác, đến lúc đó, em phải làm sao giờ? Anh nói cho em biết, em phải làm sao giờ?"
Lâm Tích Lạc nhìn Tô Chính Lượng thống khổ bất kham, chính mình lại không thể làm gì, chỉ có thể một lần rồi một lần an ủi cậu, "Lượng, sẽ không, sẽ không, anh hứa với em, anh tuyệt đối sẽ không để chuyện này phát sinh, ngày này tuyệt đối sẽ không tới."
Lực đạo trong tay Tô Chính Lượng dần dần tăng, thanh âm buồn bã càng ngày càng kích động, "Vô ích thôi, anh hứa với em cái gì, tất cả cũng đều là trong mộng, chờ khi em tỉnh dậy, anh vẫn là người thừa kế Lâm thị, còn em chỉ là một giáo sư đại học bình thường."
Nói đến đây, Tô Chính Lượng thê thảm cười cười, "Hơn nữa, em còn là đồng tính luyến ái. Trong mắt người đời, người đồng tính như em chính là biến thái. Tích Lạc, anh biết không, em đã từng hy vọng rất nhiều, hy vọng mình là một người bình thường giống như bao người khác, như vậy có thể cùng người mình thích quang minh chính đại mà tay trong tay đi với nhau, được bạn bè cùng người nhà chúc phúc. Nhưng mà em làm không được, em không có cách nào thích nữ nhân, loại cảm giác này, sợ hãi bị người khác phát hiện, nỗi sợ hãi này thế mà đi theo em hơn 20 năm, hơn nữa sẽ vĩnh viễn theo em, cho đến chết. Tích Lạc, anh nói xem, em khi nào thì mới có thể không cần phải lo lắng hãi hùng, giống như người khác sống một cuộc sống bình thường?"
Nghe Tô Chính Lượng lần đầu tiên đem thống khổ trong lòng từ đầu chí cuối mà nói ra, Lâm Tích Lạc chỉ cảm thấy ngực đau đớn dị thường, hắn vuốt ve khuôn mặt Tô Chính Lượng muốn cho cậu tỉnh dậy, "Lượng, đừng nói nữa, anh không muốn nghe em hồ ngôn loạn ngữ thêm nưuax."
Tô Chính Lượng nắm tay Lâm Tích Lạc, "Em không có nói quàng, đây là sự thật. Tích Lạc, có lẽ... Chúng ta từ khi bắt đầu đã là một sai lầm. Nếu năm đó, em không thích anh, có lẽ, hôm nay em sẽ không phải thống khổ như vậy..."
Lâm Tích Lạc thấy Tô Chính Lượng có ý nản lòng thoái chí, vội vàng nói, "Không, Lượng, anh không cho rằng quan hệ giữa chúng ta là một sai lầm, vô luận em là nam hay nữ, anh vẫn yêu em, bởi vì em là Tô Chính Lượng, trên thế giới này, em là Tô Chính Lượng độc nhất vô nhị."
Tô Chính Lượng chua xót gợi lên khóe miệng, "Tích Lạc, em quả nhiên là đang nằm mơ, nếu ở hiện thực anh chắc sẽ không bao giờ nói lời này vưới em."
"Đứa ngốc, em không có nằm mơ, " Lâm Tích Lạc nhẹ nhàng nắm lấy tay Tô Chính Lượng, xoa lên hai má của mình, "Em sờ xem."
Tô Chính Lượng khuôn mặt góc cạnh rõ ràng kia, rũ mắt lẩm bẩm nói, "Em thật sự có thể chạm vào mặt anh, khiến em cảm thấy giấc mơ này thực chân thật, khiến em không bao giờ muốn tỉnh lại, cứ như vậy cùng anh vĩnh viễn một chỗ... Hơn 6 năm, em thường mơ thấy thời gian vui vẻ trước đây, mơ thấy chính mình giống như đêm nay có thể cảm thụ được thân nhiệt rõ ràng của anh."
"Tích Lạc, hãy để cho giấc mơ hôm nay của em thành kí ức sâu đậm nhất..."
Tô Chính Lượng nở nụ cười, sau đó cậu chủ động giang hai tay, dùng sức quàng lên cổ Lâm Tích Lạc, há mồm hướng môi Lâm Tích Lạc hung hăng hôn.
Động tác bất ngờ của Tô Chính Lượng khiếnLâm Tích Lạc ngây ngẩn cả người, sau đó hắn lập tức phản ứng, gắt gao đỡ lấy thắt lưng cậu, mặc cho Tô Chính Lượng gặm loạn trên mặt mình, màu đen trong mắt lộ ra vẻ thương cảm cùng yêu thương.
Tô Chính Lượng không cần tốn nhiều sức liền cạy mở miệng Lâm Tích Lạc, vươn đầu lưỡi ở trong miệng Lâm Tích Lạc vụng về mà ra vào. Đang lúc cậu muốn tiếp tục, đối phương bỗng nhiên đổi khách thành chủ, đầu lưỡi hữu lực quấn lấy đầu lưỡi cậu, hút mạnh.
"Ngô..."
Đầu lưỡi Tô Chính Lượng bị đối phương đối đãi như vậy, cảm giác tê rần dần truyền đến, cậu nheo lại đôi mắt hẹp dài, không vui mà hừ một tiếng, muốn khép miệng lại. Ai ngờ đối phương không muốn nụ hôn này chấm dứt, đầu lưỡi hữu lực lưỡi nhẹ nhàng đẩy, cùng với tiếng nước "Chậc chậc", cái lưỡi linh hoạt mà thô bạo sớm đã chui vào trong miệng Tô Chính Lượng, mang theo mùi thuốc lá quen thuộc đảo qua mỗi một ngóc ngách, kích thích các dây thần kinh nhạy cảm trong miệng cậu.
Nụ hôn qua đi, Tô Chính Lượng khẽ nhếch miệng, nước bọt từ trong miệng trào ra, theo cổ, trườn xuống da thịt bởi vì sốt nhẹ mà phiếm hồng, trông vô cùng tình sắc.
Lâm Tích Lạc nhả ra, lẳng lặng nhìn chăm chú vào ánh mắt mê ly của đối phương cùng đôi môi có chút sưng đỏ, kìm chế không hôn cậu lần nữa.
Tô Chính Lượng thích ý hưởng thụ nụ hôn nồng nhiệt, trong lòng dần dần dâng lên dục vọng khó có thể che giấu. Bỗng nhiên, cậu đột nhiên buông Lâm Tích Lạc ra, không biết lấy khí lực từ đâu, đẩy ngã hắn xuống giường.
"Lượng!"
Lâm Tích Lạc chưa kịp phản ứng, Tô Chính Lượng đã đè lên thân hắn, hai tay mân mê lỗ tai Lâm Tích Lạc, thở hồng hộc cúi xuống, cọ chóp mũi của mình vào chóp mũi hắn.
Sau đó, mang theo tiếng nói dày đặc tình dục ghé vào lỗ tai hắn nói, "Tích Lạc, em muốn anh..."
"Lượng, em..."
Lâm Tích Lạc luôn giữ vị trí chủ động, thật không ngờ mình sẽ rơi vào thế bị động, hắn ngạc nhiên nhìn ánh mắt Tô Chính Lượng bị dục vọng chi phối, trong nháy mắt haoif nghi bản thân chắc chắn là đang mơ. Cũng không chờ hắn đáp ứng, hắn đã cảm thấy một trận nóng bỏng trên bụng, hạ thể chậm rãi bị ma sát, khiến hắn ý thức được đây tuyệt đối không phải là mơ, chính mình hiện tại thật sự là nằm dưới thân Tô Chính Lượng.
Tô Chính Lượng sâu kín nhướng mày, vươn ra đầu ngón tay điểm điểm lên điểm yếu của Lâm Tích Lạc, trêu đùa, "Tích Lạc, anh xem, nó cũng cứng rồi."
Nhược điểm của Lâm Tích Lạc bị đối phương động chạm, dục vọng ẩn nhẫn đã lâu rốt cục bạo phát, hắn khống chế hô hấp rối loạn của mình, không dám xác định hỏi, "Lượng, em thật sự muốn anh?"
Tô Chính Lượng ngồi khóa ở trên người Lâm Tích Lạc, lung tung kéo rơi áo ngủ, vươn ra đầu lưỡi đỏ tươi chậm rãi trên làn da lúa mạch của hắn liếm liếm, "Tích Lạc, trước kia em chưa bao giờ nằm trên anh, đêm nay, coi như là lần cuối cùng em gặp anh trong mơ..."
Lâm Tích Lạc mặc dù có chút không tình nguyện bị Tô Chính Lượng thượng, nhưng hắn nghĩ lại, Tô Chính Lượng thanh tỉnh tuyệt đối sẽ không thẳng thắn thành khẩn như vậy. Bất quá, nếu chờ cậu tỉnh lại biết rõ đầu đuôi câu chuyện, có lẽ, chính mình có thể có cơ hội quấn lấy cậu, khiến cậu trở lại bên cạnh.
Nghĩ đến đây, Lâm Tích Lạc nhẹ nhàng đẩy Tô Chính Lượng ra, từ ngăn kéo trên tủ đầu giường lấy ra chất bôi trơn, mở ra, đưa cho Tô Chính Lượng, "Lượng, dùng nó."
Tô Chính Lượng tiếp nhận chất bôi trơn, thoáng dùng sức kéo rơi quần ngủ của Lâm Tích Lạc, đầu ngón tay dài mảnh khảnh trượt trên chiếc quần lót trắng đang bao lấy dục vọng của Lâm Tích Lạc, lập tức một tay kéo thứ vướng víu này ra.
Sau đó, cậu đổ ít chất bôi trơn ra lòng bàn tay, lung tung vẽ loạn ở phía sau Lâm Tích Lạc, sau đó đem toàn bộ đổ lên dục vọng chính mình.
Lâm Tích Lạc gắt gao nhìn chằm chằm Tô Chính Lượng cúi đầu chậm rãi làm công tác chuẩn bị, đang lúc hắn chuẩn bị nghênh đón đối phương tiến vào, lại thấy Tô Chính Lượng chậm chạp không có động tĩnh.
"Lượng?"
Lâm Tích Lạc nhỏ giọng gọi Tô Chính Lượng một tiếng, dĩ nhiên không có phản ứng. Hắn đứng dậy muốn vỗ vỗ Tô Chính Lượng, đối phương lại trực tiếp ngã vào trong ngực của hắn, cái trán nóng hầm hập áp vào lồng ngực, phát ra tiếng hít thở rất nhỏ.
Tô Chính Lượng thế nhưng tại thời điểm mấu chốt liền ngủ, điều này khiến cho Lâm Tích Lạc thật sự là dở khóc dở cười, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, nhịn xuống dục vọng bị đối phương châm ngòi, đắp chăn cẩn thận cho Tô Chính Lượng.
Hắn đứng dậy, mặc quần áo, đi lấy thuốc hạ sốt cùng nước ấm, cho Tô Chính Lượng uống, sau đó liền ngủ cạnh cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất